Phượng Tù Hoàng
Chương 20: Cầm thú a cầm thú

Chạy như điên!

Chạy loạn!

Điên!!!

Sở Ngọc trong đầu hỗn loạn, nàng không hiểu được vì sao chỉ một lần ra phố mà tạo nên tình trạng náo động như vậy.

Đường đường là thủ đô Nam triều, sao trật tự trị an lại hỏng bét đến trình độ này?

Trong đầu mọi ý nghĩ nát vụn, bao trùm là lo âu cấp bách. Đang lúc bối rối, lại thấy không hiểu vì sao Việt Tiệp Phi đã buông tay nàng từ lúc nào, nháy mắt nhìn quanh không thấy. Nàng không dám quay đầu tìm, chỉ có thể tiếp tục chạy.

Phía sau vang dội tiếng bước chân bùm bùm, ầm ầm khiến Sở Ngọc căng hết các sợi thần kinh. Thân thể không đủ dẻo dai, chạy một lúc không kìm được phải thở sâu, bước chân Sở Ngọc chậm lại. Nhưng thanh âm đám đông tới gần như rót thêm sức lực vào thân thể trống rỗng, nàng lại gắng sức chạy cho đến khi không thể chống đỡ thêm.

Như thế lặp lại mấy lần, không thể gắng sức thêm nữa, trong lòng nhất thời tự nhủ: chết thì đành chết vậy, bỗng một bóng người nhanh như chớp vụt hiện, bay nhanh về phía nàng: “Đi cùng ta”

Hắn mang Sở Ngọc xuyên qua những ngõ hẻm giao nhau phức tạp, chỉ trong chốc lát, bỏ lại những người đuổi theo ở phía xa. Sở Ngọc dừng lại thở gấp kịch liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy mồ hôi khắp người đang tuôn trào mãnh liệt.

Người bên cạnh nói gì đó, Sở Ngọc sau vài giây mới phản ứng kịp: “Vị huynh đài này, ngươi nói gì vậy?” Sau khi kịch liệt chạy băng băng rồi thở gấp, tiếng nói của nàng hơi trầm thấp, che giấu hết vẻ nữ tính hàng ngày.

Người cứu Sở Ngọc có dung mạo đoan chính, quần áo cực kỳ hoa lệ, chắc cũng xuất thân từ nhà gia thế. Mà hắn ngắm nhìn dung mạo đẹp đẽ của Sở Ngọc, đáy lòng thầm tán thưởng. Nàng vừa rồi không nghe hắn nói, hắn cũng chẳng bận tâm, chỉ lặp lại lần nữa: “Tại hạ là Bùi Thuật. Chắc các hạ lần đầu tiên một mình ra khỏi cửa?”

Sở Ngọc gật gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Bùi Thuật cười nói: “Xem phản ứng vừa rồi của ngươi thì biết. Kỳ thật ngươi không cần quá sợ hãi, những người này không có ác ý”.

Sở Ngọc vẫn có chút kinh hồn, tâm thần bất định buột miệng nói: “Thế mà còn gọi là không có ác ý?” Cầm đồ đập người ta, như này mà không ác ý thì thế nào mới gọi là ác ý?

Bùi Thuật nói: “Chắc các hạ không biết, thật ra họ chỉ muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ với người đẹp trai thôi. Quần chúng thể hiện sự hâm mộ, mà các hạ lại chạy trốn, ngược lại kích thích họ, khiến họ đuổi theo càng điên cuồng”.

Sở Ngọc trừng to mắt, quả thực không thể tin được những lời nàng vừa nghe: “Sao có thể như vậy được?” Nàng ở thế kỷ hai mươi mốt, chưa từng biết đến cái gọi là truy đuổi vì yêu quý. (vì nàng không phải là ngôi sao a ^ ^)

Bùi Thuật cười nói: “Ngươi chớ lấy làm lạ, phong tục địa phương là như thế. Chỉ cần ngươi bình tĩnh ứng đối, sẽ không xảy ra rối loạn. Hoặc sau này muốn ra khỏi cửa, hãy mang theo mấy người hộ vệ, sẽ ngăn cản được người hâm mộ”. Hắn thấy Sở Ngọc quần áo tinh xảo, phong nghi hoa lệ, đoán rằng gia thế của nàng chắc chắn không phải là hạng xoàng, liền muốn kết giao. Thấy nàng bị truy đuổi, hắn lợi dụng biết rõ đường lối nơi đây để giải vây cho nàng.

Nghe Bùi Thuật chậm rãi giải thích, Sở Ngọc mới hiểu ra. Phong tục này bắt nguồn từ chuyện Phan An. Hễ thấy mỹ nam tử xuất hành, mọi người liền lấy hoa tươi, dưa và trái cây để ném. Nghĩ đến điều này mà da đầu nàng run lên. Phan An mỗi lần ra đường bị nhiều dưa vào trái cây công kích như vậy, bảo trụ một mạng hẳn cũng chẳng dễ dàng gì.

Cổ đại còn có một chàng đẹp trai khác tên là Vệ Giới, cũng đẹp nổi tiếng như Phan An. Đẹp đến mức nào ư? Nếu như hắn đứng giữa người thường, phảng phất giống như mình châu mỹ ngọc ở giữa đống gạch ngói vụn. Sách sử kể rằng lần đầu hắn tới Nam Kinh, cũng là Kiến Khang, người dân địa phương tấp nập vây xem, ở ngã tư đường chật như nêm cối, nửa bước cũng khó dời đi. Vệ Giới vốn cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, về đến nhà thì chết. Kết hợp hôm nay chính mình chứng kiến, Sở Ngọc ngờ rằng mỹ nam tử họ Vệ bị trái cây và hoa tươi đập chết.

Thời buổi này mỹ nam tử muốn ra đường không chỉ cần vẻ đẹp bề ngoài, mà còn cần thân thể mạnh mẽ linh hoạt.

Thời đại này sùng bái sắc đẹp, nhất là nam sắc.

Sở Ngọc sửng sốt nửa buổi, nhẹ nhàng thở ra mà cười: “Được mở rộng kiến thức!” Thầm nghĩ vốn không phải trông nàng cầm thú, mà là dân chúng địa phương quá cầm thú, thấy trai đẹp là nhảy bổ vào. Như vậy xem ra, nàng cải trang cũng không tính là quá thất bại.

Nghỉ ngơi một lúc, hai người tìm đường vắng vẻ mà đi. Chuyện trò trên đường, Sở Ngọc đa số lắng nghe, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói đôi câu. Nàng thường mỉm cười, thần tình nhẹ nhàng trầm mặc, lại thêm nói chuyện có nhiều chỗ khác lạ độc đáo khiến Bùi Thuật càng lúc càng thích.

Bùi Thuật đàm luận hơn nửa là về thơ văn. Tuy Sở Ngọc không nghiên cứu sâu về văn thơ cổ đại nhưng điều này cũng không thể cản trở sự inh của nàng. Trong đầu nàng tích góp tinh túy thi văn của hơn một nghìn năm, kiến thức cao rộng. Bởi vậy, mặc dù nàng ít nói, nhưng lại nói rất sâu sắc.

Bùi Thuật rất muốn kết giao với Sở Ngọc, mà Sở Ngọc nghĩ kết bạn với người bên ngoài cũng giúp nàng hiểu rõ thế giới này hơn. Hai người tuy có mục đích riêng, bên trong không rõ nội tâm đối phương thế nào, nhưng bên ngoài nói chuyện hợp nhau như bạn tốt lâu ngày.

Thời gian chậm rãi trôi, Bùi Thuật nhớ ra mình có việc cần xử lý, liền cáo từ. Đi được hai bước, hắn như chợt nghĩ đến điều gì, ngại ngùng nói: “Nói chuyện lâu như vậy mà ta vẫn chưa biết phải xưng hô với các hạ như thế nào”.

Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ là Dụ Tử Sở”. Lo rằng Sơn Âm công chúa không phải là thanh danh tốt đẹp gì, nàng không tiện nói tên thật.

“Hóa ra là Tử Sở huynh”. Bùi Thuật cười nói “Ba ngày sau ở núi Bình Đỉnh ngoài thành, ta tổ chức một cuộc thi văn thơ. Tử Sở huynh có muốn tham gia không?” Hắn nghĩ những bình luận văn thơ của Sở Ngọc sâu sắc như vậy, nàng nhất định là làm thơ hay.

Dừng một chút, hắn dường như không để ý nói: “Hôm đó, thiên kim công tử cũng đến”. Ngoài mặt, hắn có vẻ không để ý, nhưng Sở Ngọc thấy trong ý tứ hắn có vẻ khoe khoang không kìm nén được: “Đại minh tinh cũng tham gia, ngươi không tới thì quả là đáng tiếc”.

Tuy không để Bùi Thuật dẫn dụ, trong lòng nàng rất kiên định, nhưng nàng vừa định cự tuyệt, bỗng ngẫm nghĩ lại rồi nói: “Được, ta nhất định sẽ đi”. Tuy nàng có mục đích khác, nhưng lời nói của Bùi Thuật cũng khiến nàng tò mò, không biết đó là nhân vật tài giỏi cỡ nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương