Phượng Tù Hoàng
-
Chương 2: Tâm hồn bình yên (thượng)
Đây là một phòng ngủ. Trong phòng bài trí kiểu cách tinh tế. màn rủ mềm mại, đèn Kim Phượng treo tường, bình phong án kỷ đoan trang thanh lịch, đều là đồ cổ thượng hạng. Sở dĩ bắt đầu hoài nghi đây không phải trò đùa, bởi vì sau khi Sở Ngọc tỉnh táo lại, rốt cục nghĩ đến, nếu dựa theo lẽ thường mà nói, nàng đáng lý đã chết rồi. Trước khi tỉnh lại lần này, ký ức sau cùng của nàng là tai nạn máy bay, chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì nhưng nàng nhất định phải nhớ lại. Bị tai nạn máy bay, rồi nàng bỗng đến một nơi xa lạ, ngủ bên cạnh một thiếu niên ở trần, trên người không hề thấy đau đớn chút nào. Nhìn trong phòng bài trí kiểu phồn hoa cổ nhã không thể tưởng tượng nổi, mà tay nàng… Sở Ngọc bất giác giơ tay lên trước mặt, đây căn bản không phải tay nàng, da thịt mềm mại trắng nõn, không có chút xíu vết thương hay chai tay thô ráp nào, người sở hữu đôi tay này phải có cuộc sống sung sướng cực điểm, hoàn toàn không phải đôi tay thon dài mạnh mẽ đã cùng nàng leo núi cao, khám phá rừng rậm. Điều này không thích hợp, cũng là chứng cứ rõ ràng. Nàng nhận thức được, đây không thể là chuyện đùa. Ai lại có khả năng làm ra chuyện đùa như này? Trước đây lúc nhàn hạ, Sở Ngọc cũng từng xem tiểu thuyết lưu hành trên mạng, trong đó nhắc đến chuyện xuyên không, mượn xác đoạt hồn phách sống lại. Tuy rằng thấy cực kỳ mới mẻ thú vị nhưng nàng chưa từng tin chút nào, chỉ coi đó là chuyện viễn tưởng kỳ diệu, nào ngờ có một ngày chính mình lại rơi vào tình cảnh này với chứng cớ không thể chối bỏ. Hoàn cảnh xa lạ, thân thể xa lạ, gặp một thiếu niên xa lạ. Trừ việc xuyên không, Sở Ngọc không thể tìm ra cách giải thích hợp lý nào khác. Sở Ngoc thấy trước mặt tối đen, cơ hồ muốn ngất xỉu, trái tim đập loạn liên hồi, với biến cố lớn trước mắt không có cách nào khác ngoài bắt bản thân phải chấp nhận đối mặt, hơn nữa bắt đầu suy tư. Thiếu niên nói chuyện dùng khẩu âm có chút kỳ quái, không giống với phát âm của tiếng Hán hiện đại, sử dụng phương ngôn mà Sở Ngọc chưa từng nghe qua. Nhưng kỳ quái là, Sở Ngọc lại không hề nghe hiểu khó khăn, bởi nàng cũng phát âm một kiểu giống như vậy. Sở Ngọc biết rõ, phát âm tiếng Hán cổ đã trải qua mấy ngàn năm thay đổi, nên không thể giống với Hán ngữ hiện đại. Nhưng đó không phải là điểm chính mà nàng quan tâm lúc này. Trước mắt điều quan trọng hơn là: Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Hiện đang là thời kỳ nào? Ngực nàng tràn ngập nỗi kinh hoàng sợ hãi, không biết phải làm sao. Nhưng lý trí khi bị bức đến giới hạn cực điểm, lại bỗng nhiên tỉnh táo như máy tính. Nàng trầm tư suy tính. Người thiếu niên này gọi nàng là công chúa. Nhìn quần áo của hắn, không phải là thời nhà Thanh hay Nguyên. Vậy hai triều đại đầu tiên có thể loại trừ. Nhưng thân phận hiện tại của nàng, chẳng lẽ là công chúa sao? Ý nghĩ thoáng hiện trong đầu thật nhanh, nàng tận lực lấy âm thanh vững vàng nói: “Các ngươi đứng lên đi, trước hết mặc y phục vào!” Lời vừa ra miệng nàng liền có chút hối hận, nếu để cho bọn họ nghe thấy thanh âm không giống nhau thì làm thế nào. Sau một lát nàng đột nhiên phát giác, lời nói của mình, ngữ điệu phát âm cũng bởi thân thể thay đổi mà cải biến theo. Nghi vấn về phát âm thay đổi đã tạm lui, nhưng Sở Ngọc nhìn thấy, sau khi nàng cho phép bọn họ đứng lên, trong cặp mắt tối đen của người thiếu niên đang đứng lộ vẻ kinh ngạc. Nàng nói sai gì sao? Sở Ngọc tim đập tăng tốc, bất an phán đoán. Sau vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt người thiếu niên, khóe miệng hắn cong lên, như cười như không. Hắn nghiêng đầu tùy ý sai bảo bốn người còn lại: “Các ngươi đi ra ngoài trước, có việc liền gọi các ngươi vào”. Lời nói của hắn thật có trọng lượng. Bốn thiếu niên nghe Sở Ngọc bảo đứng lên không quỳ nữa thì chẳng hề nhúc nhích, nhưng vừa nghe lời nói của hắn thì nhao nhao đứng dậy khoác áo. Sở Ngọc thậm chí còn nghe được tiếng họ nhẹ nhàng thở hắt ra, điều này làm cho nàng càng cảm thấy hoài nghi và bất an. Bốn người vòng qua ngưỡng cửa trước bình phong, lục tục dời đi. Trong phòng chỉ còn lại Sở Ngọc với thiếu niên có bộ dáng cao nhã. Mặc dù trông hắn rất có vẻ đơn thuần vô hại nhưng Sở Ngọc cảm thấy thật không yên tâm, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi cũng đi ra”. Việc cần nhất lúc này là nàng phải tỉnh táo thận trọng. Thiếu niên gọi nàng là công chúa, vậy tin tưởng rằng nàng vẫn có chút quyền uy. “Công chúa?” Thiếu niên ngạc nhiên, tỏ ý không ngờ bị nàng đối đãi như vậy, nhìn vào ánh mắt nàng cũng có chút kỳ dị, dường như lên án Sở Ngọc làm một việc bất thường. Sở Ngọc thấy cực kỳ chột dạ. Nhưng giờ khắc này nàng lo thân mình còn chưa xong, không có dư thừa tâm tư đi lo cho cảm giác của người khác. Đợi một hồi không thấy Sở Ngọc thu hồi mệnh lệnh ban ra, trên nét mặt thiếu niên toát ra nhè nhẹ ý vị khó lường, hắn khẽ gật đầu: “Đã như thế, Dung Chỉ cáo lui. Nhưng nếu công chúa có việc gì, hãy cho gọi Dung Chỉ” Thiếu niên tự xưng là Dung Chỉ nói xong, liền không nhanh không chậm, cũng đi theo bốn thiếu niên lúc trước rời phòng ngủ. Trong ánh sáng, bóng lưng hắn âm u, cô độc lạnh lùng, khác hẳn vẻ mặt ôn hòa khi nãy. Lúc này, trong gian phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình Sở Ngọc. Cảm giác cô độc bất lực cuốn lấy thân thể nàng. Sở Ngọc thở sâu vài cái, dùng lực ngăn chặn lồng ngực đang trào lên cảm giác yếu đuối. Dù cho là trước kia trong rừng rậm, mê cung, một mình trong bóng tối lần tìm đường thoát hiểm, nàng cũng chưa từng có cảm giác ảm đạm như vậy. Bởi vì chuyện này vượt qua khả năng khống chế của nàng. Trên người còn bọc chăn lụa, Sở Ngọc tìm kiếm quần áo che đậy thân thể. Không xa bên giường là một án kỷ hình vuông, trên đó đặt chỉnh tề mấy bộ y phục. Áo lớn áo nhỏ tầng tầng lớp lớp khiến Sở Ngọc thấy có chút quáng mắt, không biết phải mặc đồ nào trước. Sở Ngọc còn đang chần chừ, thì sau bức bình phong truyền đến một giọng nữ nhút nhát: “Bẩm công chúa, Ấu Lam tới hầu người thay y phục”. Sở Ngọc vốn nghĩ không phản ứng, bỗng nhiên nghĩ lại, nhếch khóe miệng, cất cao giọng: “Cho vào”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook