Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
-
Chương 36: Tân nương lạc chạy
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Ta hận các ngươi! Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đường, trong óc lộn xộn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được A Căn ca, cho dù là không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn cũng tốt. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Trịnh Giảo Kim, Uyển Dung cứ như vậy chắn ở trước mặt nàng, cản đường, giằng co một hồi, vẫn không cho nàng đi qua. Trong lúc nhất thời, nàng cũng không thể hiểu được, mặt đỏ lên, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Xin cho qua một chút, ta có việc gấp.”
Uyển Dung thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng vui sướng, lại càng không muốn cho nàng đi qua, còn chống thắt lưng mắt to trừng đôi mắt nhỏ với nàng. Thù ngày hôm nay nàng đã định rồi, ai kêu nàng ta đoạt biểu ca, nếu không phải nàng vụng trộm ở ngoài cửa phòng biểu dượng nghe được, thì cho đến bây giờ nàng vẫn không hay biết gì, dựa vào cái gì mà nữ nhân này không cần tốn nhiều sức vẫn có thẻ túm lấy tâm của biểu ca, dựa vào cái gì mà nàng ta chỉ cần ba bốn câu đáp đã có thể làm cho biểu dượng thích, dựa vào cái gì mình cố gắng lâu như vậy vẫn là công dã tràng, thậm chí ngay cả hôn sự của huynh ấy cũng là người cuối cùng biết được.
“Nhanh một chút tránh ra, đừng ép ta ra tay.” Phó Vân Ngọc chống lại ánh mắt khiêu khích của nàng ta, liều mạng đè ép lửa giận trong lòng, lập lại một lần nữa
Uyển dung cười nhạo một tiếng, nhún vai, nói: “Hồ ly tinh, ta không tránh ra, muốn đi tìm tình ca ca của ngươi sao, thật sự là không tuân thủ nữ tắc.”
Lời nói chói tai này tiến vào trong lỗ tai Phó Vân Ngọc, như là thuốc nổ châm vào ngọn lửa nàng đang cưỡng chế lại, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, cầm bả vai Uyển Dung, cắn răng nói: “Ngươi nói ai không tuân thủ nữ tắc? Ngươi nói ai là hồ ly tinh?”
“Không phải chính ngươi sao, Phó, Vân, Ngọc! Câu dẫn người ăn chay niệm phật hòa thượng Thiếu Lâm còn không tính, còn muốn đến quyến rũ biểu ca của ta, cũng không biết dùng biện pháp gì làm cho đầu óc huynh ấy choáng váng, không phải nói muốn kết thân với biểu ca sao? Vì sao còn muốn đi tìm tình nhân kia của ngươi?” Uyển Dung cũng không một chút lo sợ, không cam lòng gằn từng tiếng nói ra.
“Ta quyến rũ biểu ca của ngươi?” Phó Vân Ngọc trợn mắt lên, vẻ mặt mang theo sự khinh thường, lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Uyển Dung cô nương, mời ngươi biết cho rõ, ta đối với Vân Đình ca ca chỉ có tình cảm huynh muội, về phần chuyện kết thân, thật có lỗi, ta cũng vô cùng không muốn, mời ngươi chuyển cáo đến biểu ca của ngươi, ta cũng không phải là thê tử tốt.” Dứt lời, đẩy nàng ta ra chạy về phía trúc uyển.
Uyển Dung cũng tức giận giống như nàng, như thế nào cũng không chịu tránh ra. Hai người cứ như vậy xoay quanh một chỗ, không ai nhường ai, ngay thời điểm thế cục sắp không khống chế được, cũng chính là lúc hai người sắp đánh nhau. Trong đầu Phó Vân Ngọc bỗng nhiên lóe lên, giống như có sét đánh cho tỉnh, trong đầu xuất hiện lên khuôn mặt của A Căn, nước mắt liền rầm rầm rơi xuống, nàng nghẹn ngào , ánh mắt thê lương, nói với Uyển dung: “Ngươi làm ơn nhường một chút, ta sẽ không đoạt Vân Đình ca ca của ngươi, ta chỉ yêu một mình A Căn ca, nhanh chút cho ta đi qua, bằng không sẽ không kịp nữa.”
Biểu tình ưu thương của tiểu mỹ nhân trước mặt, là nàng chưa bao giờ gặp qua, Uyển Dung nhìn khuôn mặt rơi đầy lệ của nàng, trong lòng lại đau thương thêm vài phần, không khỏi nghiêng người cho nàng đi qua..
“Cám ơn.” Phó Vân Ngọc vội vàng chạy về phía chỗ ở của A Căn ca ở.
Uyển Dung nhìn quần áo rời đi bóng dáng, thâm hít sâu một hơi, hốc mắt phiếm lệ, như là bỗng nhiên hiểu được cái gì.
Một đường vén váy lên để chạy, thỉnh thoảng còn bị giẫm vào mép váy ngã trật chân, Phó Vân Ngọc giờ phút này nhớ đến môn vận động ở thế kỷ hai mốt một cách khác thường, chờ nàng đến trúc uyển, quần áo trên người đã vừa bẩn vừa rách, bắp chân của nàng cũng bị xước vài chỗ. Chẳng quan tâm đến thân thể đau đớn, chạy tới gõ cửa nhà gỗ, lại phát hiện cánh cửa mình mở kia, bên trong đã sớm người đi nhà trống, làm sao còn có cái gì mà A Căn ca.
Nàng không thể tin bước vào phòng, hồn bay phách lạc cẩn thận tìm kiếm từng góc. Cả căn phòng trống rỗng, giống như chưa từng có người ở. Trên bàn chỗ gần cửa sổ, giấy và bút mực đặt thật chỉnh tề, A Căn ca từng ngồi đó vì nàng mà vẽ trang, trên mặt đất vẫn còn cái đệm, nơi mà A Căn ca mỗi ngày sáng sớm đều ngồi ở phía trên niệm Phật kinh, trên giường còn còn sót lại tối hôm qua hắn nằm ở đó, mặt trên thậm chí còn lưu lại một chút hơi ấm. Trong không khí còn lưu lại mùi đàn hương đặc biệt trên người hắn
“A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc lớn tiếng hô, thanh âm bi thương quanh quẩn ở trong không khí.
Cặp giầy kia vẫn còn ở bên giường! Là cặp giầy mới buổi sáng hôm nay nàng đặt trên bàn! Phó Vân Ngọc thoáng nhìn một cái, liền đuổi theo!”A Căn ca ca, huynh ở đâu?” Bốn phía rỗng tuếch, từng tiếng vọng một chút một chút đâm vào trong màng tai làm cho nàng đau.
A Căn ca ca huynh cứ như vậy mà đi rồi sao? Mặc kệ Ngọc nhi? Không phải nói cùng nhau đi sao? Huynh cứ như vậy nhẫn tâm không nói tiếng nào mà đi sao? Huynh đúng là đã đem ta đẩy cho người khác, huynh làm sao có thể ích kỷ như vậy. A Căn ca ca, huynh làm sao có thể chạy mất như vậy? Phó Vân Ngọc ôm thật chặt cặp giầy kia, thất tha thất thểu đi lên phía trước, cũng không biết phải đi đâu, nước mắt tàn sát bừa bãi, thấm ướt cả đôi giầy trong ngực kia. Rõ ràng là ánh mặt trời sáng lạn tháng sáu, mà lại làm cho nàng cảm thấy lạnh, rét lạnh từ thấu xương. Nàng muốn tìm đến hắn, nàng nhất định phải tìm được hắn, một câu cũng không nói liền muốn chạy trốn sao? Vậy tình cảm của bọn họ phải làm sao bây giờ?
A Căn ca ca, huynh cho là huynh đi rồi, chuyện của chúng ta là đã xong sao?
Sau đó, Phó Vân Ngọc cũng không biết mình làm thế nào mà trở về phòng. Nghe tiểu Liên nói, lúc nàng trở về trên tay vẫn nắm chặt đôi giày này, trên tay trên chân trên mặt đều bị thương, quần áo cũng vừa bẩn vừa rách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc không thành hình, lại vừa sưng vừa ẩm uớt, mắt cũng sưng không mở ra được, tập tễnh đến trước của phòng, nhìn thấy tiểu Liên đi ra, phù phù một chút, liền ngã xuống mặt đất, sau đó ngủ liền bốn ngày bốn đêm.
Đợi cho đến ngày thứ năm, nàng vừa tỉnh lại, phát hiện đại phu đang gỡ miếng băng gạc trên tay nàng. tiểu Liên nói, bởi vì trên tay cùng trên chân đều có rất nhiều vết thương, hôn kỳ lại sắp tới, cho nên không thể không băng bó toàn bộ vết thương lại, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải đổi thước, mới có thể mau chóng khỏi hẳn.
Miệng vết thương đã bóc vẩy và lộ ra lớp da mới màu hồng phấn, Phó Vân Ngọc đưa tay muốn đứng lên, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, nói không rõ ràng là miệng vết thương chưa khép lại hay là tâm.
“Tiểu Liên, hôm nay là ngày bao nhiêu ?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ mỏi mệt.
Tiểu Liên cũng là một nha đầu thông minh, theo nàng nhiều năm như vậy, tất nhiên là biết ngày ấy nàng thương tâm là vì sao, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, giọng nói khàn khàn, nói: “Tiểu thư, cách ngày đại hôn còn có hai ngày.”
Hai ngày, hai ngày a. Đã nhanh như vậy rồi, mấy ngày trước còn mới nghe được tin tức kết thân, làm thế nào lại sắp đến ngày rồi. Thật sự là châm chọc a, chẳng lẽ phụ thân hận không thể lập tức gả ta cho Mộ Dung gia? Mộ Dung Vân Đình a Mộ Dung Vân Đình, huynh có phải rất nóng vội hay không? Trong hai ngày, ta phải làm sao bây giờ? Phó Vân Ngọc trong lòng đang nghĩ tới, thì Mộ Dung Vân Đình liền gõ cửa đến.
“Ngọc nhi, muội rốt cục đã tỉnh, hiện tại trên người còn đau không?” Ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt đau lòng của hắn.
Phó Vân Ngọc thu hồi ánh mắt, cúi đầu yên lặng mà gẩy móng tay
Mộ Dung Vân Đình thấy nàng không để ý tới mình, trong lòng căng thẳng, lại hỏi: “Ngọc nhi? Đang giận ta? Ngày kết hôn gấp như vậy.”
“Tiểu Liên, cặp giầy kia của ta đâu?” Phó Vân Ngọc căn bản không nhìn hắn, vẫn tiếp tục xuống giường đi tìm giầy.
Tiểu Liên hốc mắt ẩm ướt, đem đôi giầy đã bọc tốt lấy từ trong ngăn kéo ra, giao cho Phó Vân Ngọc, lại nhìn Mộ Dung Vân Đình một cái, cúi đầu kêu một tiếng: “Tiểu thư…” Sau đó, muốn nói lại thôi.
“Ngọc nhi?”
“Vân Đình ca ca, vì sao?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại của đôi mắt sáng của hắn, trong biểu tình lại lộ ra vẻ kiên quyết.
Mộ Dung Vân Đình chấn động toàn thân, xoay người, nhìn ra ngoài cửa, hồi lâu, mới nặng nề nói: “Ngọc nhi, ta nghĩ rằng muội vẫn biết tâm tư của ta, từ lần đầu tiên ở dưới tàng cây anh đào nhìn thấy muội, thì muội đã khắc vào trong lòng ta, nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể quên.”
“Ta biết, ta biết tâm của huynh.” Phó Vân Ngọc run rẩy lui về sau mấy bước, giống như là tự giễu cười khổ nói: “Nhưng mà, huynh hiểu ta sao? Huynh biết rõ ta thích A Căn ca, huynh biết rõ A Căn ca thích ta, vậy mà huynh còn nói với huynh ấy như vậy. Mộ Dung Vân Đình, ta vẫn coi huynh như là ca ca, huynh làm như vậy rất quá đáng a, a ~ không phải là muốn ta gả cho huynh sao?” Nàng hung hăng lau nước mắt, không nói nữa, chỉ là dùng ánh mắt dọa người nhìn hắn.
Nước mắt ánh lên, trên mặt gần như là muốn xé rách đau đớn, Mộ Dung Vân Đình nhìn mà cảm thấy kinh hãi, “Chẳng lẽ muội không thấy những lời nói ta nói hôm ấy chính xác sao? Hắn là một hòa thượng, hai người muốn ở chung chỗ như thế nào? Muội cho là một đám hòa thượng Thiếu Lâm kia dễ đối phó như vậy? Muội cho là bá phụ cũng đồng ý sao? Ngọc nhi, muội mà cùng hắn ở một chỗ thì chỉ càng vất vả hơn thôi.”
“Đủ rồi, Vân Đình ca ca, Ngọc nhi rất cảm tạ ân cứu mạng của huynh, huynh không phải muốn lấy ta sao. Được, ta đồng ý, Mộ Dung gia các ngươi không phải muốn Phó gia chúng ta báo ân sao? Huynh đi đi, ta rất mệt.”
Sau khi hắn đi về, Phó Chính cũng đến gặp nàng vài lần, đều bị nàng làm mặt lạnh đuổi trở về.
Nhưng mà lúc này, trong Mộ Dung phủ trên dưới đều đắm chìm trong không khí vui mừng, Mộ Dung Phục đã mời những bạn hữu tốt của ông trong triều, hơn nữa cha con Phó gia giờ phút này cũng ở tại trong Mộ Dung phủ, vậy càng thêm náo nhiệt, chỉ là số quà tặng kia quản gia phải đếm cả một ngày một đêm. Lần này phô trương vô cùng lớn, kinh động toàn bộ đô thành. Có thể thấy được đối với đám hỏi lần này hai nhà rất coi trọng. Phó Vân Ngọc mấy ngày nay đều nằm ở trên giường, ôm cặp giầy nàng làm kia, có khi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi cũng một mình rơi vài giọt nước mắt, rốt cục vẫn phải chịu đựng đến ngày đại hôn hôm nay.
Trời còn chưa sáng, trong phủ đã sớm bận rộn. Bọn hạ nhân đều loay hoay hận không thể biến thành Na Tra, có ba đầu sáu tay. Mộ Dung Phục cùng Phó Chính tự mình tới cửa đi nghênh đón những khách nhân, Mộ Dung phu nhân cũng ở bên trong tiền thính tiếp đón. Phó Vân Ngọc sáng sớm đã bị gọi dậy, tắm rửa xong, vội vàng ăn mấy miếng cháo, đã bị mấy người hầu gái già truyền đạt lại chuyện phải chú ý trong ngày đại hôn hôm nay, tất nhiên cả chuyện giường chiếu nam nữ. Thời điểm nói đến chuyện giường chiếu, Phó Vân Ngọc liên tục liếc mắt xem thường, loại chuyện này nàng so với bọn họ còn biết nhiều hơn, dù sao khi học đại học cái loại chuyện tình yêu này cũng chưa phải chưa xem. Bị mang đi mặc vào một tầng một tầng trang phục tân nương đỏ thẫm, sau đó là chải đầu, đội mũ trên đầu, cuối cùng là khăn voan đỏ thẩm, còn chưa kịp buông lỏng một hơi, nàng đã bị đặt ở trên giường, cũng không biết là người nào nhét cho nàng một quả táo, luôn mãi dặn dò nàng từ giờ trở đi phải nắm chặt quả táo, trăm ngàn lần không thể nói chuyện.
Bởi vì tân nương tạm thời ở Mộ Dung gia, cho nên kiệu hoa liền đi vòng từ cửa nhà Mộ Dung quanh sông đào thành một vòng rồi trở về, coi như là đón dâu
Bên ngoài tiếng chiêng trống bắt đầu nổi lên, trái tim kia của Phó Vân Ngọc cũng nhảy tới yết hầu, căn bản là không ngồi yên ở trên giường được. Trong đầu của nàng không ngừng thoáng hiện lên ý niệm, muốn đào tẩu hay không? Muốn đào tẩu hay không? Nhưng mà bây giờ nhiều người, nàng hóa trang như này quá rõ ràng, mặc kệ chạy trốn như thế nào thì vẫn bị nhận ra. Nhưng mà, nếu không trốn đi, sẽ phải gả cho Mộ Dung Vân Đình, nàng cũng là trăm triệu lần không tình nguyện. Trong lòng rối rắm thành đoàn, gấp đến độ không ngừng đi lại trong phòng.
Bỗng nhiên, có người gõ cửa. Phó Vân Ngọc sợ tới mức run lên, khăn voan đỏ thẫm lập tức rơi xuống mặt đất
“Ai?” Nàng cảnh giác, hỏi.
“Là ta, Uyển Dung, mở cửa nhanh lên, ta tới cứu ngươi.”
Phó Vân Ngọc nửa tin nửa ngờ mở cửa. Uyển Dung khuôn mặt bởi vì khẩn trương mà hơi đỏ lên, vừa vào cửa liền không nói hai lời cởi trang phục của mình ra, thấy Phó Vân Ngọc ngây ngốc đang nhìn mình, khó thở nói: “Còn không mau chóng cởi quần áo ra, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gả cho biểu ca sao?”
Phó Vân Ngọc lúc này mới hiểu được, liền tháo mũ trên đầu xuống, một tầng một tầng cởi quần áo ra, trong đầu vừa cảm kích lại vừa bất an, liền hỏi: “Làm vậy thật sự được không? Ngươi sẽ làm sao bây giờ?”
“Ngu ngốc, ta thích biểu ca, lần này ngươi cho ta mượn danh nghĩa gả cho huynh ấy, mà ngươi lại có thể thoát thân đi tìm tình lang của mình, chuyện này không phải đẹp cả đôi đường sao?” Uyển Dung liếc mắt xem thường với nàng, vẻ mặt không sợ.
Hai nữ tử thuần thục, trao đổi quần áo, Phó Vân Ngọc sau khi giả dạng Uyển Dung, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, cầm lấy túi hành lý mình đã chuẩn bị tốt, rồi chạy ra cửa sau.
Beta: linhxu
Ta hận các ngươi! Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đường, trong óc lộn xộn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được A Căn ca, cho dù là không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn cũng tốt. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Trịnh Giảo Kim, Uyển Dung cứ như vậy chắn ở trước mặt nàng, cản đường, giằng co một hồi, vẫn không cho nàng đi qua. Trong lúc nhất thời, nàng cũng không thể hiểu được, mặt đỏ lên, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Xin cho qua một chút, ta có việc gấp.”
Uyển Dung thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng vui sướng, lại càng không muốn cho nàng đi qua, còn chống thắt lưng mắt to trừng đôi mắt nhỏ với nàng. Thù ngày hôm nay nàng đã định rồi, ai kêu nàng ta đoạt biểu ca, nếu không phải nàng vụng trộm ở ngoài cửa phòng biểu dượng nghe được, thì cho đến bây giờ nàng vẫn không hay biết gì, dựa vào cái gì mà nữ nhân này không cần tốn nhiều sức vẫn có thẻ túm lấy tâm của biểu ca, dựa vào cái gì mà nàng ta chỉ cần ba bốn câu đáp đã có thể làm cho biểu dượng thích, dựa vào cái gì mình cố gắng lâu như vậy vẫn là công dã tràng, thậm chí ngay cả hôn sự của huynh ấy cũng là người cuối cùng biết được.
“Nhanh một chút tránh ra, đừng ép ta ra tay.” Phó Vân Ngọc chống lại ánh mắt khiêu khích của nàng ta, liều mạng đè ép lửa giận trong lòng, lập lại một lần nữa
Uyển dung cười nhạo một tiếng, nhún vai, nói: “Hồ ly tinh, ta không tránh ra, muốn đi tìm tình ca ca của ngươi sao, thật sự là không tuân thủ nữ tắc.”
Lời nói chói tai này tiến vào trong lỗ tai Phó Vân Ngọc, như là thuốc nổ châm vào ngọn lửa nàng đang cưỡng chế lại, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, cầm bả vai Uyển Dung, cắn răng nói: “Ngươi nói ai không tuân thủ nữ tắc? Ngươi nói ai là hồ ly tinh?”
“Không phải chính ngươi sao, Phó, Vân, Ngọc! Câu dẫn người ăn chay niệm phật hòa thượng Thiếu Lâm còn không tính, còn muốn đến quyến rũ biểu ca của ta, cũng không biết dùng biện pháp gì làm cho đầu óc huynh ấy choáng váng, không phải nói muốn kết thân với biểu ca sao? Vì sao còn muốn đi tìm tình nhân kia của ngươi?” Uyển Dung cũng không một chút lo sợ, không cam lòng gằn từng tiếng nói ra.
“Ta quyến rũ biểu ca của ngươi?” Phó Vân Ngọc trợn mắt lên, vẻ mặt mang theo sự khinh thường, lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Uyển Dung cô nương, mời ngươi biết cho rõ, ta đối với Vân Đình ca ca chỉ có tình cảm huynh muội, về phần chuyện kết thân, thật có lỗi, ta cũng vô cùng không muốn, mời ngươi chuyển cáo đến biểu ca của ngươi, ta cũng không phải là thê tử tốt.” Dứt lời, đẩy nàng ta ra chạy về phía trúc uyển.
Uyển Dung cũng tức giận giống như nàng, như thế nào cũng không chịu tránh ra. Hai người cứ như vậy xoay quanh một chỗ, không ai nhường ai, ngay thời điểm thế cục sắp không khống chế được, cũng chính là lúc hai người sắp đánh nhau. Trong đầu Phó Vân Ngọc bỗng nhiên lóe lên, giống như có sét đánh cho tỉnh, trong đầu xuất hiện lên khuôn mặt của A Căn, nước mắt liền rầm rầm rơi xuống, nàng nghẹn ngào , ánh mắt thê lương, nói với Uyển dung: “Ngươi làm ơn nhường một chút, ta sẽ không đoạt Vân Đình ca ca của ngươi, ta chỉ yêu một mình A Căn ca, nhanh chút cho ta đi qua, bằng không sẽ không kịp nữa.”
Biểu tình ưu thương của tiểu mỹ nhân trước mặt, là nàng chưa bao giờ gặp qua, Uyển Dung nhìn khuôn mặt rơi đầy lệ của nàng, trong lòng lại đau thương thêm vài phần, không khỏi nghiêng người cho nàng đi qua..
“Cám ơn.” Phó Vân Ngọc vội vàng chạy về phía chỗ ở của A Căn ca ở.
Uyển Dung nhìn quần áo rời đi bóng dáng, thâm hít sâu một hơi, hốc mắt phiếm lệ, như là bỗng nhiên hiểu được cái gì.
Một đường vén váy lên để chạy, thỉnh thoảng còn bị giẫm vào mép váy ngã trật chân, Phó Vân Ngọc giờ phút này nhớ đến môn vận động ở thế kỷ hai mốt một cách khác thường, chờ nàng đến trúc uyển, quần áo trên người đã vừa bẩn vừa rách, bắp chân của nàng cũng bị xước vài chỗ. Chẳng quan tâm đến thân thể đau đớn, chạy tới gõ cửa nhà gỗ, lại phát hiện cánh cửa mình mở kia, bên trong đã sớm người đi nhà trống, làm sao còn có cái gì mà A Căn ca.
Nàng không thể tin bước vào phòng, hồn bay phách lạc cẩn thận tìm kiếm từng góc. Cả căn phòng trống rỗng, giống như chưa từng có người ở. Trên bàn chỗ gần cửa sổ, giấy và bút mực đặt thật chỉnh tề, A Căn ca từng ngồi đó vì nàng mà vẽ trang, trên mặt đất vẫn còn cái đệm, nơi mà A Căn ca mỗi ngày sáng sớm đều ngồi ở phía trên niệm Phật kinh, trên giường còn còn sót lại tối hôm qua hắn nằm ở đó, mặt trên thậm chí còn lưu lại một chút hơi ấm. Trong không khí còn lưu lại mùi đàn hương đặc biệt trên người hắn
“A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc lớn tiếng hô, thanh âm bi thương quanh quẩn ở trong không khí.
Cặp giầy kia vẫn còn ở bên giường! Là cặp giầy mới buổi sáng hôm nay nàng đặt trên bàn! Phó Vân Ngọc thoáng nhìn một cái, liền đuổi theo!”A Căn ca ca, huynh ở đâu?” Bốn phía rỗng tuếch, từng tiếng vọng một chút một chút đâm vào trong màng tai làm cho nàng đau.
A Căn ca ca huynh cứ như vậy mà đi rồi sao? Mặc kệ Ngọc nhi? Không phải nói cùng nhau đi sao? Huynh cứ như vậy nhẫn tâm không nói tiếng nào mà đi sao? Huynh đúng là đã đem ta đẩy cho người khác, huynh làm sao có thể ích kỷ như vậy. A Căn ca ca, huynh làm sao có thể chạy mất như vậy? Phó Vân Ngọc ôm thật chặt cặp giầy kia, thất tha thất thểu đi lên phía trước, cũng không biết phải đi đâu, nước mắt tàn sát bừa bãi, thấm ướt cả đôi giầy trong ngực kia. Rõ ràng là ánh mặt trời sáng lạn tháng sáu, mà lại làm cho nàng cảm thấy lạnh, rét lạnh từ thấu xương. Nàng muốn tìm đến hắn, nàng nhất định phải tìm được hắn, một câu cũng không nói liền muốn chạy trốn sao? Vậy tình cảm của bọn họ phải làm sao bây giờ?
A Căn ca ca, huynh cho là huynh đi rồi, chuyện của chúng ta là đã xong sao?
Sau đó, Phó Vân Ngọc cũng không biết mình làm thế nào mà trở về phòng. Nghe tiểu Liên nói, lúc nàng trở về trên tay vẫn nắm chặt đôi giày này, trên tay trên chân trên mặt đều bị thương, quần áo cũng vừa bẩn vừa rách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc không thành hình, lại vừa sưng vừa ẩm uớt, mắt cũng sưng không mở ra được, tập tễnh đến trước của phòng, nhìn thấy tiểu Liên đi ra, phù phù một chút, liền ngã xuống mặt đất, sau đó ngủ liền bốn ngày bốn đêm.
Đợi cho đến ngày thứ năm, nàng vừa tỉnh lại, phát hiện đại phu đang gỡ miếng băng gạc trên tay nàng. tiểu Liên nói, bởi vì trên tay cùng trên chân đều có rất nhiều vết thương, hôn kỳ lại sắp tới, cho nên không thể không băng bó toàn bộ vết thương lại, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải đổi thước, mới có thể mau chóng khỏi hẳn.
Miệng vết thương đã bóc vẩy và lộ ra lớp da mới màu hồng phấn, Phó Vân Ngọc đưa tay muốn đứng lên, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, nói không rõ ràng là miệng vết thương chưa khép lại hay là tâm.
“Tiểu Liên, hôm nay là ngày bao nhiêu ?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ mỏi mệt.
Tiểu Liên cũng là một nha đầu thông minh, theo nàng nhiều năm như vậy, tất nhiên là biết ngày ấy nàng thương tâm là vì sao, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, giọng nói khàn khàn, nói: “Tiểu thư, cách ngày đại hôn còn có hai ngày.”
Hai ngày, hai ngày a. Đã nhanh như vậy rồi, mấy ngày trước còn mới nghe được tin tức kết thân, làm thế nào lại sắp đến ngày rồi. Thật sự là châm chọc a, chẳng lẽ phụ thân hận không thể lập tức gả ta cho Mộ Dung gia? Mộ Dung Vân Đình a Mộ Dung Vân Đình, huynh có phải rất nóng vội hay không? Trong hai ngày, ta phải làm sao bây giờ? Phó Vân Ngọc trong lòng đang nghĩ tới, thì Mộ Dung Vân Đình liền gõ cửa đến.
“Ngọc nhi, muội rốt cục đã tỉnh, hiện tại trên người còn đau không?” Ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt đau lòng của hắn.
Phó Vân Ngọc thu hồi ánh mắt, cúi đầu yên lặng mà gẩy móng tay
Mộ Dung Vân Đình thấy nàng không để ý tới mình, trong lòng căng thẳng, lại hỏi: “Ngọc nhi? Đang giận ta? Ngày kết hôn gấp như vậy.”
“Tiểu Liên, cặp giầy kia của ta đâu?” Phó Vân Ngọc căn bản không nhìn hắn, vẫn tiếp tục xuống giường đi tìm giầy.
Tiểu Liên hốc mắt ẩm ướt, đem đôi giầy đã bọc tốt lấy từ trong ngăn kéo ra, giao cho Phó Vân Ngọc, lại nhìn Mộ Dung Vân Đình một cái, cúi đầu kêu một tiếng: “Tiểu thư…” Sau đó, muốn nói lại thôi.
“Ngọc nhi?”
“Vân Đình ca ca, vì sao?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại của đôi mắt sáng của hắn, trong biểu tình lại lộ ra vẻ kiên quyết.
Mộ Dung Vân Đình chấn động toàn thân, xoay người, nhìn ra ngoài cửa, hồi lâu, mới nặng nề nói: “Ngọc nhi, ta nghĩ rằng muội vẫn biết tâm tư của ta, từ lần đầu tiên ở dưới tàng cây anh đào nhìn thấy muội, thì muội đã khắc vào trong lòng ta, nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể quên.”
“Ta biết, ta biết tâm của huynh.” Phó Vân Ngọc run rẩy lui về sau mấy bước, giống như là tự giễu cười khổ nói: “Nhưng mà, huynh hiểu ta sao? Huynh biết rõ ta thích A Căn ca, huynh biết rõ A Căn ca thích ta, vậy mà huynh còn nói với huynh ấy như vậy. Mộ Dung Vân Đình, ta vẫn coi huynh như là ca ca, huynh làm như vậy rất quá đáng a, a ~ không phải là muốn ta gả cho huynh sao?” Nàng hung hăng lau nước mắt, không nói nữa, chỉ là dùng ánh mắt dọa người nhìn hắn.
Nước mắt ánh lên, trên mặt gần như là muốn xé rách đau đớn, Mộ Dung Vân Đình nhìn mà cảm thấy kinh hãi, “Chẳng lẽ muội không thấy những lời nói ta nói hôm ấy chính xác sao? Hắn là một hòa thượng, hai người muốn ở chung chỗ như thế nào? Muội cho là một đám hòa thượng Thiếu Lâm kia dễ đối phó như vậy? Muội cho là bá phụ cũng đồng ý sao? Ngọc nhi, muội mà cùng hắn ở một chỗ thì chỉ càng vất vả hơn thôi.”
“Đủ rồi, Vân Đình ca ca, Ngọc nhi rất cảm tạ ân cứu mạng của huynh, huynh không phải muốn lấy ta sao. Được, ta đồng ý, Mộ Dung gia các ngươi không phải muốn Phó gia chúng ta báo ân sao? Huynh đi đi, ta rất mệt.”
Sau khi hắn đi về, Phó Chính cũng đến gặp nàng vài lần, đều bị nàng làm mặt lạnh đuổi trở về.
Nhưng mà lúc này, trong Mộ Dung phủ trên dưới đều đắm chìm trong không khí vui mừng, Mộ Dung Phục đã mời những bạn hữu tốt của ông trong triều, hơn nữa cha con Phó gia giờ phút này cũng ở tại trong Mộ Dung phủ, vậy càng thêm náo nhiệt, chỉ là số quà tặng kia quản gia phải đếm cả một ngày một đêm. Lần này phô trương vô cùng lớn, kinh động toàn bộ đô thành. Có thể thấy được đối với đám hỏi lần này hai nhà rất coi trọng. Phó Vân Ngọc mấy ngày nay đều nằm ở trên giường, ôm cặp giầy nàng làm kia, có khi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi cũng một mình rơi vài giọt nước mắt, rốt cục vẫn phải chịu đựng đến ngày đại hôn hôm nay.
Trời còn chưa sáng, trong phủ đã sớm bận rộn. Bọn hạ nhân đều loay hoay hận không thể biến thành Na Tra, có ba đầu sáu tay. Mộ Dung Phục cùng Phó Chính tự mình tới cửa đi nghênh đón những khách nhân, Mộ Dung phu nhân cũng ở bên trong tiền thính tiếp đón. Phó Vân Ngọc sáng sớm đã bị gọi dậy, tắm rửa xong, vội vàng ăn mấy miếng cháo, đã bị mấy người hầu gái già truyền đạt lại chuyện phải chú ý trong ngày đại hôn hôm nay, tất nhiên cả chuyện giường chiếu nam nữ. Thời điểm nói đến chuyện giường chiếu, Phó Vân Ngọc liên tục liếc mắt xem thường, loại chuyện này nàng so với bọn họ còn biết nhiều hơn, dù sao khi học đại học cái loại chuyện tình yêu này cũng chưa phải chưa xem. Bị mang đi mặc vào một tầng một tầng trang phục tân nương đỏ thẫm, sau đó là chải đầu, đội mũ trên đầu, cuối cùng là khăn voan đỏ thẩm, còn chưa kịp buông lỏng một hơi, nàng đã bị đặt ở trên giường, cũng không biết là người nào nhét cho nàng một quả táo, luôn mãi dặn dò nàng từ giờ trở đi phải nắm chặt quả táo, trăm ngàn lần không thể nói chuyện.
Bởi vì tân nương tạm thời ở Mộ Dung gia, cho nên kiệu hoa liền đi vòng từ cửa nhà Mộ Dung quanh sông đào thành một vòng rồi trở về, coi như là đón dâu
Bên ngoài tiếng chiêng trống bắt đầu nổi lên, trái tim kia của Phó Vân Ngọc cũng nhảy tới yết hầu, căn bản là không ngồi yên ở trên giường được. Trong đầu của nàng không ngừng thoáng hiện lên ý niệm, muốn đào tẩu hay không? Muốn đào tẩu hay không? Nhưng mà bây giờ nhiều người, nàng hóa trang như này quá rõ ràng, mặc kệ chạy trốn như thế nào thì vẫn bị nhận ra. Nhưng mà, nếu không trốn đi, sẽ phải gả cho Mộ Dung Vân Đình, nàng cũng là trăm triệu lần không tình nguyện. Trong lòng rối rắm thành đoàn, gấp đến độ không ngừng đi lại trong phòng.
Bỗng nhiên, có người gõ cửa. Phó Vân Ngọc sợ tới mức run lên, khăn voan đỏ thẫm lập tức rơi xuống mặt đất
“Ai?” Nàng cảnh giác, hỏi.
“Là ta, Uyển Dung, mở cửa nhanh lên, ta tới cứu ngươi.”
Phó Vân Ngọc nửa tin nửa ngờ mở cửa. Uyển Dung khuôn mặt bởi vì khẩn trương mà hơi đỏ lên, vừa vào cửa liền không nói hai lời cởi trang phục của mình ra, thấy Phó Vân Ngọc ngây ngốc đang nhìn mình, khó thở nói: “Còn không mau chóng cởi quần áo ra, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gả cho biểu ca sao?”
Phó Vân Ngọc lúc này mới hiểu được, liền tháo mũ trên đầu xuống, một tầng một tầng cởi quần áo ra, trong đầu vừa cảm kích lại vừa bất an, liền hỏi: “Làm vậy thật sự được không? Ngươi sẽ làm sao bây giờ?”
“Ngu ngốc, ta thích biểu ca, lần này ngươi cho ta mượn danh nghĩa gả cho huynh ấy, mà ngươi lại có thể thoát thân đi tìm tình lang của mình, chuyện này không phải đẹp cả đôi đường sao?” Uyển Dung liếc mắt xem thường với nàng, vẻ mặt không sợ.
Hai nữ tử thuần thục, trao đổi quần áo, Phó Vân Ngọc sau khi giả dạng Uyển Dung, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, cầm lấy túi hành lý mình đã chuẩn bị tốt, rồi chạy ra cửa sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook