"Hahaha..."
Tiết Chính Minh ngửa đầu lên trời cười lớn, ánh mắt từ bi thương hóa thành hận thù, hắn đỏ mắt nhìn thành chủ phu nhân, không để Lam Nguyệt kịp ra tay, đã lao đến bóp chặt cổ bà ấy.
"Nếu đã vậy, bổn thành chủ còn có gì luyến tiếc chứ ? Phu nhân, nàng đến bồi táng cùng ta đi !"
"Ưm...!"
Thành chủ phu nhân hoàn toàn không có đủ khí lực thoát khỏi bàn tay to lớn của Tiết Chính Minh, bà cũng không giải dụa, chỉ là thản nhiên vô cùng mà tiếp nhận cái chết.
"Thù...!đã trả xong...ta...sống cũng...không ...!có nghĩa...!gì !"
Lam Nguyệt nhíu mày, lập tức ra tay ngăn cản.

Ngay lập tức hắc bào nhân cũng ra tay ngăn cản, hai người công kích va chạm nháy mắt, linh lực bùng nổ, Tiết Chính Minh cùng thành chủ phu nhân văng ra, hôn mê bất tỉnh.
"Thiên Dương Cảnh đỉnh phong...!Huyền Linh đại lục không có bao nhiêu người.

Vậy...!ngươi là kẻ nào."
"Khà khà, ngươi thông minh như vậy, sao không tự đoán đi."
Hắc bào nhân cười quỷ dị, sao đó đưa tay hướng về phía Lam Nguyệt tấn công lần nữa.
Lam Nguyệt nhanh chóng né tránh, thân ảnh chợt lóe chợt hiện, khiến hắc bào nhân không nắm bắt được.
Không ngờ thân thủ của một tiểu nha đầu không lớn lại lợi hại như vậy ! Rốt cuộc cô ta là ai !
Soạt !
Lam Nguyệt xuất hiện phía sau, tung một cước vào cổ Hắc bào nhân.

Hắn cũng phản ứng đủ nhanh, đưa tay đỡ lấy, Lam Nguyệt không hề thay đổi vị trí công kích, mà đổi chân liên tục đá vào hắn.

Hắc bào nhân mặc dù đều đỡ được, lại bị đánh cho buộc phải lùi lại liên tục.
"Đáng chết ! Hay cho một Cửu Môn !"
Ầm ầm ầm !
Hắc y nhân thẹn quá hóa giận, phóng xuất linh lực hùng hậu trong cơ thể, đem toàn bộ căn phòng đều phá tan.

Lam Nguyệt chú ý đến phía hai người đang nằm bất tỉnh, bất đắc dĩ bỏ qua Hắc bào nhân đang chạy trốn, cứu hai người kia ra khỏi đống sụp đổ.
Lam Nguyệt vừa ra ngoài, người của Cửu Môn nghe tiếng động cũng chạy đến.

Nàng ném hai người đó cho họ, rồi đuổi theo hướng Hắc bào nhân rời đi.
"Nếu nàng đoán không sai, tên đó chắc chắn hướng về phía Ma vật kia mà đến ! Phải nhanh chống ngăn hắn lại, nếu không để hắn thả ma vật đó ra, vậy thì phiền phức !"
Ma vật được Tiết Chính Minh nuôi trong mật thất phòng mình, nàng cũng chưa từng đi vào, cũng không biết con hắn nuôi là gì, nhưng nó đã ăn không biết bao nhiêu người rồi, dù chưa hoàn toàn thành thục, nhưng chắc chắn không dễ đối phó.
Lúc Lam Nguyệt đuổi đến phòng của Tiết Chính Minh, đã có rất nhiều ma khí thoát ra, cùng lúc đó là tiếng con gì đó gầm lớn.


Lúc này, mái nhà phòng Tiết Chính Minh vỡ tan, một con vật bị bao phủ bởi ma khí đen nghịt nhảy ra.

Hai mắt nó đỏ ngầu, trong miệng nó thế nhưng ngậm Hắc y nhân kia.
Lam Nguyệt cau mày, chẳng lẽ hắn bị ma vật cắn trả !? Không đúng, nếu ma vật cắn trả hắn thì đã cắn từ lâu rồi mới đúng !
"Haha,...!Thần Nguyệt Giáo bọn ta sẽ thống nhất Hạ giới, chúng sinh Hạ giới đều phải quy phục Thần Nguyệt Giáo bọn ta !"
Hắc bào nhân bị ma vật kia ngậm trong miệng, thế nhưng lại đột nhiên điên cuồng cười lớn.
"Cửu môn nhỏ bé các ngươi, ngoan ngoãn vị diệt vong tại đây đi !"
Nguy rồi, không thể để ma vật kia ăn hắn !
Hắn vừa dứt lời, ma vật liền gào lên một tiếng, đem Hắc bào nhân nuốt xuống.

Lam Nguyệt vừa xông lên, một quyền chứa mười thành linh lực đánh vào ma vật, thế mà nó lại không chút thưởng tổn.
Ma khí từ cơ thể nó bùng nổ, Lam Nguyệt bị xung kích ma lực đẩy văng ra xa.

Lúc này, ma khí cuồn cuộn không dừng, ma vật kia cũng bắt đầu trưởng thành.
Lam Nguyệt nhíu mày, lần này thì rắc rối rồi.

Vốn dĩ ma vật này chỉ được nuôi bằng những người bình thường, dù là linh giả cũng chỉ là linh giả cấp thấp, dù ăn có nhiều người cũng chỉ trưởng thành một chút.

Nhưng hiện tại nó ăn là cao thủ Thiên Dương cảnh đỉnh phong, ăn được cao thủ như vậy, con Ma vật này nháy mắt liền muốn trưởng thành !
Ma vật hấp thu toàn bộ ma khí quanh người nó, lúc này mới lộ ra bộ dáng chân chính !
Toàn thân nó bao phủ một lớp vảy cứng cáp, đôi mắt đỏ ngầu, hai chiếc sừng cong rồi chỉa ra nhọn thẳng về phía trước.

Bộ dạng giống như một con trâu, nhưng lớp da lại như vảy rắn.
Nàng đã từng thấy con ma vật này trong sách.

Gọi là Tầm Ma.

Hay nói cách khác là Ác mộng thú, chuyên gieo rắc tai ương đau khổ bệnh tật.
Vốn chỉ nghĩ là truyền thuyết, không ngờ nàng lại có cơ hội chứng kiến tận mắt ngoài đời.

Chỉ là con Tầm Ma này đã trở thành Ma vật, không có ý thức nữa rồi.
"Đúng là xấu xí hệt như hình !"
"Lạc Y, Diệp Mộng ! Chỗ này giao cho các ngươi xử lý."
Lam Nguyệt lấy ra năm viên đá, ném lên không trung.


Nàng thi pháp, bàn tay điêu luyện vẽ ra trận trận đồ án, đủ loại màu sắc.

Sau đó, Lam Nguyệt thủ tay, năm viên đá bay lên vây quanh Tầm Ma.
Trước tiên đem con quái vật này đến nơi rộng rãi trước đã.
"Ngũ Thạch Trận ! Hoán đổi !"
Năm luồng ánh sáng lóe lên, nháy mắt kết thành một linh trận.

Ánh sáng chói mắt bao phủ nàng và Tầm Ma, sau đó một người một thú giữa không trung biến mất.
"Môn chủ !"
"Môn chủ biến mất rồi !"
"Con quái thú kia cũng biến mất !?"
"..."
Diệp Mộng nhìn không trung, lo lắng vô cùng:
"Môn chủ một mình có sao không ? Con ma vật đó có vẻ rất lợi hại."
"Đừng lo, tiểu thư chắc chắn sẽ giải quyết được nó."
Trái với Diệp Mộng có chút lo lắng, Lạc Y ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Bởi vì nàng hiểu rõ tiểu thư, người luôn luôn đem đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Nàng tin, lần này tiểu thư cũng sẽ an toàn trở về.

"Được rồi, đem cáo trạng cấp lên hoàng đế Tây Âm, cũng nên để dân chúng thấy rõ bộ mặt của Thành chủ bọn họ rồi."
Lạc Y quay lại, lạnh lùng hướng đám đệ tử ra lệnh.

Nếu tiểu thư đã giao nhiệm vụ, nàng đương nhiên sẽ hoàn thành nó tốt nhất !
"Rõ !"
"Những người không liên quan thì thả đi, còn lại đều trói lại đi, dọn dẹp cho sạch sẽ."
"Rõ !"
Diệp Mộng ngẩng lên nhìn ánh trắng vẫn sáng ngờ, mặc dù Cửu Môn thành lập đã lâu, thưch lực cũng không đến nổi tệ, nhưng đây là trận đánh lớn nhất của Cửu Môn đến giờ.
Môn chủ, mong người bình an trở về.
___________
Rầm !

Rống !
Tầm Ma bị Lam Nguyệt dịch chuyển ra một khu đất trống ở ngoại thành, bị nàng ném từ trên cao rơi xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ.
Lam Nguyệt cũng từ phía trên, chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.

Nàng xoa xoa cổ bẻ bẻ ngón tay, mỉm cười đầy thiện ý nhìn ma vật.
"Được rồi, nơi này trống trải, để bổn tiểu thư chơi với ngươi.

Sẵn tiện dùng ngươi thử chiêu thức mới của Cửu Thiên Quyết ta vừa luyện."
Thiên thứ ba của Cửu Thiên Quyết, nàng mở được lúc tấn cấp Thiên Dương Cảnh.

Tu luyện cũng đã được ba tháng rồi, mới có thể tu luyện đến sơ cấp.
Hàn Nguyệt Điện cũng đã mở ra tầng thứ 4, thứ tốt không ít.

Chỉ là tầng thứ 4 đều liên quan đến luyện đan dược, nàng cũng không sử dụng được gì.

Chỉ nhìn một chút bổ sung kiến thức.
Cửu Thiên quyết Thiên Thứ ba, Diệt Tuyệt ! Chiêu thức như tên, khả năng hủy diệt cực kỳ đáng sợ.

Nếu nói Trảm Thiên Nhai là dời non lấp bể, vậy Diệt Tuyệt là đem mọi thứ xóa sạch ! Chỉ là Diệt Tuyệt dễ dàng khống chế không gian sử dụng, hoặc có thể đặc lên mục tiêu một cách dễ dàng hơn.
Lam Nguyệt tung người nhảy lên, một quyền đánh vào mặt Tầm Ma.

Nó văng ra xa, lại đón nhận một cú đá của nàng từ dưới lên.
Nếu nói Ma vật đã không cảm nhận được đau đớn, nhưng thương tích vẫn sẽ có.
Lam Nguyệt liên tục ra chiêu, cuối cùng là một cú đá từ trên cao xuống, đem Tầm Ma ấn sâu xuống mặt đất.
Ầm ầm ầm
Đất đá xung quanh nó đứt gãy vỡ vụn.

Cơ thể to lớn của Tầm Ma tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.
Lam Nguyệt đứng trên cao nhìn xuống nó, đôi mắt chậm rãi chuyển sang màu xanh.

Linh lực trên người cuồn cuộn mà chuyển.

Thất thải quang mang hiện ra, hóa thành một luồng sáng chói mắt nhanh chóng bao phủ cơ thể Tầm Ma, giống như đem nó giam cầm.
Cơ thể nó bị công kích liên tục, tạm thời vẫn chưa thể đứng dậy được, hoàn toàn bị thất thải quang mang bao lấy.

"Cửu Thiên Quyết Thiên thứ hai- Diệt Tuyệt !"
Thanh âm Lam Nguyệt chậm rãi vang lên, bàn tay nàng nắm lại, ầm một tiếng, vị trí Tầm Ma đột nhiên bạo phát, phát ra tiếng nổ lớn vang trời.
Đại địa chấn động, cát bụi bay lên mù mịt.


Cửu Linh Hàn Dực mọc ra, đưa Lam Nguyệt bay lên cao, tránh khỏi khói bụi bao phủ bên dưới.
Đôi mắt nhìn chằm chằm bên dưới, thần sắc Lam Nguyệt hơi ngưng lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Đúng là không dễ đối phó mà."
Nàng có dị đồng, đám khói bụi kia hoàn toàn không cản trở được tầm nhìn của nàng.

Lam Nguyệt nhìn rõ, Tầm Ma đã đứng lên, hơn nữa trạng thái kia, rõ ràng đang bạo nộ !
Nó há to mồm, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng, trong miệng ánh sáng đỏ dần dần ngưng tụ.
Đồng tử co rụt, Lam Nguyệt nhanh chóng đập cánh né tránh.

Một cột sáng đỏ rực từ miệng Tầm Ma bắn thẳng lên trời, đúng vị trí nàng vừa đứng.

Lam Nguyệt bay ra xa, nhìn vạt áo chậm rãi biến thành tro bụi, trong lòng hơi trầm xuống.

Chỉ cách vài li mà thôi, nếu nàng không có dị đồng, không đoán được nó hành động.

Chỉ sợ lúc này tan thành tro bụi không phải y phục, mà là bản thân nàng.
Tầm Ma không dừng lại ở đó, mà liên tục phát ra công kích.

Lam Nguyệt phải không ngừng né tránh.
Xem ra nàng trực tiếp chọc giận ma vật này, ép nó phát điên rồi.
Linh lực thông thường không có tác dụng với nó, vậy Thần lực thì sao ?
Hiện tại nàng cũng chưa thể tu luyện được Thần lực, trong cơ thể chỉ có một sợi Thần lực căn nguyên mỏng manh mà thôi.
Nếu nàng rời đi, để mặc Ma Vật này hoành hành, không biết phải bao nhiêu người phải chết.
Nhất định sẽ có cách !
Quanh đây chỉ toàn là rừng rậm, thì có cách gì chứ !
Rừng rậm ?
Lam Nguyệt quan sát xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên.
"Thanh U !"
Nàng gọi một tiếng, Thanh U lập tức từ không gian ra.

Nó từ một chú chim xanh quay về bản thể, cơ thể to lớn che phủ cả bầu trời, nó kêu lên một tiếng lớn, đáp lại Lam Nguyệt.
"Chủ nhân."
"Ngươi giúp ta ngăn con ma vật kia một chút, nhớ cẩn thận đừng để nó đánh trúng."
"Vâng."
Thanh U kêu lớn một tiếng, nó há miệng, phun ra một loạt băng nhọn, tấn công thu hút sự chú ý của Tầm Ma.

Lam Nguyệt nhân cơ hội, lập tức nghiên cứu địa hình, chuẩn bị lập trận.
Thiên nhiên linh trận, chính là trận pháp tốt nhất để nhốt con ma vật này ! Nơi này linh khí dồi dào, căn cơ rất tốt, vừa tốt vừa xấu, cực kỳ phù hợp bố trí Trận Phong Sát !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương