Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em
Chương 39: Ngoan ngoãn ở lại

******

Hai ngày sau Giản Đình xuất viện về nhà. Cô xem Hạ An như là không khí, không tồn tại, chạm mặt cũng không thèm nhìn. Sau cuộc nói chuyện ở bệnh viện hôm đó Phương Hàn đã không còn nhắc đến chuyện chia tay nữa, sau giờ làm anh vẫn đến bệnh viện thăm cô, nói chuyện với cô.

Nhưng ngày sau đó, cuộc sống yên bình diễn ra không ai đụng đến ai, công việc ở công ty khá nhiều khiến Phương Hàn bận tối tăm mặt mũi, anh không còn tâm trí để ý đến chuyện khác nữa.

Nhưng...

Đến khuya anh về đến nhà, liền qua phòng Hạ An nhìn cô một cái xong mới anh yên tâm về phòng mình.

Tối nay Giản Đình lại giả vờ mệt, giả vờ đau tay không chịu xuống ăn cơm, cô muốn giành sự quan tâm của anh nhiều hơn.

Phương Hàn cảm thấy càng ngày Giản Đình càng làm quá, vết thương trên tay cô cũng đã sắp lành, nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người bệnh cần được chăm sóc, hầu hạ, anh thật sự rất mệt với kiểu nhõng nhẽo này của cô.

Từ trước đến giờ anh không cho phép ai tính toán với anh.


Hạ An thì ngày càng hiểu chuyện hơn, cô không dám gần anh, cô sợ Giản Đình không vui, sợ anh khó xử. Điểm này khiến anh thương cô nhiều hơn.

Đến khuya... ngoài trời mưa rất lớn.

Phương Hàn đang làm việc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Sau đó Giản Đình bê trà vào cho anh.

"Em còn chưa ngủ sao?"

"Em không ngủ được, muốn qua đây nói chuyện với anh."

"Anh đang làm việc, không thể nói chuyện với em được, em về phòng cố gắng ngủ đi." Giọng anh nhàn nhạt nói.

Ngoài trời mưa to, gió càng lúc càng lớn, mang theo những tiếng nổ lớn của sấm chớp khiến người nghe sợ hãi. Giản Đình sợ hãi chạy đến ôm anh. "Hàn... em sợ quá."

Tiếng sét lớn nhưng vậy, anh đang nghĩ đến Hạ An, không biết cô có sợ sấm chớp không? Có thể không, cũng có thể đang ngồi khóc nức nở trong phòng cũng nên.

Đang miên man suy nghĩ thì một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, đèn điện trong phòng đều tắt hết.

Ánh sét loá lên giữa bầu trời đêm. Cảm nhận được bàn tay của Giản Đình ôm anh chặt hơn.

Phương Hàn bỗng chốc thoát khỏi cơn suy nghĩ, đầu óc trở nên trống rỗng. Đợi đến khi thần trí khôi phục lại, anh đã vội lao ra khỏi phòng làm việc.

Giản Đình sửng sốt đứng im trong bóng tối, hai cánh tay cô vẫn còn đưa trên không trung.

Tiếng sét lớn như vậy nghe thôi cũng thấy rợn người. Lòng anh cũng rối loạn theo tiếng sét.

Hạ An chắc chắn đang rất sợ. Càng nghĩ lòng anh càng bồn chồn, bước chân anh nặng nề đi đến phòng cô. Vì đã quen thuộc đường đi trong nhà, nên bóng tối cũng không làm khó được anh.

Hạ An rất sợ tiếng sét, cô co ro nằm trong chăn. Bất chợt nghe tiếng cửa mở ra, trong bóng tối cô không biết là ai, đến khi nghe tiếng anh: "Hạ An... em ngủ chưa?"

Vừa nghe tiếng anh, cảm xúc trong lòng như thác lũ muốn tràn ra, giọng cô run run lên tiếng: "Tôi đây... tôi chưa ngủ."

Nghe tiếng bước chân dồn dập về phía mình, sau đó được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Hạ An cảm giác dễ chịu đôi chút.

Ánh chớp sáng loá lại loé lên, khiến hai người nhìn thấy nhau trong vài giây. Ôm được cô trong lòng, trái tim Phương Hàn đập cuồng loạn.

"Sao anh lại đến đây? Nếu để Giản Đình biết được, chị ấy sẽ rất buồn." Hạ An nói lí nhí.

Cô gái này, chẳng những cô không ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm xúc của người khác. Cô không yêu anh sao? Sao muốn đẩy anh cho người khác như thế? Lửa giận trong lòng anh đang dần cháy lên.

Trong bóng tối, môi anh tìm kiếm môi cô. Bờ môi lạnh như băng của anh vừa chạm vào khiến Hạ An sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh đang trượt dần vào khoang miệng cô, hôn tới tấp, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt. Bàn tay không an phận của anh luồn vào trong áo cô, xoa nắn khắp nơi.

Đầu óc Hạ An bỗng trống rỗng, bị anh hôn đến nỗi không còn biết gì. Lòng bàn tay mềm mại cùng với những ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay của Phương Hàn, khiến anh cảm thấy trái tim mình run lên.

Anh yêu Hạ An đến mức nào rồi? Sao chỉ một cái nắm tay nhẹ thôi đã làm anh kích động thế rồi.

Nụ hôn mạnh bạo của anh dần dần trở nên dịu dàng, âu yếm hơn, không biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc Phương Hàn cũng chịu rời khỏi môi cô, hơi thở hai người hỗn loạn.

Anh chạm trán mình vào trán cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô... rất lâu. Hô hấp của đôi bên càng lúc càng nặng nề.

"Hạ An... em đừng quan tâm đến cảm xúc của người khác nữa, hãy quan tâm đến cảm xúc của chính mình đi em."






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương