Thấy bạch liên hoa Nhạc Dao Dao tự lấy dao đâm bản thân, Nguyệt Ninh giả vờ hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
Nhạc Dao Dao nở nụ cười hung tợn: "Làm gì nhỉ? Đương nhiên là đổ tôpi cho ngươi rồi!!!" Nàng ta còn nói thêm: "Cố ý giết người là không được đâu nha em gái thân yêu của ta".
Nhạc Dao Dao tiếp tục cắm sâu vào vết mổ một chút, sau đó rút dao rồi quăng dao về phía nàng.

Nguyệt Ninh giả vờ hoảng hốt: "Ngươi làm gì.."
Sau khi làm xong, nàng ta tiếp tục hét thật to: "Cứu mạng, cứu mạng, cứu ta với".
Rất nhanh sau đó liền nghe thấy những tiếng bước chân lao về phía này.

Dẫn đầu đội ngũ chính là Tần Trạch, sau đó là một đám y tá đằng sau.
Nhạc Dao Dao gương mặt tái nhợt, nàng ta lùi về phía sau vài bước sau đó liền chạy đến phía Tần Trạch.
Tần Trạch nhìn thấy cái tay che đậy vùng bụng đầy máu, hắn ta liếc nhìn Nguyệt Ninh một cái sau đó liền bế Nhạc Dao Dao kiểu công chúa rời khỏi phòng.

Trước khi đi, hắn lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi mà nói vài chữ: "Nếu cô ấy có vấn đề gì, thì ngươi chuẩn bị đi đầu thai đi".
Nhạc Dao Dao vì đã diễn nên nàng ta giả vờ ngất đi, thật ra nàng ta đâm không sâu.


Không động đến vết mổ, là vết thương mới hoàn toàn.

Không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nguyệt Ninh im lặng mà hóng chuyện, nàng tỏ vẻ không hề liên quan đến nàng.
Nhạc Dao Dao tiến vào phòng giải phẩu một lúc lâu, phía bên ngoài Tần Trạch cùng Nhạc gia vô cùng lo lắng.

Hắn ta vì không thể kìm nén cảm xúc trong lòng nên đã đến gây ầm ĩ với Nguyệt Ninh.
Tần Trạch nổi giận đùng đùng: "Nhạc Linh Nhi ngươi làm người sao có thể ác độc đến vậy? Dao Dao là tỷ tỷ của ngươi, vậy mà ngươi lại đâm nàng".
Nguyệt Ninh: "Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, ta chưa hề động đến nàng ta.

Ta không phải kẻ ngốc, nếu như ta đâm nàng thì ta đã không đâm tại bệnh viện".
Tần Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Vậy ngươi thử nói xem, vì sao nàng ấy bị thương?"
Nguyệt Ninh thành thành thật thật mà trả lời: "Nàng ta tự đâm bản thân"
Tần Trạch ánh mắt sắt lạnh lên, hắn nhìn nàng sau đó cười lạnh: "Nhạc Linh Nhi, không phải ai cũng lòng dạ hiểm độc như ngươi, Dao Dao là một cô gái tốt, nên ngươi đừng từ bụng ta suy ra bụng người"
Nguyệt Ninh cười cười: "Ha hả? Có phải hay không thì bây giờ chúng ta thử liền biết ngay.

Ngươi có thể đem nàng giám định vết thương mà xem thử".
Xem xong có khi ngươi sẽ phát hiện bản thân là đồ ngu ngốc chăng???
Tần Trạch phẫn nộ: "Nhạc Linh Nhi ngươi tưởng rằng ai cũng sẽ ác độc như ngươi sao? Sẽ không từ thủ đoạn một cách đáng khinh như ngươi hay sao?"
Nguyệt Ninh cảm thấy nói chuyện với con hàng này tốn thời gian, nàng nhanh chóng liền nói với hắn: "Được thôi, nếu ngươi không tin thì bây giờ ta đem ra chứng cứ.

Xem ngươi còn có thể cãi lại hay không!"
Nguyệt Ninh lấy ra một cái máy ghi âm có vẻ ngoài giống hệt cây bút từ trong túi áo, nàng cười cười nói: "Thật tiếc quá, ta lỡ ghi lại chứng cứ hết rồi.

Ngươi cứ từ từ mà nghe"

"Hi vọng sau khi nghe xong ngươi đừng thất vọng về nàng ấy, người tình trong mộng của ngươi cơ mà, sao có thể thất vọng đây?"
Nàng cũng không đợi hắn nói chuyện, Nguyệt Ninh liền ấn vào nút mở, sau đó còn tốt bụng mà mở lớn hết thanh âm ra ngoài.

Thanh âm từ trong liền vang lên, nghe được rất rõ ràng:
"Em gái của ta, ta đến để thăm em".
"Bó hoa này là A Trạch tặng cho ta vào buổi sáng hôm nay, hắn nói bó hoa này tượng trưng cho tình yêu của chúng ta.

Ta thật sự rất hạnh phúc, vì thế ta muốn đem bó hoa này đến đây cùng em chia sẻ.

Hi vọng em có thể vì chị mà chúc phúc cho tình yêu của chị và Tần Trạch".
"Chị thấy em cô đơn lẻ loi, một thân một mình tại căn phòng này.

Dù đang bị bệnh nhưng không có ai chăm sóc, quá là đáng thương".
"Vừa nảy chắc em cũng đã nghe A Trạch nói nhỉ, hắn trước mặt em đã nói rằng sẽ không bao giờ yêu em, mà người hắn yêu chính là chị.

Hắn muốn cùng chị kết hôn".
"Ta tới là khuyên ngươi, đừng nên đeo bám lấy A Trạch nữa.

Ngươi không xứng, hắn ta căn bản không hề yêu ngươi hắn yêu ta.


Ngươi nhanh chóng kí đơn ly hôn với hắn đi, đừng có mà cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.

Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa".
"A Trạch không yêu ngươi, nếu hắn yêu ngươi thì sẽ đem thận của ngươi cho ta sao? Sẽ vì ta mà ép buộc ngươi mổ thận hay sao?"
"Ngươi không cảm thấy bản thân mình ghê tỡm đến mức nào hay sao? Hắn đã không yêu ngươi, vì sao lại bám theo hắn hoài không buông? Nhục nhã không? Xấu hổ hay không?".
"Chuyện này không phải do ngươi quyết định, chuyện này là do ta và A Trạch quyết định.

Hắn đã không yêu ngươi, trái tim của hắn và gia sản nhà Tần gia là của ta".
"Ngươi đừng mơ tưởng đến gia sẳn của hắn, ta chính là phu nhân tương lai của Tần Trạch.

Phu nhân tương lai của hắn, gia sản của hắn tất cả sẽ là của ta, của ta!!"
"Ngươi câm miệng!!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương