Phương Thức Ly Hôn Của Hào Môn
Chương 8: Chương 08: bữa tiệc

Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
 
Lạc Tô ôm một bản tài liệu, giơ tay muốn gõ cửa văn phòng.
 

 
Rầm!
 
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, hiệu quả cách âm cực tốt bị phá vỡ, Lạc Tô nghe được bên trong vang lên một tiếng nặng nề, cô lập tức hoảng sợ.
 
"Dọa cô à? Ngại quá."
 
Sở Minh đi từ văn phòng ra, cười trấn an cô.
 
Lạc Tô: "Không sao... ây, đạo diễn Sở, anh làm sao vậy?"
 
Sở Minh kéo áo ngoài xộc xệch lại, bình thản nói: "Bị chó điên cắn."
 
Lạc Tô: "..."
 
Cô để ý thấy trên tay cậu có hai vệt đỏ, ánh mắt lập tức đảo đi chỗ khác.
 

 
Sở Minh: "Cô gái nhỏ, nghĩ cái gì vậy."
 
Lạc Tô: "Không có gì, không có gì, hắc hắc hắc."
 
Sở Minh: "..."
 
Cậu vuốt cổ áo, bước về phía trước.
 
Rầm!
 
Phía sau cậu, cửa văn phòng bị đẩy ra thật mạnh lần nữa, lần này Bạch Dật đuổi ra lại khiến Lạc Tô bị dọa sợ.
 
Chỉ thấy dưới khóe mắt người nắm quyền Bạch Thịnh không biết tại sao lại có thêm một mảng xanh tím, khóe miệng cũng bị rách một miếng, sau khi có thêm hai vết thương này, khuôn mặt vốn anh tuấn lãnh đạm của anh càng thêm âm trầm và tàn bạo.
 
Sở Minh đã bước vào trong thang máy, thấy Bạch Dật đuổi đến cũng không chút do dự mà ấn xuống phím tầng.
 
"Đứng lại!"
 
Lạc Tô giương mắt nhìn ông chủ nhà mình bước một bước dài xông đến, nổi giận đùng đùng đè cửa thang máy đã sắp khép lại, đưa bản thân mạnh mẽ chen vào.

 
Lạc Tô: "..."
 
Cô im lặng mấy giây sau mới lẩm bẩm: "Giống như bị nhét đầy một họng cẩu lương."
 
---
 
Trong không gian khép kín chật hẹp của thang máy, Sở Minh bình tĩnh cúi đầu gửi tin nhắn, để mặc Bạch Dật cứ đi qua đi lại bên cạnh cậu, nóng nảy giống như một con sói đực theo đuổi bạn đời bị thất bại, lông toàn thân đều dựng thẳng lên.
 
Bách Thang: [Bữa tiệc tối nay em có đi không?]
 
Sở Minh: [Đi.]
 
Bách Thang: [Vậy tôi qua đón em.]
 
Sở Minh: [Không cần, tự em đi là được rồi.]
 
Bạch Dật đột nhiên lên tiếng: "Kêu hắn cút!"
 
"..."
 
Cửa thang máy vừa mở ra, Sở Minh thả điện thoại vào túi, cất bước muốn đi.
 
Bạch Dật lại tóm cậu trở về, ấn thẳng xuống phím tầng cao nhất.
 
Đinh.
 
Thang máy lại đóng lần nữa, Sở Minh hất tay Bạch Dật ra: "Đến cùng là anh muốn làm gì."
 
"Không cho ly hôn."
 
Bạch Dật lại nắm lấy cổ tay cậu lần nữa, đè cậu lên vách thang máy: "Cũng không cho dọn ra ngoài."
 
Sở Minh: "Thôi bỏ đi, hai tình nhân nhỏ kia của anh ước gì tôi nhường vị trí này cho bọn họ biết bao."
 
Bạch Dật: "Tôi không có tình nhân."
 
"Muốn tôi ném ảnh chụp vào mặt anh à, Bạch tổng?"
 
"Em không có ảnh chụp." Bạch Dật vừa nói vừa dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Sở Minh: "Tôi chỉ từng chạm vào em."
 
Sở Minh: "..."
 
Cậu không kịp đề phòng nên đột ngột lọt vào trò lưu manh của Bạch Dật, cậu không nói gì, tay làm một động tác khéo léo đẩy Bạch Dật từ trên người ra.

 
Cửa thang máy mở ra lần thứ hai, Sở Minh chỉ một tay ra ngoài, nói với Bạch Dật: "Đi ra ngoài."
 
Bạch Dật: "Đây là công ty của tôi."
 
"Biết là của anh, cho nên mau quay lại làm việc đi." Sở Minh nói tiếp: "Hôm nay không thể nào nói chuyện được, chúng ta đều nên bình tĩnh lại một chút."
 
"Không cho ly hôn."
 
"..."
 
"Không cho dọn ra ngoài."
 
"..."
 
Sở Minh ấn phím xuống lầu một.
 
---
 
Tuy rằng Bạch Dật nhấn mạnh không cho phép cậu dọn ra ngoài lần nữa, nhưng Sở Minh cũng không để ý đến anh. Vừa rời khỏi công ty đã lập tức liên lạc với một người chủ nhà quen biết trước đây, hẹn cùng đi xem nhà.
 
Nhà ở nằm trong một tiểu khu bên hồ yên tĩnh mà thanh nhã, ở phòng khách rộng rãi thoáng mát có một mặt tường là cửa sổ sát đất đối diện ra hồ trong vắt gần đó, có thể thu hết phong cảnh nơi xa vào trong mắt.
 
"Thế nào, phong cảnh không tệ chứ?" Chủ nhà nói: “Chỗ này thanh tịnh, ở cũng thư thái, còn là hàng trong tay tôi, nếu cậu muốn tôi có thể đặc biệt giữ lại cho cậu."
 
Sở Minh gật đầu: "Cảm ơn, nơi này đúng thật là không tệ."
 
Bởi vì trước đó đã nói xong cho nên bọn họ lập tức ký hợp đồng tại chỗ, thuê thời hạn một năm, sau một năm nếu Sở Minh thích có thể mua hẳn luôn căn hộ này.
 
Ký xong hợp đồng, bởi vì chủ nhà có việc đột xuất nên đi trước, Sở Minh đứng một mình trước cửa sổ sát đất trống rỗng, quan sát cảnh sắc xung quanh tiểu khu.
 
Căn nhà này lấy sáng rất tốt, từng tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên sàn phòng, ánh sáng màu vàng nhạt mờ ảo, cả căn phòng im ắng, an bình mà thoải mái.
 
Sở Minh chậm rãi dạo quanh căn hộ, chụp mấy bức ảnh, suy nghĩ xem chỗ này chỗ kia nên đặt món đồ gia dụng nào, mặt tường phải trang trí thế nào, còn có rèm cửa...
 
Sau đó cậu dứt khoát chạy đến trung tâm thương mại bán đồ gia dụng, trước tiên chọn mấy món đồ lớn trước, sau đó lại chọn một ít món đồ nho nhỏ, hiếm khi có hứng thú đi dạo trung tâm thương mại suốt một buổi trưa.
 
Lúc hơi muộn một chút, cậu thừa dịp trời nhá nhem mà rời khỏi trung tâm thương mại, vậy mà đã hơn sáu giờ, cậu lập tức về nhà thay quần áo rồi lái xe đến hội trường tổ chức tiệc tối.
 
Bữa tiệc tối nay là do Hiệp hội trong giới khởi xướng, người đến đa phần đều là nhân vật trong giới, cũng có không ít các ông chủ lớn là nhà đầu tư hoặc mấy vị phú nhị đại đến tham gia náo nhiệt. Sở Minh mới đi vào không bao lâu đã thấy Bách Thang - người lúc trước đã nói anh cũng đến.
 

Bách Thang đang nâng ly rượu nói chuyện cùng vị nào đó, Sở Minh nhận ra vị kia là một biên kịch đã nổi danh từ lâu trong giới, vốn không định đi quấy rầy bọn họ, ai ngờ Bách Thang vừa nhìn thấy cậu đã nói gì đó với vị biên kịch kia, rồi sau đó cười đi về phía cậu.
 
"Buổi tối tốt lành." Bách Thang nói: "Bộ quần áo này đẹp thật, rất hợp với em --- nhưng mà thật ra em mặc cái gì cũng đẹp."
 
Sở Minh cười nói: "Chẳng phải lời này nên nói với bạn gái của anh sao?"
 
Bách Thang buông một tay, nói: "Tôi không có bạn gái, nhưng xem ra em cũng không có, vừa vặn, đêm nay chúng ta có thể thành một đôi."
 
Một bồi bàn vừa khéo đi ngang qua, Bách Thang chọn một ly rượu, đưa cho Sở Minh.
 
Sở Minh nhận lấy, đang mỉm cười nói gì đó thì cửa khách sạn nổi lên một trận xôn xao.
 
Dương Mân mặc một bộ váy đỏ diễm lệ phô trương xuất hiện nổi bật trong tiệc rượu, lập tức thu hút không ít ống kính của giới truyền thông đuổi theo.
 
Sở Minh nghiêng đầu, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Dương Mân. Cô gái có khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nhếch khóe môi đỏ thắm lên, ném cho cậu một cái hôn gió.
 
Dưới hết đợt đèn flash này đến đợt khác, Sở Minh bình tĩnh nâng ly đáp trả.
 
Bách Thang nói: "Hóa ra em quen biết cô ấy?"
 
Sở Minh uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly, nói: "Không thân."
 
Sự xôn xao vì ảnh hậu xuất hiện còn chưa lắng xuống, các vị trong giới truyền thông vây quanh ở cửa khách sạn lại xao động lần nữa.
 
"Bên kia là..."
 
Bách Thang đầy hứng thú: "Người nắm quyền Bạch Thịnh và bạn trai anh ta?"
 
Sở Minh nghe vậy thì ngẩng đầu, người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu trong tầm mắt đang bước từng bước vào đại sảnh khách sạn nguy nga huy hoàng, bên cạnh anh đúng là Quý Trạch mới gặp ban ngày. Hai người sánh vai cùng bước, lại mặc tây trang có kiểu dáng gần giống nhau, xuất hiện dưới loại tình huống này, quả thật như là công khai tuyên bố người yêu.
 
Bách Thang: "Thật hiếm có, tôi nghe nói Bạch Dật chưa bao giờ dẫn bạn cùng xuất hiện ở nơi công cộng, người kia có thể khiến anh ta đối xử đặc biệt như vậy, sẽ không phải là Bạch phu nhân trong lời đồn chứ?"
 
Sở Minh: "Có lẽ vậy."
 
Giọng điệu của cậu bình tĩnh, trên mặt không thấy gợn sóng nào.
 
Bách Thang lại nhìn cậu một cái, cười nói: "Tôi nhìn vị Bạch phu nhân kia có chút quen mắt, cũng là một minh tinh nhỉ."
 
Lời này đúng là không giả, ba năm trước đây Quý Trạch là một minh tinh đang nổi tiếng hạng nhất trong giới giải trí, chỉ là mấy năm nay vẫn đang phát triển ở nước ngoài, độ nổi tiếng trong nước từ từ tụt xuống, bây giờ không thể so được với Dương Mân.
 
Nhưng dù sao cũng là minh tinh từng nổi tiếng một thời, lại cùng xuất hiện với người nắm quyền Bạch gia, truyền thông dĩ nhiên sẽ có hứng thú cực lớn đối với Quý Trạch, phỏng chừng không bao lâu nữa tai tiếng "người nắm quyền Bạch gia chính thức công khai người yêu, đối tượng lại là minh tinh năm xưa" sẽ xuất hiện.
 
Đèn chùm khách sạn vẫn rạng rỡ như cũ, bữa tiệc trong đại sảnh náo nhiệt vô cùng, Sở Minh ở trong một hồi, đột nhiên nói với Bách Thang mình muốn một mình đi dạo một lát, ngay sau đó lập tức tự đi vòng ra vườn hoa phía sau khách sạn.
 
Không giống với bữa tiệc nguy nga tráng lệ, hương thơm ngào ngạt, quần áo sang quý, dưới ánh đèn, vườn hoa lạnh lẽo an tĩnh, ánh trăng mạ lên hoa lá một tầng sương trắng như tuyết. Sở Minh chậm rãi bước trên đường nhỏ lát đá vụn, khi đi ngang qua suối phun nước, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đang đến gần.
 
Cậu quay đầu lại, không ngờ lại thấy Dương Mân đang đứng trên hành lang, móng tay được sơn màu đỏ đang nâng ly chứa chất lỏng sóng sánh, cười tủm tỉm nhìn cậu.
 
"Ánh trăng hôm nay thật đẹp. Đạo diễn Sở cũng ngắm một mình sao?"
 
"Đúng là đẹp." Sở Minh: "Tôi cho rằng cô Dương sẽ ở trong đại sảnh xã giao, sao lại đi đến đây rồi?"

 
"Ôi đây không phải là thượng vị không thành, thất sủng chịu khổ sao."
 
Rượu vang đỏ trong ly sóng sánh, Dương Mân tùy ý hất hất tóc mai dài hơi rối, nhẹ nhàng bước về phía cậu: "Nhưng còn đạo diễn Sở, người bên ngoài kia lấy danh nghĩa Bạch phu nhân dính Bạch tổng như hình với bóng, anh không định đi ra quản chút à?"
 
Sở Minh cười nhẹ: "Kệ anh ta đi."
 
Theo khoảng cách càng lúc càng gần của hai người, Sở Minh ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta, hương thơm ngọt, giống y như mùi nước hoa cậu ngửi được trên người Bạch Dật ngày hôm đó.
 
Dương Mân tràn đầy hứng thú mà "a" một tiếng: "Đạo diễn Sở vẫn không thèm để ý đến cái gì nha, nhưng Bạch tổng lại thường xuyên nhắc đến anh trước mặt tôi --- anh có muốn đoán một chút xem anh ấy có để ý đến anh hay không không?"
 
Sở Minh: "Được, đoán chừng là không phải lời tốt đẹp gì."
 
"Đang tự coi nhẹ bản thân à, phải biết rằng chỉ trong bữa tiệc này thôi đã có ba người chú ý đến anh rồi."
 
Dương Mân nhẹ nhàng đến gần Sở Minh, bàn tay thon dài đặt lên bả vai cậu: "Đạo diễn Sở, so với suy nghĩ của anh, anh còn thu hút người khác hơn nhiều đấy."
 
Sợ tóc dài mềm mại hơi xoăn của cô ta phất qua gáy cậu, Sở Minh quay đầu đi, khóe mắt tùy ý đảo qua, phát hiện bên kia vườn hoa đột ngột nhiều thêm một người.
 
--- Bạch Dật không biết xuất hiện trên hành lang từ khi nào, anh đang xụ mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
 
Sở Minh: "..."
 
Dương Mân "ây yo" một tiếng, cười tủm tỉm: "Người đến rồi."
 
Cô ta thu tay lại, xoay người đi về phía hành lang, lúc đi ngang qua Bạch Dật còn cười ái muội một cái, sau đó lập tức rời đi.
 
Bạch Dật không nhìn cô ta, tầm mắt anh từ đầu đến giờ vẫn luôn khóa trên người Sở Minh, tựa như sư tử nhìn con mồi của mình, cực kỳ có lực uy hiếp.
 
Sở Minh bình thản đối diện với tầm mắt anh, cũng đi về phía hành lang, bước chân không hề ngừng khi lướt qua anh.
 
Bạch Dật: "Đứng lại."
 
Sở Minh không để ý đến anh, vẫn bước về phía trước.
 
Ngay lập tức Bạch Dật tiến lên vài bước, dùng một lực thật mạnh đè Sở Minh lên tường. Lưng Sở Minh bị đập thật mạnh lên mặt tường, đau đến rên lên một tiếng, bị Bạch Dật nắm cằm khóa môi.
 
Nụ hôn này như mưa rền gió dữ ép người đến không thở nổi, Sở Minh như người chết đuối đang giãy giụa trồi lên mặt nước, mới thở d0c một lát lập tức lại vị Bạch Dật xoay mặt qua.
 
Sở Minh: "Cút."
 
Bị chọc giận, cậu giơ chân đá Bạch Dật, lần này dứt khoát lưu loát không hề khống chế lực. Bạch Dật bị đá liên tiếp lui mấy bước, chật vật đụng phải vách tường phía đối diện.
 
Bạch Dật: "..."
 
Một màn dữ dội này thật quen thuộc, trong lúc nhất thời áp suất trên người gia chủ Bạch gia đột ngột giảm xuống, sắc mặt đen đến mức có thể so với mực.
 
Sở Minh cũng không để ý đến anh, ngẩng đầu sửa sang lại cổ áo, cậu cười lạnh với Bạch Dật một tiếng, nói: "Đi tìm Bạch phu nhân của anh đi."
 
Bỏ lại những lời này, cậu lập tức cất bước ưu nhã rời đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương