Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết

Lớp áo lót trong vốn là màu đen, làm bộ váy áo trắng đen rõ ràng. Bộ trang phục làm tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết. Một đôi mắt đẹp lại lạnh lùng, sắc bén. Tựa như có hàn khí bao bọc toàn thân, khiến người khác nhìn thấy không khỏi chấn kinh.

Ánh mắt của Lộ Ánh Tịch sượt qua vai Mộ Dung Thần Duệ nhìn tới trước. Vừa trông thấy người đó, đáy lòng nàng như bị sóng lớn đập vào bờ. Dù thế nào đi nữa nàng cũng không ngờ tới, người đến lại là Diêu Lăng! Vết sẹo dữ tợn trên mặt nàng ta đã biến mất, chỉ còn lại vết thâm nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Mất đi khuyết điểm, khuôn mặt nàng ta càng thêm lạnh nhạt xinh đẹp. Thế nhưng đôi mắt sâu hun hút vẫn không vì gương mặt gần như trở về như cũ mà tăng thêm chút ấm áp.

Trong phút chốc, cả ba người đều im lặng đứng nhìn nhau, không nói lấy một tiếng. Ngay cả bầu không khí cũng dường như đông cứng lại.

Một lúc sau, Mộ Dung Thần Duệ mới ho khan một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Sao nàng lại ở đây?”

Ngoài cửa phòng, Diêu Lăng cười nhạt, làm dáng hạ thấp người hành lễ: “Hiện nay trên dưới Hoàng Triều ai cũng đang hoang mang. Hóa ra Hoàng thượng không phải là chưa biết sống chết ra sao, mà là cùng mỹ nhân thong dong du ngoạn. Diêu Lăng thực sự ngu xuẩn, vẫn khăng khăng cho rằng Hoàng thượng không phải hạng người thích mỹ nhân mà không màng đến giang sơn. Nhưng thật ra Hoàng thượng cũng chỉ là kẻ…” Nàng ta dừng lại, ánh mắt lạnh căm bắn về phía Lộ Ánh Tịch đang đứng sau lưng Mộ Dung Thần Duệ. Nàng ta lại khom người một chút, “Hoàng hậu quả thực khiến Diêu Lăng kính phục.”

Lời của nàng ta rất quanh co, nhưng ý tứ sâu xa. Lòng Lộ Ánh Tịch rất trong sáng nhưng nghĩ kỹ lại nàng đã hiểu thấu đáo. Ắt rằng Diêu Lăng đã nhận được tin tức nào đó, nhưng nàng ta không muốn tin Mộ Dung Thần Duệ sẽ vì nữ nhân mà bỏ mặc giang sơn xã tắc. Vì vậy nàng ta lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây, phải tận mắt chứng kiến thì nàng ta mới hết hy vọng. Tính tình xưa nay của Diêu Lăng vẫn luôn ngoan cố, quyết liệt như vậy.

“Sư muội, bây giờ muội đã tin chưa?” Đột nhiên một giọng nói âm u lạnh lẽo của nam tử vang lên.

“Vèo” một tiếng, một người mặc đồ đen nhanh chóng bay xuống, đứng bên cạnh Diêu Lăng.

Diêu Lăng không để ý đến hắn ta. Nàng vẫn nhìn Mộ Dung Thần Duệ chòng chọc, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đã từng nói, tình cảm nam nữ không thể quan trọng bằng quốc gia xã tắc. Bởi vì thân là một vị quân vương, trách nhiệm là không thể trốn tránh. Hoàng thượng đã quên những lời bản thân đã từng nói rồi sao?”

“Trẫm không quên.” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng trả lời, nhưng lại không muốn giải thích điều gì. Chuyện đã phát sinh những ngày qua, cũng không phải chỉ cần dăm ba câu là có thể nói rõ hết thảy.

Diêu Lăng nghe vậy liền “À” một tiếng. Nàng ta đứng đó cười khẩy.

“Diêu Lăng.” Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt trong trẻo: “Ngươi và sư huynh của ngươi lần theo dấu vết đến đây, chắc chắn đã có người cung cấp manh mối cho các ngươi. Tu La Môn các ngươi định phản bội Hoàng Triều, đi nương nhờ Lâm Quốc hay sao?” Từ khi còn ở trong hoàng cung, nàng đã nghĩ Diêu Lăng và Tê Điệp hình như có qua lại, bây giờ nghĩ lại thì đúng là nghi ngờ của nàng hoàn toàn chính xác.

“Ngươi câm miệng đi!” Diêu Lăng bỗng dưng quát tháo, ánh mắt băng hàn có thêm vài phần cuồng loạn, “Trước đây ta không chiếm được, dựa vào cái gì mà ngươi lại có được?!” Ánh mắt nàng ta chuyển hướng sang Mộ Dung Thần Duệ, trong tận cùng đáy mắt là sự hận thù căm hờn vô tận.

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Nàng quả thật đã chiếm được những thứ mà Diêu Lăng không có được. Ví như vương miện Hoàng hậu, Hoàng tự, còn có tình yêu của Đế vương. Nhưng Diêu Lăng sẽ không bao giờ biết được, con đường nàng đã đi qua có bao nhiêu đau khổ.

“Sư muội, hà tất phải nhiều lời vô ích với bọn họ? Cái tên tình lang bạc tình bạc nghĩa kia, lẽ nào muội vẫn còn quyến luyến hắn ta?” Đôi mắt xếch của nam tử đứng một bên kia nheo lại thành đường thẳng, giọng nói buốt giá thành khẩn.

“Đương nhiên là không!” Diêu Lăng một mực phủ nhận, mắt hằn lên những tia máu đỏ. Nàng ta bất ngờ giơ tay lên, tung ra một chưởng mạnh về phía trước!

Mộ Dung Thần Duệ không tránh, tay hắn cũng nhanh chóng vung lên, đánh trả một chưởng khiến cú chưởng của Diêu Lăng quay ngược trở lại.

Cơ thể của Diêu Lăng khẽ run lên, lùi về sau một bước. Hai tròng mắt long lên sòng sọc, phẫn nộ điên cuồng. Nàng ta khó lòng tin được, miệng la hét: “Ngươi lại còn ra tay đánh ta?”

Mộ Dung Thần Duệ không còn lời để biện minh, chỉ than nhẹ, dịu giọng nói: “Lăng nhi, không nên hành sự kích động, tương lai nàng sẽ hối hận đó.”

“Hối hận?” Diêu Lăng liếc hắn một cái, ngửa đầu cười sằng sặc. Trong tiếng cười lại mang theo vô vàn hàm ý mỉa mai và đau buồn. “Chuyện mà Diêu Lăng ta hối hận nhất kiếp này đó là biết ngươi!”

Mộ Dung Thần Duệ chấn động không thôi. Hắn không còn lời nào có thể đối đáp.

Lộ Ánh Tịch đưa tay chạm vào sống lưng thẳng tắp của hắn, để cho hắn chút động lực và cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

“Sư muội, cái tên tình lang bạc bẽo này cứ giao cho ta. Muội đi đối phó với mụ đàn bà đang mang thai kia đi.” Nam tử mặc đồ đen cười khành khạch âm hiểm. Hắn ta cũng không chờ Diêu Lăng trả lời, ống tay áo của hắn ta đã bay lên. Một cơn gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, đánh úp vào trong phòng.

Mộ Dung Thần Duệ có đề phòng từ sớm, cũng lập tức vận khí đánh ra một chưởng sắc bén để chống chọi với cơn gió kỳ quái kia.

“Sư muội, mau lên!” Nam tử đồ đen thình lình kêu lên một tiếng.

Chợt nghe hỗn hợp tiếng “Xẹt, vút” kỳ lạ, một thứ dài mỏng như lưỡi đao phóng vào trong phòng!

Mộ Dung Thần Duệ không thể phân thân, nên Lộ Ánh Tịch quyết định nhanh tay lật bàn gỗ lên ném chuẩn xác về phía trước. Mặt bàn đã trở thành tấm bia cản phi đao lại.

Đánh lén không được, đôi mắt Diêu Lăng đỏ au vì cơn giận lớn đến cực đại. Nàng ta lại thoáng lướt qua cái bụng nhô cao của Lộ Ánh Tịch, nóng giận nhất thời bốc lên mạnh mẽ! Hôm nay cho dù ngọc nát đá tan, nàng ta cũng sẽ không để nữ nhân này đạt được những thứ mà nàng ta mong mỏi cả đời nhưng tất cả đều đã vỡ tan!

“Xì xì…”

Âm thanh rất nhỏ khó lòng nghe thấy bỗng truyền vào tai Lộ Ánh Tịch, khiến nàng đột nhiên kinh hãi. Nàng lập tức quan sát thấy trong tay áo của Diêu Lăng hình như có thứ gì đó đang nhúc nhích.

“Đi!” Diêu Lăng chợt la lớn một tiếng.

Trong nháy mắt, vô số con rắn nhỏ phi ra từ tay áo rộng của nàng ta. Cả lũ rắn đông nghịt tấn công vào phòng trọ.

Lộ Ánh Tịch một mặt thầm nghĩ không xong rồi, mặt khác hai tay nàng vận khí truyền lên lưng Mộ Dung Thần Duệ, giúp hắn tốc chiến tốc thắng.

Khi nghe được tiếng “Bịch” nhẹ vang lên, nam tử áo đen kia đã lảo đảo vài bước, khóe miệng trào ra dòng máu.

“Đi thôi!” Lộ Ánh Tịch không rảnh thừa thắng xông lên. Nàng vội vàng nắm tay Mộ Dung Thần Duệ, muốn kéo hắn nhảy từ cửa sổ xuống dưới.

“Ánh Tịch! Cẩn thận!” Mộ Dung Thần Duệ bỗng hét lớn, cấp tốc duỗi tay vòng qua eo nàng, ôm nàng vọt lên không trung.

Trên mặt đất đều là những con rắn có màu xanh đen, số lượng đông đúc, khiến người ta hoảng sợ không thôi. Liếc mắt nhìn kỹ, những chiếc đầu rắn đầy nhúc phì phò những chiếc lưỡi độc, cùng với những chiếc răng nanh bén nhọn.

Mộ Dung Thần Duệ ôm Lộ Ánh Tịch đứng trên đầu tủ, quét mắt nhìn bốn phía. Hắn phát hiện ngay cả cửa sổ cũng đã bị đàn rắn chiếm cứ.

Trong tai toàn là những tiếng rít “Xì… xì…” làm người khác sởn tóc gáy.

“Thần, chúng ta ra ngoài qua cửa chính đi.” Lộ Ánh Tịch đè thấp giọng đề nghị.

“Bọn họ đang ở ngoài cửa chờ đánh lén chúng ta.” Mộ Dung Thần Duệ cũng nhỏ giọng nói.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, đã thấy mấy con rắn bắt đầu bò lên chiếc tủ. Những cái lưỡi rắn màu đỏ cứ thè ra, thụt vào. Tựa như bọn chúng đang tìm con mồi để cắn một phát.

Mộ Dung Thần Duệ vận một chưởng, lập tức đánh chết một con rắn đang đến rất gần. Cùng lúc đó đàn rắn xung quanh đồng loạt vọt tới như nước thủy triều dâng cao, càng đe dọa lại càng đến gần, hùng hổ xông tới!

“Chỉ có thể thử xông ra một phen!” Mộ Dung Thần Duệ cau mày sít cả lại, ôm chắc người bên cạnh. Hắn cúi đầu căn dặn một câu: “Ôm chặt!”

Hắn hít sâu, nhún người vọt lên tựa như cuồng phong bay vút qua căn phòng. Chỉ trong giây lát, hai người đã đứng trên hành lang ngoài căn phòng. Tay hắn lại vung lên, cửa phòng liền đóng “sầm” lại, ngăn cách với căn phòng đầy rắn.

Hắn vẫn đang ngạc nhiên vì sao phòng ngoài không có người mai phục, thì bất ngờ nghe Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng kêu một tiếng.

“Ánh Tịch?!” Mộ Dung Thần Duệ vội vã quay đầu nhìn nàng.

“Ta nghĩ ta có lẽ đã bị rắn cắn.” Lộ Ánh Tịch cười khổ một cái, cúi đầu nhìn xuống dưới cẳng chân.

Một con rắn màu xanh đen đang bao quanh mắt cá chân của nàng, đầu rắn đã gục sang một bên. Đương nhiên là nó đã bị nàng đánh chết nhưng cuối cùng nàng vẫn muộn vài giây.

Nàng đỡ cơ thể nặng nề ngồi xuống, nhanh chóng điểm vài huyệt đạo, để ngăn ngừa độc tố chạy tán loạn.

Lúc này, một bóng áo trắng thoáng hiện lên bên đầu kia của hành lang. Nàng ta đắc ý cười gằn, tiếng cười vang vọng đến đầu bên này: “Những con rắn này chỉ cắn nữ tử, hơn nữa lại không sợ chết. Nếu chúng không cắn được người thì quyết không lùi bước.”

“Đưa thuốc giải đây!” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đã đen xịt, lạnh lẽo. Hắn bế Lộ Ánh Tịch lên, đi đến gần Diêu Lăng.

“Nếu có thuốc giải thì ta đã không dùng những con rắn độc này rồi.” Diêu Lăng đứng thẳng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút tối tăm của hắn, “Thà làm ngọc vỡ, quyết không làm ngói lành!”

Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ đã lo lắng đến cực điểm. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, dịu dàng hỏi: “Nàng còn chịu được không?”

Sắc mặt Lộ Ánh Tịch đã tái xanh, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với hắn. Nàng cũng nhỏ nhẹ trả lời: “Độc tính này đúng là rất mạnh, nhưng chắc chắn sư tôn có thể giải được.”

“Úi chà!” Diêu Lăng cười nhạo, “Sao ta lại quên sư tôn Huyền môn đang ở đây nhỉ? Lão ta có thể giải được chất độc ta đã dùng sao?”

Phẫn nộ muốn nén nhịn trong lòng Mộ Dung Thần Duệ cuối cùng cũng bùng phát, hắn rống lên: “Diêu Lăng! Nếu như xem là nợ cũ, ngươi có thể tìm Trẫm đòi lại, không cần giận cá chém thớt mà trút giận lên người khác!”

“Thế nào? Hoàng thượng không nỡ sao? Năm đó, Diêu Lăng tuyệt thực gần chết cũng không thấy Hoàng thượng đau lòng như vậy.” Diêu Lăng nhếch đôi môi đỏ mọng, trào phúng nói.

“Khi đó Trẫm không quan tâm đến ngươi sao?” Mộ Dung Thần Duệ cả giận quát, nhưng lập tức hắn liền bỏ qua, không muốn nhiều lời với nàng ta nữa. Nàng ta đã đi vào ngõ cụt, gần như tẩu hỏa nhập ma. Hắn nên tỉnh ngộ từ sớm mới phải!

Bầu không khí bế tắc, đông cứng này lại bị một tiếng la sợ hãi phá vỡ.

“Rắn ở đâu mà nhiều như vậy?! Là muốn nấu canh rắn sao?”

Một bóng người treo ngược từ nóc nhà ló ra, hàm râu dài trắng phất phơ trong gió. Khuôn mặt già nua lại ngập tràn ý cười lẫn sự hào hứng tột độ.

“Sư tôn.” Lộ Ánh Tịch khẽ cất lời gọi lão, lại hỏi: “Độc của loại rắn này có cách giải độc không ạ?”

Lão nghe vậy liền lộn ngược lại, nhảy phóc xuống sàn nhà. Lão nhanh nhảu nói: “Tiểu đồ tôn, con đừng sợ. Trên đời này không có loại độc nào mà sư tôn ta không giải được.”

“Phải không?” Diêu Lăng lạnh lùng phun ra một câu.

Lão đưa mắt liếc nàng ta một cái, cũng không thèm hỏi chân tướng sự việc, trực tiếp đưa ra kết luận: “Mỹ nhân và rắn… Đồ mỹ nhân rắn rết…”

Diêu Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt như băng như tuyết.

Lão bước nhanh đến bên Lộ Ánh Tịch, nhìn thật kỹ vết thương bé xíu trên chân nàng. Một lát sau, lão thở ngắn than dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương