Phượng Tê Thần Cung
-
Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
Mộ Dung Thần Duệ dừng tay lại, ánh mắt tăm tối như hồ băng, lạnh lùng nói: “Nói rõ xem.”
Lúc này, Đoàn Đình Thiên đã lấy lại tinh thần, khoan thai trở mình xuống giường. Hắn ta đứng thẳng trước mặt Mộ Dung Thần Duệ, càn rỡ chẳng sợ sệt mà nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bệnh tim của Lộ muội muội bây giờ chỉ có mình ta mới có thể tạm thời khắc chế nó. Tuy rằng vừa rồi ta đã hạ ‘Linh cơ’ cho muội ấy, nhưng chỉ trong chốc lát thì không có cách nào chuyển nhiều máu cho muội ấy được.” Hắn ta ngừng lại đôi chút, ngữ khí càng lúc càng tùy hứng, tựa như không màng đếm xỉa đến người khác mà tiếp tục nói: “Trước khi Lộ muội muội lâm bồn, đều phải thỉnh thoảng tiếp nhận thuốc máu của ta, không thì sẽ chết…”
Mộ Dung Thần Duệ chậm rãi nheo mắt lại, quay ngược lại nhìn Lộ Ánh Tịch.
Lộ Ánh Tịch giống như không nghe thấy những lời Đoàn Đình Thiên đã nói. Đôi mắt trong veo của nàng hiện rõ nét vui mừng, phấn khởi. Đến lúc này, nàng mới có thể an tâm. Hắn không có chết, hắn đang đứng sờ sờ trước mặt nàng.
“Thần!” Nàng khẽ gọi một tiếng, bước xuống giường đi về phía hắn. Cho đến khi nàng đến thật gần hắn, nàng hơi ngẩng mặt nhìn hắn chăm chăm: “Khi ở trong địa đạo, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta không tìm được chàng?”
“Đã có người cứu ta.” Mộ Dung Thần Duệ dịu giọng nói, cũng không tự xưng là Hoàng đế. Trong đôi mắt hắn xuất hiện vài tia ôn nhu, đưa tay qua một cách tự nhiên gạt nhẹ mấy sợi tóc ra sau tai nàng.
Hai người bốn mắt bịn rịn nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ cần trao nhau ánh mắt dịu dàng phơi phới.
Trong phong cảnh dạt dào tình cảm bỗng nhiên có tiếng nói phá vỡ: “Mộ Dung huynh, vì Lộ muội muội và bé con trong bụng muội ấy, hẳn là ngươi sẽ không nhẫn tâm giết ta chứ?”
Mộ Dung Thần Duệ hé mắt liếc hắn ta bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói: “Đã đe dọa rõ rệt như vậy, ta đây sao dám làm bừa mà động tới một sợi lông của Đoàn huynh ngươi chứ?”
Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười đú đởn, xán lạn không gì sánh được: “Vậy thì, Mộ Dung huynh nhân tiện hôm nay, đến Lâm Quốc của ta làm khách mấy ngày thì thế nào? Cho dù ngươi có muốn quay về Hoàng Triều thì cũng phải đi qua nước ta.”
Mộ Dung Thần Duệ hừ lạnh một tiếng. Hắn cầm tay Lộ Ánh Tịch, kéo nàng ra sau lưng mình, sau đó mới mở miệng nói: “Ta không giết ngươi chỉ vì niệm tình ngươi xem như đã giúp Ánh Tịch đôi phần. Ngươi thật sự cho rằng trên đời này trừ ngươi ra thì sẽ không có người khác biết y thuật linh cơ ư?”
Đoàn Đình Thiên không cho là đúng mà cười nói: “Đương nhiên là có, nhưng đáng tiếc Nam Cung Uyên đang ở cách xa chỗ này, nước xa không cứu được lửa gần mà.”
Mộ Dung Thần Duệ cười khẩy một cái, đường nhìn chuyển về phía bên ngoài phòng.
Một chuỗi tiếng cười ha hả không xa không gần truyền lại, âm thanh này nồng ấm và hữu lực, rõ rệt đây là một cao thủ có nội lực thâm hậu phi thường.
“Mộ Dung lão đệ, ngươi nhanh như vậy đã đem dâng lão già ta ra ngoài sao?” Lời nói còn chưa dứt, một thân ảnh với màu áo xám tro rất nhanh đã đứng nghiêm trước hành lang phòng trọ.
Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn sang bỗng ngẩn người. Bộ áo bào màu xám tro này, giống y đúc tác phong ăn mặc của sư phụ!
Lòng Đoàn Đình Thiên cũng thầm run sợ. Khinh công của lão già này đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, đến cả tiếng hít thở cũng khẽ đến mức không thể nghe thấy. Điều này có phần quá lợi hại!
“Đoàn tiểu tử, ngươi không nhận ra tiền bối ta hả?” Ông lão đứng ngoài cửa cười hì hì, chỉ thẳng vào Đoàn Đình Thiên giống như đang đùa giỡn lại như đang trách mắng: “Còn trẻ như vậy mà đã chóng quên. Để hôm nào ta kê cho ngươi một phương thuốc bổ não nhá.”
“Người…” Đoàn Đình Thiên thận trọng quan sát tỉ mỉ, hắn ta không khỏi kinh ngạc, “Người, người… không phải đã qua đời rồi sao?!”
“Phỉ phui cái mồm!” Ông lão nhăn hàng lông mày trắng muốt, phỉ nhổ nói: “Tên tiểu tử hồ đồ nào nói ta chết rồi hả?”
“Chính là đồ đệ yêu quý của người chứ ai, Nam Cung huynh đã chiêu cáo toàn thiên hạ.” Đoàn Đình Thiên hoàn hồn, càng thêm hứng thú quan sát lão từ trên xuống dưới. “Tiền bối, quả thật là người rồi! Mấy năm nay người mai danh ẩn tích, người đã đi đâu?”
“Dạo chơi bốn biển.” Ông lão có chút đắc ý vuốt ve hàm râu dài, “Vạn dặm khắp thiên hạ này, không có chỗ nào mà ta chưa từng đặt chân đến.”
Lộ Ánh Tịch nghe đến đây, nàng đã lờ mờ đoán ra thân phận của ông lão xuất chúng này, hơi ngờ vực mà mở miệng hỏi: “Sư tôn?”
Ông lão quay mắt qua nhìn nàng, cười gật đầu: “Đồ tôn ngoan! Mắt nhìn người của tên nhóc Nam Cung kia cũng không tệ lắm.” Lão nói xong, còn cố ý liếc mắt qua nhìn Mộ Dung Thần Duệ.
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Ánh Tịch, để ông ấy bắt mạch cho nàng đi.”
Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay về hướng lão già.
Ai dè đâu ông già lại bỗng dưng nhảy ra xa, miệng la í ới: “Nam nữ thụ thụ bất thân nha! Chuyện này cũng đừng làm phiền tới lão già ta à. Đoàn tiểu tử làm là được rồi!”
Lời của lão vừa nói ra, sắc mặt của Mộ Dung Thần Duệ nhất thời tối sầm, còn Đoàn Đình Thiên lại mừng rỡ vỗ tay bôm bốp: “Đa tạ tiền bối đã thành toàn!”
Thần sắc lúc này của Mộ Dung Thần Duệ đã đóng băng, không nói một câu mà nắm tay Lộ Ánh Tịch đi ra ngoài.
“Mộ Dung lão đệ, ngươi sẽ không làm ngơ trước sự sống chết của tiểu đồ tôn nhà ta chứ? Còn có tiểu tiểu đồ tôn trong bụng của nó nữa, ngươi cũng không quan tâm sao?”
Chỉ với hai câu nói đơn giản, nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, đã làm Mộ Dung Thần Duệ dừng chân ngay lập tức. Hắn không khỏi quay sang ngóng nhìn Lộ Ánh Tịch.
“Chúng ta đi.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của hắn, môi nở nụ cười ngọt ngào, dịu giọng nói. Nàng không thể lại khiến hắn gặp nguy hiểm. Một khi hắn đến Lâm Quốc, chỉ e rằng khó lòng thoát thân.
Đáy mắt Mộ Dung Thần Duệ hiện lên đôi chút do dự. Bản thân hắn cũng nhận ra, từ khi được sư tôn Huyền môn cứu ra khỏi địa đạo không tên kia, ông lão này vẫn luôn mềm mỏng ép buộc hắn đi trên con đường đến Lâm Quốc. Đến tột cùng là lão muốn dồn hắn vào chỗ chết, hay là còn nguyên nhân sâu xa nào khác?
“Lâm Quốc có đáng sợ như thế không? Mộ Dung lão đệ, ngươi lại không có can đảm đi đến đó?” Ông lão còn từ tốn bổ sung thêm một câu, “Nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ ư?”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn không bị chọc giận, chỉ luôn nhìn thẳng Lộ Ánh Tịch.
“Chàng quyết định đi, ta sẽ theo chàng.” Giọng Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ lại thùy mị. Được gặp lại hắn, nàng bỗng cảm thấy có nhiều chuyện trở nên rất bình thường. Nàng không muốn tái diễn bi kịch sinh ly tử biệt. Nàng cũng không muốn lại xen vào cuộc phân tranh giữa các nước. Nàng chỉ thầm mong được nắm chặt tay hắn, cùng sóng vai đồng hành với hắn.
Mộ Dung Thần Duệ ngóng nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng đan chặt mười ngón tay với nàng, nắm chắc tay nhau.
Trong mắt của hai người đều nổi lên cơn sóng nhu tình dạt dào. Tại thời khắc này, giang sơn gấm vóc dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa.
“Được, chúng ta đến Lâm Quốc.” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng đưa ra quyết định.
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không có ý kiến khác, chỉ mỉm cười với hắn.
***
Hôm sau, nhóm bốn người cùng khởi hành đi Lâm Quốc.
Chiếc xe ngựa chạy như bay trên con đường cát vàng. Ngoại trừ người chăn ngựa đang ngồi ở đầu xe để điều khiển xe ra, thì bốn người còn lại đều ngồi trong thùng xe. Cả bốn người không một ai mở miệng, bầu không khí vô cùng kỳ quái.
“Khù khụ!” Lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu xám tro giả bộ ho để lấy giọng, tựa như nói chuyện một mình, “Hoàng đế Hoàng Triều mất tích ly kỳ, triều đình trên dưới đều rối ren. May mà Tứ Vương gia Mộ Dung Bạch Lê đang tu ở chùa Pháp Hoa đã kịp thời quay trở lại, cuối cùng cũng trấn yên tình hình. Nhưng mà chiến sự Tây Quan Hoàng Triều vô cùng căng thẳng, cho nên đội quân đánh Ô Quốc đã rút về. Hai nước bắt đầu đàm phán. Từ đầu Hoàng Triều đã chiếm được không ít ưu thế, bây giờ xem ra họ vơ vét ít nhiều lợi ích rồi.”
“Tiền bối, sao người lại thành thạo tin tức như vậy chứ?” Đoàn Đình Thiên ngồi dựa vào bức vách háo hức mở miệng hỏi lão.
“Đoàn tiểu tử, ngươi không có nuôi bồ câu đưa thư hả?” Lão già cười khúc khích, tựa như lão thấy vấn đề của hắn ta quá ngu ngốc.
Đoàn Đình Thiên hậm hực gãi mũi, không hề lên tiếng.
Tâm tình của ông lão lại thay đổi đặc biệt chóng vánh. Chỉ chốc lát sau, lão giống như bị kích động mà reo lên: “Mộ Dung lão đệ, Tứ hoàng đệ của ngươi không ngờ lại là một nhân tài đích thực. Nhiều năm rồi hắn không can dự đến triều chính, mà giờ vẫn có thể nắm đại cục trong tay. Chi bằng ngươi nhường đế vị lại cho hắn đi!”
Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy nhạt nhẽo, liếc xéo lão ta.
Lão già không sợ cái trừng mắt lạnh thấu xương của hắn, vẫn bừng bừng khí thế nói: “Nếu mà được vậy, ta sẽ khỏi cần phải cố sức cứu vớt ngôi sao Đế tinh đang ngày càng tối mù đi đó của ngươi. Còn ngươi thì có thể nắm tay mỹ nhân sống cuộc đời ung dung tự tại. Quá hoàn hảo!”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn đanh mặt không nói như trước. Nhưng Lộ Ánh Tịch đang ngồi bên cạnh hắn lại ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sư tôn, thế nào là Đế tinh tối mù?”
Lão thấy có người nghe lão nói, hứng thú lắm chuyện của lão càng tăng cao: “Vài chục năm trước, ta phát hiện Đế tinh mọc lên, ánh sáng chói lòa, vả lại còn mang theo sát khí mơ hồ. Vốn ta còn tưởng rằng chắc chắn trăm họ phải lầm than.” Lão vừa nói vừa cười sang sảng, tiếp tục hứng khởi nói: “Không ngờ phu quân của nhà con chỉ là con hổ giấy. Đến bây giờ hắn còn chưa thống nhất thiên hạ, trái lại tinh tượng[1] hiện nay có dấu hiệu theo xu hướng chia thiên hạ làm ba phần. Xem ra con quả nhiên là khắc tinh của hắn nha!”
[1] Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Khóe mắt Mộ Dung Thần Duệ giật giật, sắc mặt hơi lo lắng. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, quả thực bởi vì Lộ Ánh Tịch, đã phá hủy kế hoạch thôn tính Ô Quốc của hắn.
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, lòng nàng không khỏi cảm thấy áy náy. Thế nhưng nếu lặp lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn bảo vệ Ô Quốc. chỉ đơn giản đây là trách nhiệm nàng không thể trốn tránh được.
Bầu không khí nặng nề, chỉ có ông lão nói liên miên: “Các quốc gia chung sống hòa bình là cục diện mà ta muốn nhìn thấy nhất. Chỉ không biết hòa bình giả tạo bên ngoài này có khả năng duy trì bao lâu.” Lão ta nói một mình xong, hướng ánh mắt lấp lánh có thần sang nhìn Lộ Ánh Tịch chằm chặp, “Đồ tôn ngoan, nếu vài năm nữa, Hoàng Triều tiến đánh Ô Quốc, con sẽ chọn đứng về bên nào?”
Lộ Ánh Tịch sửng sốt, phát giác bản thân không thể nào trả lời được. Lão già lại giống như đã nhận được đáp án, vuốt râu mỉm cười, ý vị sâu xa nói: “Đế tinh vì con mà mờ tối, cũng có thể vì con mà cháy sáng.”
Đoàn Đình Thiên vẫn im lặng, bàng quan dự thính từ nãy đến giờ lại từ từ rủ mi mắt, che đi sát khí vừa lóe sáng trong tròng mắt.
Ông lão với đầy nếp nhăn trên mặt, bộ dạng tươi cười hiểu rõ nhân tình thế thái.
“Sư tôn, đứa bé trong bụng con sẽ bình an ra đời chứ ạ?” Lộ Ánh Tịch dời chủ đề câu chuyện, dịu giọng hỏi.
Lão ra vẻ thần bí mà vuốt râu hồi lâu, trầm ngâm nói: “Nửa sống nửa chết!”
“Lão có ý gì?” Mộ Dung Thần Duệ một mực giữ im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
“Không phải ngươi không tin vào thiên mệnh hay sao?” Ông lão không khách khí mà hỏi ngược lại, vẻ mặt ngạo nghễ đáp trả: “Chuyện trên thế gian này nhiều bí ẩn cao thâm lắm, ngươi chờ thằng cháu ra đời thì sẽ hiểu.”
Lộ Ánh Tịch nắm tay của Mộ Dung Thần Duệ, vỗ nhẹ vài cái, tựa như có ý vỗ về hắn.
Mộ Dung Thần Duệ đưa mắt ngắm nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng cùng phong thái bình tĩnh, trong lòng hắn bỗng nhiên dậy sóng bất an.
“Thần.” Nàng nhích đến gần tai hắn, thấp giọng nói nhỏ: “Nếu như sau này phải lựa chọn, bé con và ta chỉ có một nửa cơ hội sống sót. Xin chàng hãy đem phân nửa cơ hội của ta trao cho con của chúng ta.”
“Không bao giờ!” Hắn quát khẽ, giọng điệu mạnh mẽ không được phép phản đối.
Lộ Ánh Tịch không cần phải nhiều lời nữa. Nàng chỉ mỉm cười dịu ngọt.
Mộ Dung Thần Duệ nghiêm khắc trừng mắt cảnh cáo nàng không được suy nghĩ lung tung nữa.
Còn nàng lại cười tươi như hoa, má lúm đồng tiền, đôi mắt trong veo phát ra tia sáng ấm lòng.
Ông già ngồi bên quan sát hai người bọn họ, lại muốn mở miệng trêu chọc ríu rít: “Tình ngọt ý ngào, vợ chồng đồng lòng, thực sự làm người khác ước ao ghen tị!” Nhưng là hai đứa ngốc rơi vào ái tình.
Ông lão hớn hở cười trộm. Lão để mặc hai người họ hiểu lầm câu nói “Nửa sống nửa chết” của lão, không buồn giải thích.
Bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe, mỗi người đều có tâm tư khác nhau. Tất cả đều trầm mặc khiến bầu không khí vô cùng quái dị.
Lúc này, Đoàn Đình Thiên đã lấy lại tinh thần, khoan thai trở mình xuống giường. Hắn ta đứng thẳng trước mặt Mộ Dung Thần Duệ, càn rỡ chẳng sợ sệt mà nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bệnh tim của Lộ muội muội bây giờ chỉ có mình ta mới có thể tạm thời khắc chế nó. Tuy rằng vừa rồi ta đã hạ ‘Linh cơ’ cho muội ấy, nhưng chỉ trong chốc lát thì không có cách nào chuyển nhiều máu cho muội ấy được.” Hắn ta ngừng lại đôi chút, ngữ khí càng lúc càng tùy hứng, tựa như không màng đếm xỉa đến người khác mà tiếp tục nói: “Trước khi Lộ muội muội lâm bồn, đều phải thỉnh thoảng tiếp nhận thuốc máu của ta, không thì sẽ chết…”
Mộ Dung Thần Duệ chậm rãi nheo mắt lại, quay ngược lại nhìn Lộ Ánh Tịch.
Lộ Ánh Tịch giống như không nghe thấy những lời Đoàn Đình Thiên đã nói. Đôi mắt trong veo của nàng hiện rõ nét vui mừng, phấn khởi. Đến lúc này, nàng mới có thể an tâm. Hắn không có chết, hắn đang đứng sờ sờ trước mặt nàng.
“Thần!” Nàng khẽ gọi một tiếng, bước xuống giường đi về phía hắn. Cho đến khi nàng đến thật gần hắn, nàng hơi ngẩng mặt nhìn hắn chăm chăm: “Khi ở trong địa đạo, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta không tìm được chàng?”
“Đã có người cứu ta.” Mộ Dung Thần Duệ dịu giọng nói, cũng không tự xưng là Hoàng đế. Trong đôi mắt hắn xuất hiện vài tia ôn nhu, đưa tay qua một cách tự nhiên gạt nhẹ mấy sợi tóc ra sau tai nàng.
Hai người bốn mắt bịn rịn nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ cần trao nhau ánh mắt dịu dàng phơi phới.
Trong phong cảnh dạt dào tình cảm bỗng nhiên có tiếng nói phá vỡ: “Mộ Dung huynh, vì Lộ muội muội và bé con trong bụng muội ấy, hẳn là ngươi sẽ không nhẫn tâm giết ta chứ?”
Mộ Dung Thần Duệ hé mắt liếc hắn ta bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói: “Đã đe dọa rõ rệt như vậy, ta đây sao dám làm bừa mà động tới một sợi lông của Đoàn huynh ngươi chứ?”
Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười đú đởn, xán lạn không gì sánh được: “Vậy thì, Mộ Dung huynh nhân tiện hôm nay, đến Lâm Quốc của ta làm khách mấy ngày thì thế nào? Cho dù ngươi có muốn quay về Hoàng Triều thì cũng phải đi qua nước ta.”
Mộ Dung Thần Duệ hừ lạnh một tiếng. Hắn cầm tay Lộ Ánh Tịch, kéo nàng ra sau lưng mình, sau đó mới mở miệng nói: “Ta không giết ngươi chỉ vì niệm tình ngươi xem như đã giúp Ánh Tịch đôi phần. Ngươi thật sự cho rằng trên đời này trừ ngươi ra thì sẽ không có người khác biết y thuật linh cơ ư?”
Đoàn Đình Thiên không cho là đúng mà cười nói: “Đương nhiên là có, nhưng đáng tiếc Nam Cung Uyên đang ở cách xa chỗ này, nước xa không cứu được lửa gần mà.”
Mộ Dung Thần Duệ cười khẩy một cái, đường nhìn chuyển về phía bên ngoài phòng.
Một chuỗi tiếng cười ha hả không xa không gần truyền lại, âm thanh này nồng ấm và hữu lực, rõ rệt đây là một cao thủ có nội lực thâm hậu phi thường.
“Mộ Dung lão đệ, ngươi nhanh như vậy đã đem dâng lão già ta ra ngoài sao?” Lời nói còn chưa dứt, một thân ảnh với màu áo xám tro rất nhanh đã đứng nghiêm trước hành lang phòng trọ.
Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn sang bỗng ngẩn người. Bộ áo bào màu xám tro này, giống y đúc tác phong ăn mặc của sư phụ!
Lòng Đoàn Đình Thiên cũng thầm run sợ. Khinh công của lão già này đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, đến cả tiếng hít thở cũng khẽ đến mức không thể nghe thấy. Điều này có phần quá lợi hại!
“Đoàn tiểu tử, ngươi không nhận ra tiền bối ta hả?” Ông lão đứng ngoài cửa cười hì hì, chỉ thẳng vào Đoàn Đình Thiên giống như đang đùa giỡn lại như đang trách mắng: “Còn trẻ như vậy mà đã chóng quên. Để hôm nào ta kê cho ngươi một phương thuốc bổ não nhá.”
“Người…” Đoàn Đình Thiên thận trọng quan sát tỉ mỉ, hắn ta không khỏi kinh ngạc, “Người, người… không phải đã qua đời rồi sao?!”
“Phỉ phui cái mồm!” Ông lão nhăn hàng lông mày trắng muốt, phỉ nhổ nói: “Tên tiểu tử hồ đồ nào nói ta chết rồi hả?”
“Chính là đồ đệ yêu quý của người chứ ai, Nam Cung huynh đã chiêu cáo toàn thiên hạ.” Đoàn Đình Thiên hoàn hồn, càng thêm hứng thú quan sát lão từ trên xuống dưới. “Tiền bối, quả thật là người rồi! Mấy năm nay người mai danh ẩn tích, người đã đi đâu?”
“Dạo chơi bốn biển.” Ông lão có chút đắc ý vuốt ve hàm râu dài, “Vạn dặm khắp thiên hạ này, không có chỗ nào mà ta chưa từng đặt chân đến.”
Lộ Ánh Tịch nghe đến đây, nàng đã lờ mờ đoán ra thân phận của ông lão xuất chúng này, hơi ngờ vực mà mở miệng hỏi: “Sư tôn?”
Ông lão quay mắt qua nhìn nàng, cười gật đầu: “Đồ tôn ngoan! Mắt nhìn người của tên nhóc Nam Cung kia cũng không tệ lắm.” Lão nói xong, còn cố ý liếc mắt qua nhìn Mộ Dung Thần Duệ.
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Ánh Tịch, để ông ấy bắt mạch cho nàng đi.”
Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay về hướng lão già.
Ai dè đâu ông già lại bỗng dưng nhảy ra xa, miệng la í ới: “Nam nữ thụ thụ bất thân nha! Chuyện này cũng đừng làm phiền tới lão già ta à. Đoàn tiểu tử làm là được rồi!”
Lời của lão vừa nói ra, sắc mặt của Mộ Dung Thần Duệ nhất thời tối sầm, còn Đoàn Đình Thiên lại mừng rỡ vỗ tay bôm bốp: “Đa tạ tiền bối đã thành toàn!”
Thần sắc lúc này của Mộ Dung Thần Duệ đã đóng băng, không nói một câu mà nắm tay Lộ Ánh Tịch đi ra ngoài.
“Mộ Dung lão đệ, ngươi sẽ không làm ngơ trước sự sống chết của tiểu đồ tôn nhà ta chứ? Còn có tiểu tiểu đồ tôn trong bụng của nó nữa, ngươi cũng không quan tâm sao?”
Chỉ với hai câu nói đơn giản, nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, đã làm Mộ Dung Thần Duệ dừng chân ngay lập tức. Hắn không khỏi quay sang ngóng nhìn Lộ Ánh Tịch.
“Chúng ta đi.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của hắn, môi nở nụ cười ngọt ngào, dịu giọng nói. Nàng không thể lại khiến hắn gặp nguy hiểm. Một khi hắn đến Lâm Quốc, chỉ e rằng khó lòng thoát thân.
Đáy mắt Mộ Dung Thần Duệ hiện lên đôi chút do dự. Bản thân hắn cũng nhận ra, từ khi được sư tôn Huyền môn cứu ra khỏi địa đạo không tên kia, ông lão này vẫn luôn mềm mỏng ép buộc hắn đi trên con đường đến Lâm Quốc. Đến tột cùng là lão muốn dồn hắn vào chỗ chết, hay là còn nguyên nhân sâu xa nào khác?
“Lâm Quốc có đáng sợ như thế không? Mộ Dung lão đệ, ngươi lại không có can đảm đi đến đó?” Ông lão còn từ tốn bổ sung thêm một câu, “Nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ ư?”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn không bị chọc giận, chỉ luôn nhìn thẳng Lộ Ánh Tịch.
“Chàng quyết định đi, ta sẽ theo chàng.” Giọng Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ lại thùy mị. Được gặp lại hắn, nàng bỗng cảm thấy có nhiều chuyện trở nên rất bình thường. Nàng không muốn tái diễn bi kịch sinh ly tử biệt. Nàng cũng không muốn lại xen vào cuộc phân tranh giữa các nước. Nàng chỉ thầm mong được nắm chặt tay hắn, cùng sóng vai đồng hành với hắn.
Mộ Dung Thần Duệ ngóng nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng đan chặt mười ngón tay với nàng, nắm chắc tay nhau.
Trong mắt của hai người đều nổi lên cơn sóng nhu tình dạt dào. Tại thời khắc này, giang sơn gấm vóc dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa.
“Được, chúng ta đến Lâm Quốc.” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng đưa ra quyết định.
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không có ý kiến khác, chỉ mỉm cười với hắn.
***
Hôm sau, nhóm bốn người cùng khởi hành đi Lâm Quốc.
Chiếc xe ngựa chạy như bay trên con đường cát vàng. Ngoại trừ người chăn ngựa đang ngồi ở đầu xe để điều khiển xe ra, thì bốn người còn lại đều ngồi trong thùng xe. Cả bốn người không một ai mở miệng, bầu không khí vô cùng kỳ quái.
“Khù khụ!” Lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu xám tro giả bộ ho để lấy giọng, tựa như nói chuyện một mình, “Hoàng đế Hoàng Triều mất tích ly kỳ, triều đình trên dưới đều rối ren. May mà Tứ Vương gia Mộ Dung Bạch Lê đang tu ở chùa Pháp Hoa đã kịp thời quay trở lại, cuối cùng cũng trấn yên tình hình. Nhưng mà chiến sự Tây Quan Hoàng Triều vô cùng căng thẳng, cho nên đội quân đánh Ô Quốc đã rút về. Hai nước bắt đầu đàm phán. Từ đầu Hoàng Triều đã chiếm được không ít ưu thế, bây giờ xem ra họ vơ vét ít nhiều lợi ích rồi.”
“Tiền bối, sao người lại thành thạo tin tức như vậy chứ?” Đoàn Đình Thiên ngồi dựa vào bức vách háo hức mở miệng hỏi lão.
“Đoàn tiểu tử, ngươi không có nuôi bồ câu đưa thư hả?” Lão già cười khúc khích, tựa như lão thấy vấn đề của hắn ta quá ngu ngốc.
Đoàn Đình Thiên hậm hực gãi mũi, không hề lên tiếng.
Tâm tình của ông lão lại thay đổi đặc biệt chóng vánh. Chỉ chốc lát sau, lão giống như bị kích động mà reo lên: “Mộ Dung lão đệ, Tứ hoàng đệ của ngươi không ngờ lại là một nhân tài đích thực. Nhiều năm rồi hắn không can dự đến triều chính, mà giờ vẫn có thể nắm đại cục trong tay. Chi bằng ngươi nhường đế vị lại cho hắn đi!”
Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy nhạt nhẽo, liếc xéo lão ta.
Lão già không sợ cái trừng mắt lạnh thấu xương của hắn, vẫn bừng bừng khí thế nói: “Nếu mà được vậy, ta sẽ khỏi cần phải cố sức cứu vớt ngôi sao Đế tinh đang ngày càng tối mù đi đó của ngươi. Còn ngươi thì có thể nắm tay mỹ nhân sống cuộc đời ung dung tự tại. Quá hoàn hảo!”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn đanh mặt không nói như trước. Nhưng Lộ Ánh Tịch đang ngồi bên cạnh hắn lại ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sư tôn, thế nào là Đế tinh tối mù?”
Lão thấy có người nghe lão nói, hứng thú lắm chuyện của lão càng tăng cao: “Vài chục năm trước, ta phát hiện Đế tinh mọc lên, ánh sáng chói lòa, vả lại còn mang theo sát khí mơ hồ. Vốn ta còn tưởng rằng chắc chắn trăm họ phải lầm than.” Lão vừa nói vừa cười sang sảng, tiếp tục hứng khởi nói: “Không ngờ phu quân của nhà con chỉ là con hổ giấy. Đến bây giờ hắn còn chưa thống nhất thiên hạ, trái lại tinh tượng[1] hiện nay có dấu hiệu theo xu hướng chia thiên hạ làm ba phần. Xem ra con quả nhiên là khắc tinh của hắn nha!”
[1] Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Khóe mắt Mộ Dung Thần Duệ giật giật, sắc mặt hơi lo lắng. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, quả thực bởi vì Lộ Ánh Tịch, đã phá hủy kế hoạch thôn tính Ô Quốc của hắn.
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, lòng nàng không khỏi cảm thấy áy náy. Thế nhưng nếu lặp lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn bảo vệ Ô Quốc. chỉ đơn giản đây là trách nhiệm nàng không thể trốn tránh được.
Bầu không khí nặng nề, chỉ có ông lão nói liên miên: “Các quốc gia chung sống hòa bình là cục diện mà ta muốn nhìn thấy nhất. Chỉ không biết hòa bình giả tạo bên ngoài này có khả năng duy trì bao lâu.” Lão ta nói một mình xong, hướng ánh mắt lấp lánh có thần sang nhìn Lộ Ánh Tịch chằm chặp, “Đồ tôn ngoan, nếu vài năm nữa, Hoàng Triều tiến đánh Ô Quốc, con sẽ chọn đứng về bên nào?”
Lộ Ánh Tịch sửng sốt, phát giác bản thân không thể nào trả lời được. Lão già lại giống như đã nhận được đáp án, vuốt râu mỉm cười, ý vị sâu xa nói: “Đế tinh vì con mà mờ tối, cũng có thể vì con mà cháy sáng.”
Đoàn Đình Thiên vẫn im lặng, bàng quan dự thính từ nãy đến giờ lại từ từ rủ mi mắt, che đi sát khí vừa lóe sáng trong tròng mắt.
Ông lão với đầy nếp nhăn trên mặt, bộ dạng tươi cười hiểu rõ nhân tình thế thái.
“Sư tôn, đứa bé trong bụng con sẽ bình an ra đời chứ ạ?” Lộ Ánh Tịch dời chủ đề câu chuyện, dịu giọng hỏi.
Lão ra vẻ thần bí mà vuốt râu hồi lâu, trầm ngâm nói: “Nửa sống nửa chết!”
“Lão có ý gì?” Mộ Dung Thần Duệ một mực giữ im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
“Không phải ngươi không tin vào thiên mệnh hay sao?” Ông lão không khách khí mà hỏi ngược lại, vẻ mặt ngạo nghễ đáp trả: “Chuyện trên thế gian này nhiều bí ẩn cao thâm lắm, ngươi chờ thằng cháu ra đời thì sẽ hiểu.”
Lộ Ánh Tịch nắm tay của Mộ Dung Thần Duệ, vỗ nhẹ vài cái, tựa như có ý vỗ về hắn.
Mộ Dung Thần Duệ đưa mắt ngắm nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng cùng phong thái bình tĩnh, trong lòng hắn bỗng nhiên dậy sóng bất an.
“Thần.” Nàng nhích đến gần tai hắn, thấp giọng nói nhỏ: “Nếu như sau này phải lựa chọn, bé con và ta chỉ có một nửa cơ hội sống sót. Xin chàng hãy đem phân nửa cơ hội của ta trao cho con của chúng ta.”
“Không bao giờ!” Hắn quát khẽ, giọng điệu mạnh mẽ không được phép phản đối.
Lộ Ánh Tịch không cần phải nhiều lời nữa. Nàng chỉ mỉm cười dịu ngọt.
Mộ Dung Thần Duệ nghiêm khắc trừng mắt cảnh cáo nàng không được suy nghĩ lung tung nữa.
Còn nàng lại cười tươi như hoa, má lúm đồng tiền, đôi mắt trong veo phát ra tia sáng ấm lòng.
Ông già ngồi bên quan sát hai người bọn họ, lại muốn mở miệng trêu chọc ríu rít: “Tình ngọt ý ngào, vợ chồng đồng lòng, thực sự làm người khác ước ao ghen tị!” Nhưng là hai đứa ngốc rơi vào ái tình.
Ông lão hớn hở cười trộm. Lão để mặc hai người họ hiểu lầm câu nói “Nửa sống nửa chết” của lão, không buồn giải thích.
Bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe, mỗi người đều có tâm tư khác nhau. Tất cả đều trầm mặc khiến bầu không khí vô cùng quái dị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook