Phượng Tần
-
Chương 66
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu của Tử Long Hoàng Triều đãi thiên hạ một bữa cho biết thế nào là yêu theo kiểu hiện đại =))
Nghe tin quân cấp báo về, Lạc Quân Tường ra lệnh cho Tiêu công công: "Tiêu công công, truyền lệnh của Trẫm: Hoàng Hậu cùng với Khanh Vương Gia đã về tới trấn cách kinh thành không xa, trưa mai sẽ tiến về kinh thành, cho nên Trẫm hủy bỏ buổi tảo triều ngày mai. Tất cả quan viên đến giờ Tỵ tập trung tại cửa Đông thành nghênh đón, không được thiếu một ai!"
"Vâng, lão nô tuân mệnh."
Buổi trưa mùng 8
Dân chúng xếp hàng dài chen chúc nghênh đón liền bị thị vệ liên tục khống chế. Trăm vị đại thần theo thứ tự hàm vị mà xếp trật tự hai bên. Lạc Quân Tường mặc Long Bào, đầu đội tử long kim quan đứng ở chính giữa. Giờ này khắc này tâm tình Hoàng Thượng bị kích động vạn phần, bởi người bấy lâu nay nhung nhớ, chia lìa đã mấy tháng sẽ trở lại!
Tiếng vó ngựa, tiếng bước chân rầm rập chậm rãi truyền đến từ ngoài cổng thành, càng lúc càng lớn.
Thấy rồi! Hai bóng người cưỡi ngựa tiên phong chính là Phượng Tần và Lạc Quân Khanh, dần dần hiện rõ trong tầm mắt. Phượng Tần gầy hẳn đi, làn da cũng phơi nắng đen không ít. Lạc Quân Tường chỉ hận không thể lập tức chạy tới mà ôm chầm lấy người yêu.
Tiến vào cửa thành, Phượng Tần liền thấy ngay tình nhân đứng ở cách đó không xa, mặt mang mỉm cười chào đón mình. Cuối cùng cũng được gặp lại sao bao tháng dài nhung nhớ, Phượng Tần thật muốn lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến mà ôm ghì cho thỏa lòng mong nhớ. Ý nghĩ chưa qua, hành động đã rồi. Phượng Tần nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Lạc Quân Tường, hai tay ghì vai đức Hoàng Thượng, ngẩng đầu âu yếm nói "Quân Tường! Ta thật quá nhớ ngươi! Nhớ ngươi lắm! Nhớ ngươi lắm. . . . . ." Mỗi lần ghì tay là một lần nói đứt quãng.
Hành động của Phượng Tần khiến cho dân chúng trong thành biến thành Mộc Đầu Nhân (người đầu gỗ) hết cả thảy.
Phượng Tần vừa tới trước mặt, Lạc Quân Tường đã đưa tay vân vê khuôn mặt trăm nhung nghìn nhớ của người yêu, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi tình kia. Tiếp được đồng thuận của Phượng Tần, Lạc Quân Tường đưa lưỡi tiến ngay vào trong. Hai người chìm trong lửa tình, hai bên giao triền quên hết xung quanh. . . . . .
Nếu nói cái ôm của Phượng Tần biến mọi người thành Mộc Đầu Nhân thì nụ hôn của Lạc Quân Tường quả là một đòn giáng khiến tất cả chúng nhân biến hết thành Hóa Thạch Nhân (người hóa đá).
Thì ra Hoàng Thượng là người cởi mở nhiệt tình như thế! Đây là ấn tượng của những ai chưa từng gặp qua Lạc Quân Tường.
Từ bao giờ Hoàng Thượng lại trở nên cởi mở nhiệt tình như thế ? Hoàng Thượng không phải luôn luôn lãnh mạc nghiêm túc sao? Đây là suy nghĩ của một số người từng tiếp xúc với Lạc Quân Tường không ít.
Vài năm không gặp, Hoàng Huynh sao lại thay đổi nhiều đến thế? Trước mặt quần thần, tướng sĩ, dân chúng lại làm cái chuyện này! Xem ra Hoàng Huynh thật sự là vì Hoàng Tẩu này mà thay đổi quá nhiều. Đây là suy nghĩ của Vương Gia đã “chìm vào quên lãng” Lạc Quân Khanh.
Hoàng Huynh với Hoàng Tẩu thật là!!! Ân ái cũng phải tùy nơi tùy lúc thôi chứ. Ngày mai thượng triều các đại thần sẽ tấu đủ cho mà lãnh hết. Đáng kiếp lắm! Đây là ý nghĩ từ kẻ đã quen cảnh uyên ương tùy tiện của Lạc Quân Tường không dưới chục lần – Lạc Quân Tề.
"Khụ, khụ!" Đến lúc Phượng Tần không còn thở nổi nữa, cả người lả vào ngực Lạc Quân Tường, Lạc Quân Tề không thể không nhắc nhở đôi tình lữ mấy năm chẳng khác đêm tân hôn này một chút ."Này, Hoàng Huynh, Hoàng Tẩu, không phải Thần đệ muốn phá quấy hai người đâu. Nhưng Thần đệ phải nhắc hai người một chút, hai người hôn nhau đến gần cả khắc rồi, Thần đệ sợ mấy trăm người vây xem ở đây té xỉu hết mất."
Lời nói của Lạc Quân Tề làm cho đôi tình lữ kia đang tình nồng ý đượm mà bừng tỉnh. Sắc mặt cả hai lộng đỏ như gấc chín, xém chút nữa không kiềm chế nổi.
Nghe tin quân cấp báo về, Lạc Quân Tường ra lệnh cho Tiêu công công: "Tiêu công công, truyền lệnh của Trẫm: Hoàng Hậu cùng với Khanh Vương Gia đã về tới trấn cách kinh thành không xa, trưa mai sẽ tiến về kinh thành, cho nên Trẫm hủy bỏ buổi tảo triều ngày mai. Tất cả quan viên đến giờ Tỵ tập trung tại cửa Đông thành nghênh đón, không được thiếu một ai!"
"Vâng, lão nô tuân mệnh."
Buổi trưa mùng 8
Dân chúng xếp hàng dài chen chúc nghênh đón liền bị thị vệ liên tục khống chế. Trăm vị đại thần theo thứ tự hàm vị mà xếp trật tự hai bên. Lạc Quân Tường mặc Long Bào, đầu đội tử long kim quan đứng ở chính giữa. Giờ này khắc này tâm tình Hoàng Thượng bị kích động vạn phần, bởi người bấy lâu nay nhung nhớ, chia lìa đã mấy tháng sẽ trở lại!
Tiếng vó ngựa, tiếng bước chân rầm rập chậm rãi truyền đến từ ngoài cổng thành, càng lúc càng lớn.
Thấy rồi! Hai bóng người cưỡi ngựa tiên phong chính là Phượng Tần và Lạc Quân Khanh, dần dần hiện rõ trong tầm mắt. Phượng Tần gầy hẳn đi, làn da cũng phơi nắng đen không ít. Lạc Quân Tường chỉ hận không thể lập tức chạy tới mà ôm chầm lấy người yêu.
Tiến vào cửa thành, Phượng Tần liền thấy ngay tình nhân đứng ở cách đó không xa, mặt mang mỉm cười chào đón mình. Cuối cùng cũng được gặp lại sao bao tháng dài nhung nhớ, Phượng Tần thật muốn lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến mà ôm ghì cho thỏa lòng mong nhớ. Ý nghĩ chưa qua, hành động đã rồi. Phượng Tần nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Lạc Quân Tường, hai tay ghì vai đức Hoàng Thượng, ngẩng đầu âu yếm nói "Quân Tường! Ta thật quá nhớ ngươi! Nhớ ngươi lắm! Nhớ ngươi lắm. . . . . ." Mỗi lần ghì tay là một lần nói đứt quãng.
Hành động của Phượng Tần khiến cho dân chúng trong thành biến thành Mộc Đầu Nhân (người đầu gỗ) hết cả thảy.
Phượng Tần vừa tới trước mặt, Lạc Quân Tường đã đưa tay vân vê khuôn mặt trăm nhung nghìn nhớ của người yêu, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi tình kia. Tiếp được đồng thuận của Phượng Tần, Lạc Quân Tường đưa lưỡi tiến ngay vào trong. Hai người chìm trong lửa tình, hai bên giao triền quên hết xung quanh. . . . . .
Nếu nói cái ôm của Phượng Tần biến mọi người thành Mộc Đầu Nhân thì nụ hôn của Lạc Quân Tường quả là một đòn giáng khiến tất cả chúng nhân biến hết thành Hóa Thạch Nhân (người hóa đá).
Thì ra Hoàng Thượng là người cởi mở nhiệt tình như thế! Đây là ấn tượng của những ai chưa từng gặp qua Lạc Quân Tường.
Từ bao giờ Hoàng Thượng lại trở nên cởi mở nhiệt tình như thế ? Hoàng Thượng không phải luôn luôn lãnh mạc nghiêm túc sao? Đây là suy nghĩ của một số người từng tiếp xúc với Lạc Quân Tường không ít.
Vài năm không gặp, Hoàng Huynh sao lại thay đổi nhiều đến thế? Trước mặt quần thần, tướng sĩ, dân chúng lại làm cái chuyện này! Xem ra Hoàng Huynh thật sự là vì Hoàng Tẩu này mà thay đổi quá nhiều. Đây là suy nghĩ của Vương Gia đã “chìm vào quên lãng” Lạc Quân Khanh.
Hoàng Huynh với Hoàng Tẩu thật là!!! Ân ái cũng phải tùy nơi tùy lúc thôi chứ. Ngày mai thượng triều các đại thần sẽ tấu đủ cho mà lãnh hết. Đáng kiếp lắm! Đây là ý nghĩ từ kẻ đã quen cảnh uyên ương tùy tiện của Lạc Quân Tường không dưới chục lần – Lạc Quân Tề.
"Khụ, khụ!" Đến lúc Phượng Tần không còn thở nổi nữa, cả người lả vào ngực Lạc Quân Tường, Lạc Quân Tề không thể không nhắc nhở đôi tình lữ mấy năm chẳng khác đêm tân hôn này một chút ."Này, Hoàng Huynh, Hoàng Tẩu, không phải Thần đệ muốn phá quấy hai người đâu. Nhưng Thần đệ phải nhắc hai người một chút, hai người hôn nhau đến gần cả khắc rồi, Thần đệ sợ mấy trăm người vây xem ở đây té xỉu hết mất."
Lời nói của Lạc Quân Tề làm cho đôi tình lữ kia đang tình nồng ý đượm mà bừng tỉnh. Sắc mặt cả hai lộng đỏ như gấc chín, xém chút nữa không kiềm chế nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook