Phượng Tần
Chương 45

Hồi bẩm nương nương, Quốc Cữu gia đã tới cửa.”

Một gã thái giám đi vào bẩm báo.

“Được, mau mời người tiến vào.”

Lâm Quý Phi ngồi trong đại sảnh phân phó.

“Liễu Dĩnh, đi rót một ly trà cho Quốc Cữu.”

“Dạ, nương nương.”

Bình thường , tần phi trong hậu cung nếu không được Hoàng Thượng phê chuẩn thì không được ở cùng ngoại nhân, thậm chí là gặp mặt người nhà. Nhưng bởi vì Cố Vệ Quốc là huynh trưởng của Thái Hậu, cho nên Lạc Quân Tường nể mặt Thái Hậu nên đặc biệt cho phép hắn vào gặp Lâm Quý Phi.

“Cha, người tới rồi, mau ngồi đi.”

Lâm Quý Phi vội vàng đứng lên nghênh đón, rồi mới xoay người nói với đám Liễu Dĩnh.

“Các người đều ra ngoài hết đi, bản cung có chuyện muốn nói với Quốc Cữu. Không có lệnh của bản cung thì ai cũng không được tiến vào.”

“Nô tài (nô tỳ) tuân mệnh!”

Chờ mọi người đi ra ngoài đóng cửa lại xong, Lâm Quý Phi mới ngồi bên cạnh Cố Vệ Quốc, thận trong nói:

“Cha, nữ nhân đã nghĩ qua, chuyện lần trước người nói, nữ nhân không có ý kiến. Nếu cần, nữ nhân còn có thể đem hết toàn lực hỗ trợ.”

“Lâm Nhi, sao ngươi lại bất ngờ thay đổi chủ ý?”

Cố Vệ Quốc còn nhớ rõ lần trước mình cùng nàng nói, nàng cật lực phản đối. Làm sao hôm nay lại đột nhiên nhắc tới hơn nữa còn tán thành?

Khuôn mặt Lâm Quý Phi méo mó vặn vẹo, trong mắt mang một tia âm ngoan mãnh liệt:

“Cha, có điều ngài không biết. Trước kia ta vẫn phòng bị các phi tần được Hoàng Thượng sủng hạnh, không cho các nàng hoài thượng nhi tử. Như vậy sau này Hồng Nhi có thể thuận lợi ngồi lên Thái tử vị. Ai biết lại tính sai với tên tiện nhân Phượng Tần kia, để cho hắn sinh hài tử.”

Lạc Quân Tường cũng đã làm Hoàng Đế nhiều năm, tuy rằng không phải mê luyến chuyện tình dục nhưng dù sao cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cách vài ngày lại đến hậu cung một chút. Cho nên theo đạo lý mà nói thì hẳn là hắn phải có nhiều hơn ba hài tử. Trên thực tế, đây đều do Lâm Quý Phi tạo nên. Chỉ cần Hoàng Thượng sủng hạnh vị phi tần nào, ngay ngày hôm sao, Lâm Quý Phi liền phân phó tâm phúc của mình mua chuộc một vài trù sư bậc thấp trong ngự thiên phòng hoặc là thái giám, cung nữ phụ trách đưa bữa ăn hạ một ít dược trong thức ăn của các nàng, để cho các nàng không mang thai được.

Vân phi sinh Nhị công chúa là vì nàng là nữ nhân của Thái thái y, nghe nói trước đây nàng có cùng phụ thân học về y thuật. Lâm Quý Phi sợ khi kê đơn với nàng sẽ bị nàng phát hiện, cho nên vì an toàn đành phải đợi nàng sinh hài tử ra, nếu là hoàng tử thì sẽ giải quyết nó. Nhưng mà may là nàng sinh công chúa, như vậy cũng giúp Lâm Quý Phi giảm bớt không ít công sức.

Ả tiếp tục nói:

“Như này thì cũng coi như xong rồi, ai biết được Hoàng Thượng đối với hắn càng ngày càng tốt. Hắn mất đi trí nhớ, tứ thư ngũ kinh trong đầu cũng quên đi, còn không biết viết cả chữ nên Hoàng Thượng đã tự mình dạy hắn. Đến khi Thái Hậu muốn Hoàng Thượng đem Thần Hi cung ban tặng cho ta, tuy rằng Hoàng Thượng đáp ứng nhưng không thể tưởng được người lại đưa tên tiện nhân Phượng Tần kia trực tiếp sống ở Vĩnh Tường Cung. Đây là điều chưa từng có ở Tử Long hoàng triều, vinh quang Hoàng Hậu đời trước cũng không có! Khiến cho ta tức giận nhất là trong yến hội đêm 30, Hoàng Thượng để hắn ngồi bên người mình đã muốn chứng minh Phượng Tần ở trong lòng người giống như Hoàng Hậu rồi. Lại còn vì hắn mà phân tán hậu cung!”

Không cần nhiều lời cũng biết, sau này ngôi vị Hoàng Đế nhất định sẽ dành cho hài tử của tiện nhân Phượng Tần kia.

“Ai, Lâm Nhi, ngươi đừng sinh khí, tổn thương thân mình sẽ không tốt đâu. Ngươi đã hận hắn như thế thì vì sao không trức tiếp giết hắn đi cho rồi?”

Cố Vệ Quốc nâng tay làm một động tác xẹt ngang trên cổ mình.

“Cha, ngài đừng quên bây giờ hắn đang cùng ai sinh hoạt. Tuy rằng bên người Hoàng Thượng chỉ có một mình Hứa Diệp bảo hộ, nhưng người trên khắp thiên hạ có thể đánh thắng được Hứa Diệp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa Hoàng Thượng vốn có võ công, lại còn có ám vệ chúng ta không biết bảo hộ. Vĩnh Tường Cung canh phòng thâm nghiêm, ngay cả thức ăn từ ngự thư phòng đưa đến cũng có kẻ chuyên trách kiểm nghiệm. Giết hắn? Nào có dễ dàng như vậy a.”

Lâm Quý Phi tự giễu nở nụ cười.

“Cho nên ngươi mới thay đổi dự tính ban đầu, tán thành chuyện tình lần trước ta nói?”

“Đúng, nếu Hoàng Thượng đối với ta vô tình, vậy hắn cũng đừng trách ta vô nghĩa.”

Lâm Quý Phi âm hiểm nói.

Nghe được giọng điệu của ả, Cố Vệ Quốc thân là phụ thân cũng không khỏi rùng mình.

“Nếu lập trường của ngươi đã kiên định như thế, cha cũng đã đáp ứng với Ngô thừa tướng của Thần Khê quốc rồi. Có ngươi ở trong cung làm nội ứng cho cha, chuyện này nhất định sẽ sự bán công bội.” (làm ít công nhiều)

Cho tới nay, Tử Long quốc và Thần Khê là hai đại quốc thế lực ngang nhau. Song phương ký kết hiệp ước hòa bình, ngươi không xâm phạm ta, ta không xâm phạm ngươi. Hơn nữa ở trong buôn bán có quan hệ hợp tác làm ăn chặt chẽ. Nhưng hiện tại ai cũng không thể ngờ được, Quốc Cữu thân là huynh trưởng Thái Hậu lại thông đồng với địch để quản quốc.

“Cha, nữ nhân hiếu kỳ vì sao ngài lại nguyện ý hợp tác với Thần Khê quốc?”

Thân phận của cha hiện giờ là dưới hai người, trên vạn người a.

Cố Vệ Quốc cuồng vọng nói:

“Hiện tại ta đã chán ghét cuộc sống như vậy rồi. Ta muốn chính là ở trên vạn người, không cần ở dưới bất cứ kẻ nào. Quốc chủ của Thần Khê quốc đã đáp ứng ta, chỉ cần ta giúp hắn đoạt được Tử Long quốc, hắn sẽ đem giang sơn này chia thành hai phần, cho ta một nửa. Đến lúc đó ta có thể tự lập làm vương, không bao giờ phải nghe lời nói của tên tiểu tử Lạc Quân Tường nữa!”

Nguyên lai là cha đã rắp tâm như vậy, cho dù ta có giúp cha thì thiên hạ sau này sẽ không phải của Hồng Nhi. Nếu nói như vậy, chi bằng ta cứ giúp cha trước, chờ cha và quốc chủ Thần Khê quốc giải quyết Hoàng Thượng và hài tử của Phượng Tần xong rồi mới tự lấy lí do Hồng Nhi là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Hoàng Thượng để cho Hồng Nhi danh chính ngôn thuận lên ngôi vị Hoàng Đế. Lâm Quý Phi trong lòng tự nhủ vậy.

Cố Vệ Quốc không biết bị nữ nhi tính kế vẫn cảm khái nói:

“Ai, Lâm Nhi, sau này cha con chúng ta sẽ kề vai chiến đấu.”

Lâm Quý Phi nâng ly trà trong tay lên.

“Mong tâm nguyện của cha sẽ sớm được thực hiện, nữ nhân lấy trà thay rượu kính ngài một ly.”

“Ha ha ha…”

Cố Vệ Quốc cao hứng nâng ly trà lên:

“Lâm Nhi thật sự là nữ nhi ngoan của cha, sau này ngươi phải giúp cha lưu ý chuyện tình trong cung rồi.”

“Đây là đương nhiên mà cha.”

“Bính!”

Thanh âm hai ly trà chạm vào nhau vang lên, cha con họ vì giang sơn tương lai mà hợp tác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương