Phượng Tần
Chương 17

Một canh giờ sau, trong tay Phượng Tần lại mua thêm mấy đồ vật nữa, ba người họ quay về xưởng nguội.

Phượng Tần nhượng Lạc Quân Tường và Hứa Diệp chờ hắn ở cửa, rồi một mình vào xưởng, bước đến trước mặt lão bản nói: “Lão bản, xin hỏi mấy công cụ ta nhờ làm đã xong chưa?”

“Mới làm xong chưa được bao lâu.” Lão bản dùng vải bố vắt trên cổ mình lau mồ hồi chảy ròng ròng trên mặt, xoay người lấy một bao bố, lấy ra sáu nĩa cùng ba chiếc dao nói: “Khách quan ngươi xem những thứ này có đúng là ngươi yêu cầu không?”

Phượng Tần nhận lấy quan sát một lúc sau hài lòng bảo: “Lão bản thủ công của ngươi cực kì tốt nga, so với tưởng tượng của ta còn hoàn hảo hơn. Còn nữa, đây là năm lượng bạc còn lại.”

Lão bản được Phượng Tần tản thưởng như thế cao hứng nói: “Khách quan thích là được rồi, đa tạ, hoan nghênh lần sau quang lâm (hạ cố đến).”

Phượng Tần nhanh chóng chạy đến trước mặt Lạc Quân Tường hưng phấn nói: “Quân Tường, ngươi xem dao dĩa này làm thật tốt! So với tưởng tưởng của ta có phần còn hoàn hảo hơn, đã thế còn hoàn thành đúng hẹn nữa.”

Phượng Tần vừa nói vừa mở bao ra bày dao nĩa trước mắt Lạc Quân Tường.

Lạc Quân Tường cầm lên cẩn thận nhìn, rồi nhìn Phượng Tần với ánh mắt nghi hoặc hỏi: “Tiểu Phượng, ta thực nhìn không ra dao nĩa này làm sao có thể dùng giống như chiếc đũa để ăn được.”

“Ách…cái này biết giải thích ra sao nhỉ, chính là dùng dao nhỏ thiết thịt rồi mới dùng nĩa xiên để ăn.” Phượng Tần giải thích ngắn gọn.

“………”

“………”

Như vậy cũng tính là giải thích a? Lạc Quân Tường cùng Hứa Diệp đứng im không nói nên lời.

Phượng Tần tự biết mình giải thích không tốt nên khiến cho không khí có phần khó xử, thế là chuyển sang chủ đề khác: “Việc đó…Quân Tường, Hứa Diệp, ta thấy sắc trời cũng không còn sớm, ta phải về, không thì lần sau sẽ rất khó ra.”

Nhe Phượng Tần nói thế, Lạc Quân Tường cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc rồi bảo: “Cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta xuất môn cũng rất lâu rồi, giờ nên quay về. Chúng ta tại đây cáo biệt.”

“Ấy, Quân Tường, tháng sau chúng ta còn có thể gặp mặt không?” Phượng Tần vẻ mặt chờ mong hỏi.

Phượng Tần bộc lộ biểu tình kì vọng như thế làm cho trong lòng Lạc Quân Tường dấy lên cảm xúc vui mừng không sao kể xiết, ít khi nói đùa vậy mà hôm nay lại mở miệng nói: “Tiểu Phượng có chuyện gì? Chẳng nhẽ ngươi luyến tiếc ta?”

Đáng tiếc Phượng Tần một chút cũng không nghe thấy Lạc Quân Tường dùng giọng điệu đùa giỡn để hỏi vấn đề này, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đương nhiên là luyến tiếc, bởi vì trừ bỏ Tiểu Tương và Thiếu Đông ra, ngươi là người đầu tiên ta nhận thức là bằng hữu ở đây, ta là người thực quý trọng tình bằng hữu.”

“Hảo! Hảo một người quý trọng tình bằng hữu, ngươi và ta bằng hữu đã giao định rồi.” Lạc Quân Tường vỗ bả vai Phượng Tần nói.

Có lẽ Phượng Tần sẽ không hiểu được những lời Lạc Quân Tường nói lúc này, nhưng Hứa Diệp hiểu được gia là thật tâm cùng Phượng Tần kết giao bằng hữu, số người có thể khiến gia nhận thức làm bằng hữu tính ra không nhiều lắm, xem ra gia thực sự yêu thích tính tình của Tiểu Phượng công tử.

Lạc Quân Tường kết khai ngọc bội vẫn luôn đeo ở bên hông đưa cho Phượng Tần nói: “Tiểu Phượng, ngọc này xứng đáng tặng cho ngươi, ngươi nhớ bảo quản thật tốt, sau này nếu có chuyện gì khó khắn, đem nó đến nha môn, nơi đó sẽ có người giúp ngươi.”

“Gia, cái này…” Hứa Diệp vốn định nói điều gì nhưng nhìn Lạc Quân Tường phất tay lập tức ngừng những lời định nói ra. Ngọc phối này gia mang theo bên mình từ nhỏ, trước kia muội muội gia yêu thương nhất xin, gia cũng không cho, thế nhưng hôm nay lại tặng Tiểu Phượng mới gặp mặt có hai lần!

Phượng Tần nhận lấy ngọc bội nhìn, đây là một miếng ngọc thủ công tinh tế, Phượng Tần chưa từng gặp qua ngọc bội nào đẹp như thế này, trên sắc thuần bạch của ngọc bội có chạm một con rồng sinh động như thật, “Oa, ngọc phối này hình như phát ra nhiệt.”

“Loại ngọc này là noãn ngọc (noãn: ấm), hợp người người mang nó trên mình sẽ có thân thể khỏe mạnh, thực có rất nhiều hữu dụng. Hơn nữa thẳng tử (dây) thắt trên ngọc còn có thể tùy ý người mà điều chỉnh ngắn dài, điều chính ngắn phù hợp với đeo bên hông giống ta vậy, chỉnh dài để đeo trên cổ.” Lạc Quân Tường giải thích cho Phượng Tần xong, liền điều chỉnh thẳng tử dài ra đeo lên cổ Phượng Tần.

Phượng Tần cầm lấy ngọc bội trước ngực nói: “Cám ơn ngươi tặng ta lễ vật quí giá thế này, Quân Tường. Chính là ta không có thứ gì tốt tặng ngươi cả.” Phượng Tần nói xong ngượng ngùng cúi đầu.

“Không cần tặng ta gì cả, chúng ta là bằng hữu, hà tất phải so đo nhiều như thế, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi mau trở về đi thôi, bằng không lần sau ngươi không ra ngoài được chúng ta sẽ không thể cùng nhau đi thiêu khảo, giờ này tháng sau, chúng ta vẫn ở Nghênh Tân Lâu chờ.” Lạc Quân Tường hứa hẹn.

“Ân, ta đi đây, tái kiến.”

“Tái kiến.”

Nhìn bóng dáng Phượng Tần xa dần, Lạc Quân Tường có điểm không xác định được liền hỏi Hứa Diệp đang đứng bên cạnh: “Hứa Diệp, ngươi nói Trẫm….có phải có điểm thay đổi hay không?”

“Vậy ty chức liền nói thẳng, ty chức cảm thấy Hoàng Thượng ở trước mặt Tiểu Phượng công tử đúng có phần thay đổi, trở nên thoải mái hơn, hay nở nụ cười hơn.”

“Ha hả, Hứa Diệp phân tích không tồi a. Tốt lắm, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta hồi cung đi.”

Nguyên lai Lạc Quân Tường là vị phụ thân khác của Vũ Nhi ── đương kim thiên tử của Tử Long hoàng triều.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương