Phượng Tần
Chương 16

Cuối cùng cũng tới xưởng nguội, Phượng Tần cười nói: “Hảo phong cuồng a, tại phố đông người thế này mà chạy, giống như trước kia ở Trung Quốc học đại học cũng phong cuồng như vậy, hảo thích a, đã lâu rồi chưa được cảm nhận lại.”

“Ở Trung Quốc học đại học?” Lạc Quân Tường hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phượng Tần.

Không hay rồi, lỡ miệng nói ra! Phượng Tần giả ngốc quay lại hỏi Lạc Quân Tường: “Quân Tường, ngươi nói cái gì a?”

Có điểm kì lạ! Bất quá mỗi người đều có bí mật riêng, xem ra Tiểu Phượng không muốn nói cũng là có lí do của hắn. “Nga, ta không có nói gì. Được rồi, hiện tại đã đến xưởng nguội, ngươi có thể nói cho ta ngươi muốn làm cái gì được rồi chứ?”

“Các ngươi xem!” Phượng Tần lấy từ trong tay áo rộng thùng thình ra ba tờ giấy, mở ra đưa tới trước mắt Lạc Quân Tường nói: “Chính là cái này đó.”

“Chính là những thứ này?” Lạc Quân Tường nhận lấy cẩn thận nhìn, hai tờ giấy đầu là hai bức tranh khác nhau vẽ hai hình lớn nhỏ, so về hình dạng và độ dài thì không giống xoa tử (dĩa, xiên), mở ra bức tranh cuối cùng hình thức cũng gần giống tiểu đao nhưng lại có một chút khác biệt. Quái lạ, những thứ này là cái gì? Chẳng lẽ là vũ khí? Nhưng mà chính ta còn chưa nghe đến loại vũ khí như thế này bao giờ. Thế là Lạc Quân Tường đem ba tờ giấy đó đưa cho Hứa Diệp hỏi: “Hứa Diệp, ngươi từng gặp qua loại vũ khí nào như thế này chưa?”

Hứa Diệp tiếp nhận nhìn kĩ: “Có thể là do ty chức kiến thức nông cạn, ty chức chưa từng gặp qua loại vũ khí nào như vậy.”

Phượng Tần nghe hai người nói chuyện xong lập tức bảo: “Cái này không phải là vũ khí gì đâu, những thứ này chỉ là dao và nĩa trong cơm Âu, sử dụng giống như chiếc đũa bình thường chúng ta dùng để ăn cơm, bất quá có thể không có một vài hoạt tính như đũa, Còn hai thứ đầu nhọn này là thiêu khảo xoa, là chuyên môn dùng để quay nướng, lần sau chúng ta gặp mặt đi thiêu khảo (thiêu là quay, khảo là nướng) được không?”

“Thiêu khảo? Đề nghị này không tồi, vậy lần sau khi nào ngươi ra ngoài?”

“Ta mùng một mỗi tháng đều ra ngoài.” Hì hì, Tiểu Tương, sau này để cho ta thay thế ngươi ra ngoài làm việc đi.

Mà hiện tại ở trong hoàng cung, Tiểu Tương đang thay Phượng Tần trong lúc xuất cung giúp Vũ Nhi luyện tập viết chữ bống nhiên hắt xì.

Vũ Nhi ngẩng đầu nhìn Tiểu Tương hỏi: “Tiểu Tương, ngươi lạnh không? Nếu thấy lạnh thì phải mặc thêm nhiều quần áo vào.”

“Cảm ơn tiểu chủ tử quan tâm, Tiểu Tương không cảm thấy lạnh, chính là mũi đột nhiên có điểm dương thôi.”

“Nga.” Vũ Nhi cúi đầu tiếp tục tập viết.

“vậy mùng một tháng sau đi thiêu khảo đi, ngươi đã chuẩn bị nĩa ăn, như vậy thực vật để ta chuẩn bị, ngươi thích ăn cái gì?” Lạc Quân Tường hỏi.

“Oa, thật tốt quá! Ta thích ăn cánh gà nướng, ngô, bồ câu, các loại thịt đều phải dùng thêm một ít gia vị mới ngon, mang thêm một lọ mật là hay nhất, dùng mật nướng lên thì đặc biệt ngon miệng đó.” Nói xong Phượng Tần còn khoa trương dùng tay áo lau lau cằm.

Động tác này của Phượng Tần lại khiến Lạc Quân Tường cười vang một hồi, hắn vươn tay xoa đầu Phượng Tần nói: “Tiểu Phượng, ngươi thật là đáng yêu.”

“Quân Tường, ngươi cũng là nam nhân, ngươi hẳn biết nam nhân không thích người ta gọi mình là đáng yêu.” Phượng Tần lấy ba tờ giấy kia đi đến trước mặt lão bản xưởng nguội nói: “Lão bản, ta muốn làm ba loại này, kích thước bên trong đã viết hết ra rồi, mỗi loại làm giúp ta ba chiếc.”

Lão bản nhận lấy, ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Nga, thực dễ làm thôi. Một canh giờ sau tới lấy đi.”

“Nhanh thế sao? Những cái kia mất bao nhiêu tiền?” Làm xong nhanh như thế, có thể sẽ thu phí rất đắt, không biết ngân lượng mình mang theo có đủ dùng hay không đây.

“Lấy của ngươi mười lượng bạc đi, hiện tại phải đưa trước phân nửa tiền đặt cọc.”

“Hảo.” Phượng Tần sảng khoái lấy năm lượng bạc trong ngực ra đưa cho lão bản.

Lão bản thu tiền xong nói: “Ngươi đúng là thẳng thắn, một canh giờ sau tới lấy đi.”

“Lão bản, ngươi không cần viết trương đơn (biên lai) cho ta sao?”

“Viết đơn? Đơn gì?”

“Nếu không viết đơn, lão bản ngươi có thể nhận ra ta sao?”

Lão bản chợt tỉnh ngộ nói: “Không cần đâu, mỗi vị khách ta đều nhận được, ngươi cứ yên tâm đi.”

Phượng Tần thấy lão bản kiên định như thế, liền không nhiều lời nữa. “Ta sau một canh giờ sẽ đến lấy. Tái kiến.”

“Hảo hảo”

Phượng Tần đi đến trước mặt Lạc Quân Tường cùng Hứa Diệp vẫn đứng ở ngoài cửa xưởng nguội chờ hắn nói: “Xong rồi, lão bản xưởng nguội kia nói một canh giờ sau có thể đến lấy được.”

“Chúng ta tiếp tục đi dạo đi” Lạc Quân Tường đề nghị.

Phượng Tần gật gật đầu: “Chúng ta đi thôi, một canh giờ sau trở về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương