Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ
-
Chương 97: Ngoại truyện Long Ngạo Thiên: được hay mất, là ác mộng cả cuộc đời (sáu)
Ta rốt cuộc chính thức gặp được nữ nhân xa cách ta sáu năm trước đây —— Lạc Tuyết.
ở trong "Hồi hồn cốc", nàng cực kỳ mệt mỏi, còn đang ngủ .
Ta và Lăng Quân Diệp, Phong Liệt Diễm lẳng lặng chờ ở ngoài phòng.
Cùng nhau uống rượu, giờ phút này, chỉ có thứ này mới khiến chúng ta quyết tâm, mới có thể đè xuống kích động trong trái tim ta, an tâm chờ đợi Lạc Tuyết tỉnh lại.
Rượu vào nổi buồn dâng lên, không những không bỏ xuống được, lại càng khiến ta tâm hoảng ý loạn.
Ta ôm tâm trạng lo lắng và sợ hãi lặng lẽ nhìn Lạc Tuyết ngủ say trong nhà đá, không biết bao nhiêu lần ta tưởng tượng, lúc chúng ta gặp lại sẽ kích động như thế nào?
Thì ra trong năm năm này, ta thiếu chút nữa đem Đại Kim tung cũng không tìm được Lạc Tuyết, vậy mà nàng lại ở ngoài thành Uyển An! Chúng ta gần trong gang tấc, lại như chân trời góc biển, nàng không biết ta nhớ nàng, ta cũng không thấy được nỗi khổ sở của nàng.
Ta rất cảm kích Ngọc Trần Tử, Lạc nhi của ta quá may mắn, mới có thể Dục Hỏa Trọng Sinh, trở thành nhân vật được cả thiên hạ chú ý! Nhưng mà, Lạc nhi của ta cũng cách ta càng ngày càng xa, lòng của nàng ấy cao cao tại thượng, ta bi ai phát hiện, chúng ta vốn dĩ là hai đường thẳng cắt nhau, nhưng dưới tác dụng của ngoại lực, đã bước đi theo hai hướng song song, càng lúc càng xa, cho đến khi vĩnh viễn mất đi nhau.
Ta không biết ta uống bao nhiêu rượu, lúc ta cảm giác mình sắp say thì Lạc nhi rốt cuộc cũng đi ra!
Ba nam nhân chúng ta đồng thời kêu lên, "Lạc nhi!"
Ta bước thật nhanh đến trước mặt nàng, nắm tay của nàng, trong nháy mắt đó nước mắt ta đã rơi, cái gì mà nước mắt nam nhi không dễ rơi, cái gì nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, giờ phút này toàn bộ đều trở nên vô dụng, ta tùy ý biểu hiện ra nỗi vui sướng khi gặp lại, ta muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng đối diện với ánh mắt hờ hững của nàng, ta lui bước, ta cảm thấy một nỗi sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng có!
“Lạc nhi, xin lỗi, là ta làm thương tổn nàng, là ta không bảo vệ cho nàng thật tốt, xin lỗi, xin lỗi, ta tìm nàng gần sáu năm, bọn họ đều nói nàng nhất định đã rời khỏi thế gian này rồi, nhưng mà ta lại không tin, không tin nàng sẽ rời bỏ ta, không ngờ, ta thật sự gặp được nàng”
Ta vội vàng nói tiếp, "Lạc nhi, những năm gần đây, nàng hàng đêm đều xuất hiện trong mộng của ta, ta cố gắng muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng chỉ lưu lại cái bóng trong mộng của ta, Lạc nhi, ta nguyện ý chặt đứt một cánh tay, để hoàn lại những gì ta thiếu nàng, chỉ cần nàng bằng lòng trở về với ta, được không?"
Lạc nhi khóc, nàng nói, tình yêu ngươi dành cho ta quá cạn, phần tình cảm giữa chúng ta, ở thời điểm ngươi tát ta một cái kia, cũng đã kết thúc! Nàng nói, con của chúng ta cũng bởi vì ngươi mà chết từ trong trứng nước, cho nên, Long Ngạo Thiên, năm đó ở trong địa lao, trong lòng ta đã thề, nếu ta không chết, sẽ có một ngày ta sẽ bắt các ngươi nợ máu trả máu bằng máu! Chặt đứt một cánh tay của ngươi? Vì cái gì? Vì giữ được mạng của vương phi ngươi sao?
Ta mang theo cầu xin và thương tiếc, hơn nữa là hối hận và lo lắng, ta ôm thật chặt nàng vào trong ngực, "Không phải vậy! Lạc nhi, ta là đáng chết, ta tự chặt đứt một tay không phải là vì nữ nhân kia, mà ta muốn đền bù những tổn thương của ta đối với nàng, mạng của Thượng Quan Vũ Điệp, tại sao ta phải để ý? Tùy nàng muốn báo thù như thế nào cũng được, ta chỉ cầu xin nàng không rời khỏi ta, có được không?"
Lạc nhi "Ha ha ha" cười lớn, dùng sức đẩy ta ra, lệ không cầm được giống như trân châu đứt dây, "Long Ngạo Thiên, đã quá muộn. . . . . . tất cả đã quá muộn. . . . . . Hiện tại ta chỉ cầu xin ngươi một tờ hưu thư, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ!"
"Không ——" ta khàn cả giọng điên cuồng hét lên, "Ta sẽ không đồng ý, ta muốn giết Thượng Quan Vũ Điệp, đưa nàng lên làm chánh phi, chúng ta còn phải sinh rất nhiều thật là nhiều đứa bé, ta sẽ không viết hưu thư! Ta không cho phép nàng rời khỏi ta!"
Nàng cười thảm , nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, "Cho dù ngươi không viết hưu thư, ta cũng sẽ không trở về Trang vương phủ với ngươi, Long Ngạo Thiên, cuộc đời này, chúng ta đã không trở lại được!"
"Trừ phi ta chết! Lạc Tuyết nàng nghe cho rõ, trừ phi ta chết ở trước mắt nàng, nếu không ta sẽ không buông tay!"
Ta không cam lòng, ta nhìn nàng, ta nói ra lời thề độc, nếu ta buông tay, ta sống còn có ý nghĩa gì?
Vậy mà Lạc Tuyết lại dùng phương thức làm kinh hoảng cả ba chúng ta, chậm rãi té về phía sau, cứ như vậy té xỉu ở trong tiếng kêu tê tâm kiệt phế của ba người. . . . . .
Nghe Ngọc Trần Tử cảnh cáo, ta lại hối hận vừa hận, ta không nên nói nặng nề với nàng như vậy, ta lại một lần nữa hại nàng, ta đắm chìm trong áy náy, một quyền đánh vào đá, rỉ ra tia máu, giống như lòng của ta đau đến cực hạn.
Lạc Tuyết rốt cuộc cũng tỉnh lại, mà nàng mở miệng gọi người đầu tiên, vẫn là Phong Liệt Diễm.
Nàng không nhìn thấy ta mất mác, không thấy được ta điên cuồng ghen tỵ, hơn nữa không thấy được ta vì nàng mà đau đớn khổ sở.
Ta đứng lẳng lặng ở vị trí cách xa nhất, nhìn nàng.
Nhìn nàng tái mặt yếu đuối cùng bọn hắn nói chuyện, nhìn Lăng Quân Diệp tha thứ cho nàng về chuyện lừa dối, nhìn nàng lộ ra nụ cười cảm kích với Lăng Quân Diệp.
Sau đó nàng nhắc tới thái tử Nam Chiếu, lúc đó ta mới hiểu được, thì ra Yến Băng Hàn là thái tử Nam Chiếu quốc!
Ta cũng ý thức được rằng, ta lại thêm một tình địch rất mạnh!
Lạc Tuyết năn nỉ Ngọc Trần Tử để Yến Băng Hàn được đi vào "Hồi hồn cốc", giống như trong dự liệu của ta, Yến Băng Hàn cũng xem nàng như bảo vật, không tiếc vì nàng buông tha kế hoạch xâm lấn Đại Kim, lại càng không tiếc vì nàng mà buông tha dã tâm nhiều năm.
Nội tâm và tinh thần ta thấp thỏm, ta không biết Lạc Tuyết sẽ ra quyết định như thế nào.
Ta thấy được ánh mắt của Phong Liệt Diễm và nàng giao nhau, trong ánh mắt của nàng tràn đầy ý cười, lòng của ta bắt đầu trở nên lạnh dần, lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, lan đến tận tứ chi rồi lan tràn khắp thân thể.
rốt cuộc Lạc Tuyết cũng nói chuyện, giọng nói của nàng nhẹ như nước chảy, "Điện hạ, trong lòng Lạc Tuyết đã có đối tượng, ta và ngươi vốn không phải là người cùng một con đường, Điện hạ đồng ý cũng tôtd, không đồng ý cũng được, Lạc Tuyết sẽ không làm thái tử phi của người."
Câu nói "Trong lòng đã có đối tượng" đã đem hi vọng cuối cùng của ta dập tắt, ta biết rõ, nàng đang nói đến Phong Liệt Diễm.
Yến Băng Hàn nói, Lạc Tuyết, nàng hãy nhớ rằng, lê dân bá tánh trong thiên hạ này không quan trọng bằng nàng! Yến mỗ nguyện ý vì nàng, xuống Địa ngục!
Ta trầm mặc, lời nói của Yến Băng Hàn, không phải chính là lời ta muốn nói sao? Không phải là ý nghĩ luôn tồn tại trong đầu ta sao?
Đêm, yên tĩnh đến đáng sợ, cả đêm ta không cách nào ngủ ngon được!
Không biết bao nhiêu lần ta nhớ lại, vấn đề giữa chúng ta rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ nàng nàng không biết tình cảm của ta đối với nàng khắc sâu đến dường nào ư? Tại sao nàng có thể dễ dàng buông tay tình cảm giữa chúng ta như vậy?
Nàng để cho ta hiểu mùi vị của tình yêu, nhưng cũng để cho ta nếm được tư vị tuyệt tình.
Ta nhắm mắt lại, trong mộng ta thấy được trong màn sa mỏng ở "Hà Nguyệt trai" không biết tại sao ta lại đánh về phía nàng một chưởng, ta thấy được trong địa lao Thượng Quan Vũ Điệp dùng kiếm chém đứt cánh tay trái của nàng, ta thấy nàng bị ép uống thuốc phá thai, ta thấy máu từ thân thể nàng chảy ra rồi thân thể nàng giống như đã chết đi im lặng nằm ở bãi tha ma . . . . .
Tuyết giống như lông ngỗng nhẹ rơi xuống, nhẹ nhàng che hết người của nàng, chính là lúc ta thức dậy trong giấc mộng, ta bắt hiểu ra, tình yêu của chúng ta từ lúc bắt đầu ta đã không tin tưởng nàng, vì vậy nó đã từ từ chết đi, tan thành bong bóng.
Ta không còn quyền được yêu nàng nữa, nhưng mà buông tay, lại làm cho ta đau càng thêm đau, ta nên làm như thế nào đây?
Phong Liệt Diễm vì nàng giải độc, đã khiến nọc độc xâm lấn cơ thể, cần chịu bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn xuyên tim, hắn rõ ràng là biết nhưng lại gạt Lạc Tuyết, cứu nàng, ta rung động, nếu không phải là quá yêu, làm sao lại chỉ vì chiếm được thân thể một nữ nhân mà đẩy mình vào hiểm cảnh?
Những người như chúng ta, không thiếu nữ nhân, lại cô đơn vì một nữ nhân bởi vì nàng mà đau lòng, chỉ trách nàng quá xuất sắc, bản thân nàng có tư cách để cho người khác phải hi sinh thân mình.
Ta rời khỏi “ Hồi hồn cốc" , bởi vì đại kế quốc gia, cũng bởi vì ta không thể nào mang nàng đi cùng được.
Ta sống ở Uyển An, đằng đẳng hai tháng.
Ta thử đi quên Lạc Tuyết, thử khiến cho bản thân sống lại một lần, chân chính quen với cuộc sống không có nàng. Vậy mà ta lại bi ai phát hiện, bất kể ta làm sao, cũng không thể xóa được hình ảnh của nàng ra khỏi đầu.
Nỗi nhớ hành hạ ta hai tháng, bởi vì hoàng huynh bị đâm, để cho ta lần nữa bước chân vào "Hồi hồn cốc" .
Ta gặp được nàng, cũng nhìn được Phong Liệt Diễm đã khôi phục bình thường .
Ta không dám nhìn bộ dáng bọn họ ân ái, ta sợ phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình sụp đổ mất.
Ta quỳ gối van xin Ngọc Trần Tử vào cung cứu hoàng huynh, Ngọc Trần Tử đồng ý, mang theo Lạc Tuyết theo ta vào cung, Phong Liệt Diễm ở lại giữ "Hồi hồn cốc" .
Hoàng huynh trúng độc không có thuốc giải, chỉ có dựa vào công lực năm mươi năm trong cơ thể Lạc Tuyết ép nọc độc ra ngoài, ta lo lắng dặn nàng cẩn thận, nàng dịu dàng cười với ta, trong lòng ta mê loạn một mảnh.
Ta và Ngọc Trần Tử ở ngoài của để canh chừng, toàn bộ hai canh giờ, lòng của ta vẫn lơ lửng trong không trung, nàng và hoàng huynh bất kể ai có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ khiến cho ta đau triệt nội tâm.
Rốt cuộc nghe được âm thanh của Lạc Tuyết kêu chúng ta, ta bước nhanh đi vào, thấy nọc độc màu đen trước ngực hoàng huynh đã được bức ra, ta mừng rỡ, nhưng khi nhìn đến thân thể yếu đuối và sắc mặt tái nhợt của Lạc Tuyết, lòng đau đớn cực kỳ.
Ta lấy khăn gấm trong ngực ra, lau mồ hôi cho nàng, "Lạc nhi, nàng có lẽ đã rất mệt rồi? Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng có được không?"
Nàng đưa tay tiếp nhận khăn gấm, nhìn thất thần, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu, lại đem khăn gấm trả lại cho ta, nàng nói, "Vương Gia, ném nó đi!"
"Ném đi? Lạc nhi, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Từ ngày đầu tiên nàng đưa nó cho ta, nó chưa bao giờ rời khỏi người của ta, Lạc nhi, đây tín vật đính ước nàng tặng cho ta, nàng quên rồi sao?"
Ta khổ sở nhìn nàng, chờ mong nàng sẽ nói lời nói mà ta luôn ảo tưởng.
Vậy mà thất vọng vẫn không buông tha ta, nàng từ trong ngực lấy ra viện dạ minh châu, cười nhạt, "Vương Gia, Lạc Tuyết từ trước đến nay chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, nhưng trong lòng mỗi người chỉ có thể yêu mến một người, Lạc Tuyết đã yêu Phong Liệt Diễm, cũng chỉ có thể kết thúc tình cảm đối với ngươi mà thôi, ngươi chưa từng để chiếc khăn gấm đó rời khỏi bản thân, nó cũng chưa từng rời khỏi ta, hãy để nó lưu giữ những gì chúng ta đã trải qua. Được không?"
Ta lảo đảo lui về phía sau, nắm thật chặt khăn gấm, cười đau đớn, "Lạc nhi, không thể nào, nàng sẽ không yêu Phong Liệt Diễm, người nàng yêu là ta, có phải không? Không, mặc kệ trong lòng nàng bây giờ có ta hay không...cũng không thể tách ta ra được, nàng là vương phi của ta, mãi mãi như vậy!"
ở trong "Hồi hồn cốc", nàng cực kỳ mệt mỏi, còn đang ngủ .
Ta và Lăng Quân Diệp, Phong Liệt Diễm lẳng lặng chờ ở ngoài phòng.
Cùng nhau uống rượu, giờ phút này, chỉ có thứ này mới khiến chúng ta quyết tâm, mới có thể đè xuống kích động trong trái tim ta, an tâm chờ đợi Lạc Tuyết tỉnh lại.
Rượu vào nổi buồn dâng lên, không những không bỏ xuống được, lại càng khiến ta tâm hoảng ý loạn.
Ta ôm tâm trạng lo lắng và sợ hãi lặng lẽ nhìn Lạc Tuyết ngủ say trong nhà đá, không biết bao nhiêu lần ta tưởng tượng, lúc chúng ta gặp lại sẽ kích động như thế nào?
Thì ra trong năm năm này, ta thiếu chút nữa đem Đại Kim tung cũng không tìm được Lạc Tuyết, vậy mà nàng lại ở ngoài thành Uyển An! Chúng ta gần trong gang tấc, lại như chân trời góc biển, nàng không biết ta nhớ nàng, ta cũng không thấy được nỗi khổ sở của nàng.
Ta rất cảm kích Ngọc Trần Tử, Lạc nhi của ta quá may mắn, mới có thể Dục Hỏa Trọng Sinh, trở thành nhân vật được cả thiên hạ chú ý! Nhưng mà, Lạc nhi của ta cũng cách ta càng ngày càng xa, lòng của nàng ấy cao cao tại thượng, ta bi ai phát hiện, chúng ta vốn dĩ là hai đường thẳng cắt nhau, nhưng dưới tác dụng của ngoại lực, đã bước đi theo hai hướng song song, càng lúc càng xa, cho đến khi vĩnh viễn mất đi nhau.
Ta không biết ta uống bao nhiêu rượu, lúc ta cảm giác mình sắp say thì Lạc nhi rốt cuộc cũng đi ra!
Ba nam nhân chúng ta đồng thời kêu lên, "Lạc nhi!"
Ta bước thật nhanh đến trước mặt nàng, nắm tay của nàng, trong nháy mắt đó nước mắt ta đã rơi, cái gì mà nước mắt nam nhi không dễ rơi, cái gì nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, giờ phút này toàn bộ đều trở nên vô dụng, ta tùy ý biểu hiện ra nỗi vui sướng khi gặp lại, ta muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng đối diện với ánh mắt hờ hững của nàng, ta lui bước, ta cảm thấy một nỗi sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng có!
“Lạc nhi, xin lỗi, là ta làm thương tổn nàng, là ta không bảo vệ cho nàng thật tốt, xin lỗi, xin lỗi, ta tìm nàng gần sáu năm, bọn họ đều nói nàng nhất định đã rời khỏi thế gian này rồi, nhưng mà ta lại không tin, không tin nàng sẽ rời bỏ ta, không ngờ, ta thật sự gặp được nàng”
Ta vội vàng nói tiếp, "Lạc nhi, những năm gần đây, nàng hàng đêm đều xuất hiện trong mộng của ta, ta cố gắng muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng chỉ lưu lại cái bóng trong mộng của ta, Lạc nhi, ta nguyện ý chặt đứt một cánh tay, để hoàn lại những gì ta thiếu nàng, chỉ cần nàng bằng lòng trở về với ta, được không?"
Lạc nhi khóc, nàng nói, tình yêu ngươi dành cho ta quá cạn, phần tình cảm giữa chúng ta, ở thời điểm ngươi tát ta một cái kia, cũng đã kết thúc! Nàng nói, con của chúng ta cũng bởi vì ngươi mà chết từ trong trứng nước, cho nên, Long Ngạo Thiên, năm đó ở trong địa lao, trong lòng ta đã thề, nếu ta không chết, sẽ có một ngày ta sẽ bắt các ngươi nợ máu trả máu bằng máu! Chặt đứt một cánh tay của ngươi? Vì cái gì? Vì giữ được mạng của vương phi ngươi sao?
Ta mang theo cầu xin và thương tiếc, hơn nữa là hối hận và lo lắng, ta ôm thật chặt nàng vào trong ngực, "Không phải vậy! Lạc nhi, ta là đáng chết, ta tự chặt đứt một tay không phải là vì nữ nhân kia, mà ta muốn đền bù những tổn thương của ta đối với nàng, mạng của Thượng Quan Vũ Điệp, tại sao ta phải để ý? Tùy nàng muốn báo thù như thế nào cũng được, ta chỉ cầu xin nàng không rời khỏi ta, có được không?"
Lạc nhi "Ha ha ha" cười lớn, dùng sức đẩy ta ra, lệ không cầm được giống như trân châu đứt dây, "Long Ngạo Thiên, đã quá muộn. . . . . . tất cả đã quá muộn. . . . . . Hiện tại ta chỉ cầu xin ngươi một tờ hưu thư, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ!"
"Không ——" ta khàn cả giọng điên cuồng hét lên, "Ta sẽ không đồng ý, ta muốn giết Thượng Quan Vũ Điệp, đưa nàng lên làm chánh phi, chúng ta còn phải sinh rất nhiều thật là nhiều đứa bé, ta sẽ không viết hưu thư! Ta không cho phép nàng rời khỏi ta!"
Nàng cười thảm , nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, "Cho dù ngươi không viết hưu thư, ta cũng sẽ không trở về Trang vương phủ với ngươi, Long Ngạo Thiên, cuộc đời này, chúng ta đã không trở lại được!"
"Trừ phi ta chết! Lạc Tuyết nàng nghe cho rõ, trừ phi ta chết ở trước mắt nàng, nếu không ta sẽ không buông tay!"
Ta không cam lòng, ta nhìn nàng, ta nói ra lời thề độc, nếu ta buông tay, ta sống còn có ý nghĩa gì?
Vậy mà Lạc Tuyết lại dùng phương thức làm kinh hoảng cả ba chúng ta, chậm rãi té về phía sau, cứ như vậy té xỉu ở trong tiếng kêu tê tâm kiệt phế của ba người. . . . . .
Nghe Ngọc Trần Tử cảnh cáo, ta lại hối hận vừa hận, ta không nên nói nặng nề với nàng như vậy, ta lại một lần nữa hại nàng, ta đắm chìm trong áy náy, một quyền đánh vào đá, rỉ ra tia máu, giống như lòng của ta đau đến cực hạn.
Lạc Tuyết rốt cuộc cũng tỉnh lại, mà nàng mở miệng gọi người đầu tiên, vẫn là Phong Liệt Diễm.
Nàng không nhìn thấy ta mất mác, không thấy được ta điên cuồng ghen tỵ, hơn nữa không thấy được ta vì nàng mà đau đớn khổ sở.
Ta đứng lẳng lặng ở vị trí cách xa nhất, nhìn nàng.
Nhìn nàng tái mặt yếu đuối cùng bọn hắn nói chuyện, nhìn Lăng Quân Diệp tha thứ cho nàng về chuyện lừa dối, nhìn nàng lộ ra nụ cười cảm kích với Lăng Quân Diệp.
Sau đó nàng nhắc tới thái tử Nam Chiếu, lúc đó ta mới hiểu được, thì ra Yến Băng Hàn là thái tử Nam Chiếu quốc!
Ta cũng ý thức được rằng, ta lại thêm một tình địch rất mạnh!
Lạc Tuyết năn nỉ Ngọc Trần Tử để Yến Băng Hàn được đi vào "Hồi hồn cốc", giống như trong dự liệu của ta, Yến Băng Hàn cũng xem nàng như bảo vật, không tiếc vì nàng buông tha kế hoạch xâm lấn Đại Kim, lại càng không tiếc vì nàng mà buông tha dã tâm nhiều năm.
Nội tâm và tinh thần ta thấp thỏm, ta không biết Lạc Tuyết sẽ ra quyết định như thế nào.
Ta thấy được ánh mắt của Phong Liệt Diễm và nàng giao nhau, trong ánh mắt của nàng tràn đầy ý cười, lòng của ta bắt đầu trở nên lạnh dần, lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, lan đến tận tứ chi rồi lan tràn khắp thân thể.
rốt cuộc Lạc Tuyết cũng nói chuyện, giọng nói của nàng nhẹ như nước chảy, "Điện hạ, trong lòng Lạc Tuyết đã có đối tượng, ta và ngươi vốn không phải là người cùng một con đường, Điện hạ đồng ý cũng tôtd, không đồng ý cũng được, Lạc Tuyết sẽ không làm thái tử phi của người."
Câu nói "Trong lòng đã có đối tượng" đã đem hi vọng cuối cùng của ta dập tắt, ta biết rõ, nàng đang nói đến Phong Liệt Diễm.
Yến Băng Hàn nói, Lạc Tuyết, nàng hãy nhớ rằng, lê dân bá tánh trong thiên hạ này không quan trọng bằng nàng! Yến mỗ nguyện ý vì nàng, xuống Địa ngục!
Ta trầm mặc, lời nói của Yến Băng Hàn, không phải chính là lời ta muốn nói sao? Không phải là ý nghĩ luôn tồn tại trong đầu ta sao?
Đêm, yên tĩnh đến đáng sợ, cả đêm ta không cách nào ngủ ngon được!
Không biết bao nhiêu lần ta nhớ lại, vấn đề giữa chúng ta rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ nàng nàng không biết tình cảm của ta đối với nàng khắc sâu đến dường nào ư? Tại sao nàng có thể dễ dàng buông tay tình cảm giữa chúng ta như vậy?
Nàng để cho ta hiểu mùi vị của tình yêu, nhưng cũng để cho ta nếm được tư vị tuyệt tình.
Ta nhắm mắt lại, trong mộng ta thấy được trong màn sa mỏng ở "Hà Nguyệt trai" không biết tại sao ta lại đánh về phía nàng một chưởng, ta thấy được trong địa lao Thượng Quan Vũ Điệp dùng kiếm chém đứt cánh tay trái của nàng, ta thấy nàng bị ép uống thuốc phá thai, ta thấy máu từ thân thể nàng chảy ra rồi thân thể nàng giống như đã chết đi im lặng nằm ở bãi tha ma . . . . .
Tuyết giống như lông ngỗng nhẹ rơi xuống, nhẹ nhàng che hết người của nàng, chính là lúc ta thức dậy trong giấc mộng, ta bắt hiểu ra, tình yêu của chúng ta từ lúc bắt đầu ta đã không tin tưởng nàng, vì vậy nó đã từ từ chết đi, tan thành bong bóng.
Ta không còn quyền được yêu nàng nữa, nhưng mà buông tay, lại làm cho ta đau càng thêm đau, ta nên làm như thế nào đây?
Phong Liệt Diễm vì nàng giải độc, đã khiến nọc độc xâm lấn cơ thể, cần chịu bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn xuyên tim, hắn rõ ràng là biết nhưng lại gạt Lạc Tuyết, cứu nàng, ta rung động, nếu không phải là quá yêu, làm sao lại chỉ vì chiếm được thân thể một nữ nhân mà đẩy mình vào hiểm cảnh?
Những người như chúng ta, không thiếu nữ nhân, lại cô đơn vì một nữ nhân bởi vì nàng mà đau lòng, chỉ trách nàng quá xuất sắc, bản thân nàng có tư cách để cho người khác phải hi sinh thân mình.
Ta rời khỏi “ Hồi hồn cốc" , bởi vì đại kế quốc gia, cũng bởi vì ta không thể nào mang nàng đi cùng được.
Ta sống ở Uyển An, đằng đẳng hai tháng.
Ta thử đi quên Lạc Tuyết, thử khiến cho bản thân sống lại một lần, chân chính quen với cuộc sống không có nàng. Vậy mà ta lại bi ai phát hiện, bất kể ta làm sao, cũng không thể xóa được hình ảnh của nàng ra khỏi đầu.
Nỗi nhớ hành hạ ta hai tháng, bởi vì hoàng huynh bị đâm, để cho ta lần nữa bước chân vào "Hồi hồn cốc" .
Ta gặp được nàng, cũng nhìn được Phong Liệt Diễm đã khôi phục bình thường .
Ta không dám nhìn bộ dáng bọn họ ân ái, ta sợ phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình sụp đổ mất.
Ta quỳ gối van xin Ngọc Trần Tử vào cung cứu hoàng huynh, Ngọc Trần Tử đồng ý, mang theo Lạc Tuyết theo ta vào cung, Phong Liệt Diễm ở lại giữ "Hồi hồn cốc" .
Hoàng huynh trúng độc không có thuốc giải, chỉ có dựa vào công lực năm mươi năm trong cơ thể Lạc Tuyết ép nọc độc ra ngoài, ta lo lắng dặn nàng cẩn thận, nàng dịu dàng cười với ta, trong lòng ta mê loạn một mảnh.
Ta và Ngọc Trần Tử ở ngoài của để canh chừng, toàn bộ hai canh giờ, lòng của ta vẫn lơ lửng trong không trung, nàng và hoàng huynh bất kể ai có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ khiến cho ta đau triệt nội tâm.
Rốt cuộc nghe được âm thanh của Lạc Tuyết kêu chúng ta, ta bước nhanh đi vào, thấy nọc độc màu đen trước ngực hoàng huynh đã được bức ra, ta mừng rỡ, nhưng khi nhìn đến thân thể yếu đuối và sắc mặt tái nhợt của Lạc Tuyết, lòng đau đớn cực kỳ.
Ta lấy khăn gấm trong ngực ra, lau mồ hôi cho nàng, "Lạc nhi, nàng có lẽ đã rất mệt rồi? Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng có được không?"
Nàng đưa tay tiếp nhận khăn gấm, nhìn thất thần, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu, lại đem khăn gấm trả lại cho ta, nàng nói, "Vương Gia, ném nó đi!"
"Ném đi? Lạc nhi, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Từ ngày đầu tiên nàng đưa nó cho ta, nó chưa bao giờ rời khỏi người của ta, Lạc nhi, đây tín vật đính ước nàng tặng cho ta, nàng quên rồi sao?"
Ta khổ sở nhìn nàng, chờ mong nàng sẽ nói lời nói mà ta luôn ảo tưởng.
Vậy mà thất vọng vẫn không buông tha ta, nàng từ trong ngực lấy ra viện dạ minh châu, cười nhạt, "Vương Gia, Lạc Tuyết từ trước đến nay chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, nhưng trong lòng mỗi người chỉ có thể yêu mến một người, Lạc Tuyết đã yêu Phong Liệt Diễm, cũng chỉ có thể kết thúc tình cảm đối với ngươi mà thôi, ngươi chưa từng để chiếc khăn gấm đó rời khỏi bản thân, nó cũng chưa từng rời khỏi ta, hãy để nó lưu giữ những gì chúng ta đã trải qua. Được không?"
Ta lảo đảo lui về phía sau, nắm thật chặt khăn gấm, cười đau đớn, "Lạc nhi, không thể nào, nàng sẽ không yêu Phong Liệt Diễm, người nàng yêu là ta, có phải không? Không, mặc kệ trong lòng nàng bây giờ có ta hay không...cũng không thể tách ta ra được, nàng là vương phi của ta, mãi mãi như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook