Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
-
Chương 100: Kiếp thứ nhất: Lo mình quá xấu
A Lê nhận được một hộp ngọc trai màu hồng san hô do Dung Từ đưa tới, nàng ngẩn người.
“Đưa cho ta?”
Tỳ nữ cười tủm tỉm: “Đây là đồ Dung Thế tử đưa tới, có vẻ là đồ dùng của nữ quyến, không phải cho cô nương chẳng lẽ là cho lão phu nhân sao ạ?”
“Hơn nữa, thị vệ từ Duệ Vương phủ tới đã chính miệng nói, đây là đồ chơi Dung Thế tử đưa tới cho cô nương giải sầu, vừa vào phủ chưa tới nửa khắc đồng hồ đâu ạ, cả phủ đều biết rồi.”
Tỳ nữ rất vui vẻ.
Người ngoài chẳng coi trọng cô nương nhà các nàng sẽ gả cho Dung Thế tử, họ cho rằng Dung Thế tử chỉ xem trên thân phận của Tống đại nhân cũng gia thế nhà ngoại của cô nương.
Nhưng hôm nay, Dung Thế tử lại đưa một hộp phấn màu ngọc san hô quý giá tới đây. Ngọc trai san ho đáng tiền nhường nào? Đây lại cả một hộp đầy, lấy thân phận của Dung Thế tử, ngài ấy cần gì phải lấy lòng cô nương nhà nàng ấy? Nhưng ngài ấy cứ làm vậy thôi.
Vả mặt tất cả những người nói huyên thuyên kia, hả giận làm sao.
Tỳ nữ nói: “Cô nương, nhiều ngọc trai san hô như này, Dung Thế tử lại nói đưa cho cô nương chơi giải sầu, đủ thấy trong lòng Dung Thế tử, cô nương rất quan trọng.”
A Lê nhìn qua hộp ngọc trên bàn, tim đập thình thịch.
Nàng ấp úng hỏi: “Nhưng ta chưa từng gặp mặt Dung Thế tử, sao hắn lại…”
“Cô nương nói thế nào, dù chưa từng gặp mặt nhưng hai người đã đính hôn rồi mà? Cô nương không quan trọng thì ai mới quan trọng? Khó có được chính là tấm lòng này của Dung Thế tử. Chắc có lẽ ngài ấy sợ cô nương chờ gả sẽ buồn phiền nên đặc biệt đưa cho cô nương giải sầu đấy, đủ thấy Dung Thế tử có lòng thế nào.”
Tỳ nữ vừa thu dọn đồ đạc vừa vui vẻ thì thầm: “Trước kia nô tỳ còn lo Thế tử vốn là người hơi lạnh lùng, sẽ ít quan tâm tới cô nương nhưng không ngờ Dung Thế tử lại tốt như vậy. Nhắc tới cũng phải, người người đều nói ngài ấy là nhân vật có phong thái bất phàm, một nhân vật như vậy há lại là một người vô tình?”
A Lê nghe tỳ nữ nói vậy, ánh mắt rơi trên ngọc trai màu hồng phấn, trong lòng tựa như cũng dẫn nhiễm lên sự vui vẻ vì chuyện này.
Mối hôn sự này, càng lúc nàng càng thêm chờ mong.
Trùng hợp thế nào, hai ngày sau Quốc Công phủ đưa tú nương tới, do Thích Uyển Nguyệt sắp xếp. Cũng không biết Tống Ôn Bạch nói với Thích Uyển Nguyệt thế nào, tú nương được Quốc Công phủ sắp xếp tới đây khéo tay vô cùng, tính tình cũng tốt.
Gặp được một tú nương như vậy, A Lê cũng xuôi tay vô cùng, vừa vui vẻ chờ đợi vừa thêu áo cưới cho chính mình, chỉ chờ ngày thành hôn tới.
Cô nương đang đợi gả có lẽ thường khá bận bịu, đến mức A Lê cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, áo cưới của nàng mới thêu xong chưa được bao lâu đã tới thời gian thành hôn là tháng mười.
Lúc này cũng đã hơn mấy tháng kể từ lần Dung Thế tử tặng ngọc trai hồng san hô đợt trước.
Từ sau lần đó, Dung Thế tử lại lục tục tặng đồ thêm hai lần nữa, đều là một vài thứ đồ chơi thú vị. Sắp tới ngày thành hôn, A Lê bèn tìm một cái rương cất hết những thứ này lại.
A Lê chỉ phụ trách thêu đồ cưới, còn các công việc liên quan tới thành thân tất nhiên không cần nàng nhúng tay. Bởi vì Nhị phòng, Thích Uyển Nguyệt đã hòa ly với Tống Ôn Bạch nên không có chủ mẫu, bởi vậy thẩm mẫu Vưu Lệ Nương từ Tam phòng sẽ giúp đỡ thu xếp mọi chuyện.
Vưu thị là người tài giỏi, cũng tận tâm tận sức với A Lê, sắp xếp đội ngũ xuất giá rất thỏa đáng. Lúc Duệ Vương phủ tới đón dâu, A Lê được dắt tới Trường Xuân đường hành lễ với chủ mẫu, dập đầu với phụ thân, sau đó cứ mơ màng như thế xuất giá.
Không thể trách nàng mơ màng được, vì nàng đói.
Cũng không biết hỉ bà nào kể với nàng chuyện đáng xấu hổ của tân nương tử khi xuất giá, nàng lắng nghe nghiêm túc, sợ mình cũng làm ra chuyện mất mặt nên nàng chẳng dám uống lấy một giọt nước.
Nàng cứ ngồi trong khuê phòng chờ người của Duệ Vương phủ tới đón dâu, chờ tới giờ Dậu chiều.
Lên kiệu, xuống kiệu, bái đường, hành lễ, nàng đều cẩn thận đúng nề đúng nếp từng li từng tí, cho tới khi nàng được đưa vào động phòng, ngồi trên giường hỉ xa lạ, đỏ chót kia. Nàng hít một hơi thật sâu, nhận thức rõ rằng mình đã lập gia đình.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, cũng là giây phút nàng hồi hộp nhất… nàng sắp gặp được vị phu quân mình chờ đợi đã lâu.
Nếu hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình, hắn sẽ thích cứ?
A Lê không chắc nữa, nàng sợ khi hắn xốc khăn tân nương lên rồi, hắn sẽ không thích mình.
Lo lắng chuyện này mãi, nàng quên cả cơn buồn ngủ. Nghĩ một chốc, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngưng Sương, ta thế này có ổn không?”
Ngưng Sương đang thu dọn đồ đạc, nghe tiếng vội vàng nhìn qua. Thấy cô nương nhà nàng ấy đang xốc khăn tân tương lên, nàng ấy vội vàng chạy tới giật xuống.
“Cô nương thế này không được đâu, khăn tân nương phải để tân lang vén chứ, nếu không sẽ thành điềm xấu mất.”
A Lê lo lắng, nhỏ giọng nói: “Ta biết chứ, nhưng ta lo lắng mình xấu quá, nhỡ ngài ấy không thích.”
Ngưng Sương phì cười: “Cô nương của nô tỳ, cô nương đã cả gả tới đây rồi sao còn lo lắng chuyện này làm gì? Chẳng lẽ vì cô nương xấu… Phì phì phì! Cô nương nhà chúng ta nào có xấu. Dù sao, dung mạo của cô nương có thế nào đi nữa, cô gia cũng không thể vì vậy mà đổi ý được đúng không?”
“Cô nương mau hạ khăn xuống đi.” Ngưng Sương nói: “Cô nương không xấu, cô nương ngẫm lại đi, phu nhân là một đại mỹ nhân, lão gia cũng anh tuấn lỗi lạc, nữ nhi của hai người làm sao mà xấu được? Thiên tiên so ra còn kém cô nương đấy.”
Lời này tuy có phần nói quá nhưng trước mắt những lời này đã nhanh chóng trấn an được A Lê.
Nàng lập tức hạ khăn tân nương xuống, ngoan ngoãn chờ Dung Từ tới.
Bên này, Dung Từ đang xã giao với khách mời, thị vệ nhỏ giọng bẩm báo tình hình trong phòng tân hôn. Hai người chủ tớ A Lê nói gì trong phòng đều được báo lại không sót một chữ.
Dung Từ không khỏi mỉm cười.
Hắn vốn tuấn tú, nay lại mặc hỉ bào đỏ rực tôn lên vẻ tuấn lãng phi phàm, môi hồng răng trắng. Nụ cười này, tựa như băng tuyết tan ra, xuân về hoa nở. Đến cả người ngoài bắt gặp cũng không nhịn được cảm thán, Dung Thế tử này quả thực quá đẹp.
Vui mừng như vậy, xem ra hắn cũng hài lòng với mối hôn sự này lắm.
A Lê đợi không bao lâu, trong phòng tân hôn bắt đầu chớm náo nhiệt. Hỉ bà vào phòng một lát, sau đó là những phu nhân, những tiểu thư tràn vào.
A Lê biết, những người này hẳn là tẩu tử, đệ tức và thân thích của Duệ Vương phủ.
Các vị phu nhân này đầu tiên trêu ghẹo nàng một hồi sau đó vừa chúc mừng vừa rải bánh kẹo cùng đậu phộng lên giường.
Cuối cùng hỉ bà hát mừng, sau khi hát xong, bà ấy nói: “Mời tân lang vén khăn.”
A Lê giật mình trong lòng.
Hắn tới từ khi nào vậy?
Vừa rồi mình lặng lẽ gãi ngứa ở cổ, hắn có nhìn thấy không?
A Lê xấu hổ vô cùng, từ nhỏ nàng đã được dạy bảo phải làm một người đoan trang, gả tới nhà người ta cũng phải làm một nàng dâu ngoan khéo léo, hiền lành.
Nhưng vừa rồi không biết cổ nàng cọ phải cái gì, ngứa vô cùng nên nàng ỷ có khăn tân nương che đi, làm bộ sờ tai để gãi mấy cái.
Có điều, nàng còn chưa kịp hồi tưởng lại tường tận, đã thấy trước mắt sáng bừng, ánh sáng chói lòa.
Nàng vô thức ngẩng đầu, tới khi nhìn thấy người trước mắt, nàng bất ngờ, ngơ ngác.
Sau khi vén khăn tân nương, Dung Từ mặc nàng nhìn. Hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, trong con ngươi ánh lên nét cười nhàn nhạt.
Người ngoài không rõ nguyên nhân còn tưởng tân nương tử trông thấy tân lang nên hoa mắt rồi, nhao nhao cười vang.
Còn A Lê, trong tràng cười vang này, gương mặt nàng dần nóng bừng, sau đó đỏ ửng, trong ửng đỏ lại xen chút ngượng ngùng, khó xử, hối hận…
Người này… chẳng phải là vị công tử nàng từng gặp mấy tháng trước sao?
Lúc đó hắn cứu được nàng trên đường, nàng không biết thân phận của hắn còn tự xưng mình là biểu muội của Dung Thế tử để nghe ngóng chuyện của Dung Thế tử từ hắn.
Chẳng ngờ, chính chủ lại ở ngay trước mặt nàng.
Nghĩ tới trước đó mình từng làm ra chuyện xấu hổ như vậy trước mặt hắn, A Lê ngượng chín người. Người này hẳn biết thân phận của nàng, lại cố ý không nói, cứ xem nàng làm trò cười vậy thôi.
Tâm trạng nàng lúc này, nói thế nào đây?
A Lê trông thấy diện mạo thực sự của Dung Từ, trông hắn tuấn tú lịch sử, tất nhiên nàng vui vẻ. Nhưng nhớ tới trước đó mình từng mất mặt trước hắn, nàng chỉ hận mình không thể chui vào kẽ đất.
Nhưng phần nhiều, lại là sự lo lắng.
Nàng từng nói dối trước mặt hắn, lừa hắn mình là biểu muội bà con xa của hắn. Đức hạnh như này, hắn sẽ không ngại chứ?
A Lê cắn môi, quay mặt qua bên khác, chẳng dám nhìn hắn nữa.
Người ngoài cười: “Ôi, mọi người trông kìa, tân nương tử thẹn thùng rồi.”
A Lê dứt khoát cúi đầu xuống luôn, làm như mình đang thẹn thùng.
Thật ra so với thẹn thùng, nàng xấu hổ nhiều hơn.
Sự xấu hổ này át đi sự khẩn trương của nàng, đến mức Dung Từ lấy hai chén rượu tới từ khi nào nàng cũng không biết.
Hắn đưa rượu qua, nàng cũng vô thức nhận lấy, còn thuận theo hắn, tay giao tay. Mãi cho tới khi hỉ bà lại bắt đầu hát mừng, mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, nàng mới giật mình nhận ra lúc này hai người đang ngồi sát nhau.
Sát tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở cùng ánh mắt của hắn.
Có lẽ Dung Từ cũng nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm nàng, sau khi uống rượu xong, hắn nhẹ nhàng nói “Đừng ngại.”
Câu nói này vừa nhanh lại vừa nhẹ, người ngoài không nghe được nhưng A Lê lại nghe thấy rất rõ ràng, cũng tức khắc hiểu ra hắn đang nói về điều gì.
Lạ thay, hai chữ này tựa như làn gió mát, thổi tan nhiệt độ trên mặt nàng, cũng thổi đi sự xấu hổ trong lòng nàng.
Nàng bình tĩnh lại.
Sau khi Dung Từ vén khăn tân nương, hắn lại đi, qua tiền viện để xã giao với tân khách, để lại một mình A Lê mặt đỏ tim đập dồn ngồi trong phòng tân hôn.
Nàng ôm mặt, ngồi bên bàn, trước mặt là mấy đĩa đồ ăn vừa được dọn lên.
Ngưng Sương đưa canh vừa múc cho nàng, cười cười nói với nàng: “Cô nương mau dùng bữa đi ạ, hôm nay cô nương chưa ăn miếng nào, giờ nên ăn nhiều chút.”
A Lê khẽ vuốt mặt, không hiểu ý nàng ấy: “Sao lại phải ăn nhiều chút?”
“Ăn nhiều để có sức đó ạ.”
A Lê đang định hỏi cần nhiều sức thế làm gì, nhưng chợt nhớ ra gì đó, nàng dùng lại sau đó nhiệt độ mới hạ xuống trên mặt lại dần tăng lên.
Đêm nay là đêm động phòng, đêm động phòng nên làm gì, trước khi nàng xuất giá đã được ma ma bên cạnh Tam thẩm thẩm nói qua cho nghe. Có lẽ vì được Tam thẩm dặn dò rồi nên phương diện ma ma dạy bảo nàng rất cẩn thận, cuối cùng còn để lại mấy quyển sách nhỏ cho nàng.
Ban đầu A Lê không biết đấy là gì, mở ra xem thử, mặt nàng tức khắc đỏ bừng.
Tới lúc này nàng cũng đã hiểu đại khái được nam nữ viên phòng là chuyện thế nào.
Chẳng hiểu sao A Lê lại thấy hơi hoảng, như thể nàng còn chẳng cầm chắc nổi đôi đũa. Đương nhiên, cầm đũa không chắc là vì hơn nửa ngày trời nàng không ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn bỗng đói vô cùng.
Đồng thời nàng cũng thấy căng thẳng.
Sau khi dùng bữa, làm cái gì nàng cũng không bình tĩnh nổi, hình ảnh trong sách chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
Nhưng lúc đó nàng chỉ mới liếc qua nội dung trong sách một chút, không xem cặn kẽ. Lúc này nàng vừa xấu hổ lại vừa lo mình làm không tốt.
Vì nàng nghe người ta nói chuyện viên phòng là chuyện mấu chốt nhất, nếu chuyện giường chiếu giữa phu thê hài hòa, cả đời sẽ hài hòa. Nếu có vấn đề gì, vậy đời này chỉ sợ không suôn sẻ nổi.
Trước khi gả tới Duệ Vương phủ, nàng chỉ có sự chờ đợi với mối hôn sự này. Nhưng mới rồi, khi gặp Dung Thế tử, nàng bắt đầu cảm thấy quý trọng nó hơn đôi chút.
Dung Thế tử là người tốt, gia thế tốt, dáng vẻ tốt, phẩm tính cũng tốt, còn nhận ra được suy nghĩ của nàng nên mới trấn an nàng bằng câu “Đừng ngại” kia.
Chẳng biết vì sao, tuy chỉ ở cạnh nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn cũng chỉ nói vỏn vẹn hai chữ với nàng lái khiến nàng có cảm giác như mình được trân trọng, được yêu mến.
Cảm giác ấy, là thứ cảm giác hiếm khi nàng cảm nhận được.
Hắn tốt như vây, nàng cũng muốn mọi việc tương xứng, không muốn chuyện này sẽ có chút sơ xuất nào.
Nghĩ một chốc, nàng nhịn nỗi ngượng ngùng, ra vẻ bình tĩnh dặn dò: “Ngưng Sương, cuốn sách nhỏ trước đó ma ma đưa để đâu rồi? Tỷ mau tìm đi.”
Nàng quyết định, mình phải quát sát thật cẩn thận.
“Đưa cho ta?”
Tỳ nữ cười tủm tỉm: “Đây là đồ Dung Thế tử đưa tới, có vẻ là đồ dùng của nữ quyến, không phải cho cô nương chẳng lẽ là cho lão phu nhân sao ạ?”
“Hơn nữa, thị vệ từ Duệ Vương phủ tới đã chính miệng nói, đây là đồ chơi Dung Thế tử đưa tới cho cô nương giải sầu, vừa vào phủ chưa tới nửa khắc đồng hồ đâu ạ, cả phủ đều biết rồi.”
Tỳ nữ rất vui vẻ.
Người ngoài chẳng coi trọng cô nương nhà các nàng sẽ gả cho Dung Thế tử, họ cho rằng Dung Thế tử chỉ xem trên thân phận của Tống đại nhân cũng gia thế nhà ngoại của cô nương.
Nhưng hôm nay, Dung Thế tử lại đưa một hộp phấn màu ngọc san hô quý giá tới đây. Ngọc trai san ho đáng tiền nhường nào? Đây lại cả một hộp đầy, lấy thân phận của Dung Thế tử, ngài ấy cần gì phải lấy lòng cô nương nhà nàng ấy? Nhưng ngài ấy cứ làm vậy thôi.
Vả mặt tất cả những người nói huyên thuyên kia, hả giận làm sao.
Tỳ nữ nói: “Cô nương, nhiều ngọc trai san hô như này, Dung Thế tử lại nói đưa cho cô nương chơi giải sầu, đủ thấy trong lòng Dung Thế tử, cô nương rất quan trọng.”
A Lê nhìn qua hộp ngọc trên bàn, tim đập thình thịch.
Nàng ấp úng hỏi: “Nhưng ta chưa từng gặp mặt Dung Thế tử, sao hắn lại…”
“Cô nương nói thế nào, dù chưa từng gặp mặt nhưng hai người đã đính hôn rồi mà? Cô nương không quan trọng thì ai mới quan trọng? Khó có được chính là tấm lòng này của Dung Thế tử. Chắc có lẽ ngài ấy sợ cô nương chờ gả sẽ buồn phiền nên đặc biệt đưa cho cô nương giải sầu đấy, đủ thấy Dung Thế tử có lòng thế nào.”
Tỳ nữ vừa thu dọn đồ đạc vừa vui vẻ thì thầm: “Trước kia nô tỳ còn lo Thế tử vốn là người hơi lạnh lùng, sẽ ít quan tâm tới cô nương nhưng không ngờ Dung Thế tử lại tốt như vậy. Nhắc tới cũng phải, người người đều nói ngài ấy là nhân vật có phong thái bất phàm, một nhân vật như vậy há lại là một người vô tình?”
A Lê nghe tỳ nữ nói vậy, ánh mắt rơi trên ngọc trai màu hồng phấn, trong lòng tựa như cũng dẫn nhiễm lên sự vui vẻ vì chuyện này.
Mối hôn sự này, càng lúc nàng càng thêm chờ mong.
Trùng hợp thế nào, hai ngày sau Quốc Công phủ đưa tú nương tới, do Thích Uyển Nguyệt sắp xếp. Cũng không biết Tống Ôn Bạch nói với Thích Uyển Nguyệt thế nào, tú nương được Quốc Công phủ sắp xếp tới đây khéo tay vô cùng, tính tình cũng tốt.
Gặp được một tú nương như vậy, A Lê cũng xuôi tay vô cùng, vừa vui vẻ chờ đợi vừa thêu áo cưới cho chính mình, chỉ chờ ngày thành hôn tới.
Cô nương đang đợi gả có lẽ thường khá bận bịu, đến mức A Lê cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, áo cưới của nàng mới thêu xong chưa được bao lâu đã tới thời gian thành hôn là tháng mười.
Lúc này cũng đã hơn mấy tháng kể từ lần Dung Thế tử tặng ngọc trai hồng san hô đợt trước.
Từ sau lần đó, Dung Thế tử lại lục tục tặng đồ thêm hai lần nữa, đều là một vài thứ đồ chơi thú vị. Sắp tới ngày thành hôn, A Lê bèn tìm một cái rương cất hết những thứ này lại.
A Lê chỉ phụ trách thêu đồ cưới, còn các công việc liên quan tới thành thân tất nhiên không cần nàng nhúng tay. Bởi vì Nhị phòng, Thích Uyển Nguyệt đã hòa ly với Tống Ôn Bạch nên không có chủ mẫu, bởi vậy thẩm mẫu Vưu Lệ Nương từ Tam phòng sẽ giúp đỡ thu xếp mọi chuyện.
Vưu thị là người tài giỏi, cũng tận tâm tận sức với A Lê, sắp xếp đội ngũ xuất giá rất thỏa đáng. Lúc Duệ Vương phủ tới đón dâu, A Lê được dắt tới Trường Xuân đường hành lễ với chủ mẫu, dập đầu với phụ thân, sau đó cứ mơ màng như thế xuất giá.
Không thể trách nàng mơ màng được, vì nàng đói.
Cũng không biết hỉ bà nào kể với nàng chuyện đáng xấu hổ của tân nương tử khi xuất giá, nàng lắng nghe nghiêm túc, sợ mình cũng làm ra chuyện mất mặt nên nàng chẳng dám uống lấy một giọt nước.
Nàng cứ ngồi trong khuê phòng chờ người của Duệ Vương phủ tới đón dâu, chờ tới giờ Dậu chiều.
Lên kiệu, xuống kiệu, bái đường, hành lễ, nàng đều cẩn thận đúng nề đúng nếp từng li từng tí, cho tới khi nàng được đưa vào động phòng, ngồi trên giường hỉ xa lạ, đỏ chót kia. Nàng hít một hơi thật sâu, nhận thức rõ rằng mình đã lập gia đình.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, cũng là giây phút nàng hồi hộp nhất… nàng sắp gặp được vị phu quân mình chờ đợi đã lâu.
Nếu hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình, hắn sẽ thích cứ?
A Lê không chắc nữa, nàng sợ khi hắn xốc khăn tân nương lên rồi, hắn sẽ không thích mình.
Lo lắng chuyện này mãi, nàng quên cả cơn buồn ngủ. Nghĩ một chốc, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngưng Sương, ta thế này có ổn không?”
Ngưng Sương đang thu dọn đồ đạc, nghe tiếng vội vàng nhìn qua. Thấy cô nương nhà nàng ấy đang xốc khăn tân tương lên, nàng ấy vội vàng chạy tới giật xuống.
“Cô nương thế này không được đâu, khăn tân nương phải để tân lang vén chứ, nếu không sẽ thành điềm xấu mất.”
A Lê lo lắng, nhỏ giọng nói: “Ta biết chứ, nhưng ta lo lắng mình xấu quá, nhỡ ngài ấy không thích.”
Ngưng Sương phì cười: “Cô nương của nô tỳ, cô nương đã cả gả tới đây rồi sao còn lo lắng chuyện này làm gì? Chẳng lẽ vì cô nương xấu… Phì phì phì! Cô nương nhà chúng ta nào có xấu. Dù sao, dung mạo của cô nương có thế nào đi nữa, cô gia cũng không thể vì vậy mà đổi ý được đúng không?”
“Cô nương mau hạ khăn xuống đi.” Ngưng Sương nói: “Cô nương không xấu, cô nương ngẫm lại đi, phu nhân là một đại mỹ nhân, lão gia cũng anh tuấn lỗi lạc, nữ nhi của hai người làm sao mà xấu được? Thiên tiên so ra còn kém cô nương đấy.”
Lời này tuy có phần nói quá nhưng trước mắt những lời này đã nhanh chóng trấn an được A Lê.
Nàng lập tức hạ khăn tân nương xuống, ngoan ngoãn chờ Dung Từ tới.
Bên này, Dung Từ đang xã giao với khách mời, thị vệ nhỏ giọng bẩm báo tình hình trong phòng tân hôn. Hai người chủ tớ A Lê nói gì trong phòng đều được báo lại không sót một chữ.
Dung Từ không khỏi mỉm cười.
Hắn vốn tuấn tú, nay lại mặc hỉ bào đỏ rực tôn lên vẻ tuấn lãng phi phàm, môi hồng răng trắng. Nụ cười này, tựa như băng tuyết tan ra, xuân về hoa nở. Đến cả người ngoài bắt gặp cũng không nhịn được cảm thán, Dung Thế tử này quả thực quá đẹp.
Vui mừng như vậy, xem ra hắn cũng hài lòng với mối hôn sự này lắm.
A Lê đợi không bao lâu, trong phòng tân hôn bắt đầu chớm náo nhiệt. Hỉ bà vào phòng một lát, sau đó là những phu nhân, những tiểu thư tràn vào.
A Lê biết, những người này hẳn là tẩu tử, đệ tức và thân thích của Duệ Vương phủ.
Các vị phu nhân này đầu tiên trêu ghẹo nàng một hồi sau đó vừa chúc mừng vừa rải bánh kẹo cùng đậu phộng lên giường.
Cuối cùng hỉ bà hát mừng, sau khi hát xong, bà ấy nói: “Mời tân lang vén khăn.”
A Lê giật mình trong lòng.
Hắn tới từ khi nào vậy?
Vừa rồi mình lặng lẽ gãi ngứa ở cổ, hắn có nhìn thấy không?
A Lê xấu hổ vô cùng, từ nhỏ nàng đã được dạy bảo phải làm một người đoan trang, gả tới nhà người ta cũng phải làm một nàng dâu ngoan khéo léo, hiền lành.
Nhưng vừa rồi không biết cổ nàng cọ phải cái gì, ngứa vô cùng nên nàng ỷ có khăn tân nương che đi, làm bộ sờ tai để gãi mấy cái.
Có điều, nàng còn chưa kịp hồi tưởng lại tường tận, đã thấy trước mắt sáng bừng, ánh sáng chói lòa.
Nàng vô thức ngẩng đầu, tới khi nhìn thấy người trước mắt, nàng bất ngờ, ngơ ngác.
Sau khi vén khăn tân nương, Dung Từ mặc nàng nhìn. Hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, trong con ngươi ánh lên nét cười nhàn nhạt.
Người ngoài không rõ nguyên nhân còn tưởng tân nương tử trông thấy tân lang nên hoa mắt rồi, nhao nhao cười vang.
Còn A Lê, trong tràng cười vang này, gương mặt nàng dần nóng bừng, sau đó đỏ ửng, trong ửng đỏ lại xen chút ngượng ngùng, khó xử, hối hận…
Người này… chẳng phải là vị công tử nàng từng gặp mấy tháng trước sao?
Lúc đó hắn cứu được nàng trên đường, nàng không biết thân phận của hắn còn tự xưng mình là biểu muội của Dung Thế tử để nghe ngóng chuyện của Dung Thế tử từ hắn.
Chẳng ngờ, chính chủ lại ở ngay trước mặt nàng.
Nghĩ tới trước đó mình từng làm ra chuyện xấu hổ như vậy trước mặt hắn, A Lê ngượng chín người. Người này hẳn biết thân phận của nàng, lại cố ý không nói, cứ xem nàng làm trò cười vậy thôi.
Tâm trạng nàng lúc này, nói thế nào đây?
A Lê trông thấy diện mạo thực sự của Dung Từ, trông hắn tuấn tú lịch sử, tất nhiên nàng vui vẻ. Nhưng nhớ tới trước đó mình từng mất mặt trước hắn, nàng chỉ hận mình không thể chui vào kẽ đất.
Nhưng phần nhiều, lại là sự lo lắng.
Nàng từng nói dối trước mặt hắn, lừa hắn mình là biểu muội bà con xa của hắn. Đức hạnh như này, hắn sẽ không ngại chứ?
A Lê cắn môi, quay mặt qua bên khác, chẳng dám nhìn hắn nữa.
Người ngoài cười: “Ôi, mọi người trông kìa, tân nương tử thẹn thùng rồi.”
A Lê dứt khoát cúi đầu xuống luôn, làm như mình đang thẹn thùng.
Thật ra so với thẹn thùng, nàng xấu hổ nhiều hơn.
Sự xấu hổ này át đi sự khẩn trương của nàng, đến mức Dung Từ lấy hai chén rượu tới từ khi nào nàng cũng không biết.
Hắn đưa rượu qua, nàng cũng vô thức nhận lấy, còn thuận theo hắn, tay giao tay. Mãi cho tới khi hỉ bà lại bắt đầu hát mừng, mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, nàng mới giật mình nhận ra lúc này hai người đang ngồi sát nhau.
Sát tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở cùng ánh mắt của hắn.
Có lẽ Dung Từ cũng nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm nàng, sau khi uống rượu xong, hắn nhẹ nhàng nói “Đừng ngại.”
Câu nói này vừa nhanh lại vừa nhẹ, người ngoài không nghe được nhưng A Lê lại nghe thấy rất rõ ràng, cũng tức khắc hiểu ra hắn đang nói về điều gì.
Lạ thay, hai chữ này tựa như làn gió mát, thổi tan nhiệt độ trên mặt nàng, cũng thổi đi sự xấu hổ trong lòng nàng.
Nàng bình tĩnh lại.
Sau khi Dung Từ vén khăn tân nương, hắn lại đi, qua tiền viện để xã giao với tân khách, để lại một mình A Lê mặt đỏ tim đập dồn ngồi trong phòng tân hôn.
Nàng ôm mặt, ngồi bên bàn, trước mặt là mấy đĩa đồ ăn vừa được dọn lên.
Ngưng Sương đưa canh vừa múc cho nàng, cười cười nói với nàng: “Cô nương mau dùng bữa đi ạ, hôm nay cô nương chưa ăn miếng nào, giờ nên ăn nhiều chút.”
A Lê khẽ vuốt mặt, không hiểu ý nàng ấy: “Sao lại phải ăn nhiều chút?”
“Ăn nhiều để có sức đó ạ.”
A Lê đang định hỏi cần nhiều sức thế làm gì, nhưng chợt nhớ ra gì đó, nàng dùng lại sau đó nhiệt độ mới hạ xuống trên mặt lại dần tăng lên.
Đêm nay là đêm động phòng, đêm động phòng nên làm gì, trước khi nàng xuất giá đã được ma ma bên cạnh Tam thẩm thẩm nói qua cho nghe. Có lẽ vì được Tam thẩm dặn dò rồi nên phương diện ma ma dạy bảo nàng rất cẩn thận, cuối cùng còn để lại mấy quyển sách nhỏ cho nàng.
Ban đầu A Lê không biết đấy là gì, mở ra xem thử, mặt nàng tức khắc đỏ bừng.
Tới lúc này nàng cũng đã hiểu đại khái được nam nữ viên phòng là chuyện thế nào.
Chẳng hiểu sao A Lê lại thấy hơi hoảng, như thể nàng còn chẳng cầm chắc nổi đôi đũa. Đương nhiên, cầm đũa không chắc là vì hơn nửa ngày trời nàng không ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn bỗng đói vô cùng.
Đồng thời nàng cũng thấy căng thẳng.
Sau khi dùng bữa, làm cái gì nàng cũng không bình tĩnh nổi, hình ảnh trong sách chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
Nhưng lúc đó nàng chỉ mới liếc qua nội dung trong sách một chút, không xem cặn kẽ. Lúc này nàng vừa xấu hổ lại vừa lo mình làm không tốt.
Vì nàng nghe người ta nói chuyện viên phòng là chuyện mấu chốt nhất, nếu chuyện giường chiếu giữa phu thê hài hòa, cả đời sẽ hài hòa. Nếu có vấn đề gì, vậy đời này chỉ sợ không suôn sẻ nổi.
Trước khi gả tới Duệ Vương phủ, nàng chỉ có sự chờ đợi với mối hôn sự này. Nhưng mới rồi, khi gặp Dung Thế tử, nàng bắt đầu cảm thấy quý trọng nó hơn đôi chút.
Dung Thế tử là người tốt, gia thế tốt, dáng vẻ tốt, phẩm tính cũng tốt, còn nhận ra được suy nghĩ của nàng nên mới trấn an nàng bằng câu “Đừng ngại” kia.
Chẳng biết vì sao, tuy chỉ ở cạnh nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn cũng chỉ nói vỏn vẹn hai chữ với nàng lái khiến nàng có cảm giác như mình được trân trọng, được yêu mến.
Cảm giác ấy, là thứ cảm giác hiếm khi nàng cảm nhận được.
Hắn tốt như vây, nàng cũng muốn mọi việc tương xứng, không muốn chuyện này sẽ có chút sơ xuất nào.
Nghĩ một chốc, nàng nhịn nỗi ngượng ngùng, ra vẻ bình tĩnh dặn dò: “Ngưng Sương, cuốn sách nhỏ trước đó ma ma đưa để đâu rồi? Tỷ mau tìm đi.”
Nàng quyết định, mình phải quát sát thật cẩn thận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook