Edit: Thỏ TK

Lúc tiếp điện thoại của lão Tam, Lục Ninh Cảnh mới vừa đụng phải cái đinh Hòa Nguyên.

Hòa Nguyên bên kia tựa hồ là không có ý muốn tiếp xúc với các công ty phần mềm, đại khái là hạng mục này không được đăng lên nhật báo, hoặc có một nguyên nhân khác chính là bọn họ đã có kế hoạch sẵn.

Mỗi hạng mục ở thời kỳ đầu bao giờ cũng khó tránh khỏi vấp phải đinh. Vào lúc này, chuyện mà cậu cần phải làm chính là nghĩ biện pháp tiếp xúc hoặc quen người có tiếng nói trong Hòa Nguyên. Kỳ thực Khâu Tử Hiên chính là ví dụ điển hình, nhưng Lục Ninh Cảnh cũng không muốn làm phiền hắn, chờ đến khi đường cùng thì Khâu Tử Hiên chính là tia sáng của cậu.

Giọng lão Tam nghe tới hữu khí vô lực, đại thể chính là hỏi cậu có rảnh không, buổi tối muốn gặp mặt một chút. Lục Ninh Cảnh nhìn lịch trên bàn, buổi tối không có xã giao, trong nhà cũng không có chuyện gì gấp nên liền đồng ý.

Địa điểm gặp mặt cũng chính là nhà lão Tam luôn. Lục Ninh Cảnh vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi rượu gay mũi, lão Tam đã uống say đứ đừ, quần áo trên người xộc xệch, chán chường bất kham. Lục Ninh Cảnh mới bước vào, hắn liền ôm vai cậu, ợ rượu: “Quả nhiên đến thời khắc quan trọng nhất, anh em vẫn là động lực duy nhất.”

Lục Ninh Cảnh hơi nghiêng đầu tránh mùi rượu từ mồm lão Tam, Trịnh Hằng không thích mùi rượu, Lục Ninh Cảnh lúc xã giao đều sẽ tận lực khắc chế uống rượu ít, dần dần cũng bắt đầu sản sinh kháng cự đối với thứ mùi đó.

“Cậu lại làm sao?”

Lão Tam cũng không phải người dễ dàng bị tác động bởi những thứ bên ngoài, Lục Ninh Cảnh nhớ tới hồi trước, lão Tam còn thật cao hứng mà tìm cậu đi ăn cơm, nói là muốn cảm ơn cậu đã giúp hắn, nay còn chưa qua một tháng đã thành cái dạng gì rồi.

“Không có chuyện gì a, tớ đang rất cao hứng.” Lão Tam đảo người ở trên ghế sa lon, “Cậu chuẩn bị tiền lì xì đi, tớ phải về kết hôn rồi.”

“…” Tin tức này đến quá đột ngột, làm cho Lục Ninh Cảnh vô cùng bất ngờ, “Cậu có bạn gái? Tại sao chưa nghe thấy cậu nói bao giờ, không phải nói trên 30 mới kết hôn sao?”

“Bạn gái còn không có, phải tìm chứ, ” lão Tam vung tay lên không thản nhiên nói, dường như không phải đang nói chuyện cả đời của hắn. Lão Tam cầm lấy bình rượu trên bàn trà, uống ực một hớp, nói, “Tớ cảm thấy kết hôn rất tốt.”

Lục Ninh Cảnh không chịu nổi bộ dáng chán chường của hắn, cướp lại bình rượu rồi để một bên, lão Tam còn muốn chơi xấu: “Đừng cản tớ, để tớ uống…”

“Được rồi!” Lục Ninh Cảnh ném bình rượu sang bên cạnh, không thể nhịn được nữa, “Đỗ Hà Văn, cậu tỉnh táo cho tớ, cậu xem cái bộ dạng hiện tại của cậu thì có thể giải quyết mọi chuyện sao? Cậu gọi tớ đến, chính là để tớ xem cậu mượn rượu giả điên sao, vậy thì xin lỗi, tớ rất bận, không rảnh điên cùng cậu!”

Đỗ Hà Văn là tên thật của lão Tam.

Lão Tam nhìn Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh khí thế hung hăng theo dõi hắn, một bộ nếu như cậu phản kháng sẽ đánh cậu, rốt cục xì hơi, một lần nữa ngã vật ra ghế salong.

“Lúc tớ làm ăn riêng đã đánh cuộc với ba, ông ấy cho tớ một triệu, nếu tớ thành công thì ông ấy sẽ không quản tớ nữa, nếu tớ thất bại thì phải ngoan ngoãn nghe lời, trở về kết hôn sinh con rồi kế thừa sự nghiệp.”

Xâu chuỗi mọi việc, Lục Ninh Cảnh rất dễ dàng liền đoán được kết quả: “Lại là chuyện của công ty cậu, tớ hồi trước không phải đã nhờ bạn giải quyết giúp cậu rồi sao kính? Hiện tại cô ta vẫn còn đối phó?”

“Không phải người kia, là tự tớ mà ra, ” lão Tam thở dài nói, “Ai lúc còn trẻ mà chẳng có đoạn thời gian ăn chơi phá của, tớ cũng nhận, từ lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tớ cũng đã chuẩn bị xong cho ngày này, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến  nhanh như vậy.”

“Là nguyên nhân gì?”

“Công ty bọn tớ ở bước đầu phát triển, ban đàu chính là không có khoản thu nhập, thêm vào khả năng còn có nguyên nhân kinh doanh bất thiện, gần đây có một công ty tư nhân muốn đầu tư một khoản tiền vào bên tớ, mà không hiểu nguyên nhân gì tự nhiên đổi ý, khiến bên tớ không xoay vòng kip, tiền lương tháng trước của công nhân còn đang khất.”

Nguyên lai là như vậy, nói trắng ra là công ty tài chính vận chuyển không chu đáo, không có tiền mà, Lục Ninh Cảnh cúi đầu tự định giá chốc lát, nói: “Như vậy đi, tớ đầu tư một phần vào công ty cậu, không nhiều đâu, chỉ bằng một nửa phần ba cậu đưa, thấy thế nào?”

“…” Lão Tam yên lặng nhìn Lục Ninh Cảnh, lỗ tai hắn vừa xong hình như hỏng rồi. Từng chữ Lục Ninh Cảnh nói hắn đều rõ, nhưng ghép lại thành câu sao lại khó hiểu như vậy.

“Tớ tớ tớ, ” lão Tam nhất thời không biết nói cái gì, lắp bắp nửa ngày, liền co quắp nở nụ cười, “Ninh Cảnh, cậu đừng nói giỡn.”

Lão Tam có phản ứng như thế này Lục Ninh Cảnh cũng hiểu, “Cậu thấy tớ giống đang đùa lắm à?”

Lục Ninh Cảnh thoạt nhìn nghiêm túc, không hề giống như đang đùa, lão Tam triệt để bối rối, “Tiền cậu lấy đâu ra?”

“Tớ tốt xấu gì cũng làm tiêu thụ 4 năm, ” Lục Ninh Cảnh cười nói, “Cậu không biết tiêu thụ rất dễ gặp phải cái bánh làm giàu từ trên trời rơi xuống sao?”

Quả thực, Lục Ninh Cảnh bởi vì hạng mục Hoành Á thành công, cộng thêm hợp động của mấy xí nghiệp bên ngoài, còn có Hưng Khoa Đạt cậu cũng có một phần, gộp lại con số cũng không ít, nhưng cậu một năm qua, căn bản không có cái gì cần chi lớn, ba mẹ cũng không cần đến, cho nên ngoại trừ mua ít đồ cho ba mẹ, gửi tiền cho bà nội, ăn uống còn lại đều là Trịnh Hằng lo, tiền của cậu, cũng chính là dùng chi tiêu sinh hoạt hàng ngày hay mua quà tặng khách hàng.

“Nhưng là…” Lão Tam cúi đầu, “Cậu sẽ không sợ tớ dùng tiền của cậu phung phí sao?”

“Ai, tớ nói lão Tam, tớ tốt xấu gì cũng ở tại công ty của cậu công tác một quãng thời gian, tớ cũng đã đem tiền để dành ra đầu tư, mắt nhìn cũng sẽ không kém. Đương nhiên tớ phải cảm thấy có thể phát triển thì mới quăng tiền vào. Bất quá nói đi nói lại thì, đây chính là tiền tớ cưới vợ, cậu mà đổ sông đổ bể thì nửa đời sau tớ đành phải dựa vào cậu.”

Lục Ninh Cảnh đương nhiên sẽ không đầu tư vô tội vạ. Trên thực tế, ban đầu cậu đã cảm thấy phần mềm của lão Tam rất có thị trường, chỉ là vào lúc ấy, khoản tiền Hoành Á cậu còn chưa chắc bắt được, trên lưng còn đeo chuyện cưới vợ mua nhà mua xe, cho nên không có tham dự, nhưng bây giờ bất đồng, tiền của cậu để ở ngân hàng cũng chẳng để làm gì, không bằng lấy ra đầu tư, sau này chờ công ty lão Tam làm to, riêng phần chia hoa hồng cũng đã rất nhiều.

Lão Tam đang u mê mà bởi vì lời nói này của Lục Ninh Cảnh mà đôi mắt lấp lánh hào quang, nắm lấy tay Lục Ninh Cảnh nói: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không để cậu thất vọng!”

Ra đến cửa nhà lão Tam, Lục Ninh Cảnh thở phào, hậu tri hậu giác mà nghĩ đến, 500 ngàn a, nói đầu tư liền đầu tư, vạn nhất mất sạch, tiền cậu nhọc nhằn khổ sở kiếm được mà đổ xuống sông xuống biển, cậu không thể không bội phục lá gan của chính mình.

***

Buổi tối, Lục Ninh Cảnh đem lời này nói cho Trịnh Hằng, cậu cho là Trịnh Hằng sẽ nói cậu lỗ mãng, không nghĩ hắn trực tiếp giơ ngón tay cái lên nói: “Rất có đảm lược.”

“Em đã nghĩ anh sẽ nói em không cân nhắc cẩn thận mà quyết định xằng bậy.” Dù sao Trịnh Hằng cũng là người tương đương cẩn thận.

“Chuyện như vậy, thời cơ đến thì bắt lấy, do do dự dự ngược lại sẽ mất cơ hội, chính như bạn em nói, ai lúc còn trẻ mà không có vài lần sảy chân, ” Trịnh Hằng ôm lấy cậu, “Lại nói, sau này em có thất bại thì vẫn còn có anh nuôi em, anh thấy rất tốt.”

“… Trịnh tiên sinh, lão gia ngài còn dám thiếu đạo đức hơn nữa sao?”

“Nếu như em muốn, ” Trịnh Hằng ghé vào lỗ tai cậu nói, “Anh ngày mai cũng có thể khiến công ty bạn em phá sản.”

“… Coi như anh vô liêm sỉ, ” Lục Ninh Cảnh tránh thoát khỏi hắn, kéo lại quần áo bị làm loạn, “Em thấy đêm nay anh qua phòng sát vách ngủ đi.”

Tiểu ngạo kiều này, Trịnh Hằng bật cười, tiếp tục dán sát vào, “Cuối năm, đến thành phố J thăm ông ngoại của anh một chuyến nhé?”

Ông ngoại Trịnh Hằng cũng biết chuyện của bọn họ, lão nhân gia cũng không nói gì, thế nhưng rất rõ ràng tỏ vẻ muốn Trịnh Hằng đi qua một chuyến, nói là đã lâu không thấy nên nhớ hắn. Lão nhân gia tuổi đã lớn, Trịnh Hằng đương nhiên sẽ không làm trái ý ông, hơn nữa tuy lão nhân gia nói như thế, nhưng mục đich chính là muốn thấy Lục Ninh Cảnh cùng An An.

“Ông sẽ không sao chứ?” Lục Ninh Cảnh thật sợ khiến người khác giận, người già mà, thực sự không dám đi kích thích ông ấy.

“Yên tâm, mức độ chấp nhận của ông so với tưởng tượng của em thì lớn hơn nhiều.”

Cửa ải cuối năm tiến dần, rất nhanh liền đã đến kỳ nghỉ phép, một nhà mấy người gồm cả Trịnh Vân Phàm cũng đi máy bay đến thành phố J, sớm đã có xe chờ bọn họ ở bên kia.

Trịnh Vân Phàm ngồi ở ghế trước, Trịnh Hằng và Lục Ninh Cảnh còn có An An ngồi ở phía sau, An An được Trịnh Hằng ôm vào trong ngực. Thằng bé sắp được 4 tháng, rất thông minh, có thể a a a a học người lớn phát âm một hai phụ âm đơn giản, cũng không giống như trước vô thức với thế giới bên ngoài. Tỉ như lúc này, thằng bé ngồi trên xe cũng không yên ổn, đung đưa muốn nhào về trước đùa với Trịnh Vân Phàm.

Đại khái là Trịnh Vân Phàm cũng khá thích trêu nó, hoặc là giữa anh em xác thực có một lực hấp dẫn, nó rất thích chơi cùng Trịnh Vân Phàm nhưng khi Trịnh Vân Phàm ôm thì lại khóc, lại muốn phải được Trịnh Hằng để Trịnh Vân Phàm chơi cùng với nó, hoàng đế nhỏ khó hầu hạ cực kì.

Trịnh Hằng không thể làm gì khác hơn là ôm thằng bé, để bàn chân mềm mại chưa đứng nổi của nó dựa trên đùi mình, Trịnh Vân Phàm xoay đầu lại chơi với nó, nhưng mà Trịnh Vân Phàm mới đùa một hồi, tiểu tử đột nhiên hắt hơi hai cái, nước mắt nước mũi phum tùm lum vào mặt Trịnh Vân Phàm.

Trịnh Vân Phàm: …

“Thằng nhãi con, dám phun nước mũi lên mặt anh mày, muốn ăn đòn hả, a.” Trịnh Vân Phàm làm bộ muốn đánh, tiểu tử còn tưởng rằng là đang đùa nó, cười khanh khách đến vui vẻ, kích động còn dùng tay nhỏ đánh vào mặt Trịnh Vân Phàm.

Tài xế lái xe nhìn một nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ, nói: “Trịnh tiên sinh, nhà ngài thật sự có phúc khí.”

Tài xế này là “Ngự dụng tài xế” của Diệp gia, theo Diệp gia cũng được hai mươi mấy năm, cũng có chút tiếng nói, Trịnh Hằng cười nói: “Cảm ơn.”

Trịnh Vân Phàm bĩu môi, thầm nói: “Chỉ là bên ngoài thôi…”

Cậu ta còn chưa nói hết cậu đã thu được ánh mắt chết người của ba, thức thời ngậm miệng, mà cũng không đùa An An nữa, An An mất hứng a vài tiếng, Trịnh Hằng nhét cho thằng bé máy hát mới chuyển lực chú ý của nó đi.

Lục Ninh Cảnh ở một bên xem hai cha con bọn họ không nhịn được cười, trước đây cậu còn cảm thấy hai cha con này không hợp là thật hoàn toàn từ thân đến tâm không hợp, bây giờ nhìn lại, bọn họ chẳng khác nào trẻ con, một người thích phá còn một người thích sừng sộ lên để giáo huấn, một lời không hợp liền chiến tranh lạnh, chả khác gì học sinh tiểu học, mà cơ bản sẽ không thù dai, một lúc sau lại quên mất.

Lúc này điện thoại trong túi công tác của cậu vang lên, ngày nghỉ này chẳng có ai là thích tiếp điện thoại công việc, nhưng công việc của Lục Ninh lại khác, chỉ cần lỡ một cuộc điện thoại là đã có thể vuột mất một hạng mục, cho nên Lục Ninh Cảnh vẫn là nhận mệnh mà lấy điện thoại di động ra.

Tống Tranh.

Hắn gọi điện thoại cho mình làm cái gì?

Lục Ninh Cảnh nghi hoặc, nhận, “Alo, Tống tổng.”

Phía trước Trịnh Vân Phàm lập tức duỗi dài lỗ tai, tuy rằng không biết Tống tổng trong miệng Lục Ninh Cảnh cùng với Tống Tranh có phải là một người không, nhưng vẫn là theo bản năng muốn nghe một chút.

“Này, Ninh Cảnh, không quấy rầy cậu chứ?”

“Không có, Tống tổng, đã lâu không liên lạc, ngài vẫn tốt chứ?”

“Vẫn vậy, ” Tống Tranh nói, “Kỳ thực ngày hôm nay tìm cậu là có chút chuyện tư muốn nhờ cậu giúp.”

Việc tư, Lục Ninh Cảnh đầu óc xoay một vòng, không nghĩ ra nguyên cớ, nhân tiện nói: “Tống tổng, anh nói đi.”

“Cũng sắp hết năm mà tôi lại không ở chỗ các cậu, có một khách hàng khá quan trọng mà cần phải duy trì quan hệ tốt đẹp, cho nên cậu nếu rảnh rỗi có thể giúp tôi tặng quà cho họ? Quà tôi cũng đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ cho người gửi qua, cậu có rảnh không?”

“Có a, đương nhiên không thành vấn đề, ” chuyện tặng lễ vật cho khách hàng, Lục Ninh Cảnh cũng không phải một lần hai lần làm, “Vậy tôi lấy danh nghĩa của anh hay của công ty?”

“Danh nghĩa của tôi đi, địa chỉ cùng tên người nọ thì chờ tôi nhắn qua cho.”

“Ừ được rồi.”

Hai người hàn huyên vài câu, cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau, điện thoại di động Lục Ninh Cảnh báo có tin nhắn, cậu còn tưởng là Tống Tranh, kết quả mở ra nhìn, hoá ra lại là Trịnh Vân Phàm ngồi ở phía trước.

Đoán chừng là chuyện không thể nói trước mặt ba, Lục Ninh Cảnh mở tin nhắn ra: Anh vừa mới nói chuyện cùng Tống Tranh?

Lục Ninh Cảnh đã sớm nhìn thấu tính khí của tiểu thiếu gia coi trời bằng vung này, không hi vọng cậu ta có thể lễ phép, ‘làm phiền anh nói cho tôi biết’ hay mấy lời đại khái như vậy, nghĩ đến đối phương trước đây tương đối ỷ lại Tống Tranh, trả lời: Phải

Trịnh Vân Phàm rất mau nhắn lại: Anh ta bảo anh làm gì?

Lục Ninh Cảnh nhíu nhíu mày, đó cũng không phải vấn đề Trịnh Vân Phàm nên hỏi, bất quá nghĩ đến chuyện Tống Tranh nhờ, cũng không có cái gì phải giấu giếm, vẫn là tốt tính mà nhắn lại: Hắn bảo tôi tặng quà cho một khách hàng quan trọng.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tống Tranh bên kia cũng nhắn qua địa chỉ và tên khách hành, nhưng mà cậu lại không biết Trịnh Vân Phàm ngồi ở phía trước đã cắn răng nghiến lợi: Có phải là đưa cho một người họ Hoàng!

Lục Ninh Cảnh liếc nhìn tin nhắn của Tống Tranh, đúng là một người tên là Hoàng Dục, mấy chữ ngắn ngủi này của Trịnh Vân Phàm, không nhìn vẻ mặt của cậu ta Lục Ninh Cảnh cũng có thể cảm nhận được sự ghét bỏ trong câu chữ, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Trịnh Vân Phàm lại nhắn tiếp: Không cho đưa! Thầy Tống bên kia tôi sẽ đi nói.

“…” Lục Ninh Cảnh bật cười, cái thằng nhóc này, cũng không biết vị họ Hoàng kia đắc tội gì với cậu ta, lúc này xe cũng đến cửa Diệp gia, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút trả lời: Tống tổng không cho tôi đi thì tôi sẽ không đi.

Ý tứ là Tống Tranh là thủ trưởng của tôi, hắn bảo không đưa thì tôi mới không đưa, cậu nói không tính.

Trịnh Vân Phàm bên kia cũng không quay lại, vừa xuống xe liền đi gọi điện thoại.

Diệp gia lão gia tử bây giờ đã gần 90, tóc trắng phơ, tinh thần thoạt nhìn lại hết sức quắc thước, đôi mắt vẫn còn rất tốt, tai cũng không điếc, nhìn thấy Trịnh Hằng cùng Lục Ninh Cảnh ôm đứa nhỏ tiến vào, từ trên ghế thái sư đứng lên, tinh tế liếc mắt quan sát Lục Ninh Cảnh một cái.

“Ông ngoại, đây là Ninh Cảnh.” Trịnh Hằng đem người đẩy lên trước mặt, giới thiệu.

“Ông ngoại.” Lục Ninh Cảnh rất lễ phép mà gọi người.

Lão gia tử gật gật đầu, hời hợt ừ một tiếng, liền đem lực chú ý chuyển tới đứa nhỏ.

Tiểu tử tinh thần đều rất tốt, vào lúc này cũng không thèm ngủ, nhìn thấy vị ông cố ngoại này thì rất cho mặt mũi mà hé miệng cười.

“Không tồi không tồi, ” nụ cười này liền lấy lòng lão gia tử, “Con ngoan, đến, để cụ ngoại ôm một cái.”

Lục Ninh Cảnh có chút do dự, tiểu tử lớn đến bây giờ, thêm vào trên người mặc quần áo rất dày, phỏng chừng phải nặng gần 10 kg, ông ngoại lại có tuổi, bất quá Diệp lão gia tử tựa hồ không có chút nào để ý, từ trong lồng ngực Lục Ninh Cảnh ôm lấy thằng nhóc, tiểu tử cũng không sợ người lạ, cho nên lão gia tử ôm thì nó chỉ bĩu môi, cũng không có khóc.

“Vân Phàm đâu?” Lão nhân gia ôm An An ngồi xuống ghế, tốt xấu còn nhớ tới thằng cháu lớn.

“Xuống xe đã chạy đi gọi điện thoại, chắc chờ một lúc nó mới vào.” Trịnh Hằng nói.

“Lâu như vậy không đến thăm ông, vừa đến đã đi gọi điện thoại, thằng bé này, trong tâm đã sớm quên ông già này.” Lão gia tử giọng ồm ồm nói, “Vẫn là An An ngoan.”

“…” Lục Ninh Cảnh bị giọng điệu lão nhân gia làm chấn kinh rồi, vừa nãy hình tượng uy nghiêm của lão nhân gia ở trong lòng cậu còn đó, giờ trong nháy mắt đã đổ nát, nghe Trịnh Hằng nói lão nhân gia bị trẻ con khống chế, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là không sai.

An An quả thực chính là tiểu pháp bảo trong lòng ông, lão gia tử hiển nhiên phi thường yêu thích An An, ôm vào trong ngực đùa nó, trong miệng lại nói: “Ăn tết ở lại đây hay vẫn muốn trở về?”

Lục Ninh Cảnh làm khó dễ mà liếc nhìn Trịnh Hằng, hiện tại chuyện của bọn họ vẫn chưa rõ ràng, Lục Ninh Cảnh ăn tết nhất định là phải về nhà, Trịnh Hằng mang tính trấn an mà vỗ vỗ tay cậu: “Ông bà Ninh Cảnh tuổi tác đã cao, họ cũng chỉ hy vọng một năm rông cậy vào mấy ngày nay ăn tết mà Ninh Cảnh có thể trở lại bồi cùng bọn họ, cho nên năm phải về.”

“Kia xác thực phải trở về.” Lão gia tử gật đầu nói, cũng không có làm khó dễ Lục Ninh Cảnh.

Bên ngoài, Trịnh Vân Phàm đã sớm gọi cho Tống Tranh, chuông đổ hai hồi đã nhận, Tống Tranh trước sau như một mang nụ cười êm tai ôn hòa truyền đến: “Tiểu Phàm, làm sao vậy?”

“Không làm sao vậy, không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?” Đại thiếu gia tâm tình không tốt, Đại thiếu gia muốn cố tình gây sự.

Tống Tranh thăm dò rõ ràng tính khí Trịnh tiểu công tử, nghe một chút liền có thể phát hiện ra tâm tình, “Ai chọc cho Trịnh thiếu gia nhà chúng ta giận?”

“Anh!”

“Tôi?” Trịnh Hằng nghĩ một hồi, đoán chừng là khi nãy gọi điện thoại cho Lục Ninh Cảnh đã bị Trịnh Vân Phàm nghe được, nhưng hắn cũng không nói phá, hỏi, “Vậy cậu nói một chút, tôi làm sao lại chọc cậu tức giận?”

“Anh có phải là đối với con gái nhà họ Hoàng kia tình cũ không quên?”

“… Tôi với cô ta đến tình cũ còn không có, ở đâu ra mà không quên.”

Lúc đó Tống Tranh mới vừa bị điều đến thành phố A, có thể nói nhân sinh rơi đáy vực, hắn nhất định phải làm một đơn đặt hàng lớn để chứng minh bản thân, lúc đó vừa vặn tập đoàn Hoàng thị có ý định mua phần mềm của bọn họ, Tống Tranh khi đó đều hận không thể cua được người đứng đầu Hoàng thị.

Thời gian không phụ lòng người, làm cho hắn kết giao được với lão tổng Hoàng thị Hoàng Dục. Hoàng Dục người kia cũng là người ngay thật, lúc đó thấy Tống Tranh là một nhân tài tuổi trẻ tài cao, nghĩ nhà mình còn có một đứa em gái, đã 27 tuổi mà không có mối tình nào, có ý định tác hợp bọn họ, liền mở lời mời Tống Tranh đến nhà hắn ăn cơm.

Tống Tranh lúc đó mới vừa cùng bạn gái chia tay, vẫn còn có chút tâm tư đau khổ, cho nên tuy rằng em gái Hoàng Dục đối với hắn ấn tượng tốt vô cùng, có ý tứ gặp gỡ, nhưng hắn vẫn là từ chối khéo léo. Em gái Hoàng Dục lại là người rất kiêu ngạo, thuộc về kiểu người, nếu ngươi đã không muốn thì lão nương cũng không thèm, cho nên sự tình hai người cũng không đi đến đâu.

May mà chuyện này cũng không có ảnh hưởng tới phương diện làm ăn lui tới của hắn và Hoàng Dục, mà mấy năm qua, Hoàng Dục luôn cảm thấy hắn và em gái không thể đi chung với nhau là một điều tiếc nuối. Dù sao Tống Tranh cũng là người duy nhất mà em gái hắn ta có ý nghĩ muốn kết giao, cho nên dù cho tới bây giờ, hắn ta vẫn đùa giỡn Tống Tranh, có muốn thử với em gái hắn ta lần nữa không.

Hoàng Dục bởi vì Trịnh Vân Phàm được Tống Tranh nói qua nhiều hơn một lần, cho nên Trịnh Vân Phàm đối với người này đặc biệt cảnh giác: “Không cho đi tặng quà cho hắn ta!”

“Tiểu Phàm, đừng nghịch, tôi tặng quà cho anh ta chứ không phải tặng cho em gái anh ta.”

“Hừ, ai biết được, nữ nhân kia cũng làm việc ở thành phố B, tôi thấy hắn ta tác hợp các người càng có lý do, nói không chừng các người hiện tại đã gặp mặt ăn cơm rồi ấy.”

“Cậu thực sự là…” Tống Tranh trong lúc nhất thời á khẩu, hắn xác thực đã từng cùng vị Hoàng tiểu thư kia gặp mặt ăn cơm, nhưng hoàn toàn không phải loại ý tứ kia của Trịnh Vân Phàm, Tống Tranh đỡ trán, “Vân Phàm, có một số việc tôi đã nói rất rõ với cậu, cậu nếu còn muốn tác quái chuyện riêng của tôi, thậm chí là trong công việc thì đừng trách tôi không để ý đến cậu.”

Trịnh Vân Phàm rầm rì hai tiếng, không nói lời nào, Tống Tranh thông qua điện thoại đều có thể cảm nhận được ánh mắt ủy khuất của cậu ta.

“Được rồi, đừng làm rộn, ” Tống Tranh thở dài, tiểu tổ tông này, “Đến tháng giêng tôi sẽ trở lại thăm cậu.”

Trịnh Vân Phàm trong đôi mắt toả ra hào quang khác thường. Cậu ta định nghỉ đông này thì đến thăm hắn nhưng Tống Tranh lại bận công tác không muốn cho đi. Trịnh Vân Phàm vẫn luôn vì chuyện này mà trong lòng cũng có chút không vui, kỳ thực chuyện này Hoàng Dục, chỉ là do lâu ngày không gây sự nên bạo phát, vào lúc này nghe Tống Tranh nói sẽ chủ động đến thăm cậu ta, cái gì mà phiền nhiễu lo lắng cũng không có: “Thật sự?”

Thật sự là đứa nhỏ dễ dụ, Tống Tranh bật cười: “Tôi đã khi nào lừa cậu.”

Trịnh Vân Phàm lúc này mới thật cao hứng mà cúp điện thoại, đi vào trong chào cụ ngoại.

Lão gia tử vừa nhìn đã rất yêu thích An An, hai ngày sau cũng không có làm khó Lục Ninh Cảnh, thậm chí sáng sớm ngày thứ hai, vẫn cùng Lục Ninh Cảnh ở trong sân đánh thái cực quyền.

May mà là một tiêu thụ, mấy loại thái cực tinh tướng ngoạn ý này cậu đều học qua, Lục Ninh Cảnh không thể không bội phục bản thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương