Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất
-
Chương 62
Edit: Thỏ TK
“Đừng vội cảm ơn, ” Khâu Tử Hiên nhất thời nói, “Trịnh Hằng bên kia, cháu còn phải nghĩ biện pháp giải quyết cho tốt.”
“…” Khâu Thừa Chí vẻ mặt đau khổ nói, “Chú Hai, hắn bên kia, hắn bên kia… Hắn không phải là không biết lý do, làm sao cháu nói được.”
“Cái nàychú không quản được, ” Khâu Tử Hiên hừ cười một tiếng, “Chính mình đâm phải sọt, còn muốn chú gỡ giúp? Ở đây múa mép khua môi thì không bằng suy nghĩ thật kỹ, đi tới cửa nhà người ta nói lời xin lỗi, nếu không, đừng trách chú không giúp cháu.”
“Ồ… Đã biết, chú Hai.”
Khâu Thừa Chí đi rồi, Khâu Tử Hiên giận tái mặt, những người này, vô luận già trẻ, đều thực làm cho hắn đau lòng, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm ra được. Đáng hận hơn là chuyện này, hắn lại không thể làm gì Khâu Thừa Chí, tuy rằng hắn có lý, mà đầu nguồn việc này… Nếu để cho người Khâu gia biết quyết định của mình, chắc chắn sẽ gây ra một trận dữ dội gay gắt.
Ngược lại là bên kia Trịnh Hằng, nhất định là sẽ không bỏ qua cho Khâu Thừa Chí, thằng bé mấy năm này xuôi gió xuôi nước, mũi đã chạm đến trời rồi, phải làm cho nó ăn chút vị đắng, nếu không sau này nó sẽ ngồi lên đầu người ta mất.
Khâu Tử Hiên mở ra máy vi tính, tìm folder ẩn —— đó là văn bản từ chức hắn đã chuẩn bị từ trước.
***
Bởi vì gần đến cuối năm, các công ty đều bận rộn thu về các khoản tiền hạng mục, làm kết án cùng kế hoạch sang năm, Lục Ninh Cảnh bởi vì nghỉ liền mười mấy ngày, trở lại chính là công việc chồng chất. Ngày thứ hai cậu đi làm thì Vương Sơn đã thông báo qua, hội nghị quan trọng duy nhất chính là diễn đàn đỉnh cao sang năm.
Lục Ninh Cảnh đối với chuyện này tương đương bài xích, cho nên thái độ cũng không phải tích cực, thậm chí lúc Vương Sơn thăm dò ý kiến, cậu cũng là phu diễn hai câu xong việc, vì vậy sau đó, Lục Ninh Cảnh bị lưu lại, có vẻ như là bị gọi riêng.
Lục Ninh Cảnh cũng không phải sợ, hợp đồng trên tay cậu cơ bản đã thu đủ hết các khoản tiền, coi như không tìm được lỗi nào để nói cậu, nếu muốn cậu từ chức thì chỉ phiền mất công tốn sức, lập trường của cậu vẫn là không đồng ý.
“Lập trường rất kiên định.” Đợi đến người cuối cùng đi ra ngoài, đem cửa phòng họp đóng lại, Vương Sơn tự tiếu phi tiếu nhìn Lục Ninh Cảnh nói.
“Cảm tạ.” Cậu sẽ coi đây như là lời khen.
“Tôi nói này Lục Ninh Cảnh, tôi làm lãnh đạo cũng được một thời gian rồi, loại diễn đàn đỉnh cao này cũng gặp qua nhiều, nhưng cậu vẫn là người đầu tiên cố chấp đối nghịch tôi như thế.”
“Tôi chẳng qua là cảm thấy, dùng lao tâm lao lực làm hội nghị này để đánh bóng tên tuổi, không bằng làm thêm nhiều công trạng. Công ty chúng ta nguyên bản chính là dựa vào thực lực nói chuyện cùng khách hàng, cũng không cần lấy một đơn đặt hàng lớn như vậy để chứng minh hữu dụng.”
Vương Sơn theo dõi cậu: “Công ty đầu nhánh chúng ta cũng làm như vậy, tại sao cậu không nói?”
“Chủ công ty là chủ công ty, hàng hiệu nổi tiếng chung quy vẫn phải dựa vào mấy công phu này để khai hỏa, nhưng chúng ta không cần, chúng ta là phụ trách tranh đấu giành phân công ty!”
“Cậu có tin là tôi có thể lập tức khai trừ cậu!”
Khai trừ? Lục Ninh Cảnh liền nở nụ cười, nếu là cậu hiện tại mới bắt đầu hạng mục Hoành Á, Vương Sơn muốn khai trừ thì cậu còn có khả năng sợ, dù sao trừu thành còn chưa tới tay, hiện tại cậu có thể nói là không chút lo sợ, không hề lo lắng.
“Vương tổng, lương căn bản của tôi ở công ty là 2500, mỗi hợp đồng tích 5 điểm, vị trí hiện nay là là viên chức phổ thông, đối ngoại là khách hàng giám đốc, ngài cảm thấy, loại uy hiếp này đối với tôi mà nói, hữu dụng không?”
Nghĩa bóng mà Lục Ninh Cảnh nhắc tới là, nếu cậu muốn tìm một công việc tương tự chính là dễ như trở bàn tay.
Vương Sơn mặt không thay đổi nhìn hắn.
Lục Ninh Cảnh cũng không sợ hãi đối mặt.
Chỉ chốc lát sau, Vương Sơn đột nhiên nở nụ cười, dựa vào trên ghế giám đốc, ngón tay đánh mặt bàn, “Được, coi như tôi sợ cậu, bất quá, hội nghị này bất kể là cậu muốn thế nào, tôi vẫn sẽ không thay đổi, khách quý đây, tôi sẽ đi mời, còn công việc, cậu cũng phải làm cho tốt.”
Nói như vậy đã không còn gì, Lục Ninh Cảnh đứng dậy: “Đơn từ chức ngày mai tôi sẽ gửi mail cho ngày, tôi đi về làm việc.”
“Ấy ấy, không nên gấp mà, ” Vương Sơn ra hiệu cậu ngồi xuống, “Trước tiên để cho tôi nói hết được không?”
Lục Ninh Cảnh không ngồi, liền nhìn xem hắn định nói gì.
Vương Sơn từ trên bàn máy tính lấy ra một tờ giấy, đẩy đến trước mặt Lục Ninh Cảnh: “Cái này, tính là bồi thường.”
Lục Ninh Cảnh cầm qua tờ giấy kia xem, chỉ nhìn qua liền đổi sắc mặt —— đó là quyết định liên quan đến mua sắm phần mềm của tập đoàn Hòa Nguyên, xem bộ dáng chính là được xé từ notebook ghi chép trong hội nghị, đây rất có thể chính là người nội bộ lúc họp viết ghi chép, nhưng không biết Vương Sơn làm cách nào lại có được.
“Có ý gì?”
Lục Ninh Cảnh lúc này thật là xem không hiểu Vương Sơn đang muốn làm cái gì, tập đoàn Hòa Nguyên, cậu làm sao mà không biết, trên thực tế, các xí nghiệp lớn của thành phố A cậu đều biết, đồng thời còn chú ý bọn họ có có ý định mua phần mềm nào, hợp đồng như vậy, chỉ cần giành được một cái là ăn đứt đến mấy chục các hợp đồng nhỏ lẻ.
Vương Sơn rõ ràng là thông qua người quen để có được thông tin này, thế nhưng hắn đưa cho cậu tờ giấy này có ý gì, Lục Ninh Cảnh không hiểu.
“Bồi thường đó.” Vương Sơn nói như chuyện đương nhiên.
“Vương tổng không phải là muốn chờ tôi lấy được bản hợp đồng này xong thì khai trừ tôi chứ? ” Lục Ninh Cảnh không dễ dàng tin tưởng con cáo già trước, “Hơn nữa, Vương tổng sẽ không sợ tôi cầm hợp đồng này chạy trốn?”
“Lục Ninh Cảnh, nếu tôi đã dám đưa cái này cho cậu, tôi dĩ nhiên là có biện pháp khiến cho cậu không bắt được hợp đồng này, ” Vương Sơn buông tay, “Vẫn là, cậu cảm thấy bản thân không đủ năng lực, không thể hoàn thành hạng mục này?”
“Phép khích tướng đối với tôi không có tác dụng.”
“Người cãi nhau từng câu mà, ” Vương Sơn đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu nói, “Hội nghị lần này của tôi còn phải chờ đợi vào vị khách này chống đỡ đấy.”
Nói xong, Vương Sơn cầm đồ đi ra ngoài, lưu lại Lục Ninh Cảnh cùng tờ giấy kia.
Tập đoàn Hòa Nguyên, là xí nghiệp dưới đáy Khâu thị, nếu như cậu nhớ không lầm, hiện tại Nhâm chủ tịch Hòa Nguyên, chính là anh trai Khâu Tử Hiên.
***
An An lớn nhanh như thổi, dần dần bắt đầu có nhận thức. Trịnh Vân Phàm tan học trở về, nhìn thấy bà Vương đang ôm An An, cũng không nhịn được đến gần, cậu ta từ trong túi tiền móc ra một cái chuông nhỏ, đặt ở phía trên An An nhẹ nhàng lắc lắc, âm thanh lanh lảnh lập tức hấp dẫn chú ý của thằng bé, An An tròn vo đôi mắt nhìn cái chuông kia.
“Có muốn hay không?” Trịnh Vân Phàm đùa nó.
Tiểu tử duỗi dài tay muốn bắt, Trịnh Vân Phàm không cho, tiểu tử “A a a” mà phát ra thanh âm vội vàng, liền nhìn Trịnh Vân Phàm, ý tứ là muốn cái chuông kia.
“Gọi anh đi thì cho.”
“…”
“Nó còn chưa biết nói, sao có thể gọi anh được.” Trịnh Hằng tan tầm trở về nghe thấy Trịnh Vân Phàm nói vậy thì lên tiếng.
“Hừ, con đương nhiên biết nó chưa biết nói, con đùa nó một chút thì ba có ý kiến sao?”
“Bất quá thằng bé cũng chẳng mấy chốc sẽ nói chuyện, ” Trịnh Hằng từ trong ngực bà Vương ôm lấy An An. Tiểu tử nhận ra Trịnh Hằng, nhìn thấy hắn liền cười khanh khách mà đung đưa ở trên người hắn, tay còn hung hăng mà quào loạn, Trịnh Hằng vươn ngón tay để nó tóm lấy, “Con khi bé hơn 7 tháng tuổi mới phát ra mấy âm thanh đơn giản.”
Trịnh Vân Phàm bĩu môi, lại đưa tay đùa An An, trong miệng nói lầm bầm: “Ba còn biết con khi còn bé như thế nào cơ đấy.”
“Tiểu tử con, ” Trịnh Hằng biết chuyện Trịnh Vân Phàm trưởng thành thiếu hắn, Trịnh Vân Phàm có thể nhớ cả đời, Trịnh Hằng thở dài, “Con khi còn bé, là ba ba xin lỗi con, cho con chịu ủy khuất, sau này ba ba sẽ bồi thường cho con.”
“Con mới không cần ba bồi thường, ” Trịnh Vân Phàm giận hờn mà ngồi ở trên ghế sa lon, “Lão gia ngài có thể đừng dạy bảo con vài lần, con đã cám ơn trời đất.”
“Đây là không thể, con làm sai chuyện thì vẫn phải dạy bảo, chờ An An sau này lớn lên, làm chuyện bậy, ba đương nhiên sẽ dạy bảo nó.”
“… Hừ!” Trịnh Vân Phàm quả thực không muốn cùng hắn giao lưu, “Ai hiếm lạ.”
“Con…”
“Được rồi, ” bà Vương thấy hai cha con bọn họ nói chuyện chưa đến mười câu đã muốn cãi nhau, nhanh chóng đi đến hòa giải, “An An còn ở đây, chớ dọa trẻ con, làm thằng bé sợ thì tối nó sẽ nháo.”
Lúc Trịnh Vân Phàm còn muốn nói gì nữa, chuông cửa vang lên, bà Vương đứng lên nói: “Nhất định là Lục tiên sinh đã trở lại, tôi đi mở cửa.”
Hai cha con cuối cùng cũng coi như đình chỉ cãi vã, hai người ngồi ở hai đầu sa lông, bà Vương đi ra ngoài mở cửa, người đứng ngoài cửa lại làm cho bà sửng sốt một chút.
“Xin hỏi ngài là…”
“Há, xin chào, tôi là bạn của Trịnh tiên sinh, gọi là Khâu Thừa Chí, mạo muội tới cửa quấy rầy, xin hãy tha lỗi, xin hỏi Trịnh tiên sinh có ở nhà không?”
Kỳ thực Khâu Thừa Chí hỏi là phí lời, hắn đã cho người chờ sẵn chỉ đợi Trịnh Hằng về nhà mới tới, ngược lại chuyện như vậy, nếu không làm cẩn thận thì không thể được bỏ qua.
Trịnh Hằng rất ít khi có bạn bè tìm tới cửa, bà Vương thấy người này lạ mặt, liền lễ phép nói: “Khâu tiên sinh, ngài chờ một chút.”
Khâu Thừa Chí mỉm cười gật đầu: “Được rồi.”
Bà Vương đi vào xin chỉ thị của Trịnh Hằng, Trịnh Hằng khẽ cau mày, bất quá vẫn là nói: “Để cho cậu ta vào đi.”
Trịnh Vân Phàm thấy là khách của Trịnh Hằng khách, không muốn ngồi ngốc ở trong phòng khách nên lên lầu, bà Vương muốn ôm An An đi thì Trịnh Hằng lại không cho, bà Vương liền đi rót nước.
Khâu Thừa Chí có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Trịnh Hằng ôm đứa nhỏ trong ngực, lại nhớ tới mấy tháng trước gặp Lục Ninh Cảnh, hình như cách chỗ ở của Trịnh Hằng bên này không xa, mà cũng giống đứa nhỏ hôm đó.
Không trùng hợp như vậy chứ.
Lẽ nào Lục Ninh Cảnh chính là bảo mẫu nam hay sao?
Khâu Thừa Chí đều bị ý nghĩ của chính mình chọc phát cười, loại gia đình Trịnh Hằng này, làm sao sẽ thuê bảo mẫu nam. Coi như đứa nhỏ ngày đó là đứa mà Trịnh Hằng đang ôm, cũng có thể là bạn bè quen biết nên hỗ trợ mang ra ngoài đi dạo một chút.
“Trịnh tiên sinh, quấy rầy.” Khâu Thừa Chí thu liễm lại toàn bộ tâm tư, cùng với lần đầu gặp mặt, lần này quả thực cũng coi là nho nhã lễ độ, “Đứa nhỏ này thực sự là đáng yêu.”
Tuy rằng không biết đây là con trai hay cháu trai của Trịnh Hằng, nhưng Khâu Thừa Chí vẫn là vô cùng có lòng thành mà khen ngợi một câu, chắc sẽ không sai gì.
Trịnh Hằng cũng không nể mặt, đùa với An An, mí mắt không thèm nhấc: “Không biết thị trưởng Khâu đến đây làm gì?”
Khâu Thừa Chí đã quen thái độ của Trịnh Hằng, tự mình ngồi xuống ghế, trong đầu đã sớm thuộc lòng lời kịch: “Hai ngày trước là Thừa Chí tuổi trẻ không hiểu chuyện, mạo phạm Trịnh tiên sinh, hôm nay đặc biệt chuẩn bị mang lễ mọn đến nhà xin lỗi, Thừa Chí đã biết sai, kính xin Trịnh tiên sinh không nên trách tội.”
“Lễ liền miễn đi, ” Trịnh Hằng hiển nhiên không dễ bị lừa, “Hơn nữa, thị trưởng Khâu nói xin lỗi này, tựa hồ là đi nhầm cửa rồi.”
Khâu Thừa Chí bị nghẹn một chút, muốn hắn đi xin lỗi Lục Ninh Cảnh kia?! Làm sao có khả năng, hắn là ai, Lục Ninh Cảnh là ai?!! Trịnh Hằng hắn bồi thì không sao, dù sao thân phận người ta còn ở đó, cũng coi như là trưởng bối, nhưng Lục Ninh Cảnh là cái thá gì, muốn hắn nói xin lỗi, không có cửa đâu.
Khâu Thừa Chí xoay đầu, cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, Lục tiên sinh bên kia, tôi đã chuẩn bị xong đại lễ, còn có bên nhà cậu ta nữa, tôi sẽ trấn an từ từ.”
“Này e sợ không thể thực hiện được, người ta cũng không thiếu chút đồ này của cậu, ” Trịnh Hằng dùng khẩu khí phi thường muốn ăn đòn nói, ” Thị trưởng Khâu, nếu cậu thực sự có thành tâm, cẩn thận mà đi nói lời xin lỗi, thừa nhận sai lầm, chuyện này, cùng với chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, tôi cũng sẽ không tra cứu mục đích ban đầu của cậu, có kết quả gì, bảo toàn việc riêng tư của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Khâu Thừa Chí: …
Khâu Thừa Chí tâm lý liền bởi vì lời nói này chà xát mà vọt lên một luồng khí nóng, nhưng vẫn là cố nén, suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên, nói xin lỗi là tất yếu, tôi nhất định sẽ đi.”
“Được đó, nhà bên kia cậu khẳng định không biết đường, để tôi cho phụ tá riêng dẫn đường.”
“…”
Khâu Thừa Chí vốn chỉ muốn mơ hồ qua ải, nhưng không nghĩ Trịnh Hằng làm thật, nói là dẫn hắn đi, nhưng thật ra là giám sát đi, Khâu Thừa Chí cắn răng, còn muốn nói cái gì đó thì cửa nhà đã mở ra, Lục Ninh Cảnh từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Trịnh Hằng cùng Khâu Thừa Chí trong phòng khách, cười nói: “Trong nhà có khách à?”
Khâu Thừa Chí: …
“Mẹ” mãi mãi luôn có lực hoà hợp với ba ba, điều này cũng đúng với An An, ở trong lồng ngực Trịnh Hằng, An An thấy được Lục Ninh Cảnh, vui vẻ nhào tay nhỏ, muốn cậu ôm.
Lục Ninh Cảnh không chú ý tới Khâu Thừa Chí, nếu Trịnh Hằng ở trong nhà gặp khách, nói như vậy là không kiêng kị, huống hồ An An đối với cậu nhiệt tình như vậy, muốn kiềm lại căn bản là không được, quá mức che che giấu giấu trái lại càng lôi kéo người ta suy đoán, cho nên thẳng thắn thoải mái đem An An ôm nói: “Hai người tán gẫu, em lên lầu trước.”
Trịnh Hằng thừa dịp lúc cậu cúi người ôm An An, đưa tay sờ mò gò má của cậu, thân mật nói: “Hôm nay sao về muộn thế?”
Lục Ninh Cảnh trừng hai mắt nhắc nhở hắn ở trước mặt người ngoài đừng làm càn như vậy, ôm lấy An An nói: “Có cái hạng mục, mất chút thời gian.”
“Đừng mệt mỏi quá.”
Khâu Thừa Chí vào lúc này không biết là nên kinh sợ hay là làm gì, vô số ý nghĩ ở trong lòng của hắn thổi qua, thái độ hai người kia không coi ai ra gì, quả thực giống hệt như đã kết hôn rồi sinh ra thằng nhỏ trong ngực, thế nhưng vợ chồng, lẽ nào bọn họ là.....
“Chờ đã, Lục tiên sinh.” Khâu Thừa Chí gọi lại Lục Ninh Cảnh ôm An An muốn rời khỏi.
Lục Ninh Cảnh ngược lại khó hiểu: “Anh quen tôi?”
Hỏi ra câu nói này, Lục Ninh Cảnh hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, đối phương là bạn bè của Trịnh Hằng, Trịnh Hằng một bộ hận không thể cho tất cả cùng biết họ đang ở chung, không biết cậu mới là lạ.
“Đúng thế.” Khâu Thừa Chí tay nắm lại, xem Trịnh Hằng ở một bên thậm chí còn không thèm chú ý đến bọn họ, tâm lý do dự, muốn hắn tự hạ thân phận đi xin lỗi, thực sự không thể làm được.
“Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, ” Lục Ninh Cảnh còn chưa nói, một bên Trịnh Hằng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói, “Tôi thấy thị trưởng Khâu hẳn là không có ý ở lại đây ăn cơm, nếu như không có chuyện gì, mời trở về đi.”
Lại là chiêu này! Nếu như có thể, Khâu Thừa Chí hận không thể tự tay xé xác Trịnh Hằng, cố tình hắn không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể vừa nhắm mắt lại, thông suốt đi ra ngoài nói: “Chuyện anh trai của Lục tiên sinh, là tôi nhất thời hồ đồ nhúng tay vào, mang đến không ít phiền phức cho Lục tiên sinh, kính xin Lục tiên sinh thứ lỗi, tôi ở đây nhận lỗi.”
“Nguyên lai là anh!” Lục Ninh Cảnh liền liếc nhìn người trước mắt, “Vị tiên sinh này, chúng ta không quen biết đi, anh tại sao lại muốn hại tôi? Mục đích là gì?”
“Xin lỗi, Lục tiên sinh, ” Khâu Thừa Chí đã sớm nghĩ xong lý do, bởi vì hắn làm chuyện này mục đích cũng không phải có thể là người đều biết, cho nên hắn biết đến Trịnh Hằng khẳng định cũng sẽ không tính toán lý do này, nói trắng ra là hắn chỉ là muốn hắn phục cái nhuyễn nói lời xin lỗi mà thôi, “Ta chỉ là trên phương diện làm ăn cùng Lục tiên sinh đã xảy ra điểm xung đột, mới nổi lên ý này, cũng không phải là có ý định hại ngươi.”
Quả nhiên Trịnh Hằng chỉ là nở nụ cười thanh, không có mở miệng, lại đem An An ôm trở lại.
Nếu như Lục Ninh Cảnh là người không văn minh, vào lúc này e là đã chỉ thằng mũi Khâu Thừa Chí mắng, chỉ là cậu mắng không ra, tức giận đến run lên, chủ tịch Lục dám lớn lối như vậy mà uy hiếp cậu, khẳng định là do chỗ dựa sau lưng “thị trưởng Khâu” mà Trịnh Hằng vừa nói này.
“Xin lỗi tôi không có tác dụng, có lỗi gì, tự đi mà nói với anh tôi, còn có, sau mười ngày mở phiên toà, còn muốn mời vị tiên sinh này đi ra làm chứng giúp!”
…
Sau khi Khâu Thừa Chí đi, Trịnh Hằng đem cậu kéo lại: “Đừng nóng giận, vì cái loại đó không đáng.”
“Không, em không hề tức giận, vừa vặn rất muốn chửi thế!” Lục Ninh Cảnh hô phun ra một câu, “Đúng rồi, anh vừa gọi hắn là thị trưởng, em không nhớ là thị trưởng chúng ta là họ Khâu cơ đấy.”
“Cấp huyện thôi, em không cần sợ, ” Trịnh Hằng nói, “Tiểu nhân vật mà thôi.”
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh gật đầu, lại nói, “Em cảm giác sự nghiệp của em gây thù hằn nhiều lắm, anh nói em có nên đổi việc không?”
“Nếu như em yêu thích công việc này, liền yên tâm làm tiếp, có anh thì sợ cái gì, ” Trịnh Hằng cười nói, “Đương nhiên, anh rất hoan nghênh em tới công ty của anh.”
“Chờ em đường cùng rồi thì nói, ” Lục Ninh Cảnh cũng cười nói, lại nghĩ tới đến cái gì, “Hắn họ Khâu, khống phải có quan hệ gì với bộ trưởng Khâu chứ?”
“Không, hắn là cháu trai trưởng của Khâu Tử Hiên.”
“…” Lục Ninh Cảnh cầm lấy tay Trịnh Hằng, “Anh làm sao không nói sớm.”
Khâu Tử Hiên với bọn họ là chỗ quen biết, coi như cháu trai hắn ta có lỗi với bọn họ, cậu lại vừa tuyệt tình như vậy, vạn nhất người đó trở về cáo trạng với Khâu Tử Hiên, chẳng phải sẽ khiến quan hệ giữa Trịnh Hằng cùng Khâu Tử Hiên chịu ảnh hưởng?
Ân tình chung quy cũng phải cho người ta đường lùi.
“Yên tâm đi, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, hắn còn hận không thể giải quyết trong thầm lặng ấy chứ, không dám nói cho bộ trưởng Khâu đâu.”
Trịnh Hằng nói như vậy, Lục Ninh Cảnh mới yên tâm lại.
Nhưng mà, còn chưa yên tâm được mấy ngày, tin tức xấu bên lão Tam liền truyền đến.
“Đừng vội cảm ơn, ” Khâu Tử Hiên nhất thời nói, “Trịnh Hằng bên kia, cháu còn phải nghĩ biện pháp giải quyết cho tốt.”
“…” Khâu Thừa Chí vẻ mặt đau khổ nói, “Chú Hai, hắn bên kia, hắn bên kia… Hắn không phải là không biết lý do, làm sao cháu nói được.”
“Cái nàychú không quản được, ” Khâu Tử Hiên hừ cười một tiếng, “Chính mình đâm phải sọt, còn muốn chú gỡ giúp? Ở đây múa mép khua môi thì không bằng suy nghĩ thật kỹ, đi tới cửa nhà người ta nói lời xin lỗi, nếu không, đừng trách chú không giúp cháu.”
“Ồ… Đã biết, chú Hai.”
Khâu Thừa Chí đi rồi, Khâu Tử Hiên giận tái mặt, những người này, vô luận già trẻ, đều thực làm cho hắn đau lòng, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm ra được. Đáng hận hơn là chuyện này, hắn lại không thể làm gì Khâu Thừa Chí, tuy rằng hắn có lý, mà đầu nguồn việc này… Nếu để cho người Khâu gia biết quyết định của mình, chắc chắn sẽ gây ra một trận dữ dội gay gắt.
Ngược lại là bên kia Trịnh Hằng, nhất định là sẽ không bỏ qua cho Khâu Thừa Chí, thằng bé mấy năm này xuôi gió xuôi nước, mũi đã chạm đến trời rồi, phải làm cho nó ăn chút vị đắng, nếu không sau này nó sẽ ngồi lên đầu người ta mất.
Khâu Tử Hiên mở ra máy vi tính, tìm folder ẩn —— đó là văn bản từ chức hắn đã chuẩn bị từ trước.
***
Bởi vì gần đến cuối năm, các công ty đều bận rộn thu về các khoản tiền hạng mục, làm kết án cùng kế hoạch sang năm, Lục Ninh Cảnh bởi vì nghỉ liền mười mấy ngày, trở lại chính là công việc chồng chất. Ngày thứ hai cậu đi làm thì Vương Sơn đã thông báo qua, hội nghị quan trọng duy nhất chính là diễn đàn đỉnh cao sang năm.
Lục Ninh Cảnh đối với chuyện này tương đương bài xích, cho nên thái độ cũng không phải tích cực, thậm chí lúc Vương Sơn thăm dò ý kiến, cậu cũng là phu diễn hai câu xong việc, vì vậy sau đó, Lục Ninh Cảnh bị lưu lại, có vẻ như là bị gọi riêng.
Lục Ninh Cảnh cũng không phải sợ, hợp đồng trên tay cậu cơ bản đã thu đủ hết các khoản tiền, coi như không tìm được lỗi nào để nói cậu, nếu muốn cậu từ chức thì chỉ phiền mất công tốn sức, lập trường của cậu vẫn là không đồng ý.
“Lập trường rất kiên định.” Đợi đến người cuối cùng đi ra ngoài, đem cửa phòng họp đóng lại, Vương Sơn tự tiếu phi tiếu nhìn Lục Ninh Cảnh nói.
“Cảm tạ.” Cậu sẽ coi đây như là lời khen.
“Tôi nói này Lục Ninh Cảnh, tôi làm lãnh đạo cũng được một thời gian rồi, loại diễn đàn đỉnh cao này cũng gặp qua nhiều, nhưng cậu vẫn là người đầu tiên cố chấp đối nghịch tôi như thế.”
“Tôi chẳng qua là cảm thấy, dùng lao tâm lao lực làm hội nghị này để đánh bóng tên tuổi, không bằng làm thêm nhiều công trạng. Công ty chúng ta nguyên bản chính là dựa vào thực lực nói chuyện cùng khách hàng, cũng không cần lấy một đơn đặt hàng lớn như vậy để chứng minh hữu dụng.”
Vương Sơn theo dõi cậu: “Công ty đầu nhánh chúng ta cũng làm như vậy, tại sao cậu không nói?”
“Chủ công ty là chủ công ty, hàng hiệu nổi tiếng chung quy vẫn phải dựa vào mấy công phu này để khai hỏa, nhưng chúng ta không cần, chúng ta là phụ trách tranh đấu giành phân công ty!”
“Cậu có tin là tôi có thể lập tức khai trừ cậu!”
Khai trừ? Lục Ninh Cảnh liền nở nụ cười, nếu là cậu hiện tại mới bắt đầu hạng mục Hoành Á, Vương Sơn muốn khai trừ thì cậu còn có khả năng sợ, dù sao trừu thành còn chưa tới tay, hiện tại cậu có thể nói là không chút lo sợ, không hề lo lắng.
“Vương tổng, lương căn bản của tôi ở công ty là 2500, mỗi hợp đồng tích 5 điểm, vị trí hiện nay là là viên chức phổ thông, đối ngoại là khách hàng giám đốc, ngài cảm thấy, loại uy hiếp này đối với tôi mà nói, hữu dụng không?”
Nghĩa bóng mà Lục Ninh Cảnh nhắc tới là, nếu cậu muốn tìm một công việc tương tự chính là dễ như trở bàn tay.
Vương Sơn mặt không thay đổi nhìn hắn.
Lục Ninh Cảnh cũng không sợ hãi đối mặt.
Chỉ chốc lát sau, Vương Sơn đột nhiên nở nụ cười, dựa vào trên ghế giám đốc, ngón tay đánh mặt bàn, “Được, coi như tôi sợ cậu, bất quá, hội nghị này bất kể là cậu muốn thế nào, tôi vẫn sẽ không thay đổi, khách quý đây, tôi sẽ đi mời, còn công việc, cậu cũng phải làm cho tốt.”
Nói như vậy đã không còn gì, Lục Ninh Cảnh đứng dậy: “Đơn từ chức ngày mai tôi sẽ gửi mail cho ngày, tôi đi về làm việc.”
“Ấy ấy, không nên gấp mà, ” Vương Sơn ra hiệu cậu ngồi xuống, “Trước tiên để cho tôi nói hết được không?”
Lục Ninh Cảnh không ngồi, liền nhìn xem hắn định nói gì.
Vương Sơn từ trên bàn máy tính lấy ra một tờ giấy, đẩy đến trước mặt Lục Ninh Cảnh: “Cái này, tính là bồi thường.”
Lục Ninh Cảnh cầm qua tờ giấy kia xem, chỉ nhìn qua liền đổi sắc mặt —— đó là quyết định liên quan đến mua sắm phần mềm của tập đoàn Hòa Nguyên, xem bộ dáng chính là được xé từ notebook ghi chép trong hội nghị, đây rất có thể chính là người nội bộ lúc họp viết ghi chép, nhưng không biết Vương Sơn làm cách nào lại có được.
“Có ý gì?”
Lục Ninh Cảnh lúc này thật là xem không hiểu Vương Sơn đang muốn làm cái gì, tập đoàn Hòa Nguyên, cậu làm sao mà không biết, trên thực tế, các xí nghiệp lớn của thành phố A cậu đều biết, đồng thời còn chú ý bọn họ có có ý định mua phần mềm nào, hợp đồng như vậy, chỉ cần giành được một cái là ăn đứt đến mấy chục các hợp đồng nhỏ lẻ.
Vương Sơn rõ ràng là thông qua người quen để có được thông tin này, thế nhưng hắn đưa cho cậu tờ giấy này có ý gì, Lục Ninh Cảnh không hiểu.
“Bồi thường đó.” Vương Sơn nói như chuyện đương nhiên.
“Vương tổng không phải là muốn chờ tôi lấy được bản hợp đồng này xong thì khai trừ tôi chứ? ” Lục Ninh Cảnh không dễ dàng tin tưởng con cáo già trước, “Hơn nữa, Vương tổng sẽ không sợ tôi cầm hợp đồng này chạy trốn?”
“Lục Ninh Cảnh, nếu tôi đã dám đưa cái này cho cậu, tôi dĩ nhiên là có biện pháp khiến cho cậu không bắt được hợp đồng này, ” Vương Sơn buông tay, “Vẫn là, cậu cảm thấy bản thân không đủ năng lực, không thể hoàn thành hạng mục này?”
“Phép khích tướng đối với tôi không có tác dụng.”
“Người cãi nhau từng câu mà, ” Vương Sơn đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu nói, “Hội nghị lần này của tôi còn phải chờ đợi vào vị khách này chống đỡ đấy.”
Nói xong, Vương Sơn cầm đồ đi ra ngoài, lưu lại Lục Ninh Cảnh cùng tờ giấy kia.
Tập đoàn Hòa Nguyên, là xí nghiệp dưới đáy Khâu thị, nếu như cậu nhớ không lầm, hiện tại Nhâm chủ tịch Hòa Nguyên, chính là anh trai Khâu Tử Hiên.
***
An An lớn nhanh như thổi, dần dần bắt đầu có nhận thức. Trịnh Vân Phàm tan học trở về, nhìn thấy bà Vương đang ôm An An, cũng không nhịn được đến gần, cậu ta từ trong túi tiền móc ra một cái chuông nhỏ, đặt ở phía trên An An nhẹ nhàng lắc lắc, âm thanh lanh lảnh lập tức hấp dẫn chú ý của thằng bé, An An tròn vo đôi mắt nhìn cái chuông kia.
“Có muốn hay không?” Trịnh Vân Phàm đùa nó.
Tiểu tử duỗi dài tay muốn bắt, Trịnh Vân Phàm không cho, tiểu tử “A a a” mà phát ra thanh âm vội vàng, liền nhìn Trịnh Vân Phàm, ý tứ là muốn cái chuông kia.
“Gọi anh đi thì cho.”
“…”
“Nó còn chưa biết nói, sao có thể gọi anh được.” Trịnh Hằng tan tầm trở về nghe thấy Trịnh Vân Phàm nói vậy thì lên tiếng.
“Hừ, con đương nhiên biết nó chưa biết nói, con đùa nó một chút thì ba có ý kiến sao?”
“Bất quá thằng bé cũng chẳng mấy chốc sẽ nói chuyện, ” Trịnh Hằng từ trong ngực bà Vương ôm lấy An An. Tiểu tử nhận ra Trịnh Hằng, nhìn thấy hắn liền cười khanh khách mà đung đưa ở trên người hắn, tay còn hung hăng mà quào loạn, Trịnh Hằng vươn ngón tay để nó tóm lấy, “Con khi bé hơn 7 tháng tuổi mới phát ra mấy âm thanh đơn giản.”
Trịnh Vân Phàm bĩu môi, lại đưa tay đùa An An, trong miệng nói lầm bầm: “Ba còn biết con khi còn bé như thế nào cơ đấy.”
“Tiểu tử con, ” Trịnh Hằng biết chuyện Trịnh Vân Phàm trưởng thành thiếu hắn, Trịnh Vân Phàm có thể nhớ cả đời, Trịnh Hằng thở dài, “Con khi còn bé, là ba ba xin lỗi con, cho con chịu ủy khuất, sau này ba ba sẽ bồi thường cho con.”
“Con mới không cần ba bồi thường, ” Trịnh Vân Phàm giận hờn mà ngồi ở trên ghế sa lon, “Lão gia ngài có thể đừng dạy bảo con vài lần, con đã cám ơn trời đất.”
“Đây là không thể, con làm sai chuyện thì vẫn phải dạy bảo, chờ An An sau này lớn lên, làm chuyện bậy, ba đương nhiên sẽ dạy bảo nó.”
“… Hừ!” Trịnh Vân Phàm quả thực không muốn cùng hắn giao lưu, “Ai hiếm lạ.”
“Con…”
“Được rồi, ” bà Vương thấy hai cha con bọn họ nói chuyện chưa đến mười câu đã muốn cãi nhau, nhanh chóng đi đến hòa giải, “An An còn ở đây, chớ dọa trẻ con, làm thằng bé sợ thì tối nó sẽ nháo.”
Lúc Trịnh Vân Phàm còn muốn nói gì nữa, chuông cửa vang lên, bà Vương đứng lên nói: “Nhất định là Lục tiên sinh đã trở lại, tôi đi mở cửa.”
Hai cha con cuối cùng cũng coi như đình chỉ cãi vã, hai người ngồi ở hai đầu sa lông, bà Vương đi ra ngoài mở cửa, người đứng ngoài cửa lại làm cho bà sửng sốt một chút.
“Xin hỏi ngài là…”
“Há, xin chào, tôi là bạn của Trịnh tiên sinh, gọi là Khâu Thừa Chí, mạo muội tới cửa quấy rầy, xin hãy tha lỗi, xin hỏi Trịnh tiên sinh có ở nhà không?”
Kỳ thực Khâu Thừa Chí hỏi là phí lời, hắn đã cho người chờ sẵn chỉ đợi Trịnh Hằng về nhà mới tới, ngược lại chuyện như vậy, nếu không làm cẩn thận thì không thể được bỏ qua.
Trịnh Hằng rất ít khi có bạn bè tìm tới cửa, bà Vương thấy người này lạ mặt, liền lễ phép nói: “Khâu tiên sinh, ngài chờ một chút.”
Khâu Thừa Chí mỉm cười gật đầu: “Được rồi.”
Bà Vương đi vào xin chỉ thị của Trịnh Hằng, Trịnh Hằng khẽ cau mày, bất quá vẫn là nói: “Để cho cậu ta vào đi.”
Trịnh Vân Phàm thấy là khách của Trịnh Hằng khách, không muốn ngồi ngốc ở trong phòng khách nên lên lầu, bà Vương muốn ôm An An đi thì Trịnh Hằng lại không cho, bà Vương liền đi rót nước.
Khâu Thừa Chí có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Trịnh Hằng ôm đứa nhỏ trong ngực, lại nhớ tới mấy tháng trước gặp Lục Ninh Cảnh, hình như cách chỗ ở của Trịnh Hằng bên này không xa, mà cũng giống đứa nhỏ hôm đó.
Không trùng hợp như vậy chứ.
Lẽ nào Lục Ninh Cảnh chính là bảo mẫu nam hay sao?
Khâu Thừa Chí đều bị ý nghĩ của chính mình chọc phát cười, loại gia đình Trịnh Hằng này, làm sao sẽ thuê bảo mẫu nam. Coi như đứa nhỏ ngày đó là đứa mà Trịnh Hằng đang ôm, cũng có thể là bạn bè quen biết nên hỗ trợ mang ra ngoài đi dạo một chút.
“Trịnh tiên sinh, quấy rầy.” Khâu Thừa Chí thu liễm lại toàn bộ tâm tư, cùng với lần đầu gặp mặt, lần này quả thực cũng coi là nho nhã lễ độ, “Đứa nhỏ này thực sự là đáng yêu.”
Tuy rằng không biết đây là con trai hay cháu trai của Trịnh Hằng, nhưng Khâu Thừa Chí vẫn là vô cùng có lòng thành mà khen ngợi một câu, chắc sẽ không sai gì.
Trịnh Hằng cũng không nể mặt, đùa với An An, mí mắt không thèm nhấc: “Không biết thị trưởng Khâu đến đây làm gì?”
Khâu Thừa Chí đã quen thái độ của Trịnh Hằng, tự mình ngồi xuống ghế, trong đầu đã sớm thuộc lòng lời kịch: “Hai ngày trước là Thừa Chí tuổi trẻ không hiểu chuyện, mạo phạm Trịnh tiên sinh, hôm nay đặc biệt chuẩn bị mang lễ mọn đến nhà xin lỗi, Thừa Chí đã biết sai, kính xin Trịnh tiên sinh không nên trách tội.”
“Lễ liền miễn đi, ” Trịnh Hằng hiển nhiên không dễ bị lừa, “Hơn nữa, thị trưởng Khâu nói xin lỗi này, tựa hồ là đi nhầm cửa rồi.”
Khâu Thừa Chí bị nghẹn một chút, muốn hắn đi xin lỗi Lục Ninh Cảnh kia?! Làm sao có khả năng, hắn là ai, Lục Ninh Cảnh là ai?!! Trịnh Hằng hắn bồi thì không sao, dù sao thân phận người ta còn ở đó, cũng coi như là trưởng bối, nhưng Lục Ninh Cảnh là cái thá gì, muốn hắn nói xin lỗi, không có cửa đâu.
Khâu Thừa Chí xoay đầu, cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, Lục tiên sinh bên kia, tôi đã chuẩn bị xong đại lễ, còn có bên nhà cậu ta nữa, tôi sẽ trấn an từ từ.”
“Này e sợ không thể thực hiện được, người ta cũng không thiếu chút đồ này của cậu, ” Trịnh Hằng dùng khẩu khí phi thường muốn ăn đòn nói, ” Thị trưởng Khâu, nếu cậu thực sự có thành tâm, cẩn thận mà đi nói lời xin lỗi, thừa nhận sai lầm, chuyện này, cùng với chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, tôi cũng sẽ không tra cứu mục đích ban đầu của cậu, có kết quả gì, bảo toàn việc riêng tư của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Khâu Thừa Chí: …
Khâu Thừa Chí tâm lý liền bởi vì lời nói này chà xát mà vọt lên một luồng khí nóng, nhưng vẫn là cố nén, suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên, nói xin lỗi là tất yếu, tôi nhất định sẽ đi.”
“Được đó, nhà bên kia cậu khẳng định không biết đường, để tôi cho phụ tá riêng dẫn đường.”
“…”
Khâu Thừa Chí vốn chỉ muốn mơ hồ qua ải, nhưng không nghĩ Trịnh Hằng làm thật, nói là dẫn hắn đi, nhưng thật ra là giám sát đi, Khâu Thừa Chí cắn răng, còn muốn nói cái gì đó thì cửa nhà đã mở ra, Lục Ninh Cảnh từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Trịnh Hằng cùng Khâu Thừa Chí trong phòng khách, cười nói: “Trong nhà có khách à?”
Khâu Thừa Chí: …
“Mẹ” mãi mãi luôn có lực hoà hợp với ba ba, điều này cũng đúng với An An, ở trong lồng ngực Trịnh Hằng, An An thấy được Lục Ninh Cảnh, vui vẻ nhào tay nhỏ, muốn cậu ôm.
Lục Ninh Cảnh không chú ý tới Khâu Thừa Chí, nếu Trịnh Hằng ở trong nhà gặp khách, nói như vậy là không kiêng kị, huống hồ An An đối với cậu nhiệt tình như vậy, muốn kiềm lại căn bản là không được, quá mức che che giấu giấu trái lại càng lôi kéo người ta suy đoán, cho nên thẳng thắn thoải mái đem An An ôm nói: “Hai người tán gẫu, em lên lầu trước.”
Trịnh Hằng thừa dịp lúc cậu cúi người ôm An An, đưa tay sờ mò gò má của cậu, thân mật nói: “Hôm nay sao về muộn thế?”
Lục Ninh Cảnh trừng hai mắt nhắc nhở hắn ở trước mặt người ngoài đừng làm càn như vậy, ôm lấy An An nói: “Có cái hạng mục, mất chút thời gian.”
“Đừng mệt mỏi quá.”
Khâu Thừa Chí vào lúc này không biết là nên kinh sợ hay là làm gì, vô số ý nghĩ ở trong lòng của hắn thổi qua, thái độ hai người kia không coi ai ra gì, quả thực giống hệt như đã kết hôn rồi sinh ra thằng nhỏ trong ngực, thế nhưng vợ chồng, lẽ nào bọn họ là.....
“Chờ đã, Lục tiên sinh.” Khâu Thừa Chí gọi lại Lục Ninh Cảnh ôm An An muốn rời khỏi.
Lục Ninh Cảnh ngược lại khó hiểu: “Anh quen tôi?”
Hỏi ra câu nói này, Lục Ninh Cảnh hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, đối phương là bạn bè của Trịnh Hằng, Trịnh Hằng một bộ hận không thể cho tất cả cùng biết họ đang ở chung, không biết cậu mới là lạ.
“Đúng thế.” Khâu Thừa Chí tay nắm lại, xem Trịnh Hằng ở một bên thậm chí còn không thèm chú ý đến bọn họ, tâm lý do dự, muốn hắn tự hạ thân phận đi xin lỗi, thực sự không thể làm được.
“Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, ” Lục Ninh Cảnh còn chưa nói, một bên Trịnh Hằng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói, “Tôi thấy thị trưởng Khâu hẳn là không có ý ở lại đây ăn cơm, nếu như không có chuyện gì, mời trở về đi.”
Lại là chiêu này! Nếu như có thể, Khâu Thừa Chí hận không thể tự tay xé xác Trịnh Hằng, cố tình hắn không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể vừa nhắm mắt lại, thông suốt đi ra ngoài nói: “Chuyện anh trai của Lục tiên sinh, là tôi nhất thời hồ đồ nhúng tay vào, mang đến không ít phiền phức cho Lục tiên sinh, kính xin Lục tiên sinh thứ lỗi, tôi ở đây nhận lỗi.”
“Nguyên lai là anh!” Lục Ninh Cảnh liền liếc nhìn người trước mắt, “Vị tiên sinh này, chúng ta không quen biết đi, anh tại sao lại muốn hại tôi? Mục đích là gì?”
“Xin lỗi, Lục tiên sinh, ” Khâu Thừa Chí đã sớm nghĩ xong lý do, bởi vì hắn làm chuyện này mục đích cũng không phải có thể là người đều biết, cho nên hắn biết đến Trịnh Hằng khẳng định cũng sẽ không tính toán lý do này, nói trắng ra là hắn chỉ là muốn hắn phục cái nhuyễn nói lời xin lỗi mà thôi, “Ta chỉ là trên phương diện làm ăn cùng Lục tiên sinh đã xảy ra điểm xung đột, mới nổi lên ý này, cũng không phải là có ý định hại ngươi.”
Quả nhiên Trịnh Hằng chỉ là nở nụ cười thanh, không có mở miệng, lại đem An An ôm trở lại.
Nếu như Lục Ninh Cảnh là người không văn minh, vào lúc này e là đã chỉ thằng mũi Khâu Thừa Chí mắng, chỉ là cậu mắng không ra, tức giận đến run lên, chủ tịch Lục dám lớn lối như vậy mà uy hiếp cậu, khẳng định là do chỗ dựa sau lưng “thị trưởng Khâu” mà Trịnh Hằng vừa nói này.
“Xin lỗi tôi không có tác dụng, có lỗi gì, tự đi mà nói với anh tôi, còn có, sau mười ngày mở phiên toà, còn muốn mời vị tiên sinh này đi ra làm chứng giúp!”
…
Sau khi Khâu Thừa Chí đi, Trịnh Hằng đem cậu kéo lại: “Đừng nóng giận, vì cái loại đó không đáng.”
“Không, em không hề tức giận, vừa vặn rất muốn chửi thế!” Lục Ninh Cảnh hô phun ra một câu, “Đúng rồi, anh vừa gọi hắn là thị trưởng, em không nhớ là thị trưởng chúng ta là họ Khâu cơ đấy.”
“Cấp huyện thôi, em không cần sợ, ” Trịnh Hằng nói, “Tiểu nhân vật mà thôi.”
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh gật đầu, lại nói, “Em cảm giác sự nghiệp của em gây thù hằn nhiều lắm, anh nói em có nên đổi việc không?”
“Nếu như em yêu thích công việc này, liền yên tâm làm tiếp, có anh thì sợ cái gì, ” Trịnh Hằng cười nói, “Đương nhiên, anh rất hoan nghênh em tới công ty của anh.”
“Chờ em đường cùng rồi thì nói, ” Lục Ninh Cảnh cũng cười nói, lại nghĩ tới đến cái gì, “Hắn họ Khâu, khống phải có quan hệ gì với bộ trưởng Khâu chứ?”
“Không, hắn là cháu trai trưởng của Khâu Tử Hiên.”
“…” Lục Ninh Cảnh cầm lấy tay Trịnh Hằng, “Anh làm sao không nói sớm.”
Khâu Tử Hiên với bọn họ là chỗ quen biết, coi như cháu trai hắn ta có lỗi với bọn họ, cậu lại vừa tuyệt tình như vậy, vạn nhất người đó trở về cáo trạng với Khâu Tử Hiên, chẳng phải sẽ khiến quan hệ giữa Trịnh Hằng cùng Khâu Tử Hiên chịu ảnh hưởng?
Ân tình chung quy cũng phải cho người ta đường lùi.
“Yên tâm đi, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, hắn còn hận không thể giải quyết trong thầm lặng ấy chứ, không dám nói cho bộ trưởng Khâu đâu.”
Trịnh Hằng nói như vậy, Lục Ninh Cảnh mới yên tâm lại.
Nhưng mà, còn chưa yên tâm được mấy ngày, tin tức xấu bên lão Tam liền truyền đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook