Edit: Thỏ TK

“Đúng vậy, ” Lục Ninh Cảnh ngược lại nở nụ cười, lời này của Vương Vĩ Đình, đơn giản muốn nói là cậu bám váy đàn bà. Con người Vương Vĩ Đình, trên sự nghiệp cũng coi như là một người thành công, nhưng tâm nhãn vẫn luôn nhỏ như vậy, trước mặt cấp dưới cũ mà còn cay nghiệt như vậy, thực sự là có lỗi với cái vị trí mà hắn ta đang đứng, “Còn cần cảm ơn Vương tổng sáng suốt chỉ dạy.”

“Hoá ra hai người cũng quen biết.” Nhạc Nhạc nhận ra, tâm lý khẽ nhúc nhích, bạn trai cũ và bạn trai hiện tại biết nhau, thật là chuyện chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa quá khứ của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì, giả như Lục Ninh Cảnh và Vương Vĩ Đình nói…

“Ừ, ” Vương Vĩ Đình không phát hiện sự khác thường của Nhạc Nhạc, thuận tay  giúp cô ta sửa lại một chút mái tóc rối, “Cậu ta là nhân viên nhỏ dưới trướng của anh ở công ty cũ.”

Lục Ninh Cảnh ở trong lòng cười lạnh, Vương Vĩ Đình người này hẳn phải thiếu tự tin lắm mới lôi chuyện này ra, nhìn qua hẳn là hắn đã biết Nhạc Nhạc là bạn gái cũ của cậu, đây rõ ràng là đang khoe khoang mà.

“Ồ nha, nhìn bên kia kìa, ” Nhạc Nhạc không yên lòng nói, vừa chỉ xa xa, “Vườn hoa bên kia đẹp quá, chúng ta qua đó nhìn một chút đi.”

Lục Ninh Cảnh biết nguyên nhân Nhạc Nhạc vội vã muốn rời đi, cậu cũng chẳng có mong muốn tiếp chuyện, đang muốn mở miệng cáo từ thì một chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh bọn họ.

Sau đó ghế sau xe mở ra, người trẻ tuổi bước xuống, ăn mặc vô cùng lịch sự, mang theo một cặp kính mát che đi hơn nửa cái mặt, hai tay cắm ở trong túi quần, khỏi nói có bao nhiêu soái.

“Khâu tiên sinh, ” nhìn người tới, Vương Vĩ Đình sửng sốt một chút, rồi lập tức thay đổi khuôn mặt ôn hoà nho nhã, nghênh đón, “Ngài tại sao lại xuống xe ở đây?”

Người trẻ tuổi kia cũng không nhiệt tình, một bộ tư thái ngạo nghễ nói: “Anh biết tôi?”

“Khâu tiên sinh không nhớ rõ? Chúng ta lần trước đã gặp mặt ở tiệc rượu của ngân hàng A, còn hàn huyên một hồi lâu.” Vương Vĩ Đình tốt tính mà giải thích.

“Há, ” người nọ ứng phó một chữ, không còn sau đó, mà là đi tới trước mặt Lục Ninh Cảnh, tháo kính râm xuống, nở nụ cười thân thiện với cậu, đưa tay ra nói, “Chào cậu.”

Lục Ninh Cảnh: …

Tuy rằng “tát” thẳng mặt Vương Vĩ Đình như vậy khiến cậu rất sảng khoái, nhưng cậu hẳn là không quen người trước mặt đi, Lục Ninh Cảnh ngờ vực, vẫn là đưa tay ra, lễ phép nói: “Xin chào, xin hỏi anh là…”

“Há, cậu chắc không biết tôi, kỳ thực tôi cũng không quen biết cậu.” Cậu trai nói chuyện khá tự nhiên.

“…” Câm nín.

“Bất quá, ” nam tử kia lại nói, rất thích thú quan sát biểu tình của Lục Ninh Cảnh, “Không biết cậu có biết đến một người gọi là Khâu Tử Hiên?”

Bộ trưởng Khâu? Lục Ninh Cảnh nhớ đến khi nãy Vương Vĩ Đình gọi người này là Khâu tiên sinh, chẳng lẽ là cái người Khâu Tử Hiên kia? Lục Ninh Cảnh nghĩ đến thân phận cùng với bối cảnh Khâu Tử Hiên, để ý, mở trừng hai mắt nói: “Khâu Tử Hiên tiên sinh, là người mà tôi thường thấy trên TV sao?”

Cậu trai sầm mặt, bất quá rất nhanh liền khôi phục bộ dạng bất cần đời, “Ha ha, không quen biết cũng không sao, tôi là Khâu Thừa Ngôn, không biết xưng hô với cậu thế nào.”

Khâu Thừa Ngôn, cái tên này có chút quen tai, Lục Ninh Cảnh ở trong đầu vơ vét một vòng, không nhớ ra được.

Nói tên cho đối phương cũng chẳng mất gì, dù sao cậu cũng không phải là đại nhân vật gì, Lục Ninh Cảnh giới thiệu: “Lục Ninh Cảnh.”

Lúc này, thằng nhóc con bị lãng quên nằm trong xe đẩy nhỏ bĩu môi, “Oa” một tiếng khóc lên, hấp dẫn lực chú ý hai người.

Khâu Thừa Ngôn lúc này mới chú ý tới đứa bé đang quơ tay nhỏ khóc mà cũng có thể là vui mừng. Lục Ninh Cảnh bận bịu ngồi xổm xuống dỗ nó, tiểu tử một lần nữa lôi kéo được chú ý của ba nó liền yên tĩnh lại, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Lục Ninh Cảnh, đùa một chút còn khanh khách mà cười.

“Xin lỗi, con tôi có chút đói bụng, tôi dẫn nó về bú sữa.” Lục Ninh Cảnh áy náy nói với Khâu Thừa Ngôn, muốn mượn cơ hội này kết thúc cuộc đối thoại kỳ lạ này, đối phương nhìn qua cũng không phải người dễ chọc vào.

Khâu Thừa Ngôn cũng không có ngăn cản, hơi nghiêng người nhường đường, không tiếc mà tán dương một câu: “Nhà cậu có bảo bối rất đáng yêu.”

“Cảm ơn.”

Nhìn theo hướng cha con Lục Ninh Cảnh đi xa, Khâu Thừa Ngôn trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Vương Vĩ Đình và Nhạc Nhạc, trở về bên trong xe, phía sau xe còn có một người nữa.

“Anh, cậu ta hình như không quen biết chú Hai.”

“Thôi, ” Khâu Thừa Chí nói, “Chúng ta đi thôi.”

“Nhưng là, cậu ta nhìn rất giống chú Hai.” Khâu Thừa Ngôn không chịu buông bỏ, cái người Lục Cảnh gì gì đó, lúc nhìn nghiêng, hắn còn tưởng là chú Hai nhà mình.

“Cho nên, ” Khâu Thừa Chí nhìn em trai mình, “Em hoài nghi cái gì? Vẫn là hoài nghi chú Hai?”

“Cái này…” Chú Hai và mợ Hai vẫn luôn thân thiết, con gái cũng lớn như vậy, hắn xác thực không có lập trường hoài nghi.

“Em a.” Khâu Thừa Chí sờ sờ đầu em, “Đừng làm cho chú Hai biết chuyện này.”

“Được.” Khâu Thừa Ngôn đeo kính râm, đối với chuyện này mất đi hứng thú, Khâu Thừa Chí lại như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Vĩ Đình thất bại không nói, còn bị Khâu Thừa Ngôn lạnh mặt, trước mặt Lục Ninh Cảnh đến một chút giãy giụa cũng không chừa cho hắn, tức giận đến nội thương.

Mục đích hắn tới đây ngày hôm nay chính là Khâu Thừa Ngôn. Lão già Khâu gia Khâu Tử Văn, chủ tịch tập đoàn Hòa Nguyên, cũng có dự định ký hợp đồng mua phần mềm, bất quá vẫn chưa có thông tin chính thức, chỉ là trong một lần dự tiệc thì hơi có đề cập đến vấn đề này, Vương Vĩ Đình có người quen ở Hoà Nguyên nên tiết lộ cho hắn, Vương Vĩ Đình đương nhiên chiếm ưu thế đi trước một bước.

Vương Vĩ Đình đã sớm định sẵn làm quen Khâu Thừa Ngôn ở tiệc rượu, hai người cũng trò chuyện qua lại rất lâu, ngày hôm nay nghe nói người này sẽ đến dự yến hội, mà người tổ chức yến hội vừa vặn lại là khách quen của hắn, đương nhiên hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Không nghĩ tới vừa gặp mặt đã rơi xuống hố.

“Anh..... Không sao chứ?” Nhạc Nhạc thấy Vương Vĩ Đình nhìn theo bóng xe Khâu Thừa Ngôn đi khuất, trong mắt tâm tình tối tăm không rõ, có chút lo lắng hỏi.

Vương Vĩ Đình nở nụ cười che đậy đi tâm tình: “Không có chuyện gì, chúng ta cũng đi thôi.”

***

Rất nhanh liền đến ngày Trịnh Hằng trở về, hai người xa nhau mới có một tuần, cũng có cảm giác không nỡ, tuy rằng hai người đến con cũng có rồi nhưng vẫn tính là đang trong thời kì “Tình yêu cuồng nhiệt”, Lục Ninh Cảnh cảm thấy mình không cứu nối nữa rồi, trước đây lúc ở chung với Nhạc Nhạc, cậu cũng hay đi công tác, vậy mà tại sao lại không có cái cảm giác này.

Trước ngày Trịnh Hằng trở về một ngày, vừa vặn Lão Tam hẹn cậu đi ra ngoài uống rượu, Lục Ninh Cảnh nghĩ hai người cũng đã lâu không gặp nên đồng ý.

Lục Ninh Cảnh ở trong nhà tìm chiếc xe có nhãn hiệu khiêm tốn nhất rồi mới ra khỏi nhà, nhưng mà, dù có khiêm tốn thì giá trị của con xe cũng là 7 con số. Lúc Lão Tam nhìn thấy xe của cậu, huýt sáo, “Tiểu tử, xem ra hơn nửa năm này sống rất tốt mà, chẳng trách vẫn luôn ước có bớt đi thời gian rảnh, nguyên lai là vội vàng đi kiếm nhiều tiền.”

“Đừng có mà trêu tớ, đây là xe của bạn.” Lục Ninh Cảnh da mặt có dày thì cũng vẫn ngần ngại ở trước mặt bạn bè mà nói đây là xe của mình.

“Bạn cậu cũng quá tốt rồi, ” lão Tam làm mặt hâm mộ, “Đến đi uống rượu mà cũng cho cậu mượn xe.”

“… Đi nhanh lên đi, từ bao giờ thì nhiều lời như vậy.” Lục Ninh Cảnh cảm thấy cậu không tiếp nổi được nữa.

Hai người tiến vào quán bar, lão Tam cũng không như bình thường uống ở quầy rồi quăng mỵ nhãn với mấy em gái, hắn ta hôm nay trực tiếp thuê một căn phòng nhỏ.

Lục Ninh Cảnh phát hiện tâm tính gã hôm nay không được tốt, vừa bắt đầu đã buồn bực mà uống sạch ly rượu, rồi lại tiếp tục uống, bị Lục Ninh Cảnh ngăn cản, “Này, hẹn tớ ra đây là để nhìn cậu uống rượu sao?”

Lão Tam cười khổ một tiếng, thả ly rượu xuống, “Ninh Cảnh, con của tớ còn chưa kịp lớn lên đã bị nhấn chết trong trứng nước.”

“A, con cậu? Cậu từ khi nào cũng sinh con?” Lục Ninh Cảnh không chút suy nghĩ bật thốt lên.

“Cậu nghĩ cái gì vậy, là công ty của tớ.”

“Công ty cậu? Không phải đang hoạt động rất tốt sao?” Lục Ninh Cảnh nhớ tới hồi tháng 6, công ty đã tuyển thêm nhiều người, không đơn thuần chỉ là bộ kỹ thuật và nhân sự, tài vụ và tiêu thụ cũng đã được mở rộng, thoạt nhìn rất ra dáng.

“Ừ, ” lão Tam gõ tay lên bàn, “Cậu còn nhớ năm ngoài tớ có chia tay bạn gái chứ.”

“Chính là cái người mà ba làm quan to?” Lục Ninh Cảnh còn nhớ cô gái kia còn chạy tới cửa đánh hắn một trận, hùng hổ đến thế.

“Đúng vậy, tớ cho rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, ai biết mụ điên kia cư nhiên để ý động thái của tớ, bây giờ còn tới đối phó với công ty của tớ, ai…” Lão Tam ngẩng đầu nhìn trần nhà, tựa hồ đang nỗ lực nhẫn nại tâm tình của mình, “Khởi đầu vốn còn muốn dựa vào đây để phát triển, tớ thực sự là tự mình tìm đường chết.”

Lục Ninh Cảnh nhìn vành mắt hồng hồng của hắn, đại khái là vô cùng khổ sở. Lão Tam ở trong mắt cậu vẫn luôn thuộc về loại người vui vẻ, dù có bị cha đuổi ra khỏi nhà thì đoạn thời gian đó hắn vẫn ở trong nhà cậu sống thật tốt. Lần này thương tâm như vậy, hẳn là hắn ta rất để ý chuyện này.

Dù sao công ty kia cũng là toàn bộ tâm huyết hắn trút xuống đời này. Trước đây hắn đều là một bộ bất cần đời, Lục Ninh Cảnh cũng chưa thấy hắn đối mặt với chuyện phải trả giá đắt như vậy.

Chỉ là… Ai, Lục Ninh Cảnh vỗ vai an ủi, “Đừng khổ sở, sẽ có biện pháp.”

“Không có, ” lão Tam hạ tâm tình, “Các mối quan hệ tớ cũng đã thử qua, chỉ là tặng lễ l tốn không ít mà đều không hữu dụng, không ai dám đắc tội đến bọn họ.”

“Nhà bọn họ bối cảnh lớn như vậy cậu cũng dám đụng vào, ” nếu không phải chiếu cố tâm tình lão Tam, Lục Ninh Cảnh thật muốn mắng câu đáng đời. Ngày trước ở trường học, có một em gái vì cái tên gia hoả này mà buồn bã ủ rũ, hiện tại rốt cục đến phiên hắn, chỉ là thủ đoạn của đối phương cũng thật lợi hại, Lục Ninh Cảnh có chút ngạc nhiên, “Bọn họ là ai?”

“Khâu gia, cậu hẳn là biết đi, nghe nói bọn họ là Khâu gia chi thứ.”

Lục Ninh Cảnh có thể không biết bối cảnh của Trịnh Hằng. Trịnh Hằng ở thành phố A dù sao cũng chỉ là một thương nhân có tiền, thế lực của hắn cũng không nằm ở thành phố này. Nhưng cậu ở đây đã hơn 8 năm, không thể không biết Khâu gia, chi này ở thành phố A đã coi như là gia tộc số một số hai, từ quan đến thương, lưỡng lộ thông cật.

Đến người Khâu gia mà còn dám đắc tội, lão Tam xác thực không cần tiếp tục sống nữa, “Tớ nghĩ tớ nên chờ nhặt xác cậu là vừa.”

Lão Tam nghe đến đây thì tuyệt vọng che mặt, “Lúc trước tớ tại sao lại si ngốc đi cọi trọng tiểu công chúa kia chứ!! Con của tớ.”

“Đời này không có thuốc hối hận.” Lục Ninh Cảnh lắc đầu, chuyện này cậu cũng không giúp được.

“Tớ hơn nửa năm nay, cơ hồ có thời gian một tháng là ngủ ở công ty, xe không nỡ đi, thuốc không nỡ hút, thậm chí trời nóng nực nhiều muỗi, hương đuổi muỗi cũng không nỡ mua một cái, bận bịu muốn chết, thật vất vả tháng 10 nghĩ sẽ có chút thành quả, không ngờ…”

Lão Tam vẫn luôn bụm mặt, Lục Ninh Cảnh phát hiện không đúng, thấy bả vai hắn run run, người này, cư nhiên đang khóc?!

“Này, cậu không sao chứ…” Lục Ninh Cảnh lấy hai tờ giấy ăn trên bàn đưa cho hắn. Nói thật, cậu rất ít khi thấy đàn ông khóc, xem ra chuyện này đối với lão Tam là một đả kích không nhỏ. Ngẫm lại cũng đúng, so với việc khổ cực lôi kéo hợp đồng, rõ ràng nắm chắc phần thắng trong tay, bỗng nhiên có người tới cửa chặn một cước, quả thực rất giống nhau.

Lão Tam lắc đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay đang bưng mặt, nhìn bộ dạng hắn quả thực thương tâm. Kỳ thực nếu muốn nói giúp, có lẽ để Trịnh Hằng cùng Khâu Tử Hiên bên kia nói một tiếng, có thể giúp đỡ phần nào, cậu cũng không biết hiện tại chủ sự Khâu gia là ai, mà Khâu Tử Hiên nói thế nào cũng là trụ cột gia đình đó, đối phó với mấy việc vặt này, vẫn là rất dễ dàng.

Chỉ là nếu như vậy, Trịnh Hằng sẽ nợ Khâu Tử Hiên một ân tình.

“Như vậy, để tớ giúp cậu suy nghĩ một ít biện pháp.” Lục Ninh Cảnh không nhìn nổi bộ dạng hắn, rốt cục không nhịn được mở miệng nói.

Lão Tam lập tức buông tay, cũng không thèm để ý trên mặt đều lem nước mắt, ước ao mà nhìn cậu: “Cậu có biện pháp?”

“Tớ quen một người bạn, cùng Khâu gia có chút giao tình, bất quá tớ không dám hứa chắc kết quả như thế nào, chỉ có thể giúp cậu đi nói một chút.”

Lão Tam bây giờ cái gì cũng đã mất, duỗi tay nắm chặt tay Lục Ninh Cảnh, tha thiết mà nhìn cậu: “Không có chuyện gì, cậu giúp tớ thử xem, có biện pháp dù sao cũng hơn là không có cách nào mà.”

***

Ngày hôm sau Trịnh Hằng sẽ trở lại, hắn buổi tối 9 giờ xuống máy bay, Lục Ninh Cảnh lái xe đi đón hắn. Lúc về đến nhà thì An An đã ngủ, Trịnh Hằng đi lên nhìn thằng bé, Lục Ninh Cảnh cùng đi, nhưng mà vừa mới vào phòng đã bị đặt ở trên ván cửa. Hai người mới một tuần không gặp mà đã như một năm xa cách. Trịnh Hằng một bên hôn cậu, một bên kéo quần áo trên người cậu.

“Trịnh Hằng…” Lục Ninh Cảnh có chút chống cự, sau khi sinh xong, không biết tại sao, cậu đối chuyện như vậy ham muốn phai nhạt rất nhiều, bình thường nhiều nhất chỉ cùng hắn ôm ôm hôn hôn, từ tâm lý đến sinh lý mà đối chuyện này sinh ra chống cự.

“Ninh Cảnh, anh không nhịn được.” Từ Lục Ninh Cảnh từ lúc mang thai 8 tháng, đến bây giờ, tính ra đã 3 tháng hai người không có thân thiết, lại trải qua đợt cách xa nho nhỏ này, Trịnh Hằng thật sự nhẫn nại đến cực hạn.

“Kia, vậy lên trên giường…” Đến mùa đông, Lục Ninh Cảnh thực sự không thích ở bên ngoài giường làm mấy chuyện này.

Trịnh Hằng biết cậu sợ lạnh, ôm cậu lên giường. Trịnh Hằng động tác có chút thô bạo, kéo quần áo của cậu, tay đi xuống tìm kiếm, Lục Ninh Cảnh bị trêu chọc cũng nổi hứng thú, lại bởi vì trên giường còn có thằng con nên không dám lỗi lớn với làm càn, cắn môi nhẫn nại Trịnh Hằng xâm lấn.

Bà Vương vốn là thấy Trịnh Hằng trở về, sợ hắn bị đói nên có làm bữa khuya, kết quả hai người lên lầu xem con đến nửa ngày cũng chưa xuống, liền biết hai người đoán chừng là đang dằn vặt nhau, lại sợ bọn hắn nửa đêm đói tìm đồ ăn, liền đem bữa ăn khuya để ở trong hộp giữ ấm rồi đi ngủ.

Mà trong phòng trên lầu, đại khái là vì còn có con ở bên cạnh, hai người ở cùng một chỗ cũng không càn rỡ như vậy, khó nhịn bên trong dĩ nhiên sinh ra từng tia từng tia khoái cảm, Trịnh Hằng với lấy điều khiển điều hoà điều chình nhiệt độ tăng lên, rồi ôm cậu đặt trên người mình, “Ngoan, anh rất mệt mỏi, em động đi.”

“Anh…” Lục Ninh Cảnh rất muốn nói là nếu anh mệt thì không cần làm nữa, bất quá xem đáy mắt Trịnh Hằng đều là một vòng màu xanh, hai người đến mức độ này cũng không dừng lại được, cho nên vẫn là chống đỡ tay hắn, chậm rãi động.

Nhưng mà, hai người đang đắm chìm trong sung sướng, vẫn chưa cảm giác được thì thằng nhỏ ngủ bên cạnh đã thản nhiên thức giấc. Thằng bé còn nhỏ nên chưa thể nhìn hết được cả chiếc giường, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu của ba ba. Có lẽ là do thấy ba ba ở bên cạnh, trong phòng cũng đang bật đèn nên thằng bé không khóc, chỉ là trợn tròn mắt nhìn ba ba của mình.

Trịnh Hằng bởi vì Lục Ninh Cảnh chủ động, cả người đều chiếm được cự đại thỏa mãn, híp mắt nhìn toàn bộ trạng thái của Lục Ninh Cảnh thời khắc này, tay còn không quên ở trên người cậu chiếm tiện nghi.

Mãi đến tận…

“Nha ~” thằng nhóc ở trên giường đột nhiên cao hứng cười một chút, cư nhiên cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên ngoại trừ khi khóc mà nó phát ra âm thanh, may mà cũng không đem hai người trên giường hù chết. Đắm chìm vào vui sướng ở trong Lục Ninh Cảnh nhất thời đạt tới đỉnh, Trịnh Hằng bởi vì cậu đột nhiên co rút lại, cũng nhịn không được.

“Nó nó nó nó nó nó, nó vì sao lại tỉnh?” Lục Ninh Cảnh cố không được sau đó cả người vô lực, vội vàng dùng chăn quấn thân thể, bọn họ cư nhiên ở trước mặt con trai làm chuyện như vậy.

“Không có chuyện gì, thằng bé xem không hiểu.” Trịnh Hằng thấy con rùa nào đó không chút do dự mà co vào trong chăn, dở khóc dở cười, liền đứng dậy khoác áo khoác, đi đến ôm con trai.

“Ngọa tào, anh đừng có mà ôm.” Lục Ninh Cảnh đang ở trong chăn đạp Trịnh Hằng, để cho hắn đặt con trai nằm xuống.

Tiểu tử lại cao hứng lôi kéo quần áo Trịnh Hằng, nó bây giờ còn chưa có nhận thức, đối với ai ôm cũng không biết gì hết, ngược lại lúc tâm tình tốt ai ôm đều vui vẻ, tâm tình không tốt thì khóc oang lên như cả thế giới này thiếu nợ nó.

“Ha ha, con xem ba ba con xấu hổ kìa.” Trịnh Hằng còn hôn An An một cái, nói.

“…” Xấu hổ cái đầu anh ấy đồ quỷ lớn, Lục Ninh Cảnh không khách khí đưa chân đạp Trịnh Hằng xuống giường.

Trịnh Hằng cũng không thèm tính toàn, ôm con trai cho nó đi ăn sữa. Thằng nhóc có sữa liền chăm chú mà uống.

Lục Ninh Cảnh nhanh chóng khoác quần áo lên chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra Trịnh Hằng đã cho con ăn xong, tiểu tử ăn no thì mơ màng ngủ. Trịnh Hằng ngày hôm nay cũng rất mệt, cũng không dày vò cậu lần nữa, đi tắm rửa sạch sẽ, ăn bữa ăn khuya xong, hai người liền lên giường ngủ.

“Đúng rồi,” lúc tắt đèn, Lục Ninh Cảnh chợt nhớ tới chuyện lão Tam, “Có chuyện này muốn hỏi xem anh có tiện giúp một chuyến không.”

“Cái gì?”

Lục Ninh Cảnh đem sự tình ra nói sơ qua, Trịnh Hằng nghe xong, thấp giọng cười nói: “Gọi một tiếng chồng đi rồi giúp em.”

“Trịnh tiên sinh, ” Lục Ninh Cảnh mặt không hề có cảm xúc, “Nếu muốn gọi chồng thì đừng hòng nghĩ tới chuyện sinh hoạt ‘tính phúc’ nữa.”

Lục Ninh Cảnh đem hai chữ ‘tính phúc’ nhấn mạnh. Hắn cư nhiên ở trên giường mà còn dám bàn luận điều kiện này, hiện tại cậu còn đau eo lắm.

Trịnh Hằng vỗ vỗ cái mông của cậu, “Cánh cứng rồi a.”

“Đúng vậy, ” Lục Ninh Cảnh đắc ý nói, trừng mắt nhìn Trịnh Hằng, chỉ là trong bóng tối hắn không nhìn thấy, liền dùng một bộ rất muốn ăn đòn mà nói, “Không phục, anh cắn em.”

“…” Trịnh Hằng bật cười, cái tên này, “Chuyện này, anh nghĩ em nên tới tìm bộ trưởng Khâu, hắn khẳng định là muốn giúp em hơn là anh.”

Lục Ninh Cảnh nửa tin nửa ngờ, “Anh chắc chắn chứ?”

“Không thử xem làm sao biết? Hắn không phải còn muốn nhận An An làm cháu sao, chung quy phải có chút thành ý phải không?”

Lục Ninh Cảnh nghĩ, thấy cũng rất có đạo lý, ngày mai gọi điện thoại thử hỏi xem.

Nhưng mà Lục Ninh Cảnh phát hiện, chuyện này lại không đơn giản như tưởng tượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương