Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều
-
Chương 7
Lý Nhược Thủy nhìn cảnh tượng trước mắt mình, mười phần xác định đây chính là nơi của bọn buôn người trong truyện.
Nhưng trong sách lúc Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên đi đến đây không có xuất hiện nhiều người như vậy.
Trong lồng cũng chỉ có hai, ba thiếu nữ, người bịt mặt vây trong sân cũng không có nhiều.
Điều này mới làm cho nam nữ chủ có thể bắt lấy tên thủ lĩnh.
Nhưng hiện tại trong viện lại rất nhiều kẻ bịt mặt, bên trong lầu càng không biết có bao nhiêu người, rồi làm như nào để cứu bọn họ đây?
Bên kia Lục Phi Nguyệt cũng đang nhíu chặt mày, tựa hồ đang suy nghĩ đến biện pháp giải quyết.
Giang Niên đi vòng qua phòng nhỏ, nhảy lên nóc nhà xem xét, không bao lâu đã trở lại bên cạnh Lục Phi Nguyệt, biểu tình ngưng trọng lắc đầu.
" Trong cái phòng nhỏ kia có rất nhiều tên hắc hộ vệ, đại khái số lượng cũng không khác so với ngoài viện, không thể lấy trứng chọi đá được."
Lục Phi Nguyệt nghe được lời này liền đứng dậy nhìn xung quanh.
Vị trí ở nơi này khá vắng vẻ, coi như có thể thả đạn tín hiệu thì viện binh cũng không đến kịp trong chốc lát.
Nhưng càng không thể để bón hắn bán những nữ tử này đến nơi khác, một khi bán đi rồi cũng không biết khi nào có thể tìm về.
Nàng ta đem tầm mắt hướng về trên người Lộ Chi Dao-người đang thanh thản ngồi giữa cây.
Hoa lê bị thổi đến lay động che đi nửa khuôn mặt hắn, làm lộ ra chiếc cằm tinh xảo cùng mái tóc đen lụa.
Bộ dạng của hắn không giống một phen hiểm trở để đi vào nơi này, ngược lại là giống tới đây để hưởng thụ.
Lục Phi Nguyệt đồng ý đi với bọn họ đến nơi này, một phần lớn nguyên nhân là vì tin tưởng Lý Nhược Thủy.
Có người nói từ đôi mắt có thể nhìn ra tính cách, ánh mắt Lý Nhược Thủy rất trong suốt, không hề có ý xấu.
Trái lại vị Lộ công tử này nàng lại nhìn không thấu.
Tuy ngừi này luôn cười, cho người khác cảm giác cũng không tồi, Giang Niên còn nói hắn là người lương thiện nhưng đáy lòng nàng vẫn luôn vó một cảm giác kỳ quái, nàng không thích người này.
Trực giác cũng nói cho nàng, cách xa hắn một chút sẽ tốt hơn.
Nhưng hiện tại tình nhuống như vậy, nếu có hắn hỗ trợ phần thắng khẳng định sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tầm mắt Lục Phi Nguyệt lại nhìn về trước người Lộ Chi Dao, nơi đó có một thân ảnh màu vàng nhạt ngồi xổm đang thò đầu nhìn về hướng nàng.
Nàng thực sự không rõ sao người như Lý Nhược Thủy có thể cùng hắn dính líu quan hệ, chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước bị hắn ta cứu?
Bên này Lý Nhược Thủy chạm mắt Lục Phi Nguyệt, nàng không nhìn ra được sự nghi ngờ trong ánh mắt Lục Phi Nguyệt, ngược lại còn xem thành ánh mắt này đang hỏi nàng biện pháp.
Cái cục diện như bây giờ còn có thể có biện pháp giải quyết gì sao? Ai cũng cầm theo binh khí, trừ bỏ rút lui hoặc xông lên thì chẳng còn con đường nào khác.
Làm người phải học đem mình ở vị trí thích hợp.
Nếu như xông lên thì đương nhiên để Lộ Chi Dao dẫn đầu.
Lý Nhược Thủy đang suy tư quay đầu nhìn, lại chỉ thấy Lộ Chi Dao khuất chân ngồi trên cây.
Hai tròng mắt khẽ nhắm, quang ảnh hoa gian lay động trên người, tựa như bức tượng Phật đang an tĩnh nhắm mắt trong miếu.
Cả người lộ ra một cỗ hòa hợp cùng an bình không rõ lên lời.
Một tay hắn thưởng thức chuỗi lá dâu tằm không biết khi nào hái, một tay khác lại sờ lên một con chim tước không lớn.
Mới vừa rồi tại cây lê trong rừng nàng nhìn thấy một gốc cây dâu tằm dại nhưng bởi vì không quá để ý nên nàng cũng chỉ nhìn qua, cái người này hái nó bao giờ vậy?
Con tước điểu kia trừng mắt nhìn chằm chằm vào dâu tằm trong tay hắn, muốn tiến lên mổ một ngụm, đang chuẩn bị ăn miếng bị hắn né tránh.
Cứ lặp lại như vậy vài lần, chọc cho Lộ Chi Dao cười khẽ.
Lý Nhược Thủy cho rằng hắn muốn nuôi chim nhưng hắn lại vung tay để con tước điểu kia bay đi.
Đại khái là mấy cây lê cũng không có gì ăn, con tước điểu tham ăn này lại phành phạch cánh trở về.
Không ngờ giữa đường bị một quả dâu tằm vừa xanh vừa cứng rơi trúng đuôi.
Một sợi lông vũ từ trên mông nó rơi xuống mặt đất.
Hắn cười đong đưa trái cây trên tay, thần sắc nhu hòa, lời nói ra cũng không có chút sắc bén nào.
" Ngoan một chút."
Tước điểu trừng mắt ríu rít gọi bậy vài tiếng rồi bay đi, dáng bay giống như đang chạy trối chết.
" Khả năng nó đang mắng ngươi."
Lý Nhược Thủy có chút câm nín, hắn so đo với một con chim vô tội làm cái gì? Còn đánh chụi lông người ta.
Lộ Chi Dao nhướng mày ngẩng đầu, nhắm đôi mắt, mặt hướng về phía trước.
Từng mảnh hoa lê như tuyết rơi xuống tóc hắn, làm cho hắn thêm vài phần nhu hòa, chủ là lời nói vẫn luôn khó nghe.
" Ồ? Ngươi còn nghe hiểu được tiếng điểu à?"
"...." Trong lúc nhất thời không biết hắn nghi hoặc thật hay đang mắng nàng.
" Ngươi lại nhìn ta."
" Đúng đúng đúng, là ta đang nhìn ngươi, bởi vì ngươi đẹp nha."
Xem nhẹ tiếng cười của hắn, Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn tình huống cách đó không xa.
Tất cả đều bình thường, nàng liền quay lại tiếp tục nói chuyện với hắn.
" Ngươi có biết tình huống phía dưới không?"
Nghe được lời nói của Lý Nhược Thủy, hắn chỉ chỉ đôi mắt của mình.
" Ta không nhìn thấy."
" Phía dưới có mười cô nương bị nhốt trong lồng sắt, xung quanh có rất nhiều thủ vệ, chúng ta muốn đi cứu các nàng."
" Nghe có chút đáng thương nha." Lộ Chi Dao gật gật đầu:" Nếu ta không đi cứu họ thì có thể chứng minh giấc mơ là giả?"
Lý Nhược Thủy nhìn kỹ hắn vài lần, nói ra lời lẽ chí lí mà du lịch hay dùng:" Thôi, đến cũng đến rồi"
Nhất thời nàng không đoán được ý nghĩ của hắn, tâm tư Lộ Chi Dao thay đổi, ai mà biết hắn có đáp ứng hay không.
Lộ Chi Dao chơi chơi quả dâu tằm trong tay, dường như đang suy nghĩ.
Đột nhiên, có mười người ăn mặc truyền thống trông có vẻ giống phu xe từ trên lầu hai đi xuống.Bọn họ cầm roi ngựa, ngồi ở càng xe, không rên một tiếng nhìn về phía trước, khuôn mặt đần độn, ánh mắt dại ra.
Một bên khác hắc y nhân đang kéo lồng sắt có viết Diêu Châu, thiếu nữ theo chiếc lồng cùng bị mang lên xe ngựa.
Dưới đáy xe ngựa mở ra, lộ ra một cái khung hình vuông màu đen.
Bọn hắn không để ý đến thiếu nữ vô lực đang giãy giụa, đem chiếc lồng bỏ vào trong.
Tấm ván gỗ được đóng chặt chỗ cửa, chỉ chừa vài lỗ nhỏ để thông khí.
Sau đó, mấy chiếc lồng còn lại trong viện cũng bị bọn hắn nâng lên.
Khi Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, hắn đã mở miệng.
" Ngươi muốn ta giúp ngươi, như vậy không chỉ cứu được bọn họ, việc ngươi đánh cược cũng có thể thắng."
Hắn luôn dùng giọng ôn nhu nhất để nói ra sự thật.
Lý Nhược Thủy không có phủ nhận sự thật, phi thường dứt khoat:" Đúng vậy "
" Được thôi." Lộ Chi Dao giơ đồ vật trong tay lên, mi mắt cong cong:" Muốn ăn quả không?"
Lý Nhược Thủy nhìn trái cây mà bị tước điểu nhớ thương hồi lâu trong tay hắn, đột nhiên thông suốt.
Hiện tại hắn càng có hứng thú đó chính là muốn nàng ăn cái này.
Cái gì đánh cược, cứu người đều vứt ra sau, nhu cầu thỏa mãn mới là hàng đầu.
Tuy rằng nàng cũng không biết ăn trái cây thì có gì thú vị.
Trong lồng mỗi thiếu nữ đều thấp giọng khóc nữa nở, lại không thể tìm thấy biện pháp thoát ra chủ có thể chờ bị cất vào địa phương hắc ám kia.
Trong lồng sắt dán chữ Hoàng Thành, một thiếu nữ cố gắng kéo lồng sắt lên, bàn tay có run rẩy, nàng nhìn về phía cây sơn trà khóc như hoa lê dính hạt mưa, ngay cả hắc y nhân đang nâng lồng sắt cũng có chút do dự.
" Đừng nhìn nàng ta, lần trước có người mềm lòng cuối cùng bị khoét đôi mắt, thành một phế nhân cái gì cũng không làm được."
Hắc y nhân kia gật đầu thật nhanh, nhưng cũng không nhịn được mà theo tầm mắt nàng ta nhìn về hướng kia.
" Nàng ta đang nhìn cái gì?"
" Không biết."
Hai người cùng hướng về phía kia, ngược còn lại trong viện cũng tò mò bọn hắn nhìn cái gì, cũng ngẩng đầu theo.
Lục Phi Nguyệt nhìn theo tầm mắt của bọn hắn liền thấy được hai người Lý Nhược Thủy cùng Lộ Chi Dao đang thấp giọng nói gì đó.
Lộ Chi Dao nhắm mắt cười khẽ, trong tay cầm quả dâu hồng.
Còn Lý Nhược Thủy ngồi trước hắn, vẻ mặt không nói lên lời.
Hai người không nhận ra những tầm mắt đang chậm rãi tụ tập ở phía sau.
Thật ra cũng không quá nhiều dâu tằm nhưng từng quả lại xanh lại cứng, ngoan ngoãn nằm trong bàn tay như bạch ngọc của hắn, trông rất đẹp và nổi bật.
Nhưng Lý Nhược Thủy lại không có tâm để thưởng thức, chỉ cảm thấy răng vô cùng chua chát.
Lý Nhược Thủy cười khổ một tiếng, con tước điểu kia muốn ăn cũng không được, ai ngờ lại ở hết trong miệng nàng.
Nàng ngồi xổm trên thân cây, thở sâu, mới vừa vươn cánh tay thì đã bị hắn ngăn cản:" Ta đút cho ngươi."
Hắn nhìn thấy được rồi à??
Lý Nhược Thủy không nhịn được mà đưa tay trước mặt hắn quơ quơ, lại bị hắn bắt được:" Ta mù thật, không cần thử.
Ăn đi?"
Khẽ thở dài một cái, Lý Nhược Thủy cầm lấy cổ tay hắn làm bạch ngọc Phật Châu đụng ra tiếng giòn vang, cổ tay hắn lạnh lẽo thấu người, lạnh đến nỗi khiến nàng run một cái.
Không do dự nữa, nàng kéo tay hắn, cắn một miếng.
Dâu tằm vừa xanh lại vừa cứng, cắn vỏ ngoài thôi cũng cảm thấy vị chua đến dọa người, nước miếng tiết ra, hàm răng bủn rủn, theo phản xạ nàng run lên một chút.
Cái này không phải là lạnh mà là chua.
Cảm nhận được Lý Nhược Thủy run rẩy, Lộ Chi Dao thấp giọng bật cười, tựa như nghe được âm thanh giống như một bé mèo bị giẫm đuôi vậy.
Mặt khác, Lục Phi Nguyệt nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của Lý Nhược Thủy, trong lòng vội muốn chết.
Thời khắc như thế này rồi mà hai người vẫn còn ở đấy ăn dâu tằm?!
Nàng ta phất tay áo, ý đồ muốn Lý Nhược Thủy chú ý nhưng bây giờ Lý Nhược Thủy đã chua đến híp mắt, căn bản nhìn không thấy.
" Ở đó có người!"
Một hắc y nhân phân biệt được góc áo rũ xuống từ trong mảnh tuyết trắng, hô to một tiếng rồi xách đao nhảy tới.
Mới vừa nhảy đến không trung liền bị một cục đá ném vào đầu gối, áo bào màu đen thoáng chốc thấm ướt một mảng nhỏ, hắn ta kêu to tin tức rồi ngã xuống.
Lộ Chi Dao hơi thu lại ý cười ròi đứng lên, tựa như gió xuân hiu hiu thoải mái, một tay kéo lấy Lý Nhược Thủy phi thân rơi xuống trong viện.
" Vậy thực hiện ước định vừa rồi, giúp ngươi cứu người."
Quả nhiên hái những quả dâu này là đúng, việc này so với chơi đùa tước điểu thú vị hơn nhiều.
Còn lại hai người Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên vừa thấy Lộ Chi Dao ra tay cũng không hề do dự, cùng phi thân hạ thủ.
Ở cửa sổ lầu hai của nhà gỗ xuất hiện một nữ tử váy trắng, trên đầu cài đóa hoa trắng.
Tuổi không lớn, thoạt nhìn 25-26, sắc mặt có vẻ trầm ổn.
Tầm mắt bạch y nữ tử kia nhìn bọn họ rồi dừng lại trên người Lộ Chi Dao.
Con ngươi đột nhiên co lại, thần sắc vốn đang trầm ổn trở nên nghiến răng nghiến lợi, bàn tay chạm vào bệ cửa sổ dùng sức đến trắng bệch.
" Súc sinh!"
Lời nhục mạ tới quá đột ngột, không chỉ riêng nhóm người Lý Nhược Thủy sửng sốt mà cả đám hắc y nhân cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn bạch y nữ tử kia.
Ánh mắt hoảng sợ giống như thấy một tiểu thư khuê phòng vén tay áo nhổ cây liễu.
Bạch y nữ tử tức giận đến nỗi hai mắt đỏ bừng, dường như đã quên chính sự, trực tiếp vọt xuống dưới đánh nhau với Lộ Chi Dao.
Đâm người bịt mặt vây quanh không nghĩ tới ả ta sẽ gia nhập, trong lúc đó không biết tiến hay là lui.
Mắt bạch y nữ tử kia mang lửa giận, chiêu thức sắc bén, mục tieu chỉ có một mình Lộ Chi Dao.
Nhưng ả ta vốn không phải đối thủ của Lộ Chi Dao, ra tay nhiều lần cũng chỉ đụng tới thân kiếm của hắn, căn bản không thể tiến thêm một bước.
Lộ Chi Dao một bên tiếp chiêu của ả, một bên hồi ức.
" Chiêu thức của ngươi rất quen thuộc, hình như ta đã từng gặp qua.
Những đã rất lâu rồi, ta không nhớ được."
Lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt ả ta càng đỏ, thanh kiếm không ngừng đâm tới phía trước.
" Bắt lấy hắn cho ta! Sống hay chết đều được!"
Bạch y nữ tử lên tiếng, người bịt mặt xung quanh đều hướng tới hân mà đánh.
Ba người Lý Nhược Thủy đứng ở vòng vây bên ngoài như là không khí.
Nhưng đánh được một nửa, vốn Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đang định đi chi viện thì dừng lại, thậm chí không nhịn được lui về sau bải vệ Lý Nhược Thủy không biết võ công.
Nhìn đâm người đang vây quanh Lộ Chi Dao rồi nghe tiếng cười của hắn, Lý Nhược Thủy cũng không nhịn được mà lui một bước.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nhìn thấy một kẻ điên như vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook