Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều
-
Chương 11
Buổi trưa tháng ba ánh nắng mặt trời chiếu xuống xua tan đi cái lạnh trong không khí, nắng chiếu làm cả người thập phần thoải mái, cả người trở nên lười biếng.Trên bầu trời ngẫu nhiên có hoa lê bị thổi vào tiểu viện này tựa như là từng mảnh tuyết rơi vào, vẽ ra một bức tranh ý cảnh tươi đẹp.
Trên bàn trong viện, Lý Nhược Thủy còn đang ngủ say mà Lộ Chi Dao lại tựa như tìm được thứ thú vị gì đó liền kề sát nàng, nghiêng tai nghe.
" @#$...."
Ùng ục một chuỗi lớn, nghe không rõ nàng đang nói cái gì, nhưng mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi lại làm cho hắn ngạc nhiên chớp mắt.
Giống như lần trước khi đến gần nàng cũng là mùi hương này.
Hô hấp ấm áp lướt qua bên tai, từng tiếng nói mới, hắn nhịn không được vuốt ve đầu ngón tay.
Nghe nói khi người nửa tỉnh nửa mê bị nắm lấy mũi, người này sẽ bị nghẹn tỉnh, hắn chỉ là nghe nói, lại chưa từng thử qua.
Ngón tay thon dài chậm rãi chạm qua, mu bàn tay trắng ngọc còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, đầu ngón tay từ trán nàng trượt xuống, dừng ở chóp mũi, sau đó hai ngón tay khép lại.
Lộ Chi Dao ở trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Một, hai, ba...
Đếm tới mười hai, Lý Nhược Thủy đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như con cá hít thở khi bị ném trên mặt đất, đảo mắt liền nhìn thấy Lộ Chi Dao đang cười rất ôn nhu.
Nụ cười kia cùng ánh mắt trống rỗng của hắn khi còn bé trùng hợp lại làm cho Lý Nhược Thủy có chút hoảng hốt.
Thì ra mắt hắn có thể mở ra...
Chuyện gì xảy ra tiếp theo nàng không thể nhìn thấy, hắn bị mẫu thân hắn vứt bỏ như thế nào cũng không rõ ràng lắm, thật sự là quá đáng tiếc.
"Hệ thống, còn có thể tiếp tục xem không?"
【Không thể nha, lần thưởng bổ sung này đã chấm dứt, ký chủ có thể chờ án kết thúc là có thể xem được lần nữa.
】
Vụ án kết thúc?
Chắc sẽ không kéo dài bao lâu...
Chậm chạp không nghe được thanh âm của Lý Nhược Thủy, nụ cười của Lộ Chi Dao nhạt đi vài phần, vì sao Lý Nhược Thuỷ lại không nói chuyện với hắn?
"Là ta nhéo mũi ngươi."
Ngữ khí của hắn nhu hòa nhấn mạnh câu nói thiếu đánh này, bầu không khí trìu mến nhất thời tiêu tán, điểm chua xót cùng phức tạp trong lòng Lý Nhược Thủy lập tức hóa thành hư không.
Lý Nhược Thủy cất tiếng: "Đừng trêu ta."
Lộ Chi Dao gật gật đầu, lại trở lại thần sắc ban đầu, tỏ vẻ mình rất thoải mái.
"Ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục!"
Phía sau có người chửi ầm lên, Lý Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn, chính là vị bạch y nữ tử kia.
Sau khi vải bố trong miệng ả bị lấy ra lại không có trả lời vấn đề của Tuần Án Tư, ngược lại là đối với Lộ Chi Dao hùng hùng hổ hổ, bông hoa trắng trên đầu đều bị rớt xuống.
Lục Phi Nguyệt quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, trầm giọng hỏi ả: "Ngươi biết Lộ công tử?"
"Dù cho hắn hóa thành tro ta cũng biết, cái loại tạp chủng, rác rưởi! Ta hận không thể uống máu của hắn, ăn thịt hắn, hận không thể để hắn xuống địa ngục! "
Lục Phi Nguyệt trong tay cầm một quyển sổ ghi chép tình hình vụ án, bút viết không dừng lại, nàng ta hỏi một vấn đề không liên quan đến vụ án.
"Hắn làm gì ngươi?"
"Trong lòng hắn rõ ràng! Nói ra chẳng phải lại làm cho hắn đắc ý sao?! "
Lộ Chi Dao mỉm cười mang theo chút nghi hoặc: "Sẽ làm cho ta đắc ý? Vậy thì ta phải suy nghĩ thật kỹ.
"
" Ngươi! " Bạch y nữ tử nghẹn lại, răng đều sắp cắn nát.
Lý Nhược Thủy đến gần nữ tử áo trắng này, nhìn khuôn mặt căm giận bất bình của ả, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
" Ngươi không bị bệnh phải không?"
"Ngươi mới có bệnh!" Bạch y nữ tử hai mắt đỏ bừng, ngay cả đối với Lý Nhược Thủy bị lây hận.
"Hắn là ác nhân phải muốn xuống địa ngục, vậy các ngươi là cái gì?"
Lý Nhược Thủy đứng thẳng người lên, làn váy vàng nhạt xẹt qua, nàng xoay người chỉ vào những thiếu nữ nghỉ ngơi dưới tàng cây.
" Ngươi có thấy bọn họ không? Các ngươi hủy đi cuộc đời của bao nhiêu người, tại sao lại không nói mình nên xuống địa ngục? "
Bạch y nữ tử trừng mắt nhìn nàng, thần sắc ủy khuất: "Chúng ta đều là vì phu nhân! Vì gia đình! Phu nhân trước kia đã làm bao nhiêu chuyện tốt, các nàng nhận được ân huệ, báo đáp một chút thì làm sao! "
Vừa dứt lời, ả ta ý thức được mình nói cái gì không nên nói, liền lập tức ngậm miệng không mở miệng nữa, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Lộ Chi Dao.
Lý Nhược Thủy đảo mắt nhìn Lộ Chi Dao, trong lòng cũng rất nghi hoặc, tại sao một hai người đều cứ muốn hắn chết? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người này phụ thân không thương mẫu thân không yêu, đi ra ngoài giang hồ khắp nơi đều là kẻ thù, hết lần này tới lần khác chính mình cũng là một người điên không tỉnh táo, có thể lớn lên như vậy cũng không dễ dàng gì.
đam mỹ hài
Lý Nhược Thủy trở về, khi mấy người Lục Phi Nguyệt tra hỏi nữ tử phu nhân kia là ai,nàng lại tiến đến bên tai Lộ Chi Dao, nói nhỏ giọng.
"Ngươi cùng các nàng có ân oán gì? Nói ra ta giúp ngươi phân tích, yên tâm ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác."
Lại tới, mùi hương thoang thoảng khiến người ta yên tĩnh kia.
Lộ Chi Da cong môi cúi người xuống, hắn hơi nghiêng đầu lại gần vành tai cô, trong thanh âm bị đè thấp không tự giác mang theo chút ác ý.
"......!Một chút ta cũng không nhớ được."
Lý Nhược Thuỷ vốn tưởng rằng mình được ăn dưa ai ngờ..:"Vậy ngươi làm bộ dạng thần thần bí bí làm gì? Ngươi cảm thấy ngươi rất hài hước sao?"
Mùi hương nơi chóp mũi bỗng biến mất, Lộ Chi Dao hơi hơi cong người xuống cũng thẳng lại, hắn còn đang hồi tưởng lại mùi hương này.
Từ khi Lộ Chi Dao được sinh ra, khứu giác thính giác của hắn đã nhanh nhạy hơn người thường.
Khi còn bé đến khi có ký ức, hắn ngửi được mùi tử đàn nồng đậm trên người mẫu thân hắn, trầm uất bức người khiến người ta tránh không thoát.
Sau đó hắn gặp được sư phụ, mùi máu tươi vẫn luôn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Trong kinh nghiệm tiếp xúc của hắn với mọi người Lộ Chi Dao chưa từng ngửi thấy một mùi như vậy, không phải là có bao nhiêu hương thơm, nhưng nó có mùi rất thoải mái.
Ít nhất hắn thấy thoải mái.
Hai người bên này phiêu đãng, không có tâm tư của một người đang thẩm vấn, mà ngược lại bên kia Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên lại có chút đau đầu.
Sau khi bạch y nữ tử nói ra phu nhân liền không nói một câu nào nữa, dù cho có hỏi như thế nào cũng cạy không được miệng ả ta nên chỉ đành làm cho xong.
"Sự tình có biến, không nên đem người giao cho huyện lệnh Vân Thành."Lục Phi Nguyệt đem bản ghi chép giao cho người của Tuần Án tư.
"Đem ả ta trở về thẩm vấn lại, lần này là cứu người có thể giúp thiếu nữ bị lừa bán không biết đi đâu, bọn họ có một quyển sổ ghi chép, nhất định phải tra ra quyển sổ này ở đâu."
Giang Niên đứng ở bên cạnh cô, giọng điệu vốn đùa giỡn cũng trở nên nghiêm túc.
"Chỉ cần các ngươi hỏi ra vị trí của quyển sách, ta nhất định sẽ giúp các ngươi trộm nó."
Lục Phi Nguyệt mím môi cười cười, lông mày đang nhíu chặt cũng buông lỏng rất nhiều:"hiện tại ngươi còn đang trong thời gian quan sát, không thể tái phạm nữa, lại trộm một lần nữa, ta sẽ đem ngươi áp giải về trong lao.
"
Giang Niên xoay người ngồi trên ghế, bạch y nhẹ nhàng, lại có vẻ có chút bướng bỉnh.
"Ngươi cũng không phải không biết, ta chơi đùa xong liền trả về, vậy mà người khác lại ném nồi cho ta."
Lục Phi Nguyệt cũng ngồi xuống, một bên mở mật thư Tuần Án tư giao cho nàng ra, một bên lại trả lời.
" Ta biết thì có ích gì? Người khác cũng không tin ngươi, lần này thả ra cũng là cho ngươi bắt được bọn họ, để cho tiếng danh của ngươi tốt hơn."
Giang Niên gật gật đầu, thần sắc bất đắc dĩ:"Các ngươi muốn ta làm việc thì nói thẳng, còn phải dùng lý do như vậy.
"
Lục Phi Nguyệt nhìn nội dung trên mật thư, thở dài.
"Mật thư này thật đúng là..."
Lúc Giang Niên muốn tới gần xem, nàng ta lập tức thu về, thần sắc có vài phần mất tự nhiên.
" Mật thư nhà nước, ngươi không được nhìn."
Giang Niên cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn hai người Lý Nhược Thủy đang đứng ở bên kia, híp mắt lại.
"Lộ công tử kia có lai lịch gì mà người bắt cóc tất cả đều có thù với hắn."
Lục Phi Nguyệt đem thư nhét vào trong ngực, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy Lý Nhược Thủy ngẩn người, mà Lộ Chi Dao ở một bên ý cười dạt dào, hai người thoạt nhìn hoàn toàn không giống ở cùng một đường.
"Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu." Nàng cầm lấy Lưu Kim Đao đứng dậy, đi về phía hai người: "Kế tiếp ta phải đi Thương Châu, cáo biệt, có duyên sẽ gặp lại."
Hai người cùng nhau đi tới đó, còn chưa đi được mấy bước, phía sau phòng đột nhiên xuất hiện một vị hắc y nhân cầm một cái ống kim loại thổi.
"Cẩn thận ám khí phía sau!" Lục Phi Nguyệt chậm một giây, lập tức buột miệng nhắc nhở.
Giang Niên lập tức phi thân, khinh công của hắn cực tốt, trong khoảnh khắc liền dùng ngón tay tiếp được cây ngân châm nhỏ như lông trâu kia, sau khi thấy rõ độc quang trên kim, hắn lập tức đem châm ném ra ngoài.
Các thiếu nữ dưới tàng cây không nhịn được mà hét lên, chen chúc cùng một chỗ nhìn xung quanh, các quan binh Tuần Án tư rút đao hướng về phía nóc nhà.
Đột nhiên bên cạnh hắc y nhân lại xuất hiện một vị hắc y nhân nữa, hai người cùng nhau bắn ra độc châm, Giang Niên chỉ kịp ngăn cản một cây.
Hàn quang xẹt qua, một cây khác đang bay về phía Lộ Chi Dao chuẩn bị rơi vào hắn liền giữa đường bị Lý Nhược Thuỷ chặn lại.
Trên tay áo vàng nhạt lập tức thấm ra máu đen, độc tính quá lớn, Lý Nhược Thủy còn chưa nói ra lời thoại anh hùng cứu mỹ nhân đã ngã vào trong lòng Lộ Chi Dao.
【Xin ký chủ không cần lo lắng, độc tố trong thời gian ngắn không chết】
Cái gì mà chết người? Trong thời gian ngắn là bao nhiêu? Lộ Chi Dao trúng độc rồi có thể kéo dài rất lâu cũng không có việc gì, nàng sẽ không hai ba ngày liền ngỏm củ tỏi chứ?! Chờ đã, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này sẽ không chơi chết mình đúng không?
Trong lòng Lý Nhược Thuỷ kêu lên hệ thống, nhưng lại không nhận được một chút đáp lại.
Mắt thấy ít nhất có một người trúng ám khí, trên nóc nhà hai người liếc nhau, tán đồng gật gật đầu, lập tức chạy về trong rừng hoa lê trắng như tuyết kia, mấy vị quan binh Tuần Án tư đuổi theo phía trước.
Bạch y nữ tử kia thấy thế tức giận đến gân xanh đều nổi lên, hướng về phía hai người rời đi rống giận.
" Mấy cái người ngu ngốc kia! Đánh cái tên mặc bạch y cơ mà! Ngu ngốc!!"
Lý Nhược Thủy:...!Hóa ra tất cả mọi người có hai mặt.
Bạch y nữ tử đảo mắt oán hận nhìn Lý Nhược Thủy, cho dù người không liên quan trúng độc cũng được chỉ cần làm tên súc sinh kia thống khổ!
"Hừ, tiểu tử thúi, độc này sẽ không lập tức chết nhưng sẽ làm cho ngươi vô cùng đau đớn."
Nghe được điều này người vốn đang hấp hối- Lý Nhược Thủy lập tức quay đầu nhìn ả ta, trợn tròn mắt hạnh.
"Đau đớn gì cơ?" Ngươi nói rõ ràng một chút! "
Bạch y nữ tử hài lòng nhìn phản ứng của Lý Nhược Thủy, từng chữ từng chữ phun ra lời kế tiếp.
" Mỗi khi đến giữa tháng, cả người ngươi sẽ trở nên lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, thân thể kết sương, nếu đến gần lửa cả người sẽ đau khổ như bị đao cắt.
Trừ phi tìm được hỏa diệc thảo, nếu không độc này ngươi sẽ không bao giờ giải được."
Nghe độc tính quá mức ma huyễn này, Lý Nhược Thủy sợ hãi đồng thời lại nhịn không được chửi bới.
"Chính các ngươi nghe cũng không cảm thấy kỳ quái sao..."
"Chỉ cần có thể làm cho súc sinh này đau khổ, trúng độc chính là ngươi hay là hắn đều không có gì khác nhau."
Ánh mắt Lý Nhược Thủy dần dần mất đi hào quang, xắn tay áo tựa vào trong ngực Lộ Chi Dao, giống như một lão thái thái trải qua tang thương, nhìn thấu thế sự.
Nàng thật vô tội đáng thương mà, không chỉ phải công lược một người điên, mà còn phải thay hắn gánh vác nhiều đau đớn như vậy.
Trong nguyên tác trúng độc chính là Lộ Chi Dao, nhưng triệu chứng cũng không nghiêm trọng như vậy, nàng vốn tưởng rằng mình cũng sẽ không có việc gì, lại xem nhẹ một chân lý.
Thể chất của người với người không thể quơ đũa cả nắm.
Cũng may nàng biết hỏa diệc thảo đang ở Thương Châu, không đến mức đùa chết mình, hơn nữa Lộ Chi Dao cũng chắc bởi vậy mà có chút xúc động...
"Đau đớn? Bởi vì nàng ấy sao? "
Lộ Chi Dao hơi nghiêng đầu, nụ cười bên môi vẫn như trước, nửa điểm bất an áy náy thống khổ cũng không có, ngược lại giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười.
" Ngươi dường như hiểu lầm, ta và nàng ấy mới quen biết không lâu."
Lý Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn hắn, tựa hồ nghe được tiếng trái tim thiếu nữ của mình đang tan vỡ.
Không nói là người yêu, chính là người xa lạ vì cứu ngươi mà bị thương, người được cứu vô luận là ai cũng nên có chút động lòng chứ? Chẳng lẽ kẻ điên không được tính là người? Vậy khi nào nàng có thể về nhà?
Thật sự là tức giận, Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, cho hắn một cái bật đầu sau đó nhịn đau đứng lên đi đến bên cạnh Lục Phi Nguyệt.
Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm vào Lộ Chi Dao rồi cười to, khoé mắt như muốn nứt ra.
"Quả nhiên, con của súc sinh cũng chính là súc sinh, ngươi cũng giống như sư phụ ngươi, bạc tình quả nghĩa, không hề có nhân tính, ngươi nhất định cũng sẽ giống như nàng ta phơi thi thể hoang dã, không người nhặt xác!"
Lý Nhược Thủy chớp mắt một cái, lập tức quay đầu hỏi Lục Phi Nguyệt: "Còn mấy ngày nữa đến giữa tháng? "
"......!Ba ngày.
"
Xong rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook