Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1152: Phượng nghịch thiên hạ 2
"Tỷ ấy ổn, ngươi cứu tỷ ấy." Nhìn thấy bộ dáng hắn thảm như vậy, Chi Chi thấp giọng khóc lên, nàng biết Mặc Liên rất thích Hoàng Bắc Nguyệt, nàng từng giúp Mặc Liên làm thế nào để Nguyệt cũng thích hắn, nói cho hắn không ít điểm mấu chốt...
Nàng hiểu tâm tình của hắn, rất yêu một người, bất chấp tất cả yêu, đánh đổi mạng sống để yêu.
"Tỷ để ta nói cho ngươi biết, tỷ ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi yêu tỷ thì đi ra tìm tỷ ấy, các ngươi sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ. Mặc Liên, ngươi đả động lòng của tỷ ấy, tỷ ấy yêu ngươi, ta mang ngươi ra đi tìm tỷ ấy nhé?" Chi Chi nghẹn ngào nói.
Mặc Liên lẳng lặng nghe, như nghe người khác miêu tả một giấc mộng không chân thật với hắn, cuối cùng mới khẽ cười một chút, giơ bàn tay đầy vết thương loang lổ, sờ vuốt nạp giới, rốt cuộc lấy ra một mặt người bị méo.
Chi Chi nhận ra đó là thứ mà lần trước nhìn thấy Mặc Liên mua ở trên đường, định đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng vì bị nàng cười nhạo nên vẫn cất giấu.
Hắn đưa mặt người cho Chi Chi, cố gắng há miệng nhiều lần mới nói: "Xin lỗi, ta không đi được."
"Ta cõng ngươi, nhất định đem ngươi tới bên người tỷ ấy!" Chi Chi vừa nói, một bên nước mắt ào ào rơi xuống.
Mặc Liên lắc đầu, tự biết không thể được, hắn không muốn để nàng tận mắt gặp hắn chết, nói vậy, nàng nhất định sẽ thương tâm chết mất.
Hắn không phải chồng thiếu nữ chăn dê kia, hắn không thích để nàng rơi nước mắt.
"Chi Chi, cho ta một giấc mộng được không."
"Đừng! Đừng mà! Ta muốn mang ngươi ra ngoài!" Chi Chi khóc như một đứa con nít.
Mặc Liên vô lực dựa vào nàng, hai tay buông xuống bên người, không động đậy, chỉ chờ Chi Chi khóc trong chốc lát mới thì thào mở miệng.
"Ta vì sao mà sống ở trên đời? Thánh quân nói, là hắn sáng tạo ta, nguyên nhân là hắn muốn ta trở thành vũ khí của hắn. Nhưng ta biết không phải thế, ta vì sao mà sống ở trên đời? là vì nàng, vì nàng a, Nguyệt..."
Hắn vừa nói chuyện, hai mắt dần ảm đạm.
Chi Chi sợ hãi hô to: "Mặc Liên, đừng đi, van cầu ngươi đừng đi..."
Huyễn Linh Thú đau thương nhìn hắn, biết đã không thể vãn hồi tánh mạng của hắn liền nói: "Nhờ ngươi, vì hắn làm một giấc mộng đi."
"Được..." Chi Chi rốt cuộc gật đầu, chậm rãi đung đưa chuông bạc trên ngón tay, vì hắn mà chế tạo ra giấc mộng.
Mặc Liên, ta cho ngươi giấc mộng đẹp nhất, ở trong mộng, ngươi như phù du, mặc dù tính mạng ngắn ngủi, nhưng cả đời đều viên mãn hạnh phúc.
Cùng nàng gặp nhau, yêu nhau, gần nhau, trọn đời suốt kiếp, cái chết cũng không tách bọn ngươi ra được.
Ngươi có thấy không? Ở hội đèn lồng huyên náo, đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng cầm đèn lồng màu đỏ đi về chỗ ngươi.
Ngươi có thấy nàng mặc giá y gả cho ngươi, ngồi trên kiệu hoa, ngươi xốc lên khăn voan hồng của nàng, nhìn thấy cảnh tượng vui mừng, nàng vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng.
Ngươi có thấy ngươi hát vì nàng không?
Ngươi có thấy con của các ngươi sinh ra không?
Ngươi có thấy tóc các ngươi đã bạc, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau...
"Mặc Liên..." Cảnh trong mơ kết thúc, Chi Chi nhẹ nhàng hô tên của hắn.
Song người trong lòng nhẹ nhàng dựa vào nàng, hai mắt nhắm lại, trên gương mặt tái nhợt lại lộ vẻ tươi cười an bình.
Tánh mạng của hắn mãi mãi ở tuổi mười tám đầu mùa đông, bầu trời tuyết mịn rơi nhẹ xuống, màu tuyết cũng tái nhợt như tánh mạng của hắn.
Huyễn Linh Thú gào thét một tiếng, hai mắt thú cũng chảy ra nước mắt, triệu hồi sư vừa chết, triệu hồi thú cũng không thể sống một mình, Huyễn Linh Thú chậm rãi ngã trên mặt đất, phát ra tiếng gọi bi ai trầm thấp.
Hai mắt bi ai nhìn tuyết trắng rơi nhẹ xuống, dường như nhớ lại tràng cảnh lần đầu tiên bị Mặc Liên triệu hồi ra.
Hắn khi đó mới là đứa trẻ tập tễnh học đi, Huyễn Linh Thú xuất hiện, khí thế bức người, chấn đắc Mặc Liên ngã nhào trên đất oa oa khóc lớn.
Cao ngạo sanh linh liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy Hoa Kết Ngạnh màu đen bên khóe mắt hắn, liền biết hết thảy đều là số mệnh an bài.
Nó dùng cánh nâng Mặc Liên dậy, ai biết đứa nhỏ này lại thuận thế ôm lấy cánh nó không buông tay, nước mắt mũi cọ xát trên cánh tay nó.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu......"
Nó vĩnh viễn nhớ lúc suýt tức giận đến nổ mạnh.
Sau đó mới biết, Nữu Nữu kỳ thật là một nữ tử bị câm chăm sóc Mặc Liên từ lúc hắn sinh ra thì liền không tức giận.
Bởi vì Mặc Liên lúc nhỏ rất ỷ lại tì nữ bị câm kia, Tống Mịch liền giết cô bé kia, nói rằng: chặt đứt cảm tình ràng buộc của hắn.
Tống Mịch không ngờ cuối cùng Mặc Liên cũng chết vì cảm tình.
Huyễn Linh Thú cũng nhắm mắt lại.
Núi cao bị hủy, gió lạnh từ thảo nguyên đóng băng bên kia thổi tới khiến tuyết càng rơi xuống càng lớn.
Chi Chi buông Mặc Liên ra, đặt hắn ở trên mặt đất, nhìn tuyết dần dần che phủ thân thể hắn, nước mắt vẫn không ngừng.
Nàng suy nghĩ một chút, đem mặt người Mặc Liên đưa cho nàng chôn vào trong tuyết ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là tỷ ấy."
Sau đó nàng nhặt Vạn Thú Vô Cương từ mặt đất lên, chậm rãi đi xuống núi.
Trở lại bên sông nhỏ, rất xa vẫn nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt chờ ở đó, cũng cố chấp không chịu đi.
Chi Chi cố gắng lau khô nước mặt, lặp đi lặp lại hít thở nhiều lần mới dám đi qua.
Nhìn thấy nàng trở về, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đứng thẳng dậy hỏi: "Mặc Liên đâu."
"Ta, ta không tìm được hắn." Chi Chi giả bộ không nhìn, người không am hiểu nói dối, mỗi lần nói dối, ánh mắt đều lảng tránh.
Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn nàng, chỉ quay sang nói: "Vậy hắn sẽ đi đâu?"
"Có lẽ sau khi giết Tống Mịch đã rời đi, hắn không có đó." Chi Chi do dự một chút, vẫn lấy Vạn Thú Vô Cương ra nữa "Tuy nhiên, ta tìm được cái này."
Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận Vạn Thú Vô Cương, khối ngọc này nắm ở trong tay chưa từng có cảm giác lạnh lẽo như vậy, yên tĩnh nằm, dường như không có cực nhỏ tính mạng.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay, chậm rãi nhắm mắt lại cảm thụ một chút, không có động tĩnh gì.
Vạn Thú Vô Cương hôm nay chỉ là một khối hắc ngọc bình thường mà thôi.
"Không sao, hắn sẽ tới tìm ta, ta không trốn đi, hắn nhất định có thể tìm tới." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Tiểu Hổ ôm nàng lên, đặt ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói: "Chủ nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
"Trở về Nước Nam Dực." Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói.
Mọi việc đã kết thúc, không còn cái gì phải lo lắng.
Hai nước nam bắc kết minh, không có họa ma thú, Vạn Thú Vô Cương bị hủy, Tống Mịch cũng đã chết, nàng đã có thể gỡ bỏ gánh nặng, trả qua cuộc sống mình mong muốn.
Nàng muốn từ quan, tìm một chỗ an tĩnh, lẳng lặng chờ Mặc Liên tìm đến nàng.
******
Nàng hiểu tâm tình của hắn, rất yêu một người, bất chấp tất cả yêu, đánh đổi mạng sống để yêu.
"Tỷ để ta nói cho ngươi biết, tỷ ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi yêu tỷ thì đi ra tìm tỷ ấy, các ngươi sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ. Mặc Liên, ngươi đả động lòng của tỷ ấy, tỷ ấy yêu ngươi, ta mang ngươi ra đi tìm tỷ ấy nhé?" Chi Chi nghẹn ngào nói.
Mặc Liên lẳng lặng nghe, như nghe người khác miêu tả một giấc mộng không chân thật với hắn, cuối cùng mới khẽ cười một chút, giơ bàn tay đầy vết thương loang lổ, sờ vuốt nạp giới, rốt cuộc lấy ra một mặt người bị méo.
Chi Chi nhận ra đó là thứ mà lần trước nhìn thấy Mặc Liên mua ở trên đường, định đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng vì bị nàng cười nhạo nên vẫn cất giấu.
Hắn đưa mặt người cho Chi Chi, cố gắng há miệng nhiều lần mới nói: "Xin lỗi, ta không đi được."
"Ta cõng ngươi, nhất định đem ngươi tới bên người tỷ ấy!" Chi Chi vừa nói, một bên nước mắt ào ào rơi xuống.
Mặc Liên lắc đầu, tự biết không thể được, hắn không muốn để nàng tận mắt gặp hắn chết, nói vậy, nàng nhất định sẽ thương tâm chết mất.
Hắn không phải chồng thiếu nữ chăn dê kia, hắn không thích để nàng rơi nước mắt.
"Chi Chi, cho ta một giấc mộng được không."
"Đừng! Đừng mà! Ta muốn mang ngươi ra ngoài!" Chi Chi khóc như một đứa con nít.
Mặc Liên vô lực dựa vào nàng, hai tay buông xuống bên người, không động đậy, chỉ chờ Chi Chi khóc trong chốc lát mới thì thào mở miệng.
"Ta vì sao mà sống ở trên đời? Thánh quân nói, là hắn sáng tạo ta, nguyên nhân là hắn muốn ta trở thành vũ khí của hắn. Nhưng ta biết không phải thế, ta vì sao mà sống ở trên đời? là vì nàng, vì nàng a, Nguyệt..."
Hắn vừa nói chuyện, hai mắt dần ảm đạm.
Chi Chi sợ hãi hô to: "Mặc Liên, đừng đi, van cầu ngươi đừng đi..."
Huyễn Linh Thú đau thương nhìn hắn, biết đã không thể vãn hồi tánh mạng của hắn liền nói: "Nhờ ngươi, vì hắn làm một giấc mộng đi."
"Được..." Chi Chi rốt cuộc gật đầu, chậm rãi đung đưa chuông bạc trên ngón tay, vì hắn mà chế tạo ra giấc mộng.
Mặc Liên, ta cho ngươi giấc mộng đẹp nhất, ở trong mộng, ngươi như phù du, mặc dù tính mạng ngắn ngủi, nhưng cả đời đều viên mãn hạnh phúc.
Cùng nàng gặp nhau, yêu nhau, gần nhau, trọn đời suốt kiếp, cái chết cũng không tách bọn ngươi ra được.
Ngươi có thấy không? Ở hội đèn lồng huyên náo, đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng cầm đèn lồng màu đỏ đi về chỗ ngươi.
Ngươi có thấy nàng mặc giá y gả cho ngươi, ngồi trên kiệu hoa, ngươi xốc lên khăn voan hồng của nàng, nhìn thấy cảnh tượng vui mừng, nàng vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng.
Ngươi có thấy ngươi hát vì nàng không?
Ngươi có thấy con của các ngươi sinh ra không?
Ngươi có thấy tóc các ngươi đã bạc, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau...
"Mặc Liên..." Cảnh trong mơ kết thúc, Chi Chi nhẹ nhàng hô tên của hắn.
Song người trong lòng nhẹ nhàng dựa vào nàng, hai mắt nhắm lại, trên gương mặt tái nhợt lại lộ vẻ tươi cười an bình.
Tánh mạng của hắn mãi mãi ở tuổi mười tám đầu mùa đông, bầu trời tuyết mịn rơi nhẹ xuống, màu tuyết cũng tái nhợt như tánh mạng của hắn.
Huyễn Linh Thú gào thét một tiếng, hai mắt thú cũng chảy ra nước mắt, triệu hồi sư vừa chết, triệu hồi thú cũng không thể sống một mình, Huyễn Linh Thú chậm rãi ngã trên mặt đất, phát ra tiếng gọi bi ai trầm thấp.
Hai mắt bi ai nhìn tuyết trắng rơi nhẹ xuống, dường như nhớ lại tràng cảnh lần đầu tiên bị Mặc Liên triệu hồi ra.
Hắn khi đó mới là đứa trẻ tập tễnh học đi, Huyễn Linh Thú xuất hiện, khí thế bức người, chấn đắc Mặc Liên ngã nhào trên đất oa oa khóc lớn.
Cao ngạo sanh linh liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy Hoa Kết Ngạnh màu đen bên khóe mắt hắn, liền biết hết thảy đều là số mệnh an bài.
Nó dùng cánh nâng Mặc Liên dậy, ai biết đứa nhỏ này lại thuận thế ôm lấy cánh nó không buông tay, nước mắt mũi cọ xát trên cánh tay nó.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu......"
Nó vĩnh viễn nhớ lúc suýt tức giận đến nổ mạnh.
Sau đó mới biết, Nữu Nữu kỳ thật là một nữ tử bị câm chăm sóc Mặc Liên từ lúc hắn sinh ra thì liền không tức giận.
Bởi vì Mặc Liên lúc nhỏ rất ỷ lại tì nữ bị câm kia, Tống Mịch liền giết cô bé kia, nói rằng: chặt đứt cảm tình ràng buộc của hắn.
Tống Mịch không ngờ cuối cùng Mặc Liên cũng chết vì cảm tình.
Huyễn Linh Thú cũng nhắm mắt lại.
Núi cao bị hủy, gió lạnh từ thảo nguyên đóng băng bên kia thổi tới khiến tuyết càng rơi xuống càng lớn.
Chi Chi buông Mặc Liên ra, đặt hắn ở trên mặt đất, nhìn tuyết dần dần che phủ thân thể hắn, nước mắt vẫn không ngừng.
Nàng suy nghĩ một chút, đem mặt người Mặc Liên đưa cho nàng chôn vào trong tuyết ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là tỷ ấy."
Sau đó nàng nhặt Vạn Thú Vô Cương từ mặt đất lên, chậm rãi đi xuống núi.
Trở lại bên sông nhỏ, rất xa vẫn nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt chờ ở đó, cũng cố chấp không chịu đi.
Chi Chi cố gắng lau khô nước mặt, lặp đi lặp lại hít thở nhiều lần mới dám đi qua.
Nhìn thấy nàng trở về, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đứng thẳng dậy hỏi: "Mặc Liên đâu."
"Ta, ta không tìm được hắn." Chi Chi giả bộ không nhìn, người không am hiểu nói dối, mỗi lần nói dối, ánh mắt đều lảng tránh.
Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn nàng, chỉ quay sang nói: "Vậy hắn sẽ đi đâu?"
"Có lẽ sau khi giết Tống Mịch đã rời đi, hắn không có đó." Chi Chi do dự một chút, vẫn lấy Vạn Thú Vô Cương ra nữa "Tuy nhiên, ta tìm được cái này."
Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận Vạn Thú Vô Cương, khối ngọc này nắm ở trong tay chưa từng có cảm giác lạnh lẽo như vậy, yên tĩnh nằm, dường như không có cực nhỏ tính mạng.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay, chậm rãi nhắm mắt lại cảm thụ một chút, không có động tĩnh gì.
Vạn Thú Vô Cương hôm nay chỉ là một khối hắc ngọc bình thường mà thôi.
"Không sao, hắn sẽ tới tìm ta, ta không trốn đi, hắn nhất định có thể tìm tới." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Tiểu Hổ ôm nàng lên, đặt ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói: "Chủ nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
"Trở về Nước Nam Dực." Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói.
Mọi việc đã kết thúc, không còn cái gì phải lo lắng.
Hai nước nam bắc kết minh, không có họa ma thú, Vạn Thú Vô Cương bị hủy, Tống Mịch cũng đã chết, nàng đã có thể gỡ bỏ gánh nặng, trả qua cuộc sống mình mong muốn.
Nàng muốn từ quan, tìm một chỗ an tĩnh, lẳng lặng chờ Mặc Liên tìm đến nàng.
******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook