Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1112: Thiên hạ chia làm bốn 3
Tiểu tử thúi, chờ ngươi trở về sẽ xử lý ngươi, dám khoe khoang à! dám khoe khoang à!
Nghe tiếng vui đùa bên trong truyền đến, ngoài cửa Mặc Liên chậm rãi tựa vào trên vách tường.
Thế giới bên trong kia là hắn hướng tới, nhưng lại không ăn ý.
Tại sao hắn là người mang điềm xấu? Tại sao chỉ cần tới gần sẽ thương tổn nàng?
Như vậy không công bình.
Hắn đứng ở khách điếm lầu hai, đột nhiên một trận gió thổi đến, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ngã tư đường phía trước có thân ảnh quen thuộc đứng lẫn trong đám người, lạnh lùng cười với hắn.
Ánh mắt Mặc Liên ngưng tụ, lóe âm độc, thân ảnh thoáng một cái chạy tới liền trong đám người kia.
Song thân ảnh chỉ ngừng trong đám người trong chốc lát, giây tiếp theo liền biến mất.
Mặc Liên năng lực cảm giác luôn luôn mạnh mẽ, không do dự bay nhanh ra ngoài thành.
Ngoài thành trống trải, Mặc Liên liếc mắt một cái nhìn thấy phía trước nam tử đứng bên sông nhỏ, y bào ánh vàng rực rỡ, bóng lưng thần thánh trang nghiêm, như thần không thể chạm vào.
Nhưng chỉ có hắn hiểu bề ngoài thần thánh, nhưng trái tim còn tà ác hơn ma quỷ!
Nhìn thấy thân ảnh trong chớp mắt, Mặc Liên không còn do dự, ánh chớp màu đen thoáng hiện trong tay.
Người nọ từ từ xoay người lại, hai tay vắt sau lưng, ảm đạm cười với hắn "Triệt nhi, nhìn thấy ngươi như vậy, ta rất không vui."
Thiếu niên mím môi, không cần ngôn ngữ, sát khí trên người càng ngày càng thịnh!
Theo hắn tới gần, ánh mắt Tống Mịch từ từ âm trầm xuống, ánh vàng sâu trong mắt thản nhiên hiện lên một chút, Mặc Liên đột nhiên cau mày, trên lưng vô cực thiên khóa chợt buộc chặt, quấy đến suýt nát ngũ phủ lục tạng!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, trên người hắn sát khí cũng không chút nào giảm!
Tống Mịch lắc đầu, nói: "Ngươi giết ta thì sẽ vĩnh viễn sẽ không biết vì sao ngươi tới gần người nào đều sẽ bị thương tổn."
Nói như vậy, rõ ràng có thể khống chế được Mặc Liên so với đau đớn kia, hắn do dự một chút, dừng lại cách không xa Tống Mịch.
Tống Mịch hài lòng mỉm cười, Mặc Liên là con của hắn, hắn hiểu rõ như lòng bàn tay cách tốt nhất khống chế Mặc Liên.
"Làm, cái gì?" Mặc Liên cứng ngắc hỏi.
Trước mắt người này, tâm tình của hắn không thể bình tĩnh trở lại, khi còn nhỏ, thánh quân tự mình dạy hắn, mặc dù tàn khốc nhưng người người đều hâm mộ hắn, hắn cũng hiểu, đây là thánh quân phá lệ ân sủng.
Cho đến khi biết thánh quân là cha của hắn.
Hắn bắt đầu không hiểu, bắt đầu rất mê mang, hắn chạy đến phố phường, nghe cha con gia đình bình thường nói chuyện, ở chung cùng bọn họ một lúc không hề thấy giống nhau.
Tại sao phụ thân chỉ coi hắn là dã thú? Huấn luyện hắn vì trên người hắn có sức mạnh thần bí, có thể khiến thánh quân muốn làm gì thì làm.
Từ trong ánh mắt của hắn rất dễ dàng thấy thù oán, từ khi ánh mắt nhìn thấy ánh sáng còn trong sáng hơn so với Tống Mịch tưởng tượng.
Tuy nhiên, đó cũng là vì hắn sức mạnh trong cơ thể bị vô cực thiên khóa áp chế.
Nếu không, Mặc Liên mới thực sự thuộc về thế lực hắc ám.
"Ngươi muốn biết nguyên nhân thì giúp ta làm một việc." Tống Mịch nói.
Mặc Liên lắc đầu, rất rõ ràng quyết đoán, hắn sẽ không giúp, không muốn bị lợi dụng tiếp.
"Triệt nhi, là ai dạy ngươi làm trái lời phụ thân, Hoàng Bắc Nguyệt sao? Nha đầu kia rất xấu rồi."
"Không quan hệ với nàng." Mặc Liên Ngữ chậm rãi nói, nhưng biểu đạt rõ ràng.
Tống Mịch thất vọng nói: "Ngươi không chịu giúp thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
Ánh mắt lạnh lẽo, Mặc Liên đột nhiên lộ ra sát khí, Tống Mịch đã sớm biết phản ứng của hắn, cười nhẹ một tiếng, ánh vàng rực rỡ như cát vàng từ trên trời giáng xuống, hắn lui từng bước, thần bí cười rộ lên.
"Triệt nhi, tương lai có một ngày ngươi nhất định sẽ đồng ý tới giúp ta, không ai hiểu con bằng cha mẹ, không ai hiểu rõ ngươi hơn ta." Nói xong, thân ảnh Tống Mịch liền biến mất trong cát vàng, không thể tìm ra dấu vết.
Mặc Liên nắm chặt tay, đứng bên hồ nước, đột nhiên xa xa có tiếng thở hổn hển gọi tên hắn
"Mặc Liên! Mặc Liên!"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Mặc Liên ngẩng đầu, nhìn lại hướng âm thanh truyền đến.
Cỏ lau bên bờ cao lớn rậm rạp, một cái thiếu nữ mặc y phục đỏ xuyên qua cỏ lau rậm rạp, chạy nhanh về chỗ hắn.
Khuôn mặt quen thuộc khiến con ngươi Mặc Liên co rụt lại.
Hồng Liên?
Lúc gặp ả, Mặc Liên không tin vào mắt mình, hắn rõ ràng tự tay giết ả, làm sao ả vẫn sống được?
Sau một lát, Hồng Liên đã nhào tới trong ngực hắn, ôm thật chặt hắn bắt đầu khóc lớn: "Ta rốt cuộc tìm được ngươi, Mặc Liên, ta rất nhớ ngươi..."
Mặc Liên không hề có chút cảm tình, đẩy Hồng Liên khỏi ngực mình, nghiêng sang một bên.
"Mặc Liên?" trong mắt Hồng Liên đều là nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt âm lãnh nhìn ả một cái, Mặc Liên xoay người muốn chạy.
"Đừng đi!" Hồng Liên chạy đến trước mặt hắn, ngăn trở hắn, "Ngươi không thích làm Mặc Liên, ta không gọi ngươi Mặc Liên, Triệt nhi......"
Tay tái nhợt đột nhiên bóp chặt cổ ả, dùng sức xiết lại, suýt chặt cắt đứt cổ ả!
"Làm càn! Dám vô lễ với công chúa điện hạ!" Hắc y nhân không biết từ đâu chạy đến, đột nhiên rút đao bổ về phía bả vai Mặc Liên!
Hồng Liên mở to mắt, nhưng cổ bị bóp chặt không phát ra tiếng: Đừng!
Mặc Liên giơ tay lên, dễ dàng nắm đoạn đao, mà tay kia cũng buông cổ Hồng Liên ra.
"Cút!" Hắn không muốn giết ả lần thứ hai, nhưng ả không cút thì hắn cũng không nương tay.
Hắc y nhân khiếp sợ nhìn đao chính mình, sắc mặt tái nhợt nhìn Mặc Liên, tim đập nhanh khủng bố, thực lực thiếu niên tái nhợt quỷ dị này quá kinh khủng...
Thanh đao của hắn là dùng vàng đen chế tạo a! Nhưng thiếu niên này dễ dàng dùng hai ngón tay đã chặt đứt!
Hồng Liên ho khan vài tiếng, vội vàng đứng lên, kéo ống tay áo Mặc Liên, đau khổ cầu khẩn: "Ta tìm ngươi lâu như vậy, tại sao ngươi không thèm liếc ta một cái? Ta biết ngươi chán ghét ta, nhưng ngươi không nói một lời nào được với ta sao?"
Mặc Liên giật mạnh ống tay áo về, lạnh lùng liếc ả một cái: "Đừng tìm chết."
Hồng Liên nước mắt đổ xuống, trên mặt tinh sảo mang theo oán giận cùng không cam lòng: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng không bằng người đã chết sao? Tại sao?".
"Nàng không chết." Mặc Liên âm lãnh nói.
"Đúng! Cô ta đúng là không chết, cô ta bây giờ là Bắc Nguyệt quận chúa, thê tử của Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, ngươi thích cô ta như vậy, tại sao vẫn để cô ta gả cho người khác?" Hồng Liên như phát cáu nói.
Những lời này nàng nhịn đã lâu, mỗi lần đều muốn nói với Mặc Liên.
Hoàng Bắc Nguyệt không phải Hoàng Bắc Nguyệt trước kia, cô ta vẫn gả cho người khác, hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt có khác gì đã chết? Nàng thật cao hứng! Bởi vì ngay cả Mặc Liên cũng buông tha!
Nghe vậy, lần đầu tiên Mặc Liên nhìn ả với ánh mắt châm chọc, nhưng rất lạnh rất lãnh đạm, giống như đối với một người xa lạ.
Đối với Mặc Liên mà nói, tất cả người không có tư cách tiến vào trong lòng đều là người xa lạ.
Nhìn ánh mắt của hắn, Hồng Liên ngẩn ra, nàng nói sai cái gì sao? có chuyện gì nàng không biết sao?
"Triệt......" Nàng muốn bắt tay Mặc Liên một lần nữa, nhưng lại bị hắn vô tình tránh ra.
Không muốn lãng phí thời gian với ả, nếu không hắn thật sự sẽ giết người, Mặc Liên phẩy tay áo một cái, biến mất trong bụi cỏ lau rậm rạp.
Hồng Liên nhìn bụi cỏ lau trống rỗng, nghiến răng nghiến lợi, Mặc Liên, ta thật sự khiến ngươi ghét như vậy sao?
"Công chúa điện hạ......" Hắc y nhân kia cúi đầu, không dám nhìn bộ dáng đương kim Công chúa Vĩnh Ninh khóc.
"Sự tình hôm nay, không được nói cho bất kỳ ai, biết không?" Hồng Liên nói.
"Thuộc hạ rõ!" Hắc y nhân kia lập tức gật đầu, đến bảo vệ công chúa, tự nhiên biết cái gì có thể nói, cái gì không thể.
Hồng Liên xoay người đi ra ngoài, Hắc y nhân kia cũng lập tức theo sau, đi vài bước, phía trước Hồng Liên đột nhiên xoay người, trong tay một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm vào trái tim hắc y nhân kia!
"Công, công chúa......"
"Ta chỉ tin tưởng người chết sẽ không biết nói lung tung!" Kiểm sắc khuấy đảo trong lồng ngực hắn, sau đó rút ra, máu tươi văng khắp nơi, Hắc y nhân chết không kịp ngáp.
Hồng Liên lấy một lọ thuốc bột từ nạp giới ra, đổ lên thân thể Hắc y nhân, hắn chậm rãi hóa thành một bãi máu loãng.
Làm xong hết thảy, Hồng Liên mới dùng khăn lau kiếm, hai mắt lạnh lùng liếc vào bên cạnh bụi cỏ lau nói:"Cút ra đây!"
Nghe vậy, một người mặt mày xám tro lảo đảo chạy đến, cẩn thận cúi đầu, không dám nhìn Hồng Liên.
Nhìn thấy người này, Hồng Liên đùa cợt nhếch miệng, nói:"Lưu Thạch, ngươi đi theo ta làm gì? Ngươi vô dụng như vậy, ta căn bản không cần ngươi!"
"Ta, ta sẽ hữu dụng." thiếu niên mặt xám mày tro này là Lưu thạch ngày đó đi theo Hồng Liên từ vách núi Địa ngục ra.
"Hừ, ngươi có tác dụng gì? Ngươi vô dụng đến mức ngay cả giết ngươi ta cũng khinh thường"
Lưu thạch cắn môi, buông tôn nghiêm, nói: "Ta biết lúc Mặc Liên trở về thành Lâm Hoài mang theo một cô gái, ta tận mắt thấy"
Hồng Liên lập tức hỏi: "Nữ nhân kia là ai?"
"Ta không dám tới gần bọn họ, nhưng ta, ta sẽ tra rõ ràng!" Vừa nghe ngữ khí ả vội vã như vậy, Lưu Thạch biết chính mình sẽ không vô dụng.
Mặc dù trong lòng khổ sở, nàng quan tâm một nam nhân khiến hắn thống khổ như thế, nhưng nếu chỉ có thể được ở bên cạnh nàng, hắn cũng không oán hận.
"Được, ngươi đi tra rõ ràng bọn họ đang ở đâu, và nữ nhân kia là ai." Hồng Liên ném một túi kim tệ bên chân hắn "Lưu Thạch, ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ cho ngươi đi theo ta."
Lưu Thạch vội vàng gật đầu, mừng rỡ không ngừng.
Hồng Liên nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ câu Mặc Liên vừa nói, càng nghĩ càng thấy bất thường.
Mặc Liên nói Hoàng Bắc Nguyệt không chết, dường như không phải ám chỉ Bắc Nguyệt quận chúa vô dụng kia, chẳng lẽ, Hoàng Bắc Nguyệt thực sự sống chỗ ả không biết.
Liên lạc chuyện trước kia xảy ra, ánh mắt Hồng Liên càng ngày càng lạnh.
Lúc đầu ả đã sớm hoài nghi người tên Hí Thiên giúp Bắc Nguyệt quận chúa điều trị hai mắt, đáng tiếc không có cách nào nhìn thấy cô ta, hiện tại vừa nghĩ, Hí Thiên không phải là Hoàng Bắc Nguyệt năm đó ở Nước Nam Dực dùng tên giả sao?
Còn có trước hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa, hoa hồng quỷ dị rơi từ trên trời xuống được truyền là thần tích, căn bản là có người cố gắng tạo ra! Ai mới có thể hao tổn tâm cơ giúp Bắc Nguyệt quận chúa như vậy?
Hiện tại Mặc Liên mang theo phụ nữ thần bí trở về Thành Lâm Hoài......
Hoàng Bắc Nguyệt, nếu như ngươi thật sự chưa chết thì lúc này ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Hồng Liên đi ra ngoài bụi lau, cách đó không xa chính là khu săn bắn của Hoàng gia Nước Nam Dực, gần đây Hoàng thượng đều xử lý triều chánh ở chỗ này, dẫn theo không ít người trong cung đến.
Hoàng hậu cũng tới, vì vậy ả cũng cùng đi đến.
Hoàng thượng cũng không có nhiều hảo cảm với nữ nhi vừa mất mà lại có được như ả, một trong những nguyên nhân là vì ả có dung mạo tương tự Bắc Nguyệt quận chúa.
Ở trong lòng hắn, Bắc Nguyệt quận chúa là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế, bởi vậy từ lúc hồi cung đến nay, Hoàng thượng cũng không triệu kiến ả lần nào.
Hoàng hậu lại càng bởi vì ả quá giống Huệ Văn trưởng công chúa đã mất mà không thân cận ả.
Chiến Dã lại càng không cần phải nói, ả ngày xưa với thân phận Hồng Liên gây ra không ít chuyện, Chiến Dã ngoài chán ghét ra cũng không có bất cứ cảm tình nào.
Các nô tài nhìn thấy các chủ tử đều thái độ như vậy nên cũng chẳng có sắc mặt tốt với ả.
Mà nực cười chính là trong cả hoàng tộc Nước Nam Dực, duy nhất đối xử không tệ với ả lại là Bắc Nguyệt quận chúa.
Tuy lý do chủ yếu là vì Bắc Nguyệt quận chúa bản tính mềm yếu thiện lương, đối xử với ai cũng vậy, nhưng ngẫu nhiên quan tâm cũng khiến Hồng Liên có một cảm giác mông lung là người một nhà.
Vừa rồi cảm giác được khí tức Mặc Liên nên lặng lẽ chạy khỏi khu vực săn bắn, hiện tại cũng chỉ có thể len lén chạy trở về.
Hoàng thượng gần đây tinh thần rất kém cỏi, tới đây cũng chỉ có thể nhìn các vị hoàng tử hoàng tôn ở khu vực săn bắn bày ra tư thế oai hùng, còn hắn cùng tần phi nghỉ tạm trên khán đài và tán dóc.
Phần lớn chuyện triều chính đều giao cho thái tử Chiến Dã.
Nhưng hai ngày trước, Chiến Dã đột nhiên biến mất, không nói cho bất kỳ ai biết hắn đi đâu.
Chuyện này hoàng hậu cùng một ít đại thần ủng hộ thái tử lo lắng, tin tức này bị bọn họ lén gạt đi, ngay cả Hoàng thượng cũng không biết.
Hoàng thượng sa vào tửu sắc, không chú ý tới thân thể chính mình, sức khỏe ngày càng sa sút, mắt thấy hắn dần dần buông quyền, giao cho thái tử Chiến Dã, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất, nhưng thái tử điện hạ biến mất...
Nghi phi cùng Kính vương nhìn chằm chằm tới! Hoàng thượng nhiều con nối dõi như vậy, ai cũng mơ ước ngôi vị hoàng đế, giờ phút này để lộ một ít tin tức, tất cả cũng sẽ gặp nạn.
Hồng Liên thân thủ lợi hại, không kinh động bất kỳ kẻ nào trong bãi săn, đi lên khán đài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghi phi ở bên người hoàng hậu nói gì đó, sắc mặt hoàng hậu rất khó coi.
Ả vội vã đi qua, chưa tới gần chỉ nghe Nghi phi thời khắc đó cao giọng nói: "Thái tử điện hạ còn không đăng cơ đã bận rộn như thế, hôm nay Hoàng thượng hiếm khi vui vẻ mà cũng không đi ra bộc lộ tài năng."
Hoàng thượng quay đầu nói: "Đúng vậy, vài ngày không gặp Chiến Dã, gọi hắn đến đây đi".
"Hoàng thượng, ngài không phải không biết, tính tình Chiến Dã cho tới bây giờ cũng không thích những hoạt động này, hắn giờ phút này sợ rằng ở trong quân, sẽ thỉnh an Hoàng thượng sau."
Hoàng hậu dịu dàng nói, Nghi phi vừa nghe liền cười nói: "Trong số những Hoàng hoàng tử của hoàng thượng, thái tử điện hạ thông minh cần mẫn nhất, biết tạo uy vọng trong quân, mượn lòng người."
Lời này có ý khác, ai nghe cũng cảm nhận được ý vị trong đó.
Hai tay Hoàng thượng họp lại trong tay áo bào rộng thùng thình, nhắm nửa con mắt không mở miệng, thiên uy khó dò, không ai biết Hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng hậu cắn môi, thầm hận Nghi phi nhân cơ hội đến chia rẽ, nữ nhân này...
"Nghi phi nương nương nói rất đúng, hoàng huynh từ nhỏ kiên định cố gắng hơn so với người khác, điều này quá rõ ràng, cũng không hề khoa trương, nhưng Kính vương điện hạ nghe nói ngày hôm trước bởi vì một ca cơ mà cùng Nhị công tử của gia tộc Bố Cát Nhĩ náo loạn một hồi, đả thương người khác."
Giọng nói thanh thúy của Hồng Liên đột nhiên vang lên, không biết khi nào ả đã đứng ở phía sau Nghi phi, vừa cất tiếng đã dọa Nghi phi sợ đến mức hô nhỏ một tiếng.
Nhìn thấy bà ta phản ứng như thế, Hồng Liên cười lạnh: "Hồng Liên luôn luôn ngây thơ với chính sự, nhưng hiện tại Nước Bắc Diệu bắt đầu như hổ rình mồi, Kính vương điện hạ sau lưng đắc tội với gia tộc Bố Cát Nhĩ, thật không thỏa đáng?"
Nghe tiếng vui đùa bên trong truyền đến, ngoài cửa Mặc Liên chậm rãi tựa vào trên vách tường.
Thế giới bên trong kia là hắn hướng tới, nhưng lại không ăn ý.
Tại sao hắn là người mang điềm xấu? Tại sao chỉ cần tới gần sẽ thương tổn nàng?
Như vậy không công bình.
Hắn đứng ở khách điếm lầu hai, đột nhiên một trận gió thổi đến, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ngã tư đường phía trước có thân ảnh quen thuộc đứng lẫn trong đám người, lạnh lùng cười với hắn.
Ánh mắt Mặc Liên ngưng tụ, lóe âm độc, thân ảnh thoáng một cái chạy tới liền trong đám người kia.
Song thân ảnh chỉ ngừng trong đám người trong chốc lát, giây tiếp theo liền biến mất.
Mặc Liên năng lực cảm giác luôn luôn mạnh mẽ, không do dự bay nhanh ra ngoài thành.
Ngoài thành trống trải, Mặc Liên liếc mắt một cái nhìn thấy phía trước nam tử đứng bên sông nhỏ, y bào ánh vàng rực rỡ, bóng lưng thần thánh trang nghiêm, như thần không thể chạm vào.
Nhưng chỉ có hắn hiểu bề ngoài thần thánh, nhưng trái tim còn tà ác hơn ma quỷ!
Nhìn thấy thân ảnh trong chớp mắt, Mặc Liên không còn do dự, ánh chớp màu đen thoáng hiện trong tay.
Người nọ từ từ xoay người lại, hai tay vắt sau lưng, ảm đạm cười với hắn "Triệt nhi, nhìn thấy ngươi như vậy, ta rất không vui."
Thiếu niên mím môi, không cần ngôn ngữ, sát khí trên người càng ngày càng thịnh!
Theo hắn tới gần, ánh mắt Tống Mịch từ từ âm trầm xuống, ánh vàng sâu trong mắt thản nhiên hiện lên một chút, Mặc Liên đột nhiên cau mày, trên lưng vô cực thiên khóa chợt buộc chặt, quấy đến suýt nát ngũ phủ lục tạng!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, trên người hắn sát khí cũng không chút nào giảm!
Tống Mịch lắc đầu, nói: "Ngươi giết ta thì sẽ vĩnh viễn sẽ không biết vì sao ngươi tới gần người nào đều sẽ bị thương tổn."
Nói như vậy, rõ ràng có thể khống chế được Mặc Liên so với đau đớn kia, hắn do dự một chút, dừng lại cách không xa Tống Mịch.
Tống Mịch hài lòng mỉm cười, Mặc Liên là con của hắn, hắn hiểu rõ như lòng bàn tay cách tốt nhất khống chế Mặc Liên.
"Làm, cái gì?" Mặc Liên cứng ngắc hỏi.
Trước mắt người này, tâm tình của hắn không thể bình tĩnh trở lại, khi còn nhỏ, thánh quân tự mình dạy hắn, mặc dù tàn khốc nhưng người người đều hâm mộ hắn, hắn cũng hiểu, đây là thánh quân phá lệ ân sủng.
Cho đến khi biết thánh quân là cha của hắn.
Hắn bắt đầu không hiểu, bắt đầu rất mê mang, hắn chạy đến phố phường, nghe cha con gia đình bình thường nói chuyện, ở chung cùng bọn họ một lúc không hề thấy giống nhau.
Tại sao phụ thân chỉ coi hắn là dã thú? Huấn luyện hắn vì trên người hắn có sức mạnh thần bí, có thể khiến thánh quân muốn làm gì thì làm.
Từ trong ánh mắt của hắn rất dễ dàng thấy thù oán, từ khi ánh mắt nhìn thấy ánh sáng còn trong sáng hơn so với Tống Mịch tưởng tượng.
Tuy nhiên, đó cũng là vì hắn sức mạnh trong cơ thể bị vô cực thiên khóa áp chế.
Nếu không, Mặc Liên mới thực sự thuộc về thế lực hắc ám.
"Ngươi muốn biết nguyên nhân thì giúp ta làm một việc." Tống Mịch nói.
Mặc Liên lắc đầu, rất rõ ràng quyết đoán, hắn sẽ không giúp, không muốn bị lợi dụng tiếp.
"Triệt nhi, là ai dạy ngươi làm trái lời phụ thân, Hoàng Bắc Nguyệt sao? Nha đầu kia rất xấu rồi."
"Không quan hệ với nàng." Mặc Liên Ngữ chậm rãi nói, nhưng biểu đạt rõ ràng.
Tống Mịch thất vọng nói: "Ngươi không chịu giúp thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
Ánh mắt lạnh lẽo, Mặc Liên đột nhiên lộ ra sát khí, Tống Mịch đã sớm biết phản ứng của hắn, cười nhẹ một tiếng, ánh vàng rực rỡ như cát vàng từ trên trời giáng xuống, hắn lui từng bước, thần bí cười rộ lên.
"Triệt nhi, tương lai có một ngày ngươi nhất định sẽ đồng ý tới giúp ta, không ai hiểu con bằng cha mẹ, không ai hiểu rõ ngươi hơn ta." Nói xong, thân ảnh Tống Mịch liền biến mất trong cát vàng, không thể tìm ra dấu vết.
Mặc Liên nắm chặt tay, đứng bên hồ nước, đột nhiên xa xa có tiếng thở hổn hển gọi tên hắn
"Mặc Liên! Mặc Liên!"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Mặc Liên ngẩng đầu, nhìn lại hướng âm thanh truyền đến.
Cỏ lau bên bờ cao lớn rậm rạp, một cái thiếu nữ mặc y phục đỏ xuyên qua cỏ lau rậm rạp, chạy nhanh về chỗ hắn.
Khuôn mặt quen thuộc khiến con ngươi Mặc Liên co rụt lại.
Hồng Liên?
Lúc gặp ả, Mặc Liên không tin vào mắt mình, hắn rõ ràng tự tay giết ả, làm sao ả vẫn sống được?
Sau một lát, Hồng Liên đã nhào tới trong ngực hắn, ôm thật chặt hắn bắt đầu khóc lớn: "Ta rốt cuộc tìm được ngươi, Mặc Liên, ta rất nhớ ngươi..."
Mặc Liên không hề có chút cảm tình, đẩy Hồng Liên khỏi ngực mình, nghiêng sang một bên.
"Mặc Liên?" trong mắt Hồng Liên đều là nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt âm lãnh nhìn ả một cái, Mặc Liên xoay người muốn chạy.
"Đừng đi!" Hồng Liên chạy đến trước mặt hắn, ngăn trở hắn, "Ngươi không thích làm Mặc Liên, ta không gọi ngươi Mặc Liên, Triệt nhi......"
Tay tái nhợt đột nhiên bóp chặt cổ ả, dùng sức xiết lại, suýt chặt cắt đứt cổ ả!
"Làm càn! Dám vô lễ với công chúa điện hạ!" Hắc y nhân không biết từ đâu chạy đến, đột nhiên rút đao bổ về phía bả vai Mặc Liên!
Hồng Liên mở to mắt, nhưng cổ bị bóp chặt không phát ra tiếng: Đừng!
Mặc Liên giơ tay lên, dễ dàng nắm đoạn đao, mà tay kia cũng buông cổ Hồng Liên ra.
"Cút!" Hắn không muốn giết ả lần thứ hai, nhưng ả không cút thì hắn cũng không nương tay.
Hắc y nhân khiếp sợ nhìn đao chính mình, sắc mặt tái nhợt nhìn Mặc Liên, tim đập nhanh khủng bố, thực lực thiếu niên tái nhợt quỷ dị này quá kinh khủng...
Thanh đao của hắn là dùng vàng đen chế tạo a! Nhưng thiếu niên này dễ dàng dùng hai ngón tay đã chặt đứt!
Hồng Liên ho khan vài tiếng, vội vàng đứng lên, kéo ống tay áo Mặc Liên, đau khổ cầu khẩn: "Ta tìm ngươi lâu như vậy, tại sao ngươi không thèm liếc ta một cái? Ta biết ngươi chán ghét ta, nhưng ngươi không nói một lời nào được với ta sao?"
Mặc Liên giật mạnh ống tay áo về, lạnh lùng liếc ả một cái: "Đừng tìm chết."
Hồng Liên nước mắt đổ xuống, trên mặt tinh sảo mang theo oán giận cùng không cam lòng: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng không bằng người đã chết sao? Tại sao?".
"Nàng không chết." Mặc Liên âm lãnh nói.
"Đúng! Cô ta đúng là không chết, cô ta bây giờ là Bắc Nguyệt quận chúa, thê tử của Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, ngươi thích cô ta như vậy, tại sao vẫn để cô ta gả cho người khác?" Hồng Liên như phát cáu nói.
Những lời này nàng nhịn đã lâu, mỗi lần đều muốn nói với Mặc Liên.
Hoàng Bắc Nguyệt không phải Hoàng Bắc Nguyệt trước kia, cô ta vẫn gả cho người khác, hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt có khác gì đã chết? Nàng thật cao hứng! Bởi vì ngay cả Mặc Liên cũng buông tha!
Nghe vậy, lần đầu tiên Mặc Liên nhìn ả với ánh mắt châm chọc, nhưng rất lạnh rất lãnh đạm, giống như đối với một người xa lạ.
Đối với Mặc Liên mà nói, tất cả người không có tư cách tiến vào trong lòng đều là người xa lạ.
Nhìn ánh mắt của hắn, Hồng Liên ngẩn ra, nàng nói sai cái gì sao? có chuyện gì nàng không biết sao?
"Triệt......" Nàng muốn bắt tay Mặc Liên một lần nữa, nhưng lại bị hắn vô tình tránh ra.
Không muốn lãng phí thời gian với ả, nếu không hắn thật sự sẽ giết người, Mặc Liên phẩy tay áo một cái, biến mất trong bụi cỏ lau rậm rạp.
Hồng Liên nhìn bụi cỏ lau trống rỗng, nghiến răng nghiến lợi, Mặc Liên, ta thật sự khiến ngươi ghét như vậy sao?
"Công chúa điện hạ......" Hắc y nhân kia cúi đầu, không dám nhìn bộ dáng đương kim Công chúa Vĩnh Ninh khóc.
"Sự tình hôm nay, không được nói cho bất kỳ ai, biết không?" Hồng Liên nói.
"Thuộc hạ rõ!" Hắc y nhân kia lập tức gật đầu, đến bảo vệ công chúa, tự nhiên biết cái gì có thể nói, cái gì không thể.
Hồng Liên xoay người đi ra ngoài, Hắc y nhân kia cũng lập tức theo sau, đi vài bước, phía trước Hồng Liên đột nhiên xoay người, trong tay một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm vào trái tim hắc y nhân kia!
"Công, công chúa......"
"Ta chỉ tin tưởng người chết sẽ không biết nói lung tung!" Kiểm sắc khuấy đảo trong lồng ngực hắn, sau đó rút ra, máu tươi văng khắp nơi, Hắc y nhân chết không kịp ngáp.
Hồng Liên lấy một lọ thuốc bột từ nạp giới ra, đổ lên thân thể Hắc y nhân, hắn chậm rãi hóa thành một bãi máu loãng.
Làm xong hết thảy, Hồng Liên mới dùng khăn lau kiếm, hai mắt lạnh lùng liếc vào bên cạnh bụi cỏ lau nói:"Cút ra đây!"
Nghe vậy, một người mặt mày xám tro lảo đảo chạy đến, cẩn thận cúi đầu, không dám nhìn Hồng Liên.
Nhìn thấy người này, Hồng Liên đùa cợt nhếch miệng, nói:"Lưu Thạch, ngươi đi theo ta làm gì? Ngươi vô dụng như vậy, ta căn bản không cần ngươi!"
"Ta, ta sẽ hữu dụng." thiếu niên mặt xám mày tro này là Lưu thạch ngày đó đi theo Hồng Liên từ vách núi Địa ngục ra.
"Hừ, ngươi có tác dụng gì? Ngươi vô dụng đến mức ngay cả giết ngươi ta cũng khinh thường"
Lưu thạch cắn môi, buông tôn nghiêm, nói: "Ta biết lúc Mặc Liên trở về thành Lâm Hoài mang theo một cô gái, ta tận mắt thấy"
Hồng Liên lập tức hỏi: "Nữ nhân kia là ai?"
"Ta không dám tới gần bọn họ, nhưng ta, ta sẽ tra rõ ràng!" Vừa nghe ngữ khí ả vội vã như vậy, Lưu Thạch biết chính mình sẽ không vô dụng.
Mặc dù trong lòng khổ sở, nàng quan tâm một nam nhân khiến hắn thống khổ như thế, nhưng nếu chỉ có thể được ở bên cạnh nàng, hắn cũng không oán hận.
"Được, ngươi đi tra rõ ràng bọn họ đang ở đâu, và nữ nhân kia là ai." Hồng Liên ném một túi kim tệ bên chân hắn "Lưu Thạch, ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ cho ngươi đi theo ta."
Lưu Thạch vội vàng gật đầu, mừng rỡ không ngừng.
Hồng Liên nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ câu Mặc Liên vừa nói, càng nghĩ càng thấy bất thường.
Mặc Liên nói Hoàng Bắc Nguyệt không chết, dường như không phải ám chỉ Bắc Nguyệt quận chúa vô dụng kia, chẳng lẽ, Hoàng Bắc Nguyệt thực sự sống chỗ ả không biết.
Liên lạc chuyện trước kia xảy ra, ánh mắt Hồng Liên càng ngày càng lạnh.
Lúc đầu ả đã sớm hoài nghi người tên Hí Thiên giúp Bắc Nguyệt quận chúa điều trị hai mắt, đáng tiếc không có cách nào nhìn thấy cô ta, hiện tại vừa nghĩ, Hí Thiên không phải là Hoàng Bắc Nguyệt năm đó ở Nước Nam Dực dùng tên giả sao?
Còn có trước hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa, hoa hồng quỷ dị rơi từ trên trời xuống được truyền là thần tích, căn bản là có người cố gắng tạo ra! Ai mới có thể hao tổn tâm cơ giúp Bắc Nguyệt quận chúa như vậy?
Hiện tại Mặc Liên mang theo phụ nữ thần bí trở về Thành Lâm Hoài......
Hoàng Bắc Nguyệt, nếu như ngươi thật sự chưa chết thì lúc này ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Hồng Liên đi ra ngoài bụi lau, cách đó không xa chính là khu săn bắn của Hoàng gia Nước Nam Dực, gần đây Hoàng thượng đều xử lý triều chánh ở chỗ này, dẫn theo không ít người trong cung đến.
Hoàng hậu cũng tới, vì vậy ả cũng cùng đi đến.
Hoàng thượng cũng không có nhiều hảo cảm với nữ nhi vừa mất mà lại có được như ả, một trong những nguyên nhân là vì ả có dung mạo tương tự Bắc Nguyệt quận chúa.
Ở trong lòng hắn, Bắc Nguyệt quận chúa là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế, bởi vậy từ lúc hồi cung đến nay, Hoàng thượng cũng không triệu kiến ả lần nào.
Hoàng hậu lại càng bởi vì ả quá giống Huệ Văn trưởng công chúa đã mất mà không thân cận ả.
Chiến Dã lại càng không cần phải nói, ả ngày xưa với thân phận Hồng Liên gây ra không ít chuyện, Chiến Dã ngoài chán ghét ra cũng không có bất cứ cảm tình nào.
Các nô tài nhìn thấy các chủ tử đều thái độ như vậy nên cũng chẳng có sắc mặt tốt với ả.
Mà nực cười chính là trong cả hoàng tộc Nước Nam Dực, duy nhất đối xử không tệ với ả lại là Bắc Nguyệt quận chúa.
Tuy lý do chủ yếu là vì Bắc Nguyệt quận chúa bản tính mềm yếu thiện lương, đối xử với ai cũng vậy, nhưng ngẫu nhiên quan tâm cũng khiến Hồng Liên có một cảm giác mông lung là người một nhà.
Vừa rồi cảm giác được khí tức Mặc Liên nên lặng lẽ chạy khỏi khu vực săn bắn, hiện tại cũng chỉ có thể len lén chạy trở về.
Hoàng thượng gần đây tinh thần rất kém cỏi, tới đây cũng chỉ có thể nhìn các vị hoàng tử hoàng tôn ở khu vực săn bắn bày ra tư thế oai hùng, còn hắn cùng tần phi nghỉ tạm trên khán đài và tán dóc.
Phần lớn chuyện triều chính đều giao cho thái tử Chiến Dã.
Nhưng hai ngày trước, Chiến Dã đột nhiên biến mất, không nói cho bất kỳ ai biết hắn đi đâu.
Chuyện này hoàng hậu cùng một ít đại thần ủng hộ thái tử lo lắng, tin tức này bị bọn họ lén gạt đi, ngay cả Hoàng thượng cũng không biết.
Hoàng thượng sa vào tửu sắc, không chú ý tới thân thể chính mình, sức khỏe ngày càng sa sút, mắt thấy hắn dần dần buông quyền, giao cho thái tử Chiến Dã, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất, nhưng thái tử điện hạ biến mất...
Nghi phi cùng Kính vương nhìn chằm chằm tới! Hoàng thượng nhiều con nối dõi như vậy, ai cũng mơ ước ngôi vị hoàng đế, giờ phút này để lộ một ít tin tức, tất cả cũng sẽ gặp nạn.
Hồng Liên thân thủ lợi hại, không kinh động bất kỳ kẻ nào trong bãi săn, đi lên khán đài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghi phi ở bên người hoàng hậu nói gì đó, sắc mặt hoàng hậu rất khó coi.
Ả vội vã đi qua, chưa tới gần chỉ nghe Nghi phi thời khắc đó cao giọng nói: "Thái tử điện hạ còn không đăng cơ đã bận rộn như thế, hôm nay Hoàng thượng hiếm khi vui vẻ mà cũng không đi ra bộc lộ tài năng."
Hoàng thượng quay đầu nói: "Đúng vậy, vài ngày không gặp Chiến Dã, gọi hắn đến đây đi".
"Hoàng thượng, ngài không phải không biết, tính tình Chiến Dã cho tới bây giờ cũng không thích những hoạt động này, hắn giờ phút này sợ rằng ở trong quân, sẽ thỉnh an Hoàng thượng sau."
Hoàng hậu dịu dàng nói, Nghi phi vừa nghe liền cười nói: "Trong số những Hoàng hoàng tử của hoàng thượng, thái tử điện hạ thông minh cần mẫn nhất, biết tạo uy vọng trong quân, mượn lòng người."
Lời này có ý khác, ai nghe cũng cảm nhận được ý vị trong đó.
Hai tay Hoàng thượng họp lại trong tay áo bào rộng thùng thình, nhắm nửa con mắt không mở miệng, thiên uy khó dò, không ai biết Hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng hậu cắn môi, thầm hận Nghi phi nhân cơ hội đến chia rẽ, nữ nhân này...
"Nghi phi nương nương nói rất đúng, hoàng huynh từ nhỏ kiên định cố gắng hơn so với người khác, điều này quá rõ ràng, cũng không hề khoa trương, nhưng Kính vương điện hạ nghe nói ngày hôm trước bởi vì một ca cơ mà cùng Nhị công tử của gia tộc Bố Cát Nhĩ náo loạn một hồi, đả thương người khác."
Giọng nói thanh thúy của Hồng Liên đột nhiên vang lên, không biết khi nào ả đã đứng ở phía sau Nghi phi, vừa cất tiếng đã dọa Nghi phi sợ đến mức hô nhỏ một tiếng.
Nhìn thấy bà ta phản ứng như thế, Hồng Liên cười lạnh: "Hồng Liên luôn luôn ngây thơ với chính sự, nhưng hiện tại Nước Bắc Diệu bắt đầu như hổ rình mồi, Kính vương điện hạ sau lưng đắc tội với gia tộc Bố Cát Nhĩ, thật không thỏa đáng?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook