Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1109: Lấy được vương tỉ 4

Nếu như không nhìn lầm thì hoa văn bùa chú trên Vương Tỉ cùng hoa văn bùa chú trên cổ tay mà nàng lấy từ nguyên khí của Thiên Quỳ ra giống đến 85%.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt biến ảo đặc sắc, người ngoài nhìn vẻ mặt bí hiểm như vậy khó có thể nắm chắc.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Thiên Quỳ lạnh lùng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt khôi phục, vẻ mặt tự nhiên, rất nhanh nhún nhún vai "Không nhìn gì cả."

Thiên Quỳ không tin nàng nói, lấy kinh nghiệm não lạt sống lâu của chính mình mà phán đoán, biết vừa rồi vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt biểu lộ có chuyện xảy ra.

Hơn nữa sự kiện kia là về Vương Tỉ.

Nếu về Vương Tỉ, như vậy chắc chắn liên quan đến bản thân mình!

Ả muốn bức bách Hoàng Bắc Nguyệt nói ra, song lúc này Phong Liên Dực cùng Lệ Tà cũng đi tới trước kết giới, bên ngoài ba cao thủ tuyệt thế uy áp, kết giới của ả không giữ được lâu.

Phong Liên Dực tới gần kết giới, vươn tay với Hoàng Bắc Nguyệt nói:"Giao Vương Tỉ cho ta."

"Không thể giao cho hắn!" Yểm hô to "Xú nha đầu, ngươi nếu giao cho hắn, đại gia nhất định băm ngươi thành nghìn mảnh!"

"Hoàng Bắc Nguyệt, Vương Tỉ là vật của Thành Tu La, ngươi phải để vật quy nguyên chủ." Lệ Tà âm trầm nhìn nàng.

Nhìn từng cặp mắt bên ngoài nhìn chằm chằm nàng cùng vương tỉ trên tay, Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười nói: "Vương Tỉ đến tay ta, tự nhiên là đồ của ta, các ngươi muốn lấy thì dựa vào bản lĩnh đi!"

Yểm bị nàng chọc giận bùng nổ, lưỡi hái chuyển trong tay, nhìn như muốn động thủ.

Lệ Tà lạnh lùng nói: "Vương Tỉ ở trong tay ngươi không có tác dụng gì, chỉ mang đến họa sát thân!"

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Nói có đạo lý!"

Nghe nàng nói như vậy khẳng định có quỷ, Phong Liên Dực hiểu rõ nàng, một khắc thấy nụ cười giảo hoạt lộ ra trên mặt nàng liền nói: "Nếu ngươi dám làm chuyện điên rồ thì sẽ là kẻ địch của Thành Tu La."

"Ha ha......" Hoàng Bắc Nguyệt cười một tiếng "Ngươi thật sự là hiểu rõ ta nhất trên đời này, tuy nhiên không đối địch cùng Thành Tu La có khác gì không? nếu ngươi lựa chọn làm vua của địa ngục thì mãi mãi là kẻ địch của Hoàng Bắc Nguyệt ta!"

Lời nói chát chúa làm Phong Liên Dực ngẩn ra, lập tức trong ánh mắt màu tím thâm trầm lắng đọng.

"Ngươi đã lựa chọn."

"Ta đã sớm lựa chọn, là ngươi đi ngược lại ta!"

Nụ cười châm chọc nở rộ bên môi duyên dáng.

Nhẹ nhàng liếc nàng, Phong Liên Dực không nói thêm lời, khẽ gật đầu Lệ Tà, Lệ Tà liền cười nói: "Vậy hôm nay dựa theo bản lãnh xem ai có thể đoạt được Vương Tỉ!"

Yểm hung hăng trừng hắn một cái, kéo Quân Ly trọng thương thấp giọng nói: "Hắc tử, ngươi còn đánh được không?"

"Ngươi nói xem?" Độc tính, hơn nữa trọng thương khiến giọng nói Quân Ly vỡ vụn.

Vẻ mặt Yểm rối rắm, nhưng rất không cam lòng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt "Xú nha đầu! Không bỏ qua ngươi dễ như vậy được, một mình đại nhân cũng có thể cướp Vương Tỉ về!"

Hắn nói xong, Lệ Tà đã hành động trước hắn, một trận sóng gió giã trên kết giới của Thiên Quỳ, kết giới kịch liệt chấn động.

Thấy thế, Yểm cũng không khách khí, buông Quân Ly bắt đầu động thủ.

Thiên Quỳ vội vàng rời kết giới, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết không tốt, nhìn hai người này thế tới rào rạt, tình huống tương đương không ổn!

Đùa chứ, cho dù nàng là Hiên Viên Cẩn cũng không chịu nổi hai ma thú mạnh mẽ tiến công a!

Trước mặt kết giới đang từ từ nghiền nát, mà Thiên Quỳ lại biến mất vô tung, rất rõ ràng ả không muốn nhúng tay, để tránh bị Hoàng Bắc Nguyệt lấy Vương Tỉ ra lệnh!

Nhìn tình huống trước mắt không xong, Hoàng Bắc Nguyệt đầu óc chuyển nhanh, nửa giây sau nàng đã quyết định!

Nàng không thể ở lại đánh với bọn họ, cho nên...

Các ngươi đều mơ tưởng Vương Tỉ, vậy tới tranh đoạt đi!

Vương Tỉ trong tay hung hăng đập bể kết giới! Hoàng Bắc Nguyệt cười lớn nói: "Ai bản lĩnh lớn thì đạt được Vương Tỉ!"

Nói xong, nàng không trì hoãn, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu mà nhảy lên.

Băng Linh Huyễn Điểu đập cánh bay cao, kinh động vô số hoa rơi.

Mà cùng lúc, Lệ Tà cùng Yểm đồng loạt đánh nát kết giới, nhìn thấy Vương Tỉ phía kết giới bay tới, hai người đều không nhường nhịn, phi nhanh qua tranh đoạt!

Vương Tỉ quay vòng ở giữa không trung, chỗ hoa văn bùa chú có vài lá bùa hiện lên.

Ở ngoài cuộc chiến, ánh mắt Phong Liên Dực ngưng tụ, nghĩ nói ra cũng không kịp, chỉ có thể vung tay lên, triệu hồi vô số nguyên khí phong bọc thân thể của hắn bay nhanh ra phía ngoài.

"Vương Tỉ là của ta!" Yểm yêu nghiệt cười, tay hắn cùng tay Lệ Tà đồng thời chạm được vào Vương Tỉ, song Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương ở phía sau phát uy, cực đại mắt bắn ra hai cây châm nhỏ bắn về phía mắt Lệ Tà.

Lệ Tà cực kỳ hoảng sợ, vội vàng né tránh châm, tay đột nhiên đan xen, không bắt được Vương Tỉ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Yểm lại thoải mái bắt được Vương Tỉ, tiếng cười tà ác của ma thú tà tràn ra khóe môi.

"Lấy lửa làm dẫn, lấy lôi ra tay, cùng cửu thiên huy hoàng oai, Bùa lôi hỏa, nổ!"

Một khắc bắt được Vương Tỉ, giọng nói thanh lạnh cũng vang lên, ngữ điệu tỉnh táo, lạnh như băng không hề dao động, nhưng mục tiêu chính xác rõ ràng!

Yểm giật mình một cái, như nhớ ra gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn về cô gái trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu chuẩn bị thoát đi.

Nàng mặc giá y, tóc đen bay lên, mặc dù cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng.

Ngay lúc này, hai tay nàng đã hoàn thành kết ấn, lông mi nồng đậm run rẩy ngước lên, dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn hắn một cái.

Tim của nàng trong nháy mắt như bị một đôi tay mềm mại nhỏ bé bao lấy, nhưng lại dùng sức nắm lại.

Có chút đau......

Nàng không do dự đặt tay trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, lửa đỏ chợt lóe, Vương Tỉ trong tay Yểm đột nhiên nổ mạnh!

Lửa cháy rừng rực bay lên trời, trung tâm ngọn lửa có sức mạnh khủng bố có thể đốt hủy hết thảy!

Yểm giơ tay che mắt, song ngọn lửa kia lại vô tình bò lên khuôn mặt tinh sảo yêu nghiệt và da tay trắng như trang giấy của hắn, bị thiêu hủy trong lửa cháy.

"Yểm......"

Nhìn thấy một màn kia, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên che miệng lại, chính mình cũng không dám tin uy lực của Bùa lôi hỏa lớn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương