Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1103: Đại hôn phong vân 2

Chủ nhân Vạn Thú Vô Cương...

Chờ sau khi khôi phục thực lực, nha đầu kia nhất định không thể giữ lại!

Sát ý chợt lóe, Hoàng Bắc Nguyệt đã tỉnh dậy.

Kinh mạch đau nhức, giống như toàn thân bị đánh một trận, đau nhức rên một tiếng, chậm rãi nhìn quanh thấy Thiên Quỳ nhắm mắt lại tĩnh tọa một bên.

"Quân Ly đâu?" Liếc nhìn quanh không thấy hắn, nhớ chuyện vừa rồi xảy ra, mặc dù khiến nàng thống khổ, nhưng biết hắn là giúp nàng mở phong ấn Vây Thần Liên.

Vừa lúc giải quyết nan đề lớn nhất trước mắt nàng!

"Ngươi muốn gặp hắn?" Thiên Quỳ châm chọc hỏi.

Tầm mắt nhìn lại gương mặt đứa trẻ non nớt, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: "Chúng ta bắt đầu vận chuyển nguyên khí lần cuối cùng đi."

Thiên Quỳ nhắm mắt lại, Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý đặt tay trên vai hắn, Vạn Thú Vô Cương nguyên khí chậm rãi rót vào.

Nguyên khí xoay tròn so với trước càng nhanh hơn, biển nguyên khí giống như núi lửa phun trào, rục rịch trong khí nguyên.

Thông qua nguyên khí của Vạn Thú Vô Cương, vẫn có một chút màu đen cùng màu đỏ cuối cùng theo nguyên khí của nàng lặng lẽ đi ra.

Song, lúc này đã có chút bất thường, nguyên khí sắp ra trong nháy mắt, Thiên Quỳ đột nhiên nói: "Ngươi mang ra cái gì vậy?"

Nàng trong lòng cả kinh, nhưng biểu hiện lại bình tĩnh nói: "trong phù nguyên của ngươi ngoài nguyên khí còn có cái gì?"

"Chớ giỡn mặt ta!" Thiên Quỳ lạnh lùng nói.

"Ngươi cũng đừng lộn xộn!" Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng cảnh cáo, nguyên khí đang vận chuyển, một khi hắn lộn xộn làm nguyên khí tán loạn, tạo thành tổn thương gì nàng cũng mặc kệ!

Thiên Quỳ cũng là nhân vật cực kỳ có thể ẩn nhẫn, sắc mặt âm lãnh, lúc nguyên khí Vạn Thú Vô Cương rời khỏi kinh mạch thì ả đột nhiên quay người đánh ra một chưởng!

Đã sớm ngờ tới ả đột nhiên động thủ, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt lập tức bứt ra. Một tòa bia đá bên cạnh nàng bị hung hăng đánh nát.

Thiên Quỳ thấy tấm bia đá ngã xuống, muốn rời đi, nhưng thân thể lại co rút, vận chuyển xong mười hai lần nguyên khí Vạn Thú Vô Cương, khí nguyên bị phong ấn hơn một trăm năm đột nhiên trào ra mãnh liệt!

Kinh mạch mới trong khoảng thời gian ngắn thừa nhận nguyên khí mạnh mẽ như thế có chút quá sức, mới có thể khiến Thiên Quỳ mất đi năng lực hành động, thống khổ khom người xuống.

Tấm bia đá ầm ầm ngã xuống, chỉ nghe thấy ả hét thảm một tiếng, nửa thân thể bị tấm bia đá đè xuống!

Một búng máu phun ra, Thiên Quỳ sắc mặt xanh trắng, giơ tay chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi rốt cuộc mang đi cái gì?"

"Không mang đi gì hết." Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh táo nhìn hắn nói.

"Ta không tin......" Thiên Quỳ cắn răng nói "Tiện nhân!"

Tấm bia đá sụp đổ động tĩnh lớn nên rất nhanh thu hút Quân Ly tới, liếc nhìn Thiên Quỳ dưới tấm bia đá, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, cũng không có động tác gì.

"Không liên quan tới ta." Hoàng Bắc Nguyệt mở hai tay ra tỏ vẻ trong sạch.

Quân Ly chưa nói gì, nhẹ nhàng phất tay mở tấm bia đá ra, nửa ngồi xổm xuống dò xét mạch đập Thiên Quỳ một chút, mi tâm thả lỏng.

"Khí nguyên đã đả thông, xem ra ngươi rất nhanh sẽ khôi phục, chỉ là..." ánh mắt đỏ sậm chậm rãi nhìn chân ả hơi tiếc hận.

Thiên Quỳ cắn răng nói: "Cô ta chắc chắn động tay chân vào phù nguyên của ta"

"Ta thiết cấm chế trong phù nguyên, nếu nàng động tay chân, ta không thể không biết." Quân Ly thản nhiên nói.

Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ may mắn, Quân Ly quả nhiên sẽ không khinh địch tin tưởng nàng như vậy, tuy nhiên hoàn hảo mỗi một lần vận chuyển nguyên khí, màu đen cùng màu đỏ đi theo nguyên khí Vạn Thú Vô Cương rời đi mà không ai phát hiện được.

Thiên Quỳ không phát hiện, thật sự may mắn.

Nghe vậy, Thiên Quỳ mặc dù bất đắc dĩ, nhưng không nói thêm lời.

Vừa rồi trong nháy mắt cảm giác hết sức mơ hồ, chỉ cảm giác mơ hồ bị kiềm chế, nhưng sau khi nguyên khí vận chuyển một vòng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

Chẳng lẽ cảm giác nhầm lẫn?

Đỡ Thiên Quỳ nghỉ ngơi một bên, Quân Ly mới chậm rãi đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt, đôi mắt lạnh liệt đỏ như máu nhìn chằm chằm nàng.

"Cường giả như Thiên Quỳ, lực cảm giác sẽ không sai lầm."

"Ý của ngươi là ta nói dối?" Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng hắn, ánh mắt trong suốt không hề chột dạ, cái loại này trấn định tự nhiên không giống làm bộ.

"Ngươi tốt nhất đừng làm như vậy, ta không thích kẻ nào dối gạt ta." Từ trong mắt nàng không nhìn thấy cực nhỏ sơ hở, Quân Ly liền không tiếp tục hỏi, ngón tay vừa lộn, từ nạp giới lấy giá y cùng tán hoa.

Đây là lúc đầu ở Thành Tu La hắn bảo Vị Ương đưa cho nàng, lúc nàng rời đi vội không mang theo.

Nhìn áo cưới đỏ tươi, trong lòng nàng lại chua xót, tuy nhiên tâm tình trong lòng nửa phần cũng không biểu hiện trên mặt, nàng rất tự nhiên tiếp nhận áo cưới.

"Hôn lễ vào ngày mai." Quân Ly thản nhiên nói.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, giờ phút này đã là đêm khuya, nàng cũng không có nhiều thời gian.

"Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng."

Nàng nói xong, ôm váy áo cưới đi bên kia nghỉ ngơi, trong Cung Vạn Thú nàng rất quen thuộc, trừ phòng cất giấu thân thể Hiên Viên Cẩn còn có một ít phòng nhỏ có thể tùy ý xuất nhập, nàng tìm một gian nghỉ ngơi.

Đóng cửa lại, để Nến Đỏ đi ra chú ý động tĩnh bốn phía, nàng lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu điều động nguyên khí, điều mười hai ký hiệu trong phù nguyên ra.

Nồng nặc màu đen bao vây lấy tinh tế màu đỏ, theo kinh mạch chậm rãi chảy ra, hôm nay số lượng màu đen hết sức khách quan, ở trong phù nguyên đã mơ hồ có thể chống lại nguyên khí của Vạn Thú Vô Cương.

Nàng chỉ dẫn hắc khí đi ra, dần dần ngưng tụ trên nắm tay nàng, màu đen phân tán ra, vây nắm tay nàng lại.

Sau một lát, màu đen hình thành một tầng lá mỏng, Hoàng Bắc Nguyệt thoáng có chút kinh ngạc nhìn nắm tay tối như mực của mình, chỉ cảm thấy toàn bộ nguyên khí đều ngưng tụ trên nắm tay, uy lực khẳng định rất lớn...

Đáng tiếc nơi này không thể thí nghiệm, nàng cũng chỉ có thể đè xuống phát hiện tạm thời nạy, lại chuyên tâm đi xem mười hai ký hiệu kia.

Trên cổ tay, mười hai đạo ký hiệu trật tự bắt đầu viết, sau một lát thì hình thành một cái ký hiệu hoàn chỉnh!

Nàng nín thở ngưng thần, nhưng ngoài ý muốn là không xảy ra chuyện gì, sau khi bùa chú hình thành tựa hồ chỉ là một hình xăm tầm thường, không hề kì lạ.

Lấy sự quen thuộc với bùa chú của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cũng không rõ bùa chú này ẩn chứa ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp bình thường?

Liên tục mười hai ngày suy đoán cùng chờ mong đột nhiên thất bại, loại mất mát này thật không nhỏ.

Nếu chỉ là một hình xăm bình thường thì nàng cần gì tốn hao khí lực lớn như vậy? Thậm chí còn trợ giúp Thiên Quỳ khôi phục thực lực, chẳng khác gì nàng tự chịu diệt vong?

Hoàng Bắc Nguyệt buồn bực suýt muốn đụng đầu vào tường, thoáng cái toàn thân như mất hết khí lực, ngã xuống phía sau, chẳng muốn làm gì nữa.

"Chủ nhân, chuyện gì vậy?" Nhìn thấy nàng như vậy, Nến Đỏ sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng hỏi.

"Ngươi từng thấy vật này không?" Thất vọng cực độ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng dứt khoát lật cổ tay để Nến Đỏ xem bùa chú kia một chút.

Nhưng Nến Đỏ nhìn hồi lâu cũng chỉ lắc đầu,"Chưa từng thấy, tuy nhiên nhìn giống bùa chú, nhưng không biết là loại gì."

Ngay cả Nến Đỏ cũng thấy xa lạ thì nàng còn có cách gì được. Cũng được, coi như không công giúp Thiên Quỳ một lần, sau này chính mình thêm một đối thủ mạnh mẽ mà thôi.

Không tính đại sự gì, thật không tính đại sự gì...

Nàng hiện tại có an ủi duy nhất chính là nguyên khí màu đen kỳ dị làm bàn tay trở nên tối như mực, mặc dù chưa thử qua uy lực, tuy nhiên sẽ không quá yếu.

Nằm trên nền nhà cứng rắn, nhớ tới hôn lễ ngày mai, Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được cười rộ lên.

"Chủ nhân như thế nào vẫn cười được?" Nến Đỏ buồn bực hỏi.

"Nếu ta đạt được Chú ấn Phong, trận hôn lễ này còn có thể liều mạng, nhưng không ngờ tới biến cố xảy ra, ta đang cười tại sao muốn mở trò vui lớn như vậy?"

"Ngày mai hôn lễ, chỉ cần Quân Ly giải quyết tai họa cho Nước Nam Dực, chủ nhân có thể......"

"Ta muốn lấy được Vương Tỉ!" Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói, quyết định này ngay cả khi quyết liệt cùng Phong Liên Dực vẫn không thay đổi.

Nến Đỏ cũng hiểu tâm tư của nàng, không khuyên nữa, để nàng tới giường ngủ một giấc ngon, dễ ứng phó chuyện của ngày mai.

Kỳ thật đã là đêm khuya, nằm không lâu đã thấy trời sáng.

Một đêm này đại khái cũng không ai ngủ được.

Hoàng Bắc Nguyệt sớm rời giường rửa mặt, thay y phục cho hôn lễ mà Quân Ly chuẩn bị, mang châu ế, trên trán một tầng châu ế hạ xuống, ngăn trở sắc mặt nàng.

Không rảnh xem chính mình bộ dáng gì, xấu đẹp ra sao, mặc xong liền đi ra ngoài.

Quân Ly đứng ở ngoài cửa, bên cạnh còn có một nữ tử hơn hai mươi tuổi, tóc đen bù xù, khuôn mặt sầu khổ, mơ hồ tức giận đứng.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy ả liền đoán là Thiên Quỳ sau lúc khôi phục thực lực, thoát ly hình thái trẻ nhỏ, phát triển đến bộ dáng bây giờ.

Tựa hồ cũng biết nàng đã nhận ra chính mình, Thiên Quỳ lạnh lùng liếc nàng, ánh mắt tràn ngập âm trầm sát khí khiến kẻ khác run sợ.

Nếu không phải có khế ước tồn tại, sợ rằng ả sẽ không do dự đánh thốc lên giết nàng?

Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, bình tĩnh đi tới trước mặt Quân Ly, nói: "Hôn lễ cử hành ở đâu?"

Quân Ly cũng không nói chuyện, chỉ duỗi tay nắm eo nhỏ nhắn của nàng, thân ảnh vừa động liền biến mất.

"Chủ nhân!" Nến Đỏ quýnh lên, vội vàng muốn theo sau, lại bị Thiên Quỳ đè lại bả vai.

Đối phương vừa mở miệng, giọng nói như lưỡi cưa cắt vào vật cứng, phát ra ngữ điệu kẻ khác không thoải mái,"Bảo cô ta nhớ kỹ chỉ có một ngày, qua ngày này, ta sẽ không bỏ qua cô ta!"

"Ngươi......" Nến Đỏ đang muốn để đối phương bớt kiêu ngạo, nhưng quay đầu đã thấy Thiên Quỳ cũng sớm vô thanh vô tức biến mất.

Trong lòng không phải không lo lắng, thực lực Thiên Quỳ sợ rằng không dưới Quân Ly, cuộc sống sau này khổ rồi!

Địa điểm cử hành hôn lễ lại là trong Rừng rậm Phù Quang, gần suối nước nóng mà nàng cùng Quân Ly từng sống!

Chỗ này từ khi nàng học xong rời đi cũng không trở về, trong trí nhớ, suối nước nóng vẫn tràn ngập sương mù ấm áp, hoa đào nở rộ.

Năm năm sống ở đây có thể nói là lúc nàng sống nhẹ nhàng tự tại nhất cả đời này, bởi vì lúc ở đây, tất cả âm mưu sát phạt cũng cách xa nàng.

Nhưng hiện tại nàng mang theo một thân vết thương, chết rồi sống lại trở về nên tâm tình sẽ khác.

Đến trước suối nước nóng, Quân Ly thiết một tầng cấm chế ở trên người nàng, hoàn toàn che đậy khí tức nàng.

"Đây là ý gì?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.

"Không muốn phiền toái."

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ có dự cảm bất ổn, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, bọn họ đã tiến vào khu suối nước lượn lờ hơi ấm.

Thời kỳ này đã sớm không có hoa đào, song từng ngọn cây vẫn có nhiều loại hoa như gấm vóc, sắc màu rực rỡ.

So với hoa đào trong trí nhớ càng sáng sủa, mùi thơm xông vào mũi.

Không cần nghĩ cũng biết kiệt tác hoa lệ này chắn chắn là từ tay Yểm.

Đẩy ra tầng tầng sương mù, cảnh tượng trước mắt khiến Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra.

Lầu các này xây dựng như thế nào?

Vốn chỉ có hai gian nhà gỗ nhỏ trong cốc, đột nhiên xuất hiện kiến trúc tinh xảo như vậy, trong cốc, một tòa cung điện tráng lệ đã trang trí thành cảnh hôn lễ, lụa đỏ đèn lồng, trải thảm tương liên.

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn, đột nhiên quay đầu chất vấn: "Tại sao đổi nơi này thành như vậy?"

"Có gì không thể?" Quân Ly lãnh đạm hỏi ngược lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương