Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1081: Thuật Dời đi 1
Hạ xuống phủ Trưởng công chúa, sau khi chạm dất, Nguyệt Dạ lập tức để Băng Linh Huyễn Điểu trở về không gian Linh thú, sau đó lặng lẽ lẻn vào phủ Trưởng công chúa an tĩnh.
Trong phủ mọi người đã ngủ, thủ vệ không thể phát hiện nàng.
Trong Lưu Vân Các an tĩnh không tiếng động.
Nguyệt Dạ từ cửa sổ bay vào phòng Bắc Nguyệt quận chúa, một mùi trầm hương tràn ngập, mấy thị nữ gác đêm ngủ ở gian ngoài.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, ánh lửa tinh tế hiện lên, một viên dược cháy bắn vào lư hương, bất giác mê hương lặng lẽ tràn ngập phòng, làm thị nữ ngủ càng sâu.
Nguyệt Dạ tới bên giường Bắc Nguyệt quận chúa, theo ánh hoa nến dừng lại khuôn mặt quen thuộc, trong lòng xúc động, nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức nâng nàng dậy.
Nến Đỏ đi ra khỏi không gian linh thú, nhìn động tác của nàng, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân muốn dẫn nàng đi đâu?"
"Ở chỗ này bất tiện, sợ rằng bị làm phiền, trước mang đi Tỏa Nguyệt Lâu đi."
Nến Đỏ gật đầu, cúi người đỡ Bắc Nguyệt quận chúa lên lưng, vốn định trực tiếp đi ra ngoài, dù sao mọi người đã bị ngấm mê hương.
Nhưng Nguyệt Dạ quen thuộc nơi này, từ trước âm thầm lấy thân phận Hí Thiên hoạt động thì đều là từ phía sau tường viện Lưu Vân Các nhảy ra, hoàn toàn không lo lắng bị phát hiện.
Bởi vậy hai người liền cẩn thận nhảy ra, dự định rời khỏi hậu viện.
Song lúc này lại nghe tới tiếng nói chuyện thì thào.
"Người trong Lưu Vân Các đều trúng thuốc mê! Ngươi sợ cái gì? Cho dù bị phát hiện cũng có ta làm chỗ dựa cho ngươi rồi!"
Mặc dù cố gắng thấp giọng, tuy nhiên không khó nhận ra giọng nói này là của Tiêu Linh.
"Tiêu đại tiểu thư, Bắc Nguyệt quận chúa hôm nay hoàng ân hưng thịnh, hơn nữa có chỗ dựa là gia tộc Bố Cát Nhĩ, ngươi xác định sẽ không gặp chuyện xui xẻo chứ?" Một giọng nói gian xảo vang lên.
"Hừ!" Tiêu Linh cười lạnh một tiếng "Ta thấy phủ An Quốc công có bao nhiêu lợi hại, thế mà phái ra người lại nhát gan như vậy!"
"Nhát gan? Đại tiểu thư, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nếu sự việc bại lộ, ta sẽ không cam đoan giấu diếm thay ngươi!
"Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, đêm nay người trông coi ta đã thu mua được, chỉ cần chuyện thành, ngày mai ta sẽ giết bọn họ, thần không biết quỷ không hay, ai phát hiện được?" Tiêu Linh nóng nảy, hơn nửa đêm, ả không muốn ở đây nói thêm gì, tránh bị phát hiện.
"Được rồi, ta làm việc thay An Quốc công, tin rằng lão gia tự có cách ứng đối." Người nọ nói xong liền nhanh chóng lẻn vào Lưu Vân Các.
Nhìn động tác kia, chỉ sợ cao thủ thân thủ không tồi!
Này hơn nửa đêm, Tiêu Linh để một cao thủ lẻn vào phòng Bắc Nguyệt quận chúa, bụng dạ khó lường...
Nếu đêm nay nàng chưa tới thì chẳng phải Tiêu Linh thực hiện được mục đích?
Nghĩ tới đây, sau lưng dâng lên cảm giác mát lạnh, đồng thời, một chút sát ý lạnh như băng đã hiện lên trong mắt.
Nàng nhẹ nhàng ra hiệu với Nến Đỏ, để nàng mang Bắc Nguyệt quận chúa về Tỏa Nguyệt Lâu, còn bản thân ở lại xử lý chút việc!
Nến Đỏ không nhiều lời, lập tức rời đi, mà Nguyệt Dạ trong bóng đêm lộ ra nụ cười quỷ dị, sửa sang lại một chút vạt áo, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiêu Linh núp ở chỗ tối trong hậu viện, tận mắt thấy người nọ tiến vào mới thả lỏng cảnh giác xoay người muốn chạy.
Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn gặp may, không tận mắt thấy thì không thể yên tâm.
Đang muốn xoay người, đột nhiên trên lưng bị người vỗ nhẹ một cái.
"Sao ngươi đã trở về rồi?" Trong lòng giận dữ, vừa định xoay người mắng, vừa quay đầu lại nhìn thấy một cô gái xa lạ cười khanh khách nhìn mình.
Sau lúc sửng sốt, Tiêu Linh lập tức giận dữ: "Hơn nửa đêm, ai cho ngươi chạy loạn trong phủ? Ngươi là nha hoàn trong viện nào?"
Nha hoàn?
Đại khái là ánh trăng không rõ cho nên Tiêu Linh không nhìn thấy trang phục nàng.
"Đã trễ thế này, Đại tiểu thư sao không nghỉ ngơi, ngược lại chạy tới đây?" Nàng chưa trả lời vấn đề Tiêu Linh, ngược lại cười hỏi.
"Mắc mớ gì tới ngươi? Nha hoàn mà dám quan tâm chuyện của chủ tử sao?" Tiêu Linh luôn luôn kiêu ngạo, đối mặt với nha hoàn tự nhiên xưa nay không coi ra gì.
Hôm nay quản sự phủ trưởng công chúa là mẫu thân của ả, cho dù có Hoàng Bắc Nguyệt thì những nha hoàn cũng phải xem sắc mặt nàng làm việc!
Nguyệt Dạ thẳng lưng, hai tay khoanh lại, chậm rãi cười nói: "Đại tỷ tỷ, mấy năm không gặp, ngươi không hề thay đổi tính tình, năm đó bỏ sót ngươi, ta đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng đây."
Tiêu Linh khiếp sợ ngẩng đầu, theo ánh trăng tỉ mỉ nhìn mặt nàng, mặc kệ thế nào cũng không nhận ra.
Nhưng người này vì sao gọi nàng là "Đại tỷ tỷ"?
"Ngươi, ngươi là ai?" đầu óc thay đổi thật nhanh, nghĩ nhiều năm qua trong phủ trưởng công chúa trừ Tiêu Nhu cùng Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chỉ còn một muội muội Tiêu Vận.
Nhưng Tiêu Vận rõ ràng mất tích rất nhiều năm, đều nói cô ta đã chết, chẳng lẽ......
Trong lòng phát lạnh nhìn cô gái kia, giọng nói Tiêu Linh thoáng cái nghẹn trong cổ họng.
"Ngươi, ngươi là Tiêu, Tiêu Vận?"
"Ha ha ha, Tiêu Vận? Cô ta khi đó chết thật bi thảm, ta tận mắt thấy."
Tiêu Linh càng lạnh run, chậm rãi lui về phía sau "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đại tỷ tỷ, ngươi dám cùng người khác hại ta, lại vẫn hỏi ta là ai?" Nguyệt Dạ giống như quỷ mỵ, thoáng cái tới gần nàng, hai mắt lạnh ám nhìn chằm chằm Tiêu Linh.
Giống như bị sét đánh vào đầu, Tiêu Linh suýt thét chói tai: "Ngươi, ngươi là... Ta không tin! Làm sao có thể?"
Ánh mắt nhìn về phía Lưu Vân Các, nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt ở bên trong! Nữ nhân này không hề giống Hoàng Bắc Nguyệt, mơ tưởng lừa gạt nàng!
"Không cần ngươi tin." Nguyệt Dạ cười lạnh "Vốn ta đang suy nghĩ lấy vật gì làm đồng giá trao đổi, đây coi như ngươi tự dâng lên, đừng trách ta tàn nhẫn".
"Ngươi muốn làm gì, ngươi, ngươi, a...."
Tiêu Linh hét thảm, tuy nhiên Nguyệt Dạ không để ả thành công kêu gào kinh động người khác, tay mắt lanh lẹ, một cây cây khô đã sớm nhét vào miệng Tiêu Linh.
Mà tay kia không do dự đào hai con mắt đang trợn tròn hoảng sợ của Tiêu Linh!
Tiêu Linh muốn chống lại nhưng động tác của nàng quá nhanh, con ngươi bị tươi móc ra với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Tiêu Linh bưng hai mắt, thống khổ rên rỉ té trên mặt đất.
"Đại tỷ tỷ, bài học này nhớ kỹ không?" Từ nạp giới cầm một cái bình thủy tinh trong suốt ra, bình thản bỏ đôi mắt vào, sau đó lòng bàn tay ngưng tụ thành băng, chốc lát bị nguyên khí hỏa hòa tan.
Như thế lặp đi lặp lại, máu tươi trên tay được rửa sạch, từng giọt rơi vào người Tiêu Linh.
"U u ô, ngươi, ngươi rốt cuộc..."
"Không sai, ta hiện tại quả thật không phải là Bắc Nguyệt quận chúa, tuy nhiên, ta là thần hộ mệnh của cô ấy, mặc kệ ta ở đâu, chỉ cần ta biết có ai bắt nạt cô ấy thì kẻ đó đừng mong dễ sống! Ánh mắt này chỉ là cảnh cáo mà thôi, ngươi hiểu chưa?"
Tiêu Linh nằm trên mặt đất, đau đến hôn mê, nhưng loại đau nhức xé rách thần kinh này khiến nàng không thể ngất xỉu được!
Thân thể kịch liệt run rẩy, người mặc đồ đen kia đột nhiên tiết lộ ra uy áp rất mạnh, tại chu vi mấy thước mà đè nặng lên ả.
Tiêu Linh không có nội lực cơ hồ bị luồng uy áp áp này khiến lục phủ ngũ tạng vỡ vụn!
"Hiểu chưa?" Nguyệt Dạ không kiên nhẫn hỏi lại một lần.
"Hiểu, hiểu rồi" Tiêu Linh vội vàng gật đầu, thấp giọng khóc hu hu.
"Trở về đối xử tốt với mẫu thân ngươi." Nguyệt Dạ vừa dứt lời đột nhiên rời đi, thuận đường trở lại Lưu Vân Các giải quyết người mà Tiêu Linh mang đến.
Không muốn giết Tiêu Linh vì nể tình Phương di nương, bài học này đủ để ả nhớ cả đời!
Nhưng ngoài ý muốn là hiện nay Chiến Dã đã từ từ cầm quyền, sau khi hắn nắm quyền vài lần cải cách đã từ từ tước quyền những người bảo thủ, không có quyền thế lớn như An Quốc công, vậy mà lão ta vẫn dám cùng Tiêu Linh gây bất lợi cho Bắc Nguyệt quận chúa.
Xem ra năm đó nàng giết Tiết mộng, dùng kế phế đi Tiết Triệt, An Quốc công vẫn ghi tạc trong lòng a!
Lão gia hỏa kia thích mang thù như vậy, chán sống rồi chăng?
Mang theo cặp mắt của Tiêu Linh bay nhanh về Tỏa Nguyệt Lâu. Yểm từ chỗ Nến Đỏ biết nàng muốn thi triển "Thuật Dời đi" giúp Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực liền ở trong phòng chờ Nguyệt Dạ trở về.
Nguyệt Dạ đẩy cửa vào, nhìn thấy Yểm thì ngẩn ra, lập tức cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Yểm khoác một ngoại bào màu đỏ, nghiêng người dựa vào giường Bắc Nguyệt quận chúa ngủ say, động tác khêu gợi khiến Nến Đỏ không tiện nhìn.
"Thuật Dời đi? Đúng là có người nghĩ biện pháp như vậy."
"Nói thế thì ngươi đã sớm biết Thuật Dời đi là biện pháp khả thi?"
Yểm không thừa nhận, có điều hắn chỉ trầm mặc, dường như đồng tình.
Nguyệt Dạ không tức giận, chỉ cười nói: "Ngươi đã biết thì ta cũng yên tâm hơn nhiều."
"Ngươi yên tâm cái gì? Thi hành Thuật Dời đi, chỉ cần có chút sai lầm có thể chính ngươi sẽ gánh hậu quả!" Yểm tức giận đấm vào gối mềm trên giường.
Không thể không nói, lúc hắn tức giận, bộ dáng thật ngây thơ.
Nguyệt Dạ sắc mặt nghiêm túc "Yểm, ta nghiêm túc mới quyết định như vậy, cũng không phải nhất thời xúc động."
Nhìn sắc mặt kiên định của Nguyệt Dạ, Yểm lẩm bẩm: "Ngươi không hề hiểu rõ thuật này."
"Từ từ sẽ hiểu." Nguyệt Dạ giơ giơ tài liệu từ Điện Quang Diệu ra, cười tủm tỉm nói, "Ngươi cứ yên tâm, không dám nói ngoa nhưng đối với những thuật pháp trên đời, không có người thứ hai quen thuộc hơn ta"
Bởi vì Vạn thú Vô Cương chính là pháp bảo hình thành từ tập hợp pháp thuật cấp cao. Đối với bùa chù, vận dụng chú thuật yêu cầu rất nghiêm ngặt, cho nên nhiều năm qua, nàng cũng coi là một cao thủ.
Nàng cũng nói như vậy, Yểm tự nhiên không thể nói gì, nhắc nàng vài câu liền trở về nghỉ ngơi.
Nguyệt Dạ lắc đầu cười cười, Yểm mặc dù thích làm ngược lại nàng, tuy nhiên cũng bởi vì quan tâm nàng.
Trước kia lo lắng hắn từ hắc thủy cấm lao đi ra biến thành kẻ địch của mình, hiện tại cũng yên tâm, ma tính người này đang chậm rãi mất đi.
Liếc nhìn Bắc Nguyệt quận chúa ngủ say trên giường, trong lòng Nguyệt Dạ lặng lẽ dự định, dặn dò Nến Đỏ đi tìm Chiến Dã, nói tình huống của Bắc Nguyệt quận chúa cho hắn biết, bảo hắn không nên lo lắng, hai ngày nữa sẽ đem quận chúa bình yên vô sự trở về.
sau lúc Nến Đỏ đi, nàng để đám người A Tát Lôi thay nhau canh giữ ở bên ngoài, chính mình mới an tâm đi trong thư phòng, nghiên cứu cấm thuật - Thuật Dời đi trong tài liệu.
Sau một hồi nghiên cứu phát hiện Thuật Dời đi bị liệt vào cấm thuật quả thật là danh bất hư truyền, ký hiệu phức tạp đủ để nàng váng đầu.
Một đêm không ngủ, suốt đêm nghiên cứu, trời nhanh chuyển sáng, bất giác vậy mà đã ngủ.
Trong mộng không biết thấy cái gì mà đầy máu tươi khiến nàng cả kinh, đầu đầy mồ hôi tỉnh lại.
Thư phòng an tĩnh, ngọn nến đốt tới cuối ngọn gần tắt.
Trong phủ mọi người đã ngủ, thủ vệ không thể phát hiện nàng.
Trong Lưu Vân Các an tĩnh không tiếng động.
Nguyệt Dạ từ cửa sổ bay vào phòng Bắc Nguyệt quận chúa, một mùi trầm hương tràn ngập, mấy thị nữ gác đêm ngủ ở gian ngoài.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, ánh lửa tinh tế hiện lên, một viên dược cháy bắn vào lư hương, bất giác mê hương lặng lẽ tràn ngập phòng, làm thị nữ ngủ càng sâu.
Nguyệt Dạ tới bên giường Bắc Nguyệt quận chúa, theo ánh hoa nến dừng lại khuôn mặt quen thuộc, trong lòng xúc động, nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức nâng nàng dậy.
Nến Đỏ đi ra khỏi không gian linh thú, nhìn động tác của nàng, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân muốn dẫn nàng đi đâu?"
"Ở chỗ này bất tiện, sợ rằng bị làm phiền, trước mang đi Tỏa Nguyệt Lâu đi."
Nến Đỏ gật đầu, cúi người đỡ Bắc Nguyệt quận chúa lên lưng, vốn định trực tiếp đi ra ngoài, dù sao mọi người đã bị ngấm mê hương.
Nhưng Nguyệt Dạ quen thuộc nơi này, từ trước âm thầm lấy thân phận Hí Thiên hoạt động thì đều là từ phía sau tường viện Lưu Vân Các nhảy ra, hoàn toàn không lo lắng bị phát hiện.
Bởi vậy hai người liền cẩn thận nhảy ra, dự định rời khỏi hậu viện.
Song lúc này lại nghe tới tiếng nói chuyện thì thào.
"Người trong Lưu Vân Các đều trúng thuốc mê! Ngươi sợ cái gì? Cho dù bị phát hiện cũng có ta làm chỗ dựa cho ngươi rồi!"
Mặc dù cố gắng thấp giọng, tuy nhiên không khó nhận ra giọng nói này là của Tiêu Linh.
"Tiêu đại tiểu thư, Bắc Nguyệt quận chúa hôm nay hoàng ân hưng thịnh, hơn nữa có chỗ dựa là gia tộc Bố Cát Nhĩ, ngươi xác định sẽ không gặp chuyện xui xẻo chứ?" Một giọng nói gian xảo vang lên.
"Hừ!" Tiêu Linh cười lạnh một tiếng "Ta thấy phủ An Quốc công có bao nhiêu lợi hại, thế mà phái ra người lại nhát gan như vậy!"
"Nhát gan? Đại tiểu thư, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nếu sự việc bại lộ, ta sẽ không cam đoan giấu diếm thay ngươi!
"Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, đêm nay người trông coi ta đã thu mua được, chỉ cần chuyện thành, ngày mai ta sẽ giết bọn họ, thần không biết quỷ không hay, ai phát hiện được?" Tiêu Linh nóng nảy, hơn nửa đêm, ả không muốn ở đây nói thêm gì, tránh bị phát hiện.
"Được rồi, ta làm việc thay An Quốc công, tin rằng lão gia tự có cách ứng đối." Người nọ nói xong liền nhanh chóng lẻn vào Lưu Vân Các.
Nhìn động tác kia, chỉ sợ cao thủ thân thủ không tồi!
Này hơn nửa đêm, Tiêu Linh để một cao thủ lẻn vào phòng Bắc Nguyệt quận chúa, bụng dạ khó lường...
Nếu đêm nay nàng chưa tới thì chẳng phải Tiêu Linh thực hiện được mục đích?
Nghĩ tới đây, sau lưng dâng lên cảm giác mát lạnh, đồng thời, một chút sát ý lạnh như băng đã hiện lên trong mắt.
Nàng nhẹ nhàng ra hiệu với Nến Đỏ, để nàng mang Bắc Nguyệt quận chúa về Tỏa Nguyệt Lâu, còn bản thân ở lại xử lý chút việc!
Nến Đỏ không nhiều lời, lập tức rời đi, mà Nguyệt Dạ trong bóng đêm lộ ra nụ cười quỷ dị, sửa sang lại một chút vạt áo, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiêu Linh núp ở chỗ tối trong hậu viện, tận mắt thấy người nọ tiến vào mới thả lỏng cảnh giác xoay người muốn chạy.
Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn gặp may, không tận mắt thấy thì không thể yên tâm.
Đang muốn xoay người, đột nhiên trên lưng bị người vỗ nhẹ một cái.
"Sao ngươi đã trở về rồi?" Trong lòng giận dữ, vừa định xoay người mắng, vừa quay đầu lại nhìn thấy một cô gái xa lạ cười khanh khách nhìn mình.
Sau lúc sửng sốt, Tiêu Linh lập tức giận dữ: "Hơn nửa đêm, ai cho ngươi chạy loạn trong phủ? Ngươi là nha hoàn trong viện nào?"
Nha hoàn?
Đại khái là ánh trăng không rõ cho nên Tiêu Linh không nhìn thấy trang phục nàng.
"Đã trễ thế này, Đại tiểu thư sao không nghỉ ngơi, ngược lại chạy tới đây?" Nàng chưa trả lời vấn đề Tiêu Linh, ngược lại cười hỏi.
"Mắc mớ gì tới ngươi? Nha hoàn mà dám quan tâm chuyện của chủ tử sao?" Tiêu Linh luôn luôn kiêu ngạo, đối mặt với nha hoàn tự nhiên xưa nay không coi ra gì.
Hôm nay quản sự phủ trưởng công chúa là mẫu thân của ả, cho dù có Hoàng Bắc Nguyệt thì những nha hoàn cũng phải xem sắc mặt nàng làm việc!
Nguyệt Dạ thẳng lưng, hai tay khoanh lại, chậm rãi cười nói: "Đại tỷ tỷ, mấy năm không gặp, ngươi không hề thay đổi tính tình, năm đó bỏ sót ngươi, ta đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng đây."
Tiêu Linh khiếp sợ ngẩng đầu, theo ánh trăng tỉ mỉ nhìn mặt nàng, mặc kệ thế nào cũng không nhận ra.
Nhưng người này vì sao gọi nàng là "Đại tỷ tỷ"?
"Ngươi, ngươi là ai?" đầu óc thay đổi thật nhanh, nghĩ nhiều năm qua trong phủ trưởng công chúa trừ Tiêu Nhu cùng Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chỉ còn một muội muội Tiêu Vận.
Nhưng Tiêu Vận rõ ràng mất tích rất nhiều năm, đều nói cô ta đã chết, chẳng lẽ......
Trong lòng phát lạnh nhìn cô gái kia, giọng nói Tiêu Linh thoáng cái nghẹn trong cổ họng.
"Ngươi, ngươi là Tiêu, Tiêu Vận?"
"Ha ha ha, Tiêu Vận? Cô ta khi đó chết thật bi thảm, ta tận mắt thấy."
Tiêu Linh càng lạnh run, chậm rãi lui về phía sau "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đại tỷ tỷ, ngươi dám cùng người khác hại ta, lại vẫn hỏi ta là ai?" Nguyệt Dạ giống như quỷ mỵ, thoáng cái tới gần nàng, hai mắt lạnh ám nhìn chằm chằm Tiêu Linh.
Giống như bị sét đánh vào đầu, Tiêu Linh suýt thét chói tai: "Ngươi, ngươi là... Ta không tin! Làm sao có thể?"
Ánh mắt nhìn về phía Lưu Vân Các, nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt ở bên trong! Nữ nhân này không hề giống Hoàng Bắc Nguyệt, mơ tưởng lừa gạt nàng!
"Không cần ngươi tin." Nguyệt Dạ cười lạnh "Vốn ta đang suy nghĩ lấy vật gì làm đồng giá trao đổi, đây coi như ngươi tự dâng lên, đừng trách ta tàn nhẫn".
"Ngươi muốn làm gì, ngươi, ngươi, a...."
Tiêu Linh hét thảm, tuy nhiên Nguyệt Dạ không để ả thành công kêu gào kinh động người khác, tay mắt lanh lẹ, một cây cây khô đã sớm nhét vào miệng Tiêu Linh.
Mà tay kia không do dự đào hai con mắt đang trợn tròn hoảng sợ của Tiêu Linh!
Tiêu Linh muốn chống lại nhưng động tác của nàng quá nhanh, con ngươi bị tươi móc ra với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Tiêu Linh bưng hai mắt, thống khổ rên rỉ té trên mặt đất.
"Đại tỷ tỷ, bài học này nhớ kỹ không?" Từ nạp giới cầm một cái bình thủy tinh trong suốt ra, bình thản bỏ đôi mắt vào, sau đó lòng bàn tay ngưng tụ thành băng, chốc lát bị nguyên khí hỏa hòa tan.
Như thế lặp đi lặp lại, máu tươi trên tay được rửa sạch, từng giọt rơi vào người Tiêu Linh.
"U u ô, ngươi, ngươi rốt cuộc..."
"Không sai, ta hiện tại quả thật không phải là Bắc Nguyệt quận chúa, tuy nhiên, ta là thần hộ mệnh của cô ấy, mặc kệ ta ở đâu, chỉ cần ta biết có ai bắt nạt cô ấy thì kẻ đó đừng mong dễ sống! Ánh mắt này chỉ là cảnh cáo mà thôi, ngươi hiểu chưa?"
Tiêu Linh nằm trên mặt đất, đau đến hôn mê, nhưng loại đau nhức xé rách thần kinh này khiến nàng không thể ngất xỉu được!
Thân thể kịch liệt run rẩy, người mặc đồ đen kia đột nhiên tiết lộ ra uy áp rất mạnh, tại chu vi mấy thước mà đè nặng lên ả.
Tiêu Linh không có nội lực cơ hồ bị luồng uy áp áp này khiến lục phủ ngũ tạng vỡ vụn!
"Hiểu chưa?" Nguyệt Dạ không kiên nhẫn hỏi lại một lần.
"Hiểu, hiểu rồi" Tiêu Linh vội vàng gật đầu, thấp giọng khóc hu hu.
"Trở về đối xử tốt với mẫu thân ngươi." Nguyệt Dạ vừa dứt lời đột nhiên rời đi, thuận đường trở lại Lưu Vân Các giải quyết người mà Tiêu Linh mang đến.
Không muốn giết Tiêu Linh vì nể tình Phương di nương, bài học này đủ để ả nhớ cả đời!
Nhưng ngoài ý muốn là hiện nay Chiến Dã đã từ từ cầm quyền, sau khi hắn nắm quyền vài lần cải cách đã từ từ tước quyền những người bảo thủ, không có quyền thế lớn như An Quốc công, vậy mà lão ta vẫn dám cùng Tiêu Linh gây bất lợi cho Bắc Nguyệt quận chúa.
Xem ra năm đó nàng giết Tiết mộng, dùng kế phế đi Tiết Triệt, An Quốc công vẫn ghi tạc trong lòng a!
Lão gia hỏa kia thích mang thù như vậy, chán sống rồi chăng?
Mang theo cặp mắt của Tiêu Linh bay nhanh về Tỏa Nguyệt Lâu. Yểm từ chỗ Nến Đỏ biết nàng muốn thi triển "Thuật Dời đi" giúp Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực liền ở trong phòng chờ Nguyệt Dạ trở về.
Nguyệt Dạ đẩy cửa vào, nhìn thấy Yểm thì ngẩn ra, lập tức cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Yểm khoác một ngoại bào màu đỏ, nghiêng người dựa vào giường Bắc Nguyệt quận chúa ngủ say, động tác khêu gợi khiến Nến Đỏ không tiện nhìn.
"Thuật Dời đi? Đúng là có người nghĩ biện pháp như vậy."
"Nói thế thì ngươi đã sớm biết Thuật Dời đi là biện pháp khả thi?"
Yểm không thừa nhận, có điều hắn chỉ trầm mặc, dường như đồng tình.
Nguyệt Dạ không tức giận, chỉ cười nói: "Ngươi đã biết thì ta cũng yên tâm hơn nhiều."
"Ngươi yên tâm cái gì? Thi hành Thuật Dời đi, chỉ cần có chút sai lầm có thể chính ngươi sẽ gánh hậu quả!" Yểm tức giận đấm vào gối mềm trên giường.
Không thể không nói, lúc hắn tức giận, bộ dáng thật ngây thơ.
Nguyệt Dạ sắc mặt nghiêm túc "Yểm, ta nghiêm túc mới quyết định như vậy, cũng không phải nhất thời xúc động."
Nhìn sắc mặt kiên định của Nguyệt Dạ, Yểm lẩm bẩm: "Ngươi không hề hiểu rõ thuật này."
"Từ từ sẽ hiểu." Nguyệt Dạ giơ giơ tài liệu từ Điện Quang Diệu ra, cười tủm tỉm nói, "Ngươi cứ yên tâm, không dám nói ngoa nhưng đối với những thuật pháp trên đời, không có người thứ hai quen thuộc hơn ta"
Bởi vì Vạn thú Vô Cương chính là pháp bảo hình thành từ tập hợp pháp thuật cấp cao. Đối với bùa chù, vận dụng chú thuật yêu cầu rất nghiêm ngặt, cho nên nhiều năm qua, nàng cũng coi là một cao thủ.
Nàng cũng nói như vậy, Yểm tự nhiên không thể nói gì, nhắc nàng vài câu liền trở về nghỉ ngơi.
Nguyệt Dạ lắc đầu cười cười, Yểm mặc dù thích làm ngược lại nàng, tuy nhiên cũng bởi vì quan tâm nàng.
Trước kia lo lắng hắn từ hắc thủy cấm lao đi ra biến thành kẻ địch của mình, hiện tại cũng yên tâm, ma tính người này đang chậm rãi mất đi.
Liếc nhìn Bắc Nguyệt quận chúa ngủ say trên giường, trong lòng Nguyệt Dạ lặng lẽ dự định, dặn dò Nến Đỏ đi tìm Chiến Dã, nói tình huống của Bắc Nguyệt quận chúa cho hắn biết, bảo hắn không nên lo lắng, hai ngày nữa sẽ đem quận chúa bình yên vô sự trở về.
sau lúc Nến Đỏ đi, nàng để đám người A Tát Lôi thay nhau canh giữ ở bên ngoài, chính mình mới an tâm đi trong thư phòng, nghiên cứu cấm thuật - Thuật Dời đi trong tài liệu.
Sau một hồi nghiên cứu phát hiện Thuật Dời đi bị liệt vào cấm thuật quả thật là danh bất hư truyền, ký hiệu phức tạp đủ để nàng váng đầu.
Một đêm không ngủ, suốt đêm nghiên cứu, trời nhanh chuyển sáng, bất giác vậy mà đã ngủ.
Trong mộng không biết thấy cái gì mà đầy máu tươi khiến nàng cả kinh, đầu đầy mồ hôi tỉnh lại.
Thư phòng an tĩnh, ngọn nến đốt tới cuối ngọn gần tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook