Phương Lân Hảo Thổ
-
Chương 3: Lương tâm
Người lương thiện Đường Lạc vào lúc tan tầm quả nhiên gặp được đồng chí người vượn kia. Đồng chí người vượn đang ngồi trên bồn hoa, nhìn thấy Đường Lạc từ xa liền vội vội vàng vàng chạy tới.
“Đường Lạc… Đường Lạc, anh có thấy cây kiếm của tôi đâu không?” Đường Lạc mới vừa bước xuống xe, đã bị đồng chí người vượn giữ lấy thật chặt.
“Kiếm? Kiếm gì?” Đầu óc Đường Lạc mơ mơ hồ hồ, ngày hôm nay tòa soạn bận rộn từ sáng đến tối, hắn cũng mệt mỏi cả ngày, đã sớm đá chút lòng tốt nảy sinh vào buổi sáng của bản thân ra tận Thái Bình Dương rồi, nhìn Kỷ Thần Tu nhào đầu về phía mình, chỉ cảm thấy thị giác rất mệt mỏi, liếc mắt nhìn một cái đã muốn bỏ đi. Nhiệt độ bên ngoài quá cao rất khó chịu, cả người lại rích chịch, chỉ muốn về nhà tắm một cái cho nó thoải mái, đâu có thời gian rảnh rỗi để đứng đây đôi co với tên người vượn vẫn khó ưa từ trước đến nay này.
“Là… là… thanh kiếm tôi đều dùng để luyện kiếm mỗi sáng đó…” Kỷ Thần Tu nhìn thấy dáng vẻ bực mình cùng gấp gáp của Đường Lạc, vội vội vàng vàng giải thích không đầu không đuôi, càng gấp lại càng vụng về, Đường Lạc thì lại càng cảm thấy phiền.
“Ờ! Sao?”
“Tìm không thấy! Làm sao bây giờ? Mất rồi!” Kỷ Thần Tu gấp đến nỗi nước mắt cũng muốn rơi ra, vẫn nắm lấy cánh tay của Đường Lạc, tha thiết nhìn hắn, hận không thể đào ra thanh kiếm từ trong đôi mắt của Đường Lạc.
“Làm cái gì vậy hả? Tôi không có lấy, cậu nắm tôi đau muốn chết!” Đường Lạc đẩy Kỷ Thần Tu ra, muốn bước lên lầu. Kỷ Thần Tu lại mở to mắt chờ mong đi theo sau, giống như con ruồi không đầu lởn vởn vây quanh Đường Lạc. Ngoan cố khiến Đường Lạc tức giận dừng bước.
“Được rồi… Được rồi… Chúng ta cùng nhau suy nghĩ thật kỹ… Cậu phát hiện mất cây kiếm khi nào?” Đường Lạc ép buộc thần kinh mệt mỏi của mình phải tỉnh táo lại, hắn ước tính nếu như mình không làm sáng tỏ mọi chuyện với cậu, Kỷ Thần Tu nhất định sẽ có bản lĩnh dằn vặt hắn đến chết.
“Sau khi tôi ra khỏi tòa soạn!” Kỷ Thần Tu bĩu môi, mong chờ nhìn Đường Lạc, mắt kính thật to gần như che khuất nửa đôi mắt, dáng vẻ này không khơi được chút đồng cảm nào, ngược lại còn khiến người ta buồn cười.
“Được rồi!” Đường Lạc liếc mắt, “Vậy thì không liên quan tới tôi!”
“Nhưng tôi đã quay về tòa soạn để tìm, vẫn không có!”
“Vậy sao cậu lại tới tìm tôi?” Giọng nói của Đường Lạc bắt đầu gay gắt, cơn tức cũng chậm rãi dâng lên, “Ý của cậu là tôi không chỉ đang giữ nó mà còn không chịu trả nó lại cho cậu?”
“Không phải như vậy…” Kỷ Thần Tu vội vàng dừng bước, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương giống hệt cái ngày đầu tiên Đường Lạc gặp cậu, “Chỉ là do tôi đang sốt ruột… Đó là đồ gia truyền của nhà tôi… Giờ bị mất, bà nội nhất định sẽ lấy mạng của tôi…”
“Không liên quan tới tôi.” Đường Lạc đẩy chướng ngại vật trước mắt sang một bên, đầu cũng không thèm quay lại mà đi thẳng vào thang máy.
Lúc này Kỷ Thần Tu cũng không đi theo hắn nữa, cho đến khi Đường Lạc đứng trong thang máy vẫn có thể nhìn thấy cậu đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt dưới cặp kính to đùng theo chân mày nhíu chặt lại thành một khối, giống như sắp khóc.
Chuyện này đâu có liên quan tới tôi! Đường Lạc đóng cửa thang máy lại, nhíu mi.
Đường Lạc về nhà thoải mái tắm rửa, khó có được một buổi tối không đi ra ngoài, đương nhiên sẽ không biết Kỷ Thần Tu có tập luyện ở dưới lầu hay không, càng không biết nửa đêm Kỷ Thần Tu có đi đổ rác hay không.
Sáng sớm hôm sau, rời nhà đúng tám giờ giống như bình thường, vừa ra khỏi thang máy liền thấy người vượn lại ngồi trên bồn hoa. Thấy Đường Lạc đi ra chỉ nâng mắt nhìn một cái, liền lập tức cúi đầu. Đường Lạc thầm nghĩ, tốt lắm! Hôm nay nhất định sẽ đến phòng làm việc đúng giờ. Ai ngờ chỉ một giây tiếp theo, Kỷ Thần Tu lại đột nhiên nhào tới.
“Anh thực sự không nhìn thấy cây kiếm của tôi hả?” Hỏi quá vội vàng, cho nên cả người liền dồn sức ngã nhào lên người Đường Lạc.
Đường Lạc bị dọa đến hết hồn, thở cũng không kịp thở, liền lớn tiếng, “Con mắt nào của cậu thấy tôi lấy cây kiếm của cậu hả! Tôi cần gì phải cất giấu cái của nợ đó mà không trả lại cho cậu chứ?”
Kỷ Thần Tu cắn môi lùi qua một bên, dáng vẻ hồn bay phách lạc, ủy khuất đến muốn khóc, cúi đầu nhút nhát kéo kéo quần áo của Đường Lạc, cẩn thận nói tiếng xin lỗi, lại quay về ngồi trên bồn hoa.
Đường Lạc lại có chút không đành lòng, sáng sớm mà ai bị nạt như vậy cũng sẽ không chịu nổi, vừa định đi tới nói lời an ủi. Kỷ Thần Tu lại lầu bầu một câu.
“Nhưng… ngày hôm qua tôi ngồi xe của anh mà…”
Đường Lạc thở hắt, thì ra xe buýt cậu chở cậu về không phải là xe. Một chút nhân từ cuối cùng cũng thu hồi, ném cái cặp lên ghế sau, nghênh ngang lái xe đi.
Lúc xuống xe, vòng ra phía sau lấy cái cặp, Đường Lạc trợn tròn mắt, một thanh kiếm sáng loáng không phải của hắn đang nằm trên ghế sau của chiếc xe. Mới chợt nhớ lại ngày hôm qua đã nói tan ca sẽ đem nó trả lại cho tên người vượn kia, kết quả bận bịu cả ngày liền quên mất. Đường Lạc nhìn chằm chằm thanh kiếm kia thật lâu, thật lâu, dứt khoác đóng cửa xe lại, bước lên lầu.
Bận rộn từ sáng đến tối, cũng gần như cả ngày. Tan tầm, trên đường về liền ghé vào một cửa tiệm, chọn thanh kiếm đắt tiền nhất trong tiệm, về nhà.
Kỳ lạ là ngày hôm nay tên người vượn kia lại không có ở dưới lầu, Đường Lạc cầm hai thanh kiếm lên lầu, đến trước nhà mình, vứt thanh kiếm của Kỷ Thần Tu xuống, sau đó mới bước lên tầng trên.
Đây là lần thứ hai hắn đến nhà của người vượn, nhấn chuông cửa nửa ngày, cánh cửa mới chậm rãi mở ra. Gương mặt sống dở chết dở của Kỷ Thần Tu lộ ra. Có lẽ là không nghĩ rằng Đường Lạc sẽ đến, vốn đang ủ rũ cúi đầu, bỗng ngẩng lên, nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đường Lạc, ánh mắt sáng lên rồi ngay lập tức lại ảm đạm xuống.
“Cái này… cho cậu!” Đường Lạc không chút áy náy, thoải mái đứng trước cửa nhà Kỷ Thần Tu, cao ngạo hệt như hoàng đế ban thưởng cho hạ thần vậy.
“Hả?” Thanh âm của Kỷ Thần Tu rất thấp, không có chút tinh thần nào, bán sống bán chểt dựa vào cửa nhà của mình, cũng không có ý định mời Đường Lạc vào.
“Cái kia… đã mất rồi thì bỏ đi! Cái này cho cậu…”
“Cho tôi?” Ánh mắt lờ đờ vào một giây trước, bỗng mở to, sáng rực, nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc, “Anh… cho tôi?”
“Ừ!” Đường Lạc không được tự nhiên hừ một tiếng, nhét thanh kiếm vào trong lòng Kỷ Thần Tu, liền muốn rời đi. Kỷ Thần Tu vội vàng kéo hắn lại.
“Anh thật tốt!”
Ừm… Đường Lạc xấu hổ muốn chết, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Ngay từ đầu hắn đã khăng khăng khẳng định mình không hề nhìn thấy thanh kiếm đồ bỏ gì gì đó, kết quả cuối cùng lại tìm thấy nó trong xe của mình, thể diện gì cũng bị mất hết, nghĩ tới nghĩ lui đành phải mua một thanh kiếm khác trả cho cậu, coi như giữ lại chút mặt mũi, ai ngờ Kỷ Thần Tu lại thiếu chút nữa cảm động đến chảy đầy nước mắt nước mũi.
“Anh… Cảm ơn…” Kỷ Thần Tu khóc… Nắm lấy quần áo của Đường Lạc không chịu buông tay. Đường Lạc thì trơ mắt nhìn bộ quần áo Donna Karan của mình bị hủy dưới tay vượn của Kỷ Thần Tu, không khỏi chột dạ, vội vội vàng vàng gỡ tay của Kỷ Thần Tu xuống, muốn về nhà.
“Xin lỗi… Lúc đầu tôi còn nghi ngờ anh… Tôi thực sự là hơi quá đáng… Anh không chỉ không so đo tính toán với tôi mà còn tốt với tôi như vậy… Tôi xin lỗi anh nha!” Kỷ Thần Tu nói xin lỗi rồi lại nói cảm ơn hết lần này đến lần khác. Da mặt Đường Lạc có dày đến cỡ nào cũng chịu không nổi, giãy giụa vẫn không thoát được, nói ra chân tướng lại càng không được, thực sự là trở thành Trư Bát Giới soi gương rồi.
(Trư Bát Giới soi gương: Lợi Anh cũng không chắc về nghĩa của câu này, nhưng đoán đại khái là tự cảm thấy bản thân xấu xí, không tốt)
“Cậu… cậu buông tay cho tôi…” Đường Lạc sốt ruột, thanh âm lại lớn lên.
Kỷ Thần Tu đẩy đẩy cặp kính vừa dày vừa to, gương mặt chân thành, sau đó muốn mời Đường Lạc vào nhà ngồi, Đường Lạc chỉ chờ Kỷ Thần Tu buông lỏng tay, liền vội vội vàng vàng đi xuống, còn ở lại đây nữa hắn sợ lương tâm còn sót lại của hắn sẽ khai hết toàn bộ chân tướng ra.
Đường Lạc chỉ muốn tìm cho mình một nơi yên tĩnh, giúp lương tâm của hắn trở lại bình thản như thường, nghe nhạc uống cà phê, áy náy và gì gì đó cũng theo lúc Kỷ Thần Tu buông tay mà dần dần tan biến gần như không còn chút gì.
Lại không nghĩ rằng sau khi Kỷ Thần Tu nhận được thanh kiếm do mình ‘tặng’ kia, lập tức từ Mặt Trăng chuyển thành Mặt Trời, hôm sau khi đi làm còn ở dưới lầu cười hì hì chào hỏi hắn. Đồng thời càng có xu hướng thân thiết hơn… Đường Lạc đã hoàn toàn hiểu rõ cảm giác làm bậy thì không thể sống tốt là như thế nào rồi.
“Đường Lạc… Đường Lạc, anh có thấy cây kiếm của tôi đâu không?” Đường Lạc mới vừa bước xuống xe, đã bị đồng chí người vượn giữ lấy thật chặt.
“Kiếm? Kiếm gì?” Đầu óc Đường Lạc mơ mơ hồ hồ, ngày hôm nay tòa soạn bận rộn từ sáng đến tối, hắn cũng mệt mỏi cả ngày, đã sớm đá chút lòng tốt nảy sinh vào buổi sáng của bản thân ra tận Thái Bình Dương rồi, nhìn Kỷ Thần Tu nhào đầu về phía mình, chỉ cảm thấy thị giác rất mệt mỏi, liếc mắt nhìn một cái đã muốn bỏ đi. Nhiệt độ bên ngoài quá cao rất khó chịu, cả người lại rích chịch, chỉ muốn về nhà tắm một cái cho nó thoải mái, đâu có thời gian rảnh rỗi để đứng đây đôi co với tên người vượn vẫn khó ưa từ trước đến nay này.
“Là… là… thanh kiếm tôi đều dùng để luyện kiếm mỗi sáng đó…” Kỷ Thần Tu nhìn thấy dáng vẻ bực mình cùng gấp gáp của Đường Lạc, vội vội vàng vàng giải thích không đầu không đuôi, càng gấp lại càng vụng về, Đường Lạc thì lại càng cảm thấy phiền.
“Ờ! Sao?”
“Tìm không thấy! Làm sao bây giờ? Mất rồi!” Kỷ Thần Tu gấp đến nỗi nước mắt cũng muốn rơi ra, vẫn nắm lấy cánh tay của Đường Lạc, tha thiết nhìn hắn, hận không thể đào ra thanh kiếm từ trong đôi mắt của Đường Lạc.
“Làm cái gì vậy hả? Tôi không có lấy, cậu nắm tôi đau muốn chết!” Đường Lạc đẩy Kỷ Thần Tu ra, muốn bước lên lầu. Kỷ Thần Tu lại mở to mắt chờ mong đi theo sau, giống như con ruồi không đầu lởn vởn vây quanh Đường Lạc. Ngoan cố khiến Đường Lạc tức giận dừng bước.
“Được rồi… Được rồi… Chúng ta cùng nhau suy nghĩ thật kỹ… Cậu phát hiện mất cây kiếm khi nào?” Đường Lạc ép buộc thần kinh mệt mỏi của mình phải tỉnh táo lại, hắn ước tính nếu như mình không làm sáng tỏ mọi chuyện với cậu, Kỷ Thần Tu nhất định sẽ có bản lĩnh dằn vặt hắn đến chết.
“Sau khi tôi ra khỏi tòa soạn!” Kỷ Thần Tu bĩu môi, mong chờ nhìn Đường Lạc, mắt kính thật to gần như che khuất nửa đôi mắt, dáng vẻ này không khơi được chút đồng cảm nào, ngược lại còn khiến người ta buồn cười.
“Được rồi!” Đường Lạc liếc mắt, “Vậy thì không liên quan tới tôi!”
“Nhưng tôi đã quay về tòa soạn để tìm, vẫn không có!”
“Vậy sao cậu lại tới tìm tôi?” Giọng nói của Đường Lạc bắt đầu gay gắt, cơn tức cũng chậm rãi dâng lên, “Ý của cậu là tôi không chỉ đang giữ nó mà còn không chịu trả nó lại cho cậu?”
“Không phải như vậy…” Kỷ Thần Tu vội vàng dừng bước, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương giống hệt cái ngày đầu tiên Đường Lạc gặp cậu, “Chỉ là do tôi đang sốt ruột… Đó là đồ gia truyền của nhà tôi… Giờ bị mất, bà nội nhất định sẽ lấy mạng của tôi…”
“Không liên quan tới tôi.” Đường Lạc đẩy chướng ngại vật trước mắt sang một bên, đầu cũng không thèm quay lại mà đi thẳng vào thang máy.
Lúc này Kỷ Thần Tu cũng không đi theo hắn nữa, cho đến khi Đường Lạc đứng trong thang máy vẫn có thể nhìn thấy cậu đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt dưới cặp kính to đùng theo chân mày nhíu chặt lại thành một khối, giống như sắp khóc.
Chuyện này đâu có liên quan tới tôi! Đường Lạc đóng cửa thang máy lại, nhíu mi.
Đường Lạc về nhà thoải mái tắm rửa, khó có được một buổi tối không đi ra ngoài, đương nhiên sẽ không biết Kỷ Thần Tu có tập luyện ở dưới lầu hay không, càng không biết nửa đêm Kỷ Thần Tu có đi đổ rác hay không.
Sáng sớm hôm sau, rời nhà đúng tám giờ giống như bình thường, vừa ra khỏi thang máy liền thấy người vượn lại ngồi trên bồn hoa. Thấy Đường Lạc đi ra chỉ nâng mắt nhìn một cái, liền lập tức cúi đầu. Đường Lạc thầm nghĩ, tốt lắm! Hôm nay nhất định sẽ đến phòng làm việc đúng giờ. Ai ngờ chỉ một giây tiếp theo, Kỷ Thần Tu lại đột nhiên nhào tới.
“Anh thực sự không nhìn thấy cây kiếm của tôi hả?” Hỏi quá vội vàng, cho nên cả người liền dồn sức ngã nhào lên người Đường Lạc.
Đường Lạc bị dọa đến hết hồn, thở cũng không kịp thở, liền lớn tiếng, “Con mắt nào của cậu thấy tôi lấy cây kiếm của cậu hả! Tôi cần gì phải cất giấu cái của nợ đó mà không trả lại cho cậu chứ?”
Kỷ Thần Tu cắn môi lùi qua một bên, dáng vẻ hồn bay phách lạc, ủy khuất đến muốn khóc, cúi đầu nhút nhát kéo kéo quần áo của Đường Lạc, cẩn thận nói tiếng xin lỗi, lại quay về ngồi trên bồn hoa.
Đường Lạc lại có chút không đành lòng, sáng sớm mà ai bị nạt như vậy cũng sẽ không chịu nổi, vừa định đi tới nói lời an ủi. Kỷ Thần Tu lại lầu bầu một câu.
“Nhưng… ngày hôm qua tôi ngồi xe của anh mà…”
Đường Lạc thở hắt, thì ra xe buýt cậu chở cậu về không phải là xe. Một chút nhân từ cuối cùng cũng thu hồi, ném cái cặp lên ghế sau, nghênh ngang lái xe đi.
Lúc xuống xe, vòng ra phía sau lấy cái cặp, Đường Lạc trợn tròn mắt, một thanh kiếm sáng loáng không phải của hắn đang nằm trên ghế sau của chiếc xe. Mới chợt nhớ lại ngày hôm qua đã nói tan ca sẽ đem nó trả lại cho tên người vượn kia, kết quả bận bịu cả ngày liền quên mất. Đường Lạc nhìn chằm chằm thanh kiếm kia thật lâu, thật lâu, dứt khoác đóng cửa xe lại, bước lên lầu.
Bận rộn từ sáng đến tối, cũng gần như cả ngày. Tan tầm, trên đường về liền ghé vào một cửa tiệm, chọn thanh kiếm đắt tiền nhất trong tiệm, về nhà.
Kỳ lạ là ngày hôm nay tên người vượn kia lại không có ở dưới lầu, Đường Lạc cầm hai thanh kiếm lên lầu, đến trước nhà mình, vứt thanh kiếm của Kỷ Thần Tu xuống, sau đó mới bước lên tầng trên.
Đây là lần thứ hai hắn đến nhà của người vượn, nhấn chuông cửa nửa ngày, cánh cửa mới chậm rãi mở ra. Gương mặt sống dở chết dở của Kỷ Thần Tu lộ ra. Có lẽ là không nghĩ rằng Đường Lạc sẽ đến, vốn đang ủ rũ cúi đầu, bỗng ngẩng lên, nhìn thấy thanh kiếm trong tay Đường Lạc, ánh mắt sáng lên rồi ngay lập tức lại ảm đạm xuống.
“Cái này… cho cậu!” Đường Lạc không chút áy náy, thoải mái đứng trước cửa nhà Kỷ Thần Tu, cao ngạo hệt như hoàng đế ban thưởng cho hạ thần vậy.
“Hả?” Thanh âm của Kỷ Thần Tu rất thấp, không có chút tinh thần nào, bán sống bán chểt dựa vào cửa nhà của mình, cũng không có ý định mời Đường Lạc vào.
“Cái kia… đã mất rồi thì bỏ đi! Cái này cho cậu…”
“Cho tôi?” Ánh mắt lờ đờ vào một giây trước, bỗng mở to, sáng rực, nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc, “Anh… cho tôi?”
“Ừ!” Đường Lạc không được tự nhiên hừ một tiếng, nhét thanh kiếm vào trong lòng Kỷ Thần Tu, liền muốn rời đi. Kỷ Thần Tu vội vàng kéo hắn lại.
“Anh thật tốt!”
Ừm… Đường Lạc xấu hổ muốn chết, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Ngay từ đầu hắn đã khăng khăng khẳng định mình không hề nhìn thấy thanh kiếm đồ bỏ gì gì đó, kết quả cuối cùng lại tìm thấy nó trong xe của mình, thể diện gì cũng bị mất hết, nghĩ tới nghĩ lui đành phải mua một thanh kiếm khác trả cho cậu, coi như giữ lại chút mặt mũi, ai ngờ Kỷ Thần Tu lại thiếu chút nữa cảm động đến chảy đầy nước mắt nước mũi.
“Anh… Cảm ơn…” Kỷ Thần Tu khóc… Nắm lấy quần áo của Đường Lạc không chịu buông tay. Đường Lạc thì trơ mắt nhìn bộ quần áo Donna Karan của mình bị hủy dưới tay vượn của Kỷ Thần Tu, không khỏi chột dạ, vội vội vàng vàng gỡ tay của Kỷ Thần Tu xuống, muốn về nhà.
“Xin lỗi… Lúc đầu tôi còn nghi ngờ anh… Tôi thực sự là hơi quá đáng… Anh không chỉ không so đo tính toán với tôi mà còn tốt với tôi như vậy… Tôi xin lỗi anh nha!” Kỷ Thần Tu nói xin lỗi rồi lại nói cảm ơn hết lần này đến lần khác. Da mặt Đường Lạc có dày đến cỡ nào cũng chịu không nổi, giãy giụa vẫn không thoát được, nói ra chân tướng lại càng không được, thực sự là trở thành Trư Bát Giới soi gương rồi.
(Trư Bát Giới soi gương: Lợi Anh cũng không chắc về nghĩa của câu này, nhưng đoán đại khái là tự cảm thấy bản thân xấu xí, không tốt)
“Cậu… cậu buông tay cho tôi…” Đường Lạc sốt ruột, thanh âm lại lớn lên.
Kỷ Thần Tu đẩy đẩy cặp kính vừa dày vừa to, gương mặt chân thành, sau đó muốn mời Đường Lạc vào nhà ngồi, Đường Lạc chỉ chờ Kỷ Thần Tu buông lỏng tay, liền vội vội vàng vàng đi xuống, còn ở lại đây nữa hắn sợ lương tâm còn sót lại của hắn sẽ khai hết toàn bộ chân tướng ra.
Đường Lạc chỉ muốn tìm cho mình một nơi yên tĩnh, giúp lương tâm của hắn trở lại bình thản như thường, nghe nhạc uống cà phê, áy náy và gì gì đó cũng theo lúc Kỷ Thần Tu buông tay mà dần dần tan biến gần như không còn chút gì.
Lại không nghĩ rằng sau khi Kỷ Thần Tu nhận được thanh kiếm do mình ‘tặng’ kia, lập tức từ Mặt Trăng chuyển thành Mặt Trời, hôm sau khi đi làm còn ở dưới lầu cười hì hì chào hỏi hắn. Đồng thời càng có xu hướng thân thiết hơn… Đường Lạc đã hoàn toàn hiểu rõ cảm giác làm bậy thì không thể sống tốt là như thế nào rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook