Phượng Huyền Cung Thương
Chương 16: Tùy ngôn

“Là ngươi!”

Người tới một thân ngân biên huyền văn cẩm y, khí độ thong dong đạm mạc, tao nhã hữu lễ, giơ tay nhấc chân liền cũng biết xuất thân không tầm thường. Mặc dù khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng gương mặt này làm cho người ta đã gặp qua là không quên được, không phải Quan Khanh là ai?

“Chưởng quầy nhận thức tại hạ?” Hắn tựa hồ rất là kinh ngạc, biểu tình kia thật không giống như là giả vờ.

A, thế nhưng còn làm bộ như không biết ta? Cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không thân.

“Không, không biết, ta nhận lầm người.” Âm thầm ở trong lòng trở mình một chút cũng không có mấy xem thường, ngươi nghĩ muốn diễn trò ta liền cùng ngươi diễn! Nhìn ngươi còn có thể đùa ra chuyện gì.

“Chưởng quầy, đem tất cả đồ ăn và rượu ngon ở quán ngươi đều mang lên, chúng ta ăn xong phải đi liền.” Nam tử bên cạnh có bộ dáng gia đinh nói.

Ta nhịn không được cười khẩy nói: “Các ngươi là đến nhầm chỗ hay là không biết chữ? Liễu Trần Cư ta đây là quán trà chứ không phải quán ăn, các ngươi muốn ăn cơm thì tìm chỗ khác đi.”

“Ngươi đây là cái thái độ gì? Có người tiếp đón khách như ngươi vậy sao?” gia đinh kia nổi trận lôi đình, giơ tay mắng.

“Thật sự là xin lỗi, tính tình ta chính là như vậy, các ngươi nếu không thích xin mời tự tiện. Đại môn ở bên kia, đi thong thả không tiễn.” Ta phủi phủi ống tay áo không có một hạt bụi, xoay người muốn đi, lại bị nam nhân cản đường.

“Thật có lỗi, hạ nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, thỉnh chưởng quầy đừng lấy làm phiền lòng. Không có rượu và thức ăn cũng không sao, nếu đã vào thì uống chén trà đi, vừa lúc ta cũng có chút khát.” Hắn không nhanh không chậm nói, khóe miệng hiển hiện ý cười bất đắc dĩ.

Ách, người này là mấy tháng không gặp nên đổi tính hay là bị ngựa đá tới đầu rồi?

Có sinh ý đương nhiên không thể không làm, sau khi đem trà lên, thấy bọn họ quả thật là đói bụng, ta còn có chút hảo tâm bưng lên một đĩa phù dung tô. Cuối cùng trước khi rời đi, ta như trước không cam lòng kề sát vào hắn hỏi một câu: “Ngươi thật sự không biết ta?”

Nam nhân sửng sốt, lập tức mỉm cười, lắc đầu: “Quả thật không nhận biết. Lần này ta cùng với chưởng quầy chính là lần đầu tiên gặp mặt.”

Ta thở một hơi thật dài. Quên đi, không biết thì không biết. Dù sao cùng ngươi gặp mặt hai lần trước cũng coi như không có cái gì tốt.

Nam nhân thấy ta thở dài tựa hồ kinh ngạc hơn: “Chưởng quầy, chẳng lẽ ngươi và ta thật sự quen biết?”

“Thiếu gia, ngươi như thế nào lại nhận thức người như thế! Đừng nghe hắn dong dài, chúng ta ăn nhanh rồi đi, đừng bỏ lỡ đại hội võ lâm buổi chiều.” gia đinh kia nói xong còn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, vẻ mặt hèn mọn.

Lười cùng hắn chấp nhặt, ta quăng cho hắn cái nhìn xem thường rồi không thèm quản bọn họ nữa.

Hai người uống trà xong, thanh toán tiền liền rất nhanh rời đi. Chuyện này cũng lập tức bị ta đuổi ra khỏi đầu.

Ai ngờ vào lúc ban đêm ta thế nhưng gặp được Quan Khanh.

Đêm dài. Gió lạnh thấu xương. Cửa sổ bị gió thổi trúng rung động.

Ta phủ thêm áo khoác đang định đi đóng cửa, phía trước cửa sổ chợt lóe bóng người, một người áo xanh đột nhiên đứng ở trước mắt, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời.

Hắn là … Quan Khanh?

“A, tiểu Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?” Nói xong hắn liền giống như bạch tuộc bò đến, nhắm thẳng trên mặt ta sờ, “Ta rất nhớ ngươi. Mau, cho ta hôn một cái đi!”

Cả người nổi da gà, ta vội vàng bỏ tay hắn ra. “Ta và ngươi hình như không quen thân lắm?”

“Tiểu Ngôn Ngôn, ngươi thực nhẫn tâm. Nhanh như vậy đã không nhớ rõ người ta, người ta thật thương tâm a!” Nói xong còn giả mù sa mưa lau nước mắt.

Ta ói …

Tuy nói cùng Đoạn Khâm ở chung thời gian dài ta cũng sớm có chút lực miễn dịch, nhưng nhìn Quan Khanh gương mặt tràn ngập chính khí kia làm động tác đó thật đúng là làm cho ta cảm thấy buồn nôn.

“Quan Khanh, ngươi có huynh đệ song sinh không?” Trừ bỏ tính cách bất đồng bên ngoài, hai người này bộ dạng căn bản là giống nhau như đúc, trên đời này như thế nào có người giống nhau đến vậy?

“Không có, nhà của ta mấy đời đơn truyền, chỉ có ta là con trai độc nhất.” Đột nhiên đưa tay lôi kéo ta, ta bất ngờ không kịp phòng bị, bổ nhào vào người hắn, “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, nói chuyện này để làm gì, chúng ta nên làm một chút chuyện quan trọng.”

Hắn lại bắt đầu sờ soạng. Nhìn đến gương mặt cùng người ban ngày giống nhau như đúc càng ngày càng gần, ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thập phần buồn cười.

Thế giới to lớn “vô kì bất hữu” (ý là không có chuyện gì là không thể). Hai người này tính cách khác biệt lớn như vậy, như thế nào có thể là cùng một người? Quan Khanh này rõ ràng chính là hoàn toàn vô lại!

Một phen đẩy hắn ra, xoay người mở cửa chạy ra ngoài, vào phòng Đoạn Khâm ở cách vách.

Đoạn Khâm mới vừa cởi quần áo, tựa hồ đang muốn đi ngủ, thấy ta xông tới liền sững sờ ở đó.

“Đoạn Khâm, ta hôm nay cùng ngươi ngủ.” Ta nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền nói.

“Ách?” Đoạn Khâm mặt ửng hồng, tựa hồ không thể tin được chính mình nghe thấy cái gì.

Ta cởi quần áo lên giường nằm, hướng lui vào trong, nhìn hắn còn đứng đó, vỗ vỗ giường nói: “Đứng đó làm gì? Còn không ngủ.”

“Cứ như vậy?” Hắn không xác định hỏi một câu.

“Đương nhiên, bằng không ngươi còn muốn làm cái gì? Ngủ ngủ.” Nói xong ta liền tự cố ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau trở về phòng, Quan Khanh đã rời đi, gặp mặt như vậy thật sự làm cho ta không biết nói gì.

Cả ngày Đoạn Khâm tựa hồ đều *** thần không phấn chấn, phá lệ đến Liễu Trần Cư, chỉ ngồi ở một góc sáng sủa dùng cặp phượng nhãn ửng đỏ u oán đầy cõi lòng của hắn nhìn ta, làm ta lạnh cả người.

Không phải ta đã làm sai cái gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương