Phượng Hứa Quân
Chương 2-2

Biên tập: Nguyệt Tận

Hứa Hi Diệp đáng thương từ trước đến nay kiên cường đến thế cũng bị lời nói của tên kia làm cho kinh hãi liền lui về sau vài bước, thiếu chút nữa ngã văng ra ngoài. Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ Quân Thích Ý lại đưa ra yêu cầu quá đáng như thế!

“Ngươi! Ngươi láo xược. Ta..Ta đường đường là thái tử một nước, vậy mà ngươi cũng dám vũ nhục ta?” Hứa Hi Diệp khẩn trương tới mức thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi của mình, đầu óc một mảng mờ mịt, miệng thốt lên những lời chỉ với thân phận Phượng Nguyệt Hi mới có thể nói ra.

Cũng chính vì những lời này Quân Thích Ý càng thêm hiểu lầm hắn, cho rằng hắn chính là Phượng Nguyệt Hi, vừa rồi bất quá chỉ là trang mô tác dạng <giả vờ giả vịt> một phen. Vậy hắn hà tất phải quý trọng người kia? Ý đồ của Quân Thích Ý đối với hắn càng thêm mãnh liệt, thậm chí nếu không đạt được hắn, có hủy diệt cả Phượng Tiềm quốc cũng không tiếc!

“Thái tử lại như thế nào đây? Là ngươi thỉnh cầu ta, không phải ta cầu xin ngươi. Có qua có lại chứ!” Quân Thích Ý tiến nhanh lên, hung hăng ôm lấy thắt lưng Hứa Hi Diệp làm cho hắn nhìn thẳng chính mình.

Hứa Hi Diệp phẫn nộ “Buông tay! Ta không đi theo ngươi. Vĩnh viễn cũng không!” May thay hắn không quên bản thân thông hiểu Thái Cực, vươn tay chưởng ra.

Điều làm hắn vạn lần không nghĩ tới chính là lần này đẩy không được Quân Thích Ý ra. Bất luận ở góc độ nào, đối phương cũng vô giải khả kích <không có kẽ hở>. Hắn nào đâu biết Quân Thích Ý vì muốn thắng được hắn, một năm qua đi khắp nơi tìm danh sư. Rốt cuộc cũng nghiên cứu được bộ pháp áp chế cách thức xuất chiêu của hắn. Hiện giờ xem ra hắn đem những thứ đã học ra cứ thế mà dùng.

Đinh đương — đinh đương — đinh đương –-

Tiếng chuông vang lên lanh lảnh, phượng loan của vương hậu tựa như làn gió nhẹ hạ xuống ở một góc hậu viên. Vương hậu nương nương bước từng bước sen, nhẹ nhàng chuyển động chiếc eo nhỏ nhắn hướng bọn họ đi tới, nhìn quanh gian tự quả thật là phong tình vạn chủng. <là xao ta? nói chung là đẹp đó >

“Hi nhi, hóa ra ngươi ở trong này a. Mẫu hậu tìm ngươi khắp nơi.” Còn chưa vào trong đình, vương hậu đã mở miệng bày tỏ mục đích đến của chính mình.

Tâm tình Hứa Hi Diệp càng thêm không ổn. Trước mắt không chỉ không thoát được Quân Thích Ý quấy rầy, trái lại còn thêm một vương hậu thích mưu tính. Quả thật là một cái đầu hai cái đại, không biết ứng phó thế nào cho phải!

“Vị này là? Dường như có chút quen mắt, bất quá các ngươi………….”

Đến gần, mị nhãn của vương hậu quét ngang, tức khắc không chớp mắt nhìn Quân Thích Ý anh khí bức người. Đột nhiên trong mắt toát ra tia lạnh lẽo, không chút vui vẻ nhìn chằm chằm bàn tay to lớn trên lưng Hứa Hi Diệp.

“Vương hậu nương nương bình an. Tại hạ chính là Quân Diệu quốc Tiêu Dao vương gia. Một năm trước chúng ta đã từng gặp mặt.” Quân Thích Ý không chút để ý, vẫn gắt gao khóa trụ thắt lưng Hứa Hi Diệp như cũ.

Đối mặt với vương hậu quỷ kế đa đoan không biết sẽ phát sinh chuyện gì kế tiếp. Hứa Hi Diệp cũng không muốn lại bị mất mặt, thẹn quá hóa giận, một quyền hướng bụng Quân Thích Ý đánh tới. Quân Thích Ý sớm có đề phòng, bất thình lình buông lỏng tay ra. Hi Diệp thiếu chút nữa thu không được nắm đấm, ngã trên mặt đất.

“Ngươi………”

Lại không nói gì, Hứa Hi Diệp hoàn toàn dẹp bỏ tư tưởng trước kia của mình: cậy nhờ Quân Thích Ý. Hơn nữa quyết định về sau không xuất hiện trước mặt người này nữa.

Tiêm mi <lông mày nhỏ> hơi nhíu lại, vương hậu không vui nói: “Hi nhi không được vô lễ. Nếu không còn chuyện gì, ngươi lui ra trước đi.”

“Dạ, hài nhi cáo lui trước.” Chỉ mong sao sớm rời khỏi, cứ như là có mãnh thú truy đuổi phía sau, Hứa Hi Diệp trốn cực nhanh.

Quân Thích Ý đang muốn đuổi theo tiếp tục trêu đùa một phen, không nghĩ đến vương hậu sẽ dời bước chắn ở phía trước hắn. Hắn tức giận nhìn chằm chằm vương hậu. Nếu không cân nhắc thân phận của đối phương, hắn nhất định động thủ để vượt qua. Nhưng vương hậu như thế lại hiểu được tâm tư của hắn, còn một dáng vẻ đi tới đi lui trước mặt hắn———

Cuối cùng, Quân Thích Ý không kiên nhẫn nữa, ôm quyền nói: “Thứ lỗi bổn vương còn có việc cần làm, không tiếp vương hậu nương nương được.”

Không đợi vương hậu có phản ứng, hắn đã phóng qua bức tường hậu viên biến mất trong nháy mắt. Vương hậu tức giận đến mức giậm chân liên tục, nhưng cũng không thể làm gì.

Cùng lúc đó, Hứa Hi Diệp điên cuồng lao thẳng về tẩm cung thái tử, lập tức đem chính mình nhốt vào trong phòng, nộ khí trùng trùng đem tất cả mọi thứ trên bàn hất xuống mặt đất.

Nhiều năm rồi hắn chưa bao giờ sinh khí như thế. Luôn được người khác theo đuổi tán tụng, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sự nghiệp hầu như thuận buồm xuôi gió. Nào biết một guồng quay khiến hắn sa vào thất lạc, muốn rời đi nhưng vô phương pháp. Hắn chằng qua muốn tìm một người giúp đỡ, thế mà lại gặp một tên Quân Thích Ý quỷ tha ma bắt, đích thị là cái thứ nhân mô cẩu dạng <phần người thì ít mà phần “tró” thì nhiều =))>. Người có bộ dạng khiêm tốn như thế nhưng thực tế lại là tên biến thái hạ lưu ghê tởm, thừa dịp chính mình cầu vu hắn, đưa ra yêu cầu quá đáng đến như vậy. Quả thật là suy nghĩ viễn vông, cho dù chính mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi Phượng Tiềm quốc cũng sẽ không bao giờ cầu xin hắn.

Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có diện mạo khó ưa của cái tên Quân Thích Ý kia, hình ảnh Thiện Ngộ trong nhung nhớ mấy ngày qua đã bắt đầu phai nhạt.

“Thái tử! Quân Diệu quốc Tiêu Dao vương gia cầu kiến.” Nộ khí trong hắn còn chưa tiêu, ngoài cửa đã truyền đến thông báo của thị vệ.

Hứa Hi Diệp không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng quát: “Không gặp! Không gặp! Thiên Vương lão tử đến đây cũng không gặp!

Lời lẽ của hắn không đủ khắc nghiệt để cự tuyệt hay sao, tên kia còn muốn gì? Hắn ngại chính mình không đủ phiền phức, lại tới đưa ra cái quỷ gì yêu cầu nữa sao. Hắn tuyệt đối không tái kiến cái tên kia!

Thị vệ lập tức im lặng, sợ tới mức xoay người ly khai. Nói đến cũng kì lạ, Quân Thích Ý không ở lại tiếp tục dây dưa. Dần dần, Hứa Hi Diệp cũng hết giận, mở cửa đi ra ngoài.

“Thái…………..thái tử điện hạ” Nào biết, vừa ra khỏi cửa, một cung nhân tay bưng mâm thức ăn kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa đâm sầm vào hắn.

May mắn thay hắn nhãn cấp thủ khoái <nhanh tay lẹ mắt> kéo lại kịp thời, nếu không khay mâm tất cả sẽ đổ lên toàn thân hai người. Chẳng biết vô tình hay cố ý, một bộ dáng mềm mại yếu đuối ngã vào ngực hắn.

Hứa Hi Diệp chau mày lại, nhẹ nhàng tì nữ đó ra:” Sau này cẩn thận chút”. Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Tì nữ chạy nhanh theo lên tiếng: “Thái tử điện hạ, nô tỳ phụng mệnh vương hậu mang cháo tổ yến đến. Xin thái tử dừng bước.”

Hứa Hi Diệp vừa quay đầu lại, chưa cho nàng vui mừng liền hừ lạnh một tiếng nhưng không tiếp tục bước đi.  Chẳng biết vương hậu trong tâm có ý định gì, thường xuyên tặng hắn chút điểm tâm linh tinh. Những lần trước hắn đều cự tuyệt, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Như hiểu được tâm ý Hứa Hi Diệp, đôi đầu gối tì nữ mềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin: “Thái…..thái tử! Vương hậu nương nương nói nếu nô tỳ không tận mắt nhìn thấy thái tử ăn cháo, trở về sẽ đánh gảy chân nô tỳ. Xin thái tử cứu mạng nô tỳ! Xin thái tử cứu mạng!”

Ngữ khí thê thảm, ngay cả thạch nhân cũng có thể mềm lòng, huống chi Hứa Hi Diệp từ trước đến nay tốt bụng nhân từ. Hắn lập tức lui về trong phòng, tì nữ kia cũng tiến vào theo, cúi đầu đưa mâm cháo tổ yến đến tay Hứa Hi Diệp.

Hứa Hi Diệp vì muốn sớm thoát ra, tiếp nhận bát sứ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Đáng tiếc hắn không chú ý khóe mắt ả tì nữ chợt lóe lên tinh quang, bằng không hắn nhất định sẽ chẳng lỗ mãng uống sạch chén này khi không rõ bản chất của nó.

“Hảo! Ta đã uống xong. Ngươi có thể đi rồi!” Hứa Hi Diệp mở miệng hạ lệnh trục khách < đuổi khách đi>. Nào biết tì nữ nhìn đơn thuần như thế lại lớn mật bổ nhào vào lòng ngực hắn, nâng đầu lên để lộ ra khuôn mặt quyến rũ, ôm lấy cổ hắn nói: “Thái tử, vương hậu nương nương lệnh ta hầu hạ điện hạ.”

Tựa như ngàn kim châm vào, Hứa Hi Diệp thô bạo gạt tay ả tì nữ ra, cương ngạnh hé ra khuôn mặt tuấn tú, lạnh nhạt nói:” Thỉnh cô nương tự trọng”

“Yêu, Thái tử điện hạ của ta như thế nào lại vòng vo? Chính người năm đó nắm tay thiếp kéo đến gần thân mật, còn nhận lời một ngày nào đó khi kế thừa vương vị liền cấp cho thiếp tước vị xứng đáng. Thật sự là vô lương tâm mà!”

Trong chớp mắt, tì nữ trên người chỉ còn sót lại chiếc yếm hồng phấn. Đôi cánh tay phấn bạch lần nữa quấn quanh cổ Hứa Hi Diệp.

Không biết vì sao, bụng dạ Hứa Hi Diệp tựa như hỏa thiêu. Lộ ra khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn thầm kêu không ổn. Đây đích thị là quỷ kế của vương hậu, muốn bắt lấy nhược điểm chính mình, làm cho bản thân vô vọng ở mãi trong cung, cả đời nghe theo lời nàng sai bảo. Trước kia thử qua nhiều cách vẫn không thành công, nay lại sử dụng nhân kế bất thuyết, còn dùng cả bí dược.

“Mau buông tay! Không được tới gần ta!” Để nhịn xuống cơn phấn chấn bừng bừng, Hứa Hi Diệp cắn đầu lưỡi, ra sức lui về sau.

“Thái tử, đừng chạy a!” Ả tì nữ cười ha ha, đuổi theo phía sau hắn.

Ngay thời điểm nguy kịch, chân Hứa Hi Diệp bỗng chốc vô lực, ngã lăn ra trên đất. Tì nữ thừa cơ bổ nhào vào ôm hắn vào trong lòng. Một đôi tay nhỏ bé nhanh chóng đoạt đi lớp áo khoác nguyên bản mỏng manh của hắn………..Đáng thương, hổ lạc bình dương vi khuyển khi (*), Hứa Hi Diệp này đường đường nam tử hán nháy mắt bị một tì nữ tay trói gà không chặt lột sạch chỉ còn một chiếc khố sai. Hắn xấu hổ đến mức hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống. Nhưng phản ứng sinh lý lại khiến hắn cấp bách tìm cách để phóng tiết ra.

“Nga. Hình như ta đến không đúng lúc. Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”

Âm thanh đột ngột kia đối với Hứa Hi Diệp mà nói, cứ như là tiếng Trời.

—————————-

(*)Hổ lạc bình dương vi khuyển khi:

Theo Tận, chỉ là theo Tận nhé…..câu này nghĩa là hổ lạc vào vùng đồng bằng, ra khỏi rừng rậm thì bị chó bắt nạt ứng hiếp.

Đại loại là ở chỗ này anh là vua nhưng ra khỏi địa bàn của anh rồi thì anh chả là cái quái gì cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương