Phượng Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 87: Bí mật cổ xưa
- Tướng quân, có thể hỏi người vài chuyện không?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi:
- Hỏi đi! Vài ngày nữa thành người chết rồi không hỏi được đâu.
Hắn bật cười:
- Tại sao các đời vua Nghi quốc chỉ có ba công chúa sống sót?
Ta trầm ngâm:
- Vì duy trì trị an ngàn năm của Nghi quốc... Thực ra, đó chỉ là lời nói dối thôi. Truyền thuyết xa xưa, khi bốn nước còn là một, hẳn ngươi biết chuyện này?
Hàn Niệm Chi gật đầu:
- Là thời khai thiên, khi các thần thú còn sống đúng không?
Ta xác nhận:
- Chính là thời gian đó, bốn tộc người sống nhờ Thần thú. Tộc nhân của ta thờ Phượng Hoàng. Phượng Hoàng kiêu ngạo, không muốn sống cùng ba thần thú còn lại nên dùng thần lực tách phần đất của mình ra, trôi dạt ra ngoài biển, chính là Nghi quốc bây giờ. Đi theo còn có tổ tiên của ta. Nhưng thời gian qua đi, tính cách Phượng Hoàng ngày càng xấu, giết người liên tục, khiến lòng dân oán thán, tiếng kêu khóc khắp nơi. Tổ tiên ta lúc đó là lập một trận pháp, nhốt thần thú vào lòng đất, tạo kết giới lên trên. Nhưng thần thú vẫn là thần. Có thể bị nhốt, bị phong ấn nhưng lại không chết. Nó cứ sống mãi trong lòng đất, oán hận người Phượng gia, ra sức phá kết giới. Phượng gia lúc đó lên ngôi, trị vì Nghi quốc. Không ai biết nơi giam giữ Phượng hoàng ở đâu, chỉ có con cháu hoàng tộc biết. Nghi quốc trải qua ngàn năm, người dân bắt đầu quên dần thần thú mà mình nhốt, chỉ có Hoàng tộc là nhớ mãi.
Ta nhấp thêm ngụm trà, Hàn Niệm Chi bên kia vẫn đang lắng nghe.
- Hoàng tộc Nghi quốc không có thứ gọi là Hoàng lăng, các đời vua băng hà đều được mang đến núi Phượng Hoàng, quăng xác xuống miệng núi lửa, chính là nơi nhốt Phượng Hoàng. Mỗi đời vua đều phải thực hiện một nghi lễ cho các công chúa, gọi là Lễ Trưởng thành. Lễ này được làm khi các công chúa đã trưởng thành, mục đích duy nhất là chọn ra ba người có khả năng nhất trong các vị công chúa để duy trì huyết mạch Phượng gia, những người lại đều phải làm thức ăn cho Phượng Hoàng. Dù nó là thần thú nhưng vẫn phải ăn, lượng thức ăn không cần nhiều nhưng không thể nhịn đói cả ngàn năm. Thức ăn của Phượng Hoàng, chính là thịt người. Phượng gia dựa vào cái gì cai trị Nghi quốc? Chính là dùng máu thịt con cháu để nuôi Phượng Hoàng, giữ nó đừng đói quá hoá liều, phá phong ấn. Một khi phong ấn được phá, Nghi quốc nhất định chìm trong biển lửa… Biết tại sao Nghi quốc lại là nữ tôn không? Vì Phượng Hoàng chỉ ăn thịt nữ nhân thôi.
- Tại sao lại nói chuyện này với ta? Người không sợ ư?
Ta bật cười:
- Sợ gì? Ngươi có thể phá phong ấn của Phượng Hoàng sao? Ngươi biết núi Phượng Hoàng ở đâu sao? Ngọn núi đó, muốn nó xuất hiện nhất định phải có điều kiện nhất định, nhưng hiện tại trong Nghi quốc không ai biết phải làm thế nào? Phượng Âm có thể biết nhưng nàng phải ở ngôi vị hoàng đế thêm hai mươi năm. Ngươi biết thì có tác dụng gì?
Mỗi vị vua Nghi quốc bắt đầu từ khi lên ngôi, mỗi ngày đều phải ăn một loại cỏ gọi là Cỏ Phượng Hoàng. Cỏ này là cỏ độc nhưng tác dụng không mạnh, tích tụ dần dần suốt hai mươi năm sẽ đi vào tim. Lúc này, dùng dao nhỏ trích lấy máu độc từ tim của đế vương, kèm với linh lực của Quốc sư mới có thể thỉnh gọi ngọn núi đó xuất hiện. Thời gian tích độc càng lâu thì thời gian núi Phượng Hoàng xuất hiện càng dài. Đỉnh điểm là vua Hoà Nhất, nàng có thể gọi núi Phượng Hoàng xuất hiện tới ba mươi hai ngày, tương ứng với ba mươi hai năm trị vì của nàng.
Hàn Niệm Chi im lặng một lát, hắn đột nhiên hỏi ta:
- Nghi quốc các đời đều là nữ đế, làm sao có thể duy trì điều này?
Ta chống cằm nhìn hắn:
- Ngươi đang hỏi giúp Lạc Bình An sao?
- …
Ta híp mắt cười:
- Muốn duy trì cũng không khó, quan trọng là Hoàng đế phải có bản lĩnh mà thôi. Đầu tiên, chính là chọn Phượng quân. Nhất định phải là kẻ có gia thế, có năng lực nhưng lại không có mơ ước và tham vọng, nếu có nhất định phải bị bóp nát ngay từ đầu. Một kẻ có tất cả nhưng không có lý tưởng để sống, nghe có vẻ khó khăn nhưng loại người dễ điều khiển nhất, hắn có thể giúp ngươi bình ổn hậu cung, khi có địch thì có thể ra chiến trường. Rất an toàn nhưng hắn không được phép yêu hoàng đế. Một phượng quân yêu hoàng đế nghe có vẻ tốt nhưng thật ra lại rất phiền phức. Giống như Nghi quốc bây giờ, độc sủng hậu cung, quyền lực thiên lệch. Phượng quân yêu hoàng đế, nhất định không chấp nhận một nam nhân khác ở bên nữ tử mình yêu, thậm chí có thể gây hại đến công chúa và hoàng tử không phải con mình. Thứ hai, thế lực trong triều phải mạnh, không để xung đột quyền lực giữa các đại gia tộc và hoàng thất, khéo léo lợi dụng các tranh chấp giữa các đại gia tộc, nếu không có thì cũng phải tạo ra, nếu quá nhỏ thì xé cho to. Thứ ba, nội bộ hoàng tộc không được có bất cứ sơ hở gì, bất luận bên trong có hận đến muốn giết người nhưng tuyệt đối không lộ ra bên ngoài, ám tiễn có thể phóng nhưng minh thương không được xuất hiện. Cuối cùng, hoàng đế nhất định không được yêu thương hậu cung. Điều này quan trọng nhất vì một nữ tử, dù có là Hoàng đế mà yêu thương một người, nhất định sẽ muốn dựa dẫm, lơ là trách nhiệm, vui vẻ điền viên mà quên trọng trách. Hơn nữa, nữ tử khi xiêu lòng thường không dùng lý trí để giải quyết mà đa phần theo cảm tính, trực giác ngu xuẩn. Nữ đế khó hơn nam đế ở chỗ nàng phải sinh hài tử, thời gian mang thai và sinh nở đều rất vất vả, trong thời gian đó nếu có người lợi dụng chiếm quyền, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hàn Niệm Chi nhìn ta, hắn nói:
- Những điều đó, Nghi quốc hình như hoàn thành rất tốt.
Ta cười khẩy:
- Nghi quốc không giống Kim quốc hay Ân quốc, trong hoàng tộc chỉ có cha mẹ giết con, không xuất hiện chị em giết nhau. Ý ta là những người còn sống.
- Người đã giết tỷ muội nào của mình chưa?
Ta gật đầu:
- Đã từng.
- Cảm giác thế nào?
- Không có cảm giác gì.
Khi giết Phượng Bích ta hoàn toàn không có ấn tượng gì, cũng không thấy hối hận. Nàng không chết, người chết sẽ là ta. Ta không có lý do gì để nàng sống cả.
- Người không muốn về nghỉ sao?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi:
- Ngươi mệt rồi?
Hắn gật đầu. Ta chau mày:
- Ngươi cũng gọi là nam nhân sao? Yếu đuối lại vô dụng! Cuối cùng Lạc Bình An nhìn trúng cái gì mà có thể yêu ngươi chứ?
Hàn Niệm Chi hơi ngẩn ra:
- Giữa chúng ta không đơn giản là tình yêu. Ta từng cứu mạng nàng, cùng nàng trải qua vài chuyện nên có chút tình cảm mà thôi. Người chỉ dựa vào phỏng đoán mà mạo hiểm như vậy, có chút không đáng đâu.
Ta mỉm cười:
- Ngươi nói Lạc Bình An không quan tâm ngươi nhưng hai tháng nay, chúng ta bắt được hơn mười ám vệ Trường Hạp quốc trong Thiên Viên các. Điều này chứng tỏ cái gì hẳn ngươi hiểu hơn ta.
Hàn Niệm Chi im lặng. Hắn cúi đầu xuống. Im lặng chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Thật ra ở bên Hàn Niệm Chi rất thoải mái. Có cảm giác như hắn cái gì cũng có thể trả lời ngươi, cũng không muốn cùng ngươi tranh đoạt cái gì, cùng vui đùa, cũng không giận dỗi hay để bụng. Một người như thế xuất hiện, đặc biệt trong Hoàng cung đầy tranh đoạt và lừa gạt, giống như một bông sen mọc lên giữa bùn lầy nhơ nhuốc, thậm chí ngươi biết đoá sen đó cũng ăn bùn lầy mà xinh đẹp nhưng vẫn không kìm lòng được mà bị mê hoặc bởi vẻ thanh khiết đó.
Ta quay về phòng, Kính Thiên vẫn chưa ngủ, hắn vẫn đang đọc một cuốn sách, ta có về cũng không khiến hắn có phản ứng nào. Chán nản cởi áo bào rồi lên giường ngủ, ta vừa đặt lưng xuống thì Kính Thiên cũng đi tắt đèn rồi nằm bên cạnh ta. Chúng ta không nói một lời mà chìm dần vào giấc ngủ.
Ta nhìn Hàn Niệm Chi:
- Hỏi đi! Vài ngày nữa thành người chết rồi không hỏi được đâu.
Hắn bật cười:
- Tại sao các đời vua Nghi quốc chỉ có ba công chúa sống sót?
Ta trầm ngâm:
- Vì duy trì trị an ngàn năm của Nghi quốc... Thực ra, đó chỉ là lời nói dối thôi. Truyền thuyết xa xưa, khi bốn nước còn là một, hẳn ngươi biết chuyện này?
Hàn Niệm Chi gật đầu:
- Là thời khai thiên, khi các thần thú còn sống đúng không?
Ta xác nhận:
- Chính là thời gian đó, bốn tộc người sống nhờ Thần thú. Tộc nhân của ta thờ Phượng Hoàng. Phượng Hoàng kiêu ngạo, không muốn sống cùng ba thần thú còn lại nên dùng thần lực tách phần đất của mình ra, trôi dạt ra ngoài biển, chính là Nghi quốc bây giờ. Đi theo còn có tổ tiên của ta. Nhưng thời gian qua đi, tính cách Phượng Hoàng ngày càng xấu, giết người liên tục, khiến lòng dân oán thán, tiếng kêu khóc khắp nơi. Tổ tiên ta lúc đó là lập một trận pháp, nhốt thần thú vào lòng đất, tạo kết giới lên trên. Nhưng thần thú vẫn là thần. Có thể bị nhốt, bị phong ấn nhưng lại không chết. Nó cứ sống mãi trong lòng đất, oán hận người Phượng gia, ra sức phá kết giới. Phượng gia lúc đó lên ngôi, trị vì Nghi quốc. Không ai biết nơi giam giữ Phượng hoàng ở đâu, chỉ có con cháu hoàng tộc biết. Nghi quốc trải qua ngàn năm, người dân bắt đầu quên dần thần thú mà mình nhốt, chỉ có Hoàng tộc là nhớ mãi.
Ta nhấp thêm ngụm trà, Hàn Niệm Chi bên kia vẫn đang lắng nghe.
- Hoàng tộc Nghi quốc không có thứ gọi là Hoàng lăng, các đời vua băng hà đều được mang đến núi Phượng Hoàng, quăng xác xuống miệng núi lửa, chính là nơi nhốt Phượng Hoàng. Mỗi đời vua đều phải thực hiện một nghi lễ cho các công chúa, gọi là Lễ Trưởng thành. Lễ này được làm khi các công chúa đã trưởng thành, mục đích duy nhất là chọn ra ba người có khả năng nhất trong các vị công chúa để duy trì huyết mạch Phượng gia, những người lại đều phải làm thức ăn cho Phượng Hoàng. Dù nó là thần thú nhưng vẫn phải ăn, lượng thức ăn không cần nhiều nhưng không thể nhịn đói cả ngàn năm. Thức ăn của Phượng Hoàng, chính là thịt người. Phượng gia dựa vào cái gì cai trị Nghi quốc? Chính là dùng máu thịt con cháu để nuôi Phượng Hoàng, giữ nó đừng đói quá hoá liều, phá phong ấn. Một khi phong ấn được phá, Nghi quốc nhất định chìm trong biển lửa… Biết tại sao Nghi quốc lại là nữ tôn không? Vì Phượng Hoàng chỉ ăn thịt nữ nhân thôi.
- Tại sao lại nói chuyện này với ta? Người không sợ ư?
Ta bật cười:
- Sợ gì? Ngươi có thể phá phong ấn của Phượng Hoàng sao? Ngươi biết núi Phượng Hoàng ở đâu sao? Ngọn núi đó, muốn nó xuất hiện nhất định phải có điều kiện nhất định, nhưng hiện tại trong Nghi quốc không ai biết phải làm thế nào? Phượng Âm có thể biết nhưng nàng phải ở ngôi vị hoàng đế thêm hai mươi năm. Ngươi biết thì có tác dụng gì?
Mỗi vị vua Nghi quốc bắt đầu từ khi lên ngôi, mỗi ngày đều phải ăn một loại cỏ gọi là Cỏ Phượng Hoàng. Cỏ này là cỏ độc nhưng tác dụng không mạnh, tích tụ dần dần suốt hai mươi năm sẽ đi vào tim. Lúc này, dùng dao nhỏ trích lấy máu độc từ tim của đế vương, kèm với linh lực của Quốc sư mới có thể thỉnh gọi ngọn núi đó xuất hiện. Thời gian tích độc càng lâu thì thời gian núi Phượng Hoàng xuất hiện càng dài. Đỉnh điểm là vua Hoà Nhất, nàng có thể gọi núi Phượng Hoàng xuất hiện tới ba mươi hai ngày, tương ứng với ba mươi hai năm trị vì của nàng.
Hàn Niệm Chi im lặng một lát, hắn đột nhiên hỏi ta:
- Nghi quốc các đời đều là nữ đế, làm sao có thể duy trì điều này?
Ta chống cằm nhìn hắn:
- Ngươi đang hỏi giúp Lạc Bình An sao?
- …
Ta híp mắt cười:
- Muốn duy trì cũng không khó, quan trọng là Hoàng đế phải có bản lĩnh mà thôi. Đầu tiên, chính là chọn Phượng quân. Nhất định phải là kẻ có gia thế, có năng lực nhưng lại không có mơ ước và tham vọng, nếu có nhất định phải bị bóp nát ngay từ đầu. Một kẻ có tất cả nhưng không có lý tưởng để sống, nghe có vẻ khó khăn nhưng loại người dễ điều khiển nhất, hắn có thể giúp ngươi bình ổn hậu cung, khi có địch thì có thể ra chiến trường. Rất an toàn nhưng hắn không được phép yêu hoàng đế. Một phượng quân yêu hoàng đế nghe có vẻ tốt nhưng thật ra lại rất phiền phức. Giống như Nghi quốc bây giờ, độc sủng hậu cung, quyền lực thiên lệch. Phượng quân yêu hoàng đế, nhất định không chấp nhận một nam nhân khác ở bên nữ tử mình yêu, thậm chí có thể gây hại đến công chúa và hoàng tử không phải con mình. Thứ hai, thế lực trong triều phải mạnh, không để xung đột quyền lực giữa các đại gia tộc và hoàng thất, khéo léo lợi dụng các tranh chấp giữa các đại gia tộc, nếu không có thì cũng phải tạo ra, nếu quá nhỏ thì xé cho to. Thứ ba, nội bộ hoàng tộc không được có bất cứ sơ hở gì, bất luận bên trong có hận đến muốn giết người nhưng tuyệt đối không lộ ra bên ngoài, ám tiễn có thể phóng nhưng minh thương không được xuất hiện. Cuối cùng, hoàng đế nhất định không được yêu thương hậu cung. Điều này quan trọng nhất vì một nữ tử, dù có là Hoàng đế mà yêu thương một người, nhất định sẽ muốn dựa dẫm, lơ là trách nhiệm, vui vẻ điền viên mà quên trọng trách. Hơn nữa, nữ tử khi xiêu lòng thường không dùng lý trí để giải quyết mà đa phần theo cảm tính, trực giác ngu xuẩn. Nữ đế khó hơn nam đế ở chỗ nàng phải sinh hài tử, thời gian mang thai và sinh nở đều rất vất vả, trong thời gian đó nếu có người lợi dụng chiếm quyền, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hàn Niệm Chi nhìn ta, hắn nói:
- Những điều đó, Nghi quốc hình như hoàn thành rất tốt.
Ta cười khẩy:
- Nghi quốc không giống Kim quốc hay Ân quốc, trong hoàng tộc chỉ có cha mẹ giết con, không xuất hiện chị em giết nhau. Ý ta là những người còn sống.
- Người đã giết tỷ muội nào của mình chưa?
Ta gật đầu:
- Đã từng.
- Cảm giác thế nào?
- Không có cảm giác gì.
Khi giết Phượng Bích ta hoàn toàn không có ấn tượng gì, cũng không thấy hối hận. Nàng không chết, người chết sẽ là ta. Ta không có lý do gì để nàng sống cả.
- Người không muốn về nghỉ sao?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi:
- Ngươi mệt rồi?
Hắn gật đầu. Ta chau mày:
- Ngươi cũng gọi là nam nhân sao? Yếu đuối lại vô dụng! Cuối cùng Lạc Bình An nhìn trúng cái gì mà có thể yêu ngươi chứ?
Hàn Niệm Chi hơi ngẩn ra:
- Giữa chúng ta không đơn giản là tình yêu. Ta từng cứu mạng nàng, cùng nàng trải qua vài chuyện nên có chút tình cảm mà thôi. Người chỉ dựa vào phỏng đoán mà mạo hiểm như vậy, có chút không đáng đâu.
Ta mỉm cười:
- Ngươi nói Lạc Bình An không quan tâm ngươi nhưng hai tháng nay, chúng ta bắt được hơn mười ám vệ Trường Hạp quốc trong Thiên Viên các. Điều này chứng tỏ cái gì hẳn ngươi hiểu hơn ta.
Hàn Niệm Chi im lặng. Hắn cúi đầu xuống. Im lặng chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Thật ra ở bên Hàn Niệm Chi rất thoải mái. Có cảm giác như hắn cái gì cũng có thể trả lời ngươi, cũng không muốn cùng ngươi tranh đoạt cái gì, cùng vui đùa, cũng không giận dỗi hay để bụng. Một người như thế xuất hiện, đặc biệt trong Hoàng cung đầy tranh đoạt và lừa gạt, giống như một bông sen mọc lên giữa bùn lầy nhơ nhuốc, thậm chí ngươi biết đoá sen đó cũng ăn bùn lầy mà xinh đẹp nhưng vẫn không kìm lòng được mà bị mê hoặc bởi vẻ thanh khiết đó.
Ta quay về phòng, Kính Thiên vẫn chưa ngủ, hắn vẫn đang đọc một cuốn sách, ta có về cũng không khiến hắn có phản ứng nào. Chán nản cởi áo bào rồi lên giường ngủ, ta vừa đặt lưng xuống thì Kính Thiên cũng đi tắt đèn rồi nằm bên cạnh ta. Chúng ta không nói một lời mà chìm dần vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook