Phượng Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 67: Biến cố
- Tướng quân, không hay rồi.
Lục Nga hớt hải chạy vào, trên đầu nàng toàn mồ hôi. Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Chuyện gì?
- Vịnh Khanh ca…
Vịnh Khanh?
Ta vội đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lục Nga:
- Đi xem thế nào.
Chúng ta đi nhanh đến doanh trướng. Trong khu trại của Vịnh Khanh có rất nhiều quân y, từng chậu máu loãng liên tục được bưng ra khỏi các lều, tiếng rên rỉ không khi nào ngớt.
Khả Vinh từ lều của Vịnh Khanh đi ra, gương mặt hắn tái mét. Ta giữ hắn lại hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Khả Vinh nhìn sang ta, lắc đầu:
- Không rõ lắm. Đợi Vịnh Khanh ca tỉnh lại đã.
Ta đẩy hắn ra, bước nhanh vào lều.
Trong lều ngợp mùi máu tanh. Vịnh Khanh nằm trên giường, thân trên cởi trần. Một vết cắt dài kéo từ vai trái xuống hết phần ngực, máu đang chảy đầm đìa, phần xương trắng mơ hồ lộ ra. Lưu Hoà đang rửa vết thương cho Vịnh Khanh, gương mặt nghiêm nghị lạ thường.
Ta lặng lẽ ra khỏi lều nhìn Tình Văn đang quỳ dưới đất, chau mày ra lệnh:
- Đi theo ta.
Hắn theo vào trại của ta, đi sau còn có Diệp lão và Khả Vinh. Ta ngồi xuống chủ vị thì Tình Văn đã quỳ ở giữa trại. Ta hỏi hắn:
- Chuyện gì xảy ra?
- Hồi tướng quân, sáng nay khi thần cùng Vịnh tướng quân tuần hành trên biển thì đột nhiên gặp bão, hơn nữa còn gặp một bầy Bội Sâm. Chúng vừa thấy thuyền liền lao vào tấn công, bất chấp đang giữa bão. Mỗi một con đều hung hãn lạ thường, chỉ nhằm vào thuyền chủ tướng mà lao vào. Vịnh tướng quân bị một con Bội Sâm hất ngã, va vào đầu mũi tên trên thuyền mà bị thương.
Ta không hiểu:
- Ngươi nói một con hay một bầy?
Tình Văn ngẩng lên, chắc chắn:
- Là một bầy hai mươi con.
Ta đã khoá trận, sao lại có thể xuất hiện thêm một bầy Bội Sâm chứ?
- Biển Cấm dạo này thế nào?
- Thường động mạnh và có bão bất ngờ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài con thuỷ quái.
- Là loài nào?
- Loài nào cũng có.
Ta chau mày. Là bị làm sao? Không lẽ các trận đang hoạt động lại?
- Sao không thấy các ngươi báo cáo về?
- …
Tình Văn cúi đầu không tiếp lời.
Có vấn đề!
- Trả lời!
- … Vịnh tướng quân nói không cần báo về. Chuyện xây cảng rắc rối, không nên để tướng quân thêm bận tâm…
- Hồ đồ!
Ta ném nghiên mực xuống đất. Tình Văn giật mình cúi đầu không lên tiếng. Trong doanh trướng im lặng.
Giọng Diệp lão khàn khàn vang lên:
- Có phải xuất hiện từ mười ngày trước không? Thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ xuất hiện hai mặt trăng?
Tình Văn đáp:
- Vâng.
Ta nhìn sang Diệp lão. Lão tiếp tục nói:
- Quả nhiên…
Lão nhìn lên ta, khẳng định:
- Tướng quân, trận đồ đang hoạt động lại.
Ta hít một hơi sâu:
- Chẳng phải đã trấn trận rồi sao? Còn có thể hoạt động lại?
Khả Vinh nãy giờ im lặng đột nhiên hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, người đã chặn trận đồ nào?
Chặn trận đồ nào?
Ta không nhớ.
Biển động, gió, thuỷ quái. Ta cầm kiếm định quốc lặn xuống biển, cắm vào mắt trận. Biển dịu dần, bão tan đi. Hai mỏm núi xuất hiện. Là đường đi Ân quốc hay Kim quốc?
Khả Vinh hỏi tiếp:
- Mắt trận là gì?
Ta lưỡng lự:
- Là hai cục đá.
Khả Vinh chau mày:
- Có vào hang không?
Ta lắc đầu:
- Không.
- Vậy là trận đồ đến Kim quốc. Mắt trận của trận pháp khống chế là hai phiến đá nằm trong hang động.
Ta tự lự. Vậy là ta khoá nhầm trận nên các trận pháp mới hoạt động lại? Không còn cách nào khác. Ta phải xuống đó khoá trận một lần nữa!
Khả Vinh nhìn lên ta, cuối cùng chỉ thở dài nói:
- Người không thể đi! Thánh chỉ của Hoàng thượng, người không quên chứ?
Phải rồi! Còn thánh chỉ của Phượng Âm vẫn để trong thư phòng. Ta không được phép ra biển nếu không có sự đồng ý của nàng. Nhưng thời gian bây giờ cấp bách, ngoài ta ra thì chỉ có Vịnh Khanh có thể đóng trận nhưng hắn hiện đang bị thương, làm sao có thể đi!
Ta liếc nhìn Khả Vinh. Tên này có hiểu biết về trận pháp nhưng không có binh chủ lực. Không có người giúp sức, hắn có thể đóng trận sao? Để thân binh của ta đi cùng hắn? Nhưng Khả Vinh không đủ khả năng lãnh đạo bọn họ. Ra chiến trường, binh sĩ không nghe lệnh tướng quân thì có thể làm gì chứ? Quan trọng hơn, võ công của Khả Vinh không đủ để ra biển, đi hỗ trợ thì có thể chứ một mình đi khoá trận thì vẫn còn cách xa lắm.
Nhìn xuống đôi tay còn băng vải trắng của mình. Hiện giờ vết thương đã lành hơn một nửa, có thể cầm nắm một vài vật lớn. Ta không đi thì ai đi?
- Tướng tại sa trường có thể không nhận chỉ. Mang cái thánh chỉ đó nhét vào xó đi.
Khả Vinh ngạc nhiên nhìn ta, chau mày:
- Hay để Gia Nghị viết tấu cho Hoàng thượng xin lệnh ra biển.
Ta lắc đầu:
- Viết tấu sớ, xin ý chỉ ít nhất cũng cần hai tháng. Biển không đợi được lâu như vậy đâu. Lục Nga?
- Có thuộc hạ.
- Ngươi đi thông báo với Tạ Thảo chuẩn bị năm trăm thân binh và ba chiến thuyền, cùng ta ra biển Cấm đóng trận.
- Vâng.
Khả Vinh thở dài, trải hải đồ cùng với Diệp lão hướng dẫn tỉ mỉ cho ta cách vào trận và khoá trận. Ba trận pháp hoạt động, đi vào thật sự không dễ dàng gì.
Lưu Hoà biết tin ta ra biển cũng chỉ thở dài, lặng lẽ đổi thuốc cho ta. Gương mặt nàng xanh xao, tái nhợt. Vịnh Khanh vẫn bất tỉnh. Ba hôm nay Lưu Hoà vì chăm sóc hắn mà thức trắng. Đối với một người không có võ công, hẳn đã tới giới hạn.
Ta vỗ vai nàng:
- Ngươi đừng lo quá, vết thương này không thể giết chết Vịnh Khanh đâu.
Nàng nhìn ta bằng đôi mắt mệt mỏi, lắc đầu:
- Ta chỉ không hiểu tại sao quân nhân không một ai biết quý trọng thân thể mình như vậy.
Ta câm lặng. Có lòng an ủi còn bị nàng xiên xỏ? Quân nhân chúng ta tự đâm kiếm vào người để bị thương sao?
Kính Thiên mang người đi giao thương với các thành trì khác chưa về. Nếu hắn ở đây, nhất định không cho ta ra biển. Đi giao thương tốt lắm, không về kịp thì sẽ không cản ta.
Dong thuyền ra khơi, chúng ta một đường đến biển Cấm.
Lục Nga hớt hải chạy vào, trên đầu nàng toàn mồ hôi. Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Chuyện gì?
- Vịnh Khanh ca…
Vịnh Khanh?
Ta vội đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lục Nga:
- Đi xem thế nào.
Chúng ta đi nhanh đến doanh trướng. Trong khu trại của Vịnh Khanh có rất nhiều quân y, từng chậu máu loãng liên tục được bưng ra khỏi các lều, tiếng rên rỉ không khi nào ngớt.
Khả Vinh từ lều của Vịnh Khanh đi ra, gương mặt hắn tái mét. Ta giữ hắn lại hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Khả Vinh nhìn sang ta, lắc đầu:
- Không rõ lắm. Đợi Vịnh Khanh ca tỉnh lại đã.
Ta đẩy hắn ra, bước nhanh vào lều.
Trong lều ngợp mùi máu tanh. Vịnh Khanh nằm trên giường, thân trên cởi trần. Một vết cắt dài kéo từ vai trái xuống hết phần ngực, máu đang chảy đầm đìa, phần xương trắng mơ hồ lộ ra. Lưu Hoà đang rửa vết thương cho Vịnh Khanh, gương mặt nghiêm nghị lạ thường.
Ta lặng lẽ ra khỏi lều nhìn Tình Văn đang quỳ dưới đất, chau mày ra lệnh:
- Đi theo ta.
Hắn theo vào trại của ta, đi sau còn có Diệp lão và Khả Vinh. Ta ngồi xuống chủ vị thì Tình Văn đã quỳ ở giữa trại. Ta hỏi hắn:
- Chuyện gì xảy ra?
- Hồi tướng quân, sáng nay khi thần cùng Vịnh tướng quân tuần hành trên biển thì đột nhiên gặp bão, hơn nữa còn gặp một bầy Bội Sâm. Chúng vừa thấy thuyền liền lao vào tấn công, bất chấp đang giữa bão. Mỗi một con đều hung hãn lạ thường, chỉ nhằm vào thuyền chủ tướng mà lao vào. Vịnh tướng quân bị một con Bội Sâm hất ngã, va vào đầu mũi tên trên thuyền mà bị thương.
Ta không hiểu:
- Ngươi nói một con hay một bầy?
Tình Văn ngẩng lên, chắc chắn:
- Là một bầy hai mươi con.
Ta đã khoá trận, sao lại có thể xuất hiện thêm một bầy Bội Sâm chứ?
- Biển Cấm dạo này thế nào?
- Thường động mạnh và có bão bất ngờ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài con thuỷ quái.
- Là loài nào?
- Loài nào cũng có.
Ta chau mày. Là bị làm sao? Không lẽ các trận đang hoạt động lại?
- Sao không thấy các ngươi báo cáo về?
- …
Tình Văn cúi đầu không tiếp lời.
Có vấn đề!
- Trả lời!
- … Vịnh tướng quân nói không cần báo về. Chuyện xây cảng rắc rối, không nên để tướng quân thêm bận tâm…
- Hồ đồ!
Ta ném nghiên mực xuống đất. Tình Văn giật mình cúi đầu không lên tiếng. Trong doanh trướng im lặng.
Giọng Diệp lão khàn khàn vang lên:
- Có phải xuất hiện từ mười ngày trước không? Thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ xuất hiện hai mặt trăng?
Tình Văn đáp:
- Vâng.
Ta nhìn sang Diệp lão. Lão tiếp tục nói:
- Quả nhiên…
Lão nhìn lên ta, khẳng định:
- Tướng quân, trận đồ đang hoạt động lại.
Ta hít một hơi sâu:
- Chẳng phải đã trấn trận rồi sao? Còn có thể hoạt động lại?
Khả Vinh nãy giờ im lặng đột nhiên hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, người đã chặn trận đồ nào?
Chặn trận đồ nào?
Ta không nhớ.
Biển động, gió, thuỷ quái. Ta cầm kiếm định quốc lặn xuống biển, cắm vào mắt trận. Biển dịu dần, bão tan đi. Hai mỏm núi xuất hiện. Là đường đi Ân quốc hay Kim quốc?
Khả Vinh hỏi tiếp:
- Mắt trận là gì?
Ta lưỡng lự:
- Là hai cục đá.
Khả Vinh chau mày:
- Có vào hang không?
Ta lắc đầu:
- Không.
- Vậy là trận đồ đến Kim quốc. Mắt trận của trận pháp khống chế là hai phiến đá nằm trong hang động.
Ta tự lự. Vậy là ta khoá nhầm trận nên các trận pháp mới hoạt động lại? Không còn cách nào khác. Ta phải xuống đó khoá trận một lần nữa!
Khả Vinh nhìn lên ta, cuối cùng chỉ thở dài nói:
- Người không thể đi! Thánh chỉ của Hoàng thượng, người không quên chứ?
Phải rồi! Còn thánh chỉ của Phượng Âm vẫn để trong thư phòng. Ta không được phép ra biển nếu không có sự đồng ý của nàng. Nhưng thời gian bây giờ cấp bách, ngoài ta ra thì chỉ có Vịnh Khanh có thể đóng trận nhưng hắn hiện đang bị thương, làm sao có thể đi!
Ta liếc nhìn Khả Vinh. Tên này có hiểu biết về trận pháp nhưng không có binh chủ lực. Không có người giúp sức, hắn có thể đóng trận sao? Để thân binh của ta đi cùng hắn? Nhưng Khả Vinh không đủ khả năng lãnh đạo bọn họ. Ra chiến trường, binh sĩ không nghe lệnh tướng quân thì có thể làm gì chứ? Quan trọng hơn, võ công của Khả Vinh không đủ để ra biển, đi hỗ trợ thì có thể chứ một mình đi khoá trận thì vẫn còn cách xa lắm.
Nhìn xuống đôi tay còn băng vải trắng của mình. Hiện giờ vết thương đã lành hơn một nửa, có thể cầm nắm một vài vật lớn. Ta không đi thì ai đi?
- Tướng tại sa trường có thể không nhận chỉ. Mang cái thánh chỉ đó nhét vào xó đi.
Khả Vinh ngạc nhiên nhìn ta, chau mày:
- Hay để Gia Nghị viết tấu cho Hoàng thượng xin lệnh ra biển.
Ta lắc đầu:
- Viết tấu sớ, xin ý chỉ ít nhất cũng cần hai tháng. Biển không đợi được lâu như vậy đâu. Lục Nga?
- Có thuộc hạ.
- Ngươi đi thông báo với Tạ Thảo chuẩn bị năm trăm thân binh và ba chiến thuyền, cùng ta ra biển Cấm đóng trận.
- Vâng.
Khả Vinh thở dài, trải hải đồ cùng với Diệp lão hướng dẫn tỉ mỉ cho ta cách vào trận và khoá trận. Ba trận pháp hoạt động, đi vào thật sự không dễ dàng gì.
Lưu Hoà biết tin ta ra biển cũng chỉ thở dài, lặng lẽ đổi thuốc cho ta. Gương mặt nàng xanh xao, tái nhợt. Vịnh Khanh vẫn bất tỉnh. Ba hôm nay Lưu Hoà vì chăm sóc hắn mà thức trắng. Đối với một người không có võ công, hẳn đã tới giới hạn.
Ta vỗ vai nàng:
- Ngươi đừng lo quá, vết thương này không thể giết chết Vịnh Khanh đâu.
Nàng nhìn ta bằng đôi mắt mệt mỏi, lắc đầu:
- Ta chỉ không hiểu tại sao quân nhân không một ai biết quý trọng thân thể mình như vậy.
Ta câm lặng. Có lòng an ủi còn bị nàng xiên xỏ? Quân nhân chúng ta tự đâm kiếm vào người để bị thương sao?
Kính Thiên mang người đi giao thương với các thành trì khác chưa về. Nếu hắn ở đây, nhất định không cho ta ra biển. Đi giao thương tốt lắm, không về kịp thì sẽ không cản ta.
Dong thuyền ra khơi, chúng ta một đường đến biển Cấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook