Phượng Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 48: Thương tích
- A Dương?
Ta chau mày nhìn Kính Thiên trước mặt, gương mặt hắn hốc hác, đôi mắt đỏ au, râu ria lổm chổm. Thử chống tay ngồi dậy, ta bất ngờ vì tay không cử động.
- Lưu Hoà!
Kính Thiên gọi Lưu Hoà vào, hắn đỡ ta dậy, lấy gối mềm cho ta dựa vào.
Lưu Hoà lật đật chạy vào, gương mặt nàng tái mét đầy mệt mỏi:
- Tướng quân?
Nàng chạy lại bắt mạch cho ta, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Nàng rơi nước mắt:
- Cuối cùng cũng cứu được rồi.
Ta nhắm mắt lại, ngăn không được cơn buồn ngủ.
- A Dương?
Giọng Kính Thiên loáng thoáng bên tai nhưng ta không trả lời được.
Lần thứ hai tỉnh dậy, tay trái của ta đã có thể cử động lại, vết thương trên lưng cũng được băng bó. Người trông ta là Điệp Nhã. Nàng đang ngủ, dựa vào thành giường, dù đang ngủ nhưng đôi mày vẫn chau lại.
Ta cựa người ngồi dậy, không may động phải nàng. Điệp Nhã giật mình mở mắt, nàng ngỡ ngàng nhìn ta rồi khóc:
- Tiểu Dương, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi.
Ta gật đầu, nhìn nàng:
- Nước…
Giọng khàn đến mức ta ngạc nhiên. Điệp Nhã lật đật rót nước cho ta, nàng vừa khóc vừa cười:
- Doạ chết ta, lúc Vịnh Khanh bế muội về, toàn thân trắng bệnh, thậm chí ta còn tưởng…
Ta mỉm cười, ngồi dậy đón lấy nước trên tay nàng, uống một ngụm.
- Quốc sư cũng đến đấy.
Quốc sư?
Là Phượng Ngoã sao?
Ta gật đầu không nói, đưa chén không cho nàng:
- Một ly nữa.
- A Dương?
Kính Thiên đẩy cửa đi vào, gương mặt hắn hốc hác đi nhiều. Ta gật đầu, không nói. Những chỗ bị thương đột nhiên đau đớn, ta mỉm cười chặn tiếng rên nhẹ trong cổ họng suýt bật ra.
Ta tỉnh được vài ngày, lần lượt có người tới thăm. Vịnh Khanh là người tới sau cùng, hắn ngồi ở bàn, nói với ta:
- Dương nhi, sau này đừng liều lĩnh như thế nữa. Gỡ bỏ thêm một trận đồ thì làm sao? Muội bị thương như thế này, mất thời gian như nhau thôi.
Ta im lặng. Vịnh Khanh nói đúng, nằm như vậy thật tốn thời gian.
- Dương nhi, sao tự nhiên lại nóng ruột vậy?
- Thời gian không còn nhiều.
- Sang năm vẫn có thể tiếp tục mà.
Ta nhìn Vịnh Khanh, không nói.
Là thời gian sống của ta không còn nhiều.
- Tướng quân, tới giờ uống thuốc rồi.
Lưu Hoà bưng thuốc vào, ta thở dài. Đưa tay đón lấy chén thuốc, uống một hơi.
- Lưu Thái y, sức khoẻ của Dương nhi thế nào?
Vịnh Khanh hỏi Lưu Hoà, nàng nói:
- Không tốt, người…
- Lưu Hoà. Lui ra!
Ta trả chén không lại cho nàng. Lưu Hoà nhìn ta, trong mắt chứa phiền muộn. Nàng lui ra, Vịnh Khanh nhìn ta nghi ngờ:
- Muội đang giấu cái gì?
- Không gì cả.
Ta nằm xuống, kéo chăn đắp kín người. Tại sao lại lạnh như vậy?
Vịnh Khanh ra ngoài, hắn đóng cửa lại. Thuốc có tác dụng, ta lại chìm vào ngủ sâu.
Thuốc của Lưu Hoà quả thật linh nghiệm, chỉ vài ngày sau, ta đã có thể đi lại được. Ta không nghe lời Lưu Hoà, truyền lệnh ra biển, Vịnh Khanh đi với ta. Chỉ còn một trận đồ, để lỡ năm nay thì phải chờ tới năm sau.
Ta chau mày nhìn Kính Thiên trước mặt, gương mặt hắn hốc hác, đôi mắt đỏ au, râu ria lổm chổm. Thử chống tay ngồi dậy, ta bất ngờ vì tay không cử động.
- Lưu Hoà!
Kính Thiên gọi Lưu Hoà vào, hắn đỡ ta dậy, lấy gối mềm cho ta dựa vào.
Lưu Hoà lật đật chạy vào, gương mặt nàng tái mét đầy mệt mỏi:
- Tướng quân?
Nàng chạy lại bắt mạch cho ta, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Nàng rơi nước mắt:
- Cuối cùng cũng cứu được rồi.
Ta nhắm mắt lại, ngăn không được cơn buồn ngủ.
- A Dương?
Giọng Kính Thiên loáng thoáng bên tai nhưng ta không trả lời được.
Lần thứ hai tỉnh dậy, tay trái của ta đã có thể cử động lại, vết thương trên lưng cũng được băng bó. Người trông ta là Điệp Nhã. Nàng đang ngủ, dựa vào thành giường, dù đang ngủ nhưng đôi mày vẫn chau lại.
Ta cựa người ngồi dậy, không may động phải nàng. Điệp Nhã giật mình mở mắt, nàng ngỡ ngàng nhìn ta rồi khóc:
- Tiểu Dương, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi.
Ta gật đầu, nhìn nàng:
- Nước…
Giọng khàn đến mức ta ngạc nhiên. Điệp Nhã lật đật rót nước cho ta, nàng vừa khóc vừa cười:
- Doạ chết ta, lúc Vịnh Khanh bế muội về, toàn thân trắng bệnh, thậm chí ta còn tưởng…
Ta mỉm cười, ngồi dậy đón lấy nước trên tay nàng, uống một ngụm.
- Quốc sư cũng đến đấy.
Quốc sư?
Là Phượng Ngoã sao?
Ta gật đầu không nói, đưa chén không cho nàng:
- Một ly nữa.
- A Dương?
Kính Thiên đẩy cửa đi vào, gương mặt hắn hốc hác đi nhiều. Ta gật đầu, không nói. Những chỗ bị thương đột nhiên đau đớn, ta mỉm cười chặn tiếng rên nhẹ trong cổ họng suýt bật ra.
Ta tỉnh được vài ngày, lần lượt có người tới thăm. Vịnh Khanh là người tới sau cùng, hắn ngồi ở bàn, nói với ta:
- Dương nhi, sau này đừng liều lĩnh như thế nữa. Gỡ bỏ thêm một trận đồ thì làm sao? Muội bị thương như thế này, mất thời gian như nhau thôi.
Ta im lặng. Vịnh Khanh nói đúng, nằm như vậy thật tốn thời gian.
- Dương nhi, sao tự nhiên lại nóng ruột vậy?
- Thời gian không còn nhiều.
- Sang năm vẫn có thể tiếp tục mà.
Ta nhìn Vịnh Khanh, không nói.
Là thời gian sống của ta không còn nhiều.
- Tướng quân, tới giờ uống thuốc rồi.
Lưu Hoà bưng thuốc vào, ta thở dài. Đưa tay đón lấy chén thuốc, uống một hơi.
- Lưu Thái y, sức khoẻ của Dương nhi thế nào?
Vịnh Khanh hỏi Lưu Hoà, nàng nói:
- Không tốt, người…
- Lưu Hoà. Lui ra!
Ta trả chén không lại cho nàng. Lưu Hoà nhìn ta, trong mắt chứa phiền muộn. Nàng lui ra, Vịnh Khanh nhìn ta nghi ngờ:
- Muội đang giấu cái gì?
- Không gì cả.
Ta nằm xuống, kéo chăn đắp kín người. Tại sao lại lạnh như vậy?
Vịnh Khanh ra ngoài, hắn đóng cửa lại. Thuốc có tác dụng, ta lại chìm vào ngủ sâu.
Thuốc của Lưu Hoà quả thật linh nghiệm, chỉ vài ngày sau, ta đã có thể đi lại được. Ta không nghe lời Lưu Hoà, truyền lệnh ra biển, Vịnh Khanh đi với ta. Chỉ còn một trận đồ, để lỡ năm nay thì phải chờ tới năm sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook