Phượng Hoàng Vu Phi
Chương 22: PN1. Toàn cảnh Chu Tước truy thê hàng ngày

Ngay cả khi không đặt lên bàn cân với Tự Khuynh, tính tình Tiểu Phượng Hoàng vẫn tốt vô cùng, cho nên bất kể Nghiêm Trường Tễ chọc y tức giận thế nào, y rất nhanh liền có thể tha thứ cho đối phương.

Nhưng điều này không có nghĩa y vĩnh viễn không tức giận.

Cho nên sau khi y phát hiện Nghiêm Trường Tễ lừa gạt mình, liền hạ quyết tâm ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, dù Nghiêm Trường Tễ địa vị cao quý quỳ xuống xin lỗi, y cũng không dễ dàng mở miệng nói câu tha thứ.

Lòng tin một khi sụp đổ, rất khó có thể gây dựng lại lần nữa.

Nghiêm Trường Tễ sớm lường trước điều này, hắn đã sẵn sàng kháng chiến trường kỳ, chỉ cần trước khi Tiểu Phượng Hoàng tha thứ cho hắn, không thích những kẻ khác, như vậy bọn họ vẫn có thể về chung một chỗ.

Sau khi hắn niệm tình chú, lại lấy thân phận Chu Tước Thần Quân quỳ xuống trước mặt Tự Khuynh, thái độ của Tiểu Phượng Hoàng hòa hoãn đi chút ít. Mà Tự Khuynh cũng không cứng rắn như trước, Nghiêm Trường Tễ phỏng đoán hẳn có liên quan tới Mạnh Chương. Mặc dù Tự Khuynh cực kỳ kín miệng về quan hệ của bọn họ, nhưng lấy bầu không khí trước mắt liền có thể nhìn ra đôi chút mập mờ.

Sau khi Mạnh Chương trở về vị trí cũ, Nghiêm Trường Tễ từ từ giao trả công việc ở phương Đông, Mạnh Chương luân hồi trăm kiếp chốn phàm trần, từng làm hoàng đế, bây giờ trở lại cương vị Thần Quân, thích ứng cực nhanh, Nghiêm Trường Tễ sớm được giải thoát, mỗi ngày đều phê vội tấu sơ rồi lén hạ giới đến núi Nam Ngu tìm Tiểu Phượng Hoàng.

Bởi thai nhi hút linh lực từ cơ thể mẹ, từ khi mang thai Tiểu Phượng Hoàng luôn luôn lười biếng, không xốc nổi tinh thần.

Nghiêm Trường Tễ vừa hạ giới, thấy Tiểu Phượng Hoàng đang nửa nằm bên cạnh cột đá trong đình nghỉ mát, đút đồ ăn cho chim non bên trong tộc.

Tộc Phượng hoàng vô cùng coi trọng con nối dõi, nếu cha mẹ phải đi ra ngoài, không có cách nào mang theo đứa nhỏ, sẽ tìm đến ủy thác người đáng tin trong tộc.

Sau đó để cho tiện, Tự Khuynh bèn dứt khoát thành lập một khu "nhà trẻ", để chim non vắng cha mẹ cùng vào đợi với nhau. Mà khoảng thời gian này Tiểu Phượng Hoàng bèn gánh vác trách nhiệm nặng nề chăm sóc chim non.

Mặc dù sau khi lớn lên màu sắc mỗi đứa không giống nhau, nhưng lúc còn bé, hình dáng đám chim non không có đặc thù gì rõ nét, toàn bộ đều được phủ một lớp lông măng vàng óng, tròn vo như con gà nhỏ, đạp hai cái chân bé xíu như que tăm, lon ta lon ton, trông vừa đáng yêu vừa tức cười.

Tiểu Phượng Hoàng để đồ ăn trong lòng bàn tay, chim non vây thành một vòng quanh tay y, vừa mổ vừa không ngừng ríu ra ríu rít.

Mặc dù biết đây chỉ là một đám nhãi nhép, nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn không nhịn được nếm chút vị -----

Tiểu Phượng Hoàng đến giờ còn chưa để ý hắn đâu.

"Chíp chíp ------."

Một con chim đỏ nhỏ mập mạp nghênh ngang bước tới, vung cánh một cái, đẩy hết toàn bộ mấy bé chim non đang ăn uống ngon lành ra, sau đó nhảy vào lòng bàn tay Tiểu Phượng Hoàng, một mình chiếm chỗ.

Tiểu Phượng Hoàng: "..."

"Chiếp?" Chim non vô cớ bị đẩy ra mờ mịt đầy mặt, vẫn còn chưa hiểu tại sao bỗng dưng cách Tiểu Phượng Hoàng xa đến thế.

Một lát sau, một số đứa tỉnh hồn chuẩn bị đoạt lại địa bàn, mỗi tội con chim hồng rắn chắc hơn chúng nó quá nhiều, lại còn tỏa ra hơi thở của Thượng cổ thần thú khiến chúng sợ hãi, ý chí chiến đấu vừa được thắp lên đã lập tức tịt ngóm, chỉ đành hướng ánh mắt tủi hờn về phía Tiểu Phượng Hoàng ưỡn cổ kêu "chiếp chiếp".

Tiểu hồng điểu bá đạo bịt tai không nghe mấy tiếng khiếu nại đằng kia, thậm chí còn đắc ý hả hê cố ý ăn thật cường điệu cho lũ chim non đói bụng nhìn thấy.

Tiểu Phượng Hoàng không nhịn được nhúp Nghiêm Trường Tễ trong tay ra, "Đừng nghịch, ngươi bắt nạt trẻ nít làm gì chứ?"

Bé chim đỏ giả ngu: "Chíp?"

Nghe không hiểu không biết gì hết cái gì ta cũng không làm.

Chối bay chối biến.

Tiểu Phượng Hoàng: "..."

Bé chim đỏ run run bộ lông măng, dùng cái đầu nhỏ xíu cọ cọ lên bụng ngón tay mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng: "Chíp."

Ngươi tốt biết bao nhiêu, thật là thích ngươi lắm lắm.

"Còn biết nói ngọt." Tiểu Phượng Hoàng búng lên cái mỏ cứng cáp của hắn một cái, bé chim đỏ vẫy vẫy đầu, dứt khoát dang rộng hai cánh ôm lấy tay Tiểu Phượng Hoàng.

"Chíp!"

"...Ngươi mà đói bụng á? Lừa ai chứ." Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn cạn lời với hành động chơi xấu đòi ôm của hắn, nếu Nghiêm Trường Tễ lấy hình dạng sau khi hóa hình đứng đây, có lẽ y còn có thể nhẫn tâm không để ý hắn, nhưng đối phương biến thành chim nhỏ mập ú, thành ra y không sao nói được nửa câu nặng lời.

Chim đỏ nhỏ lại nói: "Chíp chíp chíp..."

"Được rồi, được rồi, ngươi không phải Chu Tước, ngươi bảo không phải thì không phải vậy. Cho ngươi ăn, cho ngươi ăn..." Tiểu Phượng Hoàng không có biện pháp với hắn, "Nhưng ngươi phải ăn cùng bọn nhỏ, không được đẩy chúng ra, biết chưa?"

Tiểu hồng điểu ngoan ngoãn lắng nghe, hung hăng xoay người về phía đám chim non đang khóc sướt mướt "Chíp" một tiếng, chim non lập tức vực dậy tinh thần, nhảy lên một cái chuẩn bị phóng tới chỗ Tiểu Phượng Hoàng.

"Chíp!" Tiểu hồng điểu lại kêu một tiếng.

Chim non nhận được chỉ thị, vô cùng khéo léo xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nhảy thêm một cái tiếp tục tiến về phía trước.

Tiểu Phượng Hoàng mỗi lần đến giờ cơm, thức ăn trên lòng bàn tay đều bị chim non nháo nhào tranh cướp: "..."

Đám quỷ nhỏ cả ngày gây chuyện này, sao lại nghe lời Chu Tước thế chứ?

Mà chim đỏ nhỏ dĩ nhiên cũng phát hiện điểm này, rất ư là tự hào hướng về phía Tiểu Phượng Hoàng "Chíp" một tiếng.

"Được rồi, ngươi chớ có được voi đòi tiên, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu." Tiểu Phượng Hoàng chọc chọc cái đầu bé xíu của Tiểu Hồng, làm hắn sau khi nghe thấy câu này, tinh thần vốn đang phấn chấn, lập tức ỉu xìu trở lại.

"Nhưng mà..." Tiểu Phượng Hoàng chuyển chủ đề, ánh mắt chim đỏ lập tức sáng lên, "Ngươi muốn giúp ta trông coi đám quỷ nhỏ này, cũng không phải không được."

"Chíp chíp chíp!" Tiểu hồng điểu bay lên mổ chọp một cái lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng thật sự bị chọc giận: "Nghiêm Trường Tễ, ngươi còn gây rối nữa ta liền ném ngươi ra ngoài!"

Để cầu xin Tiểu Phượng Hoàng tha thứ, Nghiêm Trường Tễ vừa đến núi Nam Ngu liền biến về bản thể khi còn nhỏ, giả bộ ngơ ngác xâm nhập vào "Nhà trẻ", trở thành vua nhỏ của đám chim non.

Đổi thành trước kia, Nghiêm Trường Tễ tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Hắn đường đường là Tứ phương thần, lại lưu lạc tới mức trông con giúp người khá, chỉ cần việc này truyền ra, chẳng biết sẽ bị cười nhạo biết bao nhiêu năm.

Nhưng ở trước mặt vợ, mặt mũi có là gì, quỳ hắn cũng quỳ qua, giả ngu một tí thì sao chứ?

Nghiêm Trường Tễ quả thực nghĩ như vậy, cho đến khi-----

"Ấy, đây không phải là Lăng Quang Thần Quân sao? Sao đột nhiên biến nhỏ như vậy, phản lão hoàn đồng rồi?" Bạch Trạch lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng chim đỏ, dọa cho hắn sợ hết hồn, lông măng toàn thân dựng ngược.

Tiểu Phượng Hoàng nói: "Bạch Trạch Thần Quân, ngài nhận nhầm rồi, đây là Tiểu Hồng do ta nhặt được, không phải Lăng Quang Thần Quân."

"Tiểu Hồng?" Bạch Trạch kinh ngạc, "Đây là tên nó sao?"

"Ừ." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

Nghiêm Trường Tễ: "..."

Mặt Bạch Trạch dán đầy biểu cảm "Ngươi cũng có ngày hôm nay", có chút hả hê nói: "Được, vậy sau này liền gọi ngươi Tiểu Hồng nhé... Tiểu Hồng?"

Nghiêm Trường Tễ thẹn quá hóa giận, "Uỳnh" một tiếng hóa hình, chỉ thẳng mặt Bạch Trạch uy hiếp: "Ngươi dám gọi thêm một câu nữa xem?"

Con ngươi Bạch Trạch đảo một cái, lùi về phía sau, khiêu khích: "Tiểu Hồng? Tên này dễ nghe thế còn gì, sao không cho ta gọi?"

"Ngươi!" Nghiêm Trường Tễ không kiềm được cơn tức giận, triệu hồi Phương Thiên Kích đuổi theo, "Đứng lại!"

Tiểu Phượng Hoàng nhìn bóng lưng hai người nhanh chóng khuất xa, sờ sờ cái bụng gồ ra, bất đắc dĩ than thở một câu: "Cha con thật ấu trĩ, con lớn lên ngàn vạn lần đừng giống như hắn, phải ngoan ngoãn nghe lời đó nha..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương