Phượng Hoàng Nam
-
Chương 36
Phó Suất đang mộng đẹp đột nhiên thấy tai đau đớn, lập tức “a” một tiếng mở mắt. Không được ngủ thoải mái, hắn lắc lắc cái đầu trọc ôm tai, quệt mỏ, bầy ra khuôn mặt ngây thơ đáng thương, cùng bộ dạng bí hiểm ác bá mọi khi trái ngược hoàn toàn.
“Sao lại cắn tôi”
“ Không cho ngủ, tranh thủ dậy ngay, bạn gái tôi tới” Cái Chí Huy dùng sức đẩy Phó Suất.
Vẻ ngái ngủ trong mắt Phó Suất biến sạch. Hắn nhếch miệng cười nhẹ, nhìn Cái Chí Huy nói “ Sao? Chính cung nương nương đến liền đá tôi vào lãnh cung ư?”
Cái Chí Huy tức giận nạt “Cậu, ngay từ đầu, đã không có trong biên chế nhá”
Nói xong Cái Chí Huy liền hối hận, sao lúc mấu chốt này lại kích thích Phó Suất làm chi.
Quả nhiên nghe xong lời này Phó Suất liền nheo nheo cặp mắt hoa đào, một phát tóm ngay cổ Cái Chí Huy ấn xuống gối, dùng miệng ngăn lời Cái Chí Huy.
Hôn đàn ông khác hẳn với hôn phụ nữ. Cái Chí Huy không biết giây phút hôn bạn gái có phải cũng đói khát bá đạo, hận không thể dùng đầu lưỡi đâm thủng yết hầu đối phương, gặm cắn gân cốt nhấm nuốt nội tạng, một miếng cũng chẳng chừa giống như Phó Suất bây giờ không.
Lúc Cái Chí Huy cho rằng mình sẽ hôn mê vì thiếu dưỡng khí, Phó Suất rốt cục chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên.
Hắn duỗi ngón tay, lau khóe miệng ửng hồng của Cái Chí Huy, sao đó cọ chóp mũi anh “Không vào biên chế cũng không sao, cố gắng tự lao động mới nếm được hương vị ngọt ngào”.
Tuyên ngôn bá đạo như vậy làm Cái Chí Huy ngơ ra, mắt tròn xoe, môi run run, đặc biệt thiếu phẩm chất nói “Cậu không để lại dấu răng chứ, đừng có để Văn Trúc nhìn ra”
Tâm tính bạo long của Phó Suất “xì” một cái liền xẹp xuống, yêu thương nắm cằm Cái Chí Huy nói “Cám ơn anh đã nhắc nhở”
“ A! Đau..”
Lúc Vương Văn Trúc mang hộp cơm nóng hổi về là lúc nhìn thấy Phó Suất đã thức, đang dùng khăn ấm lau mặt cho Cái Chí Huy, chắc dùng lực hơi manh, Cái Chí Huy nhe răng nhếch miệng.
“ Hay để em làm cho, anh cứ ăn cơm trước đi” Vương Văn Trúc nhiệt tình mời Phó Suất.
Khi cô tiếp lấy khăn mặt, đột niên phát hiện môi bạn trai mình thình lình xuất hiện nửa vòng dấu răng tím đỏ.
“Ôi! Môi anh sao vây?”
Ngón tay Cái Chí Huy chỉ nửa quả táo trên bàn nói “Ăn vội quá cắn vào môi”
Vương Văn Trúc kiểm tra, dấu răng thật sâu, vì vậy dở khóc dở cười nói “ Anh thích ăn táo ư? Chắc thèm thịt chứ gì? May nhé, em mua cho anh canh xương hầm, còn nóng đó anh mau ăn đi”
Phó Suất đã bưng cặp lồng cơm lên rồi lại ngẩng đầu, mập mờ liếc Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy đem nửa quả táo còn lại ném vào thùng rác, lạnh lùng đáp “Quả táo nát chả còn vị gì sao có thể so sánh với thịt chứ, cho anh cũng không thèm ăn”
Phó Suất nghe xong chỉ cười trừ, lại nhẹ nhàng gắp một miếng xương hầm, dùng răng cắn một miếng thịt, cẩn thần nhấm nháp.
Chí Huy có bạn gái chăm nom, Phó Suất cũng không còn cớ gì ở lại liền nhanh chóng trở về quân doanh. Cái Chí Huy được tình yêu xoa dịu, chẳng mấy chốc đã bình phục sức khỏe.
Kỳ thật liểu thuốc hữu hiệu nhất là Vương Văn Trúc đồng ý gả cho anh.
Trong quân doanh cưới chui cũng không ít, Cái Chí Huy đối với việc này rất ao ước. Bây giờ cũng tới phiên anh.
Mừng rỡ xong, anh cùng Vương Văn Trúc bàn bạc tốt cho lễ cưới rồi cùng nhau về gặp cha mẹ hai bên
Sau khi xuất viện, Cái Chí Huy thuê phòng tại nhà khách cho bạn gái. Tối đến cô nàng kéo Cái Chí Huy lại nói “ Đêm nay ở lại giúp em”
Lời này nếu không hiểu thì có nhục không, đồng chí Cái muốn nhảy cẫng lên, hát khúc “Đợi đã lâu rốt cục đợi tới ngày này”
Vì mai là cuối tuần, Cái Chí Huy giả trang thành tầng lớp lãnh đạo nên xin nghỉ rất thuận lợi. Bình thường khi bạn gái tới các lãnh đạo cũng sẽ quan tâm đặc biệt.
Hai người sau khi tâm tình đôi ba câu liền vào chủ đề chính luôn. Trong ánh sáng mờ ảo, Cái Chí Huy rốt cuộc cũng lột được quần áo con gái nhà người ta.
So với sự kích động của Cái Chí Huy, phản ứng của cô lại có chút thành thạo thong thả, rất tự nhiên tách hai chân của mình ra. Điều này khiến cho Cái Chí Huy không kịp thích nghi, cho dù đây không phải lần đầu của bạn gái, anh cũng không có gì phàn nàn, dù sao bản thân anh cũng mẹ nó bị người tha xỏ qua rồi.
Tuy nhiên đau thương còn ở phía sau, chờ cho hai người dây dưa thành một khối, Cái Chí Huy phát hiên ra súng của anh mãi chưa lên nòng, có thể là bởi vì khi bạn gái cởi bra lộ hai miếng bánh mỳ tròn tròn dẹt dẹt, cũng có thể là là vì đôi tay chơi đùa với em trai của anh quá mức mềm mại không có đọ đủ độ mạnh yếu, có thể là….
Cuối cùng thì cũng tới thời điểm tiến vào, Cái Chí Huy liền cảm nhận được sự bao phủ ôn hòa ướt át. Qúa mức thuận lợi, thậm chí còn giống như miếng cao su bao quanh cậu bé của anh, ngược lại giảm bớt độ ma sát, dù có vào sâu cũng không đạt được khoái cảm mong muốn. Song Vương Văn Trúc lại có vẻ rất thoải mái, phía bên dưới ướt nhẹp.
“Anh lớn quá… mạnh lên… mạnh nữa lên….a”
Cái Chí Huy cố gắng lắc eo, không hiểu tại sao anh bỗng thấy mình giống như đang chơi gái.
Mẹ nó chỉ có một bên đạt được khoái cảm.
Nếu như lúc này cô ta có thể dùng đầu lưỡi lúc mạnh lúc nhẹ gắm cắn ngực anh, một tay mơn trớn cặp mông của anh, một tay đùa nghịch với lỗ nhỏ làm cho nó không ngừng co rút….
Đệt! Nhận ra mình đang ảo tưởng tới chủ nhân của đôi tay đó, Cái Chí Huy liền đạt được cao trào.
Ân ái xong xuôi, Cái Chí Huy lấy cớ lãnh đạo có việc tìm anh, nói qua loa với Vương Văn Trúc vài câu vội trở về doanh trại.
Việc này giống như việc anh đợi một món ăn đã lâu, đợi một quãng thời gian dài dằng dặc, trong đầu tự tô vẽ tưởng tượng tới nó ngon thế nào, tới lúc đồ ăn được mang tới mới phát hiện ra nó đã sớm mốc meo, khiến cho người ta nuốt không trôi.
Đó là cảm giác gì? Sự chờ đợi vô ích? Cảm giác khó chịu khi bị lừa gạt? Lo lắng cho chất lượng sinh hoạt vợ chồng sau này?
Không khí trong lành buổi sớm cũng không thể xua tan được những uất ức đang nghèn nghẹn trong ngực Cái Chí Huy. Có phải thực sự anh đã bị Phó Suất làm cho biến thái không?
Tới doanh trại, Cái Chí Huy về thẳng phòng ký túc. Hôm nay là thứ 7, mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mình anh trong căn phòng trống trải.
Dù phóng đãng một đêm nhưng anh vẫn không thể ngủ nổi ở khách sạn, lăn vài vòng trên giường, anh mơ màng thiếp đi.
“cọt kẹt” lúc này có người đẩy cửa bước vào.
“Sao lại cắn tôi”
“ Không cho ngủ, tranh thủ dậy ngay, bạn gái tôi tới” Cái Chí Huy dùng sức đẩy Phó Suất.
Vẻ ngái ngủ trong mắt Phó Suất biến sạch. Hắn nhếch miệng cười nhẹ, nhìn Cái Chí Huy nói “ Sao? Chính cung nương nương đến liền đá tôi vào lãnh cung ư?”
Cái Chí Huy tức giận nạt “Cậu, ngay từ đầu, đã không có trong biên chế nhá”
Nói xong Cái Chí Huy liền hối hận, sao lúc mấu chốt này lại kích thích Phó Suất làm chi.
Quả nhiên nghe xong lời này Phó Suất liền nheo nheo cặp mắt hoa đào, một phát tóm ngay cổ Cái Chí Huy ấn xuống gối, dùng miệng ngăn lời Cái Chí Huy.
Hôn đàn ông khác hẳn với hôn phụ nữ. Cái Chí Huy không biết giây phút hôn bạn gái có phải cũng đói khát bá đạo, hận không thể dùng đầu lưỡi đâm thủng yết hầu đối phương, gặm cắn gân cốt nhấm nuốt nội tạng, một miếng cũng chẳng chừa giống như Phó Suất bây giờ không.
Lúc Cái Chí Huy cho rằng mình sẽ hôn mê vì thiếu dưỡng khí, Phó Suất rốt cục chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên.
Hắn duỗi ngón tay, lau khóe miệng ửng hồng của Cái Chí Huy, sao đó cọ chóp mũi anh “Không vào biên chế cũng không sao, cố gắng tự lao động mới nếm được hương vị ngọt ngào”.
Tuyên ngôn bá đạo như vậy làm Cái Chí Huy ngơ ra, mắt tròn xoe, môi run run, đặc biệt thiếu phẩm chất nói “Cậu không để lại dấu răng chứ, đừng có để Văn Trúc nhìn ra”
Tâm tính bạo long của Phó Suất “xì” một cái liền xẹp xuống, yêu thương nắm cằm Cái Chí Huy nói “Cám ơn anh đã nhắc nhở”
“ A! Đau..”
Lúc Vương Văn Trúc mang hộp cơm nóng hổi về là lúc nhìn thấy Phó Suất đã thức, đang dùng khăn ấm lau mặt cho Cái Chí Huy, chắc dùng lực hơi manh, Cái Chí Huy nhe răng nhếch miệng.
“ Hay để em làm cho, anh cứ ăn cơm trước đi” Vương Văn Trúc nhiệt tình mời Phó Suất.
Khi cô tiếp lấy khăn mặt, đột niên phát hiện môi bạn trai mình thình lình xuất hiện nửa vòng dấu răng tím đỏ.
“Ôi! Môi anh sao vây?”
Ngón tay Cái Chí Huy chỉ nửa quả táo trên bàn nói “Ăn vội quá cắn vào môi”
Vương Văn Trúc kiểm tra, dấu răng thật sâu, vì vậy dở khóc dở cười nói “ Anh thích ăn táo ư? Chắc thèm thịt chứ gì? May nhé, em mua cho anh canh xương hầm, còn nóng đó anh mau ăn đi”
Phó Suất đã bưng cặp lồng cơm lên rồi lại ngẩng đầu, mập mờ liếc Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy đem nửa quả táo còn lại ném vào thùng rác, lạnh lùng đáp “Quả táo nát chả còn vị gì sao có thể so sánh với thịt chứ, cho anh cũng không thèm ăn”
Phó Suất nghe xong chỉ cười trừ, lại nhẹ nhàng gắp một miếng xương hầm, dùng răng cắn một miếng thịt, cẩn thần nhấm nháp.
Chí Huy có bạn gái chăm nom, Phó Suất cũng không còn cớ gì ở lại liền nhanh chóng trở về quân doanh. Cái Chí Huy được tình yêu xoa dịu, chẳng mấy chốc đã bình phục sức khỏe.
Kỳ thật liểu thuốc hữu hiệu nhất là Vương Văn Trúc đồng ý gả cho anh.
Trong quân doanh cưới chui cũng không ít, Cái Chí Huy đối với việc này rất ao ước. Bây giờ cũng tới phiên anh.
Mừng rỡ xong, anh cùng Vương Văn Trúc bàn bạc tốt cho lễ cưới rồi cùng nhau về gặp cha mẹ hai bên
Sau khi xuất viện, Cái Chí Huy thuê phòng tại nhà khách cho bạn gái. Tối đến cô nàng kéo Cái Chí Huy lại nói “ Đêm nay ở lại giúp em”
Lời này nếu không hiểu thì có nhục không, đồng chí Cái muốn nhảy cẫng lên, hát khúc “Đợi đã lâu rốt cục đợi tới ngày này”
Vì mai là cuối tuần, Cái Chí Huy giả trang thành tầng lớp lãnh đạo nên xin nghỉ rất thuận lợi. Bình thường khi bạn gái tới các lãnh đạo cũng sẽ quan tâm đặc biệt.
Hai người sau khi tâm tình đôi ba câu liền vào chủ đề chính luôn. Trong ánh sáng mờ ảo, Cái Chí Huy rốt cuộc cũng lột được quần áo con gái nhà người ta.
So với sự kích động của Cái Chí Huy, phản ứng của cô lại có chút thành thạo thong thả, rất tự nhiên tách hai chân của mình ra. Điều này khiến cho Cái Chí Huy không kịp thích nghi, cho dù đây không phải lần đầu của bạn gái, anh cũng không có gì phàn nàn, dù sao bản thân anh cũng mẹ nó bị người tha xỏ qua rồi.
Tuy nhiên đau thương còn ở phía sau, chờ cho hai người dây dưa thành một khối, Cái Chí Huy phát hiên ra súng của anh mãi chưa lên nòng, có thể là bởi vì khi bạn gái cởi bra lộ hai miếng bánh mỳ tròn tròn dẹt dẹt, cũng có thể là là vì đôi tay chơi đùa với em trai của anh quá mức mềm mại không có đọ đủ độ mạnh yếu, có thể là….
Cuối cùng thì cũng tới thời điểm tiến vào, Cái Chí Huy liền cảm nhận được sự bao phủ ôn hòa ướt át. Qúa mức thuận lợi, thậm chí còn giống như miếng cao su bao quanh cậu bé của anh, ngược lại giảm bớt độ ma sát, dù có vào sâu cũng không đạt được khoái cảm mong muốn. Song Vương Văn Trúc lại có vẻ rất thoải mái, phía bên dưới ướt nhẹp.
“Anh lớn quá… mạnh lên… mạnh nữa lên….a”
Cái Chí Huy cố gắng lắc eo, không hiểu tại sao anh bỗng thấy mình giống như đang chơi gái.
Mẹ nó chỉ có một bên đạt được khoái cảm.
Nếu như lúc này cô ta có thể dùng đầu lưỡi lúc mạnh lúc nhẹ gắm cắn ngực anh, một tay mơn trớn cặp mông của anh, một tay đùa nghịch với lỗ nhỏ làm cho nó không ngừng co rút….
Đệt! Nhận ra mình đang ảo tưởng tới chủ nhân của đôi tay đó, Cái Chí Huy liền đạt được cao trào.
Ân ái xong xuôi, Cái Chí Huy lấy cớ lãnh đạo có việc tìm anh, nói qua loa với Vương Văn Trúc vài câu vội trở về doanh trại.
Việc này giống như việc anh đợi một món ăn đã lâu, đợi một quãng thời gian dài dằng dặc, trong đầu tự tô vẽ tưởng tượng tới nó ngon thế nào, tới lúc đồ ăn được mang tới mới phát hiện ra nó đã sớm mốc meo, khiến cho người ta nuốt không trôi.
Đó là cảm giác gì? Sự chờ đợi vô ích? Cảm giác khó chịu khi bị lừa gạt? Lo lắng cho chất lượng sinh hoạt vợ chồng sau này?
Không khí trong lành buổi sớm cũng không thể xua tan được những uất ức đang nghèn nghẹn trong ngực Cái Chí Huy. Có phải thực sự anh đã bị Phó Suất làm cho biến thái không?
Tới doanh trại, Cái Chí Huy về thẳng phòng ký túc. Hôm nay là thứ 7, mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mình anh trong căn phòng trống trải.
Dù phóng đãng một đêm nhưng anh vẫn không thể ngủ nổi ở khách sạn, lăn vài vòng trên giường, anh mơ màng thiếp đi.
“cọt kẹt” lúc này có người đẩy cửa bước vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook