Phượng Hoàng Đồ Đằng
-
Chương 62: Lương thần hư thiết
(Ngày lành không đoán trước)
Cây kim cuối cùng cũng được rút ra, hai người ngồi giữa màn sương hương dược đều toát mồ hôi lạnh. Trác Ngọc đặt Minh Đức nằm xuống giường, còn mình thì đứng lên, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc tỉnh táo lại thì cả người đã ngồi phịch xuống giường.
Kiền Vạn Đế đứng phắt dậy:
– Quốc sư sao rồi? – Hắn ít nhiều cũng hiểu được tính tình Trác Ngọc, dù lòng có nóng như lửa đốt thì thanh âm vẫn bình tĩnh.
– Ta không biết.
Trác Ngọc chậm rãi thu hồi kim châm, thanh âm khàn đặc như cổ họng bị nứt.
– Y có thể hồi tỉnh, có thể không. Khi nào hồi tỉnh ta cũng không biết, tỉnh lại rồi có khôi phục trí nhớ hay không ta cũng không biết…… Nếu gặp may, cộng với việc chăm sóc cẩn thận, sau này y có thể sinh hoạt như bình thường.
Kiền Vạn Đế cảm thấy lòng mình trùng xuống:
– Còn nếu không gặp may?
Giọng Trác Ngọc vẫn bình thản:
– Chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Kiền Vạn Đế ngây ngốc ngã xuống bên giường, Minh Đức nằm trên giường, ấn đường hơi nhíu lại, dường như trong mộng gặp áp lực khiến y không an giấc.
Trác Ngọc ngồi nghỉ một lát, hít mạnh một hơi rồi đứng lên, cười hỏi:
– Bệ hạ, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu ta là ngài, ta tình nguyện giữ bên mình một con mèo con ngoan ngoãn chứ không chọn con mèo lúc nào cũng xù lông giương móng dọa người. Ngài nghĩ sao?
Kiền Vạn Đế đơn giản đáp lại:
– Y là ngoại lệ.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa dịu ấn đường Minh Đức, rồi vuốt dọc theo hai má, đến khóe môi, lướt qua quai hàm rồi luyến tiếc rời đi. Đối với vị Hoàng đế làm chủ khắp thiên hạ giang sơn này, hóa ra cũng có một thứ khiến hắn phải trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay.
Trác Ngọc chợt nhớ đến lời nói của Lộ Cửu Thần hôm đó, hắn nói: ngươi căn bản không phải là người. Một Trác Ngọc tung hoành khắp chốn bao năm chưa từng để điều gì vào tai, duy chỉ có những lời Lộ Cửu Thần nói, lại khắc từng chữ từng chữ vào lòng y.
Không phải người ở điểm nào? Chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, tại sao lại không phải người? Trác Ngọc nhất thời cảm thấy tức giận, bỗng nhiên cười lạnh nói:
– Chỉ sợ người này sau khi khôi phục thần trí sẽ càng thêm thống khổ, sẽ muốn hóa điên hóa rồ trở lại, thậm chí sẽ hận ngươi vì dám tự tiện thay y đưa ra quyết định này!
– Ta biết điều gì là tốt nhất cho y. – Kiền Vạn Đế bình thản ngắt lời. – Ta nhìn thấy y lớn lên, những điều y không rõ ta đều biết, những gì y không chú ý ta đều chú ý, ta còn hiểu y hơn cả bản thân y. Ta biết y muốn gì, chỉ là y…… không muốn nói ra mà thôi.
Trác Ngọc nhắm mắt lại. Y đang mất dần kiên nhẫn, thế nhưng suy cho cùng chính hắn khiến y có cảm giác này, thì dù có thất thố y cũng phải khiến hắn thống khổ.
Y quay người bước khỏi cửa, lạnh lùng nói thêm một câu:
– Nếu vậy, ta chúc y sớm bình phục!
Minh Đức ấy vậy vẫn không tỉnh lại. Ngày hồi kinh sắp đến gần, y vẫn mê man nằm trên giường, bệnh tình không tốt lên cũng chẳng xấu đi.
Trác Ngọc mỗi ngày đều truyền cho y một chút nội lực đả thông kinh mạch, bộ dáng nhàn nhã. Đôi khi ngắm tiểu mỹ nhân nằm trên giường rất đáng yêu, y lại lười biếng mở miệng nói chuyện:
– Ngươi cứ nằm thế này khi lại hay, giống như bức tranh treo trong phòng vậy, ít ra còn được cái đẹp mã.
Minh Đức vẫn mê man chẳng biết cái gì, Trác Ngọc im lặng trong chốc lát, nghe ngóng phòng ngoài không có ai, Lý Ký đang chơi cờ với Lộ Cửu Thần ở ngoài sân, trong vòng nửa giờ tới sẽ không vào đây. Y nhếch mép cười gian giữa đám sương hương dược, ánh mắt hơi động, vẻ mặt thần bí khó tả.
Minh Đức cũng không nặng, Trác Ngọc một tay cũng nâng y dậy, đặt ngồi trước đầu gối mình. Hai đầu ngón tay Trác Ngọc chụm lại như mũi dao, vô thanh vô tức đâm vào đại huyệt đằng sau gáy Minh Đức.
Minh Đức giật nảy người, giống như bị sét đánh xuyên người, tiếng hét còn chưa đến miệng đã bị Trác Ngọc hung hăng chặn lại. Y giãy giũa không ngừng, thế nhưng Trác Ngọc vẫn giữ nguyên tay đặt trên đại huyệt của y, một cỗ nội lực nóng rực cuồn cuộn không ngừng len lỏi vào từng tấc thân thể Minh Đức.
– …… A!
Minh Đức quay người lại nắm chặt lấy người Trác Ngọc, gân xanh trên mu bàn tay y nổi hằn lên, ánh mắt dữ tợn như trông thấy người lạ mà cắn mạnh. Trác Ngọc hừ một tiếng, mạnh tay đặt y nằm thẳng xuống giường, hai người mặt đối mặt, thở hổn hển.
– Ngươi…… Ngươi là ai?
Trác Ngọc lạnh lùng mỉm cười:
– Ta là ai ngươi còn không biết sao? Thượng Quan Minh Đức, muốn giả ngây giả ngô cũng phải biết chừng biết mực!
Minh Đức nhìn Trác Ngọc chằm chằm, một lúc lâu sau mới thì thào:
– Đúng rồi, ngươi là Trác…… Trác……
Một chữ còn lại tắc cứng trong cổ họng y, không tài nào thoát ra được. Y cúi gập người xuống, thống khổ ôm lấy đầu mình, mười đầu ngón tay vò tung mái tóc. Đang lúc hỗn loạn, Trác Ngọc bắt y phải ngẩng đầu nhìn mình, nam nhân trẻ tuổi tuấn tú ngoại quốc có vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, giống như đang đeo mặt nạ làm từ khối băng lạnh ngàn năm.
Minh Đức muốn nhắm mắt lại, Trác Ngọc bắt y phải mở to mắt nhìn thẳng vào mắt mình. Con ngươi y dần hiện lên màu xanh ngọc bích, ánh sáng quỷ dị mà lộng lẫy khẽ di chuyển trong đáy mắt y, tựa như con ngươi kia làm bằng ngọc bích thật sự.
Minh Đức dần cảm thấy chân tay vô lực, đầu óc ngược lại cảm thấy hỗn loạn vô cùng. Y giống như đang triền miên say ngủ, cự tuyệt nhớ lại quá khứ, chỉ biết ăn rồi ngủ, miễn cưỡng duy trì thân thể suy yếu này, rồi cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Trác Ngọc lấy lại trí nhớ cho y, tựa như vớt một người chết đuối lên bờ, thế nhưng làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy mơ hồ hơn.
Minh Đức mở miệng, thanh âm yếu ớt cùng hoảng loạn:
– …… Ngươi là ai?
– Ta là ai?
Trác Ngọc cười lớn, giống như người bề trên nhìn xuống đầy khoan dung.
– Ta là…… Ta là bạn cũ đã lâu không gặp của ngươi.
Trác Ngọc nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén gọn mái tóc mình sang một bên. Giữa trán y là một bàn tay chín vuốt của thanh long hướng lên trên, hình xăm khắc sâu lên da thịt.
Giống như một chiếc máy bắt đầu hoạt động, trí nhớ ùn ùn kéo về trong đầu Minh Đức, tựa cơn đại hồng thủy ồ ạt xông tới. Minh Đức trân trân nhìn dấu ấn thanh long kia, vẻ mặt thống khổ, lúc này dù chính Minh Đức tự bóp cổ mình đến chết cũng không phải chuyện lạ.
…… Ngọn lửa bừng bừng cháy, khói đặc che lấp bầu trời, thanh long bay lên giữa lòng cự thạch trận, loạn quân đứng trên tường thành cùng sườn đồi, xác chết không toàn thây của Đông Dương vương……
Từng lớp từng lớp xác người chết rải đầy, ôn dịch lan tràn khiến không khí nồng mùi chết chóc, thiên hạ giang sơn tiêu điều hoang tàn, xác chết buộc thành cặp vất xuống sông, làm tắc nghẽn dòng chảy Trường Giang lẫn Hoàng Hà……
Gió lạnh từ đỉnh Thiên Sơn tràn xuống khắp nơi, một đao một ngựa không ngừng xông pha nơi chiến trường ngàn dặm, đạp lên xác người cùng máu tươi mà tiến, đuổi theo quân giặc đến tận đường cùng. Một mũi tên lóe sáng, ngàn vạn địch ngã xuống, bảo vệ lấy giang sơn gấm vóc, cuối cùng cũng chấm dứt cảnh nhà tan cửa nát……
Những ký ức về Bắc cương, cuộc truy đuổi đến thượng nguồn sông Hoài hồi đầu đông, trên con đường ngàn dặm phủ đầy bụi cát, một chiến thắng phi thường. Những mảnh ký ức đã bị chôn vùi, bị linh hồn yếu đuối này cố ý quên đi, nay lại bị khơi dậy, phơi bày cho thiên hạ không chút giấu giếm.
Hài tử ngây ngốc đần độn kia tưởng rằng có thể trốn tránh trong cuộc sống nhàn nhã chỉ biết ăn với ngủ kia cả đời, thế nhưng lại có người lay y tỉnh dậy, một lần nữa cho y thấy sự thật trần trụi đó, lại còn mỉm cười đầy tàn nhẫn với y nữa.
– Sợ cái gì? Có cái gì mà phải sợ? – Thần thái Trác Ngọc tuy khinh miệt nhưng ánh mắt lại ôn nhu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Đức. – Có rất nhiều cách khôi phục trí nhớ, nhưng ta muốn cách đau đớn nhất bắt ngươi hồi tỉnh…… Gia tộc nhà ngươi tồn tại suốt mấy trăm năm, tại sao lại sinh ra một tên yếu đuối như ngươi nhỉ?
Bàn tay Trác Ngọc dường như đang tiếp sức mạnh cho Minh Đức. Y dần cảm thấy an tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn Trác Ngọc.
– Sợ cái gì? – Trác Ngọc mỉm cười. – Còn có ta ở đây mà.
Cho dù gia đình y đã chết, nhưng vị trí lạnh lẽo trên đỉnh kia mãi mãi vẫn là y.
Giống như thần tiên trên trời nhìn xuống trần thế, dù giang sơn đổi chủ, nhưng vĩnh viễn không thể nào làm lung lay một kẻ vận hắc y, lòng dạ hiểm độc như y.
Năm Kiền Vạn thứ hai mươi, Trác Ngọc lên cầm quyền vài năm sau, y chiếm được lòng tin của dân chúng, vang danh thiên hạ.
Buổi tối hôm đó, Minh Đức ngủ cũng không được an ổn, chốc chốc lại bừng tỉnh. Kiền Vạn Đế nửa đêm tỉnh giấc, giật mình ngồi dậy, thấy Minh Đức cuộn chặt mình lại, hai tay tự bứt tóc mình.
– Minh Đức! Minh Đức! – Kiền Vạn Đế nhanh chóng gỡ tay y ra, không để cho y tự hành hạ bản thân nữa. – Là ta, là ta đây! Minh Đức, mau tỉnh lại đi!
Minh Đức toàn thân run rẩy, y muốn gào thét, thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
– Là ta đây…… – Kiền Vạn Đế run run xoa mặt y. – Là ta, Lý Ký đây, ta ở đây…… ta đã đợi ngươi…… rất lâu rồi……
Ánh mắt vô hồn của Minh Đức ngước lên nhìn hắn, không biết qua bao lâu, mới khàn khàn mở miệng nói:
– …… Hoàng hậu đâu?
Kiền Vạn Đế liền kinh hãi.
– Đông cung…… Ta phải đến Đông cung…… đây là đâu? – Minh Đức đẩy Kiền Vạn Đế ra, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài. – Đây là đâu? Đây là đâu?…… Ai ở đây? Ta phải trở về! Ta phải trở về!
Kiền Vạn Đế chạy lại ôm lấy y từ phía sau. Minh Đức lập tức giãy giụa, hung hăng đá đấm hắn, còn ra sức cắn mạnh lên cánh tay Kiền Vạn Đế đang ôm lấy mình, đến mức miệng y đầy máu tươi.
– Minh Đức…… Minh Đức…… Ngươi nhìn ta, ngươi có nhận ra ta không?…… Ngươi nhìn ta đi……
Minh Đức hoảng hốt quay đầu nhìn Lý Ký. Dưới ánh trăng bạc, nam nhân kia chẳng còn chút bộ dáng của một đấng cửu ngũ chí tôn, dáng vẻ thảm hại của hắn từa tựa như nam nhân ôn nhu nhẫn nại trong trí nhớ của y.
Minh Đức nhăn mi lại, nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi là Lý Ký?……
Kiền Vạn Đế gật mạnh đầu.
– Vậy…… – Minh Đức ôm đầu – …… Vậy Hoàng đế kia…… là ai?
Kiền Vạn Đế ngẩn người.
Minh Đức quỳ phục xuống đất, bắt đầu rên rỉ.
– Đầu ta…… Đầu ta đau quá…… Ngươi để ta nhớ lại, để ta nhớ lại……
Y vẫn giữ nguyên tư thế trên mặt đất, Kiền Vạn Đế vẫn ôm chặt y. Cảnh tượng này quả thực rất thắm thiết, tựa như một đôi yêu nhau say đắm.
Kiền Vạn Đế vẫn không động đậy. Không biết đã qua bao lâu, thân thể Minh Đức dần dịu xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
– Ngày trước ta muốn hỏi ngươi một câu. – Kiền Vạn Đế nhìn về phía xa xăm, thanh âm nhẹ nhàng như gió thổi. – …… Minh Đức, ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi vẫn sợ hãi? Ngươi sợ ta sao?
Thật lâu thật lâu sau, khi bóng đêm đã sâu thăm thẳm, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Minh Đức đã say ngủ, lại nghe thấy một thanh âm khe khẽ vang lên, giống như phá băng mà đi ra.
– Ta sợ tên Hoàng đế kia……
– …… Tên Hoàng đế đó rất xấu xa sao?
– Ừm.
– Vậy còn ta?
Lại một thời gian dài đằng đẵng nữa trôi qua, tựa như một mùa xuân bắt đầu đến tận khi mùa đông chấm dứt.
– Ngươi ư…… Ta không sợ ngươi, ta thích ngươi……
Cây kim cuối cùng cũng được rút ra, hai người ngồi giữa màn sương hương dược đều toát mồ hôi lạnh. Trác Ngọc đặt Minh Đức nằm xuống giường, còn mình thì đứng lên, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc tỉnh táo lại thì cả người đã ngồi phịch xuống giường.
Kiền Vạn Đế đứng phắt dậy:
– Quốc sư sao rồi? – Hắn ít nhiều cũng hiểu được tính tình Trác Ngọc, dù lòng có nóng như lửa đốt thì thanh âm vẫn bình tĩnh.
– Ta không biết.
Trác Ngọc chậm rãi thu hồi kim châm, thanh âm khàn đặc như cổ họng bị nứt.
– Y có thể hồi tỉnh, có thể không. Khi nào hồi tỉnh ta cũng không biết, tỉnh lại rồi có khôi phục trí nhớ hay không ta cũng không biết…… Nếu gặp may, cộng với việc chăm sóc cẩn thận, sau này y có thể sinh hoạt như bình thường.
Kiền Vạn Đế cảm thấy lòng mình trùng xuống:
– Còn nếu không gặp may?
Giọng Trác Ngọc vẫn bình thản:
– Chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Kiền Vạn Đế ngây ngốc ngã xuống bên giường, Minh Đức nằm trên giường, ấn đường hơi nhíu lại, dường như trong mộng gặp áp lực khiến y không an giấc.
Trác Ngọc ngồi nghỉ một lát, hít mạnh một hơi rồi đứng lên, cười hỏi:
– Bệ hạ, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu ta là ngài, ta tình nguyện giữ bên mình một con mèo con ngoan ngoãn chứ không chọn con mèo lúc nào cũng xù lông giương móng dọa người. Ngài nghĩ sao?
Kiền Vạn Đế đơn giản đáp lại:
– Y là ngoại lệ.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa dịu ấn đường Minh Đức, rồi vuốt dọc theo hai má, đến khóe môi, lướt qua quai hàm rồi luyến tiếc rời đi. Đối với vị Hoàng đế làm chủ khắp thiên hạ giang sơn này, hóa ra cũng có một thứ khiến hắn phải trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay.
Trác Ngọc chợt nhớ đến lời nói của Lộ Cửu Thần hôm đó, hắn nói: ngươi căn bản không phải là người. Một Trác Ngọc tung hoành khắp chốn bao năm chưa từng để điều gì vào tai, duy chỉ có những lời Lộ Cửu Thần nói, lại khắc từng chữ từng chữ vào lòng y.
Không phải người ở điểm nào? Chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, tại sao lại không phải người? Trác Ngọc nhất thời cảm thấy tức giận, bỗng nhiên cười lạnh nói:
– Chỉ sợ người này sau khi khôi phục thần trí sẽ càng thêm thống khổ, sẽ muốn hóa điên hóa rồ trở lại, thậm chí sẽ hận ngươi vì dám tự tiện thay y đưa ra quyết định này!
– Ta biết điều gì là tốt nhất cho y. – Kiền Vạn Đế bình thản ngắt lời. – Ta nhìn thấy y lớn lên, những điều y không rõ ta đều biết, những gì y không chú ý ta đều chú ý, ta còn hiểu y hơn cả bản thân y. Ta biết y muốn gì, chỉ là y…… không muốn nói ra mà thôi.
Trác Ngọc nhắm mắt lại. Y đang mất dần kiên nhẫn, thế nhưng suy cho cùng chính hắn khiến y có cảm giác này, thì dù có thất thố y cũng phải khiến hắn thống khổ.
Y quay người bước khỏi cửa, lạnh lùng nói thêm một câu:
– Nếu vậy, ta chúc y sớm bình phục!
Minh Đức ấy vậy vẫn không tỉnh lại. Ngày hồi kinh sắp đến gần, y vẫn mê man nằm trên giường, bệnh tình không tốt lên cũng chẳng xấu đi.
Trác Ngọc mỗi ngày đều truyền cho y một chút nội lực đả thông kinh mạch, bộ dáng nhàn nhã. Đôi khi ngắm tiểu mỹ nhân nằm trên giường rất đáng yêu, y lại lười biếng mở miệng nói chuyện:
– Ngươi cứ nằm thế này khi lại hay, giống như bức tranh treo trong phòng vậy, ít ra còn được cái đẹp mã.
Minh Đức vẫn mê man chẳng biết cái gì, Trác Ngọc im lặng trong chốc lát, nghe ngóng phòng ngoài không có ai, Lý Ký đang chơi cờ với Lộ Cửu Thần ở ngoài sân, trong vòng nửa giờ tới sẽ không vào đây. Y nhếch mép cười gian giữa đám sương hương dược, ánh mắt hơi động, vẻ mặt thần bí khó tả.
Minh Đức cũng không nặng, Trác Ngọc một tay cũng nâng y dậy, đặt ngồi trước đầu gối mình. Hai đầu ngón tay Trác Ngọc chụm lại như mũi dao, vô thanh vô tức đâm vào đại huyệt đằng sau gáy Minh Đức.
Minh Đức giật nảy người, giống như bị sét đánh xuyên người, tiếng hét còn chưa đến miệng đã bị Trác Ngọc hung hăng chặn lại. Y giãy giũa không ngừng, thế nhưng Trác Ngọc vẫn giữ nguyên tay đặt trên đại huyệt của y, một cỗ nội lực nóng rực cuồn cuộn không ngừng len lỏi vào từng tấc thân thể Minh Đức.
– …… A!
Minh Đức quay người lại nắm chặt lấy người Trác Ngọc, gân xanh trên mu bàn tay y nổi hằn lên, ánh mắt dữ tợn như trông thấy người lạ mà cắn mạnh. Trác Ngọc hừ một tiếng, mạnh tay đặt y nằm thẳng xuống giường, hai người mặt đối mặt, thở hổn hển.
– Ngươi…… Ngươi là ai?
Trác Ngọc lạnh lùng mỉm cười:
– Ta là ai ngươi còn không biết sao? Thượng Quan Minh Đức, muốn giả ngây giả ngô cũng phải biết chừng biết mực!
Minh Đức nhìn Trác Ngọc chằm chằm, một lúc lâu sau mới thì thào:
– Đúng rồi, ngươi là Trác…… Trác……
Một chữ còn lại tắc cứng trong cổ họng y, không tài nào thoát ra được. Y cúi gập người xuống, thống khổ ôm lấy đầu mình, mười đầu ngón tay vò tung mái tóc. Đang lúc hỗn loạn, Trác Ngọc bắt y phải ngẩng đầu nhìn mình, nam nhân trẻ tuổi tuấn tú ngoại quốc có vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, giống như đang đeo mặt nạ làm từ khối băng lạnh ngàn năm.
Minh Đức muốn nhắm mắt lại, Trác Ngọc bắt y phải mở to mắt nhìn thẳng vào mắt mình. Con ngươi y dần hiện lên màu xanh ngọc bích, ánh sáng quỷ dị mà lộng lẫy khẽ di chuyển trong đáy mắt y, tựa như con ngươi kia làm bằng ngọc bích thật sự.
Minh Đức dần cảm thấy chân tay vô lực, đầu óc ngược lại cảm thấy hỗn loạn vô cùng. Y giống như đang triền miên say ngủ, cự tuyệt nhớ lại quá khứ, chỉ biết ăn rồi ngủ, miễn cưỡng duy trì thân thể suy yếu này, rồi cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Trác Ngọc lấy lại trí nhớ cho y, tựa như vớt một người chết đuối lên bờ, thế nhưng làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy mơ hồ hơn.
Minh Đức mở miệng, thanh âm yếu ớt cùng hoảng loạn:
– …… Ngươi là ai?
– Ta là ai?
Trác Ngọc cười lớn, giống như người bề trên nhìn xuống đầy khoan dung.
– Ta là…… Ta là bạn cũ đã lâu không gặp của ngươi.
Trác Ngọc nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén gọn mái tóc mình sang một bên. Giữa trán y là một bàn tay chín vuốt của thanh long hướng lên trên, hình xăm khắc sâu lên da thịt.
Giống như một chiếc máy bắt đầu hoạt động, trí nhớ ùn ùn kéo về trong đầu Minh Đức, tựa cơn đại hồng thủy ồ ạt xông tới. Minh Đức trân trân nhìn dấu ấn thanh long kia, vẻ mặt thống khổ, lúc này dù chính Minh Đức tự bóp cổ mình đến chết cũng không phải chuyện lạ.
…… Ngọn lửa bừng bừng cháy, khói đặc che lấp bầu trời, thanh long bay lên giữa lòng cự thạch trận, loạn quân đứng trên tường thành cùng sườn đồi, xác chết không toàn thây của Đông Dương vương……
Từng lớp từng lớp xác người chết rải đầy, ôn dịch lan tràn khiến không khí nồng mùi chết chóc, thiên hạ giang sơn tiêu điều hoang tàn, xác chết buộc thành cặp vất xuống sông, làm tắc nghẽn dòng chảy Trường Giang lẫn Hoàng Hà……
Gió lạnh từ đỉnh Thiên Sơn tràn xuống khắp nơi, một đao một ngựa không ngừng xông pha nơi chiến trường ngàn dặm, đạp lên xác người cùng máu tươi mà tiến, đuổi theo quân giặc đến tận đường cùng. Một mũi tên lóe sáng, ngàn vạn địch ngã xuống, bảo vệ lấy giang sơn gấm vóc, cuối cùng cũng chấm dứt cảnh nhà tan cửa nát……
Những ký ức về Bắc cương, cuộc truy đuổi đến thượng nguồn sông Hoài hồi đầu đông, trên con đường ngàn dặm phủ đầy bụi cát, một chiến thắng phi thường. Những mảnh ký ức đã bị chôn vùi, bị linh hồn yếu đuối này cố ý quên đi, nay lại bị khơi dậy, phơi bày cho thiên hạ không chút giấu giếm.
Hài tử ngây ngốc đần độn kia tưởng rằng có thể trốn tránh trong cuộc sống nhàn nhã chỉ biết ăn với ngủ kia cả đời, thế nhưng lại có người lay y tỉnh dậy, một lần nữa cho y thấy sự thật trần trụi đó, lại còn mỉm cười đầy tàn nhẫn với y nữa.
– Sợ cái gì? Có cái gì mà phải sợ? – Thần thái Trác Ngọc tuy khinh miệt nhưng ánh mắt lại ôn nhu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Đức. – Có rất nhiều cách khôi phục trí nhớ, nhưng ta muốn cách đau đớn nhất bắt ngươi hồi tỉnh…… Gia tộc nhà ngươi tồn tại suốt mấy trăm năm, tại sao lại sinh ra một tên yếu đuối như ngươi nhỉ?
Bàn tay Trác Ngọc dường như đang tiếp sức mạnh cho Minh Đức. Y dần cảm thấy an tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn Trác Ngọc.
– Sợ cái gì? – Trác Ngọc mỉm cười. – Còn có ta ở đây mà.
Cho dù gia đình y đã chết, nhưng vị trí lạnh lẽo trên đỉnh kia mãi mãi vẫn là y.
Giống như thần tiên trên trời nhìn xuống trần thế, dù giang sơn đổi chủ, nhưng vĩnh viễn không thể nào làm lung lay một kẻ vận hắc y, lòng dạ hiểm độc như y.
Năm Kiền Vạn thứ hai mươi, Trác Ngọc lên cầm quyền vài năm sau, y chiếm được lòng tin của dân chúng, vang danh thiên hạ.
Buổi tối hôm đó, Minh Đức ngủ cũng không được an ổn, chốc chốc lại bừng tỉnh. Kiền Vạn Đế nửa đêm tỉnh giấc, giật mình ngồi dậy, thấy Minh Đức cuộn chặt mình lại, hai tay tự bứt tóc mình.
– Minh Đức! Minh Đức! – Kiền Vạn Đế nhanh chóng gỡ tay y ra, không để cho y tự hành hạ bản thân nữa. – Là ta, là ta đây! Minh Đức, mau tỉnh lại đi!
Minh Đức toàn thân run rẩy, y muốn gào thét, thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
– Là ta đây…… – Kiền Vạn Đế run run xoa mặt y. – Là ta, Lý Ký đây, ta ở đây…… ta đã đợi ngươi…… rất lâu rồi……
Ánh mắt vô hồn của Minh Đức ngước lên nhìn hắn, không biết qua bao lâu, mới khàn khàn mở miệng nói:
– …… Hoàng hậu đâu?
Kiền Vạn Đế liền kinh hãi.
– Đông cung…… Ta phải đến Đông cung…… đây là đâu? – Minh Đức đẩy Kiền Vạn Đế ra, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài. – Đây là đâu? Đây là đâu?…… Ai ở đây? Ta phải trở về! Ta phải trở về!
Kiền Vạn Đế chạy lại ôm lấy y từ phía sau. Minh Đức lập tức giãy giụa, hung hăng đá đấm hắn, còn ra sức cắn mạnh lên cánh tay Kiền Vạn Đế đang ôm lấy mình, đến mức miệng y đầy máu tươi.
– Minh Đức…… Minh Đức…… Ngươi nhìn ta, ngươi có nhận ra ta không?…… Ngươi nhìn ta đi……
Minh Đức hoảng hốt quay đầu nhìn Lý Ký. Dưới ánh trăng bạc, nam nhân kia chẳng còn chút bộ dáng của một đấng cửu ngũ chí tôn, dáng vẻ thảm hại của hắn từa tựa như nam nhân ôn nhu nhẫn nại trong trí nhớ của y.
Minh Đức nhăn mi lại, nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi là Lý Ký?……
Kiền Vạn Đế gật mạnh đầu.
– Vậy…… – Minh Đức ôm đầu – …… Vậy Hoàng đế kia…… là ai?
Kiền Vạn Đế ngẩn người.
Minh Đức quỳ phục xuống đất, bắt đầu rên rỉ.
– Đầu ta…… Đầu ta đau quá…… Ngươi để ta nhớ lại, để ta nhớ lại……
Y vẫn giữ nguyên tư thế trên mặt đất, Kiền Vạn Đế vẫn ôm chặt y. Cảnh tượng này quả thực rất thắm thiết, tựa như một đôi yêu nhau say đắm.
Kiền Vạn Đế vẫn không động đậy. Không biết đã qua bao lâu, thân thể Minh Đức dần dịu xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
– Ngày trước ta muốn hỏi ngươi một câu. – Kiền Vạn Đế nhìn về phía xa xăm, thanh âm nhẹ nhàng như gió thổi. – …… Minh Đức, ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi vẫn sợ hãi? Ngươi sợ ta sao?
Thật lâu thật lâu sau, khi bóng đêm đã sâu thăm thẳm, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Minh Đức đã say ngủ, lại nghe thấy một thanh âm khe khẽ vang lên, giống như phá băng mà đi ra.
– Ta sợ tên Hoàng đế kia……
– …… Tên Hoàng đế đó rất xấu xa sao?
– Ừm.
– Vậy còn ta?
Lại một thời gian dài đằng đẵng nữa trôi qua, tựa như một mùa xuân bắt đầu đến tận khi mùa đông chấm dứt.
– Ngươi ư…… Ta không sợ ngươi, ta thích ngươi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook