Phượng Hoàng Đồ Đằng
-
Chương 5: Dạ sắc mệnh bác [đoạt mạng trong bóng đêm]
Thị vệ của Đông Cung [1] Thái tử chợt nghe thấy tiếng đao kiếm chạm vào nhau. Tuy nhiên, thanh âm kia quả thật khẽ khàng đến mức hắn vừa há hốc mồm ngó quanh quất thì trời đêm đã lại khôi phục sự yên tĩnh thường lệ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chắc mình mệt mỏi quá rồi…” Thị vệ ngáp một cái thật dài, lừ đừ quay trở lại chỗ gác.
Thượng Quan Minh Đức đỡ một nhát kiếm, nghiêng người đứng giữa nóc nhà, ngăn chặn ba tên ‘khách không mời mà đến’ bước lên con đường dẫn vào Đông Cung.
Giữa trời, một cây Loan Nguyệt đao [2] bén ngót phóng vụt đến, cắm phập vào cánh tay y. Gió đêm gào thét làm tay áo bay phần phật, chạm vào vết thương, đau nhói từng cơn. Máu chậm rãi nhỏ xuống những đầu ngón tay, ướt nhớp nháp khiến y cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Minh Đức vẫn không nhúc nhích. Y không thể cử động, vì chỉ cần hơi tránh ra, đại môn của Đông Cung sẽ lại hé mở. Toàn thân y đã tiến vào trạng thái chiến đấu tối hoàn mỹ, nên chút ít máu me cùng đau đớn ngược lại chỉ khiến tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Bọn thích khách thoáng trao đổi ánh nhìn, rồi tên đầu lĩnh gật đầu, nở nụ cười: “Vị huynh đệ này, trang phục không giống người trong hoàng cung a. Xin hỏi nên xưng hô với túc hạ [3] thế nào đây?” Giọng hắn già nua khàn khàn, nói năng lại thiếu lưu loát, rất không giống người Trung Nguyên.
Minh Đức không đáp. Nhưng kẻ đứng sau tên đầu lĩnh – dường như là thủ hạ của hắn – bỗng thấp giọng mà rằng: “Hắc y hắc bào ngân diện cụ [4], chính là trang phục của ám vệ hoàng gia. Vị huynh đệ này, từ khi nào đích thân ám vệ hoàng gia lại đến trấn giữ địa bàn Đông Cung vậy?”
Tên đầu lĩnh phía trước cũng mở miệng: “Ám vệ? Thảo nào… Nhị đệ, ngươi nói xem, cái gai nhỏ này đâm có đau tay lắm không?” [5]
Lão Nhị kia cười hắc hắc hai tiếng: “Nếu là ám vệ, thật ra cũng có chút tài năng huynh nhìn kìa, vị huynh đệ này bị ‘Tam Sắc đao’ [6] của ta chém trúng cánh tay, nhưng nửa phần bất ổn vẫn chưa để lộ.”
Tên đầu lĩnh định thần nhìn kỹ, hắc y ám vệ vẫn đứng nghiêng nghiêng, nửa người ánh lên sắc loan nguyệt đao, nửa người chìm vào bóng tối khôn cùng, tựa như được tạc bằng đá tảng, một chút dao động cũng không có. Hắn bèn vỗ tay cười khẩy, giọng vẫn khàn khàn: “ —— Được! Được lắm! Nói vậy, xem ra đêm nay trước khi đến ‘bái kiến’ Thái tử, chúng ta phải tốn hao chút thủ đoạn để tiễn vị huynh đệ ám vệ này ‘lên đường’ mới được.” Dứt lời chỉ hô một tiếng, cả người bỗng bay vút lên không trung, tựa như đại bàng giương cánh, chụp lấy Thượng Quan Minh Đức.
Cao thủ so chiêu, sinh tử lập hiện [7], bóng sáng, vị trí, tinh thần, ánh mắt, chút ít biến động cũng có thể đổi khác thắng bại. Minh Đức đứng ở vị trí cực kỳ khôn khéo, ba phần sáng ba phần tối bảy phần chắn giữa đường, bất kể là ai, nếu muốn vào thì phải bước qua y. Tên đầu lĩnh biết rõ ban đêm lẻn vào đại nội để dò xét là cực kỳ nguy hiểm, nên phải giải quyết tên ám vệ này càng sớm càng tốt, hạ thủ chính là tuyệt sát [8] thành danh của hắn chỉ thấy tay áo hắn chợt lóe ánh đao, thẳng tắp đánh về phía yết hầu của Thượng Quan Minh Đức!
Cùng lúc đó, lão Nhị – thủ hạ của hắn – cũng thừa cơ chuyển động. Minh Đức mắt vừa liếc, chỉ thấy tam sắc đao ánh lên như linh xà, uốn lượn lúc gần kề tên đầu lĩnh, lúc lại thật xa mà bổ tới, hình thành thế tả hữu giáp công. Cách sử đao rõ ràng thể hiện ý đồ phong kín đường lui của y!
Bọn chúng ngầm phối hợp với nhau cực kỳ quyết liệt ăn ý, tên đầu lĩnh rít lên một tiếng, cười khà khà: “Hảo huynh đệ, ‘lên đường’ đi nhé!”
—— Tuy nhiên lời còn chưa dứt, hắn đột ngột cảm thấy cổ tay mình mát lạnh. Hơi lạnh thoạt đầu chỉ phơn phớt, tựa hồ sương đêm nhẹ nhàng thoảng qua, rồi bỗng nặng trĩu như thể đại đao của ngàn quân, nhắm thẳng mặt hắn chém xuống.
Ngay khi đó, hắn hách nhiên phát giác mũi đao nhọn lểu trong tay áo mình đã không cánh mà bay. Liếc mắt một vòng, chợt lạnh sống lưng: ‘Tụ Trung đao’ [9] trứ danh bấy lâu nay của hắn giờ đã yên yên ổn ổn nằm gọn trong tay tên ám vệ hoàng gia kia!
Vì sự việc xảy đến quá bất ngờ, hắn vốn định tuyệt luôn đường sống của tên tiểu tử kia, nên đã dụng hẳn mười phần tốc độ mà tấn công. Giờ muốn xoay chuyển tình thế cũng đã muộn, hắn đành trơ mắt nhìn y cũng tấn công bằng tốc độ cực cao, trực tiếp dùng vũ khí của chính hắn đâm thẳng vào ngực hắn!
Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua óc tên đầu lĩnh chính là, tên ám vệ này sao lại nhanh tay đến vậy?? Ý nghĩ thứ hai vụt đến nhuốm màu tuyệt vọng: Trời cao định tận diệt ta rồi!
—— Kỳ thực trời cao vẫn chưa định tận diệt hắn. Từ phía sau, Tam Sắc đao của tên lão Nhị lần thứ hai cắm phập vào bả vai Thượng Quan Minh Đức, mũi đao vừa xé thịt, Minh Đức nén đau, cố vận chân khí, một cước thật mạnh đạp văng tên lão Nhị!
Tốc độ của y cực nhanh, lão Nhị chỉ kịp huy chưởng đẩy bật tên đầu lĩnh ra, thoáng nghe tiếng đao chạm nhẹ vào cơ thể, bọn chúng một tả một hữu đã nằm đo đất.
Tên đầu lĩnh bị lão Nhị một chưởng đẩy văng xa ba trượng, người vừa vất vả an định tí chút, tay đã vội vàng sờ lên ngực trái. Y phục dạ hành của hắn bị đao khí xé toạc, suýt nữa đã phạm tới tim. Hắn cúi đầu mở toang tay áo, binh khí đã bị người một chiêu đoạt mất, cổ tay bị cắt mấy đường dài, vết thương tựa hồ gây ra bởi móng tay cào.
Công phu nhiều năm tu tập bị người một chiêu phá vỡ, phẫn hận đầy ắp trong lòng, hắn bèn châm chọc cười hỏi: “Ám vệ hoàng gia lại là một con đàn bà sao?”
Lão Nhị bị Thượng Quan Minh Đức một cước đá văng ra, thẳng cẳng nằm trên nóc nhà, nhộn nhạo đau đớn thổ huyết. Hắn còn chưa kịp trả lời thì tên thứ ba nãy giờ vẫn im lìm chưa động thủ, đột ngột thản nhiên cất tiếng: “Hắn không phải là nữ nhân.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Ta đại khái có thể đoán ra hắn là ám vệ dưới trướng người nào. Hắn tuổi còn nhỏ, tốc độ cực nhanh, hai năm nữa chắc chắn sẽ càng lợi hại. Đáng tiếc, tối nay chúng ta ba người liên thủ, cũng đủ tru diệt hắn tại đây.”
Thượng Quan Minh Đức trên vai thụ thêm một vết thương, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, vừa nghe những lời này liền quay nhìn tên thích khách thứ ba. Bọn chúng đều bịt kín mặt bằng vải đen, không rõ diện mạo. Minh Đức trong lòng hơi hoảng sợ: Kẻ nào lại có thể tường tận ám vệ đại nội đến thế? Biết rõ thân phận của y, trên thế gian vốn không tới mười người. Tên này là ai?
Chính Thái Điện đang bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, vài vệt trăng mờ mỏng mảnh vô lực xuyên qua màn che, tan biến trong đêm đen vô biên vô hạn. Tất cả phồn hoa lộng lẫy ban ngày đều đã yên lặng trầm xuống, vàng ngọc rực rỡ của hoàng gia quả thật lạnh như băng, một khi màn đêm ập xuống, sự thiếu sinh khí ngay lập tức hiển hiện.
Kiền Vạn Đế một mình ngồi cạnh bàn, chẳng biết đang nghĩ gì. Chén Thiết Quan Âm trong tay hắn nóng bỏng, đã rất vừa uống.
Tia nhìn của đôi mắt sáng quắc trên xà ngang đại điện vẫn chăm chắm dồn vào chén trà kia. Người bình thường trong độ cao này không cách chi thấy rõ đến vậy, nhưng đã là cao thủ chuyên dụng độc và tập kích trong đêm, công phu quan sát thượng thừa cũng đâu đáng để đề cập.
Kiền Vạn Đế tựa hồ chẳng hề phát giác, nâng chén trà uống một ngụm. Không lâu sau đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên, dường như đã mất đi ý thức.
Bóng đen nọ liền nhảy phốc xuống, cười lạnh mà rằng: “Hoàng đế Thiên triều bản lĩnh cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Hừ, hèn chi bọn họ phải phái những ba người đi giết Thái tử, còn giết Hoàng đế, một mình ta là đủ rồi.”
Hắn nói xong, bèn tiến đến gần định kiểm tra, ai ngờ mới vừa vươn tay, đột nhiên hoảng hồn: thân thể Hoàng đế dưới tay hắn, rõ ràng vẫn còn sinh khí!
Còn chưa kịp phản ứng gì, tay hắn đã bị chộp lấy. Thích khách sợ hãi điên cuồng vùng vẫy, nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc trước khi bị chén trà tạt vào mặt, hắn chỉ kịp nghĩ: Thôi xong, xong hết rồi.
Chén Thiết Quan Âm đó vốn chứa một loại kịch độc, chỉ cần dính phải da thịt sẽ lập tức thối rữa đến xương tủy, không cách chi sống sót.
Kiền Vạn Đế ngắm tên thích khách ngã đánh rầm xuống đất, mới hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phất áo bước đi: “Động tác vụng về tầm thường như vậy mà cũng dám tự xưng là thích khách? Tây Uyển Quốc hết nhẵn nhân tài rồi sao?”
Hắn cao giọng gọi: “Người đâu!”
Trương Khoát vội vã từ bên ngoài chạy vào, tay bưng một dĩa đèn đã thắp, thấy thi thể nằm trên mặt đất, gương mặt vẫn tỉnh như không: “Bệ hạ có điều gì phân phó?”
Kiền Vạn Đế phẩy tay: “Mang ra ngoài chôn đi.”
Trương Khoát khom người ‘dạ’ một tiếng, lại hỏi: “Bệ hạ, theo lời kẻ này thì Thái tử bên kia nhất định đang lâm vào tình huống thập phần hung hiểm, có cần phái người đến trợ giúp hay không?”
Kiền Vạn Đế hồi lâu không đáp. Ánh nến mơ hồ nhảy nhót phản chiếu trên mặt hắn, biểu cảm có phần méo mó quái dị. Lát sau mới nghe hắn lên tiếng: “…Trẫm có ý phế Thái tử đã lâu…”
Trương Khoát hơi hơi biến sắc.
“Thái tử thiếu tính quyết đoán, lòng dạ đàn bà, bất tài thao lược trị quốc, nếu sau này lên ngôi, chẳng phải phúc phận của quốc gia. Đáng tiếc, hắn được Minh Đức một lòng duy trì, nên trẫm vẫn cứ lần lữa, không cách chi xuống tay phế bỏ.”
Trương Khoát hỏi: “Nô tài cả gan thỉnh giáo thánh ý của bệ hạ?”
Kiền Vạn Đế đáp: “Kẻ làm cha không đành lòng tự tay giết con, để người khác giúp đỡ vậy.”
Nếu Thái tử bị phế, suốt đời sẽ phải giam hãm trong Tông Nhân Phủ [10] nhưng nếu Thái tử bị thích khách giết, dù tốt dù xấu vẫn sẽ được rạng rạng rỡ rỡ chôn vào Hoàng Lăng cùng tổ tông.
Trương Khoát dập đầu sát đất: “Kim thượng quả thật từ bi!”
Đêm đã khuya, Thái tử vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường cầm một quyển Thái Thượng cảm ứng thiên [11], như mê như say đều đều tụng: “Dục cầu thiên tiên giả, đương lập nhất thiên tam bách thiện. Dục cầu địa tiên giả, đương lập tam bách thiện…” [12]
Đại thượng cung [13] vận trang phục dệt bằng nga hoàng [14], tiến vào dâng trà, hạ giọng: “Điện hạ hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái tử vẫn vờ điếc tảng lờ. Đại thượng cung cố nhẫn nhịn, cao giọng hơn tí chút: “Điện hạ! Chiến sự ở tiền tuyến vẫn chưa yên, ám lưu [15] trong triều cũng đã bắt đầu khởi động, bệ hạ lại đang muốn phế người! Sao người vẫn có thể bình chân như vại ngồi đọc cách tu tiên?”
Thái tử đặt sách xuống, ngẩn người thở dài: “A Túy, đâu phải ngươi không biết, ta làm Thái tử vốn chẳng ý nghĩa gì. Nếu có khả năng, ta đã sớm… đã sớm…”
Đại thượng cung dằn mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: “Điện hạ đang nói gì vậy?! Thái tử là thứ muốn thì làm không muốn thì bỏ hay sao? Điện hạ, người thế này làm sao nhìn mặt Hoàng hậu và Thượng Quan đại nhân?”
Thái tử bị xạc một trận câm nín luôn, đành đóng sách lại, ngồi thở dài uống trà. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng binh khí va nhau và tiếng người kêu la thảm thiết, khiến Thái tử sợ đến mức tay run bần bật: “A! Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy??”
Đại thượng cung nheo mắt, so với tên Thái tử nhu nhược vô năng này, nàng gan dạ hơn rất nhiều. Nàng lập tức đè Thái tử xuống, trấn an: “Điện hạ hãy bình tĩnh.” Rồi lớn tiếng gọi: “Người đâu! Bảo vệ Thái tử!”
Thị vệ vội phá cửa xông vào, vây quanh bọn họ: “Thượng cung đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Lời còn chưa dứt, phía ngoài lại vang lên tiếng đao kiếm leng keng loảng xoảng. Bọn thị vệ rút vũ khí, còn chưa kịp lao ra ngoài thì bỗng nghe ai đó ‘a’ lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó thấy một người trực chỉ đại điện mà bay vào.
Thật ra nói người kia bay vào cũng không đúng, chính xác thì hắn bị đạp văng vào. Kẻ đạp hắn chính là một ám vệ hoàng gia vận hắc y ngân diện cụ vừa nhảy xuống. Y toàn thân đẫm máu nhưng hành động hết sức dũng mãnh, chỉ mang chủy thủ [16] nhưng vẫn dễ dàng đoạt mạng người kia bằng một nhát đâm thấu ngực.
Thái tử sợ đến mức thét lên chói tai: “A! Giết… giết người kìa!!!”
Đại thượng cung vội vã đưa tay bịt mồm Thái tử lại. Một thích khách khác bỗng từ cửa đại điện nhào tới, huơ dao định ‘luộc’ Thái tử.
Ngự tiền thị vệ nhất tề rầm rập bu đến, song tên thích khách đã phi thân thoát khỏi vòng vây, sấn tới sát rạt chỗ Thái tử. Hắc y ám vệ hoàng gia kia ngước nhìn, mặc kệ thương thế nghiêm trọng của mình, lập tức vận công điên cuồng phóng đến. Tốc độ của y cực kỳ mau lẹ, nhưng tình thế quá đỗi cấp bách, đành giơ tay tuyệt vọng chụp lấy lưỡi dao của tên thích khách. Thấy tình huống trở nên bất lợi, thích khách kia không dám tiếp tục dằng dai, vội vã rút mạnh hung khí, xoay người bỏ chạy.
Đại thượng cung cao giọng ra lệnh: “Đuổi theo!”
Bọn thị vệ lại nhất tề rầm rập phóng đi. Hắc y ám vệ hoàng gia kia hít vào một hơi thật dài, vết cắt trên bàn tay của y rất sâu, cơ hồ thấu xương, hơn nữa toàn thân cũng đã thụ thương quá nhiều, đứng còn không vững.
Thái tử bỗng nhiên moi đâu ra được tí chút dũng khí, nhào đến đỡ lấy ám vệ kia, lắp bắp hỏi dồn: “Minh Đức! Minh Đức à, ngươi có ổn không?”
Thượng Quan Minh Đức trừng mắt mắng hắn không tiếc: “Điện hạ còn đứng đây làm quái gì? Còn không mau cút vào!?”
Thái tử vẫn chần chừ: “Nhưng Minh Đức à… ngươi nhất định phải đến gặp Thái y… Bản cung tuyên Thái y giùm ngươi nha… Mau, mau cho người đến mời mẫu hậu…”
Minh Đức liền tát bốp vào mặt hắn: “Ngươi định náo động cho mọi người biết hết hay sao?”
Đại thượng cung vội kéo tay Thái tử: “Điện hạ! Điện hạ đi nhanh đi! Mau!”
Vừa lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm lanh lảnh của Trương Khoát: “Bệ hạ —— giá lâm ——!”
Cửa cung chầm chậm mở toang, đèn đuốc rực rỡ thắp sáng, tất cả nhất thời ngây ngẩn cả người. Xa giá vàng chói của Hoàng đế đã gần ngay trước mắt, chúng nhân vội vã rối rít quỳ rạp xuống đất, mãi đến khi đôi giày thêu rồng vàng rực đã đạp lên tấm thảm đỏ của Đông Cung, họ mới nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Kiền Vạn Đế: “Binh hoang mã loạn [17], nơi này đã xảy ra chuyện gì? Thái tử, ngươi muốn tạo phản à?”
Thái tử sợ quá, giọng run run: “Bẩm… bẩm phụ hoàng… nhi thần… nhi thần…”
Kiền Vạn Đế hết kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn: “Đại thượng cung!”
Đại thượng cung lập tức bước ra khỏi hàng, vén áo thi lễ: “Bẩm bệ hạ, có thích khách xông vào Đông Cung, may nhờ ám vệ ra tay hộ giá, đã tiêu diệt được thích khách.”
Đại điện bỗng rơi vào sự yên tĩnh đầy kịch tính, thật lâu sau đó, Kiền Vạn Đế mới nhẹ nhàng hỏi: “Thích khách đâu, sao trẫm không thấy?”
Đại Thượng Cung cả kinh. Không chỉ nàng, ngay cả Minh Đức trong phút chốc cũng sững sờ.
Thi thể của thích khách nằm ngay trên sàn đại điện Đông Cung, vậy mà Hoàng đế vẫn thản nhiên phủ nhận?
“Thái tử,” Kiền Vạn Đế dằn từng chữ một, “thời gian không còn sớm, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.”
Thái tử run như cầy sấy, vội vã sụp lạy Hoàng đế, rồi chậm rãi thoái lui khỏi vòng người dày đặc. Minh Đức vẫn phủ phục tại chỗ, chăm chắm ngước nhìn Kiền Vạn Đế.
Chẳng trách, khi y phát ra tín hiệu cầu cứu, không ám vệ nào chạy tới trợ giúp y những tưởng vì ám vệ không được phép bước vào địa bàn Đông Cung, nhưng kỳ thực, đó không phải là nguyên nhân!
Là vì Hoàng đế… vì Hoàng đế không cho bất kỳ ai đến đây trợ giúp!
Vì Hoàng đế muốn mượn tay thích khách để diệt trừ Thái tử, thậm chí diệt cả Hoàng hậu!
Trận kịch chiến khiến y tạm quên đi đau đớn, nhưng hiện tại, tất cả thương thế đã ào ạt quay lại. Mất máu quá nhiều, y bắt đầu thấy choáng váng.
Kiền Vạn Đế nhìn sắc mặt rất không tốt của kẻ đối diện, vội tiến lên vài bước, đưa tay định ôm lấy y: “Minh Đức…”
“Đừng qua đây.”
Minh Đức vịn tường đứng dậy, thoái lui nửa bước.
Khi y đứng lên, dưới chân máu đã đọng thành vũng nhỏ. Kiền Vạn Đế chợt thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, vội lớn tiếng ra lệnh: “Tuyên Thái y!”
Minh Đức ngắt lời hắn: “Thần không sao. Thân thể thần không bị gì, đâu dám lao nhọc đến Thái y.”
Kiền Vạn Đế nửa quỳ xuống trước mặt y, một tay giữ lấy bả vai y, tay kia phí công vuốt ve vết thương trên ngực trái của y, động tác vội vã, ngón tay thậm chí hơi hơi phát run: “Thế này mà bảo là không sao? Bảo là thân thể không bị gì?”
“Thần vẫn khỏe, không cần bệ hạ lo lắng.” Minh Đức đẩy Kiền Vạn Đế ra, chậm rãi bước ngang qua mặt hắn, “…Tối nay Đông Cung hết thảy đều mạnh khỏe, thần làm nhiệm vụ ở cung thành, không phát hiện điều gì dị thường… Cho nên thần hiển nhiên phải ‘hoàn hảo không bị gì’…”
Y quay đầu nhìn Kiền Vạn Đế, khẽ cười một tiếng. Nụ cười không thanh tú không mỹ lệ, chỉ đầy ắp lãnh đạm, thậm chí còn phảng phất chút hận ý.
“Nếu bệ hạ đã cho rằng tối nay Đông Cung hết thảy mạnh khỏe, thì thần cũng phải ‘mạnh khỏe’ cho bệ hạ xem, đúng không, bệ hạ?”
Y xoay người, cánh tay run rẩy dữ dội, cố gắng vịn chặt bức tường giàu sang hoa lệ của Đông Cung, loạng choạng bước xuống từng bậc từng bậc thang huy hoàng vàng ngọc chạm chín rồng, hắc y sũng máu trong gió đêm bay phần phật, trầm mặc ẩn vào bóng tối…
CHÚ THÍCH:
[1] Đông Cung: cung điện của Thái tử [ở hướng Đông], thường được dùng như đại từ phiếm chỉ Thái tử
[2] Loan Nguyệt đao: đao cong như trăng lưỡi liềm
[3] túc hạ: cổ ngữ, dùng để gọi nam nhân ngang hàng hoặc nhỏ hơn, thân mật suồng sã hơn “các hạ”
[4] hắc y hắc bào ngân diện cụ: quần áo đen, áo khoác đen, mặt nạ bạc
[5] nguyên bản “…giá điểm tử trát thủ bất?”: tiếng lóng trên giang hồ, “điểm tử” [cái gai] chỉ những mục tiêu đang theo đuổi, còn “trát thủ” [đâm vào tay] mang hàm ý “khó đối phó”
[6] Tam Sắc đao: đao ba màu
[7] sinh tử lập hiện: sống chết ngay lập tức hiển hiện
[8] tuyệt sát: kỹ năng đánh nhau giỏi nhất
[9] Tụ Trung đao: đao [giấu] trong tay áo
[10] Tông Nhân Phủ: tên một cơ quan hành chính của Trung Quốc cổ đại, chuyên quản lý về gia phả, tước lộc, thưởng phạt, cúng tế và những sự vụ tương tự trong hoàng thất
[11] “Thái Thượng cảm ứng thiên” là một sáng tác kinh điển trong Đạo giáo, gọi tắt là “Cảm ứng thiên”, không rõ tác giả là ai, nội dung tích cực khuyến thiện, có nhiều điểm tương đồng với tư tưởng Phật giáo và Nho giáo, rất nhiều phần trong cuốn kinh thư trên đến bây giờ vẫn có ý nghĩa thiết thực…
[12] “Muốn tìm tiên trên trời, hãy làm một ngàn ba trăm việc thiện. Muốn tìm tiên dưới đất, hãy làm ba trăm việc thiện…”
[13] Đại thượng cung: [chú thích của tác giả] chức danh nữ quan trong cung, đứng trên toàn thể các cung nữ khác
[14] nga hoàng: lông thiên nga màu vàng
[15] ám lưu: phong trào bí mật
[16] chủy thủ: dao găm/gươm ngắn
[17] binh hoang mã loạn: [thành ngữ] ý nói “mất trật tự, rối loạn, hỗn độn”
“Chắc mình mệt mỏi quá rồi…” Thị vệ ngáp một cái thật dài, lừ đừ quay trở lại chỗ gác.
Thượng Quan Minh Đức đỡ một nhát kiếm, nghiêng người đứng giữa nóc nhà, ngăn chặn ba tên ‘khách không mời mà đến’ bước lên con đường dẫn vào Đông Cung.
Giữa trời, một cây Loan Nguyệt đao [2] bén ngót phóng vụt đến, cắm phập vào cánh tay y. Gió đêm gào thét làm tay áo bay phần phật, chạm vào vết thương, đau nhói từng cơn. Máu chậm rãi nhỏ xuống những đầu ngón tay, ướt nhớp nháp khiến y cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Minh Đức vẫn không nhúc nhích. Y không thể cử động, vì chỉ cần hơi tránh ra, đại môn của Đông Cung sẽ lại hé mở. Toàn thân y đã tiến vào trạng thái chiến đấu tối hoàn mỹ, nên chút ít máu me cùng đau đớn ngược lại chỉ khiến tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Bọn thích khách thoáng trao đổi ánh nhìn, rồi tên đầu lĩnh gật đầu, nở nụ cười: “Vị huynh đệ này, trang phục không giống người trong hoàng cung a. Xin hỏi nên xưng hô với túc hạ [3] thế nào đây?” Giọng hắn già nua khàn khàn, nói năng lại thiếu lưu loát, rất không giống người Trung Nguyên.
Minh Đức không đáp. Nhưng kẻ đứng sau tên đầu lĩnh – dường như là thủ hạ của hắn – bỗng thấp giọng mà rằng: “Hắc y hắc bào ngân diện cụ [4], chính là trang phục của ám vệ hoàng gia. Vị huynh đệ này, từ khi nào đích thân ám vệ hoàng gia lại đến trấn giữ địa bàn Đông Cung vậy?”
Tên đầu lĩnh phía trước cũng mở miệng: “Ám vệ? Thảo nào… Nhị đệ, ngươi nói xem, cái gai nhỏ này đâm có đau tay lắm không?” [5]
Lão Nhị kia cười hắc hắc hai tiếng: “Nếu là ám vệ, thật ra cũng có chút tài năng huynh nhìn kìa, vị huynh đệ này bị ‘Tam Sắc đao’ [6] của ta chém trúng cánh tay, nhưng nửa phần bất ổn vẫn chưa để lộ.”
Tên đầu lĩnh định thần nhìn kỹ, hắc y ám vệ vẫn đứng nghiêng nghiêng, nửa người ánh lên sắc loan nguyệt đao, nửa người chìm vào bóng tối khôn cùng, tựa như được tạc bằng đá tảng, một chút dao động cũng không có. Hắn bèn vỗ tay cười khẩy, giọng vẫn khàn khàn: “ —— Được! Được lắm! Nói vậy, xem ra đêm nay trước khi đến ‘bái kiến’ Thái tử, chúng ta phải tốn hao chút thủ đoạn để tiễn vị huynh đệ ám vệ này ‘lên đường’ mới được.” Dứt lời chỉ hô một tiếng, cả người bỗng bay vút lên không trung, tựa như đại bàng giương cánh, chụp lấy Thượng Quan Minh Đức.
Cao thủ so chiêu, sinh tử lập hiện [7], bóng sáng, vị trí, tinh thần, ánh mắt, chút ít biến động cũng có thể đổi khác thắng bại. Minh Đức đứng ở vị trí cực kỳ khôn khéo, ba phần sáng ba phần tối bảy phần chắn giữa đường, bất kể là ai, nếu muốn vào thì phải bước qua y. Tên đầu lĩnh biết rõ ban đêm lẻn vào đại nội để dò xét là cực kỳ nguy hiểm, nên phải giải quyết tên ám vệ này càng sớm càng tốt, hạ thủ chính là tuyệt sát [8] thành danh của hắn chỉ thấy tay áo hắn chợt lóe ánh đao, thẳng tắp đánh về phía yết hầu của Thượng Quan Minh Đức!
Cùng lúc đó, lão Nhị – thủ hạ của hắn – cũng thừa cơ chuyển động. Minh Đức mắt vừa liếc, chỉ thấy tam sắc đao ánh lên như linh xà, uốn lượn lúc gần kề tên đầu lĩnh, lúc lại thật xa mà bổ tới, hình thành thế tả hữu giáp công. Cách sử đao rõ ràng thể hiện ý đồ phong kín đường lui của y!
Bọn chúng ngầm phối hợp với nhau cực kỳ quyết liệt ăn ý, tên đầu lĩnh rít lên một tiếng, cười khà khà: “Hảo huynh đệ, ‘lên đường’ đi nhé!”
—— Tuy nhiên lời còn chưa dứt, hắn đột ngột cảm thấy cổ tay mình mát lạnh. Hơi lạnh thoạt đầu chỉ phơn phớt, tựa hồ sương đêm nhẹ nhàng thoảng qua, rồi bỗng nặng trĩu như thể đại đao của ngàn quân, nhắm thẳng mặt hắn chém xuống.
Ngay khi đó, hắn hách nhiên phát giác mũi đao nhọn lểu trong tay áo mình đã không cánh mà bay. Liếc mắt một vòng, chợt lạnh sống lưng: ‘Tụ Trung đao’ [9] trứ danh bấy lâu nay của hắn giờ đã yên yên ổn ổn nằm gọn trong tay tên ám vệ hoàng gia kia!
Vì sự việc xảy đến quá bất ngờ, hắn vốn định tuyệt luôn đường sống của tên tiểu tử kia, nên đã dụng hẳn mười phần tốc độ mà tấn công. Giờ muốn xoay chuyển tình thế cũng đã muộn, hắn đành trơ mắt nhìn y cũng tấn công bằng tốc độ cực cao, trực tiếp dùng vũ khí của chính hắn đâm thẳng vào ngực hắn!
Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua óc tên đầu lĩnh chính là, tên ám vệ này sao lại nhanh tay đến vậy?? Ý nghĩ thứ hai vụt đến nhuốm màu tuyệt vọng: Trời cao định tận diệt ta rồi!
—— Kỳ thực trời cao vẫn chưa định tận diệt hắn. Từ phía sau, Tam Sắc đao của tên lão Nhị lần thứ hai cắm phập vào bả vai Thượng Quan Minh Đức, mũi đao vừa xé thịt, Minh Đức nén đau, cố vận chân khí, một cước thật mạnh đạp văng tên lão Nhị!
Tốc độ của y cực nhanh, lão Nhị chỉ kịp huy chưởng đẩy bật tên đầu lĩnh ra, thoáng nghe tiếng đao chạm nhẹ vào cơ thể, bọn chúng một tả một hữu đã nằm đo đất.
Tên đầu lĩnh bị lão Nhị một chưởng đẩy văng xa ba trượng, người vừa vất vả an định tí chút, tay đã vội vàng sờ lên ngực trái. Y phục dạ hành của hắn bị đao khí xé toạc, suýt nữa đã phạm tới tim. Hắn cúi đầu mở toang tay áo, binh khí đã bị người một chiêu đoạt mất, cổ tay bị cắt mấy đường dài, vết thương tựa hồ gây ra bởi móng tay cào.
Công phu nhiều năm tu tập bị người một chiêu phá vỡ, phẫn hận đầy ắp trong lòng, hắn bèn châm chọc cười hỏi: “Ám vệ hoàng gia lại là một con đàn bà sao?”
Lão Nhị bị Thượng Quan Minh Đức một cước đá văng ra, thẳng cẳng nằm trên nóc nhà, nhộn nhạo đau đớn thổ huyết. Hắn còn chưa kịp trả lời thì tên thứ ba nãy giờ vẫn im lìm chưa động thủ, đột ngột thản nhiên cất tiếng: “Hắn không phải là nữ nhân.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Ta đại khái có thể đoán ra hắn là ám vệ dưới trướng người nào. Hắn tuổi còn nhỏ, tốc độ cực nhanh, hai năm nữa chắc chắn sẽ càng lợi hại. Đáng tiếc, tối nay chúng ta ba người liên thủ, cũng đủ tru diệt hắn tại đây.”
Thượng Quan Minh Đức trên vai thụ thêm một vết thương, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, vừa nghe những lời này liền quay nhìn tên thích khách thứ ba. Bọn chúng đều bịt kín mặt bằng vải đen, không rõ diện mạo. Minh Đức trong lòng hơi hoảng sợ: Kẻ nào lại có thể tường tận ám vệ đại nội đến thế? Biết rõ thân phận của y, trên thế gian vốn không tới mười người. Tên này là ai?
Chính Thái Điện đang bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, vài vệt trăng mờ mỏng mảnh vô lực xuyên qua màn che, tan biến trong đêm đen vô biên vô hạn. Tất cả phồn hoa lộng lẫy ban ngày đều đã yên lặng trầm xuống, vàng ngọc rực rỡ của hoàng gia quả thật lạnh như băng, một khi màn đêm ập xuống, sự thiếu sinh khí ngay lập tức hiển hiện.
Kiền Vạn Đế một mình ngồi cạnh bàn, chẳng biết đang nghĩ gì. Chén Thiết Quan Âm trong tay hắn nóng bỏng, đã rất vừa uống.
Tia nhìn của đôi mắt sáng quắc trên xà ngang đại điện vẫn chăm chắm dồn vào chén trà kia. Người bình thường trong độ cao này không cách chi thấy rõ đến vậy, nhưng đã là cao thủ chuyên dụng độc và tập kích trong đêm, công phu quan sát thượng thừa cũng đâu đáng để đề cập.
Kiền Vạn Đế tựa hồ chẳng hề phát giác, nâng chén trà uống một ngụm. Không lâu sau đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên, dường như đã mất đi ý thức.
Bóng đen nọ liền nhảy phốc xuống, cười lạnh mà rằng: “Hoàng đế Thiên triều bản lĩnh cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Hừ, hèn chi bọn họ phải phái những ba người đi giết Thái tử, còn giết Hoàng đế, một mình ta là đủ rồi.”
Hắn nói xong, bèn tiến đến gần định kiểm tra, ai ngờ mới vừa vươn tay, đột nhiên hoảng hồn: thân thể Hoàng đế dưới tay hắn, rõ ràng vẫn còn sinh khí!
Còn chưa kịp phản ứng gì, tay hắn đã bị chộp lấy. Thích khách sợ hãi điên cuồng vùng vẫy, nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc trước khi bị chén trà tạt vào mặt, hắn chỉ kịp nghĩ: Thôi xong, xong hết rồi.
Chén Thiết Quan Âm đó vốn chứa một loại kịch độc, chỉ cần dính phải da thịt sẽ lập tức thối rữa đến xương tủy, không cách chi sống sót.
Kiền Vạn Đế ngắm tên thích khách ngã đánh rầm xuống đất, mới hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phất áo bước đi: “Động tác vụng về tầm thường như vậy mà cũng dám tự xưng là thích khách? Tây Uyển Quốc hết nhẵn nhân tài rồi sao?”
Hắn cao giọng gọi: “Người đâu!”
Trương Khoát vội vã từ bên ngoài chạy vào, tay bưng một dĩa đèn đã thắp, thấy thi thể nằm trên mặt đất, gương mặt vẫn tỉnh như không: “Bệ hạ có điều gì phân phó?”
Kiền Vạn Đế phẩy tay: “Mang ra ngoài chôn đi.”
Trương Khoát khom người ‘dạ’ một tiếng, lại hỏi: “Bệ hạ, theo lời kẻ này thì Thái tử bên kia nhất định đang lâm vào tình huống thập phần hung hiểm, có cần phái người đến trợ giúp hay không?”
Kiền Vạn Đế hồi lâu không đáp. Ánh nến mơ hồ nhảy nhót phản chiếu trên mặt hắn, biểu cảm có phần méo mó quái dị. Lát sau mới nghe hắn lên tiếng: “…Trẫm có ý phế Thái tử đã lâu…”
Trương Khoát hơi hơi biến sắc.
“Thái tử thiếu tính quyết đoán, lòng dạ đàn bà, bất tài thao lược trị quốc, nếu sau này lên ngôi, chẳng phải phúc phận của quốc gia. Đáng tiếc, hắn được Minh Đức một lòng duy trì, nên trẫm vẫn cứ lần lữa, không cách chi xuống tay phế bỏ.”
Trương Khoát hỏi: “Nô tài cả gan thỉnh giáo thánh ý của bệ hạ?”
Kiền Vạn Đế đáp: “Kẻ làm cha không đành lòng tự tay giết con, để người khác giúp đỡ vậy.”
Nếu Thái tử bị phế, suốt đời sẽ phải giam hãm trong Tông Nhân Phủ [10] nhưng nếu Thái tử bị thích khách giết, dù tốt dù xấu vẫn sẽ được rạng rạng rỡ rỡ chôn vào Hoàng Lăng cùng tổ tông.
Trương Khoát dập đầu sát đất: “Kim thượng quả thật từ bi!”
Đêm đã khuya, Thái tử vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường cầm một quyển Thái Thượng cảm ứng thiên [11], như mê như say đều đều tụng: “Dục cầu thiên tiên giả, đương lập nhất thiên tam bách thiện. Dục cầu địa tiên giả, đương lập tam bách thiện…” [12]
Đại thượng cung [13] vận trang phục dệt bằng nga hoàng [14], tiến vào dâng trà, hạ giọng: “Điện hạ hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái tử vẫn vờ điếc tảng lờ. Đại thượng cung cố nhẫn nhịn, cao giọng hơn tí chút: “Điện hạ! Chiến sự ở tiền tuyến vẫn chưa yên, ám lưu [15] trong triều cũng đã bắt đầu khởi động, bệ hạ lại đang muốn phế người! Sao người vẫn có thể bình chân như vại ngồi đọc cách tu tiên?”
Thái tử đặt sách xuống, ngẩn người thở dài: “A Túy, đâu phải ngươi không biết, ta làm Thái tử vốn chẳng ý nghĩa gì. Nếu có khả năng, ta đã sớm… đã sớm…”
Đại thượng cung dằn mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: “Điện hạ đang nói gì vậy?! Thái tử là thứ muốn thì làm không muốn thì bỏ hay sao? Điện hạ, người thế này làm sao nhìn mặt Hoàng hậu và Thượng Quan đại nhân?”
Thái tử bị xạc một trận câm nín luôn, đành đóng sách lại, ngồi thở dài uống trà. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng binh khí va nhau và tiếng người kêu la thảm thiết, khiến Thái tử sợ đến mức tay run bần bật: “A! Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy??”
Đại thượng cung nheo mắt, so với tên Thái tử nhu nhược vô năng này, nàng gan dạ hơn rất nhiều. Nàng lập tức đè Thái tử xuống, trấn an: “Điện hạ hãy bình tĩnh.” Rồi lớn tiếng gọi: “Người đâu! Bảo vệ Thái tử!”
Thị vệ vội phá cửa xông vào, vây quanh bọn họ: “Thượng cung đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Lời còn chưa dứt, phía ngoài lại vang lên tiếng đao kiếm leng keng loảng xoảng. Bọn thị vệ rút vũ khí, còn chưa kịp lao ra ngoài thì bỗng nghe ai đó ‘a’ lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó thấy một người trực chỉ đại điện mà bay vào.
Thật ra nói người kia bay vào cũng không đúng, chính xác thì hắn bị đạp văng vào. Kẻ đạp hắn chính là một ám vệ hoàng gia vận hắc y ngân diện cụ vừa nhảy xuống. Y toàn thân đẫm máu nhưng hành động hết sức dũng mãnh, chỉ mang chủy thủ [16] nhưng vẫn dễ dàng đoạt mạng người kia bằng một nhát đâm thấu ngực.
Thái tử sợ đến mức thét lên chói tai: “A! Giết… giết người kìa!!!”
Đại thượng cung vội vã đưa tay bịt mồm Thái tử lại. Một thích khách khác bỗng từ cửa đại điện nhào tới, huơ dao định ‘luộc’ Thái tử.
Ngự tiền thị vệ nhất tề rầm rập bu đến, song tên thích khách đã phi thân thoát khỏi vòng vây, sấn tới sát rạt chỗ Thái tử. Hắc y ám vệ hoàng gia kia ngước nhìn, mặc kệ thương thế nghiêm trọng của mình, lập tức vận công điên cuồng phóng đến. Tốc độ của y cực kỳ mau lẹ, nhưng tình thế quá đỗi cấp bách, đành giơ tay tuyệt vọng chụp lấy lưỡi dao của tên thích khách. Thấy tình huống trở nên bất lợi, thích khách kia không dám tiếp tục dằng dai, vội vã rút mạnh hung khí, xoay người bỏ chạy.
Đại thượng cung cao giọng ra lệnh: “Đuổi theo!”
Bọn thị vệ lại nhất tề rầm rập phóng đi. Hắc y ám vệ hoàng gia kia hít vào một hơi thật dài, vết cắt trên bàn tay của y rất sâu, cơ hồ thấu xương, hơn nữa toàn thân cũng đã thụ thương quá nhiều, đứng còn không vững.
Thái tử bỗng nhiên moi đâu ra được tí chút dũng khí, nhào đến đỡ lấy ám vệ kia, lắp bắp hỏi dồn: “Minh Đức! Minh Đức à, ngươi có ổn không?”
Thượng Quan Minh Đức trừng mắt mắng hắn không tiếc: “Điện hạ còn đứng đây làm quái gì? Còn không mau cút vào!?”
Thái tử vẫn chần chừ: “Nhưng Minh Đức à… ngươi nhất định phải đến gặp Thái y… Bản cung tuyên Thái y giùm ngươi nha… Mau, mau cho người đến mời mẫu hậu…”
Minh Đức liền tát bốp vào mặt hắn: “Ngươi định náo động cho mọi người biết hết hay sao?”
Đại thượng cung vội kéo tay Thái tử: “Điện hạ! Điện hạ đi nhanh đi! Mau!”
Vừa lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm lanh lảnh của Trương Khoát: “Bệ hạ —— giá lâm ——!”
Cửa cung chầm chậm mở toang, đèn đuốc rực rỡ thắp sáng, tất cả nhất thời ngây ngẩn cả người. Xa giá vàng chói của Hoàng đế đã gần ngay trước mắt, chúng nhân vội vã rối rít quỳ rạp xuống đất, mãi đến khi đôi giày thêu rồng vàng rực đã đạp lên tấm thảm đỏ của Đông Cung, họ mới nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Kiền Vạn Đế: “Binh hoang mã loạn [17], nơi này đã xảy ra chuyện gì? Thái tử, ngươi muốn tạo phản à?”
Thái tử sợ quá, giọng run run: “Bẩm… bẩm phụ hoàng… nhi thần… nhi thần…”
Kiền Vạn Đế hết kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn: “Đại thượng cung!”
Đại thượng cung lập tức bước ra khỏi hàng, vén áo thi lễ: “Bẩm bệ hạ, có thích khách xông vào Đông Cung, may nhờ ám vệ ra tay hộ giá, đã tiêu diệt được thích khách.”
Đại điện bỗng rơi vào sự yên tĩnh đầy kịch tính, thật lâu sau đó, Kiền Vạn Đế mới nhẹ nhàng hỏi: “Thích khách đâu, sao trẫm không thấy?”
Đại Thượng Cung cả kinh. Không chỉ nàng, ngay cả Minh Đức trong phút chốc cũng sững sờ.
Thi thể của thích khách nằm ngay trên sàn đại điện Đông Cung, vậy mà Hoàng đế vẫn thản nhiên phủ nhận?
“Thái tử,” Kiền Vạn Đế dằn từng chữ một, “thời gian không còn sớm, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.”
Thái tử run như cầy sấy, vội vã sụp lạy Hoàng đế, rồi chậm rãi thoái lui khỏi vòng người dày đặc. Minh Đức vẫn phủ phục tại chỗ, chăm chắm ngước nhìn Kiền Vạn Đế.
Chẳng trách, khi y phát ra tín hiệu cầu cứu, không ám vệ nào chạy tới trợ giúp y những tưởng vì ám vệ không được phép bước vào địa bàn Đông Cung, nhưng kỳ thực, đó không phải là nguyên nhân!
Là vì Hoàng đế… vì Hoàng đế không cho bất kỳ ai đến đây trợ giúp!
Vì Hoàng đế muốn mượn tay thích khách để diệt trừ Thái tử, thậm chí diệt cả Hoàng hậu!
Trận kịch chiến khiến y tạm quên đi đau đớn, nhưng hiện tại, tất cả thương thế đã ào ạt quay lại. Mất máu quá nhiều, y bắt đầu thấy choáng váng.
Kiền Vạn Đế nhìn sắc mặt rất không tốt của kẻ đối diện, vội tiến lên vài bước, đưa tay định ôm lấy y: “Minh Đức…”
“Đừng qua đây.”
Minh Đức vịn tường đứng dậy, thoái lui nửa bước.
Khi y đứng lên, dưới chân máu đã đọng thành vũng nhỏ. Kiền Vạn Đế chợt thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, vội lớn tiếng ra lệnh: “Tuyên Thái y!”
Minh Đức ngắt lời hắn: “Thần không sao. Thân thể thần không bị gì, đâu dám lao nhọc đến Thái y.”
Kiền Vạn Đế nửa quỳ xuống trước mặt y, một tay giữ lấy bả vai y, tay kia phí công vuốt ve vết thương trên ngực trái của y, động tác vội vã, ngón tay thậm chí hơi hơi phát run: “Thế này mà bảo là không sao? Bảo là thân thể không bị gì?”
“Thần vẫn khỏe, không cần bệ hạ lo lắng.” Minh Đức đẩy Kiền Vạn Đế ra, chậm rãi bước ngang qua mặt hắn, “…Tối nay Đông Cung hết thảy đều mạnh khỏe, thần làm nhiệm vụ ở cung thành, không phát hiện điều gì dị thường… Cho nên thần hiển nhiên phải ‘hoàn hảo không bị gì’…”
Y quay đầu nhìn Kiền Vạn Đế, khẽ cười một tiếng. Nụ cười không thanh tú không mỹ lệ, chỉ đầy ắp lãnh đạm, thậm chí còn phảng phất chút hận ý.
“Nếu bệ hạ đã cho rằng tối nay Đông Cung hết thảy mạnh khỏe, thì thần cũng phải ‘mạnh khỏe’ cho bệ hạ xem, đúng không, bệ hạ?”
Y xoay người, cánh tay run rẩy dữ dội, cố gắng vịn chặt bức tường giàu sang hoa lệ của Đông Cung, loạng choạng bước xuống từng bậc từng bậc thang huy hoàng vàng ngọc chạm chín rồng, hắc y sũng máu trong gió đêm bay phần phật, trầm mặc ẩn vào bóng tối…
CHÚ THÍCH:
[1] Đông Cung: cung điện của Thái tử [ở hướng Đông], thường được dùng như đại từ phiếm chỉ Thái tử
[2] Loan Nguyệt đao: đao cong như trăng lưỡi liềm
[3] túc hạ: cổ ngữ, dùng để gọi nam nhân ngang hàng hoặc nhỏ hơn, thân mật suồng sã hơn “các hạ”
[4] hắc y hắc bào ngân diện cụ: quần áo đen, áo khoác đen, mặt nạ bạc
[5] nguyên bản “…giá điểm tử trát thủ bất?”: tiếng lóng trên giang hồ, “điểm tử” [cái gai] chỉ những mục tiêu đang theo đuổi, còn “trát thủ” [đâm vào tay] mang hàm ý “khó đối phó”
[6] Tam Sắc đao: đao ba màu
[7] sinh tử lập hiện: sống chết ngay lập tức hiển hiện
[8] tuyệt sát: kỹ năng đánh nhau giỏi nhất
[9] Tụ Trung đao: đao [giấu] trong tay áo
[10] Tông Nhân Phủ: tên một cơ quan hành chính của Trung Quốc cổ đại, chuyên quản lý về gia phả, tước lộc, thưởng phạt, cúng tế và những sự vụ tương tự trong hoàng thất
[11] “Thái Thượng cảm ứng thiên” là một sáng tác kinh điển trong Đạo giáo, gọi tắt là “Cảm ứng thiên”, không rõ tác giả là ai, nội dung tích cực khuyến thiện, có nhiều điểm tương đồng với tư tưởng Phật giáo và Nho giáo, rất nhiều phần trong cuốn kinh thư trên đến bây giờ vẫn có ý nghĩa thiết thực…
[12] “Muốn tìm tiên trên trời, hãy làm một ngàn ba trăm việc thiện. Muốn tìm tiên dưới đất, hãy làm ba trăm việc thiện…”
[13] Đại thượng cung: [chú thích của tác giả] chức danh nữ quan trong cung, đứng trên toàn thể các cung nữ khác
[14] nga hoàng: lông thiên nga màu vàng
[15] ám lưu: phong trào bí mật
[16] chủy thủ: dao găm/gươm ngắn
[17] binh hoang mã loạn: [thành ngữ] ý nói “mất trật tự, rối loạn, hỗn độn”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook