Phượng Hoàng Đồ Đằng
-
Chương 39: Thâm sơn dạ tập
(Tập kích trong đêm ở nơi núi sâu)
Hán Bắc có rất nhiều địa phương, hiện tại do ôn dịch hoành hành mà khóa thành. Bắc Bình tướng quân Lâm Băng là một người có chút dũng khí, tuy thánh chỉ có nói là ‘Kỵ binh cứ thong thả, thận trọng đối phó’, nhưng hắn vẫn lệnh cho phó tướng tâm phúc ngày đêm hành quân, nên chưa đến ba ngày ba đêm đã đến được Hán Bắc.
Minh Đức trên đường đi xóc nảy cũng có chút khó chịu, lúc tới được đại doanh trại ở Hán Bắc, thấy Lâm Băng, nhịn không được liền châm chọc:
– Lâm tướng quân thủ thành kháng địch thực là kiên cố a, hành quân suốt ba ngày ba đêm thế này thì võ công cỡ nào cũng đều mệt lử hết. Đáng lẽ ra triều đình nên cấp cho Lâm tướng quân bức hoành ‘Bất bại thần tướng’ mới phải!
Lâm Băng là một nam tử còn trẻ, dáng cao gầy, trầm mặc mà tái nhợt. Năm đó, bởi vì cái miệng làm hại cái thân, nên mới bị đày đến đây trấn thủ biên cương. Kỳ thật hắn là một vị tướng bản lĩnh, đại quân Trác Ngọc hùng hậu như vậy mà cũng không thể phá ải Bắc theo dự kiến. Từ đó có thể thấy được hắn cũng không phải là kẻ vô dụng như trong lời nói châm chọc của Minh Đức.
Lâm Băng, ngược lại, cũng chẳng thèm so đo với tiểu công tử còn chưa đến tuổi trưởng thành này, thản nhiên nói:
– Mạt tướng chờ đợi Thượng Quan đại nhân đã lâu, đêm nay có trận đột kích, đại nhân có thể cùng đi.
– Đột kích đêm?
– Đúng, theo lời thám tử báo lại, đêm nay Trác Ngọc sẽ mang theo ba trăm người ngựa đến một thôn trang nhỏ ở ngoại thành Vân châu. Không hiểu tại sao, hắn lại không mang theo mười ba thiết vệ kia, tất cả đều ở lại đại doanh phòng thủ. Đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt Trác Ngọc.
Minh Đức suýt nữa thì nhếch mép cười nhạt:
– Lâm tướng quân đã từng giao đấu cùng Trác Ngọc chưa?
Lâm Băng ngẩn người:
– …… Ta chưa.
– Thế có biết ai là đệ nhất cao thủ thiên hạ không?
– Biết.
– Vậy Lâm tướng quân dự tính mang theo bao nhiêu binh lính đi bắt Trác Ngọc?
Lâm Băng ngừng lại một chút, lúc Minh Đức bắt đầu nghĩ hắn đang không còn cãi lại được nữa, mới nghe hắn thở dài, thấp giọng nói:
– Mạt tướng sẽ tự mình dẫn theo đội ngũ đi tập kích đêm…… Có một vài việc tuy rằng nguy hiểm, nhưng không thể không thử một chút…… Nếu hai bên quân đánh giáp lá cà, nói thật, quân ta sẽ tan thành mây khói, bất quá chỉ là vấn đề thời gian……
Hắn chắp tay hành lễ, rồi xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc thân ảnh kia vừa quay đi, trong ánh lửa bập bùng, Minh Đức thấy một sợi tóc bạc bay phất phơ, trong phút chốc lóe lên thứ ánh sáng mỏng manh.
Tướng quân trấn thủ biên cương này, bất quá cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi.
Mấy năm nay, bao nhiêu công việc: lương thảo, quân lương, luyện binh, thủ thành, diệt trừ mã tặc, bảo vệ biên cương…… tất cả đều đổ hết lên đầu một người, chậm rãi bó buộc con người kia thật chặt, sau đó lập tức nghiền nát hắn ra thành từng mảnh……
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, phó tướng dẫn theo ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ đứng tập hợp ngoài trướng. Những ngọn đuốc trong gió đêm lạnh thấu xương khẽ rung rinh, phát ra những tiếng lửa cháy tí tách, những vò rượu uống một hơi là cạn bị vất lăn lốc trên mặt đất. Trong ánh lửa, nhóm tráng sĩ đồng thanh hô to những tiếng làm kinh thiên động địa:
– Bảo vệ giang sơn Thiên triều quang vinh!
– Bảo vệ giang sơn Thiên triều quang vinh!
– Xông lên
Con ngựa mà Minh Đức đang cưỡi là Đích Lô, mã chiến do chính tay Lâm Băng thuần hóa, tốc độ cực nhanh, cũng rất hiểu ý người cưỡi. Lâm Băng nói chung cũng biết vị đốc quân bộ binh yếu đuối này rất được sủng ái, cho nên luôn phải để mắt tới y mọi lúc mọi nơi.
Hắn cũng không cho rằng Minh Đức có năng lực chiến đấu trên trận mạc, nhưng nếu Hoàng thượng đã phái y tới, hơn nữa lại còn hạ mật chỉ nói chỉ cần y thiếu một sợi tóc sẽ lập tức hỏi tội hắn, nên hắn cũng đành phải tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng.
Đại quân hiện ra trong bóng đêm bừng bừng khí thế, hai soái kỳ lớn tung bay phần phật trong ánh lửa sáng rực. Minh Đức cưỡi ngựa đi đầu, xung phong tiến về phía trước, nhìn lại đại quân đứng thành hàng phủ khắp tám trăm dặm, tiếng hô rung trời làm khí thế dâng trào, làm cho người cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa nóng rực chảy trong từng mạch máu, lan khắp toàn thân, phấn khích vô cùng.
Lâm Băng mang theo binh lính thân tín vượt lên, đột nhiên nghe thấy thanh âm của một thiếu niên vang lên bên tai:
– Nếu trận này Lâm tướng quân chiến thắng, hạ quan nhất định sẽ khởi tấu Hoàng thượng, tăng ba cấp cho ngài!
Lâm Băng nghiêng đầu nhìn, rồi trong lòng cảm thấy nhất thời cả kinh:
– Thượng Quan đại nhân theo kịp ta từ lúc nào vậy?
Thượng Quan Minh Đức không đáp, hung hăng thúc ngựa tiến về trước. Y xuất thân là ám vệ, nhất cử nhất động của y trong lúc đó đều vô cùng chính xác, chỉ một roi mà khiến Đích Lô ***g cả người lên, sau đó phi nước đại như mũi tên phóng về phía trước.
Lâm Băng ra lệnh cho hai bên tả hữu phóng ngựa đuổi theo, vừa rồi chính mắt nhìn thấy thân pháp của Minh Đức, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái: Nghe đồn công tử Thương Quan gia rất yếu đuối, tại sao trình độ cưỡi ngựa lại cao siêu đến vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Đức, hầu hết mọi người đều cho rằng y bất quá là do Hoàng thượng phái đến làm tai mắt cho triều đình mà thôi, cái gọi là phượng hoàng ấn kia thực ra chỉ là tin vịt. Thế nhưng, giờ chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh ở phía trước kia, Thượng Quan Minh Đức này quả thực là trong ngoài bất đồng!
Ngoại thành Vân châu là một vùng địa thế hiểm yếu, theo thám tử báo lại, Trác Ngọc, đang lúc chiến tranh hỗn loạn, lại muốn tự mình đến đó, ngay cả mười ba thiết vệ đã hết mực khuyên can nhưng không được. Nghe nói trong đại trướng chủ soái truyền ra thanh âm cãi cọ không ngừng, có tin đồn rằng Trác Ngọc muốn đi tìm một nữ nhân, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được.
Lâm Băng đã tìm hiểu kỹ, thôn trang kia người ở thưa thớt, quân địch chỉ có thể công khai đi vào, không có chỗ ẩn nấp. Lần này, Trác Ngọc quả thực quá liều lĩnh, có lẽ hắn không nghĩ rằng trong chính đại trướng chủ soái của mình lại có gian tế, có lẽ hắn quá mức khinh địch, không ngờ rằng sẽ có ba nghìn tinh binh lợi dụng trời tối để mai phục hắn.
Đại quân chậm rãi vượt qua triền núi, phía dưới là một vùng đất bằng phẳng, còn có thể nhìn thấy mấy ngọn đèn lác đác trong thôn. Sau đó, binh lính Tây Uyển gác ở cổng thôn thét lớn:
– Báo động!
Pháo sáng báo động vẽ nên một vệt dài sáng trắng trên bầu trời đen kịt, đại quân tiên phong giống như một ngọn đao sắc nhọn, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào chính giữa cổng thôn. Lâm Băng vừa rút kiếm khỏi vỏ kêu keng một tiếng, sau đó chợt cảm thấy một giọt máu theo gió rơi trên mu bàn tay mình, giương mắt lên liền thấy thì ra là Minh Đức vừa rồi còn theo sát mình, trong nháy mắt đã chém bay đầu tên lính vừa phát lệnh báo động.
Người cùng kiếm như hòa làm một, chém ngang xoáy dọc, từng nhát kiếm kéo theo nội tạng người bị nát bét, sau đó lại quẳng sang một bên, động tác thuần thục đến nỗi khiến người ta khiếp vía. Tiểu công tử dáng vẻ mảnh mai, diện mạo đẹp tuyệt trần kia trông thế mà lại là…… cao thủ giết người.
Lâm Băng chưa kịp chất vấn, mắt liền nhìn về phía bên trong thôn. Trong phút chốc, ba trăm kỵ binh đi theo Trác Ngọc từ phía đối diện xông lên, đại quân ba nghìn người của Thiên triều hô vang chữ ‘Sát’ rồi đồng loạt dâng lên. Dân chúng trong thôn chạy tán loạn, tiếng khóc, tiếng kêu cứu cùng tiếng lửa cháy vang dội trong bóng đêm.
Lâm Băng thét lớn:
– Chỉ giết binh lính Tây Uyển! Dân chúng không liên quan!
Một câu rồi lại một câu truyền đi, dần tích tụ lại như nước mưa rơi xuống thành vũng lớn:
– Chỉ giết binh lính Tây Uyển!
– Dân chúng không liên quan!
Một mũi tên phá gió bay tới, Lâm Băng vừa quay đầu lại, còn chưa kịp chặn lại, chợt thấy một tia kiếm quang lóe lên rồi mũi tên liền chẻ làm đôi. Hắn quay phắt đầu lại, chỉ thấy Minh Đức mặt mũi tái nhợt, trên mặt còn dính một vệt máu chảy dài xuống, thập phần yêu mị giữa ánh lửa vàng đỏ.
Y đưa tay chỉ vào một nơi cách đó không xa:
– Trác Ngọc ở bên kia!
Lâm Băng nhìn về phía đó, nhưng giữa sương đêm bao phủ, giữa chiến trường hỗn độn, hắn không thể nhìn xa đến tận đó được. Hắn vừa định mở miệng hỏi, Minh Đức liền vung tay lên, hạ lệnh:
– Mau đi theo ta!
Lâm Băng quay ngựa lại, mấy trăm thân binh lập tức theo sau, tiến thẳng một đường, vung tay chém giết, không gì ngăn nổi. Lúc chỉ còn cách khoảng mấy trăm thước, hắn liền nhìn thấy Trác Ngọc một hắc bào một hắc mã, bên người có mấy thị vệ đang cố phá vòng vây chạy về phía triền núi.
Lâm Băng hô to:
– Bắn tên!
Cung thủ liền xếp thành một hàng rồi lập tức bắn tên, những tiếng sưu sưu giữa bóng đêm vang lên liên tục, sau đó chỉ cần nghe thấy tiếng phập vọng lại là có thể biết mấy tên thị vệ đã bị trúng tiễn, có kẻ còn bị ngã ngựa. Lâm Băng đích thân xông lên đầu tiên, dẫn theo thân binh đuổi theo, lúc tiếp cận sát mới thấy mấy tên thị vệ của Trác Ngọc hầu như đã hấp hối, mà ngay cả Trác Ngọc tình trạng cũng không được tốt cho lắm, cả nửa người trên nằm rạp trên lưng ngựa, giống như bị trọng thương.
Cả người Lâm Băng run lên, quát:
– Đuổi theo!
Lời còn chưa dứt, bóng Trác Ngọc đã mất dạng, mấy thị vệ do dự một lúc, sau đó lại nghe hắn hô to:
– Tản ra!
Nói xong, mấy tên binh sĩ không nghe theo lệnh rút lui của Trác Ngọc mà tự động quay đầu ngựa lại, xếp thành một hàng rào người, chắn ngang trước mặt Lâm Băng cùng mấy trăm tinh binh của hắn.
Lâm Băng trong lòng cảm động, không nhịn được mà trút một tiếng thở dài cho lòng trung thành của mấy người kia. Trên chiến trường không phân biệt phải trái, chỉ biết hết lòng vì chủ tướng, bọn họ có được tấm lòng này, kỳ thật đã là một khả năng phi thường rồi.
Hắn vừa lệnh cho toàn đội giương đao xông lên, đột nhiên thấy Trác Ngọc cũng quay lại, trong ánh lửa giữa màn đêm liền đánh thẳng vào chính giữa đội quân. Lâm Băng theo bản năng liền dừng lại, chỉ thấy Trác Ngọc đến gần thì lại ghìm ngựa lại, hắc chiến mã hí vang một tiếng rồi nhảy qua đầu mấy tên lính, đâm thẳng về hướng đội quân.
Cho dù Trác Ngọc có chém giết tàn bạo đến mức nào, tốp truy binh đằng sau cũng chậm lại, sau đó lại thấy hắn quay mạnh đầu ngựa về một bên rồi phóng mất, rời xa khỏi hàng rào binh sĩ Tây Uyển. Thì ra hắn mạo hiểm quay về, chỉ là để tránh cho đám binh sĩ kia khỏi trận truy sát này mà thôi.
Lâm Băng lại cảm thấy bi thương, từ lâu đã nghe nói Trác Ngọc đối xử với thủ hạ không tệ, không ngờ ngay cả lúc thập tử nhất sinh này mà vẫn giữ được thái độ đó. Người này là một kẻ lạm quyền nhưng cũng là một người có tài, đó cũng có thể nói là điểm khác biệt của hắn.
Tuy trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng mấy cao thủ truy sát của đội quân đã đuổi gần kịp đám truy binh. Trác Ngọc trông có vẻ thực sự bị trọng thương, cả người cơ hồ phủ phục trên lưng ngựa, việc chạy trốn hoàn toàn phụ thuộc vào con chiến mã của hắn.
Ngựa không nhìn ra đường, dần dần tiến vào rừng sâu. Trong bóng đêm, sơn đạo vừa gập ghềnh vừa trơn trượt, Lâm Băng nhìn xung quanh liền thấy Thượng Quan đại nhân thanh tú mảnh mai cũng theo sau, tổng cộng chỉ có khoảng mười người.
Đây quả thực là một việc nguy hiểm. Trác Ngọc cứ liều mạng gắng ngồi dậy, mười người kia có thể bắt được hắn hay không, kỳ thật vẫn chưa thể biết được.
Ngay tại phía sau, Trác Ngọc đột nhiên dừng khựng lại. Chỉ thấy trên sơn đạo đằng xa xuất hiện một bóng người đứng chắn ngang, người đó trầm mặc mà tĩnh lặng, lại giống như một ngọn núi lớn sừng sững đứng chắn giữa đường.
Lâm Băng không biết người đó là ai, chỉ nghe thấy Thượng Quan Minh Đức bên cạnh nói:
– …… A, Lộ tổng quản……
Hán Bắc có rất nhiều địa phương, hiện tại do ôn dịch hoành hành mà khóa thành. Bắc Bình tướng quân Lâm Băng là một người có chút dũng khí, tuy thánh chỉ có nói là ‘Kỵ binh cứ thong thả, thận trọng đối phó’, nhưng hắn vẫn lệnh cho phó tướng tâm phúc ngày đêm hành quân, nên chưa đến ba ngày ba đêm đã đến được Hán Bắc.
Minh Đức trên đường đi xóc nảy cũng có chút khó chịu, lúc tới được đại doanh trại ở Hán Bắc, thấy Lâm Băng, nhịn không được liền châm chọc:
– Lâm tướng quân thủ thành kháng địch thực là kiên cố a, hành quân suốt ba ngày ba đêm thế này thì võ công cỡ nào cũng đều mệt lử hết. Đáng lẽ ra triều đình nên cấp cho Lâm tướng quân bức hoành ‘Bất bại thần tướng’ mới phải!
Lâm Băng là một nam tử còn trẻ, dáng cao gầy, trầm mặc mà tái nhợt. Năm đó, bởi vì cái miệng làm hại cái thân, nên mới bị đày đến đây trấn thủ biên cương. Kỳ thật hắn là một vị tướng bản lĩnh, đại quân Trác Ngọc hùng hậu như vậy mà cũng không thể phá ải Bắc theo dự kiến. Từ đó có thể thấy được hắn cũng không phải là kẻ vô dụng như trong lời nói châm chọc của Minh Đức.
Lâm Băng, ngược lại, cũng chẳng thèm so đo với tiểu công tử còn chưa đến tuổi trưởng thành này, thản nhiên nói:
– Mạt tướng chờ đợi Thượng Quan đại nhân đã lâu, đêm nay có trận đột kích, đại nhân có thể cùng đi.
– Đột kích đêm?
– Đúng, theo lời thám tử báo lại, đêm nay Trác Ngọc sẽ mang theo ba trăm người ngựa đến một thôn trang nhỏ ở ngoại thành Vân châu. Không hiểu tại sao, hắn lại không mang theo mười ba thiết vệ kia, tất cả đều ở lại đại doanh phòng thủ. Đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt Trác Ngọc.
Minh Đức suýt nữa thì nhếch mép cười nhạt:
– Lâm tướng quân đã từng giao đấu cùng Trác Ngọc chưa?
Lâm Băng ngẩn người:
– …… Ta chưa.
– Thế có biết ai là đệ nhất cao thủ thiên hạ không?
– Biết.
– Vậy Lâm tướng quân dự tính mang theo bao nhiêu binh lính đi bắt Trác Ngọc?
Lâm Băng ngừng lại một chút, lúc Minh Đức bắt đầu nghĩ hắn đang không còn cãi lại được nữa, mới nghe hắn thở dài, thấp giọng nói:
– Mạt tướng sẽ tự mình dẫn theo đội ngũ đi tập kích đêm…… Có một vài việc tuy rằng nguy hiểm, nhưng không thể không thử một chút…… Nếu hai bên quân đánh giáp lá cà, nói thật, quân ta sẽ tan thành mây khói, bất quá chỉ là vấn đề thời gian……
Hắn chắp tay hành lễ, rồi xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc thân ảnh kia vừa quay đi, trong ánh lửa bập bùng, Minh Đức thấy một sợi tóc bạc bay phất phơ, trong phút chốc lóe lên thứ ánh sáng mỏng manh.
Tướng quân trấn thủ biên cương này, bất quá cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi.
Mấy năm nay, bao nhiêu công việc: lương thảo, quân lương, luyện binh, thủ thành, diệt trừ mã tặc, bảo vệ biên cương…… tất cả đều đổ hết lên đầu một người, chậm rãi bó buộc con người kia thật chặt, sau đó lập tức nghiền nát hắn ra thành từng mảnh……
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, phó tướng dẫn theo ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ đứng tập hợp ngoài trướng. Những ngọn đuốc trong gió đêm lạnh thấu xương khẽ rung rinh, phát ra những tiếng lửa cháy tí tách, những vò rượu uống một hơi là cạn bị vất lăn lốc trên mặt đất. Trong ánh lửa, nhóm tráng sĩ đồng thanh hô to những tiếng làm kinh thiên động địa:
– Bảo vệ giang sơn Thiên triều quang vinh!
– Bảo vệ giang sơn Thiên triều quang vinh!
– Xông lên
Con ngựa mà Minh Đức đang cưỡi là Đích Lô, mã chiến do chính tay Lâm Băng thuần hóa, tốc độ cực nhanh, cũng rất hiểu ý người cưỡi. Lâm Băng nói chung cũng biết vị đốc quân bộ binh yếu đuối này rất được sủng ái, cho nên luôn phải để mắt tới y mọi lúc mọi nơi.
Hắn cũng không cho rằng Minh Đức có năng lực chiến đấu trên trận mạc, nhưng nếu Hoàng thượng đã phái y tới, hơn nữa lại còn hạ mật chỉ nói chỉ cần y thiếu một sợi tóc sẽ lập tức hỏi tội hắn, nên hắn cũng đành phải tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng.
Đại quân hiện ra trong bóng đêm bừng bừng khí thế, hai soái kỳ lớn tung bay phần phật trong ánh lửa sáng rực. Minh Đức cưỡi ngựa đi đầu, xung phong tiến về phía trước, nhìn lại đại quân đứng thành hàng phủ khắp tám trăm dặm, tiếng hô rung trời làm khí thế dâng trào, làm cho người cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa nóng rực chảy trong từng mạch máu, lan khắp toàn thân, phấn khích vô cùng.
Lâm Băng mang theo binh lính thân tín vượt lên, đột nhiên nghe thấy thanh âm của một thiếu niên vang lên bên tai:
– Nếu trận này Lâm tướng quân chiến thắng, hạ quan nhất định sẽ khởi tấu Hoàng thượng, tăng ba cấp cho ngài!
Lâm Băng nghiêng đầu nhìn, rồi trong lòng cảm thấy nhất thời cả kinh:
– Thượng Quan đại nhân theo kịp ta từ lúc nào vậy?
Thượng Quan Minh Đức không đáp, hung hăng thúc ngựa tiến về trước. Y xuất thân là ám vệ, nhất cử nhất động của y trong lúc đó đều vô cùng chính xác, chỉ một roi mà khiến Đích Lô ***g cả người lên, sau đó phi nước đại như mũi tên phóng về phía trước.
Lâm Băng ra lệnh cho hai bên tả hữu phóng ngựa đuổi theo, vừa rồi chính mắt nhìn thấy thân pháp của Minh Đức, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái: Nghe đồn công tử Thương Quan gia rất yếu đuối, tại sao trình độ cưỡi ngựa lại cao siêu đến vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Đức, hầu hết mọi người đều cho rằng y bất quá là do Hoàng thượng phái đến làm tai mắt cho triều đình mà thôi, cái gọi là phượng hoàng ấn kia thực ra chỉ là tin vịt. Thế nhưng, giờ chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh ở phía trước kia, Thượng Quan Minh Đức này quả thực là trong ngoài bất đồng!
Ngoại thành Vân châu là một vùng địa thế hiểm yếu, theo thám tử báo lại, Trác Ngọc, đang lúc chiến tranh hỗn loạn, lại muốn tự mình đến đó, ngay cả mười ba thiết vệ đã hết mực khuyên can nhưng không được. Nghe nói trong đại trướng chủ soái truyền ra thanh âm cãi cọ không ngừng, có tin đồn rằng Trác Ngọc muốn đi tìm một nữ nhân, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được.
Lâm Băng đã tìm hiểu kỹ, thôn trang kia người ở thưa thớt, quân địch chỉ có thể công khai đi vào, không có chỗ ẩn nấp. Lần này, Trác Ngọc quả thực quá liều lĩnh, có lẽ hắn không nghĩ rằng trong chính đại trướng chủ soái của mình lại có gian tế, có lẽ hắn quá mức khinh địch, không ngờ rằng sẽ có ba nghìn tinh binh lợi dụng trời tối để mai phục hắn.
Đại quân chậm rãi vượt qua triền núi, phía dưới là một vùng đất bằng phẳng, còn có thể nhìn thấy mấy ngọn đèn lác đác trong thôn. Sau đó, binh lính Tây Uyển gác ở cổng thôn thét lớn:
– Báo động!
Pháo sáng báo động vẽ nên một vệt dài sáng trắng trên bầu trời đen kịt, đại quân tiên phong giống như một ngọn đao sắc nhọn, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào chính giữa cổng thôn. Lâm Băng vừa rút kiếm khỏi vỏ kêu keng một tiếng, sau đó chợt cảm thấy một giọt máu theo gió rơi trên mu bàn tay mình, giương mắt lên liền thấy thì ra là Minh Đức vừa rồi còn theo sát mình, trong nháy mắt đã chém bay đầu tên lính vừa phát lệnh báo động.
Người cùng kiếm như hòa làm một, chém ngang xoáy dọc, từng nhát kiếm kéo theo nội tạng người bị nát bét, sau đó lại quẳng sang một bên, động tác thuần thục đến nỗi khiến người ta khiếp vía. Tiểu công tử dáng vẻ mảnh mai, diện mạo đẹp tuyệt trần kia trông thế mà lại là…… cao thủ giết người.
Lâm Băng chưa kịp chất vấn, mắt liền nhìn về phía bên trong thôn. Trong phút chốc, ba trăm kỵ binh đi theo Trác Ngọc từ phía đối diện xông lên, đại quân ba nghìn người của Thiên triều hô vang chữ ‘Sát’ rồi đồng loạt dâng lên. Dân chúng trong thôn chạy tán loạn, tiếng khóc, tiếng kêu cứu cùng tiếng lửa cháy vang dội trong bóng đêm.
Lâm Băng thét lớn:
– Chỉ giết binh lính Tây Uyển! Dân chúng không liên quan!
Một câu rồi lại một câu truyền đi, dần tích tụ lại như nước mưa rơi xuống thành vũng lớn:
– Chỉ giết binh lính Tây Uyển!
– Dân chúng không liên quan!
Một mũi tên phá gió bay tới, Lâm Băng vừa quay đầu lại, còn chưa kịp chặn lại, chợt thấy một tia kiếm quang lóe lên rồi mũi tên liền chẻ làm đôi. Hắn quay phắt đầu lại, chỉ thấy Minh Đức mặt mũi tái nhợt, trên mặt còn dính một vệt máu chảy dài xuống, thập phần yêu mị giữa ánh lửa vàng đỏ.
Y đưa tay chỉ vào một nơi cách đó không xa:
– Trác Ngọc ở bên kia!
Lâm Băng nhìn về phía đó, nhưng giữa sương đêm bao phủ, giữa chiến trường hỗn độn, hắn không thể nhìn xa đến tận đó được. Hắn vừa định mở miệng hỏi, Minh Đức liền vung tay lên, hạ lệnh:
– Mau đi theo ta!
Lâm Băng quay ngựa lại, mấy trăm thân binh lập tức theo sau, tiến thẳng một đường, vung tay chém giết, không gì ngăn nổi. Lúc chỉ còn cách khoảng mấy trăm thước, hắn liền nhìn thấy Trác Ngọc một hắc bào một hắc mã, bên người có mấy thị vệ đang cố phá vòng vây chạy về phía triền núi.
Lâm Băng hô to:
– Bắn tên!
Cung thủ liền xếp thành một hàng rồi lập tức bắn tên, những tiếng sưu sưu giữa bóng đêm vang lên liên tục, sau đó chỉ cần nghe thấy tiếng phập vọng lại là có thể biết mấy tên thị vệ đã bị trúng tiễn, có kẻ còn bị ngã ngựa. Lâm Băng đích thân xông lên đầu tiên, dẫn theo thân binh đuổi theo, lúc tiếp cận sát mới thấy mấy tên thị vệ của Trác Ngọc hầu như đã hấp hối, mà ngay cả Trác Ngọc tình trạng cũng không được tốt cho lắm, cả nửa người trên nằm rạp trên lưng ngựa, giống như bị trọng thương.
Cả người Lâm Băng run lên, quát:
– Đuổi theo!
Lời còn chưa dứt, bóng Trác Ngọc đã mất dạng, mấy thị vệ do dự một lúc, sau đó lại nghe hắn hô to:
– Tản ra!
Nói xong, mấy tên binh sĩ không nghe theo lệnh rút lui của Trác Ngọc mà tự động quay đầu ngựa lại, xếp thành một hàng rào người, chắn ngang trước mặt Lâm Băng cùng mấy trăm tinh binh của hắn.
Lâm Băng trong lòng cảm động, không nhịn được mà trút một tiếng thở dài cho lòng trung thành của mấy người kia. Trên chiến trường không phân biệt phải trái, chỉ biết hết lòng vì chủ tướng, bọn họ có được tấm lòng này, kỳ thật đã là một khả năng phi thường rồi.
Hắn vừa lệnh cho toàn đội giương đao xông lên, đột nhiên thấy Trác Ngọc cũng quay lại, trong ánh lửa giữa màn đêm liền đánh thẳng vào chính giữa đội quân. Lâm Băng theo bản năng liền dừng lại, chỉ thấy Trác Ngọc đến gần thì lại ghìm ngựa lại, hắc chiến mã hí vang một tiếng rồi nhảy qua đầu mấy tên lính, đâm thẳng về hướng đội quân.
Cho dù Trác Ngọc có chém giết tàn bạo đến mức nào, tốp truy binh đằng sau cũng chậm lại, sau đó lại thấy hắn quay mạnh đầu ngựa về một bên rồi phóng mất, rời xa khỏi hàng rào binh sĩ Tây Uyển. Thì ra hắn mạo hiểm quay về, chỉ là để tránh cho đám binh sĩ kia khỏi trận truy sát này mà thôi.
Lâm Băng lại cảm thấy bi thương, từ lâu đã nghe nói Trác Ngọc đối xử với thủ hạ không tệ, không ngờ ngay cả lúc thập tử nhất sinh này mà vẫn giữ được thái độ đó. Người này là một kẻ lạm quyền nhưng cũng là một người có tài, đó cũng có thể nói là điểm khác biệt của hắn.
Tuy trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng mấy cao thủ truy sát của đội quân đã đuổi gần kịp đám truy binh. Trác Ngọc trông có vẻ thực sự bị trọng thương, cả người cơ hồ phủ phục trên lưng ngựa, việc chạy trốn hoàn toàn phụ thuộc vào con chiến mã của hắn.
Ngựa không nhìn ra đường, dần dần tiến vào rừng sâu. Trong bóng đêm, sơn đạo vừa gập ghềnh vừa trơn trượt, Lâm Băng nhìn xung quanh liền thấy Thượng Quan đại nhân thanh tú mảnh mai cũng theo sau, tổng cộng chỉ có khoảng mười người.
Đây quả thực là một việc nguy hiểm. Trác Ngọc cứ liều mạng gắng ngồi dậy, mười người kia có thể bắt được hắn hay không, kỳ thật vẫn chưa thể biết được.
Ngay tại phía sau, Trác Ngọc đột nhiên dừng khựng lại. Chỉ thấy trên sơn đạo đằng xa xuất hiện một bóng người đứng chắn ngang, người đó trầm mặc mà tĩnh lặng, lại giống như một ngọn núi lớn sừng sững đứng chắn giữa đường.
Lâm Băng không biết người đó là ai, chỉ nghe thấy Thượng Quan Minh Đức bên cạnh nói:
– …… A, Lộ tổng quản……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook