Phượng Hoàng Đồ Đằng
-
Chương 2: Tể tướng đề thân [tể tướng đến cầu thân]
Minh Đức về đến nhà thì trời đã rạng sáng. Trong cung đã phái người đến nói rõ nguyên nhân Hoàng đế triệu kiến y, đại ý là có lời tố cáo y cùng phi tần tư thông, nhưng sau khi bệ hạ thẩm vấn, xác nhận đó chỉ là tin đồn thất thiệt, bèn ban thưởng rượu ngon an ủi.
Thượng Quan Thị lang suốt đêm không ngủ, gương mặt già nua đỏ lựng, đi qua đi lại liên tục trong phòng. Vừa thấy Minh Đức bước vào, lập tức phang ngay một câu sỉ vả: “Nghiệt chướng! Ngươi đã chọc ghẹo ai để đến nỗi bị người ta vu oan giá họa thế này??”
Minh Đức đứng giữa sảnh đường, lặng yên không đáp.
“Thứ đồ không có chí tiến thủ, chỉ biết chơi bời lêu lổng, chẳng bao giờ nên người! Họ Thượng Quan ta sao lại phí công nuôi dưỡng loại người như ngươi?! Ngươi muốn chuốc lấy tai họa, hại chết chính mình cũng chẳng sao, miễn đừng làm liên lụy đến cả trăm mạng người nhà ta!”
Thượng Quan Thị lang cơn giận khó dằn, còn muốn tiếp tục chửi rủa thì bỗng nghe hạ nhân ngoài cửa thấp giọng thưa: “Lão gia, Hạ Tể tướng tới chơi, hiện đang chờ ngoài phòng khách.”
Thượng Quan lão gia ‘à’ lên một tiếng, lật đật bước lên mấy bước, nét mặt lập tức thay đổi, nói cười liến thoắng: “Khách quý của ta sao lại đến đây? Còn không mau mời ngài ấy vào!?”
Minh Đức đứng nhìn gần nửa khắc vẫn chẳng thấy lão đả động gì đến mình, bèn ngáp một cái, xoay người định về phòng ngủ tiếp. Sớm mùa đông hàn khí nặng trĩu, sương mù vẫn chưa tan, trong sân cách đó không xa mơ hồ có tiếng nói cười vọng đến. Giọng thằng nào đó hết sức nịnh nọt: “Đại thiếu gia tuổi còn trẻ nhưng lực cánh tay đã rất mạnh, tương lai chắc chắn sẽ bách bộ xuyên dương [1], quả là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên [2]!”
Nguyên là cả đám con cái Thượng Quan gia đang tụ tập ngắm trưởng tử của đại phu nhân tập bắn. Mỗi lần gã giương cung, tên bay xé gió nghe véo véo, trúng ngay chóc hồng tâm, bọn tôi tớ chầu chực kế bên sẽ lại ngoạc mồm ra kịch liệt tán tụng. Đại phu nhân Trương thị mặt tí tởn, nắm tay một cô nương còn rất trẻ đứng cạnh, cười cười nói nói: “Hạ tiểu thư, nàng xem thằng con ta cứ cắm đầu tập bắn, chẳng chịu chú ý gì đến mỹ nhân bên cạnh, có đáng bị đánh đòn hay không?”
Cô nương đó là nhị tiểu thư Hạ Như Băng, theo phụ thân Hạ Tể tướng đến thăm Thượng Quan gia. Ai cũng biết lần này Hạ Tể tướng đến chính là để cầu hôn, công tử trong nhà lại chưa người nào thành thân, nên dĩ nhiên ‘đối tượng’ sẽ là trưởng nam của Thượng Quan Thị lang.
Hạ Trưng làm Tể tướng đã hơn mười năm, quyền thế trong triều đình hơi bị lớn, trưởng nữ gả vào cung lại đang được Hoàng đế hết mực sủng ái. Hạ gia ở Trường An thừa sức đỉnh đỉnh tự xưng là danh môn vọng tộc. Có thể cùng người như vậy kết tình thông gia, hiển nhiên mặt Trương thị phải sáng chói lóa.
Hạ Như Băng mặt đỏ bừng, vội rụt tay lại: “Thượng Quan phu nhân nói gì lạ vậy? Ta tới đây tìm tiểu thư nhà bà để cùng chơi đùa, đâu phải để tìm hiểu về công tử nhà bà…”
Thượng Quan Toàn vênh váo bắn liên tiếp mười phát, trúng đích được chín. Minh Đức đứng khuất sau tàng cây rậm rạp, nhìn gã dương dương tự đắc giữa đám người xô bồ túm tụm, không nén nổi phải bật cười, quay người định bỏ đi.
Nhưng vừa xoay người, y đã bị nha hoàn tâm phúc của Trương thị là Linh Đang nhi đi ngang nhìn thấy. Chẳng bao giờ ngờ tiểu công tử của thứ phu nhân [3] lại ở đây giờ này, con bé tay chân luống cuống, lúng túng khom người chào y: “Minh Đức thiếu gia!”
Trương thị nghe động, nhác thấy bóng dáng Thượng Quan Minh Đức, không khỏi sa sầm nét mặt, vờ vịt quát to: “Ai đó?”
Minh Đức chẳng còn cách nào, đành rời chỗ ẩn nấp, tiến vào tiễn trường [4], đứng cách xa Trương thị mà bái một bái: “Thái thái [5] vẫn khỏe?”
Trương thị mới sáng sớm tinh mơ đã đụng mặt y, quần áo đã lôi thôi, dáng điệu lại vội vàng, càng lúc càng căm ghét, bèn quay sang hoạnh họe bọn hạ nhân: “Kẻ nào để tiểu thiếu gia ăn mặc thế này đi lung tung, hả? Hắn dù sao đi nữa vẫn là chủ nhân của các ngươi, không được để thiên hạ đàm tiếu rằng nhà chúng ta bạc đãi hắn! Là kẻ nào!? Mau lôi ra ngoài đánh một trận cho ta!”
Minh Đức nhỏ nhẹ: “Xin thái thái đừng trách tội bọn chúng, vì sáng sớm phụ thân đã cho gọi, ta vội quá nên quên khuấy đi.”
Trương thị vốn mang nặng hiềm khích trong lòng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng hòng ngụy biện, ta biết ngươi rất chán ngán bị phụ thân giáo huấn. Ngươi nghĩ mình tôn quý lắm sao? Ca ca ngươi tinh mơ đã dậy đọc sách luyện tiễn, ngươi thì suốt ngày nhàn nhàn nhã nhã, chẳng được cái tích sự gì!”
Minh Đức im lặng không đáp. Trương thị vừa nắm tay Hạ tiểu thư vừa chỉ vào y mà sa sả chửi rủa: “Đây là khách quý của nhà ta, tại sao ngươi gặp mà không biết mở mồm chào hỏi? Ai dạy ngươi cái thói vô phép vô tắc thế hả?”
Minh Đức đành hướng Hạ Như Băng cúi đầu thi lễ: “Vâng vâng, kính chào Hạ tiểu thư.”
Hạ Như Băng mặt lại đỏ bừng, cuống quýt quay đi.
Mặc dù thiên hạ đều đồn đại rằng phụ thân định đem nàng gả cho đại công tử của Thượng Quan gia, nhưng nàng biết rõ, người chỉ muốn gả nàng cho tên tiểu tử Thượng Quan Minh Đức tư chất tầm thường, xuất thân hèn kém này.
Nàng đã nức nở căn vặn phụ thân tại sao lại làm vậy, người chỉ đáp rằng ’phụ đạo nhân gia’ [6], ngoài ra chẳng giải thích gì thêm. Hạ Trưng dù ở triều đình hay trong gia đình quyền uy cũng đều to lớn, một lời lão đã nói ra, kẻ khác đừng mong phản bác.
Mẫu thân rất không đành lòng nhìn con mình bị gả cho đồ bất hảo, bèn nhỏ giọng khuyên lơn lão: “Nữ nhi của chúng ta dù gì cũng là con vợ cả, nếu có gả cho gia đình bần hàn, cũng phải tìm một nam nhân con vợ cả chứ… Thằng con vợ lẽ của họ Thượng Quan ngoài dung mạo ra, công danh sự nghiệp chẳng có gì. Nếu gả con ta cho hắn, sau này sống chung ắt hẳn sẽ bị cha mẹ chồng xem thường.”
Hạ Trưng cả giận mắng: “Bà thì biết cái gì! Bà chỉ lo nhìn người ta là con vợ lẽ, mà không thấy Thượng Quan Minh Đức mười lăm tuổi đã được bệ hạ chọn làm ám vệ! Sau này nếu ám vệ chuyển minh [7], ít nhất hắn cũng được phong chức Đề kỵ! Tuy hiện tại tưởng như hắn vô công rỗi nghề, nhưng một khi xuất đạo nhập ngũ [8], hiển nhiên tiền đồ vô lượng! Hắn tuổi trẻ tài cao, lại luôn được bệ hạ sủng ái, chắc chắn sẽ có ngày làm nên việc lớn!”
Đây là cuộc nói chuyện riêng tư giữa Hạ Trưng và phu nhân, Hạ Như Băng không hề hay biết. Nếu có biết, chắc nàng cũng chẳng hiểu ‘ám vệ đại nội’ là cái khỉ khô gì.
Mười năm lao khổ chen chúc chốn triều ca, chưa chắc sánh bằng một năm vào sinh ra tử của ám vệ thời Xuân Thu. Biết bao nhiêu tinh anh đệ tử đã vô thanh vô tức chết đi, số sống sót còn lại hiện tại hoặc ngoài biên cương cát cứ xưng Vương, hoặc trong quân ngũ nắm giữ đại quyền. Thượng Quan Minh Đức mười lăm tuổi tiến cung trở thành ám vệ, dù còn rất trẻ nhưng luận về tư lịch [9], cũng đã đến lúc nên chuyển minh.
Một khi chuyển minh nhập ngũ, cứ xét mức độ được thánh sủng của y, ít nhất cũng sẽ được phong Đề kỵ hoặc phó Chỉ huy sứ. Đến lúc đó, quý tộc trong kinh thành muốn đem con gả cho y sẽ hơi bị đông. Hạ Như Băng nếu so về tư sắc, e là sẽ không tới lượt.
Hạ Như Băng cho rằng phụ thân mình đầu óc đã hồ đồ, rất không coi trọng Thượng Quan Minh Đức, chỉ mải mê ngắm nghía Thượng Quan Toàn thiếu niên anh tuấn. Thấy Trương thị buộc Minh Đức đến chào hỏi, nàng ta bất giác trốn ra phía sau mụ.
Trương thị liếc khuôn mặt vô cảm của Minh Đức, cười nhạt mà rằng: “Ta biết ngươi rất bực tức khi bị ta giáo huấn, nhìn bộ dạng của ngươi, ắt hẳn trong lòng đang ghim hận chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, mau chóng tu tỉnh chăm chỉ đọc sách, lấy được cái Tú tài, vậy cũng quá sức ngươi rồi! Đồ dốt đặc cán mai, mau cút đi!”
Minh Đức lại yên lặng ngáp dài, chậm rãi quay lưng trở về phòng.
Đi được nửa đường, y bỗng thấy tên người hầu của Thượng Quan Thị lang xa xa vội vã chạy đến, hớt hải nắm tay y: “Tiểu thiếu gia! Lão gia tìm cậu nãy giờ đấy!”
“Chuyện gì?”
“Con không biết, lão gia đang tức giận lắm! Chúng ta mau mau đi thôi!”
Thượng Quan Thị lang lửa giận vẫn đang âm ỉ, nhưng dĩ nhiên không dám biểu lộ trước mặt thượng cấp, đành nén cơn tức ngồi uống trà tiếp khách trong sảnh lớn. Hạ Tể tướng cũng không mấy mặn mà nhàn đàm, vừa thấy Minh Đức đi vào, lão liền cười hỏi: “Hiền điệt [10] vẫn khỏe chứ?”
Minh Đức nhìn điệu bộ người đối diện, hiểu ngay lão lại đang định nhắc đến chuyện cầu thân. Hạ Trưng đang giữ chức vị quan trọng trong triều, rất được Kiền Vạn Đế tín nhiệm, là một trong thiểu số biết rõ y là ám vệ nhưng lão lại không biết, địa vị của y trong nhà này hèn kém tệ hại đến bậc nào.
Minh Đức thầm thở dài, chắp tay đáp: “Ta vẫn khỏe, cũng nhờ phúc của đại nhân. Nhưng về chuyện Hạ nhị tiểu thư, ta quả thật không dám trèo cao.”
Thượng Quan Thị lang hớn hở ra mặt. Lão gọi Minh Đức đến đây hòng ngầm bảo y hãy ngưng mơ tưởng đến hôn sự với Hạ gia, đem cơ hội phàn long phụ phượng [11] này nhường cho thằng con lớn của lão. Vốn nghĩ Minh Đức nhất định rất muốn mượn dịp này để nổi danh, việc thuyết phục y từ bỏ hẳn không mấy dễ dàng nhưng lão lại không ngờ y cực kỳ biết điều, chủ động bày tỏ thái độ khước từ, xem như lão đỡ tốn nước miếng.
Thượng Quan Thị lang nhân cơ hội này xoay sang giả lả cười với Hạ Tể tướng: “Đại nhân ngài xem, khuyển tử [12]của hạ quan tuổi vẫn còn nhỏ, lại chưa làm nên công trạng gì, thật sự không xứng với lệnh viên [13]. Nhưng trưởng tử của hạ quan thì đã đến tuổi cập kê…”
Ngụ ý trong lời lão đã quá rõ ràng, cố nhiên Hạ Trưng vẫn không thèm để ý, trực diện nhìn vào Minh Đức mà dịu giọng: “Minh Đức công tử, tiểu nữ nhà ta tuy vụng về kém cỏi, nhưng nữ công gia chánh cũng khá tinh thông, thầy bói lại bảo nó có quý tướng… Lão phu cho rằng, công tử vốn thiếu niên anh tài, cả hai sẽ rất xứng lứa vừa đôi. Công tử nghĩ sao?”
Ai ngờ Thượng Quan Minh Đức vẫn một mực lắc đầu: “Đại nhân khen quá lời rồi. Ta quả thật không với tới được thiên kim tiểu thư nhà ngài. Xin hãy về đi.”
Hạ Trưng chưa từng bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm mất mặt đến vậy, nhất thời cứng họng. Thượng Quan Thị lang vội vàng xoay sang chửi rủa thằng con: “Nghiệt chướng! Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Ta coi như chưa hề sinh ra thứ nghiệt chướng vô vương pháp như ngươi!”
Hạ Trưng cũng vội vã ngăn cản lão: “Thị lang đừng tức giận, ta thấy chỉ vì lệnh công tử tuổi còn quá nhỏ, chưa trải việc đời nên có chút thẹn thùng bất nhã thôi mà. Chờ lệnh công tử cẩn thận cân nhắc, vài ngày nữa ta lại cùng tiểu nữ đến đây thăm hỏi cũng không muộn.”
Thượng Quan Thị lang thân hành tiễn khách quý ra cửa. Đến cỗ xe ngựa đang đậu cạnh đại môn, Hạ Trưng nhìn tứ bề không một bóng người, đột nhiên hướng về phía Thượng Quan Minh Đức, vẫy vẫy tay.
Minh Đức đành đầu hàng, bước lại gần: “Chuyện gì vậy, thưa đại nhân?”
Hạ Trưng giữ chặt y, quỳ sụp xuống.
Minh Đức vội đưa tay đỡ lấy lão: “Đại nhân làm gì vậy?”
Hạ Trưng nói: “Chuyện tối hôm qua, lão phu có nghe nói. Chiêu nghi mới vào cung, tư lịch còn thấp, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mạo phạm Quý phi, lại còn liên lụy đến Minh Đức công tử đây, khiến lão phu hết sức xấu hổ!”
Hạ Như Băng ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra, thấy phụ thân quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Minh Đức, nhất thời kinh hãi.
Minh Đức chăm chú nhìn Hạ Tể tướng, lát sau thản nhiên lên tiếng: “Đại nhân nói gì, ta thật tình không hiểu?”
Y đang rất muốn rời đi, nhưng cứ bị Hạ Trưng giữ riết lấy: “Minh Đức công tử! Lão phu ngay cả thể diện của mình cũng chẳng cần giữ gìn, chả lẽ đổi lại công tử một câu cũng không chịu nói ra?”
Minh Đức quay đầu nhìn lão, hồi lâu mới khe khẽ thở dài, nhẹ giọng trả lời: “Chuyện trong hậu cung, ta thân là ám vệ, sao có thể nhúng tay? Quý phi vì hận thù nên muốn giết Hạ Chiêu nghi, ta cũng không có cách nào… Đại nhân nếu đau lòng vì con mình, trong vòng bảy ngày xin hãy chuẩn bị một chiếc quan tài thượng hảo hạng đi.”
Hạ Trưng giống như bị sét đánh trúng, sắc mặt xám ngoét, ngây người tại chỗ.
Minh Đức xoay người dợm bước, đột nhiên nghe phía sau ‘phịch’ một tiếng, vội quay lại nhìn, phát hiện Hạ Tể tướng đã kéo con gái mình ra khỏi xe, phụ tử hai người đang song song quỳ gối trên mặt đất.
“Công tử, xin hãy cứu mạng nhi nữ của ta!”
“Ta chỉ là ngoại thần, làm sao có biện pháp cứu nhi nữ của ngài?”
Hạ Trưng lê gối đến gần y, khóc nức nở: “Chiêu nghi nếu mất đi, Hạ gia ta cũng khó đảm bảo! Công tử vốn là ám vệ, xuất nhập hoàng cung không bị cấm đoán, nếu có thể đem bí mật này thông báo với lão phu, ắt hẳn phải có biện pháp cứu người…”
Minh Đức bó tay, định đỡ phụ tử lão đứng dậy, ai dè không cách chi lay động được Hạ Tể tướng. Lão thần đã ở tuổi tri thiên mệnh lại quỳ mọp trước mặt, không khỏi khiến lòng y đau xót.
Minh Đức thở dài, khoát tay: “Ngài thân là Tể tướng, sao lại không hiểu chuyện đến vậy? Tỷ tỷ làm hầu thiếp, đâu thể sánh bằng muội muội làm chính thất [14]? Hạ Chiêu nghi nếu không chết, Hoàng hậu cách chi biến muội muội nàng ta thành Thái tử phi?”
Hạ Như Băng nửa tỉnh nửa mê đứng như trời trồng. Bên cạnh nàng, Hạ Trưng cũng đang hoàn toàn ngây ngốc.
Định thần lại, lão liền nghiêm trang cung kính bái Minh Đức một bái: “Mọi sự đành giao phó vào tay công tử!”
Minh Đức kéo tay Hạ Tể tướng, nhìn bốn phía vẫn không thấy một ai, trầm giọng khẽ nói: “Ta không cần đại nhân tạ ơn. Sau này nếu tiểu thư được trở thành Thái tử phi, chỉ cần ngài nhớ kỹ ân nghĩa của Hoàng hậu và Thái tử là đủ…”
CHÚ THÍCH:
[1] bách bộ xuyên dương: bắn xuyên lá dương cách xa trăm bước [ý khen tài bắn tên quá cao siêu, như Dưỡng Do Cơ nước Sở thời Xuân Thu]
[2] tự cổ anh hùng xuất thiếu niên: từ xưa đến nay, anh hùng đều xuất thân từ thiếu niên [ý khen từ nhỏ đã hơi bị tài giỏi]
[3] thứ phu nhân: nguyên bản dùng “thiên phòng” – phòng nhì – vợ lẽ
[4] tiễn trường: nơi tập bắn
[5] thái thái: bà lớn [vì Minh Đức là con vợ lẽ nên phải gọi đại phu nhân như vậy]
[6] “phụ đạo nhân gia”: đàn bà con gái trong [một] gia đình [ý Hạ Tể tướng là: “con gái trong nhà thì chỉ cần nghe lời là đủ” — xin lỗi các đồng chí fan-gơ vì sự trọng nam khinh nữ hơi bị thái quá trong chương này, nhưng các bạn cũng thông cảm giùm, đây vốn là fic cổ trang cung đình…]
[7] ám vệ chuyển minh: ám: tối – minh: sáng [ý nói “không hoạt động bí mật nữa, công khai thân phận” — chương trước mình nhớ là đã dịch thẳng ra nghĩa đen cụm từ này rồi thì phải?!]
[8] xuất đạo nhập ngũ: không làm [ám vệ] nữa, vào quân đội
[9] tư lịch: tư: tư cách, tư chất – lịch: sự từng trải
[10] hiền điệt: hiền: ngoan – điệt: cháu trai
[11] phàn long phụ phượng: vịn rồng bám phượng [ý nói “thấy người sang bắt quàng làm họ” — dịch theo QT đại nhân]
[12] khuyển tử: khuyển: con chó – tử: đứa con [cách nói siêu khiêm nhường về con trai mình]
[13] lệnh viên: lệnh: của quan lại – viên: cô gái đẹp [cô con gái đẹp của ngài]
[14] chính thất: vợ cả, vợ chính
Thượng Quan Thị lang suốt đêm không ngủ, gương mặt già nua đỏ lựng, đi qua đi lại liên tục trong phòng. Vừa thấy Minh Đức bước vào, lập tức phang ngay một câu sỉ vả: “Nghiệt chướng! Ngươi đã chọc ghẹo ai để đến nỗi bị người ta vu oan giá họa thế này??”
Minh Đức đứng giữa sảnh đường, lặng yên không đáp.
“Thứ đồ không có chí tiến thủ, chỉ biết chơi bời lêu lổng, chẳng bao giờ nên người! Họ Thượng Quan ta sao lại phí công nuôi dưỡng loại người như ngươi?! Ngươi muốn chuốc lấy tai họa, hại chết chính mình cũng chẳng sao, miễn đừng làm liên lụy đến cả trăm mạng người nhà ta!”
Thượng Quan Thị lang cơn giận khó dằn, còn muốn tiếp tục chửi rủa thì bỗng nghe hạ nhân ngoài cửa thấp giọng thưa: “Lão gia, Hạ Tể tướng tới chơi, hiện đang chờ ngoài phòng khách.”
Thượng Quan lão gia ‘à’ lên một tiếng, lật đật bước lên mấy bước, nét mặt lập tức thay đổi, nói cười liến thoắng: “Khách quý của ta sao lại đến đây? Còn không mau mời ngài ấy vào!?”
Minh Đức đứng nhìn gần nửa khắc vẫn chẳng thấy lão đả động gì đến mình, bèn ngáp một cái, xoay người định về phòng ngủ tiếp. Sớm mùa đông hàn khí nặng trĩu, sương mù vẫn chưa tan, trong sân cách đó không xa mơ hồ có tiếng nói cười vọng đến. Giọng thằng nào đó hết sức nịnh nọt: “Đại thiếu gia tuổi còn trẻ nhưng lực cánh tay đã rất mạnh, tương lai chắc chắn sẽ bách bộ xuyên dương [1], quả là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên [2]!”
Nguyên là cả đám con cái Thượng Quan gia đang tụ tập ngắm trưởng tử của đại phu nhân tập bắn. Mỗi lần gã giương cung, tên bay xé gió nghe véo véo, trúng ngay chóc hồng tâm, bọn tôi tớ chầu chực kế bên sẽ lại ngoạc mồm ra kịch liệt tán tụng. Đại phu nhân Trương thị mặt tí tởn, nắm tay một cô nương còn rất trẻ đứng cạnh, cười cười nói nói: “Hạ tiểu thư, nàng xem thằng con ta cứ cắm đầu tập bắn, chẳng chịu chú ý gì đến mỹ nhân bên cạnh, có đáng bị đánh đòn hay không?”
Cô nương đó là nhị tiểu thư Hạ Như Băng, theo phụ thân Hạ Tể tướng đến thăm Thượng Quan gia. Ai cũng biết lần này Hạ Tể tướng đến chính là để cầu hôn, công tử trong nhà lại chưa người nào thành thân, nên dĩ nhiên ‘đối tượng’ sẽ là trưởng nam của Thượng Quan Thị lang.
Hạ Trưng làm Tể tướng đã hơn mười năm, quyền thế trong triều đình hơi bị lớn, trưởng nữ gả vào cung lại đang được Hoàng đế hết mực sủng ái. Hạ gia ở Trường An thừa sức đỉnh đỉnh tự xưng là danh môn vọng tộc. Có thể cùng người như vậy kết tình thông gia, hiển nhiên mặt Trương thị phải sáng chói lóa.
Hạ Như Băng mặt đỏ bừng, vội rụt tay lại: “Thượng Quan phu nhân nói gì lạ vậy? Ta tới đây tìm tiểu thư nhà bà để cùng chơi đùa, đâu phải để tìm hiểu về công tử nhà bà…”
Thượng Quan Toàn vênh váo bắn liên tiếp mười phát, trúng đích được chín. Minh Đức đứng khuất sau tàng cây rậm rạp, nhìn gã dương dương tự đắc giữa đám người xô bồ túm tụm, không nén nổi phải bật cười, quay người định bỏ đi.
Nhưng vừa xoay người, y đã bị nha hoàn tâm phúc của Trương thị là Linh Đang nhi đi ngang nhìn thấy. Chẳng bao giờ ngờ tiểu công tử của thứ phu nhân [3] lại ở đây giờ này, con bé tay chân luống cuống, lúng túng khom người chào y: “Minh Đức thiếu gia!”
Trương thị nghe động, nhác thấy bóng dáng Thượng Quan Minh Đức, không khỏi sa sầm nét mặt, vờ vịt quát to: “Ai đó?”
Minh Đức chẳng còn cách nào, đành rời chỗ ẩn nấp, tiến vào tiễn trường [4], đứng cách xa Trương thị mà bái một bái: “Thái thái [5] vẫn khỏe?”
Trương thị mới sáng sớm tinh mơ đã đụng mặt y, quần áo đã lôi thôi, dáng điệu lại vội vàng, càng lúc càng căm ghét, bèn quay sang hoạnh họe bọn hạ nhân: “Kẻ nào để tiểu thiếu gia ăn mặc thế này đi lung tung, hả? Hắn dù sao đi nữa vẫn là chủ nhân của các ngươi, không được để thiên hạ đàm tiếu rằng nhà chúng ta bạc đãi hắn! Là kẻ nào!? Mau lôi ra ngoài đánh một trận cho ta!”
Minh Đức nhỏ nhẹ: “Xin thái thái đừng trách tội bọn chúng, vì sáng sớm phụ thân đã cho gọi, ta vội quá nên quên khuấy đi.”
Trương thị vốn mang nặng hiềm khích trong lòng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng hòng ngụy biện, ta biết ngươi rất chán ngán bị phụ thân giáo huấn. Ngươi nghĩ mình tôn quý lắm sao? Ca ca ngươi tinh mơ đã dậy đọc sách luyện tiễn, ngươi thì suốt ngày nhàn nhàn nhã nhã, chẳng được cái tích sự gì!”
Minh Đức im lặng không đáp. Trương thị vừa nắm tay Hạ tiểu thư vừa chỉ vào y mà sa sả chửi rủa: “Đây là khách quý của nhà ta, tại sao ngươi gặp mà không biết mở mồm chào hỏi? Ai dạy ngươi cái thói vô phép vô tắc thế hả?”
Minh Đức đành hướng Hạ Như Băng cúi đầu thi lễ: “Vâng vâng, kính chào Hạ tiểu thư.”
Hạ Như Băng mặt lại đỏ bừng, cuống quýt quay đi.
Mặc dù thiên hạ đều đồn đại rằng phụ thân định đem nàng gả cho đại công tử của Thượng Quan gia, nhưng nàng biết rõ, người chỉ muốn gả nàng cho tên tiểu tử Thượng Quan Minh Đức tư chất tầm thường, xuất thân hèn kém này.
Nàng đã nức nở căn vặn phụ thân tại sao lại làm vậy, người chỉ đáp rằng ’phụ đạo nhân gia’ [6], ngoài ra chẳng giải thích gì thêm. Hạ Trưng dù ở triều đình hay trong gia đình quyền uy cũng đều to lớn, một lời lão đã nói ra, kẻ khác đừng mong phản bác.
Mẫu thân rất không đành lòng nhìn con mình bị gả cho đồ bất hảo, bèn nhỏ giọng khuyên lơn lão: “Nữ nhi của chúng ta dù gì cũng là con vợ cả, nếu có gả cho gia đình bần hàn, cũng phải tìm một nam nhân con vợ cả chứ… Thằng con vợ lẽ của họ Thượng Quan ngoài dung mạo ra, công danh sự nghiệp chẳng có gì. Nếu gả con ta cho hắn, sau này sống chung ắt hẳn sẽ bị cha mẹ chồng xem thường.”
Hạ Trưng cả giận mắng: “Bà thì biết cái gì! Bà chỉ lo nhìn người ta là con vợ lẽ, mà không thấy Thượng Quan Minh Đức mười lăm tuổi đã được bệ hạ chọn làm ám vệ! Sau này nếu ám vệ chuyển minh [7], ít nhất hắn cũng được phong chức Đề kỵ! Tuy hiện tại tưởng như hắn vô công rỗi nghề, nhưng một khi xuất đạo nhập ngũ [8], hiển nhiên tiền đồ vô lượng! Hắn tuổi trẻ tài cao, lại luôn được bệ hạ sủng ái, chắc chắn sẽ có ngày làm nên việc lớn!”
Đây là cuộc nói chuyện riêng tư giữa Hạ Trưng và phu nhân, Hạ Như Băng không hề hay biết. Nếu có biết, chắc nàng cũng chẳng hiểu ‘ám vệ đại nội’ là cái khỉ khô gì.
Mười năm lao khổ chen chúc chốn triều ca, chưa chắc sánh bằng một năm vào sinh ra tử của ám vệ thời Xuân Thu. Biết bao nhiêu tinh anh đệ tử đã vô thanh vô tức chết đi, số sống sót còn lại hiện tại hoặc ngoài biên cương cát cứ xưng Vương, hoặc trong quân ngũ nắm giữ đại quyền. Thượng Quan Minh Đức mười lăm tuổi tiến cung trở thành ám vệ, dù còn rất trẻ nhưng luận về tư lịch [9], cũng đã đến lúc nên chuyển minh.
Một khi chuyển minh nhập ngũ, cứ xét mức độ được thánh sủng của y, ít nhất cũng sẽ được phong Đề kỵ hoặc phó Chỉ huy sứ. Đến lúc đó, quý tộc trong kinh thành muốn đem con gả cho y sẽ hơi bị đông. Hạ Như Băng nếu so về tư sắc, e là sẽ không tới lượt.
Hạ Như Băng cho rằng phụ thân mình đầu óc đã hồ đồ, rất không coi trọng Thượng Quan Minh Đức, chỉ mải mê ngắm nghía Thượng Quan Toàn thiếu niên anh tuấn. Thấy Trương thị buộc Minh Đức đến chào hỏi, nàng ta bất giác trốn ra phía sau mụ.
Trương thị liếc khuôn mặt vô cảm của Minh Đức, cười nhạt mà rằng: “Ta biết ngươi rất bực tức khi bị ta giáo huấn, nhìn bộ dạng của ngươi, ắt hẳn trong lòng đang ghim hận chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, mau chóng tu tỉnh chăm chỉ đọc sách, lấy được cái Tú tài, vậy cũng quá sức ngươi rồi! Đồ dốt đặc cán mai, mau cút đi!”
Minh Đức lại yên lặng ngáp dài, chậm rãi quay lưng trở về phòng.
Đi được nửa đường, y bỗng thấy tên người hầu của Thượng Quan Thị lang xa xa vội vã chạy đến, hớt hải nắm tay y: “Tiểu thiếu gia! Lão gia tìm cậu nãy giờ đấy!”
“Chuyện gì?”
“Con không biết, lão gia đang tức giận lắm! Chúng ta mau mau đi thôi!”
Thượng Quan Thị lang lửa giận vẫn đang âm ỉ, nhưng dĩ nhiên không dám biểu lộ trước mặt thượng cấp, đành nén cơn tức ngồi uống trà tiếp khách trong sảnh lớn. Hạ Tể tướng cũng không mấy mặn mà nhàn đàm, vừa thấy Minh Đức đi vào, lão liền cười hỏi: “Hiền điệt [10] vẫn khỏe chứ?”
Minh Đức nhìn điệu bộ người đối diện, hiểu ngay lão lại đang định nhắc đến chuyện cầu thân. Hạ Trưng đang giữ chức vị quan trọng trong triều, rất được Kiền Vạn Đế tín nhiệm, là một trong thiểu số biết rõ y là ám vệ nhưng lão lại không biết, địa vị của y trong nhà này hèn kém tệ hại đến bậc nào.
Minh Đức thầm thở dài, chắp tay đáp: “Ta vẫn khỏe, cũng nhờ phúc của đại nhân. Nhưng về chuyện Hạ nhị tiểu thư, ta quả thật không dám trèo cao.”
Thượng Quan Thị lang hớn hở ra mặt. Lão gọi Minh Đức đến đây hòng ngầm bảo y hãy ngưng mơ tưởng đến hôn sự với Hạ gia, đem cơ hội phàn long phụ phượng [11] này nhường cho thằng con lớn của lão. Vốn nghĩ Minh Đức nhất định rất muốn mượn dịp này để nổi danh, việc thuyết phục y từ bỏ hẳn không mấy dễ dàng nhưng lão lại không ngờ y cực kỳ biết điều, chủ động bày tỏ thái độ khước từ, xem như lão đỡ tốn nước miếng.
Thượng Quan Thị lang nhân cơ hội này xoay sang giả lả cười với Hạ Tể tướng: “Đại nhân ngài xem, khuyển tử [12]của hạ quan tuổi vẫn còn nhỏ, lại chưa làm nên công trạng gì, thật sự không xứng với lệnh viên [13]. Nhưng trưởng tử của hạ quan thì đã đến tuổi cập kê…”
Ngụ ý trong lời lão đã quá rõ ràng, cố nhiên Hạ Trưng vẫn không thèm để ý, trực diện nhìn vào Minh Đức mà dịu giọng: “Minh Đức công tử, tiểu nữ nhà ta tuy vụng về kém cỏi, nhưng nữ công gia chánh cũng khá tinh thông, thầy bói lại bảo nó có quý tướng… Lão phu cho rằng, công tử vốn thiếu niên anh tài, cả hai sẽ rất xứng lứa vừa đôi. Công tử nghĩ sao?”
Ai ngờ Thượng Quan Minh Đức vẫn một mực lắc đầu: “Đại nhân khen quá lời rồi. Ta quả thật không với tới được thiên kim tiểu thư nhà ngài. Xin hãy về đi.”
Hạ Trưng chưa từng bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm mất mặt đến vậy, nhất thời cứng họng. Thượng Quan Thị lang vội vàng xoay sang chửi rủa thằng con: “Nghiệt chướng! Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Ta coi như chưa hề sinh ra thứ nghiệt chướng vô vương pháp như ngươi!”
Hạ Trưng cũng vội vã ngăn cản lão: “Thị lang đừng tức giận, ta thấy chỉ vì lệnh công tử tuổi còn quá nhỏ, chưa trải việc đời nên có chút thẹn thùng bất nhã thôi mà. Chờ lệnh công tử cẩn thận cân nhắc, vài ngày nữa ta lại cùng tiểu nữ đến đây thăm hỏi cũng không muộn.”
Thượng Quan Thị lang thân hành tiễn khách quý ra cửa. Đến cỗ xe ngựa đang đậu cạnh đại môn, Hạ Trưng nhìn tứ bề không một bóng người, đột nhiên hướng về phía Thượng Quan Minh Đức, vẫy vẫy tay.
Minh Đức đành đầu hàng, bước lại gần: “Chuyện gì vậy, thưa đại nhân?”
Hạ Trưng giữ chặt y, quỳ sụp xuống.
Minh Đức vội đưa tay đỡ lấy lão: “Đại nhân làm gì vậy?”
Hạ Trưng nói: “Chuyện tối hôm qua, lão phu có nghe nói. Chiêu nghi mới vào cung, tư lịch còn thấp, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mạo phạm Quý phi, lại còn liên lụy đến Minh Đức công tử đây, khiến lão phu hết sức xấu hổ!”
Hạ Như Băng ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra, thấy phụ thân quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Minh Đức, nhất thời kinh hãi.
Minh Đức chăm chú nhìn Hạ Tể tướng, lát sau thản nhiên lên tiếng: “Đại nhân nói gì, ta thật tình không hiểu?”
Y đang rất muốn rời đi, nhưng cứ bị Hạ Trưng giữ riết lấy: “Minh Đức công tử! Lão phu ngay cả thể diện của mình cũng chẳng cần giữ gìn, chả lẽ đổi lại công tử một câu cũng không chịu nói ra?”
Minh Đức quay đầu nhìn lão, hồi lâu mới khe khẽ thở dài, nhẹ giọng trả lời: “Chuyện trong hậu cung, ta thân là ám vệ, sao có thể nhúng tay? Quý phi vì hận thù nên muốn giết Hạ Chiêu nghi, ta cũng không có cách nào… Đại nhân nếu đau lòng vì con mình, trong vòng bảy ngày xin hãy chuẩn bị một chiếc quan tài thượng hảo hạng đi.”
Hạ Trưng giống như bị sét đánh trúng, sắc mặt xám ngoét, ngây người tại chỗ.
Minh Đức xoay người dợm bước, đột nhiên nghe phía sau ‘phịch’ một tiếng, vội quay lại nhìn, phát hiện Hạ Tể tướng đã kéo con gái mình ra khỏi xe, phụ tử hai người đang song song quỳ gối trên mặt đất.
“Công tử, xin hãy cứu mạng nhi nữ của ta!”
“Ta chỉ là ngoại thần, làm sao có biện pháp cứu nhi nữ của ngài?”
Hạ Trưng lê gối đến gần y, khóc nức nở: “Chiêu nghi nếu mất đi, Hạ gia ta cũng khó đảm bảo! Công tử vốn là ám vệ, xuất nhập hoàng cung không bị cấm đoán, nếu có thể đem bí mật này thông báo với lão phu, ắt hẳn phải có biện pháp cứu người…”
Minh Đức bó tay, định đỡ phụ tử lão đứng dậy, ai dè không cách chi lay động được Hạ Tể tướng. Lão thần đã ở tuổi tri thiên mệnh lại quỳ mọp trước mặt, không khỏi khiến lòng y đau xót.
Minh Đức thở dài, khoát tay: “Ngài thân là Tể tướng, sao lại không hiểu chuyện đến vậy? Tỷ tỷ làm hầu thiếp, đâu thể sánh bằng muội muội làm chính thất [14]? Hạ Chiêu nghi nếu không chết, Hoàng hậu cách chi biến muội muội nàng ta thành Thái tử phi?”
Hạ Như Băng nửa tỉnh nửa mê đứng như trời trồng. Bên cạnh nàng, Hạ Trưng cũng đang hoàn toàn ngây ngốc.
Định thần lại, lão liền nghiêm trang cung kính bái Minh Đức một bái: “Mọi sự đành giao phó vào tay công tử!”
Minh Đức kéo tay Hạ Tể tướng, nhìn bốn phía vẫn không thấy một ai, trầm giọng khẽ nói: “Ta không cần đại nhân tạ ơn. Sau này nếu tiểu thư được trở thành Thái tử phi, chỉ cần ngài nhớ kỹ ân nghĩa của Hoàng hậu và Thái tử là đủ…”
CHÚ THÍCH:
[1] bách bộ xuyên dương: bắn xuyên lá dương cách xa trăm bước [ý khen tài bắn tên quá cao siêu, như Dưỡng Do Cơ nước Sở thời Xuân Thu]
[2] tự cổ anh hùng xuất thiếu niên: từ xưa đến nay, anh hùng đều xuất thân từ thiếu niên [ý khen từ nhỏ đã hơi bị tài giỏi]
[3] thứ phu nhân: nguyên bản dùng “thiên phòng” – phòng nhì – vợ lẽ
[4] tiễn trường: nơi tập bắn
[5] thái thái: bà lớn [vì Minh Đức là con vợ lẽ nên phải gọi đại phu nhân như vậy]
[6] “phụ đạo nhân gia”: đàn bà con gái trong [một] gia đình [ý Hạ Tể tướng là: “con gái trong nhà thì chỉ cần nghe lời là đủ” — xin lỗi các đồng chí fan-gơ vì sự trọng nam khinh nữ hơi bị thái quá trong chương này, nhưng các bạn cũng thông cảm giùm, đây vốn là fic cổ trang cung đình…]
[7] ám vệ chuyển minh: ám: tối – minh: sáng [ý nói “không hoạt động bí mật nữa, công khai thân phận” — chương trước mình nhớ là đã dịch thẳng ra nghĩa đen cụm từ này rồi thì phải?!]
[8] xuất đạo nhập ngũ: không làm [ám vệ] nữa, vào quân đội
[9] tư lịch: tư: tư cách, tư chất – lịch: sự từng trải
[10] hiền điệt: hiền: ngoan – điệt: cháu trai
[11] phàn long phụ phượng: vịn rồng bám phượng [ý nói “thấy người sang bắt quàng làm họ” — dịch theo QT đại nhân]
[12] khuyển tử: khuyển: con chó – tử: đứa con [cách nói siêu khiêm nhường về con trai mình]
[13] lệnh viên: lệnh: của quan lại – viên: cô gái đẹp [cô con gái đẹp của ngài]
[14] chính thất: vợ cả, vợ chính
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook