Phượng Hoàng Đồ Đằng
-
Chương 12: Thùy biện ngư long [đã phát hiện được ngư long () là ai]
Tiệc tùng vẫn kéo dài đến tận đêm khuya. Thượng Quan Thị lang hưng phấn dị thường, uống đến say mèm, Trương thị cùng nữ tử Thượng Quan Hàn của mụ tuy rằng thất vọng ê chề, nhưng vẫn cố đổi giận thành vui, lăng xăng hầu hạ cạnh bên.
Minh Đức vốn định bỏ về phòng từ sớm, đáng tiếc bản thân cũng đã say khướt không cách chi cử động, lại còn bị Đông Dương Vương liên miên ép uống tiếp. Có câu ’dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng hứng khởi’, Minh Đức vốn xinh đẹp hơn người, nay lại thêm rượu nồng túy lúy, đầu mày khóe mắt càng đậm sắc xuân. Đông Dương Vương Tấn Nguyên dường như đã ngà ngà say, bạo dạn nắm chặt tay y mà cười cười nói nói: “Minh Đức à, ngươi có muội muội không vậy? Nếu có thì tặng cho bản vương đi… Tuy thê thiếp đã đủ đầy, nhưng bản vương nhất định sẽ không bạc đãi muội tử của ngươi đâu…”
Thượng Quan Hàn hai mắt vụt sáng, ai ngờ Minh Đức chỉ rút phắt tay về, lạnh lùng đáp: “Thần là con út trong nhà.”
Nàng ta lập tức đờ người ra, biểu cảm phẫn hận dần dần hiện rõ trên gương mặt, tựa như sắp sửa vô pháp kiềm chế. Trương thị hiển nhiên phải nhìn thấy, bèn hấp tấp nháy mắt ra hiệu với lão gia.
Thượng Quan Thị lang lật đật khom lưng tiến lại gần: “Vương gia, hạ quan vẫn còn một đứa con gái lớn…”
Thượng Quan Hàn cũng vất toạch mớ điệu bộ khép nép e lệ của một tiểu thư khuê các, cuống cuồng xắn váy vén áo nhào đến mà phủ phục bái vọng. Tấn Nguyên quét ánh mắt lờ đờ say xỉn qua người nàng ta một lượt, rồi bất thần ha ha cười rộ lên: “Minh Đức à, đây là tỷ tỷ của ngươi?”
Minh Đức lại lạnh lùng đáp: “Phải.”
“Vậy tại sao không giống ngươi chút nào?”
Minh Đức đưa mắt nhìn sang đứa con gái nọ. Nàng ta vốn là một đại tiểu thư quen được nuông chiều, tự cao tự đại bằng trời, gương mặt mỹ lệ lộ rõ sự tham lam cùng dục vọng không cách chi che giấu mẫu thân Trương thị của nàng ta đứng cách đó không xa, lo lắng nhìn ái nữ của mình một cách chăm chú, đến nỗi miệng mồm cứ run rẩy khép mở trong vô thức, như thể đang không ngừng ra lệnh cho bọn hạ nhân.
Hơi mỉm cười, khẽ cúi đầu, y hạ giọng mà rằng: “Tỷ tỷ của thần có thừa khả năng hầu hạ Vương gia, đâu thể nào cùng một dạng với thần…”
Thanh âm của y cực kỳ trầm thấp, chỉ có hai người nghe thấy được. Một là Đông Dương Vương gia đang chơi trò dở say dở tỉnh người còn lại chính là Trương Khoát. Đường đường một đại Thái giám tối tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng đế, lại chẳng nói chẳng rằng mà bất thần quỳ sụp xuống, sau đó dập đầu hành lễ bôm bốp.
“Ơ kìa Trương công công…” Minh Đức vội đưa tay nâng lão dậy, “Ngài đang làm gì vậy?”
Trương Khoát khẩn khoản kêu lên: “Nô tài thay Minh Đức công tử cầu xin Vương gia một việc!”
Tấn Nguyên lúc này quả thực đang hết sức kinh ngạc, nhưng dĩ nhiên chỉ là kinh ngạc ngấm ngầm, pha lẫn chút dương dương tự đắc của một nam nhân. Giống như khi mỹ nhân nào đó chủ động đến với ngươi, tuy biết rõ người đó đã thuộc về kẻ khác, nhưng ngươi vẫn không nhịn được ham muốn kiêu ngạo một phen tự mãn một phen. Minh Đức càng lớn dáng vẻ càng cực kỳ ngon mắt, đây là ‘kiến thức’ Đông Dương Vương đã thu thập được sau vài lần đứng ngoài đại môn tẩm cung của Hoàng đế ‘mỹ thực’ ngon lành như vậy lại thì thầm bên tai ngươi hai câu ám muội, dù khiến tâm ngươi rất không an, nhưng cũng đủ làm ngươi say đắm một hồi…
Đông Dương Vương đang đắm chìm trong mớ ảo giác say mê cùng đắc ý của mình, chợt nghe thấy tiếng Trương Khoát, mặt liền ngầu hẳn: “Trương công công muốn cầu xin bản vương điều gì?”
Trương Khoát cúi người thật thấp: “Nô tài muốn xin Vương gia: đêm khuya sương lạnh, Minh Đức công tử cơ thể vốn hư nhược, xin hãy cho phép ngài ấy trở về nghỉ ngơi ngay ạ!”
Đông Dương Vương vừa định mở mồm, đã bị Trương Khoát tỉnh bơ bồi thêm câu nữa: “Nếu bệ hạ nửa đêm triệu công tử vào cung, ngộ nhỡ công tử vì ‘gặp chuyện’ nên đi chẳng được, vậy đó là lỗi của ai, thưa Vương gia?”
Đông Dương Vương Tấn Nguyên giật nảy người, cảm thấy sống lưng mình thảy đều lạnh toát.
Hắn biết rõ hoàng huynh của mình đang rất mực sủng ái Thượng Quan Minh Đức, sủng ái đến mức đã nhiều lần định biến ước mơ cửu trọng thâm cung tỏa trụ mỹ nhân kia thành hiện thực. Bất luận là bậc đế vương nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, nếu mỹ nhân mình đang chiếm giữ trong tay dám liếc mắt đưa tình với bọn nam tử ngoài cung, thậm chí, chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua cũng không được phép!
Trừ những chuyện vô cùng trọng yếu, sẽ không ngu gì đâm đầu vào nơi hang hùm miệng sói, ấy chính là tác phong của Thượng Quan Minh Đức. Lẽ nào một kẻ giảo hoạt lươn lẹo như y lại tự đặt mình vào tình cảnh hiểm nguy đến thể?
Tấn Nguyên nhất thời thanh tỉnh, lập tức trưng ra vẻ mặt hồ hởi khoan dung: “Nếu thế, Minh Đức hãy nhanh chóng lui về nghỉ ngơi đi nhé, bản vương cũng thấy hơi mệt rồi, phải trở về phủ thôi…”
Nụ hàm tiếu trên môi Minh Đức lại khẽ khàng hé nở. Nét cười phơn phớt của mỹ nhân dưới ánh hoa đăng rực rỡ như tiềm ẩn độc dược, chân chính gợi nên một chữ ‘sắc’ [1], dao nhọn róc xương: “ —— Nếu đã như vậy, thần xin được cáo lui.”
Trong mắt Tấn Nguyên, nét cười mong manh kia dường như vấn vương đôi phần tiếc nuối…
Đông Dương Vương Tấn Nguyên vẫn còn lần khân chưa chịu cáo lui. Chính vì hắn ‘bị’ Thượng Quan Thị lang nhiệt tình giữ lại, cho nên dạ yến vẫn dây dưa thêm một lát.
Minh Đức đang nằm co ro trong tiểu viện hẻo lánh của mình, trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, tấm chăn đơn bạc không cách chi giữ ấm, khiến y chưa thể ngủ thiếp đi. Trong lòng vẫn còn vài điểm mơ hồ cảm thấy chưa thỏa đáng, dường như có những chuyện quan trọng đã bị lãng quên…
Đông Dương Vương Lý Tấn Nguyên… vốn là kẻ có thể bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, lại bị Thái tử Lý Ký đoạt mất…
‘Cắt máu ăn thề, khởi binh lập quốc’…? Chẳng lẽ đã bấy nhiêu năm, hắn vẫn còn mơ tưởng thèm khát ngôi vị Hoàng đế?
“ —— Minh Đức, ngươi thà cam tâm dụng sắc tiến thân, chứ nhất quyết không chịu noi theo Ngụy Trưng ngày xưa, trở thành khai quốc công thần?”
Nghĩ đến đó, y bất giác lạnh lùng cười khẩy. Kiền Vạn Đế cho dù tàn nhẫn bạo ngược đến đâu, đến khi chết đi vẫn được xem là một vị thánh quân. Lý Tấn Nguyên nhà ngươi? Bất quá là một tên đầu cơ trục lợi [2] mà thôi!
Y vô thức trở mình, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một vệt sáng chói lóe lên trong đầu. Giọng nói khàn khàn nhưng cẩn trọng của Đông Dương Vương Tấn Nguyên… cực kỳ giống kẻ đó…
Kẻ đã cùng đồng bọn đóng vai thích khách Tây Uyển định ám sát Thái tử trong đêm, kẻ đã vạch trần thân phận ám vệ của y, kẻ thứ ba đã may mắn chạy thoát!
Minh Đức bỗng nhiên ngồi bật dậy, khoác tạm chiếc áo ngắn rồi mở cửa chạy ra. Ai dè đúng lúc đó Trương thị dạ yến vừa xong, lửa giận sôi sục đang định phá cửa tìm y tính sổ, cửa vừa mở ra hai người lập tức đâm sầm vào nhau.
Đám người hầu xúm quanh mụ gần như đồng loạt la toáng lên: “Thái thái!” “Còn không mau gọi thầy lang!?” “Thật chẳng có phép tắc lễ nghi gì cả…”
Trương thị cũng chộp lấy Minh Đức mà gào khóc om sòm: “Trời đánh thằng hỗn trướng này đi! Ngươi và con tiện nhân mẹ ngươi quả là cùng một giuộc, dám phạm thượng sát nhân à?? Các ngươi còn đứng đó trơ mắt làm gì?! Mau bắt giam nó lại cho ta! Mau đi kêu lão gia đến đây!!”
Thượng Quan Thị lang đang chầu chực trước đại môn để cung tiễn Đông Dương Vương gia, nghe tên gia nhân báo cáo xong liền gật đầu khẽ ra lệnh: “Cứ giam lại, lát nữa tính.”
Tên gia nhân nhận mệnh rồi vội vàng cuốn gói. Tấn Nguyên trong lòng đã đoán được hết tám phần là chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực leo lên xe. Viên quản sự [3] thân cận của hắn đã chờ sẵn, sau khi cung kính dâng trà, vừa định lui ra thì chợt nghe chủ nhân mình hỏi: “Thượng Quan Minh Đức phạm lỗi nên bị trừng phạt, phải không?”
Viên quản sự kia bèn gật đầu hồi đáp: “Nô tài vừa mới dò la, nghe nói là va phải phu nhân Trương thị.”
Tấn Nguyên cũng im lặng gật gù, lát sau bỗng cất tiếng: “Ngươi nói xem, hoàng huynh của ta sủng ái hắn đến vậy, sao có thể dung thứ cho bọn họ hành hạ hắn như thế?”
Viên quản sự chỉ khẽ cười nịnh: “Nô tài nào dám biết… ‘Ý tại ngôn ngoại’ [3], bệ hạ có lẽ đang định giáo huấn Minh Đức công tử một chút… cũng chưa biết chừng…”
Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, chẳng ai có thể hiểu hắn đang suy tính điều gì, chỉ thấy được nụ cười sắc lạnh phiêu lãng trên gương mặt hắn, xuyên qua làn hơi nước mông lung bốc lên từ chén trà kia.
“…Giáo huấn hắn một chút?” Tấn Nguyên chợt cảm thấy buồn cười hết sức, “ —— Đó chưa phải là vấn đề trọng yếu. Bệ hạ hắn ngay từ đầu vốn không hề quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh thế này… Một đóa hoa chỉ cần khoe sắc tỏa hương cho người thưởng lãm là đủ, chẳng ai thèm quan tâm nó nở thế nào đâu…”
—
Đông Dương Vương Tấn Nguyên rượu uống tràn môi, nửa đêm canh ba ôm thị thiếp vừa mơ màng nhập mộng, đột nhiên nghe tiếng quân binh mang theo thánh chỉ phá cửa mà vào, khí thế hùng hổ ‘thỉnh’ Vương gia tiến cung diện kiến long nhan.
Tấn Nguyên nhất thời kinh hoảng. Hắn vốn chỉ tham dự một bữa tiệc nho nhỏ ở Thượng Quan gia thôi mà, chẳng lẽ… Hoàng đế nhanh như vậy đã biết rõ mọi chuyện??
Nghĩ đoạn hắn vội vã tung chăn ngồi dậy, lên kiệu vào cung. Hoàng đế đang ngự tại Liên Y Cung, cửa chỉ khép hờ hé lộ chiếc trà kỷ bằng gỗ hoàng lê [4], bên cạnh là một dĩa cung đăng hình hoa sen uốn lượn tinh xảo, thấp thoáng sau rèm có dăm ba mỹ nhân phục sức lộng lẫy đứng thị hầu, không một tiếng nói cười.
Tấn Nguyên cảm nhận có điều bất ổn, ngay lập tức đại lễ quỳ lạy: “Bệ hạ đêm nay triệu thần đến, chẳng hay là vì chuyện gì?”
Kiền Vạn Đế đặt chén trà nho nhỏ xanh biêng biếc [5] xuống bàn, mỉm cười mà rằng: “Nghe nói hoàng đệ đang định đón tỷ tỷ của Thượng Quan Minh Đức về phủ, có phải không?”
Tấn Nguyên trù trừ đôi chút, rồi mới cúi đầu hồi đáp: “Thần… thần đã có Vương phi và Trắc phi [6], thị thiếp thì có lẽ…”
Kiền Vạn Đế liền hỏi: “ —— Thượng Quan Minh Đức xinh đẹp hơn người, tỷ tỷ của hắn chắc chắn không hề thua kém, thế nào, cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hoàng đệ hay sao?”
Ý nghĩa thẳng tuồn tuột của câu nói kia chính là: Ngươi cảm thấy dáng vẻ tiểu Minh Đức của trẫm chẳng hề vừa mắt chứ gì?
Tấn Nguyên vội vàng bai bải thanh minh: “Thần không dám! Không dám! Thượng Quan tiểu thư tính tình hiền thục diện mạo mỹ lệ, có được nàng là may mắn lớn lao của hạ thần!”
Kiền Vạn Đế ‘à’ lên một tiếng, ra chiều thấu hiểu, thế nhưng thần kinh căng thẳng của Tấn Nguyên còn chưa kịp thả lỏng một giây một phút nào thì đã lại nghe giọng nói trầm trầm của Hoàng đế chậm rãi cất lên: “Tỷ tỷ của Thượng Quan Minh Đức, dáng vẻ có giống hắn chút nào không?”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con của Đông Dương Vương Tấn Nguyên ngay lập tức thi nhau thánh thót tuôn rơi. Trương Khoát nãy giờ vẫn im lặng đứng thị hầu cạnh bên, lúc này bèn ho khẽ một tiếng, rồi thấp giọng thì thào gì đó vào tai Hoàng đế, lát sau bỗng nghe Kiền Vạn Đế cười hỏi: “Nghe nói hôm nay hoàng đệ đã uống khá nhiều?”
Tấn Nguyên nào phải kẻ ngu si, hắn vội vàng men theo con đường sống duy nhất Trương Khoát vừa vẽ ra mà ‘thành khẩn’ nhận lỗi: “ —— Dạ phải dạ phải, thần vì nhất thời mê rượu nên có hơi quá chén, kỳ thực ấn tượng về Thượng Quan tiểu thư trong óc thần cũng không mấy rõ ràng…”
Hắn chỉ mới nghẹn ngào ngấm ngầm suy tính, rằng thì là mà sau khi rời khỏi đây nhất định phải cảm tạ Trương công công thật hậu hĩnh, nào ngờ Hoàng đế bỗng đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch vẽ nên một nụ cười chết chóc, vừa cất cao giọng vừa dịu dàng nâng hắn dậy: “Đó gọi là ‘rượu không làm người say, mà chính người làm người say’ [7]nha…”
Tấn Nguyên vội giãy khỏi vòng tay của hoàng huynh, quỳ phịch xuống trở lại: “Xin bệ hạ tha mạng!”
“Ta tha cho đệ cái gì mới được?”
“Thần biết sai rồi ạ!”
“Hoàng đệ làm gì sai mới được?”
Mồ hôi trên mặt Tấn Nguyên lúc này đã tuôn rơi như mưa. Hoàng đế ăn giấm chua [8], hiển nhiên là chuyện cực kỳ tế nhị…
Kiền Vạn Đế chỉ yên lặng đứng đó ngắm nhìn hắn trong chốc lát, rồi vẫn lặng yên mà nhàn nhã ung dung trở về tiểu tháp, chậm rãi ngồi xuống. Tấn Nguyên cúi đầu quỳ im như tượng, một lúc lâu sau mới nghe giọng nói lãnh đạm của hoàng huynh cất lên: “Hoàng đệ vừa đi dự yến về, hãy đem mấy chuyện hay ho mới mẻ kể cho trẫm nghe một chút. Trẫm cả ngày chết dí trong thâm cung, thật chán chường phiền muộn…”
Tấn Nguyên lau mồ hôi, cấp tốc tự hỏi chính mình những lời này của Hoàng đế có ý tứ ra sao, có hàm nghĩa thế nào… Vừa điên cuồng suy tính, hắn vừa gượng gạo nở nụ cười: “Thần chỉ gặp Thượng Quan Thị lang cùng phu nhân thôi ạ, những người khác không hề thấy mặt… Nói đến chuyện mới mẻ, thần quả thật không biết rằng Thượng Quan gia nghiêm khắc trong vấn đề gia giáo đến vậy…”
Hắn kể tóm tắt chuyện trước khi hồi phủ có nghe phong thanh rằng Minh Đức vừa bị tống giam, những tưởng Hoàng đế sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú, ngờ đâu lại bị thản nhiên cắt ngang: “Việc này trẫm đã biết từ lâu.”
Đã biết từ lâu?? Đã biết từ lâu nhưng ngươi vẫn một mực khoanh tay nhắm mắt, mặc cho thiên hạ chà đạp hành hạ tiểu tâm can [9] của mình?
Tấn Nguyên thoáng hoang mang không cách chi lý giải, chỉ có thể dập đầu hành lễ: “Bệ hạ quả nhiên thấu suốt mọi việc.” [10]
Kiền Vạn Đế lại lạnh lẽo nhếch cười: “Hoàng đệ và trẫm tình cảm chưa thân, nếu ở chung với trẫm, lâu dần khắc biết… trẫm trước giờ vẫn luôn hiểu rõ khá nhiều việc…”
Tấn Nguyên trong lòng hoảng hốt, ngoài mặt lại ra vẻ hãi sợ: “Bệ hạ nói chí phải ạ, thần đêm nay đã quá tùy tiện…”
Kiền Vạn Đế phẩy phẩy tay: “Hoàng đệ đã uống quá nhiều, tinh thần chắc không còn minh mẫn, quay về nghỉ ngơi đi.”
Minh Đức vốn định bỏ về phòng từ sớm, đáng tiếc bản thân cũng đã say khướt không cách chi cử động, lại còn bị Đông Dương Vương liên miên ép uống tiếp. Có câu ’dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng hứng khởi’, Minh Đức vốn xinh đẹp hơn người, nay lại thêm rượu nồng túy lúy, đầu mày khóe mắt càng đậm sắc xuân. Đông Dương Vương Tấn Nguyên dường như đã ngà ngà say, bạo dạn nắm chặt tay y mà cười cười nói nói: “Minh Đức à, ngươi có muội muội không vậy? Nếu có thì tặng cho bản vương đi… Tuy thê thiếp đã đủ đầy, nhưng bản vương nhất định sẽ không bạc đãi muội tử của ngươi đâu…”
Thượng Quan Hàn hai mắt vụt sáng, ai ngờ Minh Đức chỉ rút phắt tay về, lạnh lùng đáp: “Thần là con út trong nhà.”
Nàng ta lập tức đờ người ra, biểu cảm phẫn hận dần dần hiện rõ trên gương mặt, tựa như sắp sửa vô pháp kiềm chế. Trương thị hiển nhiên phải nhìn thấy, bèn hấp tấp nháy mắt ra hiệu với lão gia.
Thượng Quan Thị lang lật đật khom lưng tiến lại gần: “Vương gia, hạ quan vẫn còn một đứa con gái lớn…”
Thượng Quan Hàn cũng vất toạch mớ điệu bộ khép nép e lệ của một tiểu thư khuê các, cuống cuồng xắn váy vén áo nhào đến mà phủ phục bái vọng. Tấn Nguyên quét ánh mắt lờ đờ say xỉn qua người nàng ta một lượt, rồi bất thần ha ha cười rộ lên: “Minh Đức à, đây là tỷ tỷ của ngươi?”
Minh Đức lại lạnh lùng đáp: “Phải.”
“Vậy tại sao không giống ngươi chút nào?”
Minh Đức đưa mắt nhìn sang đứa con gái nọ. Nàng ta vốn là một đại tiểu thư quen được nuông chiều, tự cao tự đại bằng trời, gương mặt mỹ lệ lộ rõ sự tham lam cùng dục vọng không cách chi che giấu mẫu thân Trương thị của nàng ta đứng cách đó không xa, lo lắng nhìn ái nữ của mình một cách chăm chú, đến nỗi miệng mồm cứ run rẩy khép mở trong vô thức, như thể đang không ngừng ra lệnh cho bọn hạ nhân.
Hơi mỉm cười, khẽ cúi đầu, y hạ giọng mà rằng: “Tỷ tỷ của thần có thừa khả năng hầu hạ Vương gia, đâu thể nào cùng một dạng với thần…”
Thanh âm của y cực kỳ trầm thấp, chỉ có hai người nghe thấy được. Một là Đông Dương Vương gia đang chơi trò dở say dở tỉnh người còn lại chính là Trương Khoát. Đường đường một đại Thái giám tối tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng đế, lại chẳng nói chẳng rằng mà bất thần quỳ sụp xuống, sau đó dập đầu hành lễ bôm bốp.
“Ơ kìa Trương công công…” Minh Đức vội đưa tay nâng lão dậy, “Ngài đang làm gì vậy?”
Trương Khoát khẩn khoản kêu lên: “Nô tài thay Minh Đức công tử cầu xin Vương gia một việc!”
Tấn Nguyên lúc này quả thực đang hết sức kinh ngạc, nhưng dĩ nhiên chỉ là kinh ngạc ngấm ngầm, pha lẫn chút dương dương tự đắc của một nam nhân. Giống như khi mỹ nhân nào đó chủ động đến với ngươi, tuy biết rõ người đó đã thuộc về kẻ khác, nhưng ngươi vẫn không nhịn được ham muốn kiêu ngạo một phen tự mãn một phen. Minh Đức càng lớn dáng vẻ càng cực kỳ ngon mắt, đây là ‘kiến thức’ Đông Dương Vương đã thu thập được sau vài lần đứng ngoài đại môn tẩm cung của Hoàng đế ‘mỹ thực’ ngon lành như vậy lại thì thầm bên tai ngươi hai câu ám muội, dù khiến tâm ngươi rất không an, nhưng cũng đủ làm ngươi say đắm một hồi…
Đông Dương Vương đang đắm chìm trong mớ ảo giác say mê cùng đắc ý của mình, chợt nghe thấy tiếng Trương Khoát, mặt liền ngầu hẳn: “Trương công công muốn cầu xin bản vương điều gì?”
Trương Khoát cúi người thật thấp: “Nô tài muốn xin Vương gia: đêm khuya sương lạnh, Minh Đức công tử cơ thể vốn hư nhược, xin hãy cho phép ngài ấy trở về nghỉ ngơi ngay ạ!”
Đông Dương Vương vừa định mở mồm, đã bị Trương Khoát tỉnh bơ bồi thêm câu nữa: “Nếu bệ hạ nửa đêm triệu công tử vào cung, ngộ nhỡ công tử vì ‘gặp chuyện’ nên đi chẳng được, vậy đó là lỗi của ai, thưa Vương gia?”
Đông Dương Vương Tấn Nguyên giật nảy người, cảm thấy sống lưng mình thảy đều lạnh toát.
Hắn biết rõ hoàng huynh của mình đang rất mực sủng ái Thượng Quan Minh Đức, sủng ái đến mức đã nhiều lần định biến ước mơ cửu trọng thâm cung tỏa trụ mỹ nhân kia thành hiện thực. Bất luận là bậc đế vương nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, nếu mỹ nhân mình đang chiếm giữ trong tay dám liếc mắt đưa tình với bọn nam tử ngoài cung, thậm chí, chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua cũng không được phép!
Trừ những chuyện vô cùng trọng yếu, sẽ không ngu gì đâm đầu vào nơi hang hùm miệng sói, ấy chính là tác phong của Thượng Quan Minh Đức. Lẽ nào một kẻ giảo hoạt lươn lẹo như y lại tự đặt mình vào tình cảnh hiểm nguy đến thể?
Tấn Nguyên nhất thời thanh tỉnh, lập tức trưng ra vẻ mặt hồ hởi khoan dung: “Nếu thế, Minh Đức hãy nhanh chóng lui về nghỉ ngơi đi nhé, bản vương cũng thấy hơi mệt rồi, phải trở về phủ thôi…”
Nụ hàm tiếu trên môi Minh Đức lại khẽ khàng hé nở. Nét cười phơn phớt của mỹ nhân dưới ánh hoa đăng rực rỡ như tiềm ẩn độc dược, chân chính gợi nên một chữ ‘sắc’ [1], dao nhọn róc xương: “ —— Nếu đã như vậy, thần xin được cáo lui.”
Trong mắt Tấn Nguyên, nét cười mong manh kia dường như vấn vương đôi phần tiếc nuối…
Đông Dương Vương Tấn Nguyên vẫn còn lần khân chưa chịu cáo lui. Chính vì hắn ‘bị’ Thượng Quan Thị lang nhiệt tình giữ lại, cho nên dạ yến vẫn dây dưa thêm một lát.
Minh Đức đang nằm co ro trong tiểu viện hẻo lánh của mình, trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, tấm chăn đơn bạc không cách chi giữ ấm, khiến y chưa thể ngủ thiếp đi. Trong lòng vẫn còn vài điểm mơ hồ cảm thấy chưa thỏa đáng, dường như có những chuyện quan trọng đã bị lãng quên…
Đông Dương Vương Lý Tấn Nguyên… vốn là kẻ có thể bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, lại bị Thái tử Lý Ký đoạt mất…
‘Cắt máu ăn thề, khởi binh lập quốc’…? Chẳng lẽ đã bấy nhiêu năm, hắn vẫn còn mơ tưởng thèm khát ngôi vị Hoàng đế?
“ —— Minh Đức, ngươi thà cam tâm dụng sắc tiến thân, chứ nhất quyết không chịu noi theo Ngụy Trưng ngày xưa, trở thành khai quốc công thần?”
Nghĩ đến đó, y bất giác lạnh lùng cười khẩy. Kiền Vạn Đế cho dù tàn nhẫn bạo ngược đến đâu, đến khi chết đi vẫn được xem là một vị thánh quân. Lý Tấn Nguyên nhà ngươi? Bất quá là một tên đầu cơ trục lợi [2] mà thôi!
Y vô thức trở mình, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một vệt sáng chói lóe lên trong đầu. Giọng nói khàn khàn nhưng cẩn trọng của Đông Dương Vương Tấn Nguyên… cực kỳ giống kẻ đó…
Kẻ đã cùng đồng bọn đóng vai thích khách Tây Uyển định ám sát Thái tử trong đêm, kẻ đã vạch trần thân phận ám vệ của y, kẻ thứ ba đã may mắn chạy thoát!
Minh Đức bỗng nhiên ngồi bật dậy, khoác tạm chiếc áo ngắn rồi mở cửa chạy ra. Ai dè đúng lúc đó Trương thị dạ yến vừa xong, lửa giận sôi sục đang định phá cửa tìm y tính sổ, cửa vừa mở ra hai người lập tức đâm sầm vào nhau.
Đám người hầu xúm quanh mụ gần như đồng loạt la toáng lên: “Thái thái!” “Còn không mau gọi thầy lang!?” “Thật chẳng có phép tắc lễ nghi gì cả…”
Trương thị cũng chộp lấy Minh Đức mà gào khóc om sòm: “Trời đánh thằng hỗn trướng này đi! Ngươi và con tiện nhân mẹ ngươi quả là cùng một giuộc, dám phạm thượng sát nhân à?? Các ngươi còn đứng đó trơ mắt làm gì?! Mau bắt giam nó lại cho ta! Mau đi kêu lão gia đến đây!!”
Thượng Quan Thị lang đang chầu chực trước đại môn để cung tiễn Đông Dương Vương gia, nghe tên gia nhân báo cáo xong liền gật đầu khẽ ra lệnh: “Cứ giam lại, lát nữa tính.”
Tên gia nhân nhận mệnh rồi vội vàng cuốn gói. Tấn Nguyên trong lòng đã đoán được hết tám phần là chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực leo lên xe. Viên quản sự [3] thân cận của hắn đã chờ sẵn, sau khi cung kính dâng trà, vừa định lui ra thì chợt nghe chủ nhân mình hỏi: “Thượng Quan Minh Đức phạm lỗi nên bị trừng phạt, phải không?”
Viên quản sự kia bèn gật đầu hồi đáp: “Nô tài vừa mới dò la, nghe nói là va phải phu nhân Trương thị.”
Tấn Nguyên cũng im lặng gật gù, lát sau bỗng cất tiếng: “Ngươi nói xem, hoàng huynh của ta sủng ái hắn đến vậy, sao có thể dung thứ cho bọn họ hành hạ hắn như thế?”
Viên quản sự chỉ khẽ cười nịnh: “Nô tài nào dám biết… ‘Ý tại ngôn ngoại’ [3], bệ hạ có lẽ đang định giáo huấn Minh Đức công tử một chút… cũng chưa biết chừng…”
Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, chẳng ai có thể hiểu hắn đang suy tính điều gì, chỉ thấy được nụ cười sắc lạnh phiêu lãng trên gương mặt hắn, xuyên qua làn hơi nước mông lung bốc lên từ chén trà kia.
“…Giáo huấn hắn một chút?” Tấn Nguyên chợt cảm thấy buồn cười hết sức, “ —— Đó chưa phải là vấn đề trọng yếu. Bệ hạ hắn ngay từ đầu vốn không hề quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh thế này… Một đóa hoa chỉ cần khoe sắc tỏa hương cho người thưởng lãm là đủ, chẳng ai thèm quan tâm nó nở thế nào đâu…”
—
Đông Dương Vương Tấn Nguyên rượu uống tràn môi, nửa đêm canh ba ôm thị thiếp vừa mơ màng nhập mộng, đột nhiên nghe tiếng quân binh mang theo thánh chỉ phá cửa mà vào, khí thế hùng hổ ‘thỉnh’ Vương gia tiến cung diện kiến long nhan.
Tấn Nguyên nhất thời kinh hoảng. Hắn vốn chỉ tham dự một bữa tiệc nho nhỏ ở Thượng Quan gia thôi mà, chẳng lẽ… Hoàng đế nhanh như vậy đã biết rõ mọi chuyện??
Nghĩ đoạn hắn vội vã tung chăn ngồi dậy, lên kiệu vào cung. Hoàng đế đang ngự tại Liên Y Cung, cửa chỉ khép hờ hé lộ chiếc trà kỷ bằng gỗ hoàng lê [4], bên cạnh là một dĩa cung đăng hình hoa sen uốn lượn tinh xảo, thấp thoáng sau rèm có dăm ba mỹ nhân phục sức lộng lẫy đứng thị hầu, không một tiếng nói cười.
Tấn Nguyên cảm nhận có điều bất ổn, ngay lập tức đại lễ quỳ lạy: “Bệ hạ đêm nay triệu thần đến, chẳng hay là vì chuyện gì?”
Kiền Vạn Đế đặt chén trà nho nhỏ xanh biêng biếc [5] xuống bàn, mỉm cười mà rằng: “Nghe nói hoàng đệ đang định đón tỷ tỷ của Thượng Quan Minh Đức về phủ, có phải không?”
Tấn Nguyên trù trừ đôi chút, rồi mới cúi đầu hồi đáp: “Thần… thần đã có Vương phi và Trắc phi [6], thị thiếp thì có lẽ…”
Kiền Vạn Đế liền hỏi: “ —— Thượng Quan Minh Đức xinh đẹp hơn người, tỷ tỷ của hắn chắc chắn không hề thua kém, thế nào, cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hoàng đệ hay sao?”
Ý nghĩa thẳng tuồn tuột của câu nói kia chính là: Ngươi cảm thấy dáng vẻ tiểu Minh Đức của trẫm chẳng hề vừa mắt chứ gì?
Tấn Nguyên vội vàng bai bải thanh minh: “Thần không dám! Không dám! Thượng Quan tiểu thư tính tình hiền thục diện mạo mỹ lệ, có được nàng là may mắn lớn lao của hạ thần!”
Kiền Vạn Đế ‘à’ lên một tiếng, ra chiều thấu hiểu, thế nhưng thần kinh căng thẳng của Tấn Nguyên còn chưa kịp thả lỏng một giây một phút nào thì đã lại nghe giọng nói trầm trầm của Hoàng đế chậm rãi cất lên: “Tỷ tỷ của Thượng Quan Minh Đức, dáng vẻ có giống hắn chút nào không?”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con của Đông Dương Vương Tấn Nguyên ngay lập tức thi nhau thánh thót tuôn rơi. Trương Khoát nãy giờ vẫn im lặng đứng thị hầu cạnh bên, lúc này bèn ho khẽ một tiếng, rồi thấp giọng thì thào gì đó vào tai Hoàng đế, lát sau bỗng nghe Kiền Vạn Đế cười hỏi: “Nghe nói hôm nay hoàng đệ đã uống khá nhiều?”
Tấn Nguyên nào phải kẻ ngu si, hắn vội vàng men theo con đường sống duy nhất Trương Khoát vừa vẽ ra mà ‘thành khẩn’ nhận lỗi: “ —— Dạ phải dạ phải, thần vì nhất thời mê rượu nên có hơi quá chén, kỳ thực ấn tượng về Thượng Quan tiểu thư trong óc thần cũng không mấy rõ ràng…”
Hắn chỉ mới nghẹn ngào ngấm ngầm suy tính, rằng thì là mà sau khi rời khỏi đây nhất định phải cảm tạ Trương công công thật hậu hĩnh, nào ngờ Hoàng đế bỗng đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch vẽ nên một nụ cười chết chóc, vừa cất cao giọng vừa dịu dàng nâng hắn dậy: “Đó gọi là ‘rượu không làm người say, mà chính người làm người say’ [7]nha…”
Tấn Nguyên vội giãy khỏi vòng tay của hoàng huynh, quỳ phịch xuống trở lại: “Xin bệ hạ tha mạng!”
“Ta tha cho đệ cái gì mới được?”
“Thần biết sai rồi ạ!”
“Hoàng đệ làm gì sai mới được?”
Mồ hôi trên mặt Tấn Nguyên lúc này đã tuôn rơi như mưa. Hoàng đế ăn giấm chua [8], hiển nhiên là chuyện cực kỳ tế nhị…
Kiền Vạn Đế chỉ yên lặng đứng đó ngắm nhìn hắn trong chốc lát, rồi vẫn lặng yên mà nhàn nhã ung dung trở về tiểu tháp, chậm rãi ngồi xuống. Tấn Nguyên cúi đầu quỳ im như tượng, một lúc lâu sau mới nghe giọng nói lãnh đạm của hoàng huynh cất lên: “Hoàng đệ vừa đi dự yến về, hãy đem mấy chuyện hay ho mới mẻ kể cho trẫm nghe một chút. Trẫm cả ngày chết dí trong thâm cung, thật chán chường phiền muộn…”
Tấn Nguyên lau mồ hôi, cấp tốc tự hỏi chính mình những lời này của Hoàng đế có ý tứ ra sao, có hàm nghĩa thế nào… Vừa điên cuồng suy tính, hắn vừa gượng gạo nở nụ cười: “Thần chỉ gặp Thượng Quan Thị lang cùng phu nhân thôi ạ, những người khác không hề thấy mặt… Nói đến chuyện mới mẻ, thần quả thật không biết rằng Thượng Quan gia nghiêm khắc trong vấn đề gia giáo đến vậy…”
Hắn kể tóm tắt chuyện trước khi hồi phủ có nghe phong thanh rằng Minh Đức vừa bị tống giam, những tưởng Hoàng đế sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú, ngờ đâu lại bị thản nhiên cắt ngang: “Việc này trẫm đã biết từ lâu.”
Đã biết từ lâu?? Đã biết từ lâu nhưng ngươi vẫn một mực khoanh tay nhắm mắt, mặc cho thiên hạ chà đạp hành hạ tiểu tâm can [9] của mình?
Tấn Nguyên thoáng hoang mang không cách chi lý giải, chỉ có thể dập đầu hành lễ: “Bệ hạ quả nhiên thấu suốt mọi việc.” [10]
Kiền Vạn Đế lại lạnh lẽo nhếch cười: “Hoàng đệ và trẫm tình cảm chưa thân, nếu ở chung với trẫm, lâu dần khắc biết… trẫm trước giờ vẫn luôn hiểu rõ khá nhiều việc…”
Tấn Nguyên trong lòng hoảng hốt, ngoài mặt lại ra vẻ hãi sợ: “Bệ hạ nói chí phải ạ, thần đêm nay đã quá tùy tiện…”
Kiền Vạn Đế phẩy phẩy tay: “Hoàng đệ đã uống quá nhiều, tinh thần chắc không còn minh mẫn, quay về nghỉ ngơi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook