Phượng Hoàng Cốt

| 2 |

"Giám đốc, thường ngày anh không phải chú ý dưỡng sinh lắm à?" Nghiêm Thập Nhị nghẹn lời nhìn bàn thịt nướng to đùng trước mắt.

Rõ ràng nói là tới thành phố A công tác, kết quả tới đây rồi chuyện đầu tiên Mạnh Phó Kiều làm lại là dẫn cậu đi ăn thịt nướng, còn là loại thịt nướng bán ở quán lề đường bất cứ lúc nào có xe chạy ngang qua là có thể được tẩm thêm một lớp bụi.

Giám đốc, hình tượng kẻ cuồng dưỡng sinh cổ cồn vàng* cao cấp đâu!

Mạnh Phó Kiều đang cúi đầu gặm hào sống nghe vậy ngẩng lên, vỗ đùi: "À phải ha, cậu phải chăm chỉ luyện tập, chú ý ẩm thực, mấy món không lành mạnh này nên ăn ít lại thì hơn." Vừa nói vừa bốc mấy chuỗi sò nướng để trước mặt Nghiêm Thập Nhị qua chỗ của mình.

Thì ra nhiệm vụ dưỡng sinh này chỉ có mình Nghiêm Thập Nhị làm?

Nghiêm Thập Nhị tức tối: "Giám đốc thì sao?"

Mạnh Phó Kiều bày ra cái mặt liên quan gì tới tôi: "Cơ thể tôi khỏe mạnh, nội công thuộc hàng bậc nhất, không cần khắc chế ẩm thực." Vừa nói vừa vỗ vai cậu: "Đường xa xin chớ ngại ngùng, cậu nhất định phải kiên trì đấy."

Nghiêm Thập Nhị: "..."

"Đúng rồi, giáo trình tập thể hình tôi đưa cậu, cậu luyện đến đâu rồi?" Mạnh Phó Kiều hỏi.

Ai sẽ đứng tấn và ngồi thiền vận khí ở nhà hả!

Nghiêm Thập Nhị hạ giọng, nói: "Giám đốc, anh có phải đã... gia nhập cái đó rồi không?"

Mạnh Phó Kiều: "Cái nào?"

Giọng Nghiêm Thập Nhị đè thấp hơn: "Chính là... theo đuổi thiên nhân hợp nhất vũ trụ hài hòa gì đấy?"

Mạnh Phó Kiều: "Nói hưu nói vượn, thứ bàng môn tà đạo đó sao có thể sánh bằng võ học chính thống được!"

Nghiêm Thập Nhị: TOT xong rồi, giám đốc thật sự đang luyện tà công tuy rằng không biết là của tà giáo nào.

Không được, trở về phải từ chức ngay!

Nghiêm Thập Nhị ưu sầu, tính nhẫn nại dành cho chủ quán thịt nướng cũng tuyên bố kết thúc, cậu hỏi: "Này, ông chủ, ông đã tới tới lui lui nhìn tôi mười mấy lần rồi đó, rốt cuộc ông muốn nhìn cái gì vậy?"

Chủ quán thịt nướng: "A, bị cậu phát hiện rồi!"

Nghiêm Thập Nhị: "..."

Không có chủ quán thịt nướng nào sẽ vừa xào rau vừa cầm nồi đi tới đi lui được không, kỹ thuật nhìn lén chuyên nghiệp giùm tôi cái?

Nhưng hình như chủ quán thịt nướng cũng không có cảm giác xấu hổ bị vạch mặt, trái lại còn quang minh chính đại nhìn cậu: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy truyền nhân của Phượng Hoàng Cốt, khó tránh khỏi hiếu kỳ ấy mà."

Nghiêm Thập Nhị không hiểu ra sao: "Ông đang nói gì vậy?"

Mạnh Phó Kiều ngẩng đầu lên: "Tiểu Kê, ông nói nhiều quá đấy."

Chủ quán thịt nướng kháng nghị: "Mạnh Anh Tuấn, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Tiểu Kê."

"Phốc——" Nghiêm Thập Nhị phun ngụm bia vừa nốc vào miệng ra.

Không ngờ đấy, biệt danh hành tẩu giang hồ của giám đốc tà mị cuồng quyến như vậy, quả thực là khiến người không tài nào kiềm lại được mà.

Mạnh Phó Kiều và chủ quán biệt hiệu Tiểu Kê lập tức quay đầu nhìn cậu.

Nghiêm Thập Nhị vội vã làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Giám đốc, thì ra hai người quen nhau?"

Mạnh Phó Kiều ra vẻ ghét bỏ: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ."

Tiểu Kê tức giận chống nạnh: "Mạnh Anh Tuấn, cậu có giỏi thì đừng tới chỗ tôi ăn thịt nướng."

Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên từ đằng xa vang lên một tiếng huýt còi, kế đó là một giọng nói hùng hậu: "Miêu Tiểu Kê, cậu lại bày quán trái phép à."

Nghiêm Thập Nhị nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ dân phòng vừa thổi còi "Tuýt tuýt" vừa lao tới đây.

"Mẹ k*, lại tới nữa rồi, có để yên không hả!" Tiểu Kê ném cái nồi trong tay xuống, mặc kệ quán xá trực tiếp co giò chạy như điên.

Mục tiêu của gã dân phòng đó rất chính xác, gã không thèm nhìn quán thịt nướng lấy một cái, chỉ rượt theo Tiểu Kê, khi chạy ngang qua quán, Nghiêm Thập Nhị còn có thể cảm giác được một cơn gió lướt qua.

Tốc độ chạy này cũng nhanh quá rồi đó!

Không biết có phải là ảo giác không, Nghiêm Thập Nhị cảm thấy chân của Tiểu Kê và gã dân phòng hình như không có chạm đất.

Nếu không phải ông chủ ở phố đối diện còn đang bật TV chứng minh đây là xã hội hiện đại, Nghiêm Thập Nhị quả thật muốn hoài nghi bọn họ có phải là biết khinh công không.

"Ồ, sao gã dân phòng đó không dọn quán?" Nghiêm Thập Nhị quay đầu, phát hiện Mạnh Phó Kiều còn đang bình tĩnh ngồi ăn thịt nướng.

Mạnh Phó Kiều ngẩng lên nhìn về phía Tiểu Kê và gã dân phòng biến mất, ra vẻ cao thâm: "Đây là lạc thú."

Nghiêm Thập Nhị: Giám đốc và bạn của giám đốc đều là bệnh thần kinh!

...

*Cổ cồn vàng (gold-collar worker): diễn sinh ra từ cổ cồn xanh (blue-collar worker), cổ cồn hồng (pink-collar worker) và cổ cồn trắng (white-collar worker), chỉ những người thuộc tầng lớp quản lý cấp cao trong xí nghiệp, đại diện trung gian của các công ty có vốn đầu tư nước ngoài, lãnh đạo cấp cao của doanh nghiệp nhà nước. Tầng lớp cổ cồn vàng có nền tảng giáo dục cực cao, có tuổi nghề và kinh nghiệm thâm niên, thu nhập bình quân cũng rất khả quan.

Cổ cồn xanh (blue-collar worker) là tầng lớp người lao động làm công việc tay chân hay công việc cần trực tiếp dùng sức để hoàn thành. Cái tên "cổ cồn xanh" xuất phát từ màu áo xanh dương của các công nhân xây dựng, kỹ thuật. Nhóm người lao động này có thể không cần qua đào tạo hay rèn luyện một kỹ năng cụ thể nào; họ thường làm những việc như sản xuất chế tạo, đào mỏ, vệ sinh môi trường, nông dân, xây dựng, thợ máy, nhân viên kho xưởng, vận chuyển hàng hóa. Nhân viên cổ cồn xanh thường được trả lương theo giờ, hoặc theo dự án công việc hoặc định kỳ hàng tháng.

Cổ cồn hồng (pink-collar worker) là thuật ngữ chỉ nhóm người làm công việc dịch vụ khách hàng, chăm sóc người khác, giảng dạy, y tá, thư ký, chăm sóc trẻ. Công việc này thường đi liền với nữ giới, tuy nhiên cũng có không ít nam giới làm công việc này.

Cổ cồn trắng (white-collar worker) là một khái niệm được hình thành từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những viên chức văn phòng được gọi là cổ cồn trắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương