Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
-
Chương 53: Rượu làm tê liệt cảm giác
Tô Thân đặt tay lên vai Diệp Tống, vân vê một lọn tóc của nàng, quấn quanh ngón tay, hắn thoáng dùng lực, Diệp Tống không thể không nghiêng đầu theo, bắt lại tay Tô Thần, liên tục nói: "Đừng nhúc nhích, Diệp Tu vẫn còn ở bên ngoài đấy!"
"Diệp Tống, lá gan ngươi cũng đủ lớn, còn dám mua vũ cơ chơi đùa?"
"Chẳng qua nhàm chán làm chút việc tốt mà thôi, ta còn gặp Hiền Vương cũng đi vui thú."
"Ngươi còn dám nhắc đến người khác?"
"Ai...đau đau..."
Tô Thần buông lỏng tay, không quay đầu lại mà phất tay đi ra ngoài. Diệp Tống theo sau, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Diệp Tu, Tô Thần thình lĩnh vươn tay kéo nàng ôm vào ngực, làm như cùng nàng vô cùng ân ái.
Diệp Tu nhìn thấy, cả người đều chấn kinh.
Tô Thần nhìn ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Diệp Tống, trêи môi câu ra một nụ cười nhạt, nói: "Đại ca, là bổn vương không chăm sóc tốt Diệp Tống, để nàng ra ngoài làm bậy, lại làm ra nhiễu loạn lớn như vậy. Thật là đa tạ đại ca, nếu không có đại ca, khả năng về sau bổn vương sẽ luôn phải sống trong ân hận. Lần sau bổn vương sẽ không để nàng làm bậy nữa."
Diệp Tống nhìn con ngươi có chút tịch mịch thâm trầm của hắn, tình cảm thật thật giả giả, nhất thời làm nàng có chút thất thần. Nàng bỗng nhiên ngộ ra, To Thần diễn kịch cũng thật tốt.
Diệp Tu cũng không khách khí liền giáo huấn Tô Thần một trận, Tô Thần cũng không phản bác, chỉ lặng lặng nghe, còn làm bộ dáng như thật sự hối hận. Diệp Tu cảm thấy không thú vị, lúc gần đi không yên tâm, dặn dò Diệp Tống: "A Tống, muội đừng sợ, về sau có gì ủy khuất, cứ về nhà nói với đại ca, đại ca sẽ làm chủ cho muội."
Diệp Tống chống tay vào ngực Tô Thần, thực nỗ lực làm bộ dáng ân ái lại ôn nhu, nói: "Ca ca yên tâm trở về đi, Vương gia đối với muội rất tốt."
Lúc này Diệp Tu mới trở về. Chân hắn vừa bước ra khỏi đại môn Vương phủ, sau lưng Diệp Tống cùng Tô Thần hai mắt nhìn nhau, hai người chưa từng gần gũi như vậy, Diệp Tống liền nhanh chóng đẩy Tô Thần ra, muốn chạy trốn.
"Muốn chạy?" Tô Thần vươn tay quấn lấy eo Diệp Tống kéo nàng trở về. Khuôn mặt nàng bị đánh còn không chút mỹ cảm nào, thình lình tiếp cận như vậy, hắn liền lạnh mặt.
Diệp Tống cũng không nóng nảy, tay túm lấy vạt áo Tô Thần, chớp chớp mắt nói: "Ngươi ôm ta như vậy, nếu để Nam Xu muội muội nhìn thấy, nhất định sẽ ghen a."
Tô Thần buông tay, thả Diệp Tống trêи mặt đất. Tô Thần khoanh tay đứng nhìn, không đợi Diệp Tống bò dậy, lạnh lùng nói: "Người đâu, Vương phi không biết giữ mình, gây chuyện thị phi, xử trí theo gia pháp."
Diệp Tống che ʍôиɠ bò dậy: "Ngươi mẹ nó nói trở mặt liền trở mặt, có thể hay không đừng như vậy..."
Tô Thần nhướng mày nhìn nàng: "Không phải ngươi nói muốn tính sổ thì đóng cửa lại, bổn vương muốn chém muốn giết thế nào đều được sao?"
Diệp Tống nằm sấp xuống đất, hỏi: "Có thể cho ta chút rượu hay không?"
Tô Thần hào phóng ra lệnh: "Lấy cho Vương phi một vò rượu tới, lấy rượu ngon."
Một vò rượu nhỏ được đưa tới cho Diệp Tống, Diệp Tống mở nắp không chút do dự ngửa đầu rót vào miệng, vị rượu cay đến nỗi nước mắt nàng đều chảy ra. Rượu làm tê liệt cảm giác, uống rượu xong có lẽ sẽ không thấy đau nữa, dù sao cũng chạy không thoát. Diệp Tống ném cái bình rỗng sang một bên, nói: "Giờ ngươi xử trí đi."
Gia đinh cầm trượng tới định đánh bị Tô Thần ngăn lại, Tô Thần nhận lấy trượng, muốn đích thân ra tay.
Diệp Tống nhét tay áo vào trong miệng cắn, một bộ thấy chết không sờn, Tô Thần bất tri bất giác liền mềm lòng, đánh một trượng xuống ʍôиɠ nàng, thanh âm vang vọng, hắn đã cố tình khống chế lực đạo, nghe vang như vậy nhưng thực tế lại không đau lắm.
Phái Thanh bị dọa, lệ rơi đầy mặt: "Vương gia đánh nô tỳ đi, như vậy sẽ đánh chết tiểu thư mất!"
Diệp Tống đã uống rượu, cả người đều mềm nhũn, đầu óc không nghe sai xử, lúc này làm gì còn sợ đau, nàng an ủi Phái Thanh: "Đừng lo lắng, da thịt ta bị đánh nhiều nên rắn chắc hơn nhiều rồi, cũng không đau lắm."
Nàng tưởng sẽ bị đánh ba mươi trượng, kết quả mới đánh ba trượng, Diệp Tống thay đổi tư thế, hồn nhiên không có việc gì nói: "Đánh tiếp đi, đổi góc độ một chút."
Tô Thần tức giận, ném bỏ trượng, một tay kéo Diệp Tống lên, không rêи một tiếng mà khiêng về Bích Hoa uyển. Hắn ném Diệp Tống lên giường, lạnh lùng nói: "Ngoan ngoãn đóng cửa ăn năn cho bổn vương, không cho phép ra ngoài nửa bước!"
Diệp Tống đã say mèm, mặt chôn trong chăn, thuận miệng nói: "Ta đã thành cái dạng này rồi còn ra cửa, không phải dọa chết người ta sao."
Tô Thần đi được vài bước lại như một đạo gió lạnh quay lại, từ trêи cao nhìn xuống nói: "Đúng rồi, giao ngọc bội lại cho bổn vương!"
Diệp Tống vừa nghe, gắt gao giữ chặt, choáng váng nói: "Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu."
Tô Thần cảm thấy nếu tiếp tục để nữ nhân này mang theo ngọc bội, không biết sẽ còn làm ra sự tình gì nữa. Quá đáng giận, vậy mà lại dám đi thanh lâu mua vũ cơ. Hắn khom người xuống, kéo Diệp Tống mặt đối mặt với mình. Diệp Tống động tác cực nhanh, đem ngọc bội từ trong túi áo giấu dưới thân mình.
Tô Thần thấy thế liền tới đoạt.
Diệp Tống cố gắng tránh né, say rượu nên động tác có chút chếnh choáng, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói: "Đồ vật ngươi đã tặng ta rồi, làm gì có đạo lý thu hồi lại...
Tô Thần không khách khí áp xuống dưới, duỗi tay ra sau lưng Diệp Tống bắt lấy tay nàng. Diệp Tống bị đè xuống thật sự không thở nổi, xương cốt cả người giống như bị nghiền nát, liên tục đánh vào vào sau lưng Tô Thần, thống khổ nói: "Đau...muốn chết à..."
Tô Thần thân thể cứng đờ, dừng lại nhưng vẫn không đứng lên. Hắn tiếp tục giữ tư thế ái muội, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, Diệp Tống dưới thân đang chống cằm lên vai hắn, cả người đều nằm trong lồng ngực hắn. Diệp Tống thần trí không rõ, giọng mềm mại nói: "Ta biết, lúc trước ngươi cho ta ngọc bội không phải để ta cầm đi làm chuyện xấu, ta cũng không tính làm chuyện xấu, cái này không phải chỉ do ta không cẩn thận thôi sao. Lúc này là ta sai rồi, ngươi cũng đã đánh phạt, còn muốn đòi lại ngọc bội làm gì, về sau ta sẽ cẩn thận hơn, được không?" Nàng giống như một hài tử, sợ hãi bị đoạt mất đồ vật.
Tô Thần ngừng tay lại, nhưng tay đặt trêи eo nàng không rút ra, thoạt nhìn tựa như đang ôm nàng. Ngữ khí cũng nhẹ hơn chút: "Còn có sau đó?"
"Sẽ cố gắng không có", Diệp Tống từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hai mắt vì choáng váng mà có chút mờ mịt, cười hì hì bảo đảm nói: "Về sau ta sẽ không làm chuyện xấu. Nếu ngươi không cho ta ra ngoài, ta ở chỗ này nhàm chán, không biết nên làm gì cả..." Tô Thần ngơ ngẩn, hắn trước nay đều không tưởng tượng được Diệp Tống khi say lại có thể làm ra bộ dáng lấy lòng như vậy, Diệp Tống giảo hoạt cười, hắc hắc tới gần, gần như là cắn lỗ tai hắn, chậm rãi nói: "Nếu ta không có gì làm, không biết chừng lại khi dễ Nam Xu muội muội a, à, không đúng, Nam Xu muội muội...ta làm gì có muội muội..."
Diệp Tống mơ mơ màng màng giống như người điên. Móng vuốt không an phận chộp tới chộp lui. Thật lâu sau, Tô Thần mới đứng dậy, lúc này bạch ngọc bội đã bị Diệp Tống vứt xuống gối đầu giường, hắn vươn tay muốn lấy, Diệp Tống lập tức bắt tay hắn lại. Tô Thần dừng một chút, không nói một lời đeo bạch ngọc bội lên hông Diệp Tống.
Xong việc hắn vẫn luôn rất ảo não, oán hận chính mình nhất định là bị quỷ mê hoặc tâm hồn, cư nhiên không chỉ không thu hồi lại bạch ngọc bội, lại còn đích thân đeo lên người cho Diệp Tống.
Lúc này Diệp Tống đang lăn qua lộn lại trêи giường suy nghĩ một trận, nhưng vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận được, người nàng ướt đẫm mồ hôi nhìn Tô Thần, Tô Thần ánh mắt thâm trầm tùy ý để nàng nhìn. Bỗng nhiên Diệp Tống ngồi dậy, "Oa" một tiếng khóc rống lên.
Tô Thần giật giật khóe miệng: "Khóc cái gì, ta lại không có đánh ngươi."
Diệp Tống gãi đầu, bò dậy đánh một quyền lên khóe miệng Tô Thần, Tô Thần bị đau vừa định tức giận, kết quả Diệp Tống lại lao tới ôm hắn, cọ nước mắt nước mũi lên cổ hắn, khóc ròng nói: "Con mẹ nó, Nam Xu rốt cuộc là ai? Là muội muội ngươi hay muội muội ta a!"
Tô Thần mang một bụng hỏa khí liền bị nước mắt nước mũi của nàng dội sạch: "..."
Hắn vứt Diệp Tống lại trêи giường, xoay người ra khỏi phòng, lưu lại Diệp Tống vẫn còn đang vắt hết óc ra để nhớ lại. Lúc này nàng đã say đến hồ hồ, chưa từng uống nhiều rượu như vậy, lần trước ở cờ quán uống say nhưng cũng chỉ là uống loại rượu thường, không say lắm, mà lúc nãy lại trực tiếp rót đầy một bụng rượu, rượu của vương phủ đều là loại đã ủ vài thập niên.
Diệp Tống đến chính mình còn không nhớ nổi, sao có thể nhớ được Nam Xu là ai.
Diệp Tống ở trong phòng quỷ khóc sói gào, Phái Thanh ở bên ngoài gấp đến độ cào tường, sờ Tô Thần khi dễ tiểu thư nhà nàng. Bỗng nhiên Tô Thần mở cửa phòng, Phái Thanh vội vàng đứng dậy, duỗi dài cổ nhìn vào trong.
Tô Thần sờ sờ khóe miệng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, trước khi đi chỉ nhàn nhạt phân phó: "Chiếu cố Vương phi cho tốt, lúc bôi thuốc cẩn thận một chút."
Phái Thanh trợn mắt há hốc mồm, mãi cho đến khi Tô Thần ra khỏi Bích Hoa uyển không còn thấy bóng dáng nữa, nàng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Ngày hôm sau Diệp Tống tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, vô cùng khó chịu. Phái Thanh nấu canh giải rượu cho nàng, nàng uống một hơi xong tính xuống giường lại dậy không nổi, nàng nhắm mắt lại mơ mơ màng mang bỗng nhiên lại như nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng sờ soạng khắp nơi, đem toàn bộ chăn nệm lật lên lật xuống.
Phái Thanh ở một bên cẩn thận hỏi: "Tiểu thư tìm cái gì vậy?"
Diệp Tống vội la lên: "Con mẹ nó ngọc bội của ta đâu!"
Phái Thanh chỉ vào eo nàng, nhắc nhở nói: "Ở đai lưng tiểu thư chứ đâu."
Diệp Tống rũ mắt xuống xem, quả nhiên bạch ngọc bội đang nằm ở đó, sờ sờ vẫn là hoa văn quen thuộc, không khỏi thả lỏng xuống: "Còn tốt còn tốt..."
Phái Thanh nhìn Diệp Tống lại tiếp tục ngủ, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư cùng Vương gia...Tối hôm qua đã xảy ra cái gì?"
Diệp Tống dũng cảm nói: "Tới đây, uống tiếp nào!"
Phái Thanh: "..."
Lần này say rượu, Diệp Tống ngây ngốc trong vương phủ mấy ngày liền, Tô Thần lúc nhìn thấy nàng liền xụ mặt, dường như nàng thiếu hắn không ít tiền, hận không thể đem nàng bóp chết.
Bốn nha hoàn Bích Hoa uyển rất có thiên phú bát quái, sau khi nghe ngóng bọn hạ nhân trong phủ nói, liền đem đại khái chuyện hỏi thăm rành rạch, trở về báo cáo cho Diệp Tống.
"Diệp Tống, lá gan ngươi cũng đủ lớn, còn dám mua vũ cơ chơi đùa?"
"Chẳng qua nhàm chán làm chút việc tốt mà thôi, ta còn gặp Hiền Vương cũng đi vui thú."
"Ngươi còn dám nhắc đến người khác?"
"Ai...đau đau..."
Tô Thần buông lỏng tay, không quay đầu lại mà phất tay đi ra ngoài. Diệp Tống theo sau, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Diệp Tu, Tô Thần thình lĩnh vươn tay kéo nàng ôm vào ngực, làm như cùng nàng vô cùng ân ái.
Diệp Tu nhìn thấy, cả người đều chấn kinh.
Tô Thần nhìn ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Diệp Tống, trêи môi câu ra một nụ cười nhạt, nói: "Đại ca, là bổn vương không chăm sóc tốt Diệp Tống, để nàng ra ngoài làm bậy, lại làm ra nhiễu loạn lớn như vậy. Thật là đa tạ đại ca, nếu không có đại ca, khả năng về sau bổn vương sẽ luôn phải sống trong ân hận. Lần sau bổn vương sẽ không để nàng làm bậy nữa."
Diệp Tống nhìn con ngươi có chút tịch mịch thâm trầm của hắn, tình cảm thật thật giả giả, nhất thời làm nàng có chút thất thần. Nàng bỗng nhiên ngộ ra, To Thần diễn kịch cũng thật tốt.
Diệp Tu cũng không khách khí liền giáo huấn Tô Thần một trận, Tô Thần cũng không phản bác, chỉ lặng lặng nghe, còn làm bộ dáng như thật sự hối hận. Diệp Tu cảm thấy không thú vị, lúc gần đi không yên tâm, dặn dò Diệp Tống: "A Tống, muội đừng sợ, về sau có gì ủy khuất, cứ về nhà nói với đại ca, đại ca sẽ làm chủ cho muội."
Diệp Tống chống tay vào ngực Tô Thần, thực nỗ lực làm bộ dáng ân ái lại ôn nhu, nói: "Ca ca yên tâm trở về đi, Vương gia đối với muội rất tốt."
Lúc này Diệp Tu mới trở về. Chân hắn vừa bước ra khỏi đại môn Vương phủ, sau lưng Diệp Tống cùng Tô Thần hai mắt nhìn nhau, hai người chưa từng gần gũi như vậy, Diệp Tống liền nhanh chóng đẩy Tô Thần ra, muốn chạy trốn.
"Muốn chạy?" Tô Thần vươn tay quấn lấy eo Diệp Tống kéo nàng trở về. Khuôn mặt nàng bị đánh còn không chút mỹ cảm nào, thình lình tiếp cận như vậy, hắn liền lạnh mặt.
Diệp Tống cũng không nóng nảy, tay túm lấy vạt áo Tô Thần, chớp chớp mắt nói: "Ngươi ôm ta như vậy, nếu để Nam Xu muội muội nhìn thấy, nhất định sẽ ghen a."
Tô Thần buông tay, thả Diệp Tống trêи mặt đất. Tô Thần khoanh tay đứng nhìn, không đợi Diệp Tống bò dậy, lạnh lùng nói: "Người đâu, Vương phi không biết giữ mình, gây chuyện thị phi, xử trí theo gia pháp."
Diệp Tống che ʍôиɠ bò dậy: "Ngươi mẹ nó nói trở mặt liền trở mặt, có thể hay không đừng như vậy..."
Tô Thần nhướng mày nhìn nàng: "Không phải ngươi nói muốn tính sổ thì đóng cửa lại, bổn vương muốn chém muốn giết thế nào đều được sao?"
Diệp Tống nằm sấp xuống đất, hỏi: "Có thể cho ta chút rượu hay không?"
Tô Thần hào phóng ra lệnh: "Lấy cho Vương phi một vò rượu tới, lấy rượu ngon."
Một vò rượu nhỏ được đưa tới cho Diệp Tống, Diệp Tống mở nắp không chút do dự ngửa đầu rót vào miệng, vị rượu cay đến nỗi nước mắt nàng đều chảy ra. Rượu làm tê liệt cảm giác, uống rượu xong có lẽ sẽ không thấy đau nữa, dù sao cũng chạy không thoát. Diệp Tống ném cái bình rỗng sang một bên, nói: "Giờ ngươi xử trí đi."
Gia đinh cầm trượng tới định đánh bị Tô Thần ngăn lại, Tô Thần nhận lấy trượng, muốn đích thân ra tay.
Diệp Tống nhét tay áo vào trong miệng cắn, một bộ thấy chết không sờn, Tô Thần bất tri bất giác liền mềm lòng, đánh một trượng xuống ʍôиɠ nàng, thanh âm vang vọng, hắn đã cố tình khống chế lực đạo, nghe vang như vậy nhưng thực tế lại không đau lắm.
Phái Thanh bị dọa, lệ rơi đầy mặt: "Vương gia đánh nô tỳ đi, như vậy sẽ đánh chết tiểu thư mất!"
Diệp Tống đã uống rượu, cả người đều mềm nhũn, đầu óc không nghe sai xử, lúc này làm gì còn sợ đau, nàng an ủi Phái Thanh: "Đừng lo lắng, da thịt ta bị đánh nhiều nên rắn chắc hơn nhiều rồi, cũng không đau lắm."
Nàng tưởng sẽ bị đánh ba mươi trượng, kết quả mới đánh ba trượng, Diệp Tống thay đổi tư thế, hồn nhiên không có việc gì nói: "Đánh tiếp đi, đổi góc độ một chút."
Tô Thần tức giận, ném bỏ trượng, một tay kéo Diệp Tống lên, không rêи một tiếng mà khiêng về Bích Hoa uyển. Hắn ném Diệp Tống lên giường, lạnh lùng nói: "Ngoan ngoãn đóng cửa ăn năn cho bổn vương, không cho phép ra ngoài nửa bước!"
Diệp Tống đã say mèm, mặt chôn trong chăn, thuận miệng nói: "Ta đã thành cái dạng này rồi còn ra cửa, không phải dọa chết người ta sao."
Tô Thần đi được vài bước lại như một đạo gió lạnh quay lại, từ trêи cao nhìn xuống nói: "Đúng rồi, giao ngọc bội lại cho bổn vương!"
Diệp Tống vừa nghe, gắt gao giữ chặt, choáng váng nói: "Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu."
Tô Thần cảm thấy nếu tiếp tục để nữ nhân này mang theo ngọc bội, không biết sẽ còn làm ra sự tình gì nữa. Quá đáng giận, vậy mà lại dám đi thanh lâu mua vũ cơ. Hắn khom người xuống, kéo Diệp Tống mặt đối mặt với mình. Diệp Tống động tác cực nhanh, đem ngọc bội từ trong túi áo giấu dưới thân mình.
Tô Thần thấy thế liền tới đoạt.
Diệp Tống cố gắng tránh né, say rượu nên động tác có chút chếnh choáng, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói: "Đồ vật ngươi đã tặng ta rồi, làm gì có đạo lý thu hồi lại...
Tô Thần không khách khí áp xuống dưới, duỗi tay ra sau lưng Diệp Tống bắt lấy tay nàng. Diệp Tống bị đè xuống thật sự không thở nổi, xương cốt cả người giống như bị nghiền nát, liên tục đánh vào vào sau lưng Tô Thần, thống khổ nói: "Đau...muốn chết à..."
Tô Thần thân thể cứng đờ, dừng lại nhưng vẫn không đứng lên. Hắn tiếp tục giữ tư thế ái muội, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, Diệp Tống dưới thân đang chống cằm lên vai hắn, cả người đều nằm trong lồng ngực hắn. Diệp Tống thần trí không rõ, giọng mềm mại nói: "Ta biết, lúc trước ngươi cho ta ngọc bội không phải để ta cầm đi làm chuyện xấu, ta cũng không tính làm chuyện xấu, cái này không phải chỉ do ta không cẩn thận thôi sao. Lúc này là ta sai rồi, ngươi cũng đã đánh phạt, còn muốn đòi lại ngọc bội làm gì, về sau ta sẽ cẩn thận hơn, được không?" Nàng giống như một hài tử, sợ hãi bị đoạt mất đồ vật.
Tô Thần ngừng tay lại, nhưng tay đặt trêи eo nàng không rút ra, thoạt nhìn tựa như đang ôm nàng. Ngữ khí cũng nhẹ hơn chút: "Còn có sau đó?"
"Sẽ cố gắng không có", Diệp Tống từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hai mắt vì choáng váng mà có chút mờ mịt, cười hì hì bảo đảm nói: "Về sau ta sẽ không làm chuyện xấu. Nếu ngươi không cho ta ra ngoài, ta ở chỗ này nhàm chán, không biết nên làm gì cả..." Tô Thần ngơ ngẩn, hắn trước nay đều không tưởng tượng được Diệp Tống khi say lại có thể làm ra bộ dáng lấy lòng như vậy, Diệp Tống giảo hoạt cười, hắc hắc tới gần, gần như là cắn lỗ tai hắn, chậm rãi nói: "Nếu ta không có gì làm, không biết chừng lại khi dễ Nam Xu muội muội a, à, không đúng, Nam Xu muội muội...ta làm gì có muội muội..."
Diệp Tống mơ mơ màng màng giống như người điên. Móng vuốt không an phận chộp tới chộp lui. Thật lâu sau, Tô Thần mới đứng dậy, lúc này bạch ngọc bội đã bị Diệp Tống vứt xuống gối đầu giường, hắn vươn tay muốn lấy, Diệp Tống lập tức bắt tay hắn lại. Tô Thần dừng một chút, không nói một lời đeo bạch ngọc bội lên hông Diệp Tống.
Xong việc hắn vẫn luôn rất ảo não, oán hận chính mình nhất định là bị quỷ mê hoặc tâm hồn, cư nhiên không chỉ không thu hồi lại bạch ngọc bội, lại còn đích thân đeo lên người cho Diệp Tống.
Lúc này Diệp Tống đang lăn qua lộn lại trêи giường suy nghĩ một trận, nhưng vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận được, người nàng ướt đẫm mồ hôi nhìn Tô Thần, Tô Thần ánh mắt thâm trầm tùy ý để nàng nhìn. Bỗng nhiên Diệp Tống ngồi dậy, "Oa" một tiếng khóc rống lên.
Tô Thần giật giật khóe miệng: "Khóc cái gì, ta lại không có đánh ngươi."
Diệp Tống gãi đầu, bò dậy đánh một quyền lên khóe miệng Tô Thần, Tô Thần bị đau vừa định tức giận, kết quả Diệp Tống lại lao tới ôm hắn, cọ nước mắt nước mũi lên cổ hắn, khóc ròng nói: "Con mẹ nó, Nam Xu rốt cuộc là ai? Là muội muội ngươi hay muội muội ta a!"
Tô Thần mang một bụng hỏa khí liền bị nước mắt nước mũi của nàng dội sạch: "..."
Hắn vứt Diệp Tống lại trêи giường, xoay người ra khỏi phòng, lưu lại Diệp Tống vẫn còn đang vắt hết óc ra để nhớ lại. Lúc này nàng đã say đến hồ hồ, chưa từng uống nhiều rượu như vậy, lần trước ở cờ quán uống say nhưng cũng chỉ là uống loại rượu thường, không say lắm, mà lúc nãy lại trực tiếp rót đầy một bụng rượu, rượu của vương phủ đều là loại đã ủ vài thập niên.
Diệp Tống đến chính mình còn không nhớ nổi, sao có thể nhớ được Nam Xu là ai.
Diệp Tống ở trong phòng quỷ khóc sói gào, Phái Thanh ở bên ngoài gấp đến độ cào tường, sờ Tô Thần khi dễ tiểu thư nhà nàng. Bỗng nhiên Tô Thần mở cửa phòng, Phái Thanh vội vàng đứng dậy, duỗi dài cổ nhìn vào trong.
Tô Thần sờ sờ khóe miệng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, trước khi đi chỉ nhàn nhạt phân phó: "Chiếu cố Vương phi cho tốt, lúc bôi thuốc cẩn thận một chút."
Phái Thanh trợn mắt há hốc mồm, mãi cho đến khi Tô Thần ra khỏi Bích Hoa uyển không còn thấy bóng dáng nữa, nàng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Ngày hôm sau Diệp Tống tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, vô cùng khó chịu. Phái Thanh nấu canh giải rượu cho nàng, nàng uống một hơi xong tính xuống giường lại dậy không nổi, nàng nhắm mắt lại mơ mơ màng mang bỗng nhiên lại như nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng sờ soạng khắp nơi, đem toàn bộ chăn nệm lật lên lật xuống.
Phái Thanh ở một bên cẩn thận hỏi: "Tiểu thư tìm cái gì vậy?"
Diệp Tống vội la lên: "Con mẹ nó ngọc bội của ta đâu!"
Phái Thanh chỉ vào eo nàng, nhắc nhở nói: "Ở đai lưng tiểu thư chứ đâu."
Diệp Tống rũ mắt xuống xem, quả nhiên bạch ngọc bội đang nằm ở đó, sờ sờ vẫn là hoa văn quen thuộc, không khỏi thả lỏng xuống: "Còn tốt còn tốt..."
Phái Thanh nhìn Diệp Tống lại tiếp tục ngủ, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư cùng Vương gia...Tối hôm qua đã xảy ra cái gì?"
Diệp Tống dũng cảm nói: "Tới đây, uống tiếp nào!"
Phái Thanh: "..."
Lần này say rượu, Diệp Tống ngây ngốc trong vương phủ mấy ngày liền, Tô Thần lúc nhìn thấy nàng liền xụ mặt, dường như nàng thiếu hắn không ít tiền, hận không thể đem nàng bóp chết.
Bốn nha hoàn Bích Hoa uyển rất có thiên phú bát quái, sau khi nghe ngóng bọn hạ nhân trong phủ nói, liền đem đại khái chuyện hỏi thăm rành rạch, trở về báo cáo cho Diệp Tống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook