Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
-
Chương 32: Nam nữ thụ thụ bất thân
Lần đầu tiên không thể chờ được Tô Nhược Thanh, Diệp Tống nghe xong một tiểu khúc, thấy sắc trời không còn sớm liền trở về, trước khi đi Phái Thanh lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho ông chủ cờ quán, ông chủ cười nói hòa khí: "Cô nương không cần trả tiền, công tử đã trả rồi."
Sau đó Diệp Tống liên tục tới hai lần, vẫn không thấy Tô Nhược Thanh xuất hiện, Diệp Tống hoài nghi không biết cờ quán này có thực là nơi Tô Nhược Thanh thường tới hay không, hay chỉ là thuận miệng trả lời thôi. Diệp Tống buồn bực, cực kì buồn bực, nhưng nàng vẫn hay tới, đi dạo phố mệt lại về đây nghỉ một chút.
Sáng nay, Diệp Tống cùng Phái Thanh đi lê viên nghe kịch, gần buổi trưa hai người lại tới cờ quán. Phái Thanh nói: "Công tử, Tô công tử đã lâu không tới nơi này, vì sao chúng ta còn tới?" Tự nhiên trong đầu nàng hiện ra một ý tưởng vô cùng nghiêm túc, kinh hãi, "Hay là tiểu thư đối với Tô công tử..."
Diệp Tống cười như không cười: "Đối với Tô công tử sao?" Thấy Phái Thanh lắc đầu không đáp, nàng phe phẩy cây quạt bước vào cờ quán, từ từ nói, "Muội không thấy nơi này được ăn uống miễn phí, lại an tĩnh hay sao?"
Vừa nói xong đã thấy ông chủ ra nghênh đón. Phái Thanh tức thì phản ứng lại, vui mừng ra mặt, hỏi ông chủ: "Hôm nay Tô công tử tới sao?" Ông chủ lắc đầu.
Phái Thanh liền nói: "Không sao, công tử ta đi lại mệt mỏi, còn chưa kịp dùng cơm trưa, làm phiền ông chủ chuẩn bị một chút."
Ông chủ vô cùng khảng khái: "Xin hỏi công tử thích đầu bếp của tửu lâu nào?"
Đãi ngộ này...Phái Thanh khụ khụ, nói: "Không cần quá phiền toái, công tử nhà ta không muốn đợi lâu, ông chủ cứ tới mấy tửu lâu gần nhất là được."
Tô Nhược Thanh đến vào giờ ngọ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, sửng sốt một chút. Nha hoàn Phái Thanh đang ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật, giống như gà mổ thóc, mà Diệp Tống thì trực tiếp nằm trêи giường Tô Nhược Thanh ngủ say. Thân mình nằm nghiêng hướng ra ngoài, gối đầu lên cánh tay, trêи đầu nàng cài một cây trâm, tóc đen dài xõa xuống vai, xuống cằm nàng. Dù lúc này Diệp Tống đã hóa trang để mặt đen hơn một chút, cũng không ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của nàng.
Phái Thanh tương đối cảnh giác, nhanh chóng tỉnh dậy, thấy trong phòng nhiều thêm hai nam nhân, vừa định lên tiếng đánh thức Diệp Tống, lại bị người hầu ngăn lại.
Tô Nhược Thanh đi đến cạnh giường, rũ mắt lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát. Bỗng nhiên hắn hơi khom người xuống, đưa tay vấn một sợi tóc của Diệp Tống, động tác vô cùng thân mật, khiến Phái Thanh phải hãi hùng khiếp vía. Tô Nhược Thanh lấy một nhúm tóc quét qua quét lại mặt Diệp Tống, Diệp Tống ngủ mơ thấy mặt ngứa ngứa, nhíu mày nói mớ: "Có muỗi..."
Giữa chân mày Tô Nhược Thanh hiện lên ý cười nhàn nhạt, tiếp tục trêu đùa nàng vài lần. Lúc này Diệp Tống cũng thanh tỉnh không ít, biết bên cạnh có người, nhân lúc Tô Nhược Thanh không chuẩn bị, bắt lấy tay đang nghịch tóc mình, đem tóc gỡ ra khỏi tay hắn, sau đó lại chòng ghẹo mà nắm lấy tay hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, bên môi mơ hồ có ý cười, mười phẩn ngả ngớn.
Sắc mặt Tô Nhược Thanh thoáng chốc trầm xuống. Hắn đây là bị chọc ghẹo ngược lại sao?
Phái Thanh đang hãi hùng khiếp vía, lo lắng cho tiểu thư nhà mình, thoáng chốc đầu đầy hắc tuyến. Loại tình huống này, nàng thật sự không nên lo lắng dư thừa rằng tiểu thư sẽ bị chiếm tiện nghi.
"Nữ tử lại có thể làm ra loại hành động như vậy, lá gan của ngươi cũng thực lớn." Tô Nhược Thanh không mừng không giận, vô cùng bình tĩnh nói.
Diệp Tống mở to mắt, ánh mắt lưu li khẽ chuyển, ngồi dậy, nhập nhèm nói: "Công tử tùy tiện chạm vào đầu tóc nữ tử, cũng không lễ phép a." Nàng nhìn Tô Nhược Thanh cười hỏi: "Còn tưởng rằng huynh sẽ không đến đây nữa, đến lúc nào vậy?"
"Vừa đến, nghe nói ngươi vẫn luôn ở chỗ này chờ ta." Vẻ mặt của hắn thực thanh đạm, ngữ khí cũng thanh đạm, nhưng câu nói kia lại chứa một loại ma lực khiến người ta liên tưởng đến một loại ái muội mơ màng.
Diệp Tống cười híp mắt nhìn hắn, áp xuống tia rung động trong lòng, cùng người như vậy lui tới, nàng đột nhiên cảm giác được mình thực đang sống ở cổ đại, có xúc cảm, tim đập. Tô Nhược Thanh bị nàng nhìn đến không tự chủ được mà nhướng mày, nữ tử ở Bắc Hạ thường e lệ, có thể to gan mà nhìn chằm chằm một người nam nhân như vậy, hơn nữa còn là nhìn chằm chằm Tô Nhược Thanh, nàng là người đầu tiên. Diệp Tống sau một lúc lâu mới nói: "Ra cửa đi dạo nhàm chán liền tới đây ngồi." Nói xong nghiêng đầu tiếp tục đánh giá hắn, "Nếu huynh biết ta đang đợi, sao lại không tới?"
Tô Nhược Thanh nói: "Vào cửa nghe ông chủ nói mới biết."
Trưa hôm đó, hiếm khi Diệp Tống có thể tĩnh tâm, nên Tô Nhược Thanh liền dạy nàng cờ vây, cả buổi chiều nàng cũng chỉ học được chút da lông. Tới đem, Tô Nhước Thanh đưa Diệp Tống cùng Phái Thanh trở về. Khi Diệp Tống xuống xe ngựa, Tô Nhược Thanh đột nhiên hỏi: "Ngày mai có rảnh không?"
Diệp Tống quay đầu lại cười nhạt: "Có chuyện gì sao?"
Tô Nhược Thanh nói: "Sáng mai ta tới cờ quán tiếp ngươi." Hắn không lập tức yêu cầu Diệp Tống trả lời hắn, dừng một chút chỉ nói: "Ta chờ đến buổi trưa, nếu ngươi không tới thì thôi."
Trêи đường trở về, Phái Thanh nghiêm túc giảng giải: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người và Tô công tử kia có hơi gần gũi, như vậy không ổn."
Diệp Tống không chút để ý nói: "Có gì không ổn?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Diệp Tống suy tư một chút gật đầu: "Ừm, nghe có chút đạo lý". Sau đó, không có sau đó.
Lần trước Linh Nguyệt thấy Phái Thanh và Diệp Tống về từ cửa sau, nên sau đó thời thời khắc khắc đều ở đây theo dõi. Chờ hai nàng đi thật xa, bóng dáng khuất sau màn đêm, Linh Nguyệt mới hiện thân, bên cạnh đỡ một người, nói: "Phu nhân, chú ý một chút."
Đèn hỏa lưu li chiếu rõ khuôn mặt nàng ta, Nam Xu.
Linh Nguyệt đỡ Nam Xu về Phương Phi uyển, vào viện Linh Nguyệt nói: "Phu nhân người thấy sao, mới vừa rồi Vương phi cùng tỳ nữ lại từ hậu viện trở lại, còn được một công tử đưa về. Nô tỳ cảm thấy việc này vô cùng kỳ quặc, hẳn nên nói cho Vương gia biết. Nếu Vương phi thật sự ở bên ngoài..."
Nam Xu đánh gãy lời nàng, hơi hơi giận nói: "Không được nói bừa. Lần trước Vương gia đã biết chuyện này, nên xử lý như thế nào trong lòng Vương gia sẽ rõ. Huống hồ, ta tin tưởng tỷ tỷ, không phải là người như vậy."
Nói xong, Linh Nguyệt thấy trong viện có người, vội vàng cúi đầu phúc lễ: "Nô tỳ thỉnh an Vương gia."
Nam Xu giương mắt vừa thấy, giật mình nói: "Vương gia? Thiếp thân còn tưởng đêm nay Vương gia sẽ không tới."
Tô Thần nhìn nàng nói: "Vương phi đã trở lại?"
Sắc mặt Tô Thần có chút không tốt, hẳn là vừa rồi đã nghe các nàng nói, Nam Xu tiến tới ôn nhu nói: "Tỷ tỷ vừa về, mới vừa rồi thiếp trêи đường vừa lúc gặp được. Vương gia không cần tức giận, đều là Linh Nguyệt nói bừa, thỉnh Vương gia thứ tội."
"Lại có người đưa nàng ta trở về?"
Nam Xu dừng một chút, nói: "Vương gia ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chắc là người nào đó có ý tốt, thấy trời đã tối mới hảo tâm đưa tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ không phải loại người như vậy."
Tô Thần rũ mắt an trầm nhìn Nam Xu, nói: "Không phải loại người như vậy?"
Nam Xu duyên dáng cúi đầu, làm một bộ ngoan hiền đến cực điểm nói: "Là thiếp thân lỡ lời."
Tô Thần không tỏ ý kiến mà ôn Nam Xu, đưa nàng vào phòng, nhéo nhéo mũi nàng nói: "Nàng biết ý bổn vương không phải như vậy, sao có thể trách nàng được."
Ngày hôm sau Diệp Tống dậy thật sớm, đối với việc nàng đã bỏ chạy tập luyện buổi sáng mà toàn ngủ nướng, điều này thực không bình thường. Phái Thanh hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, mặt đầy hồ nghi.
Diệp Tống bị nàng nhìn chằm chằm đến nổi da gà, giống như thê tử bị trượng phu hoài nghi ra ngoài hẹn hò tình nhân, nói: "Có gì muội cứ nói đi."
Phái Thanh lớn mật nói: "Tiểu thư, ta càm thấy người như vậy không tốt. Hôm nay dậy sớm như vậy chẳng lẽ là nhớ tới lời Tô công tử nói hôm qua? Người đi sớm như vậy, có phải chủ động quá rồi không."
Diệp Tống nghĩ nghĩ, hỏi: "Ý muội là, trước mặt hắn ta nên rụt rè một chút?"
Phái Thanh tới gần, nhìn kỹ tiểu thư nhà mình, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư có phải thích Tô công tử kia rồi không?"
Diệp Tống lại nghĩ nghĩ, nói: "Ta đối với hắn rất có hảo cảm, trừ bỏ họ Tô ra, cái gì cũng đều tốt. Tính tình lãnh đạm", nói tới đây, nàng chậm rãi nở nụ cười, như là chưa đã thèm, "Đặc biệt hợp ý tiểu thư nhà muội a."
Phái Thanh kinh hãi: "Tiểu thư người thanh tỉnh một chút, nếu bị Vương gia biết..."
Diệp Tống nhéo nhéo búi tóc nàng, lười biếng nói: "Ta tỉnh táo, muội yên tâm, khi chưa cùng Tô tiện nhân hòa li, ta sẽ không làm gì đó quá phận. Vị trí Ninh Vương phi này, thật con mẹ nó vướng bận a, không cho lão tử tự do yêu đương."
Phái Thanh đầu đầy hắc tuyến: "Bao nhiêu người muốn làm Vương phi còn không được, như vị ở Phương Phi uyển kia, lúc nào cũng nhăm nhe muốn thay thế vị trí của người."
Diệp Tống cười như không cười: "Vậy muội nghĩ ta nên lưu lại nơi này?"
Phái Thanh không hé răng, xoay người yên lặng mang tới một bộ y phục nam tử mặc vào cho Diệp Tống, sửa sang nốt vạt áo mới rầu rĩ nói: "Mặc kệ tiểu thư làm gì nô tỳ đều theo người, chỉ cần tiểu thư có thể vui vẻ. Nô tỳ chỉ là không nhìn nổi những người đã hãm hại tiểu thư thôi."
Diệp Tống nhướng mày, búi tóc cao lên, liền hiện anh khí, nói: "Muội thấy tiểu thư nhà muội là người khoan hồng độ lượng à? Ngày tháng sau này còn dài như vậy, ta không tính ở lại Ninh Vương phủ, thế giới nhỏ bé, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thể nào cũng phải giáp mặt nhau vài lần. Lúc trước ta bị đánh suýt chết, nay vẫn còn hiện rõ mồn một."
Nói ra thực nhẹ nhàng, nhưng vào tai người khác lại không nhẹ nhàng chút nào. Phái Thanh ngửa đầu nhìn Diệp Tống, nhoẻn miệng cười, thanh thuần khả nhân, nói: "Hiện tại tiểu thư có thể sống như vậy, không phải nhẫn nhục chịu đựng, nô tỳ cảm thấy rất tốt."
Vừa nhìn thấy Phái Thanh cười như vậy, Diệp Tống liền híp híp mắt, ngay sau đó búng nàng một cái, ngón tay còn vuốt ve mặt nàng, cong cong môi: "Phải không". Rất giống điệu bộ mấy công tử ăn chơi trác táng trêu ghẹo con gái nhà lành.
Sau đó Diệp Tống liên tục tới hai lần, vẫn không thấy Tô Nhược Thanh xuất hiện, Diệp Tống hoài nghi không biết cờ quán này có thực là nơi Tô Nhược Thanh thường tới hay không, hay chỉ là thuận miệng trả lời thôi. Diệp Tống buồn bực, cực kì buồn bực, nhưng nàng vẫn hay tới, đi dạo phố mệt lại về đây nghỉ một chút.
Sáng nay, Diệp Tống cùng Phái Thanh đi lê viên nghe kịch, gần buổi trưa hai người lại tới cờ quán. Phái Thanh nói: "Công tử, Tô công tử đã lâu không tới nơi này, vì sao chúng ta còn tới?" Tự nhiên trong đầu nàng hiện ra một ý tưởng vô cùng nghiêm túc, kinh hãi, "Hay là tiểu thư đối với Tô công tử..."
Diệp Tống cười như không cười: "Đối với Tô công tử sao?" Thấy Phái Thanh lắc đầu không đáp, nàng phe phẩy cây quạt bước vào cờ quán, từ từ nói, "Muội không thấy nơi này được ăn uống miễn phí, lại an tĩnh hay sao?"
Vừa nói xong đã thấy ông chủ ra nghênh đón. Phái Thanh tức thì phản ứng lại, vui mừng ra mặt, hỏi ông chủ: "Hôm nay Tô công tử tới sao?" Ông chủ lắc đầu.
Phái Thanh liền nói: "Không sao, công tử ta đi lại mệt mỏi, còn chưa kịp dùng cơm trưa, làm phiền ông chủ chuẩn bị một chút."
Ông chủ vô cùng khảng khái: "Xin hỏi công tử thích đầu bếp của tửu lâu nào?"
Đãi ngộ này...Phái Thanh khụ khụ, nói: "Không cần quá phiền toái, công tử nhà ta không muốn đợi lâu, ông chủ cứ tới mấy tửu lâu gần nhất là được."
Tô Nhược Thanh đến vào giờ ngọ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, sửng sốt một chút. Nha hoàn Phái Thanh đang ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật, giống như gà mổ thóc, mà Diệp Tống thì trực tiếp nằm trêи giường Tô Nhược Thanh ngủ say. Thân mình nằm nghiêng hướng ra ngoài, gối đầu lên cánh tay, trêи đầu nàng cài một cây trâm, tóc đen dài xõa xuống vai, xuống cằm nàng. Dù lúc này Diệp Tống đã hóa trang để mặt đen hơn một chút, cũng không ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của nàng.
Phái Thanh tương đối cảnh giác, nhanh chóng tỉnh dậy, thấy trong phòng nhiều thêm hai nam nhân, vừa định lên tiếng đánh thức Diệp Tống, lại bị người hầu ngăn lại.
Tô Nhược Thanh đi đến cạnh giường, rũ mắt lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát. Bỗng nhiên hắn hơi khom người xuống, đưa tay vấn một sợi tóc của Diệp Tống, động tác vô cùng thân mật, khiến Phái Thanh phải hãi hùng khiếp vía. Tô Nhược Thanh lấy một nhúm tóc quét qua quét lại mặt Diệp Tống, Diệp Tống ngủ mơ thấy mặt ngứa ngứa, nhíu mày nói mớ: "Có muỗi..."
Giữa chân mày Tô Nhược Thanh hiện lên ý cười nhàn nhạt, tiếp tục trêu đùa nàng vài lần. Lúc này Diệp Tống cũng thanh tỉnh không ít, biết bên cạnh có người, nhân lúc Tô Nhược Thanh không chuẩn bị, bắt lấy tay đang nghịch tóc mình, đem tóc gỡ ra khỏi tay hắn, sau đó lại chòng ghẹo mà nắm lấy tay hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, bên môi mơ hồ có ý cười, mười phẩn ngả ngớn.
Sắc mặt Tô Nhược Thanh thoáng chốc trầm xuống. Hắn đây là bị chọc ghẹo ngược lại sao?
Phái Thanh đang hãi hùng khiếp vía, lo lắng cho tiểu thư nhà mình, thoáng chốc đầu đầy hắc tuyến. Loại tình huống này, nàng thật sự không nên lo lắng dư thừa rằng tiểu thư sẽ bị chiếm tiện nghi.
"Nữ tử lại có thể làm ra loại hành động như vậy, lá gan của ngươi cũng thực lớn." Tô Nhược Thanh không mừng không giận, vô cùng bình tĩnh nói.
Diệp Tống mở to mắt, ánh mắt lưu li khẽ chuyển, ngồi dậy, nhập nhèm nói: "Công tử tùy tiện chạm vào đầu tóc nữ tử, cũng không lễ phép a." Nàng nhìn Tô Nhược Thanh cười hỏi: "Còn tưởng rằng huynh sẽ không đến đây nữa, đến lúc nào vậy?"
"Vừa đến, nghe nói ngươi vẫn luôn ở chỗ này chờ ta." Vẻ mặt của hắn thực thanh đạm, ngữ khí cũng thanh đạm, nhưng câu nói kia lại chứa một loại ma lực khiến người ta liên tưởng đến một loại ái muội mơ màng.
Diệp Tống cười híp mắt nhìn hắn, áp xuống tia rung động trong lòng, cùng người như vậy lui tới, nàng đột nhiên cảm giác được mình thực đang sống ở cổ đại, có xúc cảm, tim đập. Tô Nhược Thanh bị nàng nhìn đến không tự chủ được mà nhướng mày, nữ tử ở Bắc Hạ thường e lệ, có thể to gan mà nhìn chằm chằm một người nam nhân như vậy, hơn nữa còn là nhìn chằm chằm Tô Nhược Thanh, nàng là người đầu tiên. Diệp Tống sau một lúc lâu mới nói: "Ra cửa đi dạo nhàm chán liền tới đây ngồi." Nói xong nghiêng đầu tiếp tục đánh giá hắn, "Nếu huynh biết ta đang đợi, sao lại không tới?"
Tô Nhược Thanh nói: "Vào cửa nghe ông chủ nói mới biết."
Trưa hôm đó, hiếm khi Diệp Tống có thể tĩnh tâm, nên Tô Nhược Thanh liền dạy nàng cờ vây, cả buổi chiều nàng cũng chỉ học được chút da lông. Tới đem, Tô Nhước Thanh đưa Diệp Tống cùng Phái Thanh trở về. Khi Diệp Tống xuống xe ngựa, Tô Nhược Thanh đột nhiên hỏi: "Ngày mai có rảnh không?"
Diệp Tống quay đầu lại cười nhạt: "Có chuyện gì sao?"
Tô Nhược Thanh nói: "Sáng mai ta tới cờ quán tiếp ngươi." Hắn không lập tức yêu cầu Diệp Tống trả lời hắn, dừng một chút chỉ nói: "Ta chờ đến buổi trưa, nếu ngươi không tới thì thôi."
Trêи đường trở về, Phái Thanh nghiêm túc giảng giải: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người và Tô công tử kia có hơi gần gũi, như vậy không ổn."
Diệp Tống không chút để ý nói: "Có gì không ổn?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Diệp Tống suy tư một chút gật đầu: "Ừm, nghe có chút đạo lý". Sau đó, không có sau đó.
Lần trước Linh Nguyệt thấy Phái Thanh và Diệp Tống về từ cửa sau, nên sau đó thời thời khắc khắc đều ở đây theo dõi. Chờ hai nàng đi thật xa, bóng dáng khuất sau màn đêm, Linh Nguyệt mới hiện thân, bên cạnh đỡ một người, nói: "Phu nhân, chú ý một chút."
Đèn hỏa lưu li chiếu rõ khuôn mặt nàng ta, Nam Xu.
Linh Nguyệt đỡ Nam Xu về Phương Phi uyển, vào viện Linh Nguyệt nói: "Phu nhân người thấy sao, mới vừa rồi Vương phi cùng tỳ nữ lại từ hậu viện trở lại, còn được một công tử đưa về. Nô tỳ cảm thấy việc này vô cùng kỳ quặc, hẳn nên nói cho Vương gia biết. Nếu Vương phi thật sự ở bên ngoài..."
Nam Xu đánh gãy lời nàng, hơi hơi giận nói: "Không được nói bừa. Lần trước Vương gia đã biết chuyện này, nên xử lý như thế nào trong lòng Vương gia sẽ rõ. Huống hồ, ta tin tưởng tỷ tỷ, không phải là người như vậy."
Nói xong, Linh Nguyệt thấy trong viện có người, vội vàng cúi đầu phúc lễ: "Nô tỳ thỉnh an Vương gia."
Nam Xu giương mắt vừa thấy, giật mình nói: "Vương gia? Thiếp thân còn tưởng đêm nay Vương gia sẽ không tới."
Tô Thần nhìn nàng nói: "Vương phi đã trở lại?"
Sắc mặt Tô Thần có chút không tốt, hẳn là vừa rồi đã nghe các nàng nói, Nam Xu tiến tới ôn nhu nói: "Tỷ tỷ vừa về, mới vừa rồi thiếp trêи đường vừa lúc gặp được. Vương gia không cần tức giận, đều là Linh Nguyệt nói bừa, thỉnh Vương gia thứ tội."
"Lại có người đưa nàng ta trở về?"
Nam Xu dừng một chút, nói: "Vương gia ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chắc là người nào đó có ý tốt, thấy trời đã tối mới hảo tâm đưa tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ không phải loại người như vậy."
Tô Thần rũ mắt an trầm nhìn Nam Xu, nói: "Không phải loại người như vậy?"
Nam Xu duyên dáng cúi đầu, làm một bộ ngoan hiền đến cực điểm nói: "Là thiếp thân lỡ lời."
Tô Thần không tỏ ý kiến mà ôn Nam Xu, đưa nàng vào phòng, nhéo nhéo mũi nàng nói: "Nàng biết ý bổn vương không phải như vậy, sao có thể trách nàng được."
Ngày hôm sau Diệp Tống dậy thật sớm, đối với việc nàng đã bỏ chạy tập luyện buổi sáng mà toàn ngủ nướng, điều này thực không bình thường. Phái Thanh hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, mặt đầy hồ nghi.
Diệp Tống bị nàng nhìn chằm chằm đến nổi da gà, giống như thê tử bị trượng phu hoài nghi ra ngoài hẹn hò tình nhân, nói: "Có gì muội cứ nói đi."
Phái Thanh lớn mật nói: "Tiểu thư, ta càm thấy người như vậy không tốt. Hôm nay dậy sớm như vậy chẳng lẽ là nhớ tới lời Tô công tử nói hôm qua? Người đi sớm như vậy, có phải chủ động quá rồi không."
Diệp Tống nghĩ nghĩ, hỏi: "Ý muội là, trước mặt hắn ta nên rụt rè một chút?"
Phái Thanh tới gần, nhìn kỹ tiểu thư nhà mình, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư có phải thích Tô công tử kia rồi không?"
Diệp Tống lại nghĩ nghĩ, nói: "Ta đối với hắn rất có hảo cảm, trừ bỏ họ Tô ra, cái gì cũng đều tốt. Tính tình lãnh đạm", nói tới đây, nàng chậm rãi nở nụ cười, như là chưa đã thèm, "Đặc biệt hợp ý tiểu thư nhà muội a."
Phái Thanh kinh hãi: "Tiểu thư người thanh tỉnh một chút, nếu bị Vương gia biết..."
Diệp Tống nhéo nhéo búi tóc nàng, lười biếng nói: "Ta tỉnh táo, muội yên tâm, khi chưa cùng Tô tiện nhân hòa li, ta sẽ không làm gì đó quá phận. Vị trí Ninh Vương phi này, thật con mẹ nó vướng bận a, không cho lão tử tự do yêu đương."
Phái Thanh đầu đầy hắc tuyến: "Bao nhiêu người muốn làm Vương phi còn không được, như vị ở Phương Phi uyển kia, lúc nào cũng nhăm nhe muốn thay thế vị trí của người."
Diệp Tống cười như không cười: "Vậy muội nghĩ ta nên lưu lại nơi này?"
Phái Thanh không hé răng, xoay người yên lặng mang tới một bộ y phục nam tử mặc vào cho Diệp Tống, sửa sang nốt vạt áo mới rầu rĩ nói: "Mặc kệ tiểu thư làm gì nô tỳ đều theo người, chỉ cần tiểu thư có thể vui vẻ. Nô tỳ chỉ là không nhìn nổi những người đã hãm hại tiểu thư thôi."
Diệp Tống nhướng mày, búi tóc cao lên, liền hiện anh khí, nói: "Muội thấy tiểu thư nhà muội là người khoan hồng độ lượng à? Ngày tháng sau này còn dài như vậy, ta không tính ở lại Ninh Vương phủ, thế giới nhỏ bé, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thể nào cũng phải giáp mặt nhau vài lần. Lúc trước ta bị đánh suýt chết, nay vẫn còn hiện rõ mồn một."
Nói ra thực nhẹ nhàng, nhưng vào tai người khác lại không nhẹ nhàng chút nào. Phái Thanh ngửa đầu nhìn Diệp Tống, nhoẻn miệng cười, thanh thuần khả nhân, nói: "Hiện tại tiểu thư có thể sống như vậy, không phải nhẫn nhục chịu đựng, nô tỳ cảm thấy rất tốt."
Vừa nhìn thấy Phái Thanh cười như vậy, Diệp Tống liền híp híp mắt, ngay sau đó búng nàng một cái, ngón tay còn vuốt ve mặt nàng, cong cong môi: "Phải không". Rất giống điệu bộ mấy công tử ăn chơi trác táng trêu ghẹo con gái nhà lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook