Tô Thần nhìn khuôn mặt mảnh khảnh của nàng, cuối cùng phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng nói: "Lần này bổn vương tha cho ngươi, còn có lần sau, đừng hy vọng xa vời bổn vương hạ thủ lưu tình!"

Diệp Tống không khỏi châm biếm một tiếng, hắn còn biết lưu tình sao?

Tô Thần đã sớm đi xa. Sắc trời dần tối, Phái Thanh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta vào nhà đi."

Diệp Tống nhàn nhạt nói thầm một câu: "Kỳ quái, Tô tiện nhân lại có thể dễ dàng bỏ đi vậy."

Phái Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Chẳng lẽ sợ tiểu thư thật sự sẽ giết chết Nam thị?"

"Cũng có khả năng."

Xét thấy lần trước Nam Xu ở Bích Hoa uyển không được tốt, liền không thấy tới nữa. Nhưng thật ra ở phòng bếp bên kia, Linh Nguyệt cùng nha hoàn Bích Hoa uyển thường xuyên chạm mặt, mỗi khi gặp đều phải miệng lưỡi một phen.

Buổi chiều hôm nay nghe nói Tô Thần tan triều sớm, săn sóc tỉ mỉ mà đi Phương Phi uyển làm bạn với Nam Xu. Giữa chiều, Xuân Xuân mặt mày hớn hở từ ngoài trở về, nàng từ miệng các nha hoàn khác trong phủ biết được, hình như hôm nay Linh Nguyệt ăn phải cái gì bị đau bụng, nên khi Vương gia cùng Nam thị ở thư phòng ngâm thơ vẽ tranh, nàng ta ở bên hầu hạ vẫn luôn đứng ngồi không yên, kết quả không khí trong phòng đều thoang thoảng mùi hương kì dị, đến nỗi sắc mặc Tô Thần cùng hương vị kia không khác nhau là mấy. Sau đó Linh Nguyệt thật sự nhịn không được, cáo tội lui xa, đi nhà xí, mà Tô Thần ở cùng Nam Xu chưa lâu cũng liền rời đi.

Diệp Tống nghe xong, không mừng không giận mà nhìn năm nha hoàn. Các nàng cười cực kì vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, kết quả bị Diệp Tống nhìn, liền không cười nổi nữa, trong lòng có chút chột dạ.

Diệp Tống: "Chủ ý của ai?"

Phái Thanh chậm rãi nhấc tay.

"Muội làm như thế nào?"

Hạ Hạ nhấc tay: "Lần trước được nghỉ, lúc ra ngoài liền mua chút bã đậu, sau để quên mà bị mốc meo, nghĩ ném cũng đáng tiếc."

Diệp Tống vuốt ve cằm, có chút tiếc hận: "Các muội chỉ cho Linh Nguyệt ăn bã đậu, chứ chưa cho Nam thị đúng không?"

Đông Đông nói: "Nô tỳ chủ mưu, nhưng thoạt nhìn thức ăn kia không giống là loại thức ăn bình thường của nha hoàn, hẳn là thức ăn dành cho Nam thị. Khi Linh Nguyệt ăn, nói không chừng Nam thị cũng ăn, chẳng qua Nam thị so với Linh Nguyệt có lẽ nhịn tốt hơn."

Diệp Tống rốt cuộc không nhịn được liền cùng mấy nha đầu cất tiếng cười to.

Nam Xu thật đúng là có tâm, biết Diệp Tống khỏi liền mời nàng sang viện cùng thưởng hồ phẩm trà. Diệp Tống đang chuẩn bị cầm ngọc bội Tô Thần đưa cho ra cửa dạo phố, lại nhận được lời mời bên này, nàng quyết định qua trước ứng phó rồi mới đi dạo phố.

Phái Thanh theo bên người nàng, không nhịn được lo lắng mà nhắc nhở: "Tiểu thư, Nam thị khẳng định không có ý tốt, người đi, vạn nhất nàng lại tính kế gì thì làm sao? Không bằng chúng ta không đi nữa."

Dương quang tươi đẹp, Diệp Tống cười cong mắt, tay đáp trêи trán nheo mắt, trông thấy cách đó không xa có đình hóng gió, trong đình đã bày biện đủ loại điểm tâm trái cây, Nam Xu đoan trang ngồi một bên, Linh Nguyệt đứng một bên, đang chờ nàng. Nàng nói: "Thịnh tình không thể chối, Nam thị nhiệt tình như vậy, không đi sao được."

Tiến vào đình hóng gió, Nam Xu đứng dậy đón, gương mặt càng thêm tươi cười: "Tỷ tỷ, mau tới ngồi."

"Muội muội khách khí như vậy làm gì, còn long trọng mời ta uống trà, đúng là thụ sủng nhược kinh." Diệp Tống miệng ngoài tuy nói như vậy, nhưng khi tiến vào liền tùy tiện ngồi, không chút khách khí.

Nam Xu châm trà cho nàng, cười nói: "Khiến tỷ tỷ chê cười, thật không dám giấu diếm, lần trước ở trước mặt tỷ tỷ mất mặt như vậy, ta vẫn luôn áy náy không mặt mũi nào gặp tỷ tỷ. Nhưng nghĩ lại, đều là người một nhà, ta làm sai há có thể lùi bước, hẳn là nên chủ động hướng tỷ tỷ bồi tội mới phải. Hôm nay gặp nhau, hy mọng tỷ tỷ có thể tha thứ cho muội muội, trà bánh này, hy vọng tỷ tỷ có thể thích."

"Thích, ta cực kì thích." Diệp Tống liếc mắt nhìn xung quanh, cười tủm tỉm nói.

Bên ngoài đình là một tiểu hồ, nước từ đông uyển hồ kia dẫn lại đây, hoàn cảnh thập phần thanh u lại nhàn nhạt hương hoa. Cách đó không xa có nha hoàn ra ra vào vào, cho nên so với đông uyển hồ cũng không có vẻ tịch liêu.

Diệp Tống cảm khái nói: "Khi trước muội muội còn chưa vào phủ, ta cũng rất ít đi lại, không nghỉ tới trong phủ lại có nơi cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy."

Nam Xu thấp nhu cười nói: "Nơi này không chỉ ban ngày tuyệt đẹp, mà ban đêm dưới ánh trăng ngắm hoa phong vị cũng không tồi, mỗi khi rảnh rỗi Vương gia sẽ cùng ta tới đây thưởng hoa ngắm trăng, về sau tỷ tỷ cũng có thể thường xuyên tới đây. Mời tỷ tỷ dùng trà."

Diệp Tống nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Muội muội thật là có phúc khí, Vương gia sủng ái muội muội như vậy, còn ta tính tình lỗ mãng, nào có hợp với mấy chuyện văn nhã như ngâm thơ ngắm trăng, vẫn là Vương gia cùng muội muội mới thích hợp đi."

Nhắc tới Ninh Vương Tô Thần, Nam Xu trêи mặt biểu tình nửa là ngọt ngào nửa là ai oán, thật làm người ta không nhịn được mà thương yêu. Nàng nâng góc váy đứng dậy, nhẹ nhàng tới ghế dài trêи đình hóng gió ngồi xuống, rũ mắt bình tĩnh nhìn Bích Thủy hồ nói: "Vương gia gần đây rất bận, lúc nào cũng muộn mới về phủ."

Diệp Tống ngón tay không chút để ý mà vuốt ve miệng chén trà, thuận miệng tiếp lời: "Dù muộn như thế nào, cũng sẽ qua thăm muội muội đi. Bất quá muội muội đừng để ý, nam nhân mà, không thể thiếu xã giao, hắn lại là Vương gia, không phải khi trước cùng muội muội gặp nhau ở Tố Hương lâu sao..." Nói đến đây Diệp Tống dừng lại, nhướng mày thấy sắc mặt Nam Xu cứng đờ một chút, lại dường như không có việc gì mà cười cười nói: "Muội muội không cần ưu phiền, ta nói giỡn thôi. Cả thể xác và tinh thần của Vương gia không phải đều ở trêи người muội muội sao."

Nam Xu cười miễn cưỡng: "Khiến tỷ tỷ chê cười. Đại Lý Tự bận quá, nghe nói gần đây lại có không ít án tử cần Vương gia tự mình thẩm tra."

Diệp Tống bừng tỉnh: "Thì ra là thế."

Trong hồ có không ít cá chép đỏ quý hiếm, kết bè kết đội mà bơi lội hết sức tùy ý. Nam Xu thấy cá chép đỏ rất đáng yêu, lại vui vẻ mà nở nụ cười, quay đầu phân phó Linh Nguyệt nói: "Chúng ta chỉ lo ở chỗ này phẩm trà, thiếu chút nữa quên cho cá ăn, đi lấy giúp ta chút thức ăn lại đây."

Linh Nguyệt lĩnh mệnh đi xuống, thực mau mang đến thức ăn cho cá.

Nam Xu ngón tay non mềm trắng như ngọc cầm thức ăn ném vào trong nước nói: "Ngoan, ăn đi."

Thấy thức ăn, cá chép đỏ thi nhau bơi tới tranh ăn, còn quẫy đuôi như hiểu mà đáp tạ Nam Xu, được một lúc lại bơi ngược trở về. Ánh mặt trời chiếu rọi lên vây cá đỏ chót càng thêm diễm lệ.

Nam Xu bị chọc cười, quay đầu cùng Diệp Tống nói: "Tỷ tỷ mau tới đây, xem bộ dáng tranh ăn của bọn nó thật buồn cười."

Diệp Tống nhàn nhạt đứng dậy, Phái Thanh nhiều lần hướng ánh mắt lo lắng về phía nàng cảnh cáo, nàng đều bỏ qua, kiên quyết đi tới. Lúc này gió từ mặt hồ thổi tới, thập phần mát mẻ, góc váy Diệp Tống tung bay vừa lúc chạm vào Nam Xu, lúc này Nam Xu vì xem cá mà nửa thân mình hướng ra ngoài đình, sau đó gió lại thổi tới, chỉ thấy nàng hoảng sợ mà duyên dáng hô to một tiếng, cả người liền hướng ra bên ngoài, lập tức rơi vào trong nước.

Chỉ nghe thấy "Bộp" một tiếng, mặt hồ bị đánh vỡ, cuồn cuộn sóng. Mọi thứ tới quá nhanh, Diệp Tống kéo nàng cũng không kịp. Diệp Tống rũ mi nhìn về hướng Nam Xu ngã xuống, bình tĩnh, không có động tác gì. Thực tình, Diệp Tống căn bản không nghĩ sẽ kéo nàng.

Tục ngữ có câu, tự làm bậy không thể sống.

Linh Nguyệt hít ngược một ngụm khí lạnh, há mồm chuẩn bị hô to.

Diệp Tống xoay người một cái, vừa lúc kéo cánh tay Linh Nguyệt, hung hăng hướng cột đình vung tới, nàng ta đang choáng váng liền bị Diệp Tống một tay bịt miệng, một tay giữ chặt hai tay nàng ta, mắt lạnh nhìn nàng.

Ánh mắt kia lạnh băng như muốn giết người làm tim Linh Nguyệt run lên.

Hết chương 20

--------------------------------

Để cho nàng ta chết luôn đi. Há há. Tự tạo nghiệt không thể sống a~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương