Phương Hoa Tuyệt Đại
Chương 69: Đế Quốc Hoa Hồng Xong


Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Trước khi đánh hạ thế lực thứ sáu này, quân đoàn hoa hồng ở trong mắt mọi người cũng rất có danh, nhưng cái danh nổi bật này không phải là chiến công hiển hách tích lũy được, mà là quân đoàn đoàn trưởng, Caesar · Augustus đã từng cùng gia chủ Sở gia có tai tiếng vi diệu.

Ai cũng biết, Caesar · Augustus đã từng được Sở gia chủ sủng ái, rồi sau đó lại bị một chân đá văng, giống một con chó nhà có tang thật đáng thương.

Rất nhiều thời điểm, mọi người nhắc tới quân đoàn Hoa Hồng, cùng với ý nghĩa tên của nó, phần đa là đề tài tám chuyện sau khi ăn xong, mà không phải là một quân đoàn kinh sợ tứ phương.

Nhưng sau khi quân đoàn Hoa Hồng dưới tốc độ nhanh chóng nuốt gọn thế lực thứ sáu lại làm người sợ hãi, nó trong mắt người đời rốt cuộc không còn là tồn tại chỉ bị trêu chọc, vũ trụ thế lực hỗn loạn, thế lực thứ sáu đã là quái vật khổng lồ trong mắt mọi người, quân đoàn Hoa Hồng có thể nuốt luôn nó lại lợi hại gấp bao nhiêu lần đây?
Mà quân đoàn Hoa Hồng đến thế lực thứ sáu cũng có thể xử lý, muốn xử lý bọn họ cũng không khó khăn mấy, tệ nhất chính là, nuốt thế lực thứ sáu, nhóm quân đoàn này cư nhiên không có ý tứ sẽ quay đầu lại tu sinh dưỡng đức, cả ngày bay lung tung trong vũ trụ, làm cho nhóm thử lĩnh các thế lực cả ngày lo lắng đề phòng, sợ hắn đánh bất ngờ vào nhà mình.

Bọn họ lo lắng cũng không có gì sai.

Sau khi nuốt xong thế lực thứ sáu, quân đoàn Hoa Hồng sĩ khí đại thịnh, Augustus một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lại liên tiếp nuốt mấy chục thế lực nhỏ, thắng lợi trở về.

Chuyện đầu tiên mà tiểu sói con trở về, chính là ngậm một hộp huy hiệu, vô cùng cao hứng mà đi về phòng ngủ, muốn cho chủ nhân của hắn nhìn thấy.

Hắn lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy Sở Từ ngủ ở trước cửa sổ.

Cửa sổ là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp mà chiếu vào phòng, vì mỹ nhận đang ngủ trước cửa sổ mạ lên một vầng sáng nhỏ vụn, vừa thấy cậu, cảm xúc gấp gáp của Augustus rốt cuộc hòa hoãn, hắn lẳng lặng đi đến bên người Sở Từ, ngồi xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, phảng phất như muốn đem nhiều ngày không gặp như vậy bù về.

Đau đớn quấy người tan thành mây khói, Sở Từ chậm rãi mở to mắt, tầm mắt đối diện với đôi mắt màu xám trong suốt của Augustus.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của tiểu sói con thanh thấu như là kim cương màu xám, đang chuyên chú mà nhìn cậu.

Cậu cười rộ lên, đối với Augustus duỗi ra hai tay, thanh âm còn mang theo chút lười biếng mới vừa tỉnh ngủ: "Tới đây, ôm một chút."
Augustus ở bên cạnh cậu nằm xuống, dựa vào trong lòng ngực cậu, thấp giọng nói: "Anh đã về."
"Hoan nghênh về nhà." Sở Từ ôm lấy hắn, ở trên trán hắn hôn một cái.

Augustus phát ra một tiếng rầm rì ý vị không rõ.

Loại đối thoại đơn giản này, ở những ngày đêm mà hắn bị vứt bỏ, hắn đã ảo tưởng hơn một ngàn lần.

Hiện giờ rốt cuộc thành hiện thực.

Hắn mang theo lòng đầy vui vẻ nặng trĩu khó có thể mở miệng, dựa vào ngực Sở Từ, nhắm mắt lại.

Augustus yên ổn ngủ một giấc, tỉnh lại, hắn nhớ tới chính sự vào cửa, từ túi áo lấy ra một cái hộp thon dài.

Hắn mở hộp ra: "Anh đã thu thập được mấy chục cái huy hiệu, em lại cho anh chút thời gian, anh rất mau là có thể thu thập toàn bộ."
Tiểu sói con rụt rè mà chớp đôi mắt một chút, cái đuôi lại ngăn không được mà vẫy vẫy: "Đến lúc đó, em gả cho anh được không?"
Hắn nói nhẹ nhàng, như là không phải đang chinh phục vũ trụ, mà là đang chơi trò thu thập đá.

Sở Từ nhìn hắn, ánh mắt mềm mại: "Được."
"Em phải chờ anh" Augustus không biết vì sao, bị cậu nhìn có chút đỏ mặt: "Anh sẽ không làm em chờ lâu."
Cuộc đối thoại này thật sự quá quen thuộc.

Lúc trước có người cũng là như vậy nói qua với cậu, khi đó, người kia tâm tình nôn nóng mà bi thương, khắp mặt là nước mắt, cùng tiểu sói con kiêu ngạo lại thẹn thùng trước mắt này hoàn toàn khác biệt.

Bộ dạng khác, biểu tình cũng khác.

Nhưng mà lại giống nhau kỳ lạ, giống đến nỗi làm cậu hoảng hốt cho rằng, bọn họ là cùng một người.

Sở Từ nhẹ giọng đáp lại: "Được, em chờ."
[ Ngài biết rõ......]
Hệ thống một câu chưa nói xong, bị Sở Từ khinh phiêu phiêu đánh gãy: [ Câm miệng.

]
[......] qua hồi lâu, nó hỏi: [ Ngài luyến tiếc hắn sao? ]
[ Cùng mi có quan hệ gì đâu, cục cưng, mi chỉ là AI, không cần nhiều chuyện như vậy.

]
[......]

Lời này nó sao lại cảm thấy mình đã nghe qua thật nhiều lần.

Ai đều có thể nhìn ra, dã tâm Augustus rõ như ban ngày rất vội vàng, hắn ở trong vũ trụ, tựa như một con dã thú bị trục xuất, không dừng mà chiếm lấy cùng chinh phục, không ai có thể ngăn lại hắn.

Đối với người thường mà nói, mình quy về thế lực nào kỳ thật cũng không quan trọng, dù sao thế lực của vũ trụ thay đổi nhanh chóng, một thế hệ lại một thế hệ đi qua, người còn chưa kịp bồi dưỡng ra lòng trung thành, thân phận lại đã đổi mới một trang, Augustus điên cuồng, bọn họ cũng không có cảm giác quá sâu.

Nhưng đối với các thủ lĩnh thế lực mà nói, Augustus đã trở thành cái đinh trong mắt của bọn họ, làm cho bọn họ đứng ngồi không yên —— người thường không có cảm giác gì là bởi vì bọn họ không có quyền lợi, mà nhóm thủ lĩnh lại là làm chủ, muốn bọn họ hướng người khác cúi đầu xưng thần, cảm giác kia thật là ngẫm lại còn khó chịu.

Nguyên bản liên minh nguy cơ ngập đầu lại nhờ họa được phúc, trên sói Augustus này như hổ rình mồi, các thế lực đông đảo trong liên minh một lần cảm nhận được cảm giác an toàn mà đám đông mang đến, trước nay chưa từng có mà đoàn kết lại, muốn chống cự Augustus xâm lược.

Không ngừng có thế lực xin gia nhập liên minh hoà bình, người phụ trách ai đến cũng không từ chối, bản đồ của của liên minh hoà bình chậm rãi gia tăng đến nỗi xưa nay chưa từng có.

Một năm lại một năm nữa qua đi, vũ trụ lập ra thế lực hiện tại đại khái chỉ có hai bên đối nghịch, một bên là lên minh hoà bình, một bên là quân đoàn Hoa Hồng, hai bên mặt ngoài là duy trì hoà bình, nhưng ai cũng rõ, chút hoà bình này tựa như miếng băng mỏng dưới dòng nước chảy xiết, hơi động một chút, hoà bình liền sẽ bị cuốn trôi không còn sót lại chút gì.

Bọn họ đều đang đợi, đang chờ một thời điểm thích hợp, cho một trận chiến cuối cùng.

Vũ trụ hỗn loạn, duy nhất có thể đồ sộ bất động chính là Sở gia.

Mấy năm nay, liên minh hoà bình vô số lần liên hệ Sở Từ, ý đồ thuyết phục cậu gia nhập liên minh, chỉ nói ở thời đại bây giờ, Sở gia một bên thế lực, chung quy là một cây chẳng chống vững nhà, chỉ có liên minh có thể giữ được Sở gia không bị Augustus nuốt trọn.

Nhưng Sở Từ mỗi lần đều là từ chối.

Liên minh mở rộng đến diện tích bây giờ, người phụ trách lúc trước còn kiêng kị Sở gia, hiện giờ đã không có kiên nhẫn cùng Sở gia nói chuyện với nhau.

Lại một lần bị cự tuyệt, vài vị thủ lĩnh sắc mặt đều trở nên khó coi.

"Sở gia chủ không khỏi quá không biết điều, hiện tại trong vũ trụ, trừ bỏ liên minh của chúng ta, ai còn có thể bảo hộ cậu ta?"
"Tên Augustus kia còn là người cũ bị cậu ta đá, tôi không tin Augustus sẽ không xuống tay với Sở gia."
"Không để cho người khác nhanh chân đến trước......" Vài vị thủ lĩnh trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, trao đổi một cái ánh mắt ý vị thâm trường: "Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường."
Một đêm này chú định là một đêm kích động nhân tâm.

Từ trước, bọn họ kiêng kị Sở Từ, lại khát vọng Sở Từ, hiện tại, bọn họ không bao giờ cần kiêng kị cậu, nhưng bọn họ vẫn như cũ khao khát cậu.

Sở gia chủ mỹ mạo kinh động lòng người, ai nhìn cũng muốn có được cậu, muốn đem mỹ nhân khóa lại trong lồng vàng của mình.

Ai cũng không nghĩ tới, dục vọng giấu ở đáy lòng còn có một ngày có thể thực hiện.

Thật là muốn cảm ơn tên chó điên kia.

Nhưng ngày hôm sau, vài người trao đổi một đêm làm sao để nuốt Sở gia lại bị tin tức che trời lấp đất vả mặt, mặt đều bị đập tái.

Caesar · Augustus đến buổi sáng 9 giờ hôm nay tuyên bố, quân đoàn Hoa Hồng chính thức gia nhập Sở gia, nguyên bản Sở gia thế đơn lực mỏng lẻ loi một mình lắc mình biến hoá, trở thành tồn tại có thể chống lại liên minh hoà bình.

Người sắp ăn vào miệng lại lần nữa trở nên cao không thể với, còn trở thành kẻ địch chắc chắn, mỗi người sắc mặt đều âm trầm đến đáng sợ.

Nhưng mà còn không chỉ có như thế.

Buổi chiều, Augustus lại công bố, xét thấy lãnh thổ của bên hắn hiện giờ quá rộng, lại thấy xưng hô tên quá mức keo kiệt, sau nhiều lần thảo luận, Sở gia sửa tên là đế quốc Hoa Hồng.

( Editor: Người ta quân đoàn hay liên minh gì đấy.

Đây quất luôn đế quốc nha =)))).

Đây không sai biệt lắm chính là trần trụi mà đang hướng liên minh tuyên chiến, vài người phụ trách liên minh tức giận đến nỗi ném nát rất nhiều đồ vật, vẫn trong đêm đó gửi đi thư chúc mừng với đế quốc Hoa Hồng, dối trá mà tỏ vẻ, chúc đế quốc thịnh vượng không suy.

Nhưng, hai bên đều bằng tốc độ nhanh chóng tập kết điều động chiến binh quân trang, vì trận chiến lớn kế tiếp làm chuẩn bị.

Không khí bỗng nhiên căng thẳng lên, giống như dự liệu cho mưa gió sắp đến.

Ba con hổ bỏ vào lồng sắt, chúng nó sẽ kiêng kị lẫn nhau, thiếu một con, chúng nó chỉ biết đấu đến mày chết tao sống.

Hai bên đều biết, đây là cơ hội mà bọn họ chờ đợi, là cơ hội cuối cùng.


Mấy năm qua, Augustus bộ dáng lại có thay đổi, hắn của hiện tại, trên mặt rốt cuộc nhìn không ra bất luận cảm xúc nào, vui buồn sướng khổ đều giấu vào trong cặp mắt thâm trầm kia, không chút gợn sóng, lại làm người sợ hãi.

Hắn tựa như một con sói đầu đàn chân chính, chỉ có khi hắn cùng Sở Từ ở nhà, hắn mới có thể lộ ra biểu tình mềm mại vốn có.

"Vì sao lâu như vậy," trong phòng tối, thanh âm Augustus khàn khàn cũng bị mạ lên một tầng mơ hồ, hắn chế trụ tay Sở Từ, hôn môi phần eo bụng mềm dẻo của cậu: "Em vẫn không có mang thai......!Chẳng lẽ là anh thật sự có vấn đề?"
Sở Từ đá hắn một chút: "......!Cút đi."
Augustus hàm hồ mà cười một tiếng, đem cậu bế lên, để ở trên tường, hôn qua.

Hắn hôn đến triền miên, không khí đều đi theo nóng bỏng.

"Chủ nhân," Augustus trong thanh âm che giấu không được hưng phấn, như con mồi chủ động nhảy đến trước mặt dã thú: "Anh rốt cuộc chờ đến ngày này."
Hắn rốt cuộc chờ tới ngày mà hắn có thể quang minh chính đại vì cậu xuất chinh.

Lấy danh nghĩa của hoa hồng, vì cậu vào sinh ra tử.

Sở Từ lại có chút chịu không nổi hắn hưng phấn như vậy: "Không cần kích động như vậy......!Ôi."
Augustus bỗng nhiên đem cậu ôm đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió đêm ập vào trước mặt, cuốn lên tóc dài của cậu, cũng mang đi hơi thở tin tức tố nồng nàn cả phòng.

"Một lần cuối," Augustus thành kính mà hôn sống lưng của cậu: "Em lại chờ anh một lần cuối cùng."
Mấy năm nay, Augustus đều là một người trên chiến trường, hắn quá sợ Sở Từ khả năng sẽ đụng phải cái gì ngoài ý muốn, hận không thể đem cậu nhốt trong cái hộp nhỏ giấu đi, càng không thể mang Sở Từ đi cùng nhau.

Hai người chia nhiều tụ lại ít, mỗi lần Augustus trở về, đều hận không thể đem cậu ôm vào trong lòng ngực, để cậu biến vào trong máu thịt của mình.

Nhưng mà rất nhanh thôi, chỉ cần đánh xong trận này, bọn họ liền không cần tách ra.

Tuy rằng trận chiến này, thời gian so với những cuộc chiến lúc trước còn dài hơn.

Sở Từ ôm cổ Augustus: "Em muốn đi cùng anh."
Augustus mắt đều không nháy mà trả lời: "Không được, quá nguy hiểm, em không được đi."
"Em muốn đi cùng anh." Sở Từ lại lặp lại một lần.

Cậu nói chưa bao giờ nói lần thứ hai, có thể lặp lại lần nữa, là biểu hiện cố chấp.

"Không được."
"Phải đi."
"......"
Cho dù là thời khắc nguy hiểm nhất trên chiến trường, Augustus cũng không có u buồn như hiện tại: "Nhưng mà em đi theo anh, anh sẽ phân tâm.

Anh sẽ lo em bị thương, sẽ lo em ăn không ngon, ngủ không yên."
Sở Từ vươn tay, tinh tế vuốt ve đôi mắt của hắn: "Nhưng em cũng sẽ lo cho anh lắm."
Augustus lông mi không tự giác mà run một chút, cùng cậu đối diện hồi lâu, chung quy nhận thua mà mở miệng: "Thôi được, nhưng mà em chỉ có thể lưu ở phía sau, không thể lên chiến trường."
Sở Từ cười rộ lên, "Được."
Đế quốc Hoa Hồng cùng liên minh hoà bình xích mích giữa nhau càng ngày càng nhiều, không bao lâu liền đến tình thế như nước với lửa, nhưng hai bên đều không muốn vãn hồi.

Lý Tra mang mũ lên, bước lên trước chiến hạm, thổi sáo: "Thật là không nghĩ tới, tôi cư nhiên cũng có một ngày giúp gia chủ thống nhất thiên hạ, thật là làm người nhiệt huyết sôi trào, tôi cảm giác tôi sắp bùng nổ luôn rồi."
Vài vị quân đoàn trưởng khác mặt không biểu tình nhìn hắn ta một cái, cuối cùng là quân đoàn trưởng đứng đầu ra tay, đem hắn ta xách lên chiến hạm: "Loại lời nói này để lại đợi đánh xong rồi nói sau."
Một trận chiến này không thể nương tay, đế quốc Hoa Hồng xuất động toàn bộ chiến hạm, xếp hình ngang nhau, như là đường chân trời vô tận, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.

Augustus nắm lấy tay Sở Từ, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đồ Lan tinh vẫn như lúc trước, kim loại cùng pha lê xây dựng thành tinh cầu, đóa hoa giấu ở toà nhà lớn như ngôi sao rơi xuống.

"Nơi này không xứng với em." Augustus quay đầu, bình tĩnh nhìn Sở Từ: "Anh muốn vì em kiến tạo một viên Đồ Lan mới."
Phải có hoa hồng một năm bốn mùa đều nở rộ, làm cậu không ở nơi toàn là kim loại như rừng rậm, không có chỗ để chơi.

Sở Từ rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao cứ đều là muốn vì em vậy, còn anh thì sao, anh không có nguyện vọng gì à?"
"Có," Augustus nhìn cậu, cong khóe môi lên: "Anh muốn vĩnh viễn cùng em ở bên nhau."
Hệ thống phát hiện, nơi theo dõi cảm xúc của Sở Từ, một đường trước sau bình tĩnh thẳng tắp bỗng nhiên có dấu hiệu hoạt động.

Đây là......!
Chiến hạm liên miên không dứt mà bay lên không trung, hướng phương xa mà đi.


Từ giờ khắc này, tất cả ánh mắt của người trong vũ trụ đều tụ tập lại trên trận chiến này.

Đây không chỉ là cuộc chiến của đế quốc Hoa Hồng và liên minh hoà bình, mà còn là trận chiến lớn đại diện cho việc thống nhất vũ trụ, mỗi người đều muốn biết, cuối cùng thắng lợi sẽ ở bên nào.

Loại chiến tranh khả năng thống nhất vũ trụ này, chỉ cần nhìn thôi, cũng khiến cho lòng người kích động.

Hai bên chỉ là thử đánh giằng co một năm, trong đó, liên minh hoà bình diện tích to như vậy có biên giới dài phát huy ra tác dụng rất là quan trọng.

"Bọn họ muốn dùng phòng thủ kéo chúng ta sụp đổ." Augustus ngậm thuốc lá, không bật lửa, chỉ là dùng để nâng cao tinh thần: "Chiến thuật biển người, đơn giản, nhưng mà hiệu quả, tôi nếu là bọn họ, đại khái cũng sẽ làm như vậy."
"Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"
Bọn họ là tiến công từ một phương, sĩ khí rất dễ dàng bị những cuộc chiến vụn vặt tiêu ma bớt, nếu không tiến công, liền sẽ mất đi nhuệ khí.

"Tiến công." Lance nói.

"Đúng vậy," Augustus cong mắt lên, cười một chút: "Không chỉ phải tiến công, còn công kích mạnh hơn, tất cả hỏa lực tập trung một chút, tôi cũng không tin không xé được nó ra."
"Nhưng mà như vậy rất dễ dàng bị vây quanh."
Augustus trầm mặc một lát: "Đánh tan bọn họ, thì vây quanh chúng ta không được."
Hội nghị kết thúc, Lance cho châm lửa cho hắn: "Ngài giống như rất gấp."
Bật lửa rất nhỏ mà vang lên một tiếng.

Augustus thanh âm thực nhẹ: "Đúng không."
"Ngài đang gấp cái gì?" Lance khó hiểu mà nhìn hắn: "Tuổi này của ngài, có thể đi đến vị trí bây giờ, đã rất lợi hại, cơ bản không có ai có thể vượt qua ngài, cho nên tôi không rõ, ngài rốt cuộc đang gấp cái gì."
Augustus như suy tư gì mà nhìn chằm chằm sàn nhà: "Đó chỉ là ở trong mắt các cậu mà thôi."
Mà ở trước mặt Sở Từ, mặc kệ hắn lợi hại như thế nào, đứng ở vị trí cao, hắn tựa hồ vĩnh viễn đều cùng cậu cách một khoảng, vĩnh viễn đều với không tới, cho dù cậu ở bên người hắn.

Lance một chút đã hiểu lời nói của hắn: "......"
Hắn ta nghẹn hồi lâu, nói: "Ngày mai hẳn là phải đại chiến, ngài vẫn là trở về gặp ngài ấy đi."
Augustus đem thuốc ném vào thùng rác, cười rộ lên: "Tôi cũng đang nghĩ như vậy."
Lance: "......"
OK, là hắn ta làm chuyện thừa.

Sở Từ bị hắn an trí ở cứ điểm an toàn nhất, ở chỗ vào thật sâu, toàn bộ kiến trúc chọn dùng kim loại cứng nhất, trừ phi tinh cầu nổ mạnh, vũ khí tiên tiến nhất cũng bắn nó không được.

Augustus trở lại phòng, nhìn thấy Sở Từ cuộn tròn ở trên giường, nhíu mi lại, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Hắn tim đập như ngừng lại, vội vàng đi đến mép giường, thật cẩn thận mà đẩy đẩy cậu: "Chủ nhân?"
Sở Từ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu đen như muốn cắn nuốt vạn vật tối tăm, nốt đỏ trước mắt hồng đến quỷ dị.

"Augustus," cậu nhẹ nhàng hỏi: "Nếu là em không cho anh đi, anh sẽ còn đi sao?"
Augustus dừng một chút: "......!Sẽ."
Chuyện tới bây giờ, hắn không chỉ là vì thực hiện hứa hẹn cùng Sở Từ, trên lưng còn mang theo toàn bộ nguyện vọng của các chiến binh, hắn đã không thể quay đầu lại.

"Được" Sở Từ thanh âm nhẹ cơ hồ nghe không rõ: "Anh đi đi."
Augustus thay quần áo, lên giường, đem cậu ôm vào trong lòng ngực: "Để anh ôm em một cái đi, mượn một chút lực lượng."
Sở Từ đau đầu đến lợi hại, chẳng sợ Augustus ở bên người cậu, vẫn như cũ đau đến muốn mạng.

Đây là chuyện lúc trước chưa bao giờ xảy ra.

Nhưng cậu không nói ra, chỉ là tùy ý Augustus ôm cậu, như một con chó nhỏ tìm kiếm ấm áp.

Augustus chỉ ở bên người cậu ngủ bốn giờ liền rời đi, hắn tận lực vô thanh vô tức, nhưng bên người bỗng nhiên thiếu nhiệt độ cơ thể của một người lại giấu không được.

Hắn vừa đi, Sở Từ cũng đi theo ra ngoài.

Augustus không thấy cậu, hệ thống cố ý ẩn nấp thân hình cho cậu.

Chiến tranh tinh tế tiến vào trang thái gay cấn kỳ thật cực kỳ khủng bố, đạn pháo đầy trời như pháo hoa không có tiếng động, từ từ ở trong vũ trụ nở rộ, hai bên đánh tới đỏ mắt, đến đồng tử đều phủ kín một tầng màu đỏ máu.

Tính cầu một đường bắn nát đếm không hết, quân đoàn hoa hồng hoàn toàn đánh đến điên khùng, không muốn sống cứ đi về phía trước, bị phá huỷ một tàu chiến hạm, con thứ hai liền lập tức lên thay.

Nhược điểm của liên minh hoà bình cũng bại lộ ra, bọn họ vốn chính là các thế lực độc lập, bởi vì chiến tranh mà không thể không tụ lại cùng nhau, giữa nhau căn bản không có nhiều ăn ý cùng tín nhiệm đáng nói, mà quân đoàn Hoa Hồng từ đầu đến cuối đều từ một tay Augustus kiến tạo, tín nhiệm trong đoàn đội, hơn xa cả đám liên minh tạm thời kết hợp có thể so.

Sở gia ra quân bảy cánh quân đoàn, còn là toàn bộ lấy Sở Từ làm tín ngưỡng, vì gia chủ chiếm lấy vốn chính là lời thề khắc vào linh hồn của quân đoàn.

Hai bên hợp tác, tựa như đàn cá voi xông vào bầy cá, đuổi sát liên minh cắn xé, rốt cuộc đem liên minh xé rách một lỗ hổng lớn.

Tuyến phòng thủ bị phá, quân đoàn Hoa Hồng binh chia làm hai đường, một cánh quân thừa thắng xông lên, một quân quay đầu, giết hồi mã thương.

Chiến đấu giằng co bảy ngày bảy đêm.

Tín hiệu đại biểu cho đế quốc Hoa Hồng thắng lợi ở trên vòm trời dâng lên.


Thắng.

Đại não Augustus vận chuyển ngừng trong một cái chớp mắt, cơ hồ có chút không chân thật.

Hắn hoảng hốt mà chớp chớp mắt một chút, tiếp theo đâu vào đấy mà dọn dẹp chiến trường, tính toán thương vong, tính toán sửa chữa chiến hạm......!Làm tất cả chuyện nên làm, thẳng đến cuối cùng, ý thức trì trệ của hắn rốt cuộc như ở trong mộng mới tỉnh, nhớ tới chuyện hắn hiện tại nên làm nhất là chuyện gì.

Hắn phải đi về nói cho Sở Từ, hắn làm được.

Hắn có thể......!
Một luồng sáng mãnh liệt xé tan màn đêm, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt lại đây, hung hăng bắn phải chiến hạm.

Chiến hạm kịch liệt chấn động, Augustus bị lắc đến thân hình không xong.

Tiếp theo, hắn nghe được cửa sổ mạn tàu cùng tiếng vang thân hạm đứt gãy ——
"......!Ha." Thủ lĩnh đứng đầu liên minh chống ở trước đài điều khiển chiến hạm rách nát, chiến hạm của hắn ta đã ở dưới công kích của Augustus gần như chia năm xẻ bảy, bên trong vũ trụ không có dưỡng khí, cho dù hắn ta là Alpha, cũng căng không được bao lâu, huống chi trên người hắn ta cũng bị mảnh thủy tinh vỡ vụn đâm thành cái sàng.

Hắn tựa như con nhím cả người toàn máu, hắn ta không cam lòng, hắn ta hao tổn tâm cơ, mất hơn phân nửa sinh mạng mới bò lên vị trí này, dựa vào cái gì Augustus có thể nhẹ nhàng thay thế được hắn ta?
Không có ai biết, trước khi trở thành thủ lĩnh đứng đầu, hắn ta chỉ là người tu sửa chiến hạm bình thường.

Cũng may mắn trải qua công việc này, mới có thể làm hắn ta ở thời khắc cuối cùng, cho dù bị cắt đứt đường đi, bắn ra một đầu đạn cuối cùng.

Hắn ta mang theo khoái ý báo thù, cười nhắm mắt lại.

Chiến hạm sắp nổ mạnh.

Nhưng hắn còn chưa kịp trở về nói cho cậu......!
Augustus lo sợ không yên xoay người, giây tiếp theo, ánh lửa kịch liệt không tiếng động mà bốc cháy lên, ánh sáng dữ tợn bỏng rát mắt hắn.

"......!Chủ nhân."
Augustus theo bản năng gọi một tiếng, đến hắn còn phân không rõ ngữ khí hiện tại của mình rốt cuộc là cái gì.

Nước mắt của hắn mới vừa rơi xuống, lại bị ánh lửa nhanh chóng nóng bay đi, chỉ ở đáy mắt lưu lại một chút vệt nước nhẹ nhàng.

Hắn còn chưa kịp nói cho Sở Từ, hắn có thể cưới cậu.

Hắn còn chưa có vì cậu kiến tạo ra một tinh cầu hoa hồng.

Còn chưa kịp cùng cậu vĩnh viễn ở bên nhau.

Còn chưa có nói cho cậu, hắn mãi mãi yêu cậu......!
Hắn còn có nhiều chuyện còn chưa hoàn thành vậy cơ mà, nhưng hắn không còn thời gian.

[ Hắn cần phải chết.

]
[ Ta không nghe, ] Sở Từ rốt cuộc mở miệng, nói ra lời mà cậu chưa bao giờ nói qua: [ Ta hối hận rồi.

]
Từ lúc Ludwig mỉm cười đem trái tim giao vào trong tay cậu, đến khi Diệp Tiềm chật vật đầy người mà ôm cậu nằm ở trong quan tài chật hẹp, lại đến bây giờ, Augustus cả người là máu, sắp bị biển lửa cắn nuốt.

Mà lời cuối cùng hắn gọi, vẫn như cũ là tên của cậu.

Cậu rốt cuộc hiểu rõ, thứ làm cậu đau đầu rốt cuộc là cái gì.

Có ai đó bỗng nhiên xuất hiện, ôn nhu mà che lại đôi mắt của hắn.

"Đừng sợ," người kia ôm lấy hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Đừng khóc......!Em ở chỗ này mà."
Thanh âm này nghe thật giống một cảnh trong mơ tươi đẹp.

Augustus chuyển động đôi mắt một chút, trì độn mà nắm lấy cánh tay của người kia.

Toàn bộ vũ trụ như là một trang giấy mỏng manh, vò nát nghiền vỡ vụn, Augustus ở giữa khe hở ngón tay, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ.

Là quần áo của người kia, so với ánh lửa còn muốn rực lửa hơn.

Tóc dài rơi xuống, có vài sợi dừng ở trên mặt hắn, như lông chim mềm mại.

Đó là ——
- -------------------------------------
Editor: đếm ngược những chương cuối nào.

Thân thế của Từ Từ sắp sáng tỏ rồi ❤️..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương