Phượng Giá
Chương 4: Quỷ Anh (4)

Edit: Huyên

Beta: Lucifer





Sở Đông Ly ngủ một giấc vô cùng thỏa mãn, một dòng nước ấm lan ra khắp người, cảm giác như đang nằm trên bãi cỏ xanh tươi hưởng thụ thời tiết ấm áp như gió xuân. Hắn còn có một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình nhặt được một quả trứng màu vàng kim, quả trứng vàng vỡ ra nhảy ra một mao cầu lông vàng xù xù rất đáng yêu, chỉ cần hôn một cái, mao cầu sẽ phun ra một viên kim châu tử, hạt châu ánh lên sắc vàng rực rỡ mê người vô cùng, Sở Đông Ly cười ha hả mà nhét vào miệng cắn cắn.......

"A! Đau chết ta!"

"A! Trứng của ta!"

Nhóm mao cầu Sở gia bị tiếng hét lớn thảm thiết đầu tiên của hắn làm bừng tỉnh một nửa, một nửa còn lại cũng bị tiếng hét thảm thiết thứ hai làm cho tỉnh hết, rầm rầm mà vọt tới trước cửa phòng của Sở Đông Ly.

"Hu hu hu, đau chết ta, hu hu hu, trứng của ta!"

Sở Đông Ly quần áo sọc sệt lấy tay che nửa bên má, ôm quả trứng bị cắn thiếu mất một góc hai mắt đẫm lệ ngồi ở trên giường.

Sao không gãy hết răng của hắn chứ? Quả trứng rất không phúc hậu mà nghĩ.

"Tiểu Ly Tử, mới sáng sớm mà ngươi la hét cái gì?" Khổng Tước từ bên ngoài bay vào.

Đông Nam Phi theo ở phía sau bĩu môi: "Ngày nào mà hắn không la hét?"

Sở Đông Nam oán niệm mà trừng Đông Nam Phi, phẫn nộ nói: "Hiện tại tâm trạng đại gia ta đây cực kì tồi tệ, chớ có chọc ta!"

Khổng Tước ngồi bên cạnh Sở Đông Ly đưa tay sờ sờ đầu hắn, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi nghe ngươi hét rất là bi thảm."

"Mao cầu của ta, bị ta cắn, hu hu hu......."

Khổng Tước nhìn quả trứng thiếu mất một góc, an ủi: "Không sao mà, trứng cũng không vỡ, chỉ là thiếu mất một góc mà thôi."

Sở Đông Ly gần như dán mắt vào quả trứng, xác nhận mấy lần, xác định trứng vẫn còn tốt lắm, lập tức long tinh hổ mãnh, "Ha ha, may mắn quả trứng đủ dày! Bảo bối! Mao Mao! Hôn cái nào!" Vừa nói vừa mạnh mẽ hôn lên quả trứng.

Khóe miệng Đông Nam Phi giật giật, đỡ chán: Hắn thế nào mà có một chủ nhân ngu ngốc như thế này!

Khổng Tước sờ cằm, xấu xa nói: "Ta cảm thấy đây là trứng cá sấu."

Sở Đông Ly tức giận: "Ngươi cái đồ miệng quạ, trứng cá sấu sao có thể lớn như vậy!"

Đông Nam Phi nói: "Vỏ trứng này rất dày, sao có thể là trứng cá sấu?"

Sở Đông Ly gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Khổng Tước vỗ tay một cái: "Nhất định là trứng đà điểu!"

Quả trứng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cả quả trứng đều bị hồng quang bao phủ, đôi tay ôm trứng của Sở Đông Ly đột nhiên nóng rực làm hắn hét thảm một tiếng.....

"Mau ném nó xuống!" Khổng Tước hét to.

Sở Đông Ly không lập tức ném trứng đi, chịu đựng cơn đau đặt quả trứng lên chăn, hai tay liên tục đập lên chân: "Nóng quá, nóng quá!"

Biết gặp rắc rối quả trứng lập tức thu lại tức giận, hồng quang nhanh chóng tan đi, mau đến nỗi Sở Đông Ly cho rằng mình hoa mắt.

Khổng Tước quan tâm hỏi: "Tiểu Ly Tử, tay ngươi không sao chứ?"

Sở Đông Ly lắc lắc tay, phát hiện có chút tê, không đau lắm, cũng không hồng không sưng.

Cẩn thận nhìn quả trứng bất động trên giường, Sở Đông Ly kéo hai thức thần đến góc tường, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi vừa rồi nhìn thấy rõ không?"

Đông Nam Phi gật đầu: "Thấy được, quả trứng của ngươi màu đỏ."

Khổng Tước nói: "Giống như là không vui, có thể là ngươi nói nó là trứng đà điểu."

Sở Đông Ly trợn mắt, hung tợn nói: "Là ngươi nói nó là trứng đà điểu."

Khổng Tước nhìn trời, hắn có nói sao? Không nhớ rõ nữa.

Sở Đông Ly vung tay, "Ai, hiện tại không nói cái này, quả trứng này rốt cuộc là trứng gì, vì cái gì lại sáng lên?"

Đông Nam Phi nói: "Quả trứng này thật không bình thường."

Sở Đông Ly ném cho hắn một ánh mắt xem thường, "Vô nghĩa!"

Khổng Tước nói: "Có thể là trứng của yêu quái gì đó."

"Yêu quái?" Sở Đông Ly nhíu mày, "Có nghĩa là nở ra sẽ không phải là mao cầu?"

Khổng Tước và Đông Nam Phi đều có chút cạn lời, bọn họ không hiểu vì sao Sở Đông Ly lại mê mao cầu như vậy.

Sở Đông Ly hoài nghi mà liếc mắt một cái, "Thật sự?"

Đông Nam Phi vốn định giội một xô nước lạnh, Khổng Tước dùng khủy tay đụng hông hắn một cái, nháy mắt ra hiệu: Biết rõ Tiểu Ly Thử thích mao cầu, ngươi lừa hắn như vậy, không thấy mấy tháng này hắn xem quả trứng như bảo bối sao, sao ngươi nhẫn tâm làm hắn thất vọng?

(tieuhuyen1205.wordpress.com)

Đông Nam Phi sờ sờ mũi, tâm nói: Nếu quả trứng này nở ra không phải mao cầu thì không phải cũng vậy ư.

Sở Đông Ly đi đến cạnh giường, vươn ngón trỏ chọc chọc quả trứng, í, không nóng.

Yên tâm mà ôm trứng lên, đầu tiên là sờ một cái, tiếp theo gõ một cái, cuối cùng lắc lắc một cái, Sở Đông Ly đưa ra kết luận: Trứng của hắn rất bình thường, chỉ là bị mình cắn mất một góc không còn đẹp mà thôi.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Theo thường lệ đem quả trứng cột vào bên hông, Sở Đông Ly mang giày gỗ, sờ sờ bụng, vỗ đầu nói: "Ta nói như thế nào đói như vậy, hóa ra là chưa ăn sáng."

Nhìn Sở Đông Ly tung tăng vui sướng mà chạy vào nhà bếp tìm đồ ăn, Khổng Tước ngốc lăng, mờ mịt hỏi Đông Nam Phi: "Hắn đây là đang làm gì? Tiếp năng lượng?"

Đông Nam Phi đờ đẫn, đi đến mép giường nhặt chăn đêm qua Sở Đông Ly đá xuống mặt đất, gấp lại đặt trên gối đầu...........

...

Cuộc sống thường ngày của Sở Đông Ly rất đơn giản và hạnh phúc, nuôi mao cầu, ngẫu nhiên khi dễ chúng nó một chút, sinh ý tới cửa thì sẽ đi ra kiếm tiền, có đôi khi đi dạo trên núi nhìn thấy mao cầu đẹp mắt thì nhặt về nhà.....

Ăn sáng xong, Sở Đông Ly thấy thời tiết hôm nay rất đẹp nên hắn hăng hái lấy hai xô nước từ giếng lên để tắm cho đám mao cầu nhà mình.

Hậu cung mao cầu của Sở Đông Ly có thể nói là khổng lồ, các loài động vật khác nhau có số lượng ít nhất 50-60 loài, bởi vậy có thể thấy được ngày thường hai "vú em" Khổng Tước và Đông Nam Phi có bao nhiêu bận rộn.

Thấy đám mao cầu ngoan ngoãn để Sở Đông Ly tùy ý bỏ vào nước vừa xoa vừa rửa, Khổng Tước oán biện, ôm đầu gối ngồi xổm một chỗ càu nhàu: "Ngày thường không thấy chúng nó ngoan ngoãn như vậy, chỉ biết bắt nạt ta."

Sở Đông Ly đắc ý mà cười to: "Ngươi đừng nhẹ nhàng với chúng nó, bằng không lại leo lên đầu ngươi ngồi, đừng tưởng rằng chúng nó sẽ không khinh thiện sợ ác. Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, ta muốn ăn sơn trà."

Con khỉ nhỏ Nguyên Bảo ai oán: Ngươi vẫn còn nhớ!

Bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn đi nhà Lý Tứ trộm sơn trà.

Tắm được một nửa, Sở Đông Ly cảm thấy mệt mỏi, hét lên gọi Khổng Tước: "Khổng Tước, còn lại ngươi phụ trách."

Khổng Tước nhận mệnh mà vén tay áo tiếp tục công việc.

Lúc này chỉ có một con sóc màu hạt dẻ trong bồn gỗ lớn, thấy Khổng Tước đến lập tức không thành thật, vung nước sang đông sang tây không chịu tắm rửa.

Khổng Tước bị văng đầy nước chật vật bất kham, Sở Đông Ly nhìn thấy, chống nạnh giận dữ: "Ai không thành thật tắm rửa, ta mang đi nhốt vào tiểu hắc lung hai ngày."

Cái gọi là tiểu hắc lung kỳ thực chính là một cái lồng sắc được chồng lên miếng vải đen, là "công cụ tra tấn" ngày thường Sở Đông Ly dùng để hù dọa những mao cầu không nghe lời.

Sóc con sợ tới mức không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi trong bồn gỗ.

Sở Đông Ly quay đầu nói với Khổng Tước: "Nhìn xem, điều này không thuyết phục."

Khổng Tước: "......" Được rồi, đám mao cầu này thực sự là khinh thiện sợ ác, hu hu hu, làm người thật sự không thể quá dịu dàng thiện lượng, làm thức thần cũng không thể!

Sở Đông Ly về phòng lấy một cái ghế ra nằm, lại pha một bình trà nóng, ra dáng đại gia mà nằm trong sân phơi sân uống trà, hôm nay trời thật xanh, mây thật trắng, gió thật thoải mái.....

Mèo nhỏ giống hổ lắc bộ lông nửa khô nửa ướt nhảy lên nằm trên đùi hắn.

Sở Đông Ly cũng không thèm để ý đến vết nước trên đùi, duỗi tay sờ sờ đầu mèo nhỏ.

Mèo nhỏ meo meo mà kêu hai tiếng, thoải mái mà nheo đôi mắt lại.

Hai mắt nhìn đám mao cầu bò một vòng bên chân Sở Đông Ly, Khổng Tước thật sự không hiểu nổi. Theo đạo lý, ngày thường Sở Đông Ly bắt nạt đám mao cầu này không ít, chỉ là vì sao đám mao cầu này bắt kể lớn hay nhỏ đều thích hắn, phàm là hắn ở nhà đám mao cầu đều đi theo hắn ra ra vào vào.

Lại nhìn Sở Đông Ly, mi mắt hắn buông xuống, lúc có lúc không mà vuốt ve bộ lông mèo nhỏ, biểu tình trên mặt lười biếng điềm tĩnh..... Khổng Tước lắc lắc đầu, Sở Đông Ly thật sự là một người cực kỳ tuấn tú, con ngươi thanh triệt sáng ngời, lông mày đen như mực, mũi rất thẳng...... Chỉ là hắn thường xuyên lôi thôi lếch thếch, miệng lại độc, thực sự là phá hư hình tượng.

Mèo nhỏ nằm trên đầu gối đến là thoải mái, bỗng một cỗ sát khí từ bên hông Sở Đông Ly bắn ra, lông tơ mèo nhỏ dựng thẳng, đột nhiên đứng lên như lâm đại địch.

Sở Đông Ly khó hiểu, vừa định duỗi tay sờ sờ mèo nhỏ, thình lình mèo nhỏ méo một tiếng kẹp chặt cái đuôi nhảy xuống mặt đất, phóng lên cây đại thụ trong viện, chớp mắt một cái đã nhảy lên nóc nhà ------- thở hổn hển.

Sở Đông Ly chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì.

Hắn sờ mặt, đang lúc nghĩ trăm lần cũng không ra, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, "Sở công tử, Sở Công tử, cứu mạng, xin cứu mạng!"



- ---> Chương 5

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương