Phương Đường Và Cà Phê
-
4: Cappucino
Khi Diệp Cửu mở mắt ra, qua cửa sổ phòng bếp được sửa chữa chuyển thành phòng vẽ, anh nhìn thấy bầu trời vẫn còn một màu xám xịt, cầm lấy điện thoại di động mới phát hiện thời gian vẫn chưa đến 6 giờ sáng.
Diệp Cửu cũng không vội vàng đứng dậy, thay vào đó cầm chiếc bút lông đặt sang một bên, điền vào chỗ trống mà anh chưa kịp điền trước khi ngủ quên trên bàn làm việc đêm qua.
Khi nét vẽ cuối cùng rơi xuống, anh thở ra một hơi dài, cử động cơ thể đang ngái ngủ của mình một chút, lau sạch bút lông treo nó lên ống đựng bút, rồi mới bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Diệp Cửu cúi đầu nhìn những đầu ngón tay, dù rửa sạch đến đâu nó vẫn lưu lại những chấm mực mờ nhạt, anh nở một nụ cười bất đắc dĩ kèm theo chút phiền muộn.
Vết mực trên khớp bàn tay trái của anh, nhìn từ xa giống như nốt ruồi, càng khiến làn da của Diệp Cửu trắng trong như ngọc, ở khoảng cách xa vẫn có thể thấy được.
Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên vào lúc này, Diệp Cửu liếc mắt nhìn chấm mực trên tay, mặc dù cảm thấy có chút bất lực, nhưng hiện tại không có thời gian tiếp tục rối rắm.
Anh quay lại phòng ngủ, lôi trong tủ ra một bộ quần áo, thuận tay lấy túi bánh mì nướng từ tủ lạnh nhỏ trong phòng đặt lên trên tủ đầu giường, lại vô tình đụng rớt khung ảnh ở trên đấy.
Diệp Cửu ngồi xổm xuống nhặt khung ảnh lên, nhìn chằm chằm nó một hồi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, anh đặt ngược khung ảnh xuống tủ, liếc mắt qua có thể thấy được người trong ảnh là một ông cụ tóc bạc trắng.
Sau khi làm xong những thứ này, anh cầm túi bánh mì chậm rãi cất bước đến phòng khách nghiêng ngồi trên ghế sofa.
Cách ăn bánh mì của Diệp Cửu hơi đặc biệt, thay vì nhét thẳng bánh mì vào miệng, anh lại ăn viền bánh mì trước, sau đó mới xé nhỏ từng miếng nuốt vào bụng.
Diệp Cửu lấy chìa khóa ra khỏi cửa, nhìn kiện hàng trên tủ giày mới nhớ tới phải mở ra, theo giấy gói rơi xuống đất lộ ra bên trong là một chiếc đĩa đen nhỏ tinh xảo
Tên của người gửi là "Diệp Triều Mai" chữ viết được đánh máy rõ ràng nằm trong cột người gửi, bên trong còn kèm theo một tấm thiệp viết tay chúc mừng khai trương.
Anh đặt mấy thứ này lên bàn, mở app Wechat tìm đến tên liên lạc "Viện Trưởng" liền gửi một đoạn tin nhắn thoại "Tôi đã nhận được đồ, đã khiến ngài phí tâm", sau đó đi về phía cửa lưu lại căn phòng được ánh nắng ban mai chiếu sáng.
Làn gió buổi sáng tháng ba vẫn còn hơi se lạnh, lúc Diệp Cửu mở cửa tiệm, đầu ngón tay đã hơi ửng đỏ.
Cửa hàng đến khoảng 9 giờ mới mở cửa, sau khi đẩy cửa kính ra, thấy thời gian vẫn còn sớm Diệp Cửu đã nướng một ít bánh quy hạnh nhân ở bếp sau của quán.
Lò nướng vang lên tiếng "ding", Diệp Cửu lấy bánh ra để nguội, anh bọc chúng thành gói nhỏ và nói với "vị khách" đầu tiên, "Chào buổi sáng, thím có muốn ăn bánh quy không?" Giọng nói nhẹ nhàng, như dòng suối chảy róc rách vây quanh lòng người.
Thím béo nhìn bánh quy trong tay anh, khe khẽ thở dài, ngồi trên chiếc ghế gần anh nhất bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, không cần phải làm như vậy, chút tiền này của cháu chúng ta không thiếu, tiệm này vừa mới bước vào hoạt động, cháu vẫn nên giữ lại phòng ngừa chi phí phát sinh"
Màn hình APP di động của thím béo hiện lên chính là hình ảnh giao dịch chuyển khoản của Diệp Cửu
Diệp Cửu đặt bánh bích quy trong tay thím béo, nửa ngồi nhìn thẳng vào mắt bà, "Thím à, cháu ghi nhận tấm lòng của thím, nhưng chú với thím cũng đang mở quán buôn bán, trong nhà còn có người già và trẻ con cần nuôi.
Cháu còn trẻ, sẽ không có chuyện gì đâu ạ"
Thím béo thấy quầng thâm xanh đen dưới mắt Diệp Cửu, lại nhìn đồ đạc xung quanh một lượt, trong lòng thở dài một hơi, "Được rồi, chúng ta có thể nhận tiền, nhưng buổi trưa cháu phải qua đây ăn cơm, không cho phép từ chối"
"Thím yên tâm" Diệp Cửu sau khi nghe thím béo nói liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Cháu nhất định sẽ cố gắng ăn thật nhiều, đến lúc đó thím đừng ném cháu ra ngoài nhé"
"Vậy là tốt", thím béo nói rồi đứng dậy rời đi, sắp tới cửa còn không quên quay đầu lại " đe dọa", "Buổi trưa cháu nhất định phải ghé, nếu không thím kêu tiểu Bảo đến trước cửa tiệm ngồi xổm xuống quấy rối"
"Thím đừng lo, cháu đảm bảo sẽ qua đó" Diệp Cửu mỉm cười nhìn thím béo rời khỏi cửa hàng.
Bên này, khi ông chủ béo nhìn thấy vợ mình quay lại, mặc cho con trai nhào tới bên chân bà liền hỏi kết quả: "Nói chuyện như thế nào?"
"Haiz...!Đứa nhỏ bướng bỉnh này lại giống y như lão Lê." Thím béo thở dài một hơi, ngồi xổm xuống đặt cái gói bánh quy vào tay tiểu Bảo, dùng ngón tay gãi nhẹ mũi nó, "Nhóc con mũi thính, quay lại nhớ cảm ơn anh Diệp của con"
Tiểu Bảo nắm ngón tay, mơ hồ học được câu nói của thím béo, "Cưa cưa, Diệp quả quả?"
(Editor: Câu nói là đang nói Diệp Ca Ca nhưng tiểu Bảo còn bé nên phát âm chưa chuẩn mới gọi là Cưa Cưa, quả quả.
Khúc trên mình không để là Diệp ca ca vì anh Diệp nghe thuần việt hơn)
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều không biết làm sao.
Hôm nay là chủ nhật, ngoài đường có rất nhiều người đi bộ qua lại, nhưng cũng không có mấy người thật sự đẩy cửa bước vào tiệm, ánh mặt trời chiếu vào quán mang theo hơi ấm.
Ngón tay thon dài của Diệp Cửu tùy ý lật giở một cuốn sách cũ, những hạt nắng nhỏ rơi trên lông mi của anh, tạo thành những bóng sáng loang lổ rơi xuống trang giấy.
Tới giờ ăn trưa, có lẽ thấy Diệp Cửu đến muộn, thím béo tự mình xách mấy hộp cơm mang tới tận cửa, "Mau ăn cơm, không ăn sẽ rất đói."
"Thím ạ?" Diệp Cửu nhìn canh và cháo trước mặt, liếc nhìn đồng hồ treo tường bên cạnh quầy pha chế, như ở trong mộng mới tỉnh nói, "Đã đến giờ rồi sao?
"Đúng vậy, lũ chim đều về nhà kiếm thức ăn." Thím béo thở dài nhìn quyển sách trên tay Diệp Cửu, nói ra một câu trách móc, "Không phải là thím lải nhải, đọc sách thì rất tốt, nhưng vẫn phải ăn cơm"
Trong lúc nói chuyện, thím béo đặt bát canh cá trắng nõn vào tay Diệp Cửu, nhìn chằm chằm anh uống vào bụng, quan tâm hỏi: "Vị như thế nào?"
"Ăn rất vừa miệng", Diệp Cửu vươn đầu lưỡi liếm môi, đem canh cá còn sót lại trên miệng nuốt vào, "Thím đã ăn chưa ạ?"
"Thím ăn rồi." Thím béo khoát tay, lại đổ thêm canh vào bát của Diệp Cửu, liền nhìn về phía cửa nói, "Buổi chiều nay thím khá rảnh rỗi, ở lại quán phụ giúp cho cháu nhé?"
Diệp Cửu nghe thấy lời của thím béo, chậm rãi nuốt đồ ăn vào miệng, cười đáp: "Thím cũng thấy rồi, quán không có nhiều khách, cháu có thể tự mình lo liệu được ạ "
Đang trò chuyện thì cửa tiệm bỗng được người đẩy ra.
Diệp Cửu nhân cơ hội kết thúc câu chuyện, nhìn về phía cửa cười nói: "Hoan nghênh ghé thăm, Triệu tiên sinh."
Người tới chính là Triệu Lăng, hắn bước tới quầy pha chế ngồi xuống như hôm qua, không biết là vô tình hay cố ý, chỉ ngồi cách thím béo một ghế.
"Triệu tiên sinh, hôm nay cậu muốn uống gì?" Diệp Cửu đem bát canh uống được hơn phân nửa đậy kín lại, đứng dậy chuẩn bị pha cà phê.
"Không vội, anh ăn cơm trước đi." Triệu Lăng hơi ngẩng đầu, cười nhìn về phía Diệp Cửu, giọng điệu mang ý xin lỗi vì bản thân đến không đúng lúc.
Thím béo ngồi ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy đã tìm được "chiến hữu", vội vàng đáp: "Đúng vậy, cháu ăn cơm trước đã", sau đó cùng Triệu Lăng nói chuyện phiếm, "Quả là một cậu trai trẻ tuấn tú lịch sự, không biết cháu làm việc ở đâu?"
"Cháu là luật sư, đây là danh thiếp của cháu." Triệu Lăng từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp vàng đen, mặc dù đang nói chuyện với bà, nhưng dư quang khóe mắt hết lần này đến lần khác vẫn làm bộ như vô tình dừng trên thân ảnh Diệp Cửu.
"Luật sư? Rất tốt, rất tốt" giọng điệu của thím béo đột nhiên cao lên, dường như tự cảm thấy không tốt liền hạ thấp âm điệu, "Nếu lúc đó có luật sư, kẻ gây rối..."
"Thím à," Diệp Cửu nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh trong như nước che giấu phần lớn cảm xúc, khóe miệng miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Cháu đã ăn xong."
Thím béo biết mình lỡ lười, vội gõ cười hả hả, "Cậu trai này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"25 ạ", Triệu Lăng cũng không có hỏi tiếp, mà cùng bà chuyển sang vấn đề khác.
"25? Cũng trạc tuổi tiểu Diệp nhà thím." thím béo nghe vậy càng vui hơn, má hơi đỏ lên nở một nụ cười, hướng về phía Diệp Cửu đang dọn dẹp ly tách, "Tiểu Diệp, nếu không thì cháu thêm Wechat cậu này đi, có nhiều bạn không phải tốt hơn rất nhiều sao?"
Diệp Cửu chưa kịp từ chối thì Triệu Lăng ở bên kia đã đồng ý "Được ạ", hắn dứt khoát lấy điện thoại di động ra, thao tác vài lần mở mã QR, rồi đặt lên quầy cà phê.
Việc đã đến nước này, lại từ chối thì trông có vẻ không tốt, Diệp Cửu lau ngón tay ướt đẫm nước, lấy điện thoại di động từ trong ba lô ở ngăn tủ dưới quầy pha chế ra, quét mã QR.
Triệu Lăng nhìn vào ảnh đại diện hình con mèo với biệt danh "Tháng Chín", nhanh chóng đồng ý, hung hăng bóp mạnh điện thoại một cái, rồi mới đem nó một lần nữa bỏ vào trong túi.
"Thím vẫn còn một nồi nước đang chờ đun sôi, hai đứa cứ tiếp tục trò chuyện." thím béo thấy Triệu Lăng cũng là một thanh niên tốt, sợ mình lại nói bậy nên vội vàng ôm hộp thức ăn đã được Diệp Cửu rửa sạch đi về.
Diệp Cửu nhìn bộ dáng như bôi dầu vào chân của thím béo, bất đắc dĩ cong lên khóe môi, đối với Triệu Lăng nói: Thím ấy tuy thẳng tính nhưng tâm địa rất tốt, mong cậu đừng trách "
Triệu Lăng giả bộ hờ hững nhìn về phía Diệp Cửu, nhưng sự nghiêm túc trong mắt không giống như biểu hiện trên mặt của hắn, "Không có việc gì, em cũng rất thích cùng thím nói chuyện phiếm, nếu không phải thím có việc gấp, em ngược lại càng muốn trò chuyện với thím nhiều hơn"
Nhất là chuyện liên quan tới anh, trong lòng Triệu Lăng âm thầm bỏ thêm một câu.
Diệp Cửu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Triệu Lăng, có lẽ nghe được lời khen của hắn dành cho thím béo, nụ cười của anh lại tăng thêm một chút chân thành.
"Hôm nay Triệu tiên sinh muốn uống gì?"
"Một tách cà phê đen, một tách cappuccino," Triệu Lăng nhìn nụ cười của Diệp Cửu, bình tĩnh nói thêm, "Em có một cuộc hẹn ở đây, khoảng một thời gian nữa cô ấy mới đến"
"À vậy sao," Diệp Cửu chống khuỷu tay trái dùng bốn ngón tay nhẹ nhàng chống cằm, tựa như nghĩ đến điều gì.
Tay phải nhẹ nắm lại đánh vào lòng bàn tay trái, trong con ngươi phản chiếu ra muôn vàn vì sao lấp lánh, "Triệu tiên sinh có thể đợi tôi một lát được không? "
"Anh cứ tự nhiên" Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu xoay người rời đi ở phía sau quầy, cho đến khi nghe thấy tiếng đi lên cầu thang, thần kinh căng thẳng của hắn mới thả lỏng một chút.
Khi lấy lại tinh thần đã cảm giác được trong lòng bàn tay nhễ nhại một tầng mồ hôi.
Triệu Lăng nhiều lần tự cảnh cáo chính mình rằng bây giờ không phải lúc, buộc bản thân phải ngoảnh mặt nhìn quầy thu ngân để kìm nén những suy nghĩ đang trào dâng trong lòng.
Một lúc sau, theo tiếng "cộc, cộc, cộc" đi xuống cầu thang, Diệp Cửu quay lại quầy pha chế với cái bình siphon*, cười nói: "Để cậu chờ lâu rồi"
*Bình siphon là bình pha cà phê dùng sử dụng hai buồng là áp suất hơi và trọng lực để tạo ra cà phê.
Triệu Lăng đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhìn thứ trong tay Diệp Cửu, hơi kinh ngạc nói: "Bình siphon?"
"Ừ", Diệp Cửu trông rất vui vẻ, dưới thao tác điêu luyện của anh, cái bình siphon vốn rất khó để vận hành lại giống như một con cừu ngoan ngoãn.
Diệp Cửu ngẩng đầu nhìn Triệu Lăng trong lúc thao tác, nét dịu dàng lưu luyến trong mắt vẫn chưa tan, cặp mắt màu hổ phách như được phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp, "Việc này có hơi tốn thời gian, nhưng bây giờ lại không có những vị khách khác, có thể sử dụng nó một chút"
Pha cà phê bằng bình siphon là một cách thưởng thức trực tiếp vì bình trên và bình dưới trong suốt, có thể cho khách hàng thấy toàn bộ quá trình pha cà phê từ bột đến thành phẩm, tuy nhiên thao tác của nó lại rườm rà và tốn thời gian, một số quán cà phê chỉ đặt nó như một vật trang trí.
Diệp Cửu nhìn chằm chằm cà phê đang sôi trong bình, thỉnh thoảng anh lại giảm nhiệt độ rồi khuấy một hồi.
Triệu Lăng bề ngoài giống như đang nhìn cà phê trong bình, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào ngón tay với các khớp xương trắng nõn của anh.
Nhất thời cả quầy pha chế chỉ còn lại tiếng thủy tinh va chạm, khẽ phát ra tiếng vang thanh thúy
Điều phá vỡ sự im lặng lúc này lại là tiếng chuông bạc vang lên khi cánh cửa được mở.
Cánh cửa mở được một nửa, một cô gái tóc ngắn mặc váy vàng rực rỡ đưa nửa thân mình qua, cô nhìn quanh cửa hàng, vừa nhìn thấy Triệu Lăng thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng đóng cửa lại, bước về phía hắn "Anh Lăng", giọng nói của cô nàng có chút trung tính, cởi mở nhưng không mất đi sự khôn khéo.
"Ừ, em đến muộn." Giọng Triệu Lăng có chút nghiêm túc, ánh mắt như cũ vẫn dán vào bình siphon.
"Không có biện pháp, thầy Ngô không cho em rời đi." Cô gái nhún vai, tiến đến chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh Triệu Lăng ngồi xuống, chống tay lên bàn, chán nản nhìn nó một lúc rồi xoay người.
Sự chú ý lại chuyển vào cuộc nói chuyện, "Em vẫn hay kiếm cớ để lẻn ra ngoài."
Diệp Cửu luôn cảm thấy thấy giọng nói của cô gái có chút quen tai, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ được mình đã nghe ở đâu, đành phải đi pha cà phê trước, tạm gác chuyện này qua một bên.
"Cà phê đen của cậu", cà phê rót ra từ vòi chảy thẳng vào cốc mà Diệp Cửu đã chuẩn bị sẵn, anh ngẩng đầu liền thấy cô gái bên cạnh Triệu Lăng đang nhíu mày nhìn cốc cà phê đen, liền đem cốc còn lại đẩy tới, "Cappuccino của cô..
"
Diệp Cửu dùng một chiếc thìa chạm khắc hình con mèo trên ly cà phê cho cô gái, nhưng dường như nó không có tác dụng gì.
Cô gái cầm lấy ly cà phê cảm ơn Diệp Cửu, nhìn chằm chằm khuôn mặt mèo biểu cảm đầy chua xót và căm hận, không biết trong miệng đang lảm nhảm chuyện gì.
Trong lúc cô nàng vẫn đang xây dựng tâm lý cho mình, Triệu Lăng đã đặt cốc cà phê rỗng xuống thuận miệng nói, "Nếu không uống, cà phê sẽ lạnh mất."
Cô gái không thể tin được, làm ra vẻ đáng thương, "Anh đúng là ác ma!"
Diệp Cửu nhìn thiếu nữ đang tỏ vẻ thương tâm liền hỏi: "Cô không quen uống cà phê sao? Bằng không tôi đổi cho cô một loại thức uống khác nhé?
"Anh không cần để ý đến cô nàng, mắc công lại tốn thêm một ly cà phê" Triệu Lăng, người vừa được gọi là "ác ma", nhàn nhạt lên tiếng giải thích, "Crush của cô ấy rất thích cà phê, còn tổ chức một buổi tiệc cà phê.
Vì vậy, cô nàng nhất định phải đi cho bằng được, còn âm thầm thề phải uống được cà phê để có cơ hội cùng crush nói chuyện"
"Oái oái oái", cô gái cố tình hét lên những âm tiết vô nghĩa, làm ra vẻ hung tợn, cố gắng ngăn cản Triệu Lăng đang nói hết sạch bí mật của mình.
"Thì ra là vậy", ý đồ ngăn cản của cô không thành công, Diệp Cửu cười đem tách cà phê mới cho Triệu Lăng, từ dưới quầy lấy bánh quy hạnh nhân còn sót lại từ sáng đặt trước mặt cô nàng, nháy mắt một cái, "Phần thưởng nho nhỏ dành cho Quý cô mạnh mẽ"
Cô nàng phồng má, ngửi mùi bánh quy ngọt lịm trong không khí, trên mặt hiện lên vẻ "anh dũng hy sinh", nhíu mày cầm lấy ly cà phê uống cạn.
Khoảnh khắc cà phê chạm vào đầu lưỡi, biểu cảm "chết không từ" trên lông mày của cô không khỏi giãn ra, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, khi đặt cốc xuống, cô liền nói, "Đây là cái gì! Uống ngon quá đi!"
Cô gái đột ngột đứng lên, chống tay lên quầy pha chế, hướng về phía Diệp Cửu nói: "Cà phê tôi uống trước đây đắng như thuốc bắc.
Ông chủ pha chế cà phê bằng phép thuật hay sao?"
Triệu Lăng lại lần nữa uống cạn tách cà phê, đặt cốc trở lại trên đĩa, nói với giọng điệu cảnh cáo, "Vân Hề, em không được làm phiền ông chủ."
"À, xin lỗi", cô nàng dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, ho khan vài tiếng rồi ngồi xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn về phía Diệp Cửu.
"Không sao, không có phiền phức gì đâu," Diệp Cửu nói với Triệu Lăng, anh quay đầu nhìn cô nàng, cười nhạt giải thích, "Triệu tiên sinh gọi cho cô cappuccino, thức uống này dựa theo tỷ lệ sữa để milk foam được chia làm hai loại lỏng và đặc, tôi pha chế cà phê lỏng với tỷ lệ sữa nhiều hơn nên sẽ cho ra vị thanh ngọt hơn".
(Editor: khúc này tui chém nha mọi người, tại tui không rành lắm.
Mặc dù là người con xứ Tây Nguyên bạt ngàn cà phê nhưng tui uống không được, uống vào phê như chơi đồ vậy ????????????)
"Thì ra là vậy." Nghe Diệp Cửu giải thích xong, cô nàng không biết mình đã hiểu hay chưa, nhưng vẫn gật đầu ra chiều đã biết, chủ đề tiếp theo đột nhiên chuyển sang chỗ khác, "Quán này thuê nhân viên phục vụ part-time* đúng không ông chủ?"
*Part-time: làm việc theo giờ hoặc theo ca
Trong vòng một ngày, Diệp Cửu nhận được hai vấn đề có chút tương tự liền cảm thấy hơi đau đầu không hiểu vì sao, ngay khi đang nghĩ cách từ chối, Triệu Lăng đã nhanh miệng chặn lời cô nàng.
Triệu Lăng nhìn cô đang cao hứng không giải thích được liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Anh trai em không phải đã nhờ Tiêu Thận Ngôn giúp đỡ tìm việc rồi hay sao?"
"Nói thì nói như vậy." Cô nàng như động vật không xương nằm ngay đơ trên quầy, ngón tay chậm rãi vẽ vòng tròn, "Nhưng mà em mới phát hiện ông chủ ở đây thật đẹp trai.
Không biết những công việc chỗ khác như thế nào, nhưng lựa chọn làm việc ở nơi có trai đẹp luôn luôn có lợi, đặc biệt là đối với mắt"
"Mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện không đứng đắn." Triệu Lăng cong ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, đứng dậy thanh toán hóa đơn, "Thực xin lỗi, em gái của bạn em đã gây phiền phức cho anh rồi."
"Không sao", Diệp Cửu mỉm cười, bên miệng xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, "Thật đúng là một cô nàng hoạt bát"
"Hoạt bát sao?" Triệu Lăng bĩu môi kết luận một câu không vui, "Là rắc rối thì có"
Triệu Lăng nói xong liền đi về hướng cửa tiệm, cô gái không vui đuổi theo phía sau hắn, xa xa còn nghe thấy giọng nói bất mãn của cô: "Em gây rắc rối khi nào!"
Diệp Cửu cười lắc đầu, lau dọn quầy pha chế, lại lần nữa cầm quyển "Tuyển tập tô màu nước hình mèo dễ thương" lên.
Sự náo nhiệt dần dần tan vỡ, ở trên mặt đất lóe lên ánh sáng quạnh quẽ.
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn miêu tả về cappuccino là nói đến phần cappuccino trong tác phẩm "Yêu thích cà phê" của Đinh Lan (Báo chí Khoa học và Công nghệ Hắc Long Giang).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook