Lạc Úy nhấp một ngụm trà nóng, lại ung dung nhàn nhã mỉm cười: “ Nàng có yêu ta hay không vốn đã không còn quan trọng nữa rồi.

Đời này kiếp này ta có thể gặp gỡ nàng, được yêu nàng đã là đủ rồi”
“ Vương gia, người cũng quá nặng tình rồi.

Tối nay trong cung mở yến tiệc chiêu đãi, người có muốn tới đó không?” Nam Ảnh cảm thán một câu, rồi trực tiếp đi vào vấn đề.

Nhưng Lạc Úy nhanh chóng lắc đầu, sau đó hắn đặt chén trà sang một bên, chầm chậm đứng dậy
“ Hôm nay chúng ta không tới yến tiệc đó, ngươi đi cáo bệnh cho ta, ta quay về thư phòng đọc sách, nếu không có chuyện gì ngươi cũng đừng tới làm phiền ta”
Nam Ảnh nghiêng đầu, lại kính cẩn vâng dạ một tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.

Lạc Úy thở dài ra một hơi, lại nhớ tới câu nói hồi chiều của nàng: “ Nhị thân vương, kê đản hoa đã rụng gần hết rồi.

Chúng ta đi thêm vài bước nữa có thể thấy cửu trọng cát vẫn nở rộ đó”….
Đoạn tình cảm của hắn và nàng giống như kê đản hoa, đã rụng gần hết, nhưng còn như cửu trọng cát nàng và hoàng đế vẫn sẽ bên nhau… Phía bên này ở trong hậu cung nhộn nhịp các vị quan thần.


Nhũ mẫu bế Thái tử tới trước mặt Bất Ý, nàng mỉm cười lại xoa đầu cậu nhóc kia
Một đoạn, nàng lại thấy Ngôn Tận cùng với Thái hậu bước nhanh tới chỗ của nàng, Bất Ý nhanh chóng thi lễ, buổi tiệc lúc này cũng đã bắt đầu diễn ra.

Ngôn Tận đưa nàng lên bàn tiệc dùng thiện
Bất Ý đưa mắt nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy vị trí của Lạc Úy bỏ trống.

Hắn chắc có lẽ đã cáo bệnh không đến đây, hẳn là cũng không muốn nhìn thấy nàng cùng hoàng đế tương thân tương ái như bây giờ
Khi buổi tiệc cũng tàn, nàng nhanh chóng quay trở về An Các cung, mệt mỏi mà ngồi xuống.

Tâm trạng của nàng từ lúc nhắc lại chuyện cũ vốn đã không thể vui lên nổi, nhưng còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì vị thái giám thân cận hoàng thượng đã chạy tới tẩm cung của nàng
“ Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói tối nay muốn ở lại An Các cung của người, một lát nữa sẽ tới đây.

Phiền hoàng hậu nương nương chuẩn bị chu đáo”.

Nàng gật đầu, Bạch Nhan ở bên cạnh vui mừng nhìn nàng
“ Chủ tử, vậy nô tì sẽ đi dọn dẹp phòng ốc trước”
Nàng gật đầu, lại đứng lên nhanh chóng thay y phục.

Bất Ý yên lặng ngắm nhìn những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời đêm, nàng ngồi cạnh mộc khung lặng lẽ chờ đợi.

Cũng rất lâu rồi nàng mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm như thế này, bởi mỗi lần nàng tựa vào mộc khung đều là lo âu mong chờ Ngôn Tận sẽ theo lời hứa mà tới
Nhưng bây giờ hắn có tới hay không nàng cũng không quá kì vọng nữa, trong lòng nàng vốn đã nguội lạnh rồi.

Hồi lâu sau ở bên ngoài vang lên giọng nói của một vị công công: “ Hoàng thượng giá lâm”
Nàng đứng dậy, nhanh chóng nhìn thấy hoàng bào tiến tới, lại nở một nụ cười.

Khi Ngôn Tận nhìn thấy nàng, lại nhanh chóng bị choáng ngợp bởi nụ cười kia của nàng, hắn ngây người đứng lặng nhìn nàng rất lâu.
“ Hoàng thượng”
Cho tới khi tiếng gọi của nàng nhanh chóng kéo hắn quay về thực tại, hắn mới có thể phản ứng lại mà tiến tới chỗ của nàng, cùng nàng bước vào trong tẩm cung.


“ Hoàng thượng, sao đột nhiên người lại muốn tới An Các cung nghỉ ngơi vậy?”
“ Trẫm không thể tới chỗ của nàng sao?”
“ Không có, hoàng thượng tới đương nhiên thần thiếp rất vui”.

Hắn ngồi xuống, lại cầm chén trà trên bàn lên, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm rồi đưa mắt nhìn nàng: “ Trẫm nghe nói sáng hôm nay Nhị thân vương tới chỗ của nàng hỏi thăm, nàng cùng hắn tới Ngự Hoa viên đi dạo sao?”
“ Phải, thần thiếp có tới Ngự Hoa viên đi dạo”
Ngôn Tận lại không mấy bất ngờ, hắn dang tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, lại nâng cằm nàng lên, mắt đối mắt: “ Hắn tới tìm nàng là để hỏi thăm thật sao, hay là tới đây để biểu dương công trạng hắn cứu nàng một mạng kia?”
Bất Ý mỉm cười, nàng đưa tay lên nắm lấy tay Ngôn Tận, lại kéo về phía mình mà vuốt ve: “ Hoàng thượng, người đây là đang ghen sao?”.

Giọng điệu nàng pha chút châm chọc, trực tiếp khiến Ngôn Tận nắm chặt tay nàng siết mạnh một cái
“ Hoàng hậu, nàng đúng là càng ngày càng to gan, trẫm đây là đang lo lắng cho nàng, nàng còn dám trêu chọc trẫm”.

Ngôn Tận đưa tay lên búng trán nàng một cái, dáng vẻ chính là bị nàng nói trúng vào tim đen kia của hắn chọc cho Bất Ý bật cười vui vẻ.
Ngôn Tận đưa mắt ngắm nhìn nàng, khóe miệng hắn hơi hướng lên tạo thành nụ cười, lâu rồi hắn mới thấy nàng vui vẻ tới như vậy, mà tất cả cũng đều là do hắn bạc tình mà khiến nàng khổ sở.

Sau một hồi cười nói vui vẻ, hắn mới nghiêm túc lấy lại dáng vẻ trước đó
“ Trước đây là do trẫm đối với nàng không tốt, thật sự rất có lỗi với nàng.

Dù gì Đan Linh quý phi cũng đã tạ thế được hai năm rồi, trẫm cũng nên quên đi nàng ấy, hiện tại quan tâm bù đắp cho nàng”
Bất Ý nghe thấy lời nói kia của hắn, trong đáy mắt thật sự nổi lên vài tia hi vọng, dẫu cho nàng biết có thể sẽ lại thất vọng trong đau khổ, nhưng nàng vẫn muốn tin hắn thêm một lần nữa.


Kì vọng vào Hoàng đế sẽ thật sự quên đi Đan Linh quý phi năm ấy
Nhưng nàng lại do dự, nàng có nên tin hắn hay không? Đan Linh quý phi tạ thế hai năm, hai năm hắn ôm bài vị trước đám cỏ mọc xanh rờn kia rơi lệ, liệu chỉ có thể dựa vào giây phút chốc lát này mà thay đổi chăng? Hắn từng hứa với nàng rất nhiều, nhưng cũng thất hứa rất nhiều
Cuối cùng Bất Ý vẫn nở một nụ cười, khôi phục lại thần sắc mà ôm lấy Ngôn Tận, nàng vẫn chọn tin tưởng hắn, bởi vì hắn là quân vương của nàng, là Hoàng đế năm xưa nàng đã lựa chọn.

Bất Ý nhào vào lòng hắn, cảm nhận hắn cũng đang mong muốn nàng trao cho hắn một cơ hội
Ngôn Tận buông nàng ra, lại cúi xuống phủ lên môi nàng một nụ hôn.

Đoạn, hắn đứng dậy bế nàng lên khiến Bất Ý giật mình quàng tay qua cổ hắn, lại khẽ khàng gọi hắn hai tiếng “ Hoàng thượng”
“ Đêm cũng đã khuya rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi”
Bất Ý ngại ngùng né tránh ánh mắt của hắn.

Trước đây hắn cũng đã từng hứa với nàng sẽ quên đi Đan Linh quý phi, sẽ chăm sóc cho nàng, nhưng vào cái đêm yến tiệc sinh thần Thái tử, hắn uống say, lại ôm nàng mà gọi lên mấy tiếng Đan Linh Hương thì nàng thật sự đã sụp đổ.

Trong lòng nàng cảm xúc khi ấy cũng rối loạn giống như bây giờ khi đối mặt với lời hứa cửa hắn
Ước hẹn một lần nữa, chỉ mong quân hãy khắc ghi….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương