Phương Đại Trù
Chương 11: Ốc đồng trản cùng bia vô tự

Thẩm Dũng ăn thịt đến cực no, thong thả ung dung cầm một bình trà, chạy đến bên trong sân đi bộ cho tiêu thực.

Phương Nhất Chước cũng ăn no, tùy tiện vung tay ra khỏi phòng bếp, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, cha nói như thế nào?”

“A, đúng rồi!” Thẩm Dũng vỗ đầu, cũng không trả lời Phương Nhất Chước, vội vàng xoay người chạy.

Phương Nhất Chước có chút buồn bực, muốn đi theo, lại thấy Thẩm Dũng vừa chạy vừa xua tay với nàng, “Ngươi đừng theo, ta có chính sự muốn làm, rất nhanh sẽ trở lại.”

Phương Nhất Chước vừa nghe là chính sự, liền cười tủm tỉm gật đầu, đứng lại ở trong sân căn dặn Thẩm Dũng đi chậm một chút.

Thẩm Dũng chạy ra khỏi phủ nha, đi thẳng đến cửa hàng trang sức được yêu thích nhất Đông Hạng phủ.

“Ai u, đây không phải Thẩm thiếu gia sao.” Lão bản của cửa tiệm cười ha hả đi ra bắt chuyện với Thẩm Dũng, “Thiếu gia, ngài muốn mua cái gì?”

“Một đôi hoa tai bằng vàng, có không?” Thẩm Dũng hỏi, “Loại tiểu cô nương hay mang.”

“Tất nhiên là có… tặng cho ai cơ?” Chưởng quỹ thật là nhiệt tình hỏi một tiếng.

“Được rồi… Cái này ngươi cũng đừng quản nhiều, lấy ra vài cái cho ta chọn đi.” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ, nếu nói là mua cho nương tử nhà mình, có thể khiến cho người ta coi thường, liền thúc giục chưởng quỹ nhanh một chút.

Chưởng quỹ lại hiểu lầm, tự nói… Sở dĩ nói không phải đông tây sẽ không là đông tây, đã lấy một người vợ về nhà, còn muốn mua trang sức cho người khác, không cần hỏi cũng biết nhất định là cho cô nương ở phiêu hương viện.

“Thiếu gia, ngài mua cho cô nương trẻ tuổi sao?” Chưởng quỹ hỏi.

“Đúng.” Thẩm Dũng gật đầu, “Khoảng mười bảy mười tám tuổi.”

“Vậy không nên mua hoa tai a, hoa tai mang sẽ không nhìn thấy, muốn mua thì nên mua trâm cài!” Chưởng quỹ cười ha hả nói.

“Trâm cài?” Thẩm Dũng nghe xong, ngửa mặt suy nghĩ một chút, trên đầu Phương Nhất Chước đúng là không ít tóc, tóc vấn cũng rất dễ nhìn, nhưng đúng là không có món đồ trang sức nào.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng quay lại nói với chưởng quỹ, “Trâm cài có hình dạng gì? Lấy hết ra ta xem.”

“Được được!” Chưởng quỹ hoan hỉ vui mừng đưa ra trâm cài cho Thẩm Dũng nhìn.

Thẩm Dũng còn chưa kịp chọn đã thấy chưởng quỹ lấy ra một trâm vàng hình hồ điệp(bươm bướm), đưa cho Thẩm Dũng nhìn, nói: “Thiếu gia, cái này đẹp!”

Thẩm Dũng xem xét một hồi, hơi nhíu mày, nói: “Cái này… có phải nhìn quá dung tục hay không?”

Chưởng quỹ tự nói, đem cho cô nương ở phiêu hương viện không phải nên tươi đẹp dung tục sao?!

“Có cái nào gọn gàng tinh tế một chút hay không?” Thẩm Dũng hỏi, “Chính là liếc mắt nhìn qua một cái cũng có thể biết đó là một nha đầu trong sạch, lại tôn quý, còn mang vẻ đẹp tươi trẻ như hoa cỏ?”

Chưởng quỹ nghe thấy thế lại như lọt vào trong sương mù, nghĩ nghĩ… Phiêu hương viện lúc nào lại có một nha đầu như vậy? Nghĩ lại nghĩ, liền hỏi, “Ai, thiếu gia, ngài có phải là mua cho Thiếu phu nhân hay không ?”

Thẩm Dũng nhìn lão bản một chút, một lát mới nói, “Đúng thế, làm sao vậy?”

Chưởng quỹ ngẩn người, trên dưới một lần nữa quan sát Thẩm Dũng, tự nói… Ai u! Không phải phần mộ nhà Thẩm Gia tỏa khói xanh chứ. Thẩm Dũng này là lãng tử chuẩn bị quay đầu sao?! Hắn thế nhưng thật sự không nghĩ tới Thẩm Dũng chạy đến đây mua trâm cài cho nương tử nhà mình.

“Thiếu gia, ta có một món đồ rất tốt, ngài chờ!” Nói xong chưởng quỹ liền đi vào trong buồng, không bao lâu đi ra, trên tay cầm một hộp gấm nhỏ dài. Hộp có điểm tinh xảo, dùng dây tơ tằm màu đỏ buộc lại, vừa nhìn đã biết đồ đáng giá.

Chưởng quỹ đem hộp gấm đặt trước mặt Thẩm Dũng, mở ra, nói: “Thiếu gia, nhìn cái này đi.”

Thẩm Dũng cúi đầu vừa nhìn… Chỉ thấy bên trong hộp gấm là cây trâm tinh xảo lại lịch sự tao nhã hình hoa mai. Trâm làm từ vàng ròng, ba đóa hoa mai vừa khéo hợp lại ở đầu trâm, có vẻ cực kỳ trang nhã. Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nếu Phương Nhất Chước cài trâm này nhất định sẽ rất dễ nhìn!

“Lấy cái này, chưởng quỹ bao nhiêu bạc?” Thẩm Dũng hỏi.

“Không đắt.” Chưởng quỹ hắc hắc cười, nói: “Chỉ hai mươi lượng.”

“Hai mươi?” Thẩm Dũng sửng sốt, khẽ nhíu mày… Chính mình chỉ có mười lượng tiền thưởng a.

“Có thể rẻ hơn hay không?” Thẩm Dũng cân nhắc thương lượng với lão bản.

Chưởng quỹ dường như có chút khó xử, nói: “Thiếu gia, ta không hề lấy đắt của ngài, nếu ta không thành tâm bán cho ngài, đã không lấy ra cho ngài nhìn!”

Thẩm Dũng có chút do dự, suy nghĩ lại cảm thấy thực sự thích trâm này, trong lòng thầm mắng xú nha đầu, có điều là vẫn lấy tiền túi của bản thân, xuất ra mười lượng bạc ngân phiếu, còn cả mười lượng bạc vừa rồi cha cho hắn, cùng nhau đưa cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ vui mừng tiếp nhận bạc, rồi giúp Thẩm Dũng đem trâm cài gói cẩn thận.

Thẩm Dũng tiếp lấy rồi nhét luôn vào trong ngực, xoay người chuẩn bị đi. Chỉ là, đúng lúc hắn quay người lại, liền thấy được bên trái mặt bàn được đánh bóng, bãi bày một loạt đồ bằng ngọc. Trong đó có một chiếc nhẫn bạch ngọc… Nhẫn này cùng chiếc mà Thẩm Dũng tìm thấy ở phần mộ trên núi phía sau Trường Nhạc am có chút giống nhau.

Thẩm Dũng vô thức lại gần nhìn.

Chưởng quỹ cười hỏi, “Thế nào, thiếu gia còn muốn mua nhẫn?”

Thẩm Dũng khoát khoát tay, chỉ vào chiếc nhẫn bạch ngọc trên mặt bàn hỏi: “Chưởng quỹ, nhẫn bạch ngọc này bao nhiêu?”

“Thiếu gia, giá này còn gấp đôi giá trâm cài trên tay ngài.” Chưởng quỹ trả lời.

“Quý như vậy?” Thẩm Dũng cũng giật mình.

Nghĩ nghĩ một chút, chưởng quỹ này có phải gạt người hay không? Liền lấy ra ngọc bội gia truyền tùy thân, hỏi: “Chưởng quỹ, ngọc này giá trị bao nhiêu, ngươi biết không?”

Chưởng quỹ tiếp nhận lấy ngọc, nheo lại con mắt vẻ mặt tường tận, nói: “Là loại ngọc bích tốt nhất, giá trên dưới hai trăm hai.”

Thẩm Dũng hơi giật mình, giá chưởng quỹ vừa nói vừa rất chuẩn a, lão bản này cũng không phải là người ngu ngốc hay lừa gạt! Lại hỏi, “Được rồi chưởng quỹ, trước đó lão bản tửu lâu mới chết cách đây không lâu… Trên tay hắn có một chiếc nhẫn ngọc đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi biết không?”

“Ồ.. Nhẫn đó vô cùng giá trị.” Chưởng quỹ thuận miệng trả lời, “Vì đó chính là nhẫn cổ, chí ít cũng là bảo bối mấy trăm năm, hắn cho dù có bằng lòng bán ra, người bình thường cũng sẽ không mua nổi.”

“Quý hiếm như thế?” Thẩm Dũng cũng có chút bất ngờ, “Thoạt nhìn cũng chỉ là một chiếc nhẫn cũ phổ thông mà thôi.”

“Hắc hắc… Không dối gạt thiếu gia ngài, giờ đây người cũng đã chết, nói xấu về hắn cũng thật sự có chút áy náy…Có điều là cái nhẫn đó cũng không phải của chưởng quỹ kia.”

“A?” Thẩm Dũng sửng sốt, hỏi: “Thế là của ai?”

Chưởng quỹ lời nói mập mờ, lắc đầu nói: “Ai… Không nói được.”

Đúng lúc này, có người khách khác đến mua đồ này nọ, chưởng quỹ lại nhanh chóng tiến lên bắt chuyện, Thẩm Dũng cũng chỉ có thể mang một lòng tràn đầy nghi hoặc ra khỏi cửa hàng ,vội vã trở về.

Thẩm Dũng vừa mới trở lại huyện nha, lại thấy Thẩm Kiệt mang theo vài một nha dịch vội vã đi ra khỏi cửa.

“Có chuyện gì thế?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.

“Thiếu gia, chúng ta đi bắt phạm nhân.” Thẩm Kiệt bỏ lại một câu, rồi vội vã chạy đi ngay.

Thẩm Dũng sờ sờ đầu tiếp tục đi vào phủ nha, nhẹ nhàng cẩn thận mở ra thư phòng của Thẩm Nhất Bác, đi thẳng đến sân sau.

“Thiếu phu nhân đâu?” Thẩm Dũng hỏi một nha hoàn trong đám tiểu nha đầu đang chơi đùa, đúng là Liên Nhi.

“Thiếu phu nhân đang trong phòng bếp.” Liên Nhi trả lời: “Hình như nói muốn chuẩn bị cho buổi tối cái gì đó thật ngon.”

Thẩm Dũng xoa xoa bụng, tự nói, lại có đồ ăn ngon a? Buổi trưa vừa ăn cơm còn đang đầy một bụng, nếu cứ như vậy, sớm muộn cũng có ngày hắn ăn đến nỗi trở nên béo phì thôi.

Lại đưa tay sờ sờ trâm cài hoa mai kia, Thẩm Dũng chậm rãi đi bộ đến phòng bếp, trong lòng suy nghĩ, nên đưa cho Phương Nhất Chước thế nào mới tốt đây? Trực tiếp hay kín đáo đưa cho nàng? Hoặc là nên thể hiện cố ý mua cho nàng… Vậy không được, tốt nhất là nên làm ra vẻ không bận tâm lắm, tùy tiện tặng thôi. (Dũng ca đáng yêu quá:x)

Miên man suy nghĩ, hắn đã đi đến cửa phòng bếp, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh “Thùng thùng, đông đông” băm thịt làm nhân bánh.

Thẩm Dũng sửng sốt, chẳng lẽ là đang băm nhân thịt làm vằn thắn sao? Vô cùng kích động chạy vào.

Quả nhiên, Phương Nhất Chước mỗi tay cầm một con dao, đang băm thịt, thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn khéo léo.

Thẩm Dũng chỉ thấy hai con dao trên dưới lần lượt hạ xuống, nhanh đến nỗi bóng dao mờ mờ chồng lên nhau, tựa như có bốn năm con dao cùng môt lúc.

Bước qua cửa phòng, Thẩm Dũng hướng về phía bên cạnh người Phương Nhất Chước mà đứng.

Phương Nhất Chước giương mắt đến nhìn hắn, hỏi: “Tướng công, ngươi đã về rồi?”

Thẩm Dũng ho khan một tiếng, “Ừ…” Rồi cúi đầu nhìn Phương Nhất Chước đang băm nhân thịt, hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“À, vừa rồi còn thừa lại không ít thịt, ta lấy tất cả băm nhỏ, buổi tối nấu ốc đồng trản cho mọi người ăn.”

“Ốc đồng trản?” Thẩm Dũng nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: “Là món gì vậy?”

“Là đem thịt ốc đồng với thịt lợn, nấm hương băm cùng nhau, thêm vào hành lá, gừng và vừng, sau đó lại nhồi lại vào bên trong vỏ ốc, đem đi chưng đợi đến khi sôi là có thể ăn.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói.

“Ồ?!” Thẩm Dũng cảm thấy mới mẻ, nhìn Phương Nhất Chước đem ốc đồng trản đặt vào bên trong lồng hấp lại có chút đói bụng, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào đem trâm cài kia đưa cho Phương Nhất Chước.

Luẩn quẩn bên canh người ta một hồi lâu, Thẩm Dũng vẫn không có cơ hội tặng trâm cài, có chút sốt ruột, lại hỏi: “Này, ngươi sao lại không mang một món đồ trang sức nào?”

Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Liên Nhi sôi nổi chạy vào phòng, trong tay đang cầm một chiếc hộp gấm, nói: “Thiếu phu nhân.”

“Ừ?” Phương Nhất Chước nhìn nàng.

“Đây là phu nhân bảo em mang tới.” Liên Nhi đem hộp gấm giơ ra trước mặt Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước có chút kỳ lạ, tiếp nhận lấy hộp mở ra, chỉ thấy bên trong đều là đồ trang sức —— chu sa, vòng trang sức, vòng tai, trâm hoa… Đều rất tinh xảo.

Phương Nhất Chước vừa mừng vừa sợ, hỏi Liên Nhi, “Là mẫu thân cho ta sao?”

“Đúng vậy! Phu nhân nói mang đến cho người.” Liên Nhi xong nói liền lui ra tiếp tục trò vui lúc nãy.

Phương Nhất Chước xoa xoa tay, đem hộp đặt ở trên bàn, cẩn thận mang những món đồ trang sức xinh đẹp ra xem, Thẩm Dũng nhận ra đây là những món đồ mà mẹ hắn thời còn trẻ hay mang, đều là đồ tốt, có điều là vẫn không đẹp bằng trâm cài hắn mua! Dù sao cũng trị giá hai mươi lượng bạc lận. Nhìn vẻ mặt vui mừng hoan hỉ của Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng cảm thấy rất thú vị, lát nữa lấy ra trâm kia cho nha đầu này nhìn, chắc chắn nàng sẽ rất cao hứng.

Nghĩ tới đây, hắn liền đưa tay lên ngực chuẩn bị móc ra hộp gấm, đúng lúc đó chợt nghe thấy bên ngoài sân truyền đến âm thanh rối loạn.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, chạy ra bên ngoài, ở ngoài cửa chính, Thẩm Kiệt cùng vài nha dịch đang áp giải một lão hòa thượng trên người đầy xiềng xích tiến vào.

“Ôi chao? Đó không phải hòa thượng điên ở Trường Nhạc am sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Sao lại bị áp giải đến đây?”

Thẩm Dũng cũng khẽ nhíu mày, cúi đầu dường như là nghĩ đến cái gì, rất nhanh, hòa thượng kia đã bị đẩy vào trong.

Thẩm Dũng ngẩng đầu, thấy Phương Nhất Chước đang mở to đôi nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng khó hiểu hỏi.

Phương Nhất Chước mỉm cười, nói: “Tướng công, thời điểm ngươi nhíu mày lại, thật là đẹp mắt.”

Thẩm Dũng sửng sốt.

Phương Nhất Chước lại tiếp tục nói, “Cho nên mới nói tướng công ta phải là người làm đại sự.”

Thẩm Dũng nghe thế lỗ tai nóng lên, trừng mắt nhìn Phương Nhất Chước, “Nói bậy bạ gì đó, tiểu nha đầu mắt kém, ngươi lúc nào cũng khen nam nhân thẳng thắn thế sao?!”

Phương Nhất Chước nhếch miệng, phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Tướng công, ngươi vừa rồi cùng phụ thân nói cái gì vậy? Vì sao lại trực tiếp bắt hòa thượng điên kia về đây?”

Thẩm Dũng cũng có chút mờ mịt lắc đầu, lôi kéo Phương Nhất Chước chạy tới cửa nha môn, cùng với bách tính tới nghe thẩm án ngó vào bên trong.

Chỉ thấy hòa thượng kia vẫn như trước điên điên khùng khùng, bị áp ở trên mặt đất vẫn còn nhìn về phía Thẩm Nhất Bác cười khúc khích.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói với Phương Nhất Chước: “Không phải người điên sao, phụ thân định thẩm vấn thế nào đây?”

Phương Nhất Chước cũng lắc đầu.

“Hòa thượng quỳ dưới công đường kia, ngươi tên là gì?” Thẩm tri phủ bắt đầu tra hỏi.

Nhưng hòa thượng này vẫn không nói một lời, chỉ lộ ra một loạt răng vàng quay về phía Thẩm Nhất Bác cười khúc khích.

Thẩm Nhất Bác nhíu mày, hỏi Thẩm Kiệt, “Ngươi đi Trường Nhạc am khi bắt được hắn, có tìm được cái gì không?”

“Tìm được.” Thẩm Kiệt cầm một bộ y phục bẩn có máu, đưa cho Thẩm Nhất Bác, nói: “Ở dưới giường của hắn phát hiện ra bộ quần áo dính máu này, còn có một cái rương bạc.”

“A?” Thẩm Nhất Bác nhìn chứng cứ phạm tội đã được đặt lên bàn, vỗ kinh đường mộc*, “Hòa thượng, ngươi còn không chịu thành thực sao?!”

*Kinh đường mộc: đồ vật hình chứ nhật, thường là bằng gỗ mà quan lại xưa khi xét xử án thường dùng để vỗ bàn.

Hòa thượng vẫn như trước cười khúc khích, không nói một câu.

Bách tính ở ngoài thính đường bắt đầu ghé tai thì thầm với nhau.

“Đây không phải hòa thượng điên ở Trường Nhạc am sao?”

“Đúng vậy, là người mà Tĩnh Di sư thái thu lưu.”

“Thì ra là kẻ đã giết chưởng quỹ a.”

“Tang vật lấy được ở đây, không phải cố tình mưu sát thì là cái gì?”

“Nhưng hắn là người điên a…”

Thẩm Nhất Bác thấy hắn điên điên ngây ngốc, hỏi nhiều lần cũng chẳng chịu nói, liền quay sang nói với Thẩm Kiệt, “Đem người giam lại, đi mời đại phu trong thành đến bắt bệnh cho hắn, để xem là điên thật, hay là giả ngây giả dại!”

“Vâng!” Bọn nha dịch mang người xuống phía dưới, sau đó, bách tính ở ngoài cửa cũng tản đi dần.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước vẫn đứng tại chỗ, Thẩm Nhất Bác thấy hai người, liền gọi lại, “Lần này ít nhiều cũng nhờ hai ngươi, nếu không… Nếu đúng là không bắt được hắn, cũng là cơ duyên.”

“Phụ thân.” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi, “Vì sao bắt hắn?”

“Vừa có người lại đến báo án.” Thẩm Kiệt nói, “Nói là hòa thượng điên ở Trường Nhạc am cầm đao đuổi theo chém người đi đường, lão gia đã hạ lệnh bắt người mang về, thuận tiện lục soát nơi hắn ở một chút.”

“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Ai nha, chẳng lẽ hắn bởi vì bệnh điên, cho nên mới tùy tiện chém người, cũng như việc giết chết chưởng quỹ sao?”

“Sao có khả năng?” Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nàng, “Một người điên lại biết theo cửa sổ đi vào? Giết người đoạt bạc rồi lại từ cửa sổ đi ra, còn biết được bạc này phải giấu dưới sàn sao? Điều này căn bản không hợp lý!”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, vỗ đầu, nói: “Đúng a, tướng công thật thông minh!”

Thẩm Dũng có chút bất đắc dĩ, là nha đầu đó ngốc nghếch, lại nói người khác thông minh.

Mà lúc này, Thẩm Nhất Bác cũng hơi kinh hỉ nhìn Thẩm Dũng, nói: “Dũng Nhi nói rất có lý, ta cũng thấy như thế, hòa thượng điên này có khả năng rất lớn là bị người khác vu oan giá họa.”

Thẩm Dũng cảm thấy hơi choáng váng, là phụ thân vừa khen hắn đúng không?! Thật không quen.

“Chúng ta buổi tối đi đến Trường Nhạc am.” Thẩm Nhất Bác nói, “Hai ngươi cùng đi theo ta!”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau, đều cười tủm tỉm ngẩng mặt nhìn Thẩm lão gia, “Buổi tối không ăn cơm sao?”

Thẩm Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn hai người, Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, cầm theo một bọc nhỏ, chạy đến phòng bếp, đem ốc đồng trản đã chưng chín bọc lại, mang theo.

———————–

Thời điểm lên trên núi, trời cũng đã tối, Thẩm Nhất Bác nói, trước không nên đi vào miếu, mà lặng lẽ đến sau núi nhìn phần mộ vô danh kia.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đi trước dẫn đường, Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt theo sau, bốn người theo hướng khu rừng sau núi đi vào.

Thẩm Dũng sờ sờ hộp gấm trước ngực… Lúc nào nên đưa cho nha đầu kia mới tốt đây?

Tới phía sau núi, còn chưa vào rừng, bỗng nhiên thấy bên trong mơ hồ có ánh sáng truyền ra.

Mọi người cả kinh, liếc mắt nhìn nhau có chút hưng phấn —— có người! Hiện tại ở trong rừng có thể là ai chứ? Dù ai chăng nữa cũng là một đầu mối quan trọng!

Bốn người nhẹ nhàng đi tới bên ngoài cánh rừng, ngửi thấy bên trong truyền ra hương nến…

Phương Nhất Chước hơi khẩn trương, nắm lấy cánh tay của Thẩm Dũng.

Mọi người bên ngoài nín thở ngưng thần… Đúng lúc này, chợt nghe bên trong mơ hồ truyền ra tiếng khóc.

Thẩm Nhất Bác nhíu mày, tiếng khóc này hẳn là của một nữ nhân, nháy mắt ý bảo mọi người —— vào xem!

Thẩm Kiệt nhẹ nhàng đẩy ra bụi cây, đi vào phía trong rừng, mọi người theo ngay sát phía sau…Đợi cho đến gần… thấy được trong rừng trên khoảng đất trống, có một ngôi mộ, trước mộ phần có một bia mộ không tên, nến vẫn đang cháy, phía trước còn có một đống tiền giấy vừa đốt xong, thế nhưng lại không có ai.

“Tà ma.” Thẩm Kiệt nhìn xung quanh một chút, nói: “Có người rời đi, hẳn là chúng ta phải phát hiện ra mới đúng.”

Phương Nhất Chước ghé sát vào bên người Thẩm Dũng, có cảm giác phía sau lưng hơi lạnh, khẩn trương nhìn trái nhìn phải.

Thẩm Nhất Bác cau mày lại, nói: “Vừa rồi rõ ràng có người khóc.”

“Có thể là tiếng gió thổi hay không?” Thẩm Kiệt hỏi.

“Không có khả năng.” Thẩm Nhất Bác lắc đầu, nói: “Ta nghe được rất rõ ràng, hơn nữa ở đây không phải cửa hang, gió cũng không to… Hẳn là có người ở nơi này giả thần giả quỷ!”

“Ta đi lục soát một chút!” Thẩm Kiệt nói rồi đẩy ra bụi cây, tìm kiếm khắp nơi.

Thẩm Dũng cảm thấy buồn chán, liền tìm một khối đá lau lau rồi ngồi xuống, Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn xung quanh.

Mà lúc này Thẩm Nhất Bác, đang ngồi trước ngôi mộ.

Thẩm Dũng sờ sờ trâm cài trong lòng, thở dài… Phải chờ buổi tối… sao? Cảm thấy không có ý nghĩa.

Lúc này, Phương Nhất Chước đưa qua một phần ốc đồng trản cho hắn, Thẩm Dũng tiếp nhận lấy, vẫn còn ấm. Đem ốc này cắn một miếng… Một miếng lớn thịt ốc còn có cả nước bên trong ốc, hắn nhai nhai, ốc đồng cùng với các loại thịt trộn cùng một chỗ, hương thơm lại ngon miệng, ăn vài con vẫn chưa cảm thấy đã, ốc đồng này so với các loại ốc khác ngon hơn nhiều lắm!

Chính lúc này, chợt nghe Thẩm Nhất Bác đột nhiên thở ra một tiếng, vẫy vẫy tay với hai người.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhanh chân chạy lại, hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy?”

Thẩm Nhất Bác duỗi tay chỉ chỉ vào mặt sau của bia mộ.

Hai người lại gần nhìn, chỉ thấy mặt trái của tấm bia đá có viết mấy chữ lớn màu đỏ sẫm —— nợ máu trả bằng máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương