Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 170: Cục cưng ra đời, phụ thân bi thảm

Bên ngoài rối loạn, cũng không thể ảnh hưởng đến đôi vợ chồng trốn đến ở biệt viện ngoại ô này.

Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đi đến ngoại ô tản bộ,

“Giờ chàng đã có thể tự do đi lại, xuất môn không cần ngồi xe lăn nữa, cũng không cần phải xem thời tiết mới xuất môn, nếu có thời gian rảnh rỗi liền giúp ta đi bộ vận động.” Vân Thanh Nhiễm được Quân Mặc Thần giúp đỡ, hai người cũng không khác đôi vợ chồng bình thường khác, loại cảm giác này rất ngọt ngào, nàng rất hưởng thụ thời gian ở chung như vậy cùng Quân Mặc Thần.

“Ừ…” Quân Mặc Thần nặng nề lên tiếng.

“Nghe khẩu khí của chàng tựa hồ không cao hứng?”

“Đừng suy nghĩ nhiều, ta cao hứng còn không kịp.”

“Miệng cũng rất ngọt, trước kia chàng không có như vậy.” Lúc trước hắn nói chuyện đều rẽ cong. 

“Bởi vì ta sợ nàng mang thai, đầu óc trở nên chậm chạp, không lý giải được lời của ta, cho nên ta cố ý nói trắng ra cho nàng nghe.” Nếu mà không nói, về sau sợ là không có cơ hội nói nữa.

“Nói trắng ra như vậy, ta có thể nghe hiểu rõ ràng rồi, cảm tạ gia không ghét bỏ ta? “

“Nàng cũng không ghét bỏ ta một thân bệnh tật, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng đây?”

“Bệnh của chàng không phải khỏi rồi sao, bây giờ chàng chỉ cần đứng trên đường cái của kinh thành, sẽ không biết có bao nhiêu nữ tử yêu thương nhung nhớ, đến lúc đó sợ là Trấn Nam vương phủ cũng không ở được.”

“Nay kinh thành ai ai cũng bất an, không có việc gì ai dám đi trên đường cái? Không sợ ngự lâm quân cho rằng là gian tế của Cảnh Vương bắt đi sao, ta vừa đứng trên đường cái, nữ nhân không thấy đâu, ngự lâm quân lại tới trước, khi đó sợ là nàng phải vào bên trong đại lao tìm ta rồi.”

Tốt lắm, còn biết nói đùa! 

“Đúng rồi, ngày ấy ở căn phòng nhỏ vùng ngoại ô lúc chàng tìm được ta cùng ca ca, xử lý những người kia là do ai phái tới? ” Vân Thanh Nhiễm nhớ đến ngày ấy liền buồn bực, theo lý mà nói người của Dạ Hoằng Nghị không thể đuổi theo nhanh như vậy được. 

“Không rõ lắm, những người đó đều là tử sĩ, không bắt được sống, không thể đoán được thân phận của đối phương.”

Cũng chính là không có manh mối.

“Không cần suy nghĩ đến chuyện này nữa, việc này giao cho Vân Tử Hy lo đi.” Người muốn báo thù cần ngôi vị hoàng đế không phải là vợ chồng hắn, việc này không ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ. 

Quân Mặc Thần nhìn phía trước, “Sắp đến rồi.”

“Cái gì sắp đến?”

“Ta muốn cho nàng xem cái này.”

Chỗ biệt viện này thực hẻo lánh, ra khỏi cửa sau chính là núi, bốn phía cũng vô cùng hoang dã, cả tòa biệt viện biến mất trong tầng lá.

Lúc này Quân Mặc Thần đang mang theo Vân Thanh Nhiễm lên đỉnh núi.

Quân Mặc Thần giúp đỡ Vân Thanh Nhiễm bụng lớn, đi lên dọc theo vòng quanh đường núi. 

Xa xa, Vân Thanh Nhiễm trông thấy cái gì đó.

“Đó là…”

“Chúng ta đi đến gần xem.” Quân Mặc Thần dẫn Vân Thanh Nhiễm đi về chỗ đó.

Bên cạnh núi có một khối thạch bích thiên nhiên bóng loáng thật lớn, giống như một một vách tường do thiên nhiên tạo ra.

Nhưng mà lúc này, trên mặt khối thạch bích này có một vài thứ.

Vân Thanh Nhiễm cười khẽ một tiếng, “Chàng khắc tên hai ta lên mặt đá này sao, còn khắc đầy vách đá, tính cho người đời sau nhìn thấy nó sẽ giẫm lên sao?”

“Vậy hắn cũng phải đạp tới mới được.”

“Đúng rồi, chỉ có khinh công tốt như chàng, bay lên trên vách đá cao dựng đứng như vậy, còn có thể khắc tên! Mà chàng dùng cái gì khắc?” Chữ lớn như vậy, không có đao kiếm lớn thì có thể khắc ra sao? 

“Dùng đao kiếm để khắc.”

“Vậy chẳng phải mỗi một chữ kia đều phải khắc thật lâu.” Nét chữ rất lớn, đao kiếm lại nhỏ, vậy không khác gì dùng lưỡi dao từng chút từng chút một khắc ra, Vân Thanh Nhiễm tiến lên, liền nhìn thấy chữ tháng tám năm Canh Tý cuối cùng. “Chàng đã sớm khắc từ trước?”

Sớm hơn lúc nàng nghe được chính miệng hắn nói thích nàng rất nhiều.

Quân Mặc Thần hôn nhẹ Vân Thanh Nhiễm một chút, “Cho nên nàng có biết ta đã chờ bao nhiêu lâu rồi không?”

“Chàng không biết xấu hổ mà còn nói? Xin hỏi gia trừ bỏ lần ngài bị ca ta kích thích nên nói ra tâm tình của mình, thì có lần nào ngài nói qua ngài thích ta, ngài sớm thích ta làm sao ta biết, ta còn tưởng rằng ngài xem diễn rất thích đấy! Ngài vụng trộm khắc chữ ở một địa phương ta không nhìn thấy, giờ còn không biết xấu hổ mà ở đây oán trách? “

“Đúng vậy, mới đầu ta tính như vậy, cưới nàng, xem diễn, xem náo nhiệt, vui vui vẻ vẻ, nhưng mà ai biết nhìn nhìn cuối cùng lại đem chính mình nhập vào vai diễn.” Quân Mặc Thần cười cười ôm Vân Thanh Nhiễm, “Này, đây không phải ta mang nàng đến nơi này xem rồi sao, để nói cho nàng biết từ rất lâu trước kia ta đã thích nàng, nói cho nàng biết ta đã rối rắm bao lâu.”

“À, hiện tại ta đã thấy.”

“Chỉ như vậy?”

“Vậy chàng còn muốn như thế nào nữa?”

“…”

Nàng thật sự học xấu…



Đông Phương Triệt dẫn Mộ Dung Tu cùng Mộc Bách Dương đến đây, đồng thời cả di thể của Hồng Dược hắn cũng đem về.

Hồng Dược không nên an táng ở kinh thành, ngay cả trên bia mộ cũng không được khắc tên. Lần này Đông Phương Triệt muốn đem di thể Hồng Dược về Thương Lan giáo, an táng nàng thật tốt.

“Ngươi nói ta có thể nhìn thấy mẫu thân, không cho phép người gạt người!” Mộ Dung Tu bước vào biệt viện, còn không ngừng mà hướng Mộc Bách Dương cùng Đông Phương Triệt xác nhận.

“Đúng vậy, Tu nhi có thể nhìn thấy nương ngươi!” Thoạt nhìn cả người Mộc Bách Dương như già đi hơn mười tuổi, nửa năm này ông đã dùng tất cả những gì học được, muốn chữa khỏi chứng bệnh điên cho Mộ Dung Tu, nhưng không hề có tiến triển, đồng thời cũng đả kích mạnh mẽ vào lòng tin của ông. 

“Ta không tin ngươi, ngươi nói ngươi là cha ta, nhưng quanh năm suốt tháng lại không cho ta nhìn thấy nương vài lần. ” Mộ Dung Tu liếc mắt nhìn Mộc Bách Dương một cái.

“Này…” Mộc Bách Dương nghẹn lời, đúng là nửa năm rồi Mộ Dung Tu không nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, hơn nữa mỗi ngày đều nhắc là muốn gặp, ông cũng chỉ đáp cho có lệ với hắn.

Mộ Dung Tu bước nhanh vào sân, vừa vặn nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đang ngồi trong đình viện tán gẫu với Quân Mặc Thần.

“Nương!” Khuôn mặt Mộ Dung Tu nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm liền trở nên vui vẻ, sau đó bước nhanh về phía đình viện.

Nghe được một tiếng “Nương” kia, sau lưng Vân Thanh Nhiễm liền lạnh cả người, thực sự không thể trách nàng đến hiện tại vẫn không thể quen được, đổi lại là người khác được một nam nhân lớn tuổi hơn mình dùng giọng điệu thân mật như vậy gọi một tiếng nương, thì đều không có biện pháp thích ứng ngay được.

“Nương, có phải sau khi người có tiểu bảo bảo liền không cần ta nữa, ta sẽ nghe lời, ta sẽ học tập y thuật thật tốt, sẽ cùng sư huynh làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình, người đừng tức giận được không?” Mộ Dung Tu nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm liền có chút khẩn trương.

“Ta không tức giận!” Vân Thanh Nhiễm vội nói, đứa bé trong bụng này mới là đứa nhỏ thứ nhất của nàng! Nàng vừa mới làm mẫu thân!

“Nương nương, thật sự xin lỗi, là ta vô dụng!” Mộc Bách Dương cúi đầu thở dài.

Vân Thanh Nhiễm có chút đau lòng Mộc Bách Dương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ông so với bây giờ, thì khí sắc của Mộc Bách Dương kém đi rất nhiều, lúc mới gặp, lúc mới gặp mặc dù ông đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vẫn vô cùng hăng hái, có thể nói có thể cười, không giống như bây giờ, trên mặt còn có râu ria, thoạt nhìn cả người không có tinh thần, thái độ tinh thần suy sụp đều được viết rõ trên mặt ông.

“Không sao, không cần để ý, trong khoảng thời gian này ngươi có tiến triển gì không? Nếu không thì đưa hắn đến cho Lạc thần y nhìn một chút đi? ” Vân Thanh Nhiễm đề nghị nói.

“Là Lạc Quyền Phong – Lạc thần y sao? Hắn sẽ đồng ý sao? ” Mộc Bách Dương có chút kích động dò hỏi, cuộc đời đầy sương mù bỗng lóe lên tia hi vọng, nếu là Lạc thần y, có lẽ sẽ có biện pháp!

“Ta nghĩ hắn sẽ đồng ý.” Vấn đề với Lạc Quyền Phong đã giải quyết, hẳn là sẽ không có gì khó khăn. 

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mộc Bách Dương cảm kích nhìn Vân Thanh Nhiễm.

“Ta không cần thần y!” Vừa nghe thấy Vân Thanh Nhiễm bọn họ nhắc tới cái gì mà thần y, biểu hiện của Mộ Dung Tu liền phản cảm, “Nương, ta biết y thuật, không cần người khác!”

“Tu nhi, ta biết con biết y thuật, nhưng mà hiện tại con sinh bệnh, có câu gọi là y giả không tự y (thầy thuốc không thể tự khám cho mình), con cần người khác tới chữa bệnh cho mình.” Mộc Bách Dương thở dài nói.

“Ta không có sinh bệnh!” Mộ Dung Tu lập tức đanh mặt, “Một người có bệnh hay không ta chỉ cần liếc mắt đều có thể nhìn ra!”

Vân Thanh Nhiễm cũng giúp đỡ Mộc Bách Dương nói chuyện, “Mộ Dung Tu, cha ngươi không phải có ý nghi ngờ ngươi. “

“Nương, ta nói là thật sự!” Mộ Dung Tu có chút sốt ruột, mọi chuyện hắn đều cố gắng làm tốt, chỉ hi vọng mẫu thân nhận thức hắn, “Ta cũng không cần hội chẩn, chỉ cần liếc mắt ta cũng biết nam nhân bên cạnh người bị bệnh nghiêm trọng, khí huyết không đủ, nội tạng hư hại, không còn bao nhiêu ngày có thể sống!”

Không khí trong nháy mắt liền ngưng kết, Vân Thanh Nhiễm kinh ngạc quay đầu nhìn.

Quân Mặc Thần vốn tưởng có thể lừa gạt Vân Thanh Nhiễm, ai ngờ, lại nhảy ra một Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu thần chí không rõ, y thuật vẫn còn.

“Còn có, lúc vừa rồi khi ta tới gần có ngửi thấy trên người hắn có một mùi thuốc dặc thù, rõ ràng chính là hương vị của Ngưng Tụ đan, hắn dùng Ngưng Tụ đan chứng tỏ ngũ tạng hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, phải cần thuốc để duy trì sinh mệnh!”

Mộ Dung Tu thập phần khẳng định nói.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt khóa vào Quân Mặc Thần, “Nói cho ta biết, hắn nói có phải sự thật hay không?”

Tay Quân Mặc Thần không khỏi nắm chặt, môi giật giật, nhưng lại không thể mở miệng.

“Nói cho ta biết!” Thân thể Vân Thanh Nhiễm run rẩy, cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh một chút, nhưng mà không được.

“Thực xin lỗi Thanh Nhiễm.” Quân Mặc Thần không thể phản bác sự thật Mộ Dung Tu nói ra.

“Lúc này chàng không phải nói xin lỗi với ta, mà phải là vì sao, nói cho ta biết vì sao! …”

Quân Mặc Thần không thể đối mặt với câu hỏi này của Vân Thanh Nhiễm, không thể nhìn thẳng vào mắt nàng. 

Quân Mặc Thần đứng dậy, ánh mắt có chút hồng. 

Mạnh mẽ phi thân bay qua tường vây, hắn không dám nhìn nàng, không dám.

Hắn không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào, hắn không có cách nào trả lời…

Hắn dùng phương thức này cam chịu! Bệnh của hắn không có tốt lên!

Đột nhiên bụng của Vân Thanh Nhiễm đau lên.

“Nương nương, ngươi làm sao vậy?” Quân Kiệt bước lên đỡ. 

“Đi gọi bà đỡ đến, nước ối vỡ.” Vân Thanh Nhiễm dựa vào cái bàn, đứa nhỏ, tâm tình của con cũng giống như nương sao, cho nên vội vã muốn ra ngoài?

Nước ối vỡ!

Quân Kiệt vội vàng khôi phục tinh thần từ sự khiếp sợ vừa rồi, “Ta đi tìm người, ta đi!”

Trong lúc nhất thời cả biệt viện lâm vào một mảnh hỗn loạn, hoàn hảo là còn có Đông Phương Triệt ở đây.

“Mộc tiên sinh, làm phiền ngươi cùng Tu sư đệ chiếu cố nàng trước, bà đỡ có thể phải mất một khoảng thời gian dài mới đến được.”

Bởi vì đoán rắng Vân Thanh Nhiễm còn một ít ngày nữa mới sinh, với lại bọn họ mới đặt chân lên biệt viện này, cho nên trước đó Đông Phương Triệt chưa kịp an bài bà đỡ, hiện tại muốn đi tìm bà đỡ phải mất chút thời gian, nơi này cách kinh thành một đoạn, “Nếu bà đỡ không đến kịp, làm phiền ngươi cùng Tu sư đệ hỗ trợ đỡ đẻ.”

“Cái gì? Chúng ta làm sao có thể…” Mộc Bách Dương cảm thấy quyết định này của Đông Phương Triệt có chút không ổn.

“Không có gì, mạng người quan trọng, lúc này không cần câu nệ tiểu tiết.”

Đông Phương Triệt nói xong liền dùng ánh mắt hỏi Vân Thanh Nhiễm, lúc này Vân Thanh Nhiễm đã đầu đầy mồ hôi, nàng hướng về phía Đông Phương Triệt gật gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn. 

Sau đó Đông Phương Triệt lại chạy ra ngoài cửa, “Quân Kiệt ngươi đi đến thôn nhỏ gần đây tìm một mụ tử có kinh nghiệm đỡ đẻ về đây, phòng ngừa vạn nhất bà đỡ ở kinh thành không kịp đến. Thu Ảnh, ngươi đi bảo nhà bếp chuẩn bị đầy đủ nước ấm, mặt khác chuẩn bị một ít khăn mặt sạch.”

“Tiểu Cửu, Dương Lâm, các ngươi dẫn người đi canh giữ ở bên ngoài biệt viện, thời điểm nàng sinh nở cũng không thể loại trừ khả năng người của Dạ Hoằng Nghi sẽ đuổi đến đây, mặc dù khả năng là rất nhỏ nhưng cũng phải phòng bị.”

“Về phần Hán Vương gia… Ngài già hành động không tiện, nhưng lại là người quen thuộc nhất với Ám bộ trong chúng ta, làm phiền ngài điều động người của Ám bộ bắt nam nhân vừa mới chạy đi kia về, nhìn thấy hắn thì trực tiếp nói cho hắn, nữ nhân của hắn sắp sinh, trong vòng một nén nhang không xuất hiện, thì đứa nhỏ của hắn sẽ theo họ ta.”

“Được, cứ làm như vậy!” Hán Vương khá là đồng ý với an bài của Đông Phương Triệt, thầm nghĩ, tiểu tử này không tệ, còn có câu “Đứa nhỏ sẽ theo họ ta” kia thật sự là hợp với khẩu vị của ông! 



Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bà đỡ vẫn chưa thấy đến. 

Vân Thanh Nhiễm đã đau bụng sinh một hồi lâu, tâm của mọi người trong biệt viện đều treo lên.

“Nương nương, người hãy cắn vào miếng gỗ này.”

Mộc Bách Dương cầm một đoạn gỗ nhỏ đưa đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, muốn Vân Thanh Nhiễm cắn vào, phòng ngừa thời điểm nàng đau quá sẽ cắn bản thân mình.

Vân Thanh Nhiễm lắc đầu, “Không… cần…, ta không sao.”

“Nhưng mà nương nương, này…” 

“Ta nói không cần cũng sẽ không dùng!” Thân thể đau, Vân Thanh Nhiễm có thể chịu, nhưng mà có nỗi đau so với thân thể đau đớn càng thêm tra tấn người ta.

Quân Mặc Thần vội vàng chạy về, không cần nói tới việc đứa nhỏ theo họ người khác, chỉ vừa nghe được người được phái tới nói Vân Thanh Nhiễm sắp sinh, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất trở về. 

Đến cửa, Đông Phương Triệt liền ngăn cản đường đi của Quân Mặc Thần.

“Tránh ra!”

Tâm của Quân Mặc Thần đều vào Vân Thanh Nhiễm trong phòng, không rảnh so đo với Đông Phương Triệt.

“Nữ tử sinh nở, nam tử đứng ở bên ngoài chờ.” Mặt Đông Phương Triệt không chút thay đổi nói.

“Kia là thê tử của ta!”

“Ta biết.” Đông Phương Triệt đứng trước cửa phòng, bộ dáng mặc gió mưa vẫn bất động, “Ở Thương Lan, một chồng một vợ, thi hành vợ chồng phải thẳng thắn thành khẩn để ở lại, cùng chung hoạn nạn.”

“Chuyện của ta với nàng ngươi không có quyền nhúng tay!” Quân Mặc Thần nhìn tình huống xung quanh phòng, chỉ tiếc là do cách một tấm bình phong, hắn không nhìn thấy cái gì.

“Nàng là sư muội của ta, cũng là người đứng đầu Thương Lan giáo, ta đã thề chết cũng phải bảo vệ nàng, bất luận là ai thương tổn nàng, thì đều là kẻ thù của giáo chúng cùng mọi người trong Thương Lan giáo ta.”

Ngụ ý chính là chuyện của Vân Thanh Nhiễm, Đông Phương Triệt có quyền quản, có trách nhiệm có nghĩa vụ quản.

“Nếu ngươi thực sự có thể bảo vệ nàng, thì nàng sẽ không bị nhốt ở trong hoàng lăng, để nàng sống dưới mí mắt Dạ Hoằng Nghi, người của Ám bộ trong hoàng lăng dày đặc nên ta so với ngươi còn rõ ràng hơn, nhưng cũng không dám cam đoan nơi đó là an toàn với nàng, nếu ngươi thật sự có thể bảo vệ nàng, thì không nên đợi đến lúc Dạ Hoằng Nghi động thủ cũng không phát hiện, hay là nói, so với nàng, ngươi càng lo lắng cho một nữ tử không biết đang ở đâu hơn?”

Hiện tại Quân Mặc Thần không muốn cùng Đông Phương Triệt cãi nhau.

“Nàng mang thai, ở kinh thành, Cảnh Vương tác loạn, trong triều đình sóng ngầm mãnh liệt, thiện ác khó phân biệt, mắt thấy Cảnh Vương ngày càng tới gần, tính tình Dạ Hoằng Nghị dần dần thô bạo, làm sao ta có thể để nàng một mình ở đấy? Nếu chờ đến lời hứa nửa năm, ta trở lại kinh thành, nàng đã không còn ở đây, ta cần một thân thể khỏe mạnh để làm gì?”

Hắn vốn là vì nàng mới lưu luyến sinh mệnh, nếu hắn không thể bảo vệ nàng chu toàn, thì hắn còn giữ lại mạng để làm gì? 

“Để ngươi nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cũng không phải rất khó.”

Đông Phương Triệt nghiêng người, tránh đường cho Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần nhanh chóng vọt vào trong phòng, ở trên giường, là thê tử của hắn, nàng đang phải chịu khổ! 

Chân nặng giống như đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng đi cực nhanh, hắn đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống trước giường.

Nước mắt Vân Thanh Nhiễm tràn ra.

Tay Quân Mặc Thần nhẹ nhàng sờ lên, mang theo một chút run sợ, “Nàng, khóc.”

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc, lần đầu tiên rơi nước mắt.

Lúc trước mặc kệ là lúc nàng bị thương, hay là bị ủy khuất, cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt, nhưng mà giờ này khắc này, nàng đang khóc.

Tim Quân Mặc Thần nhéo mạnh, giống như bị lăng trì. 

“Đừng khóc, đừng khóc…” Quân Mặc Thần bối rối lau đi những giọt nước mắt này. 

“Quân Mặc Thần, chàng muốn ta phải làm gì với chàng bây giờ?”

Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, nàng nên làm gì với hắn bây giờ, “Ta không thể trách chàng! Nhưng ta cũng không có cách nào chấp nhận bộ dạng hiện giờ của chàng!”

Chịu đựng nửa năm chia lìa, chờ được lại không phải là hắn khôi phục, sự thật này bảo nàng làm sao có thể chấp nhận! 

“Nhiễm Nhi, đừng khóc, đừng khóc, là ta sai, đừng khóc…”

“Ta không cần lời xin lỗi của chàng, ta muốn chàng cho ta một trượng phu mạnh khỏe vui vẻ, có thể là đi bên cạnh ta cả đời!”

“Nhiễm Nhi, không cần tức giận, trước hết hãy cố gắng sinh đứa nhỏ, ta sẽ để mặc nàng xử trí, được không?” Quân Mặc Thần luống cuống nhìn tình hình trước mắt.

Quân Mặc Thần gắt gao nắm chặt tay Vân Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm, nàng đừng khóc, nàng muốn mắng muốn đánh ta đều được, đừng làm tổn thương chính mình, ta xin nàng.

“Nhiễm Nhi, đừng để cho mình xảy ra chuyện gì, trăm ngàn lần không cần! “

Vân Thanh Nhiễm cắn răng, “Con mẹ nó ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!”

Hốc mắt Quân Mặc Thần hồng nhuận, hắn biết ý tứ của nàng, nhưng mà hắn tuyệt đối không hối hận với lựa chọn của chính mình, cho dù nàng sẽ oán hắn, hắn vẫn sẽ làm như vậy, hắn không thể chịu đựng được việc nàng bị thương tổn, giống như hiện tại, nhìn nàng phải chịu dựng thống khổ như sắp cận kề tử vong, hắn cảm thấy hít thở không thông. 

“Mau vào!” Quân Kiệt lo lắng lôi kéo một phụ nhân chạy tới, “Bà đỡ trong thành sợ là không đến kịp rồi, ta tìm được một mụ tử có kinh nghiệm gần đây đến.”

Mộc Bách Dương nhìn thoáng qua phụ nhân kia, “Có thể tin được không?”

Đây chính là thai đầu của Thế tử phi nương nương, đều nói nữ nhân khi sinh đứa nhỏ chỉ cách Diêm Vương điện một tầng sa, không thể qua loa. 

Quân Kiệt bị Mộc Bách Dương hỏi như vậy, cũng không dám tùy tiện trả lời, hiện tại tìm được người là tốt rồi, cũng không biết được hay không.

Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn mụ tử, Thanh Nhiễm bên này đã không thể chờ, “Để lão phụ nhân kia đến, Mộ Dung Tu, ngươi cũng lưu lại!”

Lúc này cũng không thể quản nhiều như vậy, sinh đứa nhỏ quan trọng hơn.

Cũng chỉ đành phải chịu như vậy.

Mụ tử tiến lên phía trước, đỡ đẻ cho Vân Thanh Nhiễm. 

“Lấy kéo lại đây!” Mụ tử tuy rằng là người chỉ có kiến thức nông cạn, nhưng cũng ra hình ra dạng.

“Phu nhân, nghe lời ta, hít vào, dùng sức…”

“Được được tốt, tiếp tục, lại dùng thêm chút sức, lập tức sắp ra rồi.”

“Ai nha, đứa bé này sao lại là chân ra trước!”

Mụ tử đỡ đẻ cho Vân Thanh Nhiễm, nhìn thấy là chân đi ra trước, nhất thời liền hoảng loạn. Vội rời xa giường. 

“Làm sao vậy?” Quân Mặc Thần khẩn trương hỏi.

“Ai nha, ta không làm được! Chân đi ra trước, là khó sanh! Ở thôn chúng ta, nữ nhân mà sinh con chân ra trước, cơ bản không đùa được đâu!”

“Ít nói hươu nói vượn!” Quân Mặc Thần rống giận.

Ai đều không được nói những câu này, ai cũng không được!

Lão mụ tử sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Mộ Dung Tu thấy thế, lại nhìn thấy mặt Vân Thanh Nhiễm trắng bệch, không dám do dự, vội vàng tiếp nhận công việc của bà đỡ.

“Ăn viên thuốc này đi.” Đầu tiên Mộ Dung Tu đưa cho Vân Thanh Nhiễm một viên thuốc, bảo nàng uống vào, “Đây là trợ giúp thư giãn.”

Quân Mặc Thần vội nhận lấy thuốc, giúp Vân Thanh Nhiễm nuốt vào.

Đầu Mộ Dung Tu rơi vào trạng thái trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Phải bảo vệ tính mạng của nữ nhân trên giường cùng đứa nhỏ của nàng!

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tu làm chuyện này, hắn đi theo Hồng Dược học được phương pháp mổ bụng cắt ngực cho người ta, chính hắn cũng từng làm cho người khác rồi, nhưng lại là lần đầu tiên dùng phương pháp này trên người nữ nhân đang sinh nở.  

Ở Thương Lan, Hồng Dược là thần, hắn là đệ tử chân truyền của Hồng Dược, hắn mổ bụng trị liệu cho người sẽ không có ai can dự, nhưng mà nếu ở nơi khác, sẽ bị người ta coi là ác ma giết người. 

Mộ Dung Tu lấy ra con đao nhỏ trên người, đao này là vật tùy thân của hắn, hắn muốn mở bụng Vân Thanh Nhiễm, lấy đưa nhỏ ra. 

“Ngươi muốn làm gì?” Quân Mặc Thần thấy Mộ Dung Tu cầm đao, không thể cho rằng không nhìn thấy, mặc dù hắn không hiểu y thuật.

“Ta muốn mở bụng nàng ra, để lấy đứa nhỏ.”

“Ngươi nói cái gì?” Quân Mặc Thần lại một lần nữa rống giận.

“Ta muốn mở bụng nàng, đem đứa nhỏ lấy ra, nếu để lâu cả nàng và đứa nhỏ đều sẽ chết, nước ối đã vỡ một lúc lâu, đứa nhỏ sẽ không chịu được nữa.” Mộ Dung Tu rất kiên định nói.

Hai đấm Quân Mặc Thần nắm chặt, những gì Mộ Dung Tu nói hắn hiểu, nhưng mà đây là động đao ở trên người Thanh Nhiễm, mở bụng ra, làm sao có thể…

“Ta tin tưởng ngươi, ngươi động thủ đi.” Vân Thanh Nhiễm giành trước một bước nói, đây cũng chính là sinh mổ, nàng tin tưởng Mộ Dung Tu, tin tưởng y thuật của Hồng Dược. 

“Nhưng mà hiện tại đã không kịp để chuẩn bị Ma Phi Tán.”

“Động thủ đi.” Vân Thanh Nhiễm biết chính mình không có thời gian, nếu còn chờ đợi, có khả năng đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện, nàng không thể lấy an nguy của đứa nhỏ ra đánh cược.

“Được, ta hạ đao.” Vốn dĩ Mộ Dung Tu còn có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm liều mạng để sinh đứa nhỏ như vậy, trong đầu hắn chỉ còn lại một thanh âm, cứu nàng, cứu nàng…

Dưới tình huống không có thuốc gây tê, trực tiếp hạ đao như vậy, đau đớn này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được.

Vân Thanh Nhiễm đau, há mồm cắn cánh tay Quân Mặc Thần, cắn chảy máu.

Máu từ cánh tay chảy xuống, Quân Mặc Thần lại không cảm thấy đau, tim của hắn càng đau hơn, nàng so với hắn càng đau!

“Nhiễm Nhi, cầu ngươi, không được có việc gì, cầu ngươi…”

Từ vành mắt Quân Mặc Thần chảy ra một giọt nước mắt trong suốt. 

Một khắc kia, trở nên vô cùng dài, tâm mọi người đều giống như bị giày vò ở trong chảo dầu nóng.

Máu Vân Thanh Nhiễm nhiễm đỏ hai tay Mộ Dung Tu.

“Ra rồi, ra rồi…” Thanh âm Mộ Dung Tu trở nên kích động vô cùng. Hắn bế đứa nhỏ ra, trên tay của mỉnh, trên quần áo, đều dính đầy máu… 

Ở trong tay hắn, là một sinh mệnh mới!

Sau đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non, đứa nhỏ của Vân Thanh Nhiễm rốt cục cũng chào đời.

Mấy nha hoàn tiến vào phụ trách rửa sạch, dĩ nhiên Vân Thanh Nhiễm vô cùng mệt mỏi.

Quân Mặc Thần từ tay mụ tử tiếp nhận cục cưng đã được bọc lại, đứa trẻ nhỏ như vậy, ôm ở trên tay có cảm giác không chân thực. 

Đây là đứa nhỏ của hắn và Thanh Nhiễm!

“Chúc mừng, là thiên kim tiểu thư!” Mụ tử vẫn còn sợ Quân Mặc Thần, vừa rồi bị Quân Mặc Thần rống dọa, còn chưa có hồi phục đâu, giờ chỉ dám nhỏ giọng nói.

Quân Mặc Thần ôm đứa bé đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhi, nàng nhìn xem, đứa bé rất giống nàng.”

Vân Thanh Nhiễm vươn tay, sờ gương mặt của đứa nhỏ một chút, ngón tay nàng chạm đến môi đứa bé, nó theo bản năng liền mút một cái.

Quân Mặc Thần đứng ở một bên, nhìn mẹ con hai người, thực hy vọng giờ khắc này có thể trở thành vĩnh cửu.

“Mặc Thần.” Một lát sau, Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà ánh mắt của nàng lại vô cùng kiên định, Quân Mặc Thần biết nàng đã có quyết định, giờ là lúc hắn nên chịu hình phạt.

“Mặc Thần, chúng ta tách ra đi, đừng để cho ta biết chàng như thế nào, để cho ta nghĩ chàng vẫn còn sống khỏe mạnh được không?”

Vân Thanh Nhiễm biết rõ nàng đang nói cái gì, có một số việc, nghĩ thì dễ dàng, làm được mới khó khăn, nếu nàng lý trí một chút, hẳn là nàng phải cùng hắn đi đến cuối cùng, quý trọng thời gian bọn họ ở chung. 

Nhưng mà, bảo nàng mỗi ngày đếm thời gian, chờ hắn chết, nàng thực sự không làm được! 

Nàng không phải đuổi hắn, mà là nàng không thể chịu nổi nhìn hắn chết! 

“Ta biết rồi, nàng để cho ta ở bên cạnh nàng và đứa nhỏ ba ngày, sau đó, ta sẽ đi.” Quân Mặc Thần ngắm nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong mắt lộ vẻ không muốn, so với việc hắn cố chấp không tha, thì hắn càng không muốn cái chết của mình mang đến thống khổ cho nàng.

Bọn họ tách ra, làm cho hai người đều bớt chút đau đớn. 

Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng cánh tay ôm Vân Thanh Nhiễm cùng đứa nhỏ, “Nhiễm Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi đã khiến nàng yêu phải một quỷ đoản mệnh, thực xin lỗi vì để nàng thống khổ.”

Vân Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, hiện tại nàng mệt chết đi được, nàng không thể suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ nữa.



Lúc này Mộ Dung Tu một thân đều nhuốm máu, hắn lung la lung lay đi ra khỏi phòng, đi tới cửa liền buông thả bản thân, dựa vào cây cột cạnh cửa trượt xuống.

Hắn ngồi đó, ánh mắt không có tiêu cự.

“Tu nhi, ngươi làm sao vậy, có khỏe không?” Mộc Bách Dương thấy hắn như thế rất là lo lắng.

Mộc Bách Dương gọi Mộ Dung Tu, nhưng hắn không có đáp lại.

“Tu nhi, Tu nhi, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng dọa cha nha!”

Mộc Bách Dương cầm lấy Mộ Dung Tu bả vai, dùng sức lay hắn.

“Nương đã chết.”

Nửa ngày, Mộ Dung Tu cũng mở miệng, thì thào nói ra ba chữ.

“Tu nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Mộc Bách Dương nhanh chóng buông Mộ Dung Tu, có chút hoài nghi lỗ tai của mình.

“Nương đã chết, nàng đi rồi.”

Mộ Dung Tu cúi đầu nhìn máu trên tay mình, “Ta còn chưa ở trước mặt nàng gọi một tiếng nương mà nàng đã đi, ta còn chưa khiến nàng nhận lại ta nàng đã đi… ta là con của nương, nàng cũng vất vả như vậy sinh ra ta, liều mạng sinh ta, nhưng mà ta còn trở thành đứa con ngoan của nàng, ta còn chưa trở thành kiêu ngạo của nàng… “

Mộ Dung Tu khóc lớn, manh theo thống khổ, những bi phẫn của hắn đều khóc lên. 

Thân thể Mộc Bách Dương run run, hắn tỉnh! Hắn thanh tỉnh!

“Con, con tỉnh, con đã tỉnh! Con có nhớ rõ ta là ai không?” Mộc Bách Dương kích động ôm lấy Mộ Dung Tu, tùy ý để hắn ở trong lòng mình khóc, đây là con trai của ông, con của ông cùng Hồng Dược.

Mộ Dung Tu ở trong lòng Mộc Bách Dương khóc thật lâu, những giọt nước mắt này, vốn dĩ nên chảy xuống vào đêm Hồng Dược mất kia, rơi chậm suốt một năm!

Thấy có người thu dọn trong phong xong đang muốn đi ra ngoài, Mộ Dung Tu đứng lên, đoạt lấy cái gì đó trong tay đối phương.

“Mấy thứ này cho ta!”

Đối phương bị Mộ Dung Tu dọa sợ, thấy là Mộ Dung Tu, không nghĩ nhiều, hắn muốn liền đưa cho hắn.

“Tu nhi, làm sao vậy?” Mộc Bách Dương thấy thế nghĩ rằng bệnh điên của Mộ Dung Tu lại tái phát.

“Ta muốn lấy máu từ cuống rốn đứa bé của Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm.” Mộ Dung Tu nhẹ nhàng hồi đáp.

“Ngươi…”

Lúc trước Mộ Dung Tu chịu kích thích, liền tự động quên đi những trí nhớ có liên quan tới Hồng Dược, hiện tại hắn đã tỉnh táo, đoạn trí nhớ kia tự nhiên cũng sẽ trở lại, Hồng Dược trước khi mất từng đặc biệt tìm hắn than thở.

“Việc cuối cùng nương giao cho ta làm, làm sao ta có thể quên, ta nhất định phải làm tốt!” Mộ Dung Tu tự nhủ nói.

“Trước khi mất nương ngươi đặc biệt giao cho ngươi việc gì?” Mộc Bách Dương truy vấn.

Đột nhiên Hồng Dược chết, lại để lại rất nhiều việc. 

“Nương nói, cả đời này, cái gì nàng cũng thắng người khác, nhưng mà lại không thắng được Lạc Quyền Phong, tuy rằng cũng không thua, nàng nói ta là người kế thừa y thuật của nàng, bệnh của Quân Mặc Thần, nàng muốn ta so tài với lạc Quyền Phong, xem ai có thể chữa khỏi bệnh cho Quân Mặc Thần!”

Y thuật của Hồng Dược cùng Lạc Quyền Phong đều vô cùng cao siêu, đều là số một đương thời, nhưng mà y thuật hai người là hai phái hoàn toàn khác biệt. 

Lạc Quyền Phong chú ý điều hòa, lấy nuôi dưỡng làm chủ, bốc thuốc đúng bệnh, nói hắn là thần y cứu thế cũng không sai. 

Mà y thuật của Hồng Dược, ở trong mắt thế nhân có chút giống tà môn ngoại đạo, nàng thường xuyên lấy độc làm thuốc, dùng dược mạnh, phương pháp này thoạt nhìn có chút quá khích.

“Nương ngươi còn nói gì không?” Mộc Bách Dương (theo raw là Mộ Dung Tu) không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

“Nương nói, muốn trị liệu bệnh của Quân Mặc Thần, phương pháp hữu hiệu nhất là dùng máu cuống rốn cốt nhục thân sinh của Quân Mặc Thần làm thuốc dẫn!”

Máu cuống rốn của cốt nhục thân sinh? Không phải ở ngay trước mắt sao?

“Như vậy phương thuốc đâu?”

“Nương nói, phương thuốc do chính ta suy nghĩ, coi như là khảo nghiệm với ta, từ đó có thể chứng minh y thuật của ta.” Mộ Dung Tu nhớ lại cái coi như là khảo nghiệm cuối cùng mà Hồng Dược giao cho hắn, nghĩ đến đây, hắn liền chạy nhanh đi, khẩn cấp muốn nghiên cứu chế tạo phương thuốc, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng Hồng Dược giao cho hắn khi còn sống.



Cục cưng sinh ra làm cho biệt viện bận rộn vô cùng.

Các vị ám vệ chưa có kinh nghiệm làm cha, thấy xuất hiện tiểu chủ tử, cho nên liền suốt ngày ở ngoài cửa nhìn ra nhìn vào.

Quân Mặc Thần lại càng một tấc cũng không rời, cả ngày đều trông coi bên cạnh hai mẹ con, chuyện gì cũng không mượn tay người khác. 

“Nữ nhi sư muội về sau theo họ ta đi.”

Ngữ khí của Đông Phương Triệt không phải là hỏi, mà là trần thuật. “Vì tránh cho về sau đứa bé bị người khác cho là không cha, như vậy tốt hơn một chút, nữ hài tử cần phải có một phụ thân bên cạnh bảo vệ.”

Quân Kiệt nghe vậy thật sự khóc lớn trong lòng, hắn dám cam đoan, vị sư huynh này của thế tử phi nương nương chính là nam nhân bên ngoài lãnh khốc, nội tâm lại càng lãnh khốc, gia và nương nương của bọn họ đã như vậy, hắn lại có thời gian ở đây bỏ đá xuống giếng! 

“Về phần tên, vẫn là do vị phụ thân thân sinh này đặt đi, nếu ngày sau đứa bé có hỏi đến, ta sẽ nói với nàng, tuy nàng theo họ ta, nhưng mà tên của nàng là do phụ thân thân sinh đặt. ” Mặt Đông Phương Triệt lại không chút thay đổi bổ sung thêm một câu.

Quân Mặc Thần bị Đông Phương Triệt nói như vậy lại phảng phất như không nghe thấy, chỉ lo thủ ở bên giường Vân Thanh Nhiễm, thỉnh thoảng còn chơi đùa với nữ nhi của bọn họ một chút.

Lời này ngay cả Mộc Bách Dương nghe thấy cũng không chịu nổi, “Đông Phương công tử, như vậy, không tốt lắm đâu?”

“Đúng vậy Đông Phương công tử, ngài, không phải còn có Hạ Hầu tiểu thư sao?” Quân Kiệt vội vàng hỗ trợ nói chuyện. Đông Phương công tử, ngài liền giơ cao đánh khẽ, đừng ở đây kích thích gia chúng ta, ngươi cho là trong lòng gia chúng ta không khó chịu à! Gia là mặc kệ trong lòng mình có bao nhiêu thống khổ, cũng không muốn thế tử phi nương nương chịu tổn thương, chẳng qua mọi chuyện khó có thể thập toàn thập mỹ.

“Người ta muốn là nữ nhi, chưa nói là muốn nữ nhân của hắn, nữ nhân của hắn ngày sau sẽ có người khác tiếp nhận, nàng còn trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ hắn muốn nàng vì hắn mà thủ tiết cả đời.” Đông Phương Triệt khoanh tay mà đứng trước giường Vân Thanh Nhiễm, trên mặt là một bộ mặt người chết ngàn năm như một.

Vẻ mặt Quân Kiệt xấu hổ, vội nói sang chuyện khác, miễn cho làm cho gia của bọn họ nghe được càng nhiều càng thương tâm.

“Ta nói này Mộc tiên sinh, như thế nào lại không thấy con trai của ngươi, hắn đã cứu thế tử phi nương nương của chúng ta, là công thần lớn nhất đấy!” Quân Kiệt vỗ bả vai Mộc Bách Dương, cố ý cười rất lớn.

“Hắn nhớ lại lời Hồng Dược khi còn sống nói với hắn, đang nghiên cứu phương pháp cứu thế tử gia.” Mộc Bách Dương hồi đáp.

“Ồ, hóa ra là đi nghiên cứu phương pháp cứu thế tử gia!” Quân Kiệt “Ha ha” cười, bỗng nhiên nhận thấy được có cái gì đó không đúng, “Đợi chút, ngươi vừa mới nói cái gì, nhớ tới lời nói trước khi mất của Hồng Dược? Chuyện hắn đi nghiên cứu phương pháp cứu thế tử gia này ngươi đã nói, nhưng mà ngươi chưa nói việc này và Hồng Dược có quan hệ gì nha, lại nói không phải hắn đã quên Hồng Dược sao, trí nhớ có liên quan đến Hồng Dược đều rối loạn sao?”

Kỳ thật Quân Kiệt đã hỏi Mộc Bách Dương hai ngày nay Mộ Dung Tu đang làm gì, Mộc Bách Dương cũng nói Mộ Dung Tu đang nghiên cứu phương pháp trị bệnh cho Quân Mặc Thần, hắn cũng không quá chú ý, đoán chừng Mộ Dung Tu không đành lòng nhìn gia của bọn họ cứ như vậy mà đi, liền đóng cửa nghĩ cách thôi. 

Nhưng mà Mộc Bách Dương không nói cho hắn biết chuyện này còn có liên quan tới Hồng Dược!

“Sau khi đỡ đẻ cho thế tử phi nương nương hắn liền tỉnh táo lại, sau đó nhớ đến lời cuối cùng trước khi mất Hồng Dược nói cho hắn, nói là muốn dùng máu cuống rốn cốt nhục thân sinh của thế tử gia làm thuốc dẫn, phối chế ra thuốc điều trị tận gốc bệnh tình của thế tử gia.”

Mộc Bách Dương cho là mình nói với mọi người Mộ Dung Tu đang phối chế phương thuốc là đủ rồi, cũng không đề cập nhiều đến chuyện Mộ Dung Tu thanh tỉnh, vốn dĩ chuyện Mộ Dung Tu thanh tỉnh là đại hỷ, nhưng mà dưới tình huống như vậy, Mộc Bách Dương cảm thấy đây không phải là lúc nói chuyện này. 

“Tại sao ngươi không nói sớm!” Quân Kiệt thật sự là bị Mộc Bách Dương làm cho tức chết rồi, chuyện trọng đại như vậy sao ông ta lại không nói, đây hoàn toàn là hai khái niệm  được không? “Máu cuống rốn của cốt nhục thân sinh, không phải nương nương vừa sinh sao, ta đi nhìn xem, nhìn xem còn có thể đem vật kia đến không!”

“Không cần, ngày đó Tu nhi đã lấy đi rồi.” Mộc Bách Dương ngăn cản Quân Kiệt, miễn cho hắn làm việc vô dụng.

Quân Kiệt rất muốn mắng chửi người, chuyện trọng yếu như vậy mà đến bây giờ lão già này mới nói, ông ta có biết hay không thiếu chút nữa ông đã hại gia gia cùng thế tử phi nương nương nhà hắn!

Quân Kiệt quay đầu nhìn về phía Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm, hai người không có động tác gì, không phải là không có cảm tưởng, mà là không dám có, sợ kết quả sẽ làm cho họ mừng hụt, nhưng mà đây cũng là tin tức tốt, ít nhất là có hy vọng!

Đúng lúc này, Mộ Dung Tu quần áo tả tơi đã bế quan hai ngày chạy đến, trong tay còn cầm một cái bình sứ.

“Ta làm được, ta đã làm được!” Mộ Dung Tu hưng phấn mà hô, hắn làm được, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà mẫu thân giao cho hắn! 

Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần liếc nhìn nhau, ngay cả tay Quân Mặc Thần cũng khẽ run.

Hắn đã chuẩn bị tốt cho việc rời xa nàng cùng nữ nhi!

Mộ Dung Tu cầm thuốc đi tới trước mặt Quân Mặc Thần, “Ta không biết lúc trước ngươi có nghe qua y thuật của Thương Lan giáo hay không, ta đem thuốc này giao cho ngươi, có chút việc ta phải nói rõ cho ngươi, thuốc của Thương Lan giáo, là thuốc cũng là độc, liều thuốc uống phải vừa đủ, thiếu thì không thể trừ tận gốc, thừa thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, nếu trong lúc đó xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, thì thuốc sẽ biến thành độc.”

Tay Quân Mặc Thần nhận lấy lọ thuốc của Mộ Dung Tu, “Uống hết toàn bộ đúng không?”

“Đúng, toàn bộ.” Liều thuốc Mộ Dung Tu đã điều chế tốt, “Ta cũng nói cho ngươi biết, nếu phương thuốc của ta có chút sai lầm, mặc kệ là liều lượng hay dược liệu, chỉ cần sai, ngươi sẽ chết, hơn nữa còn chết một cách vô cùng khó coi, bệnh của ngươi rất đặc thù, thuốc dẫn này cũng chỉ có một phần, ta cũng không cách nào tìm người hoặc là động vật khác thử thuốc cho ngươi, nếu sai, ngươi sẽ chết.”

“Dù sao cũng chết, có cái gì tệ hại hơn có thể so sánh với tình huống hiện tại của ta sao?” Quân Mặc Thần quay đầu nhìn liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, “Nhiễm Nhi, nàng có muốn ta đi ra ngoài uống thuốc không?”

Nàng từng nói, không muốn đợi đến ngày hắn chết, cũng không muốn nhìn thấy hắn chết. 

“Không giống nhau, lúc này chàng có cơ hội sống, nếu là có cơ hội, ta nguyện ý cùng chàng bắt lấy cơ hội này.” Tình huống lúc này không giống trước kia, lúc trước Quân Mặc Thần đã bị phán tử hình, chỉ có thể chờ đợi tử vong đến, như vậy rất thống khổ, lúc này đây ít nhất còn có cơ hội sống, có cơ hội sống, cho nên nàng muốn ở bên cạnh hắn, cùng cá cược với vận mệnh một lần.

“Được.” Tay trái Quân Mặc Thần cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, tay phải cầm lấy bình dược, đem thuốc ở bên trong uống một hơi cạn sạch.

Kế tiếp, chỉ cần chờ đợi dược tính phát tác là được rồi.

Y thuật của Hồng Dược nhất mạch luôn luôn dùng thuốc mạnh, cho nên quá trình chờ đợi cũng không lâu.

Quả nhiên, không lâu sau, Quân Mặc Thần liền có phản ứng.

Ngực truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, một cỗ khí màu đen hiện lên trên mặt của Quân Mặc Thần, bờ môi của hắn bắt đầu biến đen, mấy chỗ gân mạch cũng nổi lên, lộ ra màu sắc tím đen không tầm thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương