Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
-
Chương 132: Nôn ra người công chúa
Mấy người đó tuy đè thấp âm thanh, nhưng lời nói của bọn họ vẫn lọt hết vào trong tai của Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, người tập võ vốn rất thính.
“Nếu hôm nay mọi người đều có hứng thú như vậy, bản thế tử thật ra đang nhớ lại không ít chuyện thú vị, không bằng lấy ra chia sẻ với mọi người nhỉ.”
Lời nói nầy của Quân Mặc Thần có chút đột ngột, ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn thế nào.
“Mặc Thần ca ca muốn kể cho chúng ta chuyện thú vị? Được nha, chúng ta nhất định chăm chú lắng nghe.” Công chúa Thiên Duyệt vẻ mặt vui mừng tiếp lời.
“Khụ khụ… Nói ra… câu chuyện mà bản thế tử muốn kể, cũng có liên quan đến công chúa Thiên Duyệt!” Quân Mặc Thần điềm nhiên như không.
Lời nói của hắn thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Thanh Nhiễm.
“Vậy ạ? Không lẽ Mặc Thần ca ca muốn kể chuyện lúc nhỏ của ta?” Trên mặt công chúa Thiên Duyệt nhuốm lên sắc hồng, càng làm cho dung mạo khuynh thành của nàng ta thêm xinh đẹp động lòng người.
Quân Mặc Thần chỉ nở nụ cười, không trả lời thẳng câu hỏi của công chúa Thiên Duyệt.
“Mấy năm trước… lúc Bắc Yến sai sứ tới, công chúa Thiên Duyệt ngồi sau màn tơ khảy một khúc tri âm tri kỷ cho các vị sứ thần, khụ khụ khụ, khiến sứ thần ồn ào khen ngợi, sau đó, khụ khụ, vị cung nữ bên cạnh công chúa qua đời, nói đến cũng khéo, công chúa Thiên Duyệt từ nhỏ phiền nhất chính là đánh đàn, không ngờ đến ngày giỗ có sứ thần tới lại đột nhiên tăng tiến, khiến người khác không thể không tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Các ngươi nói có thú vị không?”
Quân Mặc Thần thật sự coi chuyện này thành một chuyện thú vị để kể cho mọi người nghe, ngữ khí nhàn nhạt.
“Năm ngoái, khụ khụ… mùa đông, công chúa Thiên Hà lại rơi xuống hồ nước ở trong ngự hoa viên, suýt mất nửa cái mạng, may mắn Cửu hoàng tử đúng lúc cứu được tiểu công chúa lên, khụ khụ khụ… Mọi người đều nói, công chúa Thiên Hà tính tình bướng bỉnh, chạy loạn khắp nơi, một lần không chú ý, tự mình trượt chân rơi vào trong nước, thật đáng đời. Khụ khụ khụ khéo là, trước khi công chúa Thiên Hà rơi xuống nước, công chúa Thiên Duyệt vừa vặn cũng ở trong ngự hoa viên, ở ngay trong đình bên hồ, đang ăn điểm tâm nghe tiếng đàn du dương của tỳ nữ, khụ khụ… Thú vị hơn là, một người sống sờ sờ như công chúa Thiên Hà rơi vào trong nước, vậy mà công chúa Thiên Duyệt lại không nhìn thấy. Khụ khụ khụ… các ngươi nói có thú vị không?”
“Khụ khụ… vì sao các ngươi chỉ nghe ta nói mà không cười chứ, chuyện này không phải so với chuyện hồi nãy các ngươi cúi đầu xì xào bàn tán buồn cười hơn nhiều à?” Quân Mặc Thần như không cảm nhận được áp khí cực kỳ thấp ở hiện trường mà nói tiếp.
Sắc mặt công chúa Thiên Duyệt trắng bệch, Quân Mặc Thần nói đều là sự thật, là sự thật không thể gặp người, là sự thật mà cho đến bây giờ công chúa Thiên Duyệt cũng không hy vọng bị người khác biết và cũng luôn cho rằng không có người nào biết.
Một mặt xấu xí cứ như vậy bị người ta vạch trần, còn bị nam nhân mình luôn tâm niệm vạch trần, việc này đối với công chúa Thiên Duyệt mà nói, như đang vô tình đâm một đao tàn nhẫn vào nơi chết người nhất trên ngực nàng ta.
Yến hội tốt đẹp là thế nhất thời lâm vào không khí quỷ dị, sắc mặt mọi người không có một người nào là dễ coi, thế tử gia đây chẳng khác nào đang nhục nhã công chúa Thiên Duyệt ở trước mặt mọi người!
“Mặc Thần ca ca, huynh có biết những lời mới rồi của huynh đại biểu cho cái gì không?” Quân Mặc Thần trước mặt nhiều người như vậy, lại nói hết những lời khó nghe ra khỏi miệng, công chúa Thiên Duyệt có muốn vãn hồi lại mọi chuyện cũng khó.
“Bản thế tử rất rõ ràng, cho nên tiện thể để mọi người cũng hiểu rõ hơn một chút, ái phi của bản thế tử cho dù có chỗ thiếu sót, nhưng so với những người khác mà nói, thì tốt hơn nhiều, cho nên vẫn xin công chúa Thiên Duyệt đừng hữu ý vô tình khiến mọi người nảy sinh lòng thù địch hay xem thường ái phi của bản thế tử, bằng không bản thế tử sẽ không đảm bảo vì nóng lòng bảo vệ thê tử mà làm ra một vài việc khiến mọi người càng thêm khó xử đâu.” Nhìn Quân Mặc Thần như không có chút vui đùa nào, tâm tư tiềm ẩn của công chúa Thiên Duyệt giấu được người khác nhưng không thể gạt được hắn, hắn biết công chúa Thiên Duyệt đang làm cái gì.
Cho tới bây giờ Quân Mặc Thần chưa từng làm vậy với mình! Hôm nay hắn lại ở trước mặt mọi người khiến nàng khó coi! Hơn nữa còn là vì nữ nhân Vân Thanh Nhiễm này, cũng bởi vì lời nói của nàng hữu ý vô tình dẫn đường cho mọi người hướng đến phương diện nào đó, thậm chí cả lời quá phận nàng cũng chưa từng nói với Vân Thanh Nhiễm một cách quá đáng, hắn cứ công khai nói với nàng như vậy, cho nàng một sự khó xử lớn đến thế!
“Vì nàng ta ư?” Công chúa Thiên Duyệt không nói rõ được rốt cuộc là mình thương tâm nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn.
“Ái phi của bản thế tử, đương nhiên chỉ có bản thế tử mới được khi dễ, người khác, không được.”
Quân Mặc Thần trước mặt mọi người tuyên bố Vân Thanh Nhiễm thuộc sở hữu của hắn.
Hắn và Vân Thanh Nhiễm cãi nhau cũng được, chiến tranh lạnh cũng thế, cho dù hắn thật sự thương tổn tới nàng, thì cũng chỉ là hắn, người khác không thể.
Quân Mặc Thần thừa nhận mình ở một vài phương diện có dục vọng chiếm hữu thuộc về mình, mà cái dục vọng chiếm hữu ấy đang chậm rãi thể hiện ra…
Từ hai ngày này, không khó để Vân Thanh Nhiễm nhìn ra công chúa Thiên Duyệt là một người khôn ngoan, nàng ta sẽ không biểu hiện rõ ràng ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của mình ra ngoài, lấy tình huống trước mắt mà nói, nếu không phải có sức kiềm chế hơn người, thì lúc này đã sớm bộc phát rồi.
“Ha ha, tình cảm của Mặc Thần ca ca và thế tử phi thật sự là tốt đến mức làm cho người ta hâm mộ!” Công chúa Thiên Duyệt biết lúc này mình càng tức giận sẽ chỉ làm cho sự việc càng thêm bết bát, nên dưới tình huống biểu tình của mọi người đều đang cứng ngắc, cười với Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm nói: “Lại nói, Mặc Thần ca ca cưới tân nương tử, ta không thể về kịp uống rượu mừng của hai người, cũng không thể chúc mừng tân hôn của hai người.”
Nói xong, công chúa Thiên Duyệt tháo cái vòng chế tác tinh xảo mà mình đang đeo ở trên tay trái: “Không thể tặng lễ vật vào đúng ngày đại hôn của ngươi và Mặc Thần ca ca thật sự là có lỗi, phần lễ vật đến muộn này mong rằng thế tử phi không ghét bỏ.”
Công chúa Thiên Duyệt giống như quên hết những lời Quân Mặc Thần vừa nói, còn thoải mái tặng Vân Thanh Nhiễm một phần lễ vật tân hôn muộn.
“A? Ta từng thấy vòng tay này, mấy ngày trước ở trong Trân Thúy Các ta đã nhìn qua, thích vô cùng, nhưng chưởng quầy nói đã có người đặt rồi, lúc đó ta thất vọng vô cùng luôn! Thì ra là được công chúa điện hạ đặt!”
“Vòng tay thật đẹp!”
Vừa rồi vòng tay luôn được giấu trong ống tay áo của công chúa Thiên Duyệt, không ai nhìn thấy, lúc này vòng tay được lấy ra, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, đưa đến từng tiếng than kinh ngạc.
Vòng tay được chế tác rất tinh mỹ, làm từ vàng, thân vòng có một con phượng hoàng đang bay, trông rất sống động, nhất là đuôi phượng, giống như đang thướt tha lay động, trên đuôi phượng có đính ngọc, thủ pháp đính ngọc cao siêu, chắc chắn do cao thủ làm ra, từ màu sắc không khó nhìn ra, là dùng phỉ thúy thượng hạng. Mà mắt phượng hoàng là dùng đá mắt mèo để làm, tuy nhỏ nhưng hết sức có thần, hệt như mắt thật, đang lấy tư thế cao quý ngạo thị nhân gian bách thái.
Quả là một chiếc vòng khiến nữ nhân nhìn thấy đều sinh ra ham muốn giữ lấy, thế nhưng Vân Thanh Nhiễm lại không có hứng thú với chiếc vòng tay đó.
Thứ này là sản phẩm của Trân Thúy Các, nói trắng ra là đồ trong nhà của Vân Thanh Nhiễm, nếu nàng coi trọng, đã sớm “lấy quyền mưu tư*” để chiếm dụng, còn chờ tới bây giờ à? Đương nhiên đáp án là không.
(*: dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi)
Cho nên chiếc vòng tay được công chúa Thiên Duyệt cho là lễ vật trân quý muốn tặng cho Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm cũng không hiếm lạ.
Không mang ơn, cũng không khóc lóc rơi lệ, ngay cả biểu tình cảm ơn Vân Thanh Nhiễm cũng keo kiệt lộ ra, lại càng không cho công chúa Thiên Duyệt mặt mũi chính là, Vân Thanh Nhiễm thậm chí không đưa tay nhận lấy vòng tay cấp bậc trên cả cao đoan đại khí*, xinh đẹp khó tin trong mắt mọi người.
(*: có đẳng cấp, có thưởng thức)
Tay công chúa Thiên Duyệt vươn ra cứ cương lại tại chỗ như vậy, có vẻ rất xấu hổ.
“Khụ khụ khụ… vòng tay của ái phi cũng không nhọc công chúa Thiên Duyệt quan tâm, tự có bản thế tử lo cho nàng.”
Lời nói của Quân Mặc Thần lại một lần nữa khiến công chúa Thiên Duyệt khó chịu vô cùng.
Trời ơi, hai vợ chồng này rốt cuộc dựa vào gì mà vứt bỏ như vậy hả? Bọn họ nghĩ bọn họ là ai? Đúng, bọn họ là thế tử và thế tử phi, thân phận cao quý, nhưng ở trước mặt công chúa điện hạ, hai người các ngươi rõ ràng là muốn cao hơn một tầng, các ngươi dựa vào cái gì không chừa mặt mũi cho công chúa?
Vân Thanh Nhiễm đem mỗi một biểu cảm của công chúa Thiên Duyệt đều thu vào trong mắt, đang định mở miệng nói điều gì đó, ai biết miệng vừa mới mở, đã xảy ra việc ngoài ý muốn!
Bất ngờ không kịp phòng bị, ngay cả chính Vân Thanh Nhiễm cũng không đoán trước được sẽ có tình huống như vậy phát sinh.
“Ọe ——”
Vân Thanh Nhiễm dưới tình huống không hề đoán trước, nôn ra!
Một lần nôn này giống như một quả bom phát nổ, chấn động toàn trường hỗn loạn một mảnh.
Công chúa Thiên Duyệt cương cứng tại chỗ, nàng ta ở vị trí đối diện Vân Thanh Nhiễm, bị Vân Thanh Nhiễm nôn lên cả người, một thân trang phục đỏ rực hào khí tiêu sái suất khí không mất vẻ lộng lẫy nháy mắt bị phá hỏng, dính đầy vật dơ bẩn. Màu đỏ vốn nổi bật lại bị tạp sắc bao trùm, ngọc bội yêu thích mà nàng ta đeo bên hông cũng không thể may mắn thoát khỏi…
Công chúa Thiên Duyệt từ lúc nhỏ hiểu chuyện đến nay cũng chưa từng chật vật như vậy! Sau khi bị Quân Mặc Thần vạch trần chuyện xấu trước mọi người, lại bị Vân Thanh Nhiễm nôn ra một thân!
Quân Mặc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Thanh Nhiễm: “Khó chịu à?” Thấy nàng nôn, Quân Mặc Thần nhíu mày lần thứ n, tay vỗ lưng Vân Thanh Nhiễm càng thêm nhẹ nhàng.
“Ta… ọe ——” Một câu nói còn chưa dứt lời đã lại nôn ra.
Công chúa Thiên Duyệt còn chưa trở lại bình thường đã bị Vân Thanh Nhiễm nôn lên người lần thứ hai.
Lúc này những người khác không thể ngồi chờ chết, thân là chủ nhà Đỗ Phi Hà vội vàng ra lệnh cho hạ nhân tiến lên kéo công chúa Thiên Duyệt ra, để tránh cho công chúa điện hạ tôn quý lại một lần nữa gặp phải đãi ngộn cực kỳ bi thảm này.
Vân Thanh Nhiễm thề mình không cố ý, từ lúc bị nhốt ở trong phòng đi ra đến giờ, dạ dày nàng có tình huống nôn mửa không thoải mái, đó là do dạ dày không khỏe, sau đó trải qua điều dưỡng đã tốt hơn nhiều, gần đây không còn phát sinh chuyện này nữa.
Hơn nữa trước đây cho dù muốn nôn, Vân Thanh Nhiễm cũng có tư tưởng chuẩn bị, khi ăn cái gì có cảm giác buồn nôn mơ hồ, thì chính mình chịu đựng cảm giác muốn nôn ăn nốt thứ đó, làm xong rồi sẽ chuẩn bị tinh thần nôn ra bất cứ lúc nào, chưa từng làm hại người khác.
Lần này tới rất đột nhiên, chính nàng cũng bị hoảng sợ.
“Không phải đã điều dưỡng rất tốt rồi à?” Quân Mặc Thần cau mày, phụng phịu, vừa buồn bực vừa đau lòng. “Vừa rồi không thấy nàng ăn cái gì, vì sao lại như vậy?”
Ngay cả vừa rồi nàng có ăn gì không mà hắn cũng biết? Chẳng phải vừa rồi hắn không chú ý đến nàng ư?
Vân Thanh Nhiễm có thể nói mình không bị gì không? Hình như không có sức thuyết phục.
“Nói chung là y thuật của Mộc tiên sinh không tốt, chưa chữa khỏi hoàn toàn cho ta!” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, nói đùa một câu.
“Xem ra Vương phủ nuôi người nhàn rỗi hơi nhiều rồi.” Bộ dáng này của Quân Mặc Thần, nếu như Mộc Bách Dương ở trước mặt hắn lúc này, phỏng chừng không quả ngon để ăn. “Đi thôi, về vương phủ trước đi.” Quân Mặc Thần vỗ vai Vân Thanh Nhiễm, ý tứ muốn rời đi rất rõ ràng.
Bên cạnh có người nhìn không được: “Thế tử gia, ngài và thế tử phi cứ rời khỏi như vậy thì không tốt lắm đâu?” Thế tử phi của ngài đã nôn cả lên người công chúa điện hạ đó! Tuy tính tình công chúa có tốt, rất thân thiết với bọn họ, cũng không có nghĩa là làm ra chuyện như vậy còn có thể không nhìn đến, đây chính là đại bất kính với công chúa điện hạ!
“Ngươi muốn cản ta?” Sắc mặt Quân Mặc Thần không tốt, tuy sắc mặt hắn từng không tốt, nhưng đó là vì thân thể không tốt nên mới tái nhợt, lúc này là do mất hứng.
“Không, không dám… Ta không có ý đó, chỉ là công chúa Thiên Duyệt nàng…” Đối phương có chút sợ sệt, dù sao cũng là thế tử gia, hơn nữa còn là tổ tông sắp chết, không thể trêu vào!
“Công chúa Thiên Duyệt cũng không phải ái phi của bản thế tử, bản thế tử quản nàng ta làm gì?” Nữ nhân của hắn hắn quản, không phải nữ nhân của hắn hắn không quan tâm.
“Này… Này…” Người nọ bị Quân Mặc Thần làm cho á khẩu, rõ ràng thế tử gia đang ngụy biện, nhưng lại ở dưới tình huống không thể chống đối thế tử gia không biết nên nói rõ quan điểm của mình như thế nào.
Quân Mặc Thần không có hứng thú nghe đối phương “này này kia kia”: “Cút ngay.”
Ngữ khí của thế tử gia cũng không hung hãn, ngược lại có chút khuất phục, nhưng mang theo sự quyết đoán chỉ thuộc về hắn, khiến những nam nhân có ý đồ ngăn cản Quân Mặc Thần lần lượt thối lui.
Không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, cũng mặc công chúa Thiên Duyệt đang được mọi người vây quay lo lắng, mang Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Đỗ phủ.
Trên đường trở về Vân Thanh Nhiễm lại không nôn nữa.
“Cảm ơn.” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang ôm nàng của Quân Mặc Thần ra, ở trong xe ngựa bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.
Quân Mặc Thần lại cố ý kéo Vân Thanh Nhiễm lại, cánh tay ôm lấy Vân Thanh Nhiễm tuy có hơi gầy, nhưng không thể phủ nhận là rất có lực.
“Khụ khụ khụ… đừng giận nữa được không, ta nhận thua.” Quân Mặc Thần mang theo chút bất đắc dĩ cùng chút sủng nịch mà cười, rất nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm.
“Hả?” Vân Thanh Nhiễm ngây người, không thể lập tức tiêu hóa lời nói mới rồi của Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần ở trước mặt người ngoài che chở nàng là một chuyện, cãi nhau với nàng lại là một chuyện khác. Mà hắn… vừa nói hắn nhận thua? Không náo loạn? Vậy là xong?
Quân Mặc Thần cố ý mở mắt, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nhìn đường lớn phồn hoa huyên náo bên ngoài, mà giọng nói của hắn lại trầm tĩnh như đang ẩn dưới vực sâu vạn trượng: “… vẫn giận ta à?”
“Nói thừa!” Nàng tân tân khổ khổ tìm được hải đường bảy màu cứ như vậy bị hắn đạp nát từng cước từng cước, nàng không tức mới là lạ.
“Đừng tức giận nữa được không?”
Quân Mặc Thần phát hiện giận dỗi với Vân Thanh Nhiễm, kết quả chỉ có mình hắn khổ.
Vì người sẽ bởi vậy mà rầu rĩ không vui chỉ có hắn, Vân Thanh Nhiễm đúng là tức giận, nhưng chỉ tức giận đơn thuần, mà hắn ngoài tức giận ra còn đau lòng cho nàng, đẩy nàng đến trước mặt kẻ khác, là muốn nàng chủ động đến gần hắn một chút, kết quả nàng chưa nhích lại gần thì mình đã không nỡ trước rồi, chứng kiến người khác gây khó dễ với nàng, thấy thân thể nàng không thoải mái, mình lại khó chịu, kết quả là hắn tự giày vò chính mình đến mệt.
Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nam nhân này có thể làm ra vài chuyện có tư duy bình thường như người khác được không? Lúc thì phát giận không hiểu ra sao cả, hiện tại lại càng khó hiểu! (Tác giả thiếu đạo đức: cô đừng đoán tâm tư của nam nhân rơi vào bể tình, đoán đến đoán đi cô cũng không đoán ra đâu)
Vân Thanh Nhiễm tự động giữ một khoảng cách với Quân Mặc Thần, nếu yêu mạng, nên cách xa thế tử gia.
“Khụ khụ khụ… Lần sau, không được lại tự chủ trương một mình nữa, phải báo cho ta biết trước, khụ khụ khụ… nàng cứ như vậy khiến cho người nhà lo lắng có biết không? Đây là một thói quen không tốt, phải sửa. Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nghĩa chính ngôn từ nói quy định ra, giống như cha mẹ dặn dò đứa con chưa trưởng thành của mình phải về nhà đúng giờ.
Âm thanh phù phiếm của hắn mang theo từ tính trước sau như một, thâm thúy như tiếng vọng đến từ dưới vực sâu, lại kỳ ảo như nước suối róc rách.
Khiến người nhà lo lắng? Vân Thanh Nhiễm ngây ra một lúc. Hắn phát hỏa lớn như thế là vì vậy ư?
“Ta không biết nên ở chung với người nhà như thế nào.” Nàng chưa từng có một gia đình thực sự trên ý nghĩa, bất kể là ở nơi này hay ở thế giới nơi mà nàng đã cách xa.
“Ừ?” Tim Quân Mặc Thần bị bóp chặt, hắn như đã quên, Vân Thanh Nhiễm ở trên vài phương diện bị thiếu hụt.
“Không sao.” Vân Thanh Nhiễm không muốn rối rắm nhiều về vấn đề này, nàng không biết làm một người đa cảm, không làm được kiểu người bi tình. Quân Mặc Thần nói rất có đạo lý nàng sẽ cố gắng sửa lại, ít nhất sẽ học làm một người nhà có đủ tư cách.
“Vậy còn giận không?”
“Nói thừa!”
Sao dễ nguôi giận như vậy?
Vân Thanh Nhiễm rất ít khi tức giận với người khác, là do tính cách quyết định.
Nếu nàng ghét một người, sẽ tránh không gặp, lúc không thể tránh thì nhìn thẳng vấn đề, không phải ngươi chết thì ta chết, biện pháp giải quyết đơn giản mà khắc nghiệt.
Vân Thanh Nhiễm cảm thấy, sẽ tức giận là bởi vì đối phương là người mà mình quan tâm, hoặc là nói trúng một góc nào đó mà mình để ý. Chẳng hạn như bị người ta mắng cha mẹ mình sẽ tức giận, vì cha mẹ là người mình quan tâm, lại như bị người yêu phản bội sẽ tức giận, bởi người yêu cũng là người mình để ý, lại ví như sẽ bởi vì một vài chuyện bất công phát sinh ở đâu đó trên thế giới mà tức giận, bởi vì cảm thấy cùng cảnh ngộ, cho nên để ý, cho nên tức giận.
Vân Thanh Nhiễm quan tâm Quân Mặc Thần, về phần vì sao lại quan tâm, Vân Thanh Nhiễm chưa từng miệt mài theo đuổi tình cảm của mình dành cho Quân Mặc Thần Thần hiện tại đến tột cùng là cái dạng gì.
“Ngươi phải đền hải đường bảy màu cho ta.” Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần, không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, hắn có lý do tức giận là có thể giẫm nát hoa hải đường của nàng à? Đáng giận!
“Khụ khụ khụ… Không phải nàng lấy ra tặng cho ta rồi à?”
“Không phải ngươi không cần sao? Vậy thì vẫn là của ta, ngươi phá hủy đồ của ta, không phải nên bồi thường à?”
“Khụ khụ khụ… bản thế tử, khụ khụ… cũng không có hải đường bảy màu để trả.”
“Vậy lấy lấy thứ khác để đền.”
“Ái phi cảm thấy, nên bồi thường như thế nào? Khụ khụ khụ… thân bệnh này của bản thế tử, không có sức lực làm gì dài lâu, nhưng nếu thật sự cần có thể cống hiến sức lực vì ái phi nàng, nói chung cũng chỉ có lúc vào ban đêm, khụ khụ khụ… Không bằng đêm nay bản thế tử triệu ái phi thị tẩm, dùng bồi thường ái phi có được không?”
“Nghĩ hay thật!”
“Nếu hôm nay mọi người đều có hứng thú như vậy, bản thế tử thật ra đang nhớ lại không ít chuyện thú vị, không bằng lấy ra chia sẻ với mọi người nhỉ.”
Lời nói nầy của Quân Mặc Thần có chút đột ngột, ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn thế nào.
“Mặc Thần ca ca muốn kể cho chúng ta chuyện thú vị? Được nha, chúng ta nhất định chăm chú lắng nghe.” Công chúa Thiên Duyệt vẻ mặt vui mừng tiếp lời.
“Khụ khụ… Nói ra… câu chuyện mà bản thế tử muốn kể, cũng có liên quan đến công chúa Thiên Duyệt!” Quân Mặc Thần điềm nhiên như không.
Lời nói của hắn thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Thanh Nhiễm.
“Vậy ạ? Không lẽ Mặc Thần ca ca muốn kể chuyện lúc nhỏ của ta?” Trên mặt công chúa Thiên Duyệt nhuốm lên sắc hồng, càng làm cho dung mạo khuynh thành của nàng ta thêm xinh đẹp động lòng người.
Quân Mặc Thần chỉ nở nụ cười, không trả lời thẳng câu hỏi của công chúa Thiên Duyệt.
“Mấy năm trước… lúc Bắc Yến sai sứ tới, công chúa Thiên Duyệt ngồi sau màn tơ khảy một khúc tri âm tri kỷ cho các vị sứ thần, khụ khụ khụ, khiến sứ thần ồn ào khen ngợi, sau đó, khụ khụ, vị cung nữ bên cạnh công chúa qua đời, nói đến cũng khéo, công chúa Thiên Duyệt từ nhỏ phiền nhất chính là đánh đàn, không ngờ đến ngày giỗ có sứ thần tới lại đột nhiên tăng tiến, khiến người khác không thể không tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Các ngươi nói có thú vị không?”
Quân Mặc Thần thật sự coi chuyện này thành một chuyện thú vị để kể cho mọi người nghe, ngữ khí nhàn nhạt.
“Năm ngoái, khụ khụ… mùa đông, công chúa Thiên Hà lại rơi xuống hồ nước ở trong ngự hoa viên, suýt mất nửa cái mạng, may mắn Cửu hoàng tử đúng lúc cứu được tiểu công chúa lên, khụ khụ khụ… Mọi người đều nói, công chúa Thiên Hà tính tình bướng bỉnh, chạy loạn khắp nơi, một lần không chú ý, tự mình trượt chân rơi vào trong nước, thật đáng đời. Khụ khụ khụ khéo là, trước khi công chúa Thiên Hà rơi xuống nước, công chúa Thiên Duyệt vừa vặn cũng ở trong ngự hoa viên, ở ngay trong đình bên hồ, đang ăn điểm tâm nghe tiếng đàn du dương của tỳ nữ, khụ khụ… Thú vị hơn là, một người sống sờ sờ như công chúa Thiên Hà rơi vào trong nước, vậy mà công chúa Thiên Duyệt lại không nhìn thấy. Khụ khụ khụ… các ngươi nói có thú vị không?”
“Khụ khụ… vì sao các ngươi chỉ nghe ta nói mà không cười chứ, chuyện này không phải so với chuyện hồi nãy các ngươi cúi đầu xì xào bàn tán buồn cười hơn nhiều à?” Quân Mặc Thần như không cảm nhận được áp khí cực kỳ thấp ở hiện trường mà nói tiếp.
Sắc mặt công chúa Thiên Duyệt trắng bệch, Quân Mặc Thần nói đều là sự thật, là sự thật không thể gặp người, là sự thật mà cho đến bây giờ công chúa Thiên Duyệt cũng không hy vọng bị người khác biết và cũng luôn cho rằng không có người nào biết.
Một mặt xấu xí cứ như vậy bị người ta vạch trần, còn bị nam nhân mình luôn tâm niệm vạch trần, việc này đối với công chúa Thiên Duyệt mà nói, như đang vô tình đâm một đao tàn nhẫn vào nơi chết người nhất trên ngực nàng ta.
Yến hội tốt đẹp là thế nhất thời lâm vào không khí quỷ dị, sắc mặt mọi người không có một người nào là dễ coi, thế tử gia đây chẳng khác nào đang nhục nhã công chúa Thiên Duyệt ở trước mặt mọi người!
“Mặc Thần ca ca, huynh có biết những lời mới rồi của huynh đại biểu cho cái gì không?” Quân Mặc Thần trước mặt nhiều người như vậy, lại nói hết những lời khó nghe ra khỏi miệng, công chúa Thiên Duyệt có muốn vãn hồi lại mọi chuyện cũng khó.
“Bản thế tử rất rõ ràng, cho nên tiện thể để mọi người cũng hiểu rõ hơn một chút, ái phi của bản thế tử cho dù có chỗ thiếu sót, nhưng so với những người khác mà nói, thì tốt hơn nhiều, cho nên vẫn xin công chúa Thiên Duyệt đừng hữu ý vô tình khiến mọi người nảy sinh lòng thù địch hay xem thường ái phi của bản thế tử, bằng không bản thế tử sẽ không đảm bảo vì nóng lòng bảo vệ thê tử mà làm ra một vài việc khiến mọi người càng thêm khó xử đâu.” Nhìn Quân Mặc Thần như không có chút vui đùa nào, tâm tư tiềm ẩn của công chúa Thiên Duyệt giấu được người khác nhưng không thể gạt được hắn, hắn biết công chúa Thiên Duyệt đang làm cái gì.
Cho tới bây giờ Quân Mặc Thần chưa từng làm vậy với mình! Hôm nay hắn lại ở trước mặt mọi người khiến nàng khó coi! Hơn nữa còn là vì nữ nhân Vân Thanh Nhiễm này, cũng bởi vì lời nói của nàng hữu ý vô tình dẫn đường cho mọi người hướng đến phương diện nào đó, thậm chí cả lời quá phận nàng cũng chưa từng nói với Vân Thanh Nhiễm một cách quá đáng, hắn cứ công khai nói với nàng như vậy, cho nàng một sự khó xử lớn đến thế!
“Vì nàng ta ư?” Công chúa Thiên Duyệt không nói rõ được rốt cuộc là mình thương tâm nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn.
“Ái phi của bản thế tử, đương nhiên chỉ có bản thế tử mới được khi dễ, người khác, không được.”
Quân Mặc Thần trước mặt mọi người tuyên bố Vân Thanh Nhiễm thuộc sở hữu của hắn.
Hắn và Vân Thanh Nhiễm cãi nhau cũng được, chiến tranh lạnh cũng thế, cho dù hắn thật sự thương tổn tới nàng, thì cũng chỉ là hắn, người khác không thể.
Quân Mặc Thần thừa nhận mình ở một vài phương diện có dục vọng chiếm hữu thuộc về mình, mà cái dục vọng chiếm hữu ấy đang chậm rãi thể hiện ra…
Từ hai ngày này, không khó để Vân Thanh Nhiễm nhìn ra công chúa Thiên Duyệt là một người khôn ngoan, nàng ta sẽ không biểu hiện rõ ràng ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của mình ra ngoài, lấy tình huống trước mắt mà nói, nếu không phải có sức kiềm chế hơn người, thì lúc này đã sớm bộc phát rồi.
“Ha ha, tình cảm của Mặc Thần ca ca và thế tử phi thật sự là tốt đến mức làm cho người ta hâm mộ!” Công chúa Thiên Duyệt biết lúc này mình càng tức giận sẽ chỉ làm cho sự việc càng thêm bết bát, nên dưới tình huống biểu tình của mọi người đều đang cứng ngắc, cười với Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm nói: “Lại nói, Mặc Thần ca ca cưới tân nương tử, ta không thể về kịp uống rượu mừng của hai người, cũng không thể chúc mừng tân hôn của hai người.”
Nói xong, công chúa Thiên Duyệt tháo cái vòng chế tác tinh xảo mà mình đang đeo ở trên tay trái: “Không thể tặng lễ vật vào đúng ngày đại hôn của ngươi và Mặc Thần ca ca thật sự là có lỗi, phần lễ vật đến muộn này mong rằng thế tử phi không ghét bỏ.”
Công chúa Thiên Duyệt giống như quên hết những lời Quân Mặc Thần vừa nói, còn thoải mái tặng Vân Thanh Nhiễm một phần lễ vật tân hôn muộn.
“A? Ta từng thấy vòng tay này, mấy ngày trước ở trong Trân Thúy Các ta đã nhìn qua, thích vô cùng, nhưng chưởng quầy nói đã có người đặt rồi, lúc đó ta thất vọng vô cùng luôn! Thì ra là được công chúa điện hạ đặt!”
“Vòng tay thật đẹp!”
Vừa rồi vòng tay luôn được giấu trong ống tay áo của công chúa Thiên Duyệt, không ai nhìn thấy, lúc này vòng tay được lấy ra, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, đưa đến từng tiếng than kinh ngạc.
Vòng tay được chế tác rất tinh mỹ, làm từ vàng, thân vòng có một con phượng hoàng đang bay, trông rất sống động, nhất là đuôi phượng, giống như đang thướt tha lay động, trên đuôi phượng có đính ngọc, thủ pháp đính ngọc cao siêu, chắc chắn do cao thủ làm ra, từ màu sắc không khó nhìn ra, là dùng phỉ thúy thượng hạng. Mà mắt phượng hoàng là dùng đá mắt mèo để làm, tuy nhỏ nhưng hết sức có thần, hệt như mắt thật, đang lấy tư thế cao quý ngạo thị nhân gian bách thái.
Quả là một chiếc vòng khiến nữ nhân nhìn thấy đều sinh ra ham muốn giữ lấy, thế nhưng Vân Thanh Nhiễm lại không có hứng thú với chiếc vòng tay đó.
Thứ này là sản phẩm của Trân Thúy Các, nói trắng ra là đồ trong nhà của Vân Thanh Nhiễm, nếu nàng coi trọng, đã sớm “lấy quyền mưu tư*” để chiếm dụng, còn chờ tới bây giờ à? Đương nhiên đáp án là không.
(*: dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi)
Cho nên chiếc vòng tay được công chúa Thiên Duyệt cho là lễ vật trân quý muốn tặng cho Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm cũng không hiếm lạ.
Không mang ơn, cũng không khóc lóc rơi lệ, ngay cả biểu tình cảm ơn Vân Thanh Nhiễm cũng keo kiệt lộ ra, lại càng không cho công chúa Thiên Duyệt mặt mũi chính là, Vân Thanh Nhiễm thậm chí không đưa tay nhận lấy vòng tay cấp bậc trên cả cao đoan đại khí*, xinh đẹp khó tin trong mắt mọi người.
(*: có đẳng cấp, có thưởng thức)
Tay công chúa Thiên Duyệt vươn ra cứ cương lại tại chỗ như vậy, có vẻ rất xấu hổ.
“Khụ khụ khụ… vòng tay của ái phi cũng không nhọc công chúa Thiên Duyệt quan tâm, tự có bản thế tử lo cho nàng.”
Lời nói của Quân Mặc Thần lại một lần nữa khiến công chúa Thiên Duyệt khó chịu vô cùng.
Trời ơi, hai vợ chồng này rốt cuộc dựa vào gì mà vứt bỏ như vậy hả? Bọn họ nghĩ bọn họ là ai? Đúng, bọn họ là thế tử và thế tử phi, thân phận cao quý, nhưng ở trước mặt công chúa điện hạ, hai người các ngươi rõ ràng là muốn cao hơn một tầng, các ngươi dựa vào cái gì không chừa mặt mũi cho công chúa?
Vân Thanh Nhiễm đem mỗi một biểu cảm của công chúa Thiên Duyệt đều thu vào trong mắt, đang định mở miệng nói điều gì đó, ai biết miệng vừa mới mở, đã xảy ra việc ngoài ý muốn!
Bất ngờ không kịp phòng bị, ngay cả chính Vân Thanh Nhiễm cũng không đoán trước được sẽ có tình huống như vậy phát sinh.
“Ọe ——”
Vân Thanh Nhiễm dưới tình huống không hề đoán trước, nôn ra!
Một lần nôn này giống như một quả bom phát nổ, chấn động toàn trường hỗn loạn một mảnh.
Công chúa Thiên Duyệt cương cứng tại chỗ, nàng ta ở vị trí đối diện Vân Thanh Nhiễm, bị Vân Thanh Nhiễm nôn lên cả người, một thân trang phục đỏ rực hào khí tiêu sái suất khí không mất vẻ lộng lẫy nháy mắt bị phá hỏng, dính đầy vật dơ bẩn. Màu đỏ vốn nổi bật lại bị tạp sắc bao trùm, ngọc bội yêu thích mà nàng ta đeo bên hông cũng không thể may mắn thoát khỏi…
Công chúa Thiên Duyệt từ lúc nhỏ hiểu chuyện đến nay cũng chưa từng chật vật như vậy! Sau khi bị Quân Mặc Thần vạch trần chuyện xấu trước mọi người, lại bị Vân Thanh Nhiễm nôn ra một thân!
Quân Mặc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Thanh Nhiễm: “Khó chịu à?” Thấy nàng nôn, Quân Mặc Thần nhíu mày lần thứ n, tay vỗ lưng Vân Thanh Nhiễm càng thêm nhẹ nhàng.
“Ta… ọe ——” Một câu nói còn chưa dứt lời đã lại nôn ra.
Công chúa Thiên Duyệt còn chưa trở lại bình thường đã bị Vân Thanh Nhiễm nôn lên người lần thứ hai.
Lúc này những người khác không thể ngồi chờ chết, thân là chủ nhà Đỗ Phi Hà vội vàng ra lệnh cho hạ nhân tiến lên kéo công chúa Thiên Duyệt ra, để tránh cho công chúa điện hạ tôn quý lại một lần nữa gặp phải đãi ngộn cực kỳ bi thảm này.
Vân Thanh Nhiễm thề mình không cố ý, từ lúc bị nhốt ở trong phòng đi ra đến giờ, dạ dày nàng có tình huống nôn mửa không thoải mái, đó là do dạ dày không khỏe, sau đó trải qua điều dưỡng đã tốt hơn nhiều, gần đây không còn phát sinh chuyện này nữa.
Hơn nữa trước đây cho dù muốn nôn, Vân Thanh Nhiễm cũng có tư tưởng chuẩn bị, khi ăn cái gì có cảm giác buồn nôn mơ hồ, thì chính mình chịu đựng cảm giác muốn nôn ăn nốt thứ đó, làm xong rồi sẽ chuẩn bị tinh thần nôn ra bất cứ lúc nào, chưa từng làm hại người khác.
Lần này tới rất đột nhiên, chính nàng cũng bị hoảng sợ.
“Không phải đã điều dưỡng rất tốt rồi à?” Quân Mặc Thần cau mày, phụng phịu, vừa buồn bực vừa đau lòng. “Vừa rồi không thấy nàng ăn cái gì, vì sao lại như vậy?”
Ngay cả vừa rồi nàng có ăn gì không mà hắn cũng biết? Chẳng phải vừa rồi hắn không chú ý đến nàng ư?
Vân Thanh Nhiễm có thể nói mình không bị gì không? Hình như không có sức thuyết phục.
“Nói chung là y thuật của Mộc tiên sinh không tốt, chưa chữa khỏi hoàn toàn cho ta!” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, nói đùa một câu.
“Xem ra Vương phủ nuôi người nhàn rỗi hơi nhiều rồi.” Bộ dáng này của Quân Mặc Thần, nếu như Mộc Bách Dương ở trước mặt hắn lúc này, phỏng chừng không quả ngon để ăn. “Đi thôi, về vương phủ trước đi.” Quân Mặc Thần vỗ vai Vân Thanh Nhiễm, ý tứ muốn rời đi rất rõ ràng.
Bên cạnh có người nhìn không được: “Thế tử gia, ngài và thế tử phi cứ rời khỏi như vậy thì không tốt lắm đâu?” Thế tử phi của ngài đã nôn cả lên người công chúa điện hạ đó! Tuy tính tình công chúa có tốt, rất thân thiết với bọn họ, cũng không có nghĩa là làm ra chuyện như vậy còn có thể không nhìn đến, đây chính là đại bất kính với công chúa điện hạ!
“Ngươi muốn cản ta?” Sắc mặt Quân Mặc Thần không tốt, tuy sắc mặt hắn từng không tốt, nhưng đó là vì thân thể không tốt nên mới tái nhợt, lúc này là do mất hứng.
“Không, không dám… Ta không có ý đó, chỉ là công chúa Thiên Duyệt nàng…” Đối phương có chút sợ sệt, dù sao cũng là thế tử gia, hơn nữa còn là tổ tông sắp chết, không thể trêu vào!
“Công chúa Thiên Duyệt cũng không phải ái phi của bản thế tử, bản thế tử quản nàng ta làm gì?” Nữ nhân của hắn hắn quản, không phải nữ nhân của hắn hắn không quan tâm.
“Này… Này…” Người nọ bị Quân Mặc Thần làm cho á khẩu, rõ ràng thế tử gia đang ngụy biện, nhưng lại ở dưới tình huống không thể chống đối thế tử gia không biết nên nói rõ quan điểm của mình như thế nào.
Quân Mặc Thần không có hứng thú nghe đối phương “này này kia kia”: “Cút ngay.”
Ngữ khí của thế tử gia cũng không hung hãn, ngược lại có chút khuất phục, nhưng mang theo sự quyết đoán chỉ thuộc về hắn, khiến những nam nhân có ý đồ ngăn cản Quân Mặc Thần lần lượt thối lui.
Không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, cũng mặc công chúa Thiên Duyệt đang được mọi người vây quay lo lắng, mang Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Đỗ phủ.
Trên đường trở về Vân Thanh Nhiễm lại không nôn nữa.
“Cảm ơn.” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang ôm nàng của Quân Mặc Thần ra, ở trong xe ngựa bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.
Quân Mặc Thần lại cố ý kéo Vân Thanh Nhiễm lại, cánh tay ôm lấy Vân Thanh Nhiễm tuy có hơi gầy, nhưng không thể phủ nhận là rất có lực.
“Khụ khụ khụ… đừng giận nữa được không, ta nhận thua.” Quân Mặc Thần mang theo chút bất đắc dĩ cùng chút sủng nịch mà cười, rất nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm.
“Hả?” Vân Thanh Nhiễm ngây người, không thể lập tức tiêu hóa lời nói mới rồi của Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần ở trước mặt người ngoài che chở nàng là một chuyện, cãi nhau với nàng lại là một chuyện khác. Mà hắn… vừa nói hắn nhận thua? Không náo loạn? Vậy là xong?
Quân Mặc Thần cố ý mở mắt, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nhìn đường lớn phồn hoa huyên náo bên ngoài, mà giọng nói của hắn lại trầm tĩnh như đang ẩn dưới vực sâu vạn trượng: “… vẫn giận ta à?”
“Nói thừa!” Nàng tân tân khổ khổ tìm được hải đường bảy màu cứ như vậy bị hắn đạp nát từng cước từng cước, nàng không tức mới là lạ.
“Đừng tức giận nữa được không?”
Quân Mặc Thần phát hiện giận dỗi với Vân Thanh Nhiễm, kết quả chỉ có mình hắn khổ.
Vì người sẽ bởi vậy mà rầu rĩ không vui chỉ có hắn, Vân Thanh Nhiễm đúng là tức giận, nhưng chỉ tức giận đơn thuần, mà hắn ngoài tức giận ra còn đau lòng cho nàng, đẩy nàng đến trước mặt kẻ khác, là muốn nàng chủ động đến gần hắn một chút, kết quả nàng chưa nhích lại gần thì mình đã không nỡ trước rồi, chứng kiến người khác gây khó dễ với nàng, thấy thân thể nàng không thoải mái, mình lại khó chịu, kết quả là hắn tự giày vò chính mình đến mệt.
Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nam nhân này có thể làm ra vài chuyện có tư duy bình thường như người khác được không? Lúc thì phát giận không hiểu ra sao cả, hiện tại lại càng khó hiểu! (Tác giả thiếu đạo đức: cô đừng đoán tâm tư của nam nhân rơi vào bể tình, đoán đến đoán đi cô cũng không đoán ra đâu)
Vân Thanh Nhiễm tự động giữ một khoảng cách với Quân Mặc Thần, nếu yêu mạng, nên cách xa thế tử gia.
“Khụ khụ khụ… Lần sau, không được lại tự chủ trương một mình nữa, phải báo cho ta biết trước, khụ khụ khụ… nàng cứ như vậy khiến cho người nhà lo lắng có biết không? Đây là một thói quen không tốt, phải sửa. Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nghĩa chính ngôn từ nói quy định ra, giống như cha mẹ dặn dò đứa con chưa trưởng thành của mình phải về nhà đúng giờ.
Âm thanh phù phiếm của hắn mang theo từ tính trước sau như một, thâm thúy như tiếng vọng đến từ dưới vực sâu, lại kỳ ảo như nước suối róc rách.
Khiến người nhà lo lắng? Vân Thanh Nhiễm ngây ra một lúc. Hắn phát hỏa lớn như thế là vì vậy ư?
“Ta không biết nên ở chung với người nhà như thế nào.” Nàng chưa từng có một gia đình thực sự trên ý nghĩa, bất kể là ở nơi này hay ở thế giới nơi mà nàng đã cách xa.
“Ừ?” Tim Quân Mặc Thần bị bóp chặt, hắn như đã quên, Vân Thanh Nhiễm ở trên vài phương diện bị thiếu hụt.
“Không sao.” Vân Thanh Nhiễm không muốn rối rắm nhiều về vấn đề này, nàng không biết làm một người đa cảm, không làm được kiểu người bi tình. Quân Mặc Thần nói rất có đạo lý nàng sẽ cố gắng sửa lại, ít nhất sẽ học làm một người nhà có đủ tư cách.
“Vậy còn giận không?”
“Nói thừa!”
Sao dễ nguôi giận như vậy?
Vân Thanh Nhiễm rất ít khi tức giận với người khác, là do tính cách quyết định.
Nếu nàng ghét một người, sẽ tránh không gặp, lúc không thể tránh thì nhìn thẳng vấn đề, không phải ngươi chết thì ta chết, biện pháp giải quyết đơn giản mà khắc nghiệt.
Vân Thanh Nhiễm cảm thấy, sẽ tức giận là bởi vì đối phương là người mà mình quan tâm, hoặc là nói trúng một góc nào đó mà mình để ý. Chẳng hạn như bị người ta mắng cha mẹ mình sẽ tức giận, vì cha mẹ là người mình quan tâm, lại như bị người yêu phản bội sẽ tức giận, bởi người yêu cũng là người mình để ý, lại ví như sẽ bởi vì một vài chuyện bất công phát sinh ở đâu đó trên thế giới mà tức giận, bởi vì cảm thấy cùng cảnh ngộ, cho nên để ý, cho nên tức giận.
Vân Thanh Nhiễm quan tâm Quân Mặc Thần, về phần vì sao lại quan tâm, Vân Thanh Nhiễm chưa từng miệt mài theo đuổi tình cảm của mình dành cho Quân Mặc Thần Thần hiện tại đến tột cùng là cái dạng gì.
“Ngươi phải đền hải đường bảy màu cho ta.” Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần, không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, hắn có lý do tức giận là có thể giẫm nát hoa hải đường của nàng à? Đáng giận!
“Khụ khụ khụ… Không phải nàng lấy ra tặng cho ta rồi à?”
“Không phải ngươi không cần sao? Vậy thì vẫn là của ta, ngươi phá hủy đồ của ta, không phải nên bồi thường à?”
“Khụ khụ khụ… bản thế tử, khụ khụ… cũng không có hải đường bảy màu để trả.”
“Vậy lấy lấy thứ khác để đền.”
“Ái phi cảm thấy, nên bồi thường như thế nào? Khụ khụ khụ… thân bệnh này của bản thế tử, không có sức lực làm gì dài lâu, nhưng nếu thật sự cần có thể cống hiến sức lực vì ái phi nàng, nói chung cũng chỉ có lúc vào ban đêm, khụ khụ khụ… Không bằng đêm nay bản thế tử triệu ái phi thị tẩm, dùng bồi thường ái phi có được không?”
“Nghĩ hay thật!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook