Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 7: Ánh trăng đỏ

“Tối nay, huynh đệ chúng ta thật có diễm phúc, có thể nếm thử mùi vị của tiểu thư phú quý trong kinh thành. Ha ha......” Một giọng nam khác cất lên.

Giọng nói như vậy, ngay cả Hoa Trứ Vũ bị chôn ở trong tuyết, cũng nhần ra được sự dâm tà kinh khủng không thể chịu được.

Quanh thân mình lạnh giá như băng, nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ lại nổi lên một ngọn lửa vô hình.

Nàng thử vận hành chân khí, nhưng trong đan điền trống rỗng, mà kinh mạch đau nhức không chịu nổi, giống như lúc nào cũng có thể phát nổ. Không có nội lực, nàng không cam lòng, lại vận công, chỉ cảm thấy trong đan điền dâng lên một cỗ hàn khí, trong thoáng chốc chảy khắp toàn thân, tứ chi mềm nhũn.

Rốt cuộc đây là loại độc gì? Giống như giòi bọ chui rúc trong xương, không thể tiêu trừ!

Hận!

Nàng chưa bao giờ hận ai như thế.

Nàng hận Cơ Phượng Ly!

Nàng cũng hận chính mình! Nàng không nên để Cẩm Sắc đi theo nàng, nàng nên cho Cẩm Sắc và Đào Sắc cùng nhau trở về. Cẩm Sắc tuy có võ công, nhưng sao có thể là đối thủ của những người đã được huấn luyện kia?

Cẩm Sắc......

Các ngươi không được đụng vào Cẩm Sắc, các ngươi không được phép làm thương tổn Cẩm Sắc!

Nàng há miệng, nhưng cũng phí công, đôi môi run rẩy kịch liệt, bị điểm á huyệt, yết hầu chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn, không thể phát ra thành tiếng. Hai tay cố gắng run rẩy, gạt tuyết trên đỉnh đầu, một chút, một chút, lại một chút.

Cuối cùng, trước mắt cũng lộ ra ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng, đầu nàng đã lộ được ra ngoài, nhưng, tiếng kêu thê thảm của Cẩm Sắc truyền tới, khiến tim Hoa Trứ Vũ đau nhức, nhất thời khí huyết công tâm, một ngụm máu tươi từ trong miệng mạnh mẽ phun ra.

Tuyết trắng đọng trước mắt thoáng chốc đã bị nhiễm đỏ, giống như đóa mai đỏ, xinh đẹp thê lương.

Cả người không ngừng run rẩy. Trong lòng đau đớn không thôi.

Cẩm Sắc......

Cẩm Sắc chỉ là một a hoàn, Cẩm Sắc vô tội, vì sao, phải thay nàng chịu nhục thê thảm như vậy.

Vì sao?

Nàng cố hết sức leo ra khỏi khe núi, nhưng mà, cú giãy dụa kia đã tiêu tán toàn bộ sức lực của nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, băng tuyết bám xung quanh nàng tan chảy thành nước, làm quần áo nàng ướt sũng, cũng đông cứng lại ý thức của nàng......

Không biết đã qua bao lâu, nàng bị những tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài làm bừng tỉnh.

“Điện hạ, bên này còn có người sống, oa, là một cô nương.” Một giọng nam ngạc nhiên vui mừng nói.

Hoa Trứ Vũ cảm giác được một cánh tay đang kéo nàng ra khỏi khe tuyết.

Hoa Trứ Vũ giật mình, mình đã hôn mê bao lâu.

Hôn mê bao lâu? Cẩm Sắc đâu?

Hoa Trứ Vũ thở gấp, ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt nàng, vết bớt đen trên mặt đã bị nước tuyết làm nhòe, khiến cả khuôn mặt toàn mực, mà dưới lớp mực kia, là một mảng trắng bệch.

Tầm mắt của nàng xẹt qua những người đứng trước mặt, dừng lại trên đám tuyết phía xa.

Nơi đó không có người, chỉ có máu.

Màu máu đỏ sậm và tuyết ở chung một chỗ, thật là nổi bật......

Dưới ánh trăng, càng thêm ghê người.

Đó là máu của Cẩm Sắc!

Hoa Trứ Vũ mê man nghĩ, tất cả cảnh vật trước mắt, đều nhiễm một máu máu đỏ tươi, ngay cả ánh trăng kia hình như cũng có màu đỏ, một màu đỏ chói mắt, một màu đỏ vỡ nát, đỏ tới điên dại.

Trong ánh sáng màu đỏ đó, như hiện lên gương mặt thanh tú của Cẩm Sắc.

Nàng không có tỷ muội gì, trong lòng nàng, Cẩm Sắc giống như một người tỷ tỷ vậy. Tuy Cẩm Sắc chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng chững chạc hơn nàng rất nhiều. Luôn luôn che chở, bảo vệ nàng.

Tuy Cẩm Sắc luôn lãnh đạm, nhìn qua trong thật xa cách, nhưng chỉ có nàng mới biết, nội tâm Cẩm Sắc ấm áp như lửa. Tuy từ nhỏ đã gặp chuyện không may mắn, nhưng Cẩm Sắc chưa bao giờ oán trời oán đất, tâm địa vô cùng thiện lương, đã nhiều lần cứu giúp những người nghèo khổ bên ngoài.

Cẩm Sắc mới có mười bảy tuổi!

Một Cẩm Sắc trẻ trung phong nhã như thế.

Rốt cuộc...... Không nhìn thấy Cẩm Sắc, không còn nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Cẩm Sắc. Không được nghe giọng nói lãnh đạm của Cẩm Sắc, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

Nước tô nhòe đôi mắt Hoa Trứ Vũ.

Cẩm Sắc đã chết thay nàng!

“Cô là ai? Cô có phải là Mộ Vân công chúa không? Hay là...... một a hoàn?” Một giọng nói không dám khẳng định vang lên ở phia trước.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn lại, thấy rõ người vừa nói chuyện.

Khoảng hơn năm mươi tuổi, trên chòm râu hoa râm dính một mảng màu đỏ, chắc là máu. Sống mũi kiên nghị, đôi mắt sáng ngời hữu thần, nhìn nàng, trong mắt còn có sự chờ mong.

Đây là......?

“Vương gia, chẳng lẽ ngài chưa từng nhìn thấy công chúa?” Một thị vệ đứng bên cẩn thận hỏi.

“Quy tắc của Nam Triều, trước khi thành thân không được vén khăn voan lên, cho nên bản vương vẫn chưa nhìn qua.” Vương gia trước mắt Vương gia lẳng lặng nói.

Xem ra, người này là Hiền Vương Bắc Triều.

Ông ta không chết?

Cũng đúng, đã ám sát để giá họa cho Bắc Triều, Hiền Vương không thể chết.

“Cô là Mộ Vân công chúa? Đúng hay không?” Hiền Vương bước lên phía trước, lo lắng hỏi.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, có phần hờ hững, lại có phần cuồng ngạo, còn thêm phần khinh thường......

Hoa Trứ Vũ chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng trên sườn núi, thân mình bị vây trong ánh trăng lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hàn khí vô tận, khiến người ta không dám lại gần.

Gương mặt của hắn khuất trong bóng đêm, nhất thời không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đôi mắt sáng sáng bức người, bốc cháy lên vẻ kiêu ngạo và cao quý.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, giống như đế vương nhìn xuống chúng sinh.

“Nơi này không tiện ở lâu, cứu người về trước rồi nói sau.” Người đàn ông mở miệng, tiếng nói trầm thấp truyền tới, giọng điệu thản nhiên, giống như phảng phất trong gió, lại như băng tuyết đông cứng trên người.

Hoa Trứ Vũ há miệng thở dốc, vẫn không thể phát ra được âm thanh. Một gã thị vệ bên cạnh thấy thế, vỗ nhẹ lên người nàng một cái, giải khai á huyệt của nàng.

“Đừng đi, xin các ngài hãy tìm cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy.” Hoa Trứ Vũ nằm rạp xuống đất.

Đây là lần đầu tiên, nàng phải luồn cúi như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên, nàng mở miệng cầu xin người khác.

Cho dù Cẩm Sắc có chết, nàng cũng phải tìm được cô ấy, nàng không thể để Cẩm Sắc phơi thây nơi rừng hoang. Đây, là chuyện duy nhất nàng có thể làm được lúc này.

Người đàn ông nghe được lời cầu xin, đôi mắt thản nhiên nhìn về phía nàng, ba quang trong mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, không giấu được sự lạnh lẽo tĩnh mịch. Ánh mắt bức người như vậy, khiến người ta hít thở không thông.

Hắn chỉ nhìn qua Hoa Trứ Vũ một lần, liền lạnh lùng mở miệng phân phó thuộc hạ: “Các ngươi, còn không mau dẫn người rời đi.” Nói xong, xoay người bỏ đi trước.

Có thị vệ nâng Hoa Trứ Vũ từ dưới đất lên, cõng trên lưng hắn, đi xuống dưới chân núi.

“Ha ha ha ha......” Hoa Trứ Vũ nhìn ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng kia rất lâu, cười ra nước mắt.

Cẩm Sắc, bây giờ ta không thể làm được gì cho muội. Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại công bằng cho muội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương